Chương 25: Phá nhà
Sau khi lải nhải không ngừng, dỗ ngọt đủ thứ, chọc ông giận tới sắp nhập viện, Trần Ninh An cũng được ông nội dẫn đi tham gia buổi tiệc mừng thọ.
Biết kết quả cô liền thở phào một hơi, bước thứ nhất cũng đã hoàn thành.
Để không bị nghi ngờ cô còn phải bày ra trạng thái ở nhà không việc gì làm quậy phá khắp nơi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Ông nội Trần cũng bất lực vì đứa cháu gái này, từ khi con bé tới đây không khí cũng nhộn nhịp hơn.
Thím Trương ở trong bếp cũng bị cô chọc tớ không thể tức giận hơn.
“Ông chủ, tiểu thư nhất quyết xuống bếp, ông xuống mà xem.”
Khi ông xuống bị ngọn lửa trên bếp bùng lên hốt hoảng kéo cháu gái chạy ra ngoài.
Trần Ninh An liếc mắt nhìn cái bếp bị phá lộn xộn không còn hình dáng đẹp đẽ như ban đầu, đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng.
“Cháu phá vườn cây của ông chưa đủ còn chạy tới đây làm hỏng cái bếp.”
Cô nhỏ giọng ấm ức trả lời: “Tại cháu rảnh quá không có việc gì làm, ai cũng bận không ra ngoài chơi với cháu.”
Ông Trần tức giận vỗ mạnh vào bàn, bỏ con bé ở nhà một mình chắc dỡ cái mái nhà đi mất.
“Cháu đi lên nhà thay quần áo, ông dẫn cháu ra ngoài chơi, nhưng cháu phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Cháu biết rồi.”
Trần Ninh vội vàng gật đầu nhanh chóng lên phòng thay quần áo sợ ông đổi ý.
Ông Trần thở dài một hơi lẩm bẩm: “Tính cách ngang bướng này thật giống bà nội con bé.”
“Thím Trường, phải phiền thím dọn phòng bếp lại.”
Thím Trương xua tay: “Đây là việc tôi phải làm.”
Mừng thọ là chuyện vui nên mặc màu sắc tươi sáng nhưng không nên quá nổi bật rườm ra, cô quyết định mặc chiếc váy màu xanh.
Chiếc váy giản dị không màu mè, không hở hang nhưng đủ trang nhã tôn lên dáng người nhỏ nhắn của cô.
Ông nội Trần thấy cháu gái xuống gật đầu tán thành, chọn đồ đúng là không tồi, lứa tuổi học sinh nên mặc như vậy.
“Ông nội, giờ chúng ta đi sao.”
“Đi bây giờ thì hơi sớm, đợi anh trai cháu một lúc rồi chúng ta đi.”
“Dạ.”
Anh hai hôm nay đúng là lề mề nha, cuộc đối thoại với Hạ Nam cô cũng có kể lại với anh.
Trần Ninh Dương trầm ngâm một lúc, em gái anh chỉ cần xử lý khéo léo chút sẽ không liên quan tới con bé.
Việc này đúng là nên làm nhưng có quá nhiều rắc rối anh không muốn dính đến.
Anh căn dặn không được hành động thiếu suy nghĩ, hôm đấy anh sẽ lấy lý do đi cùng cô.
“Ông chủ, thiếu gia tới rồi.”
“Ông nội.”
Đợi một lúc Trần Ninh Dương cũng tới, Trần Ninh An liền nũng nịu than thở.
“Anh hai hôm nay còn chậm hơn em.”
“Anh bận chút việc nên tới chậm chút, em ăn gì chưa?”
Ông nội hừ lạnh một tiếng.
“Nó phá hỏng một mảnh vườn kèm theo cái bếp cũng tan nát, còn có gì là ăn được.”
Trần Ninh Dương cho em gái một ánh mắt cảnh cáo, em phá như vậy lần tới ông nội sẽ không để em vào ở đây nữa.
Trần Ninh An đưa anh mắt đáp trả anh, ông không cho em cứ vào.
“Cháu đưa hai người đi ăn trước rồi tới đấy.”
“Không cần, không ăn một bữa không chết được. Đi thôi, mừng thọ lão Phạm tới muộn cũng không phải chuyện tốt.”
Ông nội Trần dẫn đầu đi, Trần Ninh An nhanh chân chạy nhanh ra bên ngoài sợ chậm một bước anh trai sẽ khiển trách.
Trần Ninh An sợ nhất là anh trai, mặc dù anh luôn chiều cô nhưng việc gì cô làm sai sẽ luôn nghiêm khắc dạy dỗ.
Mặc dù anh không đánh cũng sẽ có những cách quái đản khác, thường xuyên để cô trải nghiệm lại sự việc dưới góc nhìn người bị cô hại.
Trần Ninh Dương đủ kiên nhẫn dạy em gái, đủ dịu dàng với em gái.
Trước khi có em gái anh luôn sống với ông nội, ba bận rộn với nhiệm vụ trong quân ngũ thỉnh thoảng mới về nhà, mẹ lại thường xuyên trực ở bệnh viện khiến anh trở thanh một người cực kỳ thiếu tình thương của ba mẹ.
Ba mẹ rất thương anh nhưng thời gian không nhiều, từ ngày mẹ mất ba cũng ít về nhà hơn, nhìn vật nhớ người nên anh cũng không trách ba.
Tới khi em gái nhỏ xuất hiện, ba mẹ không ở bên cạnh anh càng phải gánh vác chuyện nuôi dạy em gái, trọng trách bảo vệ em cũng bắt đầu hình thành.
Ông nội nghiêm khắc ít nói chuyện với anh, chỉ có con bé từ lúc chưa biết nói mở miệng là y y a a, tới khi chạy được liền bám theo anh không rời.
Trần Ninh An để anh cảm nhận được tình thân từ khi mẹ rời khỏi thế giới này.
Biết kết quả cô liền thở phào một hơi, bước thứ nhất cũng đã hoàn thành.
Để không bị nghi ngờ cô còn phải bày ra trạng thái ở nhà không việc gì làm quậy phá khắp nơi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Ông nội Trần cũng bất lực vì đứa cháu gái này, từ khi con bé tới đây không khí cũng nhộn nhịp hơn.
Thím Trương ở trong bếp cũng bị cô chọc tớ không thể tức giận hơn.
“Ông chủ, tiểu thư nhất quyết xuống bếp, ông xuống mà xem.”
Khi ông xuống bị ngọn lửa trên bếp bùng lên hốt hoảng kéo cháu gái chạy ra ngoài.
Trần Ninh An liếc mắt nhìn cái bếp bị phá lộn xộn không còn hình dáng đẹp đẽ như ban đầu, đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng.
“Cháu phá vườn cây của ông chưa đủ còn chạy tới đây làm hỏng cái bếp.”
Cô nhỏ giọng ấm ức trả lời: “Tại cháu rảnh quá không có việc gì làm, ai cũng bận không ra ngoài chơi với cháu.”
Ông Trần tức giận vỗ mạnh vào bàn, bỏ con bé ở nhà một mình chắc dỡ cái mái nhà đi mất.
“Cháu đi lên nhà thay quần áo, ông dẫn cháu ra ngoài chơi, nhưng cháu phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Cháu biết rồi.”
Trần Ninh vội vàng gật đầu nhanh chóng lên phòng thay quần áo sợ ông đổi ý.
Ông Trần thở dài một hơi lẩm bẩm: “Tính cách ngang bướng này thật giống bà nội con bé.”
“Thím Trường, phải phiền thím dọn phòng bếp lại.”
Thím Trương xua tay: “Đây là việc tôi phải làm.”
Mừng thọ là chuyện vui nên mặc màu sắc tươi sáng nhưng không nên quá nổi bật rườm ra, cô quyết định mặc chiếc váy màu xanh.
Chiếc váy giản dị không màu mè, không hở hang nhưng đủ trang nhã tôn lên dáng người nhỏ nhắn của cô.
Ông nội Trần thấy cháu gái xuống gật đầu tán thành, chọn đồ đúng là không tồi, lứa tuổi học sinh nên mặc như vậy.
“Ông nội, giờ chúng ta đi sao.”
“Đi bây giờ thì hơi sớm, đợi anh trai cháu một lúc rồi chúng ta đi.”
“Dạ.”
Anh hai hôm nay đúng là lề mề nha, cuộc đối thoại với Hạ Nam cô cũng có kể lại với anh.
Trần Ninh Dương trầm ngâm một lúc, em gái anh chỉ cần xử lý khéo léo chút sẽ không liên quan tới con bé.
Việc này đúng là nên làm nhưng có quá nhiều rắc rối anh không muốn dính đến.
Anh căn dặn không được hành động thiếu suy nghĩ, hôm đấy anh sẽ lấy lý do đi cùng cô.
“Ông chủ, thiếu gia tới rồi.”
“Ông nội.”
Đợi một lúc Trần Ninh Dương cũng tới, Trần Ninh An liền nũng nịu than thở.
“Anh hai hôm nay còn chậm hơn em.”
“Anh bận chút việc nên tới chậm chút, em ăn gì chưa?”
Ông nội hừ lạnh một tiếng.
“Nó phá hỏng một mảnh vườn kèm theo cái bếp cũng tan nát, còn có gì là ăn được.”
Trần Ninh Dương cho em gái một ánh mắt cảnh cáo, em phá như vậy lần tới ông nội sẽ không để em vào ở đây nữa.
Trần Ninh An đưa anh mắt đáp trả anh, ông không cho em cứ vào.
“Cháu đưa hai người đi ăn trước rồi tới đấy.”
“Không cần, không ăn một bữa không chết được. Đi thôi, mừng thọ lão Phạm tới muộn cũng không phải chuyện tốt.”
Ông nội Trần dẫn đầu đi, Trần Ninh An nhanh chân chạy nhanh ra bên ngoài sợ chậm một bước anh trai sẽ khiển trách.
Trần Ninh An sợ nhất là anh trai, mặc dù anh luôn chiều cô nhưng việc gì cô làm sai sẽ luôn nghiêm khắc dạy dỗ.
Mặc dù anh không đánh cũng sẽ có những cách quái đản khác, thường xuyên để cô trải nghiệm lại sự việc dưới góc nhìn người bị cô hại.
Trần Ninh Dương đủ kiên nhẫn dạy em gái, đủ dịu dàng với em gái.
Trước khi có em gái anh luôn sống với ông nội, ba bận rộn với nhiệm vụ trong quân ngũ thỉnh thoảng mới về nhà, mẹ lại thường xuyên trực ở bệnh viện khiến anh trở thanh một người cực kỳ thiếu tình thương của ba mẹ.
Ba mẹ rất thương anh nhưng thời gian không nhiều, từ ngày mẹ mất ba cũng ít về nhà hơn, nhìn vật nhớ người nên anh cũng không trách ba.
Tới khi em gái nhỏ xuất hiện, ba mẹ không ở bên cạnh anh càng phải gánh vác chuyện nuôi dạy em gái, trọng trách bảo vệ em cũng bắt đầu hình thành.
Ông nội nghiêm khắc ít nói chuyện với anh, chỉ có con bé từ lúc chưa biết nói mở miệng là y y a a, tới khi chạy được liền bám theo anh không rời.
Trần Ninh An để anh cảm nhận được tình thân từ khi mẹ rời khỏi thế giới này.