Chương 41: Đau Đầu
Hoàng Đế nhân lúc nàng há miệng, ngậm lấy cánh môi phấn nộn no đủ, bàn tay to không quên đỡ lấy gáy ngọc nhẹ nhàng che chở, để tránh lại bị va chạm giống như lúc trước.Môi lưỡi trằn trọc cọ xát, hắn lại cạy ra hàm răng nàng, thăm dò vào câu lấy cái lưỡi đinh hương triền miên, không ngừng mút vào, hấp thu nước bọt thơm ngọt trong miệng nàng.Cũng không biết hôn nhau trong bao lâu, Khang Ngọc Nghi dần dần cảm giác thở không nổi, môi lưỡi cũng bị hắn ăn đến phát đau, theo bản năng đẩy ngực cứng rắn vài cái.Hoàng Đế lúc này mới buông lỏng nàng ra, rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy nàng ửng hồng đầy mặt, môi anh đào bị hôn đến sưng đỏ lên, cách áo ngủ mỏng manh có thể thấy được hai luồng ngực sữa theo nàng thở dốc mà không ngừng phập phồng.Làn da nàng trắng nõn như tuyết, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà lại vừa đúng lúc, giờ phút này hai má nhiễm rặng mây đỏ, khi xấu hổ buồn bực mắt hạnh trừng người mở vừa to vừa tròn, như hàm thu thủy, thật câu nhân vô cùng.Trong nháy mắt Hoàng Đế hôn nàng, dưới thân sớm đã cứng rắn vô cùng, nhưng nghĩ đến sáng sớm ngày mai phải mở tiệc mừng thọ, chỉ có thể điều chỉnh hơi thở, cứng rắn áp xuống dục niệm xao động.Sau khi Khang Ngọc Nghi hòa hoãn lại, bỗng nhiên ngơ ngẩn nhìn dạ minh châu sáng tựa như ban ngày trên đầu giường.Phần đầu chợt truyền đến từng trận đau đớn rất nhỏ, trước mắt không ngừng hiện lên vài đoạn kí ức ngắn.Trong bất tri bất giác, đôi mắt hạnh xinh đẹp bỗng nhiên chứa đầy ánh nước, mày đẹp hơi hơi nhăn lại.Miệng Khang Ngọc Nghi khẽ nhếch một lúc lâu, một câu cũng không nói nên lời, mắt hạnh hàm chứa ánh nước mở ra thật lớn, thật lâu cũng chưa hồi thần.“Nàng bị làm sao vậy?” Mày kiếm Hoàng đế nhíu lại, bàn tay to duỗi ra đem nàng ôm vào trong lòng ngực, ngữ khí mang theo ôn hòa ngay cả hắn cũng chưa nhận ra.Khang Ngọc Nghi thuận thế đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn, ủy khuất cùng khó chịu trong lòng càng thêm kích động giống như triều dâng.Nàng dần dần khóc không thành tiếng, hai vai không ngừng run run, đem trung y màu trắng bạc của hắn thấm ướt ——