Chương 28: Bí mật
Đột ngột kiểm tra nên học sinh được tan học sớm hơn so với thường ngày, toàn trường kiểm tra phải điều động không ít nhân lực.
Ông Trương yêu cầu người của mình tự tay chấm bài thi đương nhiên không thể xong sớm được.
Giáo viên trường gấp gáp lo lắng, đặc biệt là hiệu trưởng đứng ngồi không yên, chuyện này bị lộ ra ngoài cái ghế này cũng đừng mong ngồi vững.
Mà công khai kết quả hay không còn chưa biết được, liên lụy tới nhiều người nhiều ban ngành, có lẽ chỉ âm thầm giải quyết trong bóng tối.
Trần Ninh An về sớm cũng cảm thấy nhàm chán, chưa biết đi đâu Hạ Nam liền tiến tới rủ cô đi ăn.
Cô không phải loại người thiếu tiền thấy đồ ăn là sáng mắt, dì giúp việc ở nhà làm đồ ăn rất ngon không nhất thiết phải ăn bên ngoài.
Hạ Nam: “ Đi ăn đi, tôi nói cậu nghe một bí mật.”
Trần Ninh An: “Bí mật gì, nói ở đây đi.”
Hạ Nam: “Đã là bí mật thì không thể nói chỗ đông người.”
Trần Ninh An: “Không công không hưởng lộc.”
Hạ Nam bất lực thở dài, cậu có lòng tốt mà cô không tin?
“Bạn học Trần mời tới ăn bữa này.”
Trần Ninh An không quan tâm để lại một cậu rồi bỏ đi.
“Tôi đâu có yêu cầu muốn nghe.”
Hạ Nam cũng hết cách với cô: “Cậu muốn thế nào?”
Trần Ninh An nghi ngờ nhìn người cứ tỏ ra thần thần bí bí kia, suy nghĩ kỹ cũng không thiệt chút nào, vừa lúc tan học sớm về nhà cũng không làm gì.
“Cậu trả tiền thì đi, quán ăn phải do tôi chọn.”
Hạ Nam nhanh chân kéo cổ tay cô đi ra khỏi trường học chỉ sợ cô đổi ý.
“Trần tiểu thư còn thiếu chút tiền này sao?”
Trần Ninh An đâu thể nói bản thân bị khóa thẻ, tiền mặt cũng không còn, nhưng trên mặt không lộ ra chút lúng túng: “Tôi không thích bỏ tiền của bản thân ra mời người khác.”
Hạ Nam: “Được rồi, đi nhanh lên.”
Hai người vào quán bánh ngọt, cô gọi một chiếc bánh nhỏ còn cậu kêu một cốc cà phê.
Hạ Nam đợi cô tò mò hỏi mình chuyện gì nhưng đối phương chỉ bình tĩnh ăn bánh kem trên bàn, mọi thứ xung quanh không ảnh hưởng gì đến.
Trong nhận thức của Trần Ninh An, không biết quá nhiều chuyện mới sông được vui vẻ, tò mò quá sẽ hại bản thân.
Cho dù trong lòng muốn biết bao nhiêu cũng phải nín nhịn lại, cô không thể thua khí thế.
Hạ Nam chờ một lúc lâu, khi cô ăn tới cái bánh thứ ba cậu có chút sốt ruột, đứa nhỏ này nhịn giỏi như vậy từ bao giờ?
“Cậu ăn nhiều như vậy là chê mình chưa đủ mập sao?”
Chiếc thìa dừng lại giữa không trung, cô lườm qua bằng một ánh mắt sắc lẹm.
Nếu giết người bằng ánh mắt được không biết Hạ Nam đã chết bao nhiêu lần.
Hạ Nam ho nhẹ một tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng này, cậu tiến tới ghé sát vào cô.
Trần Ninh An vội vàng lùi ra phía sau đề phòng nói: “Có gì nói đi không cần ghé sát vào như vậy.”
Hạ Nam lùi lại chút đợi cô thả lỏng bắt đầu giảm thanh âm thần bí mở miệng.
“Mấy hôm nay cậu chọc giận Lưu Tuyết Nghi có nhớ không?”
Trần Ninh An gật đầu, chuyện này sao mà quên được.
“Tôi sợ cô ta giận quá sẽ làm gì đó hại cậu nên cho người theo dõi cô ta?”
Trần Ninh An tiếp tục ăn bình tĩnh mở miệng như đoán trước được chuyện này.
“Cô ta định làm gì tôi.”
Hạ Nam cười mờ ám, có chút vui khi người khác gặp họa.
“Cô ta chưa làm gì hại cậu, nhưng mà chuyện này lại có liên quan tới gia đình cậu, đảm bảo cậu bất ngờ.”
Trần Ninh An thấy nụ cười này chỉ muốn vả cậu ta vài cái, bàn tay ngứa ngáy cuối cùng không kiềm chế mà tát một cái vào mặt cậu.
“Trần Ninh An cậu điên à, mắc gì đánh tôi.”
Cô thản nhiên tiếp tục ăn bánh kem như bản thân chưa từng làm gì sai.
“Nhìn cậu ngứa tay, bàn tay không chịu khống chế.”
Hạ Nam: “Chặt nó đi.”
Trần Ninh An: “Còn nhiều việc cần dùng tới nó.”
“Được rồi, vào chủ đề chính không đùa nữa.”
Cô vẫn giữ thái độ im lặng đợi cậu nói trước.
Hạ Nam hạ mình chủ động nói cho cô biết, khi nghe xong tâm trạng cô có chút hốt hoảng, nếu chuyện này là thật mọi kế hoạch của cô chắc chắn sẽ như đổ bể.
Trần Ninh An nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo.
“Chuyện này tốt nhất cậu đừng nói linh tinh ra ngoài.”
Hạ Nam thong dong dựa lưng vào ghế.
“Đương nhiên rồi, tôi chưa ngốc đến mức bán đứng đồng đội của mình, có phải cậu nên cảm ơn tôi không.”
Trần Ninh An gấp gáp cầm cặp sách trên ghế đứng dậy.
“Tôi về trước, lát cậu nhớ thanh toán.”
Hạ Nam: “Cậu định làm gì tiếp theo? Có gì khó khăn cứ gọi cho tôi.”
Trần Ninh An gật bước ra ngoài, cô phải tới tìm anh trai trước.
Ông Trương yêu cầu người của mình tự tay chấm bài thi đương nhiên không thể xong sớm được.
Giáo viên trường gấp gáp lo lắng, đặc biệt là hiệu trưởng đứng ngồi không yên, chuyện này bị lộ ra ngoài cái ghế này cũng đừng mong ngồi vững.
Mà công khai kết quả hay không còn chưa biết được, liên lụy tới nhiều người nhiều ban ngành, có lẽ chỉ âm thầm giải quyết trong bóng tối.
Trần Ninh An về sớm cũng cảm thấy nhàm chán, chưa biết đi đâu Hạ Nam liền tiến tới rủ cô đi ăn.
Cô không phải loại người thiếu tiền thấy đồ ăn là sáng mắt, dì giúp việc ở nhà làm đồ ăn rất ngon không nhất thiết phải ăn bên ngoài.
Hạ Nam: “ Đi ăn đi, tôi nói cậu nghe một bí mật.”
Trần Ninh An: “Bí mật gì, nói ở đây đi.”
Hạ Nam: “Đã là bí mật thì không thể nói chỗ đông người.”
Trần Ninh An: “Không công không hưởng lộc.”
Hạ Nam bất lực thở dài, cậu có lòng tốt mà cô không tin?
“Bạn học Trần mời tới ăn bữa này.”
Trần Ninh An không quan tâm để lại một cậu rồi bỏ đi.
“Tôi đâu có yêu cầu muốn nghe.”
Hạ Nam cũng hết cách với cô: “Cậu muốn thế nào?”
Trần Ninh An nghi ngờ nhìn người cứ tỏ ra thần thần bí bí kia, suy nghĩ kỹ cũng không thiệt chút nào, vừa lúc tan học sớm về nhà cũng không làm gì.
“Cậu trả tiền thì đi, quán ăn phải do tôi chọn.”
Hạ Nam nhanh chân kéo cổ tay cô đi ra khỏi trường học chỉ sợ cô đổi ý.
“Trần tiểu thư còn thiếu chút tiền này sao?”
Trần Ninh An đâu thể nói bản thân bị khóa thẻ, tiền mặt cũng không còn, nhưng trên mặt không lộ ra chút lúng túng: “Tôi không thích bỏ tiền của bản thân ra mời người khác.”
Hạ Nam: “Được rồi, đi nhanh lên.”
Hai người vào quán bánh ngọt, cô gọi một chiếc bánh nhỏ còn cậu kêu một cốc cà phê.
Hạ Nam đợi cô tò mò hỏi mình chuyện gì nhưng đối phương chỉ bình tĩnh ăn bánh kem trên bàn, mọi thứ xung quanh không ảnh hưởng gì đến.
Trong nhận thức của Trần Ninh An, không biết quá nhiều chuyện mới sông được vui vẻ, tò mò quá sẽ hại bản thân.
Cho dù trong lòng muốn biết bao nhiêu cũng phải nín nhịn lại, cô không thể thua khí thế.
Hạ Nam chờ một lúc lâu, khi cô ăn tới cái bánh thứ ba cậu có chút sốt ruột, đứa nhỏ này nhịn giỏi như vậy từ bao giờ?
“Cậu ăn nhiều như vậy là chê mình chưa đủ mập sao?”
Chiếc thìa dừng lại giữa không trung, cô lườm qua bằng một ánh mắt sắc lẹm.
Nếu giết người bằng ánh mắt được không biết Hạ Nam đã chết bao nhiêu lần.
Hạ Nam ho nhẹ một tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng này, cậu tiến tới ghé sát vào cô.
Trần Ninh An vội vàng lùi ra phía sau đề phòng nói: “Có gì nói đi không cần ghé sát vào như vậy.”
Hạ Nam lùi lại chút đợi cô thả lỏng bắt đầu giảm thanh âm thần bí mở miệng.
“Mấy hôm nay cậu chọc giận Lưu Tuyết Nghi có nhớ không?”
Trần Ninh An gật đầu, chuyện này sao mà quên được.
“Tôi sợ cô ta giận quá sẽ làm gì đó hại cậu nên cho người theo dõi cô ta?”
Trần Ninh An tiếp tục ăn bình tĩnh mở miệng như đoán trước được chuyện này.
“Cô ta định làm gì tôi.”
Hạ Nam cười mờ ám, có chút vui khi người khác gặp họa.
“Cô ta chưa làm gì hại cậu, nhưng mà chuyện này lại có liên quan tới gia đình cậu, đảm bảo cậu bất ngờ.”
Trần Ninh An thấy nụ cười này chỉ muốn vả cậu ta vài cái, bàn tay ngứa ngáy cuối cùng không kiềm chế mà tát một cái vào mặt cậu.
“Trần Ninh An cậu điên à, mắc gì đánh tôi.”
Cô thản nhiên tiếp tục ăn bánh kem như bản thân chưa từng làm gì sai.
“Nhìn cậu ngứa tay, bàn tay không chịu khống chế.”
Hạ Nam: “Chặt nó đi.”
Trần Ninh An: “Còn nhiều việc cần dùng tới nó.”
“Được rồi, vào chủ đề chính không đùa nữa.”
Cô vẫn giữ thái độ im lặng đợi cậu nói trước.
Hạ Nam hạ mình chủ động nói cho cô biết, khi nghe xong tâm trạng cô có chút hốt hoảng, nếu chuyện này là thật mọi kế hoạch của cô chắc chắn sẽ như đổ bể.
Trần Ninh An nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo.
“Chuyện này tốt nhất cậu đừng nói linh tinh ra ngoài.”
Hạ Nam thong dong dựa lưng vào ghế.
“Đương nhiên rồi, tôi chưa ngốc đến mức bán đứng đồng đội của mình, có phải cậu nên cảm ơn tôi không.”
Trần Ninh An gấp gáp cầm cặp sách trên ghế đứng dậy.
“Tôi về trước, lát cậu nhớ thanh toán.”
Hạ Nam: “Cậu định làm gì tiếp theo? Có gì khó khăn cứ gọi cho tôi.”
Trần Ninh An gật bước ra ngoài, cô phải tới tìm anh trai trước.