Chương : 24
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Một lúc sau…
Giọng nói của Diệt Hoàng vang lên từ đầu bên kia điện thoại:
“Tìm được rồi, thầy Hứa tên là Giải Ngư.”
“Vừa nghe đã biết đây không phải tên thật rồi.”
Hứa Kỳ Tịch cảm khái, hắn vào thang máy đi xuống tầng một, nhẹ chân nhẹ tay đi mở cửa, tựa vào cửa đợi các cô.
Có phải thầy Giải đã biết mất kia không muốn để lại dấu vết gì trong cuộc đời của hắn, chỉ làm một vị khách qua đường vội vã hay không?
“Đúng rồi, hôm nay đã là 26 tháng 5 rồi nhỉ?” Bác sĩ Diệt Hoàng hỏi.
Hứa Kỳ Tịch đáp: “Đã đến rạng sáng, là ngày 26 rồi.”
“Thế nên cô định đổi số lượng búi tóc trên đầu à?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một đồng đội nam.
“Không phải, là do vào ngày 26 tôi phải đưa cho thầy Hứa một bức thư. Tháng trước chính thầy Hứa đã giao bức thư này cho tôi, dặn tôi đưa lại nó cho anh ấy vào hôm nay.”
Bác sĩ Diệt Hoàng nhớ ra chuyện này.
Hứa Kỳ Tịch kinh ngạc: “Thư gì? thế”
“Tôi chưa xem, đây là thư thầy Hứa giao cho tôi, tôi không thể tùy tiện mở ra xem được.” Bác sĩ Diệt Hoàng nói: “Chúng tôi đã đến nơi, nhìn thấy anh rồi.”
Trong khi nói chuyện, một chiếc xe nhỏ màu đỏ lao đến, dừng trước sân nhà Hứa Kỳ Tịch một cách cool ngầu.
Cửa xe mở ra, bác sĩ Diệt Hoàng và chị gái thấp hơn cô rất nhiều là Diệt Phượng cùng bước xuống.
Hứa Kỳ Tịch đi ra đón bọn họ.
Sau khi xuống, Diệt Hoàng thò tay vào hòm y tế của mình, lấy ra một túi hồ sơ, rồi lại lấy từ trong túi ra một bức thư rồi đưa nó cho Hứa Kỳ Tịch.
Trên thư ghi ‘ngày 26 tháng 5 năm 2025’.
Cố ý bảo Diệt Hoàng giao lại thư cho mình vào đúng ngày này, chắc hẳn là muốn truyền đạt thông tin gì đó nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch xé miệng bì thư, rút lá thư ra.
Lá thư được viết trên giấy A4 thông thường.
Đây thực sự là nét chữ của hắn, nhưng nhìn kỹ thì thấy chữ đẹp hơn nhiều, chắc là do trong ba năm nay hắn đã khắc khổ luyện chữ.
Đặc biệt là ba chữ ‘Hứa Kỳ Tịch’ rồng bay phượng múa trong câu mở đầu [Viết cho tôi của ngày 26: Xin chào Hứa Kỳ Tịch của ngày 26], hiển nhiên là do quen ký tên mà thành.
Hứa Kỳ Tịch lại nhìn xuống nội dung chính của lá thư.
[Có phải hôm nay ngủ dậy thấy kinh ngạc lắm không? Đang thắc mắc lắm chứ gì? Thậm chí còn cả luống cuống nữa?]
Có phải anh đã mất đi trí nhớ của vài năm, hai năm hoặc có khi lâu hơn không? Có phải trong trí nhớ, anh vẫn đang ở trường học với lão Cao, lão Tô, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ hay không?
Nhưng buổi sáng ngày 26, vừa ngủ dậy anh đã phát hiện ra bản thân mình đến hai hoặc ba năm sau, không còn ở trong ký túc xá mà đã về quê, thậm chí bên cạnh còn có cô ấy, có phải giống như đang nằm mơ, hoài nghi đây không phải sự thật đúng không?
Nhưng tôi của ngày 26 à, đừng sợ.
Mất trí nhớ cũng không phải chuyện đáng sợ, mà nó có nghĩa là tổn thương phần đầu của chúng ta đã lành rồi! Phần trí nhớ bị mất đi đó không hề mất đi, chỉ là nó được lưu trữ ở chỗ một người quan trọng, sau này vẫn có thể lấy về.]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Mình của một tháng trước đã biết trước là mình sẽ bị mất trí nhớ ư? Đầu mình bị thương nặng á?
Nhưng… ngày 26 ư?
Rõ đây là bẫy mà!
Ngày 23 tháng 5 vừa ngủ dậy hắn đã mất trí nhớ rồi!
Lá thư này muộn hẳn 3 ngày đó biết không hả?!!!
Nếu như… nếu như lá thư này tới sớm một chút, vậy có phải khi thức dậy hắn sẽ bình tĩnh hơn không?
Mình của một tháng trước đã tính ra mình sẽ mất trí nhớ vào ngày 26, còn có vẻ rất tự tin ấy nhỉ?
Đoán mò à?
[Còn nữa, có phải sau khi thức dậy, anh không biết phải đối mặt với Họa Mi như thế nào không?]
Yên tâm đi tôi của ngày 26 ạ, tôi đã sắp xếp tất cả mọi chuyện rồi. Tôi đã nói trước với Họa Mi, vào ngày 26… tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô ấy.
Nên cho dù có mất trí nhớ, anh cũng có thể mạnh dạn mà nói cho cô ấy biết chuyện này.
Nhưng có một chuyện tôi nhất định phải nói cho anh biết, chuyện rất quan trọng… Anh tuyệt đối không thể không có Họa Mi, nếu như mất đi Họa Mi, vậy sau này tất cả sex toang hết. Toang về mặt vật lý ấy, anh sẽ không có tương lai, Đại Hạ, thậm chí là cả thế giới đều sẽ không còn tương lai. Vì thế, dù có ra sao đi nữa anh cũng phải giữ chặt lấy Họa Mi.
Trong ngăn kéo ở phòng thay quần áo có một máy đọc sách điện tử, là Sổ Điểm Danh. Nếu như anh đã phát hiện ra nó rồi thì sau này nhớ mang theo nó bên người đấy nhé. Nó cũng giống như Họa Mi, đều là tương lai của anh cả.]
Tóm lại: Nếu như Họa Mi định bỏ rơi mình, thế giới sẽ tận thế.
Kết luận: Hiểu rồi, mình phải yên tâm để Họa Mi bao nuôi mình, không thể rời xa cô ấy, phải để cô ấy không xa mình được!
[Chuyện tiếp theo mà tôi định nói với anh có hơi khó tin, nhưng anh đừng nghi ngờ… Dù gì đến chuyện mất trí nhớ hai hoặc ba năm liền anh cũng gặp rồi, hơn nữa còn có bản thân của một tháng trước lên tiếng nhắc nhở, đây vốn đã là chuyện khó tin rồi. Anh phải học cách chấp nhận tất cả. Tôi tin rằng tôi có thể chấp nhận hết thảy, tôi có một trái tim có thể chấp nhận vạn vật.
Tất cả phải nói từ hai năm trước.
Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè hai năm trước, cũng là nguyên nhân đầu của chúng ta bị thương. Vào kỳ nghỉ năm đó, tôi gặp được một người vô cùng quan trọng… A Giải.
Chúng tôi gặp nhau lúc đang chọn cua ở chợ.
Hai người vốn hoàn toàn xa lạ lại như đã quen từ lâu, nội dung trò chuyện vui vẻ và mặn mà hết sức.
Chuyện chọn cua giống như một sợi dây duyên phận, trói buộc chúng tôi lại với nhau, để chúng tôi quen nhau, hiểu nhau, trở thành tri kỷ của nhau.
Hắn đến thành phố Hồ Sơn để du lịch, trong thời gian anh ấy đi du lịch, tôi cố làm tròn phận chủ nhà, đi dạo các danh lam thắng cảnh ở thành phố Hồ Sơn với anh ấy.
Chơi liền một mạch đến ngày 26 tháng 8, tôi phải về trường khai giảng, mà A Giải cũng sắp kết thúc chuyến du lịch quanh Hồ Sơn.
Sau đó… cũng chính vào ngày đó, tôi gặp tai nạn…
Hôm đó, tôi tiễn A Giải tới bến tàu Bạch Kình, nhìn anh ấy lên thuyền.
Trước khi tạm biết, chúng tôi đã tặng cho nhau một món quà… Qùa mà tôi nhận được là tablet Sổ Điểm Danh.
Vừa tiễn A Giải lên thuyền không bao lâu… bầu trời đột nhiên tối sầm lại, thế giới trước mắt tôi mất đi màu sắc, dường như thế giới bị một thứ gì đó bao trùm lấy, chỉ còn một màu đen tối.
Nhưng người xung quanh tôi dường như chẳng phát hiện ra sự bất thường này.
Trong mắt tôi, ngoại trừ A Giải trên chiếc thuyền ngoài xa, cả thế giới đều biến thành màu đen trắng.
Tiếp đó, tất cả các sinh vật đều biến mất… Bến tàu Bạch Kình đông đúc người qua lại bỗng chốc chỉ còn lại mình tôi và chiếc máy tính Sổ Điểm Danh trong tay.
Thế giới đen trắng kia phủ lấy thế giới mà tôi đang sống.
Tôi cảm thấy rằng dường như bên ngoài bầu trời có một thứ đáng sợ nào đó muốn xâm chiếm thế giới của chúng ta… Bóng đen bao phủ thế giới là thông đạo mà bọn nó mở để xông vào thế giới, đó là thông đạo to lớn đủ để bao trùm cả thế giới.
Dự cảm của tôi không sai.
Trong bóng đen bao trùm thế giới kia, sinh vật dị tinh khổng lồ xuất hiện, bọn chúng giống như chó săn được thả ra tiên phong.
Tôi bị một sinh vật dị tinh trong đó tấn công, đó là một con quái vật hình chó mình đầy vảy lân, nó bỗng xuất hiện sau lưng… cắn mất nửa đầu của tôi.
Mà mất đi nửa cái đầu cũng chính là nguyên nhân khiến tôi bị mất trí nhớ về sau.
Hộp sọ của tôi bị vỡ.
Tôi đã cảm nhận được khí tức tử vong tới gần.
Sau đó, hình như tôi đã chết.]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Mình chết rồi á?
Chẳng lẽ kẻ đang sống sờ sờ này đã không còn là mình nữa rồi sao?
[Chuyện về sau thế nào chắc anh cũng đã đoán được rồi.
A Giải đột nhiên xuất hiện trong thế giới bóng tối đó, anh ấy sử dụng một đạo cụ đặc biệt để đi đến bên cạnh tôi, trừ khử đám dị thú ngoài hành tinh xung quanh tôi.
Sau khi kiểm tra tình trạng của tôi, anh ấy tiêm cho tôi một ống thuốc… Đó là một loại thuốc tái sinh, một sản phẩm công nghệ cao. Cho dù có đứt chân đứt tay, chỉ cần dùng nó, nội trong vòng hai năm các chi đều có thể mọc lại.
Nhưng chỗ bị thương của tôi khá đặc thù, ót bị cắn mất một nửa. Nếu hai năm mới tái sinh lại… tôi không thể chờ lâu đến thế được.
Sở dĩ tôi có thể sống đến bây giờ và đợi thuốc có hiệu quả cũng là nhờ năng lực siêu phàm của A Giải.
Đó là năng lực loại chữa trị… Nhờ vào pháp thuật đó, tôi có thể duy trì sinh mệnh và đợi thuốc tái sinh phát huy công dụng, giúp phần ót mọc trở lại.
Di chứng là phần ký ức trong thời gian tái sinh sẽ bị ảnh hưởng.
Phần ký ức đó được lưu trữ trong siêu năng lực của A Giải. Sau khi đầu của chúng ta lành lặn, siêu năng lực chữa trị tự động giải trừ, ký ức kia sẽ biến mất… tạm thời lưu trữ trong đầu của anh ấy.
Sau này khi gặp lại A Giải, chúng ta có thể lấy lại trí nhớ này từ chỗ anh ấy. Vì thế không cần phải lo.
Theo như nhiều lần tính toán của A Giải và tôi, ngày 26 tháng 5 là lúc đầu tôi lành lại, cũng chình là hôm nay…]
Đọc đến đây, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy mình có đoán chính xác thời gian đầu mình hoàn toàn tái sinh lệch có ba ngày đã là giỏi lắm rồi. Dù gì lúc tính thời gian, đầu hắn còn bị thủng kia kìa, tính toán cái gì nữa chứ?
[Mạng của tôi giữ được rồi… nhưng nguy cơ của thế giới vẫn chưa được giải trừ.
Kẻ xâm lược không hề dừng chân.
Thả ‘chó săn’ ra chỉ là bước đầu mà thôi.
Nguy cơ thật sự là chủ nhân đằng sau con chó săn kìa.
Đối mặt với thứ này, chúng ta chỉ đành chấp nhận mặc sức cho chúng sắp đặt.
Tôi vô cùng may mắn vì quen được người bạn như A Giải trong lúc chọn cua vào kỳ nghỉ hè.
Xuất phát từ cảm xúc bất mãn khi bạn mình bị cắn mất nửa cái đầu cũng như tình bạn với những trải nghiệm vui vẻ trong thời gian này, để trút giân cho tôi, cũng tiện tay giúp đỡ thế giới, anh ấy đã kích hoạt một trang bị dùng để phòng ngự.
Một hệ thống phòng ngự gồm chín mươi tầng được triển khai trên bầu trời…
Phòng ngự kiên cố không thể phá nổi đã khóa chặt cánh cửa đi vào thế giới này của kẻ xâm lược.
Chín mươi tầng phòng ngự đủ để ngăn cản bọn chúng trong một khoảng thời gian khá dài… Dự tính là tám năm, nhưng trên thực tế có thể sẽ ngắn hơn một chút.
Kẻ xâm lược sẽ không giậm chân tại chỗ, chắc chắn trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ không ngừng nghiên cứu phòng ngự chín mươi tầng này, sử dụng một ít thủ đoạn, đưa những con ‘chó săn’ yếu vào thế giới này để thử nghiệm.
Ở đây có một chuyện đáng nhắc tới.
Bởi vì A Giải chỉ là một lữ khách, chẳng bao lâu nữa anh ấy cũng sẽ rời đi. Vì thế người có quyền hạn cao nhất với phòng ngự chín mươi tầng này là tôi, Sổ Điểm Danh được cài đặt thành một trong các trung tâm của phòng ngự chín mươi tầng.
Mỗi một tầng phòng ngự đều có khi tức nồng đậm của tôi.
Bởi vậy tôi bị xem như cái đinh trong mắt bọn xâm lược.
Nếu như bây giờ có một người trong thế giới này nhất định phải chết thì với bọn chúng, người này chính là tôi!
Đúng là làm cho người ta thấy vui vẻ.
Tôi thích cái cảm giác chúng mày ngứa mắt bố nhưng cách chín mươi tầng phòng ngự nên không cắn được bố này lắm.]
Hứa Kỳ Tịch: “!!!”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những vì sao lấp lánh giữa trời cao.
Lúc này ngoại trừ nhìn trời, hắn còn có thể làm gì đây?
[Bây giờ… anh nên hiểu rằng, chúng ta đang tiến vào thời gian đếm ngược ‘ối giời ơi, tiêu đời rồi’. Vào thời điểm tôi viết bức thư này, trong vòng hai năm, phòng ngự chín mươi tầng đã bị phá vỡ mất tám tầng, chắc chắn tốc độ phá phòng ngự sẽ tăng tăng nhanh trong tương lai.
Tôi phải làm gì đó… Ví dụ như, biến mình trở thành tồn tại giống như A Giải vậy.
Nhưng thể chất của tôi rất bình thường.
Tôi không thể tự thức tỉnh năng lực siêu phàm được, chỉ đành dựa vào ngoại vật.
Tiếp đó là lực lượng của thế giới, trong tám năm này, buộc phải nắm được thủ đoạn có thể khiến kẻ xâm nhập bị thương.
Chỉ cần có được vũ khí, thủ đoạn có thể làm bị thương đối phương, vậy khi đối mặt với kẻ xâm lược, chúng ta cũng có sức mà phản kháng. Chúng ta không hề yếu… ngược lại, chúng ta rất am hiểu về phương diện phá hoại.
Phải nắm vững cả hai thứ.
Nhân lúc A Giải còn chưa đi, nhân lúc đầu tôi còn chưa tái sinh, phải triển khai cả hai việc này.
Tôi cố hết sức giữ anh ấy lại, mặt dày mày dạn học nhiều tri thức từ anh ấy hơn.
Nếu như có thể, tôi thực sự muốn giữ A Giải ở lại lâu hơn.
Nhưng thật đáng tiếc, thân là một lữ khách, anh ấy sẽ không ở lại chỗ nào đó quá lâu.
Trong hai năm nay, tôi giữ lại cho mình…
Một là Họa Mi, hai là Sổ Điểm Danh, ba là lực lượng kỳ tích giả của Đại Hạ và hệ thống Đại Hạ.
Anh có thể tìm hiểu một chút về hệ thống Đại Hạ nhưng đó không phải là thứ được sáng tạo riêng cho anh, nó là công pháp phục vụ cho toàn dân… Anh chỉ cần tu luyện một chút, tìm hiểu sơ sơ để tiện nâng cấp phiên bản cho nó là được.
Tôi đã để lại mọi thứ của mình trong tác phẩm, trong truyện tranh, anh chỉ nhìn là sẽ cảm nhận được ngay.
Tất cả những điều tôi nói ở trên đều là sự thật. Nếu như tạm thời anh không tin thì cứ nhớ hết nội dung này đi đã. Tương lai anh sẽ tin thôi, tôi đảm bảo đấy. Mà tương lai này không còn xa lắm đâu.]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Tương lai sẽ tin cái con khỉ ~
[Hôm nay là thứ hai, ngày 26 tháng 5.
Chờ đến ngày 31 tháng 5 cuối tuần này, lúc thức giấc anh sẽ phát hiện ra, Họa Mi đã biến thành người khác. Cô ấy trở thành một Họa Mi khác hẳn với người anh tiếp xúc mấy ngày qua, thậm chí đến tên cũng đổi thành ‘Tề Y San’.
Nhưng không phải lo, đó là cuộc sống thường nhật của chúng ta.
Tề Y San đang chế tạo hy vọng của chúng ta – cánh cổng kỳ tích. Đó là một thiết bị thần kỳ có thể giúp chúng ta đả thông tư chất tu luyện, khiến những kẻ vốn không thể tu luyện như chúng ta có được tư cách tu luyện.
Tu luyện mà tôi nói tới là tu luyện sức mạnh siêu phàm theo đúng nghĩa đen.
Bình thường với thể chất này, cả đời này chúng ta đều vô duyên với tu luyện. Vì thế phải phối hợp với Tề Y San để hoàn thành cánh công kỳ tích.
Mà anh cũng có thể nhìn thấy tên của Tề Y San trên Sổ Điểm Danh đó, số hiệu: 713.
Bây giờ anh đã hiểu tính năng ngoài sức tưởng tượng của Sổ Điểm Danh rồi nhỉ?]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Hắn đột nhiên rất muốn xé bức thư này đi.
Bây giờ hắn cảm giác mình đang bị người ta ném cho một quả pháo… mã hậu pháo. (*)
Tất cả đều xảy ra rồi mã hậu pháo mới nổ, nổ vừa to vừa mạnh mà chẳng được tích sự gì.
Nếu như… lá thư này đến trước ba ngày thì hắn sẽ bình tĩnh hơn nhiều.
[713 cũng cần cánh cổng kỳ tích mà chúng ta cần. Nhưng khi cánh cổng kỳ tích này làm xong, trước khi tâm nguyện của 713 được hoàn thành, anh còn phải dặn cô ấy một chuyện. Cánh cổng kỳ tích có hiệu quả đấy, nhưng nếu muốn nó phát huy hiệu quả ngay lập tức… tốt nhất phải phối hợp với thứ canh thuốc mà chúng ta uống mỗi tuần.
Đây là phương thuốc giúp đầu của chúng ta nhanh chóng tái sinh, đồng thời nó cũng có tác dụng kích hoạt và cường hóa tinh thần lực.
Phải phối hợp với canh thuốc, cánh cổng kỳ tích mới phát huy hiệu quả ngay và luôn được.
Họa Mi biết rõ cách điều chế canh thuốc, mỗi tuần cô đều nấu một bát.
“Tề Y San đã trở về rồi còn đâu.” Hứa Kỳ Tịch cảm thấy đau cả gan.
[Thế giới của 713 có vận mệnh tương tự, nhưng lại không may mắn bằng thế giới của chúng ta. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến chuyện giúp đỡ cô ấy, nhưng không biết phải làm như thế nào.
Vì thế tôi chỉ có thể gửi gắm suy nghĩ này cho tương lai.
Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giáng lâm, xuất hiện tại thế giới của cô ấy giống như A Giải, quét sạch tất cả kẻ xâm lược tại đó.
Tôi hy vọng ngày đó sẽ không quá xa.
Về mặt lý thuyết, còn cách ngày chín mươi tầng phòng ngự bị phá đến sáu năm nữa… Nhưng như đã từng nói, chắc chắn thời gian sẽ ngắn hơn sáu năm.
Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều nữa.
Sáu năm có đủ cho chúng ta trở thành kỳ tích thực sự hay không?
Thời gian mà A Giải mong đợi ở chúng ta còn ngắn hơn.
Sáu năm quá dài… Dài đến mức đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều thay đổi.
Cuối cùng, chúc kỳ tích sớm xuất hiện… Hứa Kỳ Tịch.]
“Thầy Hứa, thư viết gì thế ạ?”
Diệt Hoàng tò mò hỏi, cô phát hiện ra khi đọc lá thư này, sắc mặt của Hứa Kỳ Tịch không ngừng thay đổi.
Khi thì thoải mái, khi thì rối rắm, khi thì nhìn trời, khi thì như bị táo bón.
Chỉ trong thời gian đọc thư ngắn ngủi, vẻ mặt của thầy Hứa phải thay đổi ít nhất mười lần.
“Một lá thư đến muộn.” Hứa Kỳ Tịch cất kỹ thư: “Nó nên đến sớm vài ngày thì tốt hơn.”
“Á? Xin lỗi anh nhé.” Diệt Hoàng vội vàng xin lỗi.
“Không, không phải lỗi của cô. Là lỗi của tôi.” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười dịu dàng.
Trong nụ cười quyến rũ ẩn chứa sự bất đắc dĩ.
(*) (chơi chữ) mã hậu pháo: một thế trong cờ tướng, ý chỉ hành động muộn màng, không giải quyết được gì.
***
Một lúc sau…
Giọng nói của Diệt Hoàng vang lên từ đầu bên kia điện thoại:
“Tìm được rồi, thầy Hứa tên là Giải Ngư.”
“Vừa nghe đã biết đây không phải tên thật rồi.”
Hứa Kỳ Tịch cảm khái, hắn vào thang máy đi xuống tầng một, nhẹ chân nhẹ tay đi mở cửa, tựa vào cửa đợi các cô.
Có phải thầy Giải đã biết mất kia không muốn để lại dấu vết gì trong cuộc đời của hắn, chỉ làm một vị khách qua đường vội vã hay không?
“Đúng rồi, hôm nay đã là 26 tháng 5 rồi nhỉ?” Bác sĩ Diệt Hoàng hỏi.
Hứa Kỳ Tịch đáp: “Đã đến rạng sáng, là ngày 26 rồi.”
“Thế nên cô định đổi số lượng búi tóc trên đầu à?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một đồng đội nam.
“Không phải, là do vào ngày 26 tôi phải đưa cho thầy Hứa một bức thư. Tháng trước chính thầy Hứa đã giao bức thư này cho tôi, dặn tôi đưa lại nó cho anh ấy vào hôm nay.”
Bác sĩ Diệt Hoàng nhớ ra chuyện này.
Hứa Kỳ Tịch kinh ngạc: “Thư gì? thế”
“Tôi chưa xem, đây là thư thầy Hứa giao cho tôi, tôi không thể tùy tiện mở ra xem được.” Bác sĩ Diệt Hoàng nói: “Chúng tôi đã đến nơi, nhìn thấy anh rồi.”
Trong khi nói chuyện, một chiếc xe nhỏ màu đỏ lao đến, dừng trước sân nhà Hứa Kỳ Tịch một cách cool ngầu.
Cửa xe mở ra, bác sĩ Diệt Hoàng và chị gái thấp hơn cô rất nhiều là Diệt Phượng cùng bước xuống.
Hứa Kỳ Tịch đi ra đón bọn họ.
Sau khi xuống, Diệt Hoàng thò tay vào hòm y tế của mình, lấy ra một túi hồ sơ, rồi lại lấy từ trong túi ra một bức thư rồi đưa nó cho Hứa Kỳ Tịch.
Trên thư ghi ‘ngày 26 tháng 5 năm 2025’.
Cố ý bảo Diệt Hoàng giao lại thư cho mình vào đúng ngày này, chắc hẳn là muốn truyền đạt thông tin gì đó nhỉ?
Hứa Kỳ Tịch xé miệng bì thư, rút lá thư ra.
Lá thư được viết trên giấy A4 thông thường.
Đây thực sự là nét chữ của hắn, nhưng nhìn kỹ thì thấy chữ đẹp hơn nhiều, chắc là do trong ba năm nay hắn đã khắc khổ luyện chữ.
Đặc biệt là ba chữ ‘Hứa Kỳ Tịch’ rồng bay phượng múa trong câu mở đầu [Viết cho tôi của ngày 26: Xin chào Hứa Kỳ Tịch của ngày 26], hiển nhiên là do quen ký tên mà thành.
Hứa Kỳ Tịch lại nhìn xuống nội dung chính của lá thư.
[Có phải hôm nay ngủ dậy thấy kinh ngạc lắm không? Đang thắc mắc lắm chứ gì? Thậm chí còn cả luống cuống nữa?]
Có phải anh đã mất đi trí nhớ của vài năm, hai năm hoặc có khi lâu hơn không? Có phải trong trí nhớ, anh vẫn đang ở trường học với lão Cao, lão Tô, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ hay không?
Nhưng buổi sáng ngày 26, vừa ngủ dậy anh đã phát hiện ra bản thân mình đến hai hoặc ba năm sau, không còn ở trong ký túc xá mà đã về quê, thậm chí bên cạnh còn có cô ấy, có phải giống như đang nằm mơ, hoài nghi đây không phải sự thật đúng không?
Nhưng tôi của ngày 26 à, đừng sợ.
Mất trí nhớ cũng không phải chuyện đáng sợ, mà nó có nghĩa là tổn thương phần đầu của chúng ta đã lành rồi! Phần trí nhớ bị mất đi đó không hề mất đi, chỉ là nó được lưu trữ ở chỗ một người quan trọng, sau này vẫn có thể lấy về.]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Mình của một tháng trước đã biết trước là mình sẽ bị mất trí nhớ ư? Đầu mình bị thương nặng á?
Nhưng… ngày 26 ư?
Rõ đây là bẫy mà!
Ngày 23 tháng 5 vừa ngủ dậy hắn đã mất trí nhớ rồi!
Lá thư này muộn hẳn 3 ngày đó biết không hả?!!!
Nếu như… nếu như lá thư này tới sớm một chút, vậy có phải khi thức dậy hắn sẽ bình tĩnh hơn không?
Mình của một tháng trước đã tính ra mình sẽ mất trí nhớ vào ngày 26, còn có vẻ rất tự tin ấy nhỉ?
Đoán mò à?
[Còn nữa, có phải sau khi thức dậy, anh không biết phải đối mặt với Họa Mi như thế nào không?]
Yên tâm đi tôi của ngày 26 ạ, tôi đã sắp xếp tất cả mọi chuyện rồi. Tôi đã nói trước với Họa Mi, vào ngày 26… tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô ấy.
Nên cho dù có mất trí nhớ, anh cũng có thể mạnh dạn mà nói cho cô ấy biết chuyện này.
Nhưng có một chuyện tôi nhất định phải nói cho anh biết, chuyện rất quan trọng… Anh tuyệt đối không thể không có Họa Mi, nếu như mất đi Họa Mi, vậy sau này tất cả sex toang hết. Toang về mặt vật lý ấy, anh sẽ không có tương lai, Đại Hạ, thậm chí là cả thế giới đều sẽ không còn tương lai. Vì thế, dù có ra sao đi nữa anh cũng phải giữ chặt lấy Họa Mi.
Trong ngăn kéo ở phòng thay quần áo có một máy đọc sách điện tử, là Sổ Điểm Danh. Nếu như anh đã phát hiện ra nó rồi thì sau này nhớ mang theo nó bên người đấy nhé. Nó cũng giống như Họa Mi, đều là tương lai của anh cả.]
Tóm lại: Nếu như Họa Mi định bỏ rơi mình, thế giới sẽ tận thế.
Kết luận: Hiểu rồi, mình phải yên tâm để Họa Mi bao nuôi mình, không thể rời xa cô ấy, phải để cô ấy không xa mình được!
[Chuyện tiếp theo mà tôi định nói với anh có hơi khó tin, nhưng anh đừng nghi ngờ… Dù gì đến chuyện mất trí nhớ hai hoặc ba năm liền anh cũng gặp rồi, hơn nữa còn có bản thân của một tháng trước lên tiếng nhắc nhở, đây vốn đã là chuyện khó tin rồi. Anh phải học cách chấp nhận tất cả. Tôi tin rằng tôi có thể chấp nhận hết thảy, tôi có một trái tim có thể chấp nhận vạn vật.
Tất cả phải nói từ hai năm trước.
Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè hai năm trước, cũng là nguyên nhân đầu của chúng ta bị thương. Vào kỳ nghỉ năm đó, tôi gặp được một người vô cùng quan trọng… A Giải.
Chúng tôi gặp nhau lúc đang chọn cua ở chợ.
Hai người vốn hoàn toàn xa lạ lại như đã quen từ lâu, nội dung trò chuyện vui vẻ và mặn mà hết sức.
Chuyện chọn cua giống như một sợi dây duyên phận, trói buộc chúng tôi lại với nhau, để chúng tôi quen nhau, hiểu nhau, trở thành tri kỷ của nhau.
Hắn đến thành phố Hồ Sơn để du lịch, trong thời gian anh ấy đi du lịch, tôi cố làm tròn phận chủ nhà, đi dạo các danh lam thắng cảnh ở thành phố Hồ Sơn với anh ấy.
Chơi liền một mạch đến ngày 26 tháng 8, tôi phải về trường khai giảng, mà A Giải cũng sắp kết thúc chuyến du lịch quanh Hồ Sơn.
Sau đó… cũng chính vào ngày đó, tôi gặp tai nạn…
Hôm đó, tôi tiễn A Giải tới bến tàu Bạch Kình, nhìn anh ấy lên thuyền.
Trước khi tạm biết, chúng tôi đã tặng cho nhau một món quà… Qùa mà tôi nhận được là tablet Sổ Điểm Danh.
Vừa tiễn A Giải lên thuyền không bao lâu… bầu trời đột nhiên tối sầm lại, thế giới trước mắt tôi mất đi màu sắc, dường như thế giới bị một thứ gì đó bao trùm lấy, chỉ còn một màu đen tối.
Nhưng người xung quanh tôi dường như chẳng phát hiện ra sự bất thường này.
Trong mắt tôi, ngoại trừ A Giải trên chiếc thuyền ngoài xa, cả thế giới đều biến thành màu đen trắng.
Tiếp đó, tất cả các sinh vật đều biến mất… Bến tàu Bạch Kình đông đúc người qua lại bỗng chốc chỉ còn lại mình tôi và chiếc máy tính Sổ Điểm Danh trong tay.
Thế giới đen trắng kia phủ lấy thế giới mà tôi đang sống.
Tôi cảm thấy rằng dường như bên ngoài bầu trời có một thứ đáng sợ nào đó muốn xâm chiếm thế giới của chúng ta… Bóng đen bao phủ thế giới là thông đạo mà bọn nó mở để xông vào thế giới, đó là thông đạo to lớn đủ để bao trùm cả thế giới.
Dự cảm của tôi không sai.
Trong bóng đen bao trùm thế giới kia, sinh vật dị tinh khổng lồ xuất hiện, bọn chúng giống như chó săn được thả ra tiên phong.
Tôi bị một sinh vật dị tinh trong đó tấn công, đó là một con quái vật hình chó mình đầy vảy lân, nó bỗng xuất hiện sau lưng… cắn mất nửa đầu của tôi.
Mà mất đi nửa cái đầu cũng chính là nguyên nhân khiến tôi bị mất trí nhớ về sau.
Hộp sọ của tôi bị vỡ.
Tôi đã cảm nhận được khí tức tử vong tới gần.
Sau đó, hình như tôi đã chết.]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Mình chết rồi á?
Chẳng lẽ kẻ đang sống sờ sờ này đã không còn là mình nữa rồi sao?
[Chuyện về sau thế nào chắc anh cũng đã đoán được rồi.
A Giải đột nhiên xuất hiện trong thế giới bóng tối đó, anh ấy sử dụng một đạo cụ đặc biệt để đi đến bên cạnh tôi, trừ khử đám dị thú ngoài hành tinh xung quanh tôi.
Sau khi kiểm tra tình trạng của tôi, anh ấy tiêm cho tôi một ống thuốc… Đó là một loại thuốc tái sinh, một sản phẩm công nghệ cao. Cho dù có đứt chân đứt tay, chỉ cần dùng nó, nội trong vòng hai năm các chi đều có thể mọc lại.
Nhưng chỗ bị thương của tôi khá đặc thù, ót bị cắn mất một nửa. Nếu hai năm mới tái sinh lại… tôi không thể chờ lâu đến thế được.
Sở dĩ tôi có thể sống đến bây giờ và đợi thuốc có hiệu quả cũng là nhờ năng lực siêu phàm của A Giải.
Đó là năng lực loại chữa trị… Nhờ vào pháp thuật đó, tôi có thể duy trì sinh mệnh và đợi thuốc tái sinh phát huy công dụng, giúp phần ót mọc trở lại.
Di chứng là phần ký ức trong thời gian tái sinh sẽ bị ảnh hưởng.
Phần ký ức đó được lưu trữ trong siêu năng lực của A Giải. Sau khi đầu của chúng ta lành lặn, siêu năng lực chữa trị tự động giải trừ, ký ức kia sẽ biến mất… tạm thời lưu trữ trong đầu của anh ấy.
Sau này khi gặp lại A Giải, chúng ta có thể lấy lại trí nhớ này từ chỗ anh ấy. Vì thế không cần phải lo.
Theo như nhiều lần tính toán của A Giải và tôi, ngày 26 tháng 5 là lúc đầu tôi lành lại, cũng chình là hôm nay…]
Đọc đến đây, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy mình có đoán chính xác thời gian đầu mình hoàn toàn tái sinh lệch có ba ngày đã là giỏi lắm rồi. Dù gì lúc tính thời gian, đầu hắn còn bị thủng kia kìa, tính toán cái gì nữa chứ?
[Mạng của tôi giữ được rồi… nhưng nguy cơ của thế giới vẫn chưa được giải trừ.
Kẻ xâm lược không hề dừng chân.
Thả ‘chó săn’ ra chỉ là bước đầu mà thôi.
Nguy cơ thật sự là chủ nhân đằng sau con chó săn kìa.
Đối mặt với thứ này, chúng ta chỉ đành chấp nhận mặc sức cho chúng sắp đặt.
Tôi vô cùng may mắn vì quen được người bạn như A Giải trong lúc chọn cua vào kỳ nghỉ hè.
Xuất phát từ cảm xúc bất mãn khi bạn mình bị cắn mất nửa cái đầu cũng như tình bạn với những trải nghiệm vui vẻ trong thời gian này, để trút giân cho tôi, cũng tiện tay giúp đỡ thế giới, anh ấy đã kích hoạt một trang bị dùng để phòng ngự.
Một hệ thống phòng ngự gồm chín mươi tầng được triển khai trên bầu trời…
Phòng ngự kiên cố không thể phá nổi đã khóa chặt cánh cửa đi vào thế giới này của kẻ xâm lược.
Chín mươi tầng phòng ngự đủ để ngăn cản bọn chúng trong một khoảng thời gian khá dài… Dự tính là tám năm, nhưng trên thực tế có thể sẽ ngắn hơn một chút.
Kẻ xâm lược sẽ không giậm chân tại chỗ, chắc chắn trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ không ngừng nghiên cứu phòng ngự chín mươi tầng này, sử dụng một ít thủ đoạn, đưa những con ‘chó săn’ yếu vào thế giới này để thử nghiệm.
Ở đây có một chuyện đáng nhắc tới.
Bởi vì A Giải chỉ là một lữ khách, chẳng bao lâu nữa anh ấy cũng sẽ rời đi. Vì thế người có quyền hạn cao nhất với phòng ngự chín mươi tầng này là tôi, Sổ Điểm Danh được cài đặt thành một trong các trung tâm của phòng ngự chín mươi tầng.
Mỗi một tầng phòng ngự đều có khi tức nồng đậm của tôi.
Bởi vậy tôi bị xem như cái đinh trong mắt bọn xâm lược.
Nếu như bây giờ có một người trong thế giới này nhất định phải chết thì với bọn chúng, người này chính là tôi!
Đúng là làm cho người ta thấy vui vẻ.
Tôi thích cái cảm giác chúng mày ngứa mắt bố nhưng cách chín mươi tầng phòng ngự nên không cắn được bố này lắm.]
Hứa Kỳ Tịch: “!!!”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những vì sao lấp lánh giữa trời cao.
Lúc này ngoại trừ nhìn trời, hắn còn có thể làm gì đây?
[Bây giờ… anh nên hiểu rằng, chúng ta đang tiến vào thời gian đếm ngược ‘ối giời ơi, tiêu đời rồi’. Vào thời điểm tôi viết bức thư này, trong vòng hai năm, phòng ngự chín mươi tầng đã bị phá vỡ mất tám tầng, chắc chắn tốc độ phá phòng ngự sẽ tăng tăng nhanh trong tương lai.
Tôi phải làm gì đó… Ví dụ như, biến mình trở thành tồn tại giống như A Giải vậy.
Nhưng thể chất của tôi rất bình thường.
Tôi không thể tự thức tỉnh năng lực siêu phàm được, chỉ đành dựa vào ngoại vật.
Tiếp đó là lực lượng của thế giới, trong tám năm này, buộc phải nắm được thủ đoạn có thể khiến kẻ xâm nhập bị thương.
Chỉ cần có được vũ khí, thủ đoạn có thể làm bị thương đối phương, vậy khi đối mặt với kẻ xâm lược, chúng ta cũng có sức mà phản kháng. Chúng ta không hề yếu… ngược lại, chúng ta rất am hiểu về phương diện phá hoại.
Phải nắm vững cả hai thứ.
Nhân lúc A Giải còn chưa đi, nhân lúc đầu tôi còn chưa tái sinh, phải triển khai cả hai việc này.
Tôi cố hết sức giữ anh ấy lại, mặt dày mày dạn học nhiều tri thức từ anh ấy hơn.
Nếu như có thể, tôi thực sự muốn giữ A Giải ở lại lâu hơn.
Nhưng thật đáng tiếc, thân là một lữ khách, anh ấy sẽ không ở lại chỗ nào đó quá lâu.
Trong hai năm nay, tôi giữ lại cho mình…
Một là Họa Mi, hai là Sổ Điểm Danh, ba là lực lượng kỳ tích giả của Đại Hạ và hệ thống Đại Hạ.
Anh có thể tìm hiểu một chút về hệ thống Đại Hạ nhưng đó không phải là thứ được sáng tạo riêng cho anh, nó là công pháp phục vụ cho toàn dân… Anh chỉ cần tu luyện một chút, tìm hiểu sơ sơ để tiện nâng cấp phiên bản cho nó là được.
Tôi đã để lại mọi thứ của mình trong tác phẩm, trong truyện tranh, anh chỉ nhìn là sẽ cảm nhận được ngay.
Tất cả những điều tôi nói ở trên đều là sự thật. Nếu như tạm thời anh không tin thì cứ nhớ hết nội dung này đi đã. Tương lai anh sẽ tin thôi, tôi đảm bảo đấy. Mà tương lai này không còn xa lắm đâu.]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Tương lai sẽ tin cái con khỉ ~
[Hôm nay là thứ hai, ngày 26 tháng 5.
Chờ đến ngày 31 tháng 5 cuối tuần này, lúc thức giấc anh sẽ phát hiện ra, Họa Mi đã biến thành người khác. Cô ấy trở thành một Họa Mi khác hẳn với người anh tiếp xúc mấy ngày qua, thậm chí đến tên cũng đổi thành ‘Tề Y San’.
Nhưng không phải lo, đó là cuộc sống thường nhật của chúng ta.
Tề Y San đang chế tạo hy vọng của chúng ta – cánh cổng kỳ tích. Đó là một thiết bị thần kỳ có thể giúp chúng ta đả thông tư chất tu luyện, khiến những kẻ vốn không thể tu luyện như chúng ta có được tư cách tu luyện.
Tu luyện mà tôi nói tới là tu luyện sức mạnh siêu phàm theo đúng nghĩa đen.
Bình thường với thể chất này, cả đời này chúng ta đều vô duyên với tu luyện. Vì thế phải phối hợp với Tề Y San để hoàn thành cánh công kỳ tích.
Mà anh cũng có thể nhìn thấy tên của Tề Y San trên Sổ Điểm Danh đó, số hiệu: 713.
Bây giờ anh đã hiểu tính năng ngoài sức tưởng tượng của Sổ Điểm Danh rồi nhỉ?]
Hứa Kỳ Tịch: “…”
Hắn đột nhiên rất muốn xé bức thư này đi.
Bây giờ hắn cảm giác mình đang bị người ta ném cho một quả pháo… mã hậu pháo. (*)
Tất cả đều xảy ra rồi mã hậu pháo mới nổ, nổ vừa to vừa mạnh mà chẳng được tích sự gì.
Nếu như… lá thư này đến trước ba ngày thì hắn sẽ bình tĩnh hơn nhiều.
[713 cũng cần cánh cổng kỳ tích mà chúng ta cần. Nhưng khi cánh cổng kỳ tích này làm xong, trước khi tâm nguyện của 713 được hoàn thành, anh còn phải dặn cô ấy một chuyện. Cánh cổng kỳ tích có hiệu quả đấy, nhưng nếu muốn nó phát huy hiệu quả ngay lập tức… tốt nhất phải phối hợp với thứ canh thuốc mà chúng ta uống mỗi tuần.
Đây là phương thuốc giúp đầu của chúng ta nhanh chóng tái sinh, đồng thời nó cũng có tác dụng kích hoạt và cường hóa tinh thần lực.
Phải phối hợp với canh thuốc, cánh cổng kỳ tích mới phát huy hiệu quả ngay và luôn được.
Họa Mi biết rõ cách điều chế canh thuốc, mỗi tuần cô đều nấu một bát.
“Tề Y San đã trở về rồi còn đâu.” Hứa Kỳ Tịch cảm thấy đau cả gan.
[Thế giới của 713 có vận mệnh tương tự, nhưng lại không may mắn bằng thế giới của chúng ta. Tôi đã nhiều lần nghĩ đến chuyện giúp đỡ cô ấy, nhưng không biết phải làm như thế nào.
Vì thế tôi chỉ có thể gửi gắm suy nghĩ này cho tương lai.
Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giáng lâm, xuất hiện tại thế giới của cô ấy giống như A Giải, quét sạch tất cả kẻ xâm lược tại đó.
Tôi hy vọng ngày đó sẽ không quá xa.
Về mặt lý thuyết, còn cách ngày chín mươi tầng phòng ngự bị phá đến sáu năm nữa… Nhưng như đã từng nói, chắc chắn thời gian sẽ ngắn hơn sáu năm.
Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều nữa.
Sáu năm có đủ cho chúng ta trở thành kỳ tích thực sự hay không?
Thời gian mà A Giải mong đợi ở chúng ta còn ngắn hơn.
Sáu năm quá dài… Dài đến mức đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều thay đổi.
Cuối cùng, chúc kỳ tích sớm xuất hiện… Hứa Kỳ Tịch.]
“Thầy Hứa, thư viết gì thế ạ?”
Diệt Hoàng tò mò hỏi, cô phát hiện ra khi đọc lá thư này, sắc mặt của Hứa Kỳ Tịch không ngừng thay đổi.
Khi thì thoải mái, khi thì rối rắm, khi thì nhìn trời, khi thì như bị táo bón.
Chỉ trong thời gian đọc thư ngắn ngủi, vẻ mặt của thầy Hứa phải thay đổi ít nhất mười lần.
“Một lá thư đến muộn.” Hứa Kỳ Tịch cất kỹ thư: “Nó nên đến sớm vài ngày thì tốt hơn.”
“Á? Xin lỗi anh nhé.” Diệt Hoàng vội vàng xin lỗi.
“Không, không phải lỗi của cô. Là lỗi của tôi.” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười dịu dàng.
Trong nụ cười quyến rũ ẩn chứa sự bất đắc dĩ.
(*) (chơi chữ) mã hậu pháo: một thế trong cờ tướng, ý chỉ hành động muộn màng, không giải quyết được gì.