Chương 22: Một Nhà Ba Người
Ngay sau đó vươn bàn tay to tiếp nhận tiểu mềm béo đáng yêu từ trong lòng ngực Khang Ngọc Nghi.Nhưng Đại hoàng tử khó có lúc được mẫu phi mà nó yêu thích nhất ôm trong lòng, nơi nào nguyện ý từ cái ôm ấp mềm mại thơm tho đổi thành ngực cứng như đá của phụ hoàng.Chỉ thấy nó ủy khuất ba ba chu lên cái miệng nhỏ, mặt tròn nhỏ nhăn thành một đoàn, dường như lập tức phải lên tiếng khóc lớn.Đôi tay tràn ngập sức lực của Hoàng đế nắm lấy dưới nách tiểu cục bột béo, quen cửa quen nẻo đem nó nâng lên cao cao.Động tác Hoàng đế chọc hài tử thoạt nhìn thật sự thuần thục, dường như đã làm vô số lần.Tiểu mập mạp cũng rất dễ dỗ, lập tức thay đổi biểu tình, vô cùng vui vẻ, quơ chân múa tay, vẫn luôn phát ra tiếng cười như chuông bạc.Khang Ngọc Nghi kinh ngạc khẽ nhếch môi anh đào.Nàng từ nhỏ lớn lên ở Tần Vương phủ, tuy không thể thường xuyên nhìn thấy Thế tử Điện hạ, nhưng trên dưới vương phủ ai mà không biết, từ lúc Thế tử Điện hạ bắt đầu hiểu chuyện đã lạnh lùng ít nói, buồn vui không tỏ ra sắc mặt.Say này nàng lại phụng mệnh Tần Vương phi trở thành nha đầu thông phòng cho thế tử, nàng cũng chỉ gặp qua bộ dáng uy nghiêm xa cách, cao không thể chạm tới của hắn.Nhũ mẫu cùng các ma ma thấy sắp đến giờ uống sữa và cho tiểu điện hạ ngủ trưa rồi, liền cả gan muốn đem Đại hoàng tử ôm vào bên trong chăm sóc.Đại cung nữ Phục Linh ở Nhân Thọ Cung lại đúng lúc truyền đạt Hoàng Thái Hậu đã hồi tẩm điện nghỉ ngơi, không tiện tiếp kiến hai người.Vì thế Hoàng Đế cùng Khang Ngọc Nghi một trước một sau chậm rãi rời đi Nhân Thọ Cung.Vốn dĩ lần này đến Nhân Thọ Cung là vì bái kiến Hoàng Thái Hậu, thuận tiện tìm hiểu cha mẹ của mình giờ ở nơi đâu, không nghĩ tới còn chưa thấy được bóng dáng Hoàng Thái Hậu, đã thu hoạch được một nhi tử trắng trẻo mập mạp……Khang Ngọc Nghi trong lúc hoảng hốt cũng không chú ý đến Hoàng Đế phía trước dừng lại bước chân, không cẩn thận đâm vào ngực rắn chắc.Hoàng Đế luyện võ quanh năm, toàn thân đều cứng như sắt, trên long bào còn huân một cổ Long Tiên Hương nhàn nhạt, lượn lờ ở đầu chóp mũi Khang Ngọc Nghi.Nàng nháy mắt thẹn thùng đến đỏ ửng hai má, vội vàng lui về phía sau một bước.Theo bản năng ngẩng đầu, lại vừa lúc đối diện với cặp mắt đen như mực thâm thúy không thấy đáy, ánh mắt như chim ưng, tựa hồ đang nhìn kỹ nàng.Đáy lòng Khang Ngọc Nghi đột nhiên chột dạ một trận.——————Tiểu kịch trườngMỗ hoàng đế: Trẫm căn bản không đem Khang thị để ở trong lòng, do nàng hàng đêm quấn lấy trẫm.Mỗ quý phi: Hiện giờ không để ý tới chàng, vì cái gì cứ đêm khuya khoắt lại liếm người ta (T_T)Mỗ hoàng đế: Do thói quen.Mỗ quý phi: Đây là thói quen hư gì nha! Lập tức sửa lại cho ta!Mỗ hoàng đế:....--