Chương 111: Chúng tôi có manh mối
"Every night in my dreams I see you, I feel you, that is how I know you——"
Ngay lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, chuông điện thoại Hạ Dư vang lên.
Giọng hát của Celine Dion lành lạnh bỗng dưng kéo Hạ Dư ra khỏi sự che mắt đầy mê hoặc của dục vọng, ma pháp ái muội ấy bị phá vỡ, cậu lập tức nhớ ra đủ chuyện xảy ra lúc trước.
Cậu bỗng ngồi dậy, ngực còn nóng bỏng, phập phồng, ánh mắt lại dời khỏi gương mặt điển trai của Tạ Thanh Trình.
"Khụ... Em nghe điện thoại."
Tạ Thanh Trình cũng chật vật ngồi dậy.
Tóc mái anh tán loạn, giữa mặt mày còn vương vẻ lạnh lẽo, tiếng chuông kia không chỉ đánh thức mỗi mình Hạ Dư, khi nãy Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư nhìn vào như thế, thế mà cũng có chút không tỉnh táo nổi.
Nhưng việc này kể cũng không phải bảo anh mềm lòng, mà là anh cảm thấy trạng thái của Hạ Dư rất không phù hợp, lúc bị nhìn chăm chú như thế, thậm chí Tạ Thanh Trình còn sinh ra một loại ảo giác.
Anh cảm thấy nếu lúc này bản thân nói thêm một chữ không nữa, cậu trai này như thể sẽ mất cả mạng vậy.
Nhưng ngay sau đó anh cảm thấy mình đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt ấy gần như chim non, ánh mắt chỉ có thể dựa vào một mình anh trong toàn bộ thế giới này, chỉ có rất lâu rất lâu trước kia, Tạ Tuyết từng dành cho anh thôi.
Hạ Dư là ai chứ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cậu cũng chẳng như Tạ Tuyết. Một cậu trai bản lĩnh như thế, rời khỏi ai mà không sống nổi?
Bản thân sao lại suýt thì hiểu lầm... Suýt nữa đã lại bị người này mê hoặc... Con mẹ nó.
Tạ Thanh Trình dưới cơn bực bội lại bắt đầu tìm thuốc lá, lần mò nửa ngày, không tìm thấy, giờ mới nhớ ra một điếu cuối cùng khi nãy đã hút hết rồi.
"... Ừm, được, tôi biết rồi."
Hạ Dư vẫn đang nghe điện thoại, thi thoảng đáp vài câu.
Tạ Thanh Trình định xuống xe, anh cảm thấy đêm nay mẹ nó quá vô lý, may mà có cuộc điện thoại này, nếu không anh với Hạ Dư đã quần nhau trên xe hôm nay rồi, nếu thế mặt mũi đời này của anh coi như vứt sạch. Hơn nữa hành vi này là hoàn toàn không có trách nhiệm với Hạ Dư cũng như với chính bản thân.
Anh tháo đai an toàn muốn đi.
Nhưng Hạ Dư đột nhiên đè anh lại, vừa lắc đầu, ra hiệu anh đừng động đậy, vừa cau mày, nghiêm túc nghe điện thoại.
Giọng Hạ Dư tuy còn mang chút khàn khàn của tình dục, nhưng giọng điệu đã trầm ổn bình tĩnh lạ thường, người ngoài căn bản không tưởng tượng ra được khi nãy cậu đã chuẩn bị cởi quần áo bác sĩ tâm lý tiền nhiệm của cậu trên xe, chuẩn bị đẩy người này lên hàng ghế phía sau hôn môi mãnh liệt, chuẩn bị lên giường với một người đáng tuổi chú mình. Cái gọi là mặt người dạ thú, nôm na là như thế.
"Được rồi, không thành vấn đề, đợi một lát nữa tôi sẽ tới."
Sau khi cúp máy, Hạ Dư quay đầu qua, nói với Tạ Thanh Trình: "Anh tới viện điều dưỡng Bảo Sơn với em một chuyến đi, có người muốn gặp chúng ta."
Tạ Thanh Trình: "Ai?"
"Em không biết anh có còn nhớ hay không." Hạ Dư nói, "Nhưng mà cái đợt anh hẹn hò với cô nàng họ Bạch lúc trước ấy, có gặp một ông lão tên Trang Chí Cường."
Viện điều dưỡng Bảo Sơn là sản nghiệp của Hạ Kế Uy.
Nhưng phần này Hạ Kế Uy đã giao toàn quyền lại cho Hạ Dư rồi, hết thảy đều để Hạ Dư tự quản lí hoạt động. Sau vụ viện tâm thần Thành Khang, ông lão Trang Chí Cường mắc bệnh tâm thần không nhà để về đã được Hạ Dư sắp xếp tới viện điều dưỡng này để tiến hành chăm sóc điều trị.
Thời gian thoáng cái đã qua biết bao lâu, khi nãy là y tá trưởng của viện gọi điện tới, bảo Trang Chí Cường không ổn rồi, có lẽ việc này cũng đã kéo dài mấy bữa nay.
Nhưng lúc ông lão chợt tỉnh táo lại, hồi quang phản chiếu*, suy nghĩ chợt trở nên rất tỉnh táo.
(*Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)
Ông nhớ rõ sao mình lại được cứu trợ tới nơi này, bảo muốn gặp mấy người trẻ tuổi ấy.
Lúc Hạ Dư và Tạ Thanh Trình lái xe tới viện điều dưỡng Bảo Sơn, Trang Chí Cường đang nằm trên giường bệnh cao cao, híp nửa mắt, như tỉnh như ngủ.
"Bác ơi, viện trưởng Hạ của bọn cháu với Tạ tiên sinh tới rồi." Y tá nhẹ nhàng đánh thức Trang Chí Cường.
Ông lão tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, ánh mắt nhìn về phía hai người.
"À, hóa ra là mấy cháu." Lồng ngực Trang Chí Cường như chiếc máy tản nhiệt kiểu cũ, đang cố sức vận hành, tản ra chút hơi thở người sống cuối cùng, "Là các cháu à..."
Ông cựa người muốn ngồi dậy trên giường, nhưng bị Hạ Dư cản lại.
"Bác à, bác cứ nằm là được rồi."
Môi ông lão run run, mỗi lần hô hấp đều rất nặng nề, ông tựa như có rất nhiều lời muốn nói với bọn họ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nước mặt nóng bỏng đã ứa lên hốc mắt, sau đó lã chã chảy xuống.
"Bác... Bác không làm phiền các cháu chứ?"
"Không ạ." Hạ Dư đáp, "Vừa hay bọn cháu ra ngoài có việc, vẫn chưa ngủ."
Trang Chí Cường hơi an tâm hơn chút, ông lau nước mắt, siết chặt lấy tay Hạ Dư: "... Ầy... Bác biết bác sắp không sống nổi rồi, bác... Bác mời các cháu tới đây, thật ra là... Thật ra là muốn nói một tiếng cảm ơn với các cháu."
"Bác tới Hỗ Châu rất nhiều lần, lưu lạc bao năm bên ngoài như thế, nghĩ rằng cả đời mình cũng đâu làm chuyện gì trái với lương tâm, lại chẳng biết vì sao, sắp già rồi, sống lại khổ sở như thế... Bác cũng rất khổ tâm..." Ông lão nói tới đây, lại không nhịn được thở mạnh hổn hển, giơ tay lau nước mắt, "Thật sự khổ quá. Nếu không phải gặp được mấy người tốt bụng các cháu, có lẽ bác... Có lẽ nơi cuối cùng để tạm nghỉ ngơi cũng chẳng có nữa, chắc chết bên lề đường, đình hóng gió... Rồi qua mấy ngày, mới có người phát hiện ra thi thể."
Trang Chí Cường càng nói càng đau lòng, cảm xúc cũng dần kích động hơn.
Nhìn dáng vẻ này, ông thật sự muốn bò xuống khỏi giường, dập đầu hai cái với người cuối cùng đã thu nhận ông.
Hạ Dư lập tức cản ông lại, dìu ông nằm xuống lần nữa, Tạ Thanh Trình cũng vậy.
Đầu óc Trang Trí Cường tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều, việc này cũng có nghĩa mạng sống của ông quả thật đã sắp đi tới cuối rồi. Cả đời ông lão trải qua nhiều khó khăn, chỉ đoạn đường cuối của cuộc đời mới gặp được chút thiện lương hiếm hoi, tính cách chất phác của ông khiến ông nhất định phải tự mình nói với họ một tiếng cảm ơn trước khi lìa đời, như làm thế, ông mới có thể trả hết cho thế giới này, sau đó an tâm rời đi.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư ở cạnh ông hồi lâu, cảm xúc của ông lão bình ổn lại, sau đó hỏi: "Thế... Cô gái kia đâu rồi?"
Ông ấy chính là nói Tạ Tuyết.
Mà Tạ Tuyết giờ phút này đang nằm ở viện tư nhân khác tiếp nhận chữa trị trì hoãn căn bệnh hiếm gặp.
Tạ Thanh Trình đáp: "Công việc của em ấy có một vài chuyện, không ở Hỗ Châu. Có điều nếu bác có gì muốn nói với em ấy cũng có thể nói lại với cháu, cháu sẽ chuyển lời cho em ấy."
"Ầy... Không dám làm phiền thêm nữa." Trang Chí Cường ho khan, chầm chậm lắc đầu, "Thật sự không dám làm phiền thêm nữa."
Đôi mắt vẩn đục của ông nhìn trần nhà: "Bác chỉ muốn nhờ các cháu... Sau này các cháu có gặp cô bé, thì nói một tiếng cảm ơn cô bé... Cảm ơn cô bé này... Cô bé, tên cô bé là gì nhỉ?"
"Em ấy tên Tạ Tuyết."
"Tạ Tuyết à..." Đôi mắt luôn phủ một tầng sương mù của ông lão như trông thấy một chùm ánh sáng, xuất hiện hiệu ứng Tyndall* trong đôi mắt ông cụ hấp hối, "Ồ... Tên cô bé, hóa ra cũng có một chữ Tuyết... Đúng là... Đúng thật là..."
(*Hiệu ứng Tyndall: là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.)
Hạ Dư nghe tới đó, lòng khẽ động.
Cậu hỏi Trang Chí Cường: "Bác ơi, ngày hôm đó bọn cháu gặp bác, bác có nói bác có một cô con gái, bác tới Hỗ Châu, là để tìm cô ấy. Nhưng khi đó người ở trạm cứu trợ nói với bọn cháu, bọn họ đã điều tra rồi, bác ở quê cũng không có một người con gái nào như thế, khi đó bọn cháu còn cho rằng có lẽ là bác sinh ra ảo giác..."
"Gì cơ? Không phải ảo giác đâu!" Cảm xúc ông lão chợt xúc động, "Nó, sao nó lại là ảo giác được? Nó tên là Triệu Tuyết, mấy cháu đương nhiên không tra ra nó được... Bởi vì... Bởi vì con bé cũng không phải con gái ruột của bác... Con bé là con gái nuôi của bác mà——!"
Sau đó, Trang Chí Cường nằm trên giường bệnh, kể lại đoạn chuyện cũ không muốn để người ta biết cho họ nghe.
Nơi Trang Chí Cường sống bần cùng tới lạ, cái sự nghèo nàn này không chỉ về mặt kinh tế, mà còn cả về mặt tinh thần nữa. Bởi vì trời thì cao hoàng đế thì xa, vùng đất khó mà mọc nổi hoa màu này lại sinh ra đủ loại chuyện hoang đường vô lý.
Bán con gái, con dâu nuôi từ bé, tảo hôn sinh con sớm, thậm chí có thể nói là mọi chuyện ngu dốt gì cũng sẽ xảy ra cả.
Mẹ Trang Chí Cường chính là nạn nhân của tập tục ấy, lúc bà mười bốn tuổi đã bị bán cho cha Trang Chí Cường, chịu đủ ấm ức bị gã đàn ông tay đấm chân đá.
Lúc ông lão Trang còn là một đứa trẻ, ngày nào ông cũng nhìn thấy mẹ mình đầy vết thương lau nước mắt, việc này khiến trái tim non nớt của ông bị đả kích mạnh.
Sau khi cha mẹ Trang Chí Cường qua đời, một mình ông rời xa khỏi xã hội, không qua lại nhiều với đám đàn ông chơi bời lêu lổng, thô bỉ hung hãn trong thôn. Mọi người đều cảm thấy ông là quái nhân, không hài lòng về ông. Ông cũng chẳng cưới vợ, người trong thôn cưới vợ cũng như bán con gái nuôi con trai vậy, phải có sính lễ cao ngất ngưởng, lại phải làm rùm beng cái đám cưới hoang đường tệ hại ra cho mọi người thấy, đưa một cô gái lên giường một gã đàn ông mà có lẽ căn bản cô gái còn chẳng thích nữa. Trong quá trình ấy, cô gái phải gào khóc gần chết, còn phải chịu đựng sự quấy rối của đám khách khứa đầy dầu mỡ, lưng chẳng mang bất cứ loại trách nhiệm nào cả.
Trang Chí Cường không nhiều tiền tới thế, cũng không muốn đối xử như vậy với một cô gái.
Ông sống trong thôn ngu dốt ấy, vẫn còn sống tỉnh táo lắm, sau đó làm người sáng suốt cả đời.
Nhưng Trang Chí Cường cũng không phải không có người thân.
Làng bên có một cô bé xinh đẹp thông minh, tên là Triệu Tuyết.
Có một ngày, Trang Chí Cường làm nông xong về nhà, nghe thấy phía sau đống cỏ khô nhà ông có tiếng hức hức, ban đầu ông còn tưởng tiếng động ấy là do đám chồn tạo thành, xách gậy đi qua, mới phát hiện là một cô bé.
Đó chính là lần đầu tiên ông gặp Triệu Tuyết.
Có lẽ trên người Trang Chí Cường lộ vẻ đứng đắn rất mạnh, sự chần chờ và nỗi hoảng hốt của cô bé lúc ban đầu trôi qua, sợ hãi đi theo Trang Chí Cường quay về trong nhà, thấp thỏm uống mấy ngụm nước ấm còn vài giọt dầu trôi lững lờ, sau đó quỳ trên đất òa khóc lớn.
Cô bé nói, chú ơi, xin chú cứu cháu với, chú cứu cháu với, cháu không muốn lấy chồng.
Tuy là Trang Chí Cường đã quen nhìn tập tục cổ hủ ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng lắp bắp hoảng hốt, bởi vì Triệu Tuyết còn quá nhỏ, nhìn qua còn chưa dậy thì xong, cho dù là trong thôn họ, cũng hiếm khi gặp cô bé nhỏ vậy bị ép gả.
Trang Chí Cường cẩn thận đặt câu hỏi về hoàn cảnh của cô bé, sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện, ông giận dữ tới mức da đầu tê rần.
Triệu Tuyết là con gái ngoài thôn Triệu gia cách đây mấy dặm, trong nhà chỉ có mỗi cô bé là con gái, những người khác đều là con trai do mẹ sinh ra với cha dượng.
Cha dượng cô bé mặt người dạ thú, mang lòng dạ xấu xa với cô bé, mẹ thì gầy yếu, lại trong một lần bảo vệ cô bé khi cha dượng uống say tính mượn rượu quấy rối cô bé, đã bị cha dượng đánh bị thương nặng. Sau đó không lâu, mẹ đã qua đời.
Chuyện đánh phụ nữ ở cái thôn quê hoang tàn thối nát này mãi không dứt, mọi người đều đã thấy quen rồi không trách móc. Chỉ cần không phải đánh chết ngay, thì rất khó xác định hung thủ có phải là gã chồng khoác da người hay không.
Sau khi mẹ Triệu Tuyết được hạ táng, Triệu Tuyết bị ép thôi học, về nhà nấu cơm cho cha dượng và ba người anh trai.
Sau khi gây ra cái chết của vợ, cha dượng tạm không dám quấy rối cô bé nữa, nhưng lại chẳng bao lâu sau, vì có nhà giàu ra giá sính lễ cao muốn "mua" Triệu Tuyết, nên gã đã vui vẻ đồng ý với yêu cầu của đối phương.
Đối phương trả số tiền quá nhiều, nhiều tới mức đủ cho gã tiêu xài suốt bao năm.
Bởi thế, đương nhiên gã sẽ không quan tâm con trai nhà giàu có bị lang ben hay thần kinh gì không, việc ấy thì liên quan gì tới gã? Người gả tới đó cũng đâu phải gã đâu.
Triệu Tuyết sợ hãi, trốn khỏi nhà suốt cả đêm, vượt qua một ngọn núi, từ thôn Triệu gia, trốn tới một thôn gần nhà.
Trang Chí Cường nghe cô bé kể lại, lẳng lặng hút thuốc lào hồi lâu, nhìn cô bé quỳ trước gối ông, cuối cùng hạ quyết tâm.
Ông nói với Triệu Tuyết: "Thế này đi, cô bé à, nếu cháu có thể an tâm, thế thì hôm nay cứ ở nhà chú một đêm đi. Mai chú đưa cháu vào huyện, nơi đó có tiểu học Hy Vọng mới xây xong. Có thể ở lại, chúng ta thử kể tình cảnh lại cho hiệu trưởng, nếu họ có thể thu nhận cháu, thế thì cháu không cần về nữa, cháu cứ ở lại trong huyện, đừng quay về nơi quỷ quái ấy nữa. Cháu có chịu tin tưởng chú không?"
Vận khí của Triệu Tuyết rất tệ, nhưng cũng rất đỏ.
Cô bé xui xẻo sinh ra trong gia đình như thế, lại may mắn vì gặp được Trang Chí Cường.
Hiệu trưởng trường tiểu học Hy Vọng là người phụ nữ vô cùng tốt bụng, chẳng những nhận học sinh này, mà còn kiên định bảo vệ cho cô bé rất nhiều năm sau đó.
Triệu Tuyết đa số là ở lại trường học, đi theo nữ hiệu trưởng, vào những dịp lễ rảnh rỗi, sẽ ngồi xe quay về thôn quê, giúp Trang Chí Cường làm nông.
Triệu Tuyết nhận lão Trang làm cha, có gọi ông là ông già ông già* mãi, gọi tới mức Trang Chí Cường phổng cả mũi. Nhưng người từng gặp Triệu Tuyết không nhiều, người biết tình nghĩ cha con nuôi của họ lại càng ít, dù sao Triệu Tuyết cũng trốn từ thôn bên cạnh tới, Trang Chí Cường không muốn cuộc sống của cô bé bị quấy rầy.
(*Ông già: này không phải cách gọi miệt thị nha mọi người, cũng không phải gọi hỗn, ông già là một cách gọi cha trong tiếng địa phương, Việt Nam mình cũng có một vài vùng phía Bắc gọi vậy nhe.)
Ngày tháng cứ trôi qua như thế, Triệu Tuyết từ tiểu học lên sơ trung, rồi vào cao trung...
Trường học ấy cũng theo hướng từ thiện một phần, nhưng cơ sở tiện lợi, thiết bị dạy học hơn hẳn trường Hy Vọng tầm thường. Thậm chí trường còn mở các khóa huấn luyện nghệ thuật chuyên nghiệp, cố hết sức để những đứa trẻ vùng núi có thêm nhiều cơ hội, có thể tới thành phố phồn hoa.
"Sau đó con bé nói với bác, con bé được chọn làm trao đổi sinh nghệ thuật." Trang Chí Cường nhớ lại bảo, "Bác cũng không biết trao đổi sinh nghệ thuật là gì, sau đó con bé giải thích với bác, bảo sau này sẽ làm người mẫu, minh tinh trên TV... Nên con bé tới Hỗ Châu học chuyên ngành..."
Ông lão nói tới đây, lại run rẩy lấy khăn lau nước mắt, nức nở nói: "Khi đó bác rất vui mừng, bác còn nghĩ Hỗ Châu là thành phố lớn, được mấy người dừng chân ở nơi này. Nhưng con gái bác có thể tới... Con gái bác thật tài giỏi..."
Trang Chí Cường ngừng một lát, bỗng dưng bi thương góc lớn: "Nhưng tới tận giờ bác cũng chưa từng gặp lại nó... Con bé cứ như biến mất vậy, bác hỏi trường học, trường cũng chẳng biết gì hết, nên bác tìm theo địa chỉ, chẳng có gì cả, dọn dẹp sạch rồi... Bác không thấy con bé... Bác không tìm thấy nó..."
Ông lão không ngừng sụt sịt: "Bác không phải kẻ điên... Bác thật sự có một đứa con gái... Bác đã không gặp con gái rất nhiều năm rồi... Bác nhớ nó..."
"Trước khi bác đi, bác không thể buông bỏ nhất là nó."
"Nó đi đâu rồi... Nó còn nhớ ông già này không..."
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống chăn.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình lẳng lặng ở bên cạnh ông, ở cạnh ông lão khóc lóc như một đứa trẻ này.
Có lẽ tình cảnh này quá mức đáng thương, cho dù biết hy vọng xa vời, cuối cùng Hạ Dư vẫn nói: "Bác à, cháu nghĩ cách giúp bác nhé, bác có tin tức gì đó mà Triệu Tuyết gửi cuối cùng hay không? Ví dụ như khi đó là ai mời cô ấy tới Hỗ Châu chẳng hạn?"
"Bác hỏi trường rồi, trường bảo đã lâu quá rồi, họ không ghi chép lại..."
"Thế sau khi Triệu Tuyết rời khỏi Hỗ Châu, có từng liên lạc với bác chưa?"
"Chỉ có ban đầu thôi..." Trang Chí Cường ngẫm lại rồi bảo, "Ban đầu thôi, con bé rất vui vẻ gọi điện cho bác, nhưng con bé khi đó, cũng chỉ bảo Hỗ Châu rất đẹp, con bé gặp được rất nhiều thứ trước kia chỉ thấy trên TV, chứ không nói gì khác... Bởi vì con bé đã kí cái gì... Hợp đồng bảo mật với thư kí Vương..."
Lòng Hạ Dư căng thẳng.
Cho dù trên đời có thể tìm được một đống người họ Vương, nhưng liên quan tới những vấn đề "Huấn luyện nghệ thuật", "Mất tích thần bí", "Phạm tội", cậu lập tức nghĩ tới một người.
Cậu hỏi Trang Chí Cường: "Thư kí Vương kia, Triệu Tuyết có nói tên của hắn cho bác không?"
"Nói, nói chứ, nhưng khi đó bác không để tâm lắm, bác không nhớ rõ. Hình như tên là Vương... Vương cái gì... Khang..."
Như một tia sấm đánh xuống.
Hạ Dư với Tạ Thanh Trình hai mặt nhìn nhau, đều trông thấy sắc mặt khó coi của bản thân trong mắt đối phương——
Vương Kiếm Khang.
Người đầu tiên chết trong vụ án giết người tháp truyền thông.
Triệu Tuyết mất tích, thế mà có liên quan tới bọn chúng! Hơn nữa còn thành một manh mối ngoài ý muốn khi họ điều tra vụ Thành Khang và tháp truyền thông!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Dư: Thế mà lại cắt ngang nụ hôn của tôi với anh Tạ... Chưa bao giờ cảm thấy My heart will go on lại khó nghe tới như thế...
Ngay lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, chuông điện thoại Hạ Dư vang lên.
Giọng hát của Celine Dion lành lạnh bỗng dưng kéo Hạ Dư ra khỏi sự che mắt đầy mê hoặc của dục vọng, ma pháp ái muội ấy bị phá vỡ, cậu lập tức nhớ ra đủ chuyện xảy ra lúc trước.
Cậu bỗng ngồi dậy, ngực còn nóng bỏng, phập phồng, ánh mắt lại dời khỏi gương mặt điển trai của Tạ Thanh Trình.
"Khụ... Em nghe điện thoại."
Tạ Thanh Trình cũng chật vật ngồi dậy.
Tóc mái anh tán loạn, giữa mặt mày còn vương vẻ lạnh lẽo, tiếng chuông kia không chỉ đánh thức mỗi mình Hạ Dư, khi nãy Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư nhìn vào như thế, thế mà cũng có chút không tỉnh táo nổi.
Nhưng việc này kể cũng không phải bảo anh mềm lòng, mà là anh cảm thấy trạng thái của Hạ Dư rất không phù hợp, lúc bị nhìn chăm chú như thế, thậm chí Tạ Thanh Trình còn sinh ra một loại ảo giác.
Anh cảm thấy nếu lúc này bản thân nói thêm một chữ không nữa, cậu trai này như thể sẽ mất cả mạng vậy.
Nhưng ngay sau đó anh cảm thấy mình đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt ấy gần như chim non, ánh mắt chỉ có thể dựa vào một mình anh trong toàn bộ thế giới này, chỉ có rất lâu rất lâu trước kia, Tạ Tuyết từng dành cho anh thôi.
Hạ Dư là ai chứ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cậu cũng chẳng như Tạ Tuyết. Một cậu trai bản lĩnh như thế, rời khỏi ai mà không sống nổi?
Bản thân sao lại suýt thì hiểu lầm... Suýt nữa đã lại bị người này mê hoặc... Con mẹ nó.
Tạ Thanh Trình dưới cơn bực bội lại bắt đầu tìm thuốc lá, lần mò nửa ngày, không tìm thấy, giờ mới nhớ ra một điếu cuối cùng khi nãy đã hút hết rồi.
"... Ừm, được, tôi biết rồi."
Hạ Dư vẫn đang nghe điện thoại, thi thoảng đáp vài câu.
Tạ Thanh Trình định xuống xe, anh cảm thấy đêm nay mẹ nó quá vô lý, may mà có cuộc điện thoại này, nếu không anh với Hạ Dư đã quần nhau trên xe hôm nay rồi, nếu thế mặt mũi đời này của anh coi như vứt sạch. Hơn nữa hành vi này là hoàn toàn không có trách nhiệm với Hạ Dư cũng như với chính bản thân.
Anh tháo đai an toàn muốn đi.
Nhưng Hạ Dư đột nhiên đè anh lại, vừa lắc đầu, ra hiệu anh đừng động đậy, vừa cau mày, nghiêm túc nghe điện thoại.
Giọng Hạ Dư tuy còn mang chút khàn khàn của tình dục, nhưng giọng điệu đã trầm ổn bình tĩnh lạ thường, người ngoài căn bản không tưởng tượng ra được khi nãy cậu đã chuẩn bị cởi quần áo bác sĩ tâm lý tiền nhiệm của cậu trên xe, chuẩn bị đẩy người này lên hàng ghế phía sau hôn môi mãnh liệt, chuẩn bị lên giường với một người đáng tuổi chú mình. Cái gọi là mặt người dạ thú, nôm na là như thế.
"Được rồi, không thành vấn đề, đợi một lát nữa tôi sẽ tới."
Sau khi cúp máy, Hạ Dư quay đầu qua, nói với Tạ Thanh Trình: "Anh tới viện điều dưỡng Bảo Sơn với em một chuyến đi, có người muốn gặp chúng ta."
Tạ Thanh Trình: "Ai?"
"Em không biết anh có còn nhớ hay không." Hạ Dư nói, "Nhưng mà cái đợt anh hẹn hò với cô nàng họ Bạch lúc trước ấy, có gặp một ông lão tên Trang Chí Cường."
Viện điều dưỡng Bảo Sơn là sản nghiệp của Hạ Kế Uy.
Nhưng phần này Hạ Kế Uy đã giao toàn quyền lại cho Hạ Dư rồi, hết thảy đều để Hạ Dư tự quản lí hoạt động. Sau vụ viện tâm thần Thành Khang, ông lão Trang Chí Cường mắc bệnh tâm thần không nhà để về đã được Hạ Dư sắp xếp tới viện điều dưỡng này để tiến hành chăm sóc điều trị.
Thời gian thoáng cái đã qua biết bao lâu, khi nãy là y tá trưởng của viện gọi điện tới, bảo Trang Chí Cường không ổn rồi, có lẽ việc này cũng đã kéo dài mấy bữa nay.
Nhưng lúc ông lão chợt tỉnh táo lại, hồi quang phản chiếu*, suy nghĩ chợt trở nên rất tỉnh táo.
(*Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)
Ông nhớ rõ sao mình lại được cứu trợ tới nơi này, bảo muốn gặp mấy người trẻ tuổi ấy.
Lúc Hạ Dư và Tạ Thanh Trình lái xe tới viện điều dưỡng Bảo Sơn, Trang Chí Cường đang nằm trên giường bệnh cao cao, híp nửa mắt, như tỉnh như ngủ.
"Bác ơi, viện trưởng Hạ của bọn cháu với Tạ tiên sinh tới rồi." Y tá nhẹ nhàng đánh thức Trang Chí Cường.
Ông lão tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, ánh mắt nhìn về phía hai người.
"À, hóa ra là mấy cháu." Lồng ngực Trang Chí Cường như chiếc máy tản nhiệt kiểu cũ, đang cố sức vận hành, tản ra chút hơi thở người sống cuối cùng, "Là các cháu à..."
Ông cựa người muốn ngồi dậy trên giường, nhưng bị Hạ Dư cản lại.
"Bác à, bác cứ nằm là được rồi."
Môi ông lão run run, mỗi lần hô hấp đều rất nặng nề, ông tựa như có rất nhiều lời muốn nói với bọn họ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nước mặt nóng bỏng đã ứa lên hốc mắt, sau đó lã chã chảy xuống.
"Bác... Bác không làm phiền các cháu chứ?"
"Không ạ." Hạ Dư đáp, "Vừa hay bọn cháu ra ngoài có việc, vẫn chưa ngủ."
Trang Chí Cường hơi an tâm hơn chút, ông lau nước mắt, siết chặt lấy tay Hạ Dư: "... Ầy... Bác biết bác sắp không sống nổi rồi, bác... Bác mời các cháu tới đây, thật ra là... Thật ra là muốn nói một tiếng cảm ơn với các cháu."
"Bác tới Hỗ Châu rất nhiều lần, lưu lạc bao năm bên ngoài như thế, nghĩ rằng cả đời mình cũng đâu làm chuyện gì trái với lương tâm, lại chẳng biết vì sao, sắp già rồi, sống lại khổ sở như thế... Bác cũng rất khổ tâm..." Ông lão nói tới đây, lại không nhịn được thở mạnh hổn hển, giơ tay lau nước mắt, "Thật sự khổ quá. Nếu không phải gặp được mấy người tốt bụng các cháu, có lẽ bác... Có lẽ nơi cuối cùng để tạm nghỉ ngơi cũng chẳng có nữa, chắc chết bên lề đường, đình hóng gió... Rồi qua mấy ngày, mới có người phát hiện ra thi thể."
Trang Chí Cường càng nói càng đau lòng, cảm xúc cũng dần kích động hơn.
Nhìn dáng vẻ này, ông thật sự muốn bò xuống khỏi giường, dập đầu hai cái với người cuối cùng đã thu nhận ông.
Hạ Dư lập tức cản ông lại, dìu ông nằm xuống lần nữa, Tạ Thanh Trình cũng vậy.
Đầu óc Trang Trí Cường tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều, việc này cũng có nghĩa mạng sống của ông quả thật đã sắp đi tới cuối rồi. Cả đời ông lão trải qua nhiều khó khăn, chỉ đoạn đường cuối của cuộc đời mới gặp được chút thiện lương hiếm hoi, tính cách chất phác của ông khiến ông nhất định phải tự mình nói với họ một tiếng cảm ơn trước khi lìa đời, như làm thế, ông mới có thể trả hết cho thế giới này, sau đó an tâm rời đi.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư ở cạnh ông hồi lâu, cảm xúc của ông lão bình ổn lại, sau đó hỏi: "Thế... Cô gái kia đâu rồi?"
Ông ấy chính là nói Tạ Tuyết.
Mà Tạ Tuyết giờ phút này đang nằm ở viện tư nhân khác tiếp nhận chữa trị trì hoãn căn bệnh hiếm gặp.
Tạ Thanh Trình đáp: "Công việc của em ấy có một vài chuyện, không ở Hỗ Châu. Có điều nếu bác có gì muốn nói với em ấy cũng có thể nói lại với cháu, cháu sẽ chuyển lời cho em ấy."
"Ầy... Không dám làm phiền thêm nữa." Trang Chí Cường ho khan, chầm chậm lắc đầu, "Thật sự không dám làm phiền thêm nữa."
Đôi mắt vẩn đục của ông nhìn trần nhà: "Bác chỉ muốn nhờ các cháu... Sau này các cháu có gặp cô bé, thì nói một tiếng cảm ơn cô bé... Cảm ơn cô bé này... Cô bé, tên cô bé là gì nhỉ?"
"Em ấy tên Tạ Tuyết."
"Tạ Tuyết à..." Đôi mắt luôn phủ một tầng sương mù của ông lão như trông thấy một chùm ánh sáng, xuất hiện hiệu ứng Tyndall* trong đôi mắt ông cụ hấp hối, "Ồ... Tên cô bé, hóa ra cũng có một chữ Tuyết... Đúng là... Đúng thật là..."
(*Hiệu ứng Tyndall: là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.)
Hạ Dư nghe tới đó, lòng khẽ động.
Cậu hỏi Trang Chí Cường: "Bác ơi, ngày hôm đó bọn cháu gặp bác, bác có nói bác có một cô con gái, bác tới Hỗ Châu, là để tìm cô ấy. Nhưng khi đó người ở trạm cứu trợ nói với bọn cháu, bọn họ đã điều tra rồi, bác ở quê cũng không có một người con gái nào như thế, khi đó bọn cháu còn cho rằng có lẽ là bác sinh ra ảo giác..."
"Gì cơ? Không phải ảo giác đâu!" Cảm xúc ông lão chợt xúc động, "Nó, sao nó lại là ảo giác được? Nó tên là Triệu Tuyết, mấy cháu đương nhiên không tra ra nó được... Bởi vì... Bởi vì con bé cũng không phải con gái ruột của bác... Con bé là con gái nuôi của bác mà——!"
Sau đó, Trang Chí Cường nằm trên giường bệnh, kể lại đoạn chuyện cũ không muốn để người ta biết cho họ nghe.
Nơi Trang Chí Cường sống bần cùng tới lạ, cái sự nghèo nàn này không chỉ về mặt kinh tế, mà còn cả về mặt tinh thần nữa. Bởi vì trời thì cao hoàng đế thì xa, vùng đất khó mà mọc nổi hoa màu này lại sinh ra đủ loại chuyện hoang đường vô lý.
Bán con gái, con dâu nuôi từ bé, tảo hôn sinh con sớm, thậm chí có thể nói là mọi chuyện ngu dốt gì cũng sẽ xảy ra cả.
Mẹ Trang Chí Cường chính là nạn nhân của tập tục ấy, lúc bà mười bốn tuổi đã bị bán cho cha Trang Chí Cường, chịu đủ ấm ức bị gã đàn ông tay đấm chân đá.
Lúc ông lão Trang còn là một đứa trẻ, ngày nào ông cũng nhìn thấy mẹ mình đầy vết thương lau nước mắt, việc này khiến trái tim non nớt của ông bị đả kích mạnh.
Sau khi cha mẹ Trang Chí Cường qua đời, một mình ông rời xa khỏi xã hội, không qua lại nhiều với đám đàn ông chơi bời lêu lổng, thô bỉ hung hãn trong thôn. Mọi người đều cảm thấy ông là quái nhân, không hài lòng về ông. Ông cũng chẳng cưới vợ, người trong thôn cưới vợ cũng như bán con gái nuôi con trai vậy, phải có sính lễ cao ngất ngưởng, lại phải làm rùm beng cái đám cưới hoang đường tệ hại ra cho mọi người thấy, đưa một cô gái lên giường một gã đàn ông mà có lẽ căn bản cô gái còn chẳng thích nữa. Trong quá trình ấy, cô gái phải gào khóc gần chết, còn phải chịu đựng sự quấy rối của đám khách khứa đầy dầu mỡ, lưng chẳng mang bất cứ loại trách nhiệm nào cả.
Trang Chí Cường không nhiều tiền tới thế, cũng không muốn đối xử như vậy với một cô gái.
Ông sống trong thôn ngu dốt ấy, vẫn còn sống tỉnh táo lắm, sau đó làm người sáng suốt cả đời.
Nhưng Trang Chí Cường cũng không phải không có người thân.
Làng bên có một cô bé xinh đẹp thông minh, tên là Triệu Tuyết.
Có một ngày, Trang Chí Cường làm nông xong về nhà, nghe thấy phía sau đống cỏ khô nhà ông có tiếng hức hức, ban đầu ông còn tưởng tiếng động ấy là do đám chồn tạo thành, xách gậy đi qua, mới phát hiện là một cô bé.
Đó chính là lần đầu tiên ông gặp Triệu Tuyết.
Có lẽ trên người Trang Chí Cường lộ vẻ đứng đắn rất mạnh, sự chần chờ và nỗi hoảng hốt của cô bé lúc ban đầu trôi qua, sợ hãi đi theo Trang Chí Cường quay về trong nhà, thấp thỏm uống mấy ngụm nước ấm còn vài giọt dầu trôi lững lờ, sau đó quỳ trên đất òa khóc lớn.
Cô bé nói, chú ơi, xin chú cứu cháu với, chú cứu cháu với, cháu không muốn lấy chồng.
Tuy là Trang Chí Cường đã quen nhìn tập tục cổ hủ ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng lắp bắp hoảng hốt, bởi vì Triệu Tuyết còn quá nhỏ, nhìn qua còn chưa dậy thì xong, cho dù là trong thôn họ, cũng hiếm khi gặp cô bé nhỏ vậy bị ép gả.
Trang Chí Cường cẩn thận đặt câu hỏi về hoàn cảnh của cô bé, sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện, ông giận dữ tới mức da đầu tê rần.
Triệu Tuyết là con gái ngoài thôn Triệu gia cách đây mấy dặm, trong nhà chỉ có mỗi cô bé là con gái, những người khác đều là con trai do mẹ sinh ra với cha dượng.
Cha dượng cô bé mặt người dạ thú, mang lòng dạ xấu xa với cô bé, mẹ thì gầy yếu, lại trong một lần bảo vệ cô bé khi cha dượng uống say tính mượn rượu quấy rối cô bé, đã bị cha dượng đánh bị thương nặng. Sau đó không lâu, mẹ đã qua đời.
Chuyện đánh phụ nữ ở cái thôn quê hoang tàn thối nát này mãi không dứt, mọi người đều đã thấy quen rồi không trách móc. Chỉ cần không phải đánh chết ngay, thì rất khó xác định hung thủ có phải là gã chồng khoác da người hay không.
Sau khi mẹ Triệu Tuyết được hạ táng, Triệu Tuyết bị ép thôi học, về nhà nấu cơm cho cha dượng và ba người anh trai.
Sau khi gây ra cái chết của vợ, cha dượng tạm không dám quấy rối cô bé nữa, nhưng lại chẳng bao lâu sau, vì có nhà giàu ra giá sính lễ cao muốn "mua" Triệu Tuyết, nên gã đã vui vẻ đồng ý với yêu cầu của đối phương.
Đối phương trả số tiền quá nhiều, nhiều tới mức đủ cho gã tiêu xài suốt bao năm.
Bởi thế, đương nhiên gã sẽ không quan tâm con trai nhà giàu có bị lang ben hay thần kinh gì không, việc ấy thì liên quan gì tới gã? Người gả tới đó cũng đâu phải gã đâu.
Triệu Tuyết sợ hãi, trốn khỏi nhà suốt cả đêm, vượt qua một ngọn núi, từ thôn Triệu gia, trốn tới một thôn gần nhà.
Trang Chí Cường nghe cô bé kể lại, lẳng lặng hút thuốc lào hồi lâu, nhìn cô bé quỳ trước gối ông, cuối cùng hạ quyết tâm.
Ông nói với Triệu Tuyết: "Thế này đi, cô bé à, nếu cháu có thể an tâm, thế thì hôm nay cứ ở nhà chú một đêm đi. Mai chú đưa cháu vào huyện, nơi đó có tiểu học Hy Vọng mới xây xong. Có thể ở lại, chúng ta thử kể tình cảnh lại cho hiệu trưởng, nếu họ có thể thu nhận cháu, thế thì cháu không cần về nữa, cháu cứ ở lại trong huyện, đừng quay về nơi quỷ quái ấy nữa. Cháu có chịu tin tưởng chú không?"
Vận khí của Triệu Tuyết rất tệ, nhưng cũng rất đỏ.
Cô bé xui xẻo sinh ra trong gia đình như thế, lại may mắn vì gặp được Trang Chí Cường.
Hiệu trưởng trường tiểu học Hy Vọng là người phụ nữ vô cùng tốt bụng, chẳng những nhận học sinh này, mà còn kiên định bảo vệ cho cô bé rất nhiều năm sau đó.
Triệu Tuyết đa số là ở lại trường học, đi theo nữ hiệu trưởng, vào những dịp lễ rảnh rỗi, sẽ ngồi xe quay về thôn quê, giúp Trang Chí Cường làm nông.
Triệu Tuyết nhận lão Trang làm cha, có gọi ông là ông già ông già* mãi, gọi tới mức Trang Chí Cường phổng cả mũi. Nhưng người từng gặp Triệu Tuyết không nhiều, người biết tình nghĩ cha con nuôi của họ lại càng ít, dù sao Triệu Tuyết cũng trốn từ thôn bên cạnh tới, Trang Chí Cường không muốn cuộc sống của cô bé bị quấy rầy.
(*Ông già: này không phải cách gọi miệt thị nha mọi người, cũng không phải gọi hỗn, ông già là một cách gọi cha trong tiếng địa phương, Việt Nam mình cũng có một vài vùng phía Bắc gọi vậy nhe.)
Ngày tháng cứ trôi qua như thế, Triệu Tuyết từ tiểu học lên sơ trung, rồi vào cao trung...
Trường học ấy cũng theo hướng từ thiện một phần, nhưng cơ sở tiện lợi, thiết bị dạy học hơn hẳn trường Hy Vọng tầm thường. Thậm chí trường còn mở các khóa huấn luyện nghệ thuật chuyên nghiệp, cố hết sức để những đứa trẻ vùng núi có thêm nhiều cơ hội, có thể tới thành phố phồn hoa.
"Sau đó con bé nói với bác, con bé được chọn làm trao đổi sinh nghệ thuật." Trang Chí Cường nhớ lại bảo, "Bác cũng không biết trao đổi sinh nghệ thuật là gì, sau đó con bé giải thích với bác, bảo sau này sẽ làm người mẫu, minh tinh trên TV... Nên con bé tới Hỗ Châu học chuyên ngành..."
Ông lão nói tới đây, lại run rẩy lấy khăn lau nước mắt, nức nở nói: "Khi đó bác rất vui mừng, bác còn nghĩ Hỗ Châu là thành phố lớn, được mấy người dừng chân ở nơi này. Nhưng con gái bác có thể tới... Con gái bác thật tài giỏi..."
Trang Chí Cường ngừng một lát, bỗng dưng bi thương góc lớn: "Nhưng tới tận giờ bác cũng chưa từng gặp lại nó... Con bé cứ như biến mất vậy, bác hỏi trường học, trường cũng chẳng biết gì hết, nên bác tìm theo địa chỉ, chẳng có gì cả, dọn dẹp sạch rồi... Bác không thấy con bé... Bác không tìm thấy nó..."
Ông lão không ngừng sụt sịt: "Bác không phải kẻ điên... Bác thật sự có một đứa con gái... Bác đã không gặp con gái rất nhiều năm rồi... Bác nhớ nó..."
"Trước khi bác đi, bác không thể buông bỏ nhất là nó."
"Nó đi đâu rồi... Nó còn nhớ ông già này không..."
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống chăn.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình lẳng lặng ở bên cạnh ông, ở cạnh ông lão khóc lóc như một đứa trẻ này.
Có lẽ tình cảnh này quá mức đáng thương, cho dù biết hy vọng xa vời, cuối cùng Hạ Dư vẫn nói: "Bác à, cháu nghĩ cách giúp bác nhé, bác có tin tức gì đó mà Triệu Tuyết gửi cuối cùng hay không? Ví dụ như khi đó là ai mời cô ấy tới Hỗ Châu chẳng hạn?"
"Bác hỏi trường rồi, trường bảo đã lâu quá rồi, họ không ghi chép lại..."
"Thế sau khi Triệu Tuyết rời khỏi Hỗ Châu, có từng liên lạc với bác chưa?"
"Chỉ có ban đầu thôi..." Trang Chí Cường ngẫm lại rồi bảo, "Ban đầu thôi, con bé rất vui vẻ gọi điện cho bác, nhưng con bé khi đó, cũng chỉ bảo Hỗ Châu rất đẹp, con bé gặp được rất nhiều thứ trước kia chỉ thấy trên TV, chứ không nói gì khác... Bởi vì con bé đã kí cái gì... Hợp đồng bảo mật với thư kí Vương..."
Lòng Hạ Dư căng thẳng.
Cho dù trên đời có thể tìm được một đống người họ Vương, nhưng liên quan tới những vấn đề "Huấn luyện nghệ thuật", "Mất tích thần bí", "Phạm tội", cậu lập tức nghĩ tới một người.
Cậu hỏi Trang Chí Cường: "Thư kí Vương kia, Triệu Tuyết có nói tên của hắn cho bác không?"
"Nói, nói chứ, nhưng khi đó bác không để tâm lắm, bác không nhớ rõ. Hình như tên là Vương... Vương cái gì... Khang..."
Như một tia sấm đánh xuống.
Hạ Dư với Tạ Thanh Trình hai mặt nhìn nhau, đều trông thấy sắc mặt khó coi của bản thân trong mắt đối phương——
Vương Kiếm Khang.
Người đầu tiên chết trong vụ án giết người tháp truyền thông.
Triệu Tuyết mất tích, thế mà có liên quan tới bọn chúng! Hơn nữa còn thành một manh mối ngoài ý muốn khi họ điều tra vụ Thành Khang và tháp truyền thông!
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Dư: Thế mà lại cắt ngang nụ hôn của tôi với anh Tạ... Chưa bao giờ cảm thấy My heart will go on lại khó nghe tới như thế...