Chương 108: Sao cô ta lại tới tìm anh
Sa Hoành là người rất thông minh, gã sẽ không nói hết toàn bộ những thứ mình biết cho Hạ Dư.
Một tên tội phạm nguy hiểm bị phán án vô hạn, rất khó tin rằng Hạ Dư có bản lĩnh để đưa gã ra ngoài.
Gã mong Hạ Dư chứng minh cho gã thấy trước một chút.
Hạ Dư sớm đã đoán trước được việc này, Sa Hoành cũng chẳng tên ngốc ngẩn ngơ, nào có chuyện dễ dàng cung cấp manh mối cho cậu. Nhưng Hạ Dư cũng không phải đèn cạn dầu, Sa Hoành không tin tưởng cậu, cậu cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng Sa Hoành không lừa cậu, có lẽ trong miệng kẻ này chẳng có tin tức tình báo gì hữu dụng cả, chỉ đơn giản là lừa cậu chuộc lợi mà thôi.
Vì thế Hạ Dư mỉm cười nói: "Tôi có thể cho ông thấy thành ý của tôi, nhưng e là Sa tiên sinh cũng phải cho tôi chút tài liệu thực tế đáng tin trước chứ, có phải không?"
Sa Hoành cắn thuốc lá, hút một lát, chờ tới khi đã hút gần hết điếu thuốc, thời gian gặp mặt của hai người lần này đã sắp kết thúc, lúc quản ngục xích gã lại đưa về, Sa Hoành đứng dậy nói với Hạ Dư một câu: "Tôi cảm thấy Giang Lan Bội trên ảnh, không phải Giang Lan Bội thật sự."
"Ý của Sa tiên sinh là..."
Sa Hoành cười quỷ dị: "Nhóc con à, tôi đã thấy cậu trên thời sự rồi, tôi biết cậu từng gặp bản thân Giang Lan Bội. Nếu cậu tiếp xúc gần với bà ta, vậy cậu thử nhớ lại chút xem, cả khuôn mặt bà ta, có phải có chút cứng nhắc hay không."
Gã nói tới đây chợt im bặt, không nói tiếp nữa, mà liếc Hạ Dư một cái đầy ý tứ sâu xa, đeo xích sắt nặng nề đi theo sau quản ngục, biến mất sâu trong hành lang.
Sa Hoành đang ở trong song sắt, lại có thể nói rõ hết tình trạng gương mặt Giang Lan Bội vào lúc ấy.
Về mặt nào đó Hạ Dư là người cẩn trọng kĩ tính, khi đó đúng là cậu cảm thấy cơ mặt Giang Lan Bội thật sự có vấn đề, như thể không biểu hiện được vẻ mặt nào đó quá phấn khích vậy.
Nhưng tình hình khi đó ngập tràn nguy hiểm, cậu không quan sát tỉ mỉ với đặt ra quá nhiều câu hỏi tới thế, giờ nghe Sa Hoành nói như vậy, cậu lập tức xác định được Sa Hoành không hề lừa người, trong bụng gã đàn ông này đúng là chứa thứ đáng mạo hiểm để khai thác.
Vì thế, sau một tuần, Sa Hoành kết thúc nhiệm vụ dọn vụn sắt nặng nhọc ở nhà xưởng ngục giam, được điều tới xưởng may đơm cúc áo cho các đơn hàng buôn bán bên ngoài.
Lại qua mấy ngày, việc đơm cúc áo cũng không cần gã phải làm nữa, thẳng thừng để gã tới nhà ăn phát cơm cho mọi người luôn.
Đây chính là công việc mà nhóm tội phạm nguy hiểm ước ao tha thiết, chưa nói tới việc nhẹ không tốn sức, mà ngày nào cũng có thể lợi dụng công việc để được ăn miếng thịt miếng cá to nhất, các bạn tù cũng ra sức nịnh bợ, mong lúc gặp nhau ở ô cửa múc cơm, Sa Hoành có thể cho họ thêm chút đồ ngon.
Tháng ngày như thế trôi qua một thời gian, đã tới ngày kiểm tra sức khỏe trong tù.
Trước khi tới ngày kiểm tra sức khỏe mấy tuần, Sa Hoành nhận được một tờ giấy nến nhắn nhủ, trên tờ giấy đã bị vò nát có viết một hàng chữ đơn giản lạ thường——
"Nếu ông đã tin rồi, cuối tuần tôi sắp xếp tới hỏi ông một vài chuyện cụ thể hơn. Chỉ cần tôi nhận được thông tin mà tôi mong muốn, kết quả kiểm tra sức khỏe của ông sẽ hoàn toàn đủ thỏa mãn điều kiện để ra ngoài chữa trị."
Tên đề rất đơn giản, cũng chỉ có đúng một chữ "Hạ".
Cuối cùng, Sa Hoành đồng ý tiếp nhận "sưu tầm tài liệu" lần thứ hai của Hạ Dư.
Buổi gặp mặt của họ được sắp xếp vào 7 giờ tối cuối tuần. Trước hôm gặp mặt một ngày, Sa Hoành ngồi tại bàn nhỏ của ngục giam, dùng từ ngữ hết sức ngắn gọn liệt kê ra một dàn ý, trên đó viết những chuyện định nói với Hạ Dư vào ngày mai.
Gã biết lần gặp mặt này vô cùng quan trọng với gã, gã nhất định phải cho Hạ Dư chút thông tin giá trị, như thế mới có thể khiến Hạ Dư cảm thấy hài lòng.
Nhưng đồng thời, gã cũng không định nói hết toàn bộ những chuyện quan trọng hết ra trong một lần này, để tránh việc Hạ Dư đã lợi dụng gã xong thì không thực hiện lời hứa để gã "ra ngoài chữa bệnh".
Sa Hoành viết mấy thứ lung tung lên giấy, xóa bớt thông tin hết lần này tới lần khác, cuối cùng gã mới hài lòng, cất tờ giấy này vào trong ngực, lên giường đi ngủ lúc tiếng báo tắt đèn trạm gác vang lên.
Có lẽ vì sắp kết thúc những khổ sở trong ngục, lại có lẽ vì trước khi sắp ngủ gã nhớ lại quá nhiều chuyện quá khứ, một đêm này, Sa Hoành bỗng mơ thấy một giấc mơ trên tấm phản cứng rắn đã nằm mười mấy năm nay——
"Ha ha ha, nếu vụ làm ăn này mà thành công, sau này hai anh em chúng ta sẽ phát đạt rồi."
Trong mơ Lương Quý Thành vẫn là dáng vẻ của mười mấy hai mươi năm trước, hai anh em là ông ta và Lương Trọng Khang dắt tay nhau bước ra từ một nhà hàng nơi ven bến Thượng Hải xa hoa, cả hai đều uống tới mức nửa say nửa tỉnh.
"Không ngờ tới, đối phương lắm tiền, hợp đồng kí cái một, mẹ nó, chuyển thẳng số ngoại tệ lớn tới thế vào tài khoản ở Thụy Sĩ của chúng ta, mà tới mắt cũng chẳng chớp lấy một cái. Anh, đời này em chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ. Đừng nói là cất giấu mấy người với máy móc kia cho bọn họ, cho dù có là——"
Lương Quý Thành còn chưa nói xong câu kế tiếp, đã nuốt nghẹn vào trong cổ.
Bởi vì ánh mắt nhập nhèm của ông ta tụ lên người Sa Hoành.
Ông chủ tiểu Lương nấc một cái, liếc nhau với anh trai của ông ta, cười cười—— Hai người bọn họ đều hiểu rõ, cái chuyện không thể nói trên bàn này, đứng trước mặt tài xế, vẫn nên ít lời thôi.
"Lương tổng, tiểu Lương tổng, nào, tôi đỡ hai người lên xe."
Lương Quý Thành ghét bỏ gạt tay gã ra: "Mày làm gì thế, chú ý chút, biết ông đây mặc gì không hả? Gu... Gucci, chín, chín vạn tệ một chiếc đấy! Mác còn chưa xé, chạm vào bẩn rồi mày đền tao được không?"
Thật ra áo măng tô lông cừu Gucci chín vạn tệ cũng chỉ là trang phục bình thường, cũng chưa phải loại thiết kế cao sang gì, nhưng với anh em họ Lương khi đó, đã là bảo vật vô cùng đắt đỏ rồi. Khi ấy viện tâm thần tư nhân của họ làm ăn thu không đủ chi, có mấy lần suýt thì phá sản.
Nhưng mà——
Lương Trọng Khang cười ha ha, vỗ vai anh em của hắn ta: "Này có là gì? Sau này chúng ta dựa lưng vào đại thụ hóng mát rồi, mấy minh tinh dưới trướng bọn họ, một bộ lễ phục đã mẹ nó hơn trăm vạn rồi, làm việc cho bọn họ, chín vạn tệ có là cái thá gì đâu?"
"Đúng vậy anh nhỉ, em quả là uống nhiều rồi, sau này chín vạn tệ với em mà nói, còn chẳng đủ nhét kẽ răng nữa. Ê, chú ý chút, mày làm gì thế hả!" Lúc tên đàn ông say khướt được Sa Hoành đỡ vào trong xe, không cẩn thận tự mình vướng chân ngã.
Nhưng ý thức ông ta mơ hồ, còn tưởng do Sa Hoành làm việc không tốt, giơ tay tát một phát lên mặt Sa Hoành.
"Nhìn đường đi! Sao lại phục vụ người ta như thế hả! Tới chủ của mày đỡ cũng không xong, coi chừng tao xào mày lên đấy!"
"Mày đánh nó làm gì? Nó tới từ nông thôn, người đầy mùi cá mặn, mày đánh nó, lên xe còn phải lấy cồn sát trùng, khử độc nữa đấy." Anh trai nói chuyện còn cay nghiệt hơn cả em trai, Lương Trọng Khang cười lớn càn rỡ, liếc Sa Hoành đầy đắc ý, "Con người mẹ nó có trên dưới sang hèn, có kẻ vung tay lên đã là mấy ngàn vạn mấy trăm triệu, có kẻ thì... Ha ha."
Sa Hoành nhất thời không nén nổi giận, buông lỏng tay đang đỡ hai anh em ra: "Người với người phải bình đẳng. Anh là ông chủ của tôi, anh cũng không thể hạ nhục nhân cách tôi đúng chứ?"
"Ai cũng bình đẳng? Chỗ này là Hỗ Châu, mày biết Hỗ Châu trăm năm trước thế nào không? Bờ sông bên này mười dặm đô thị xa hoa trụy lạc bao người nước ngoài sinh sống, bờ sông bên kia khắp nơi xác chết đói dân chúng lầm than. Mày quay về trăm năm trước với tao, mày chính là thằng kéo xe thôi, ông đây muốn đánh chết mày thì đánh chết mày đấy, mày còn đòi bình đẳng cái gì với tao hả?"
Sa Hoành lại muốn cãi lí, Lương Trọng Khang móc một xấp tiền dày cộp từ trong ngực ra, rút một xấp tiền trăm tệ dày, vả lên khuôn mặt cứng đờ của gã: "Oắt con đừng có ôm chủ nghĩa lí tưởng tới thế, mày muốn đòi bình đẳng với bọn tao chứ gì? Nào, để cho mày biết cái gì gọi là bình đẳng đấy, nghe người ta kể mẹ mày bị bệnh, cần tiền gấp nhỉ, ông đây tát mày một cái, cho mày một ngàn tệ, hôm nay ông đây có rất nhiều tiền, mày có muốn không? Hả? Mày có muốn không hả!"
Tờ giấy tanh hôi, dơ bẩn, mà lại vô cùng mê người kia vả mạnh lên gương mặt cứng đờ của gã.
Tờ tiền mỏng dính, lại như có sức nặng của ngàn quân, đập vào người xương cốt vỡ nát, khuôn mặt hóa thành máu chảy bùn hôi.
Sa Hoành vẫn nhớ rõ khi đó gió ở bến Thượng Hải thổi qua, tờ tiền một trăm tệ mỏng dính bay múa đầy trời, khiến cho những người đang về buổi tối nhốn nháo cướp đoạt.
Gã đứng trong gió lạnh, gã đã quên mất bản thân có quỳ bò khóc lóc đuổi theo những tờ tiền rơi rụng đó hay không, thật kì lạ, rõ ràng trí nhớ của gã rất tốt.
Nhưng lại chẳng nhớ ra.
Có lẽ đó là những kí ức đáng xấu hổ, khiến người ta không thể không rơi xuống thành con thú, não bộ con người cũng phải xấu hổ khi tiếp nhận những quá khứ hoang đường ấy.
Sa Hoành nhớ rõ hai gương mặt tiểu nhân đắc chí của anh em họ Lương, cười nhe răng trắng trợn.
"Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Còn cả tiếng cười kia, như lốc xoáy quấn quanh hồi ức điên cuồng.
Gã nhớ rõ cái ngày hôm ấy, địa chỉ đó, còn cả dáng vẻ thấp thỏm bất an trước khi họ lái xe tới địa điểm đã hẹn, anh em hai người họ từng thầm thì nhắc tên mấy người lúc ở trên xe.
Sa Hoành là tài xế, tài xế cũng là người, gã lẳng lặng nhớ rõ mấy cái tên ấy.
—— Mấy cái tên đó, rất có thể sẽ khiến Hạ Dư thấy hài lòng.
Sáng chủ nhật.
Hạ Dư dậy rất sớm, lái xe tới hẻm Mạch Vũ.
Hôm nay cậu phải tới gặp Sa Hoành, ngẫm nghĩ, quyết định nói chuyện này cho Tạ Thanh Trình.
Nhưng còn chưa xuống xe, cậu đã trông thấy Lý Nhã Thu đi cùng Tạ Thanh Trình ra khỏi ngõ nhỏ.
Sau lần gặp mặt xấu hổ từ đêm giao thừa kia, suốt một khoảng thời gian Lý Nhã Thu không xuất hiện nữa, chẳng biết vì sao hôm nay lại tới nơi này.
Hạ Dư cảm thấy người phụ nữ này cũng thật kì lạ, rõ ràng đã ly hôn rồi, còn quấn lấy người ta không buông làm gì? Cô ta có bản lĩnh lớn tới mức nào, thế mà dám coi người đàn ông cậu thích thành lốp dự phòng của cô ta?
"Anh đi tới đây được rồi, không cần tiễn nữa, tôi gọi xe là được."
"Tôi gọi xe giúp cô rồi."
"Vậy..." Lý Nhã Thu lấy một phong thư từ túi xách hàng hiệu xa xỉ của cô ta ra, rất dày, vừa nhìn đã biết bên trong có không ít tiền, cô ta đưa phong thư cho Tạ Thanh Trình, "Vậy anh nhận chỗ này đi, trước kia tiểu Tuyết đối xử với tôi rất tốt, em ấy chợt đổ bệnh, tôi cũng chẳng giúp được gì, chỗ tiền này..."
"Chỗ tiền này cô đem về đi."
Lý Nhã Thu: "... Em ấy, em ấy dù sao cũng là em chồng của tôi..."
"Không còn là thế nữa."
"Anh Tạ..."
"Cô quay về đi. Tôi cảm ơn cô vì đã quan tâm tới em ấy. Nhưng chỗ tiền này bọn tôi không thể nhận được."
Người phụ nữ ngẩn ngơ ngửa đầu, nhìn anh chăm chú hồi lâu, sau đó nói: "Anh à, anh đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý đó, chỉ là... Chỉ là giờ tôi đã trải qua một số chuyện, đã hiểu rất nhiều thứ. Tôi biết khi xưa tôi tiêu tốn rất nhiều tiền của anh rồi, anh, sự săn sóc anh dành cho tôi, tôi cũng không biết nên báo đáp anh như thế nào nữa, vậy nên tôi mới——"
"Trước kia cô là vợ tôi. Cô cũng suy xét nhiều điều vì tôi rồi." Tạ Thanh Trình cắt ngang lời cô ta nói, ánh mắt rất tĩnh lặng, như hai chiếc hồ sâu thẳm lạnh lẽo.
"Vậy nên, đó đều là chuyện tôi nên làm."
Lý Nhã Thu nhìn anh chăm chú, cô ta như lại muốn khóc.
"... Anh Tạ, tôi, tôi định ly hôn với hắn ta."
"..."
Cô ta nói một câu không đầu không đuôi như thế với anh.
Sau đó cô ta muốn tìm chút phản ứng trên mặt Tạ Thanh Trình, kết quả lại khiến cô ta thất vọng vạn phần.
Giọng Lý Nhã Thu đã bắt đầu nghẹn ngào như dây leo quấn lấy nhau: "... Con người tôi, anh cũng biết đó, tôi không chịu nổi việc người khác không yêu tôi, khi đó tôi ly hôn với anh, là vì tôi cảm thấy, anh cả ngày trầm tĩnh như thế, lạnh như băng tới vậy, lúc chỉ có hai chúng ta, tôi muốn chút ấm áp, anh đáp lại tôi cũng rất máy móc, chẳng có bao khát vọng... Khi đó trong lòng tôi rất ấm ức, anh có biết không?"
"..."
"Tôi cảm thấy anh cứ như một tờ thời gian biểu vậy, chuyện nào anh cũng sắp xếp rất rõ ràng, tôi cố gắng muốn lấy được chút mềm mại nhiệt tình trong lòng anh, nhưng mà chẳng thể tìm ra được. Anh chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, cho tôi một ngôi nhà, lại như thể chẳng coi tôi là vợ anh. Anh không thích tôi nấu cơm giặt đồ cho anh, anh không muốn tôi vì anh mà phải đánh đổi quá nhiều thứ—— Nhưng tôi cảm thấy tình yêu phải tới từ hai phía, anh càng như thế, tôi càng thấy bất an, tôi cảm thấy còn tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ mãi nợ anh."
Tạ Thanh Trình thở dài: "Tôi bảo rồi, cô cũng đã vì lựa chọn của tôi mà phải hi sinh và nhượng bộ nhiều thứ, hơn nữa—— Khi đó cô là vợ tôi, những việc ấy đều là thứ tôi nên làm."
"Nhưng khi đó anh cũng là chồng tôi cơ mà, vì sao không thể để tôi cũng chăm sóc cho anh chứ?"
Tạ Thanh Trình á khẩu không đáp nổi.
Lý Nhã Thu đỏ bừng cả mắt nhìn anh: "Anh à, anh chỉ để người khác nhận sự săn sóc của anh, nhận chỉ dẫn của anh, mà xưa nay lại chẳng chịu nhận lấy chút lòng tốt nào của người khác. Khi đó tôi thật sự sắp bị anh làm phát điên luôn rồi. Xưa nay tôi chưa từng nghĩ tới 'lòng tốt' của một người, cũng có thể biến thành một tảng đá áp lực nặng nề đè nén nội tâm người khác."
"Tôi rất khao khát tình yêu, tôi muốn một người có thể yêu tôi bình đẳng, cũng cho phép tôi chăm sóc cho anh ấy, bảo vệ anh ấy nữa. Vì thế chuyện gì tôi cũng chấp nhận làm, cho dù là đúng hay sai. Tôi... Lúc tôi tìm thấy người kia, còn cho rằng tôi tìm được tình yêu đích thực rồi, nhưng nào nghĩ tới..."
Cô ta cười khổ một tiếng, cúi đầu, lau nước mắt.
"Giờ tôi thật sự rất hoang mang, anh Tạ, có lẽ tôi đã tưởng tượng tình yêu quá hoàn mỹ... Có lẽ tình yêu mà chẳng có trách nhiệm, cho dù có kết hôn, lấy chứng nhận, cũng chỉ là một hồi phong lưu để lại dấu vết, chỉ thế mà thôi."
Tạ Thanh Trình không nói gì.
Lý Nhã Thu lau khô nước mắt, ngửa đầu nhìn anh: "Anh có thể nhận chỗ tiền này của tôi không? Cho dù coi hành động này là chút an ủi cuối cùng cho tôi thôi cũng được? Hoặc là... Tha thứ?"
"... Xin lỗi." Cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn đáp, "Tôi không thể."
"..." Lý Nhã Thu như đã đoán được từ trước, cười khẽ.
Nụ cười kia hãy còn mang nước mắt, vô cùng giống đang khóc.
Taxi Tạ Thanh Trình gọi cho cô ta đã tới.
Anh vẫn như trước đây, theo thói quen, rất có chủ nghĩa đàn ông, rất săn sóc cô ta, mở cửa xe giúp cô ta.
Đôi mắt đào hoa của anh nhìn đôi mắt rưng rưng của cô ta: "Lên xe đi. Cảm ơn cô đã có lòng quan tâm tới tình hình của em ấy, tôi..."
Lời cuối cùng chưa nói xong, bởi vì Lý Nhã Thu rốt cuộc không nén nổi cảm xúc phức tạp, không nén nổi bi thương trong lòng.
Cô ta bỗng dưng vươn tay, trong gió lạnh buổi sớm, chợt ôm lấy eo anh.
Vai run run, cuối cùng nước mắt rơi xuống như mưa.
"Anh Tạ... Xin lỗi anh..."
"..."
"Xin lỗi anh... Anh ôm tôi một cái được không? Lần cuối cùng thôi, tôi thật sự rất rất hoang mang... Tôi... Tôi..."
Tạ Thanh Trình không tiện nổi giận với nữ giới, huống chi cô ta khóc đau lòng như thế.
Tuy Lý Nhã Thu từng phản bội anh, nhưng cô ta cũng đã từng làm những việc khiến anh cảm kích lạ thường, những chuyện đó anh còn nhớ tới tận giờ, sau này cũng không thể quên.
Vậy nên thấy cô ta giờ phút này như thế, Tạ Thanh Trình nhất thời cũng không biết nên làm sao cho phải. Chỉ đành nói: "Lý Nhã Thu, cô bình tĩnh chút, cô làm thế không hay đâu, xe tới rồi, cô lên xe đi."
Lý Nhã Thu lại ôm anh chẳng buông tay, cô ta thật sự chịu quá nhiều ấm ức, giờ khắc này cô ta ôm anh, sâu trong lòng cô ta thật sự mong rằng biết bao nhiêu chuyện đều chưa từng xảy ra, cô ta vẫn là vợ anh, có thể thỏa sức ôm lấy chồng mình chẳng kiêng nể gì.
Cô ta hoàn toàn không biết Hạ Dư đang siết lấy vô lăng trên xe cách đó không xa, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính chắn gió.
Mà cô ta vẫn ôm lấy eo Tạ Thanh Trình, ôm anh khóc lóc... Toàn bộ những thứ này, hết thảy đều trọn vẹn——
Phản chiếu vào trong đôi mắt sâu thẳm của cậu trai.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Sau khi Hạ Dư chứng kiến tình cảnh hôm nay, mở clone Weibo, vào bài đăng lúc trước bên Hốc Cây.
Sau đó gỡ hết block mấy chị em lúc trước mắng Tạ Thanh Trình là tra nam.
Hơn nữa còn reply:
Mắng đi, mắng chết luôn đi! Anh ấy bắt nạt tôi! Tức chết tôi rồi!!!
Một tên tội phạm nguy hiểm bị phán án vô hạn, rất khó tin rằng Hạ Dư có bản lĩnh để đưa gã ra ngoài.
Gã mong Hạ Dư chứng minh cho gã thấy trước một chút.
Hạ Dư sớm đã đoán trước được việc này, Sa Hoành cũng chẳng tên ngốc ngẩn ngơ, nào có chuyện dễ dàng cung cấp manh mối cho cậu. Nhưng Hạ Dư cũng không phải đèn cạn dầu, Sa Hoành không tin tưởng cậu, cậu cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng Sa Hoành không lừa cậu, có lẽ trong miệng kẻ này chẳng có tin tức tình báo gì hữu dụng cả, chỉ đơn giản là lừa cậu chuộc lợi mà thôi.
Vì thế Hạ Dư mỉm cười nói: "Tôi có thể cho ông thấy thành ý của tôi, nhưng e là Sa tiên sinh cũng phải cho tôi chút tài liệu thực tế đáng tin trước chứ, có phải không?"
Sa Hoành cắn thuốc lá, hút một lát, chờ tới khi đã hút gần hết điếu thuốc, thời gian gặp mặt của hai người lần này đã sắp kết thúc, lúc quản ngục xích gã lại đưa về, Sa Hoành đứng dậy nói với Hạ Dư một câu: "Tôi cảm thấy Giang Lan Bội trên ảnh, không phải Giang Lan Bội thật sự."
"Ý của Sa tiên sinh là..."
Sa Hoành cười quỷ dị: "Nhóc con à, tôi đã thấy cậu trên thời sự rồi, tôi biết cậu từng gặp bản thân Giang Lan Bội. Nếu cậu tiếp xúc gần với bà ta, vậy cậu thử nhớ lại chút xem, cả khuôn mặt bà ta, có phải có chút cứng nhắc hay không."
Gã nói tới đây chợt im bặt, không nói tiếp nữa, mà liếc Hạ Dư một cái đầy ý tứ sâu xa, đeo xích sắt nặng nề đi theo sau quản ngục, biến mất sâu trong hành lang.
Sa Hoành đang ở trong song sắt, lại có thể nói rõ hết tình trạng gương mặt Giang Lan Bội vào lúc ấy.
Về mặt nào đó Hạ Dư là người cẩn trọng kĩ tính, khi đó đúng là cậu cảm thấy cơ mặt Giang Lan Bội thật sự có vấn đề, như thể không biểu hiện được vẻ mặt nào đó quá phấn khích vậy.
Nhưng tình hình khi đó ngập tràn nguy hiểm, cậu không quan sát tỉ mỉ với đặt ra quá nhiều câu hỏi tới thế, giờ nghe Sa Hoành nói như vậy, cậu lập tức xác định được Sa Hoành không hề lừa người, trong bụng gã đàn ông này đúng là chứa thứ đáng mạo hiểm để khai thác.
Vì thế, sau một tuần, Sa Hoành kết thúc nhiệm vụ dọn vụn sắt nặng nhọc ở nhà xưởng ngục giam, được điều tới xưởng may đơm cúc áo cho các đơn hàng buôn bán bên ngoài.
Lại qua mấy ngày, việc đơm cúc áo cũng không cần gã phải làm nữa, thẳng thừng để gã tới nhà ăn phát cơm cho mọi người luôn.
Đây chính là công việc mà nhóm tội phạm nguy hiểm ước ao tha thiết, chưa nói tới việc nhẹ không tốn sức, mà ngày nào cũng có thể lợi dụng công việc để được ăn miếng thịt miếng cá to nhất, các bạn tù cũng ra sức nịnh bợ, mong lúc gặp nhau ở ô cửa múc cơm, Sa Hoành có thể cho họ thêm chút đồ ngon.
Tháng ngày như thế trôi qua một thời gian, đã tới ngày kiểm tra sức khỏe trong tù.
Trước khi tới ngày kiểm tra sức khỏe mấy tuần, Sa Hoành nhận được một tờ giấy nến nhắn nhủ, trên tờ giấy đã bị vò nát có viết một hàng chữ đơn giản lạ thường——
"Nếu ông đã tin rồi, cuối tuần tôi sắp xếp tới hỏi ông một vài chuyện cụ thể hơn. Chỉ cần tôi nhận được thông tin mà tôi mong muốn, kết quả kiểm tra sức khỏe của ông sẽ hoàn toàn đủ thỏa mãn điều kiện để ra ngoài chữa trị."
Tên đề rất đơn giản, cũng chỉ có đúng một chữ "Hạ".
Cuối cùng, Sa Hoành đồng ý tiếp nhận "sưu tầm tài liệu" lần thứ hai của Hạ Dư.
Buổi gặp mặt của họ được sắp xếp vào 7 giờ tối cuối tuần. Trước hôm gặp mặt một ngày, Sa Hoành ngồi tại bàn nhỏ của ngục giam, dùng từ ngữ hết sức ngắn gọn liệt kê ra một dàn ý, trên đó viết những chuyện định nói với Hạ Dư vào ngày mai.
Gã biết lần gặp mặt này vô cùng quan trọng với gã, gã nhất định phải cho Hạ Dư chút thông tin giá trị, như thế mới có thể khiến Hạ Dư cảm thấy hài lòng.
Nhưng đồng thời, gã cũng không định nói hết toàn bộ những chuyện quan trọng hết ra trong một lần này, để tránh việc Hạ Dư đã lợi dụng gã xong thì không thực hiện lời hứa để gã "ra ngoài chữa bệnh".
Sa Hoành viết mấy thứ lung tung lên giấy, xóa bớt thông tin hết lần này tới lần khác, cuối cùng gã mới hài lòng, cất tờ giấy này vào trong ngực, lên giường đi ngủ lúc tiếng báo tắt đèn trạm gác vang lên.
Có lẽ vì sắp kết thúc những khổ sở trong ngục, lại có lẽ vì trước khi sắp ngủ gã nhớ lại quá nhiều chuyện quá khứ, một đêm này, Sa Hoành bỗng mơ thấy một giấc mơ trên tấm phản cứng rắn đã nằm mười mấy năm nay——
"Ha ha ha, nếu vụ làm ăn này mà thành công, sau này hai anh em chúng ta sẽ phát đạt rồi."
Trong mơ Lương Quý Thành vẫn là dáng vẻ của mười mấy hai mươi năm trước, hai anh em là ông ta và Lương Trọng Khang dắt tay nhau bước ra từ một nhà hàng nơi ven bến Thượng Hải xa hoa, cả hai đều uống tới mức nửa say nửa tỉnh.
"Không ngờ tới, đối phương lắm tiền, hợp đồng kí cái một, mẹ nó, chuyển thẳng số ngoại tệ lớn tới thế vào tài khoản ở Thụy Sĩ của chúng ta, mà tới mắt cũng chẳng chớp lấy một cái. Anh, đời này em chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ. Đừng nói là cất giấu mấy người với máy móc kia cho bọn họ, cho dù có là——"
Lương Quý Thành còn chưa nói xong câu kế tiếp, đã nuốt nghẹn vào trong cổ.
Bởi vì ánh mắt nhập nhèm của ông ta tụ lên người Sa Hoành.
Ông chủ tiểu Lương nấc một cái, liếc nhau với anh trai của ông ta, cười cười—— Hai người bọn họ đều hiểu rõ, cái chuyện không thể nói trên bàn này, đứng trước mặt tài xế, vẫn nên ít lời thôi.
"Lương tổng, tiểu Lương tổng, nào, tôi đỡ hai người lên xe."
Lương Quý Thành ghét bỏ gạt tay gã ra: "Mày làm gì thế, chú ý chút, biết ông đây mặc gì không hả? Gu... Gucci, chín, chín vạn tệ một chiếc đấy! Mác còn chưa xé, chạm vào bẩn rồi mày đền tao được không?"
Thật ra áo măng tô lông cừu Gucci chín vạn tệ cũng chỉ là trang phục bình thường, cũng chưa phải loại thiết kế cao sang gì, nhưng với anh em họ Lương khi đó, đã là bảo vật vô cùng đắt đỏ rồi. Khi ấy viện tâm thần tư nhân của họ làm ăn thu không đủ chi, có mấy lần suýt thì phá sản.
Nhưng mà——
Lương Trọng Khang cười ha ha, vỗ vai anh em của hắn ta: "Này có là gì? Sau này chúng ta dựa lưng vào đại thụ hóng mát rồi, mấy minh tinh dưới trướng bọn họ, một bộ lễ phục đã mẹ nó hơn trăm vạn rồi, làm việc cho bọn họ, chín vạn tệ có là cái thá gì đâu?"
"Đúng vậy anh nhỉ, em quả là uống nhiều rồi, sau này chín vạn tệ với em mà nói, còn chẳng đủ nhét kẽ răng nữa. Ê, chú ý chút, mày làm gì thế hả!" Lúc tên đàn ông say khướt được Sa Hoành đỡ vào trong xe, không cẩn thận tự mình vướng chân ngã.
Nhưng ý thức ông ta mơ hồ, còn tưởng do Sa Hoành làm việc không tốt, giơ tay tát một phát lên mặt Sa Hoành.
"Nhìn đường đi! Sao lại phục vụ người ta như thế hả! Tới chủ của mày đỡ cũng không xong, coi chừng tao xào mày lên đấy!"
"Mày đánh nó làm gì? Nó tới từ nông thôn, người đầy mùi cá mặn, mày đánh nó, lên xe còn phải lấy cồn sát trùng, khử độc nữa đấy." Anh trai nói chuyện còn cay nghiệt hơn cả em trai, Lương Trọng Khang cười lớn càn rỡ, liếc Sa Hoành đầy đắc ý, "Con người mẹ nó có trên dưới sang hèn, có kẻ vung tay lên đã là mấy ngàn vạn mấy trăm triệu, có kẻ thì... Ha ha."
Sa Hoành nhất thời không nén nổi giận, buông lỏng tay đang đỡ hai anh em ra: "Người với người phải bình đẳng. Anh là ông chủ của tôi, anh cũng không thể hạ nhục nhân cách tôi đúng chứ?"
"Ai cũng bình đẳng? Chỗ này là Hỗ Châu, mày biết Hỗ Châu trăm năm trước thế nào không? Bờ sông bên này mười dặm đô thị xa hoa trụy lạc bao người nước ngoài sinh sống, bờ sông bên kia khắp nơi xác chết đói dân chúng lầm than. Mày quay về trăm năm trước với tao, mày chính là thằng kéo xe thôi, ông đây muốn đánh chết mày thì đánh chết mày đấy, mày còn đòi bình đẳng cái gì với tao hả?"
Sa Hoành lại muốn cãi lí, Lương Trọng Khang móc một xấp tiền dày cộp từ trong ngực ra, rút một xấp tiền trăm tệ dày, vả lên khuôn mặt cứng đờ của gã: "Oắt con đừng có ôm chủ nghĩa lí tưởng tới thế, mày muốn đòi bình đẳng với bọn tao chứ gì? Nào, để cho mày biết cái gì gọi là bình đẳng đấy, nghe người ta kể mẹ mày bị bệnh, cần tiền gấp nhỉ, ông đây tát mày một cái, cho mày một ngàn tệ, hôm nay ông đây có rất nhiều tiền, mày có muốn không? Hả? Mày có muốn không hả!"
Tờ giấy tanh hôi, dơ bẩn, mà lại vô cùng mê người kia vả mạnh lên gương mặt cứng đờ của gã.
Tờ tiền mỏng dính, lại như có sức nặng của ngàn quân, đập vào người xương cốt vỡ nát, khuôn mặt hóa thành máu chảy bùn hôi.
Sa Hoành vẫn nhớ rõ khi đó gió ở bến Thượng Hải thổi qua, tờ tiền một trăm tệ mỏng dính bay múa đầy trời, khiến cho những người đang về buổi tối nhốn nháo cướp đoạt.
Gã đứng trong gió lạnh, gã đã quên mất bản thân có quỳ bò khóc lóc đuổi theo những tờ tiền rơi rụng đó hay không, thật kì lạ, rõ ràng trí nhớ của gã rất tốt.
Nhưng lại chẳng nhớ ra.
Có lẽ đó là những kí ức đáng xấu hổ, khiến người ta không thể không rơi xuống thành con thú, não bộ con người cũng phải xấu hổ khi tiếp nhận những quá khứ hoang đường ấy.
Sa Hoành nhớ rõ hai gương mặt tiểu nhân đắc chí của anh em họ Lương, cười nhe răng trắng trợn.
"Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Còn cả tiếng cười kia, như lốc xoáy quấn quanh hồi ức điên cuồng.
Gã nhớ rõ cái ngày hôm ấy, địa chỉ đó, còn cả dáng vẻ thấp thỏm bất an trước khi họ lái xe tới địa điểm đã hẹn, anh em hai người họ từng thầm thì nhắc tên mấy người lúc ở trên xe.
Sa Hoành là tài xế, tài xế cũng là người, gã lẳng lặng nhớ rõ mấy cái tên ấy.
—— Mấy cái tên đó, rất có thể sẽ khiến Hạ Dư thấy hài lòng.
Sáng chủ nhật.
Hạ Dư dậy rất sớm, lái xe tới hẻm Mạch Vũ.
Hôm nay cậu phải tới gặp Sa Hoành, ngẫm nghĩ, quyết định nói chuyện này cho Tạ Thanh Trình.
Nhưng còn chưa xuống xe, cậu đã trông thấy Lý Nhã Thu đi cùng Tạ Thanh Trình ra khỏi ngõ nhỏ.
Sau lần gặp mặt xấu hổ từ đêm giao thừa kia, suốt một khoảng thời gian Lý Nhã Thu không xuất hiện nữa, chẳng biết vì sao hôm nay lại tới nơi này.
Hạ Dư cảm thấy người phụ nữ này cũng thật kì lạ, rõ ràng đã ly hôn rồi, còn quấn lấy người ta không buông làm gì? Cô ta có bản lĩnh lớn tới mức nào, thế mà dám coi người đàn ông cậu thích thành lốp dự phòng của cô ta?
"Anh đi tới đây được rồi, không cần tiễn nữa, tôi gọi xe là được."
"Tôi gọi xe giúp cô rồi."
"Vậy..." Lý Nhã Thu lấy một phong thư từ túi xách hàng hiệu xa xỉ của cô ta ra, rất dày, vừa nhìn đã biết bên trong có không ít tiền, cô ta đưa phong thư cho Tạ Thanh Trình, "Vậy anh nhận chỗ này đi, trước kia tiểu Tuyết đối xử với tôi rất tốt, em ấy chợt đổ bệnh, tôi cũng chẳng giúp được gì, chỗ tiền này..."
"Chỗ tiền này cô đem về đi."
Lý Nhã Thu: "... Em ấy, em ấy dù sao cũng là em chồng của tôi..."
"Không còn là thế nữa."
"Anh Tạ..."
"Cô quay về đi. Tôi cảm ơn cô vì đã quan tâm tới em ấy. Nhưng chỗ tiền này bọn tôi không thể nhận được."
Người phụ nữ ngẩn ngơ ngửa đầu, nhìn anh chăm chú hồi lâu, sau đó nói: "Anh à, anh đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý đó, chỉ là... Chỉ là giờ tôi đã trải qua một số chuyện, đã hiểu rất nhiều thứ. Tôi biết khi xưa tôi tiêu tốn rất nhiều tiền của anh rồi, anh, sự săn sóc anh dành cho tôi, tôi cũng không biết nên báo đáp anh như thế nào nữa, vậy nên tôi mới——"
"Trước kia cô là vợ tôi. Cô cũng suy xét nhiều điều vì tôi rồi." Tạ Thanh Trình cắt ngang lời cô ta nói, ánh mắt rất tĩnh lặng, như hai chiếc hồ sâu thẳm lạnh lẽo.
"Vậy nên, đó đều là chuyện tôi nên làm."
Lý Nhã Thu nhìn anh chăm chú, cô ta như lại muốn khóc.
"... Anh Tạ, tôi, tôi định ly hôn với hắn ta."
"..."
Cô ta nói một câu không đầu không đuôi như thế với anh.
Sau đó cô ta muốn tìm chút phản ứng trên mặt Tạ Thanh Trình, kết quả lại khiến cô ta thất vọng vạn phần.
Giọng Lý Nhã Thu đã bắt đầu nghẹn ngào như dây leo quấn lấy nhau: "... Con người tôi, anh cũng biết đó, tôi không chịu nổi việc người khác không yêu tôi, khi đó tôi ly hôn với anh, là vì tôi cảm thấy, anh cả ngày trầm tĩnh như thế, lạnh như băng tới vậy, lúc chỉ có hai chúng ta, tôi muốn chút ấm áp, anh đáp lại tôi cũng rất máy móc, chẳng có bao khát vọng... Khi đó trong lòng tôi rất ấm ức, anh có biết không?"
"..."
"Tôi cảm thấy anh cứ như một tờ thời gian biểu vậy, chuyện nào anh cũng sắp xếp rất rõ ràng, tôi cố gắng muốn lấy được chút mềm mại nhiệt tình trong lòng anh, nhưng mà chẳng thể tìm ra được. Anh chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, cho tôi một ngôi nhà, lại như thể chẳng coi tôi là vợ anh. Anh không thích tôi nấu cơm giặt đồ cho anh, anh không muốn tôi vì anh mà phải đánh đổi quá nhiều thứ—— Nhưng tôi cảm thấy tình yêu phải tới từ hai phía, anh càng như thế, tôi càng thấy bất an, tôi cảm thấy còn tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ mãi nợ anh."
Tạ Thanh Trình thở dài: "Tôi bảo rồi, cô cũng đã vì lựa chọn của tôi mà phải hi sinh và nhượng bộ nhiều thứ, hơn nữa—— Khi đó cô là vợ tôi, những việc ấy đều là thứ tôi nên làm."
"Nhưng khi đó anh cũng là chồng tôi cơ mà, vì sao không thể để tôi cũng chăm sóc cho anh chứ?"
Tạ Thanh Trình á khẩu không đáp nổi.
Lý Nhã Thu đỏ bừng cả mắt nhìn anh: "Anh à, anh chỉ để người khác nhận sự săn sóc của anh, nhận chỉ dẫn của anh, mà xưa nay lại chẳng chịu nhận lấy chút lòng tốt nào của người khác. Khi đó tôi thật sự sắp bị anh làm phát điên luôn rồi. Xưa nay tôi chưa từng nghĩ tới 'lòng tốt' của một người, cũng có thể biến thành một tảng đá áp lực nặng nề đè nén nội tâm người khác."
"Tôi rất khao khát tình yêu, tôi muốn một người có thể yêu tôi bình đẳng, cũng cho phép tôi chăm sóc cho anh ấy, bảo vệ anh ấy nữa. Vì thế chuyện gì tôi cũng chấp nhận làm, cho dù là đúng hay sai. Tôi... Lúc tôi tìm thấy người kia, còn cho rằng tôi tìm được tình yêu đích thực rồi, nhưng nào nghĩ tới..."
Cô ta cười khổ một tiếng, cúi đầu, lau nước mắt.
"Giờ tôi thật sự rất hoang mang, anh Tạ, có lẽ tôi đã tưởng tượng tình yêu quá hoàn mỹ... Có lẽ tình yêu mà chẳng có trách nhiệm, cho dù có kết hôn, lấy chứng nhận, cũng chỉ là một hồi phong lưu để lại dấu vết, chỉ thế mà thôi."
Tạ Thanh Trình không nói gì.
Lý Nhã Thu lau khô nước mắt, ngửa đầu nhìn anh: "Anh có thể nhận chỗ tiền này của tôi không? Cho dù coi hành động này là chút an ủi cuối cùng cho tôi thôi cũng được? Hoặc là... Tha thứ?"
"... Xin lỗi." Cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn đáp, "Tôi không thể."
"..." Lý Nhã Thu như đã đoán được từ trước, cười khẽ.
Nụ cười kia hãy còn mang nước mắt, vô cùng giống đang khóc.
Taxi Tạ Thanh Trình gọi cho cô ta đã tới.
Anh vẫn như trước đây, theo thói quen, rất có chủ nghĩa đàn ông, rất săn sóc cô ta, mở cửa xe giúp cô ta.
Đôi mắt đào hoa của anh nhìn đôi mắt rưng rưng của cô ta: "Lên xe đi. Cảm ơn cô đã có lòng quan tâm tới tình hình của em ấy, tôi..."
Lời cuối cùng chưa nói xong, bởi vì Lý Nhã Thu rốt cuộc không nén nổi cảm xúc phức tạp, không nén nổi bi thương trong lòng.
Cô ta bỗng dưng vươn tay, trong gió lạnh buổi sớm, chợt ôm lấy eo anh.
Vai run run, cuối cùng nước mắt rơi xuống như mưa.
"Anh Tạ... Xin lỗi anh..."
"..."
"Xin lỗi anh... Anh ôm tôi một cái được không? Lần cuối cùng thôi, tôi thật sự rất rất hoang mang... Tôi... Tôi..."
Tạ Thanh Trình không tiện nổi giận với nữ giới, huống chi cô ta khóc đau lòng như thế.
Tuy Lý Nhã Thu từng phản bội anh, nhưng cô ta cũng đã từng làm những việc khiến anh cảm kích lạ thường, những chuyện đó anh còn nhớ tới tận giờ, sau này cũng không thể quên.
Vậy nên thấy cô ta giờ phút này như thế, Tạ Thanh Trình nhất thời cũng không biết nên làm sao cho phải. Chỉ đành nói: "Lý Nhã Thu, cô bình tĩnh chút, cô làm thế không hay đâu, xe tới rồi, cô lên xe đi."
Lý Nhã Thu lại ôm anh chẳng buông tay, cô ta thật sự chịu quá nhiều ấm ức, giờ khắc này cô ta ôm anh, sâu trong lòng cô ta thật sự mong rằng biết bao nhiêu chuyện đều chưa từng xảy ra, cô ta vẫn là vợ anh, có thể thỏa sức ôm lấy chồng mình chẳng kiêng nể gì.
Cô ta hoàn toàn không biết Hạ Dư đang siết lấy vô lăng trên xe cách đó không xa, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính chắn gió.
Mà cô ta vẫn ôm lấy eo Tạ Thanh Trình, ôm anh khóc lóc... Toàn bộ những thứ này, hết thảy đều trọn vẹn——
Phản chiếu vào trong đôi mắt sâu thẳm của cậu trai.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Sau khi Hạ Dư chứng kiến tình cảnh hôm nay, mở clone Weibo, vào bài đăng lúc trước bên Hốc Cây.
Sau đó gỡ hết block mấy chị em lúc trước mắng Tạ Thanh Trình là tra nam.
Hơn nữa còn reply:
Mắng đi, mắng chết luôn đi! Anh ấy bắt nạt tôi! Tức chết tôi rồi!!!