Chương 15:
Trong dòng sông tràn đầy nước, trong lòng nước mênh mông trăng.Ánh trăng hóa thành từng đốm ánh sáng bạc vụn vặt lấp lánh khắp trên sông, nhẹ nhàng vây quanh bên mạn những con thuyền chở khách đang thong thả lướt trên lòng sông. Ở trên thuyền treo từng hàng đèn lồng chiếu rọi ánh sáng nhè nhẹ, tạo nên một nguồn sáng nhu hòa vui vẻ, phụ trợ thêm chút ấm áp cho ánh trăng thanh lãnh trên cao.“Hai vị khách quan, đây là loại rượu hoa đào đặc chế chỉ có ở trên thuyền của chúng tôi.” Một bàn tay nhỏ xinh vươn tới, hai ngón tay thon dài tinh tế nhỏ nâng chén rượu điệu đà đặt lên bàn nhỏ.Trên khoang tàu lồng lộng những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, một nam nhân mang theo hơi thở hỗn loạn đầy mùi rượu đưa một ly rượu đến gần chỗ cổ tay nhỏ gọn của nữ nhân trước mắt.“Tới đây, Diệu Diệu.” Dưới ánh đèn lồng chiếu rọi lên sườn mặt Phất Y tạo nên một cảm giác tuấn tú lãng tử không lời nào miêu tả được.Ở trong một hoàn cảnh đầy ý thơ lãng mạn trên thuyền như vậy… Cũng khó trách, Lăng Ngu sẽ càng lún càng sâu…“Liễu đại ca ——” Tay Diệu Diệu nhanh nhẹn đỡ lấy chén rượu mà Phất Y đưa cho nàng: “Đa tạ, ta sẽ tự mình rót.”Chén rượu bằng sứ tinh xảo của hai người nhẹ nhàng ở trong không trung chạm vào một cái, phát ra tiếng vang thanh thúy.Liễu Phất Y mỉm cười, nâng tay áo lên che uống rượu, trong đáy mắt lại có một mạt u buồn không thể hòa tan được.Trong nguyên tác, Lăng Ngu một thân một mình rời nhà, tâm trạng luôn rầu rĩ không vui, trải qua thời gian mấy ngày lang bạt kỳ hồ không chốn về, rốt cuộc đến bờ vực khi mà cảm xúc mất khống chế, liền một người tránh ở trong góc gạt lệ, mượn rượu giải sầu. Nam chính thiện lương đương nhiên lựa chọn cùng nhau bồi nàng uống rượu, tận lực hết khả năng an ủi tâm sự với nàng, đây chính là khoảng thời gian dài nhất mà Lăng Ngu và nam chính ở cùng một chỗ với nhau.Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, tiến độ thân mật giữa Diệu Diệu và Liễu Phất Y cũng đạt tới tám mươi phần trăm.“Liễu đại ca cũng có chuyện không vui sao?”Liễu Phất Y hơi mỉm cười, con ngươi chuyển động một chút: “Vì sao nói là ‘cũng’ hử?”