Chương 6
Cuối cùng, chờ sau khi đi xem qua tất cả các phòng ở, Lục Hòa Ngọc vẫn đặt mua một căn phòng xép rộng 88m2, bất quá cô không thể thanh toán tiền một lần, rốt cuộc đó là hành vi của người giàu, cô tuy rằng kiếm lời được một ít tiền chính là mua phòng ở thủ đô cũng không phải nói mua là có thể mua, chỉ có thể thanh toán tiền đặt cọc sau đó liền trả tiền theo kì hạn.
Người chào hàng kia càng cảm thấy đây là trên trời rớt bánh có nhân, đều sắp đến tết, ai không hy vọng có thêm một bút tiền thưởng ăn tết? Cô ta hao hết miệng lưỡi cũng chưa có thể bán ra một bộ phòng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thành công đạt được trên người một cô gái nhỏ, không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Lục Hòa Ngọc cũng không nghĩ tới lần đầu tiên mua phòng cũng thuận lợi như vậy, cảm thấy đi thủ đô một chuyến là một lựa chọn tương đối không tồi, nghĩ đến ăn tết cũng là một mình một người, liền dứt khoát ở tại thủ đô nhìn xem nghi thức chào cờ, đi lên Vạn Lý Trường Thành cảm thụ một chút cuộc sống từ trước đến giờ chưa bao giờ được trải qua.
Mà D thị cách xa nơi đây, năm nay Trì gia liền tổ chức tương đối náo nhiệt, trước kia tuy rằng cũng náo nhiệt nhưng thời điểm lúc trước Trì Tiểu Vãn ở đây cũng không quá thích giao tiếp này đó, bởi vậy có rất ít bạn bè nữ giới qua Trì gia chơi, nhưng hiện tại thì khác, sau khi Trì Lam trở về, đầu tiên là làm một bữa tiệc nhận người thân trở về, sau đó lại đến học ở trường trọng điểm mà Trì Tiểu Vãn lúc trước đã từng học, học sinh bên trong không phú cũng quý, thành tích học tập cũng cực kì cao, khi biết Trì Tiểu Vãn không phải là đứa con của Trì gia đều cảm thấy cực kì cẩu huyết.
Sau đó lại nhận thấy người vừa mới trở về Trì Lam là một nữ sinh xinh đẹp, thành tích học tập lại so với Trì Tiểu Vãn càng tốt, so sánh với Trì Tiểu Vãn chỉ ở mức thanh tú, Trì Tiểu Vãn là ai? Mọi người hoàn toàn không nhớ rõ, cũng bởi vậy Trì Lam vừa mới vào học đã được chọn thành hoa khôi đẹp nhất.
Đương nhiên, thành tích của Trì Lam tại trung học Hải Thành ở thành phố A xác thật là luôn luôn đứng hạng nhất hàng năm nhưng trường trọng điểm ở D thị cũng tụ tập không ít tiểu thiên tài, thành tích tự nhiên không nói chơi, Trì Lam tới trường trọng điểm ở D thị cũng bất quá cũng chỉ xếp hạng trong top 30 mà thôi.
Bất quá, liền tính như thế, so với Trì Tiểu Vãn trước kia đó là tương đương lợi hại, rốt cuộc người Trì gia đều biết thành tích của Trì Tiểu Vãn đều là ở trên dưới hạng 200, người Trì gia đối với cái thành tích này của Trì Lam là cực kì cao hứng, thời điểm nghỉ tết đó là hận không thể nói cho mọi người cháu gái ruột của bọn họ có thành tích tốt như thế nào.
Trì Tiểu Ngọc cũng khá là cao hứng bởi vì chị gái mới nhận trở về này so với Trì Tiểu Vãn trước kia tốt hơn quá nhiều, dễ nói chuyện học tập lại ôn nhu, có thứ gì đều nguyện ý đưa cho cô, cô xem như trở thành tiểu fan số một của Trì Lam.
Lúc này tự nhiên sẽ không có người nhắc tới Trì Tiểu Vãn, liền tính Trì Tiểu Vãn không phải người Trì gia, trước kia cô cũng là đứa con gái ngoan ngoãn, chưa từng trước mặt người ngoài có cái hình tượng xấu gì, nhưng thật ra bởi vì Trì Tiểu Ngọc không thích cô, thiếu nữ ở tuổi phản nghịch cùng với bạn bè đồng trang lứa nói về chuyện Trì Tiểu Vãn sau khi trở lại Lục gia đại sảo đại nháo đã bị đuổi đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, quý nhân người trong vòng đều biết về chuyện của Trì Tiểu Vãn, có người không tin, cũng có người tin tưởng, càng có người cảm thấy Trì Tiểu Vãn đó là xứng đáng.
Liền tính sự thật theo như lời các cô khác nhau một trời một vực thì ở trong nhận thức của bọn họ, có thể bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa khẳng định là đã làm ra cái chuyện gièm pha gì đó.
"Này, nghe nói cái đứa em gái Trì Tiểu Vãn kia của cậu sau khi đưa về Lục gia liền bị đuổi ra khỏi cửa Lục gia, cậu biết phát sinh chuyện gì sao?" Bên này Trì Ngạn cũng đang tổ chức bữa tiệc liên hoan nhỏ, Trần Thần Huy vẻ mặt bát quái mà khoác vai Trì Ngạn vai hỏi.
"Có chuyện như vậy sao?" Trì Ngạn vẻ mặt mộng bức, đây là chuyện khi nào?
"Thôi, đừng diễn, người trong vòng ai mà không biết chuyện Trì Tiểu Vãn bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa." Chu Lâm liếc mắt nhìn anh một cái nói.
"Chuyện khi nào?" Trì Ngạn lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp, nếu nói Trần Thần Huy thích bát quái cũng liền thôi, liền Chu Lâm đều biết vậy chắc chắn không thích hợp. đam mỹ hài
"Hình như là nói cô ta ghét bỏ Lục gia không tốt bằng Trì gia, ở không được tốt, ăn cũng không được tốt, còn nổi giận đùng đùng khi dễ em gái, sau lại bị người lớn phát hiện liền đuổi cô ta đi ra ngoài.." Trần Thần Huy đem những lời nghe tới blah blah mà nói cho anh.
"Chuyện này không có khả năng đi, Trì Tiểu Vãn trước kia ở Trì gia là một cô gái rất ngoan ngoãn." Địch Tư Khải nghe được liền líu lưỡi, tuy rằng anh tiếp xúc không nhiều lắm nhưng vẫn nhìn ra được cô là một cô gái ngoan ngoãn, cũng không phải là loại hình anh thích.
Nhưng mà Trì Ngạn lại cảm thấy khiếp sợ, muốn gọi điện thoại chứng minh Tiểu Vãn không phải là người như vậy. Khi Trì Ngạn đang muốn gọi hỏi Lục Hòa Ngọc chuyện sao lại thế này, lại phát hiện chính mình liền số điện thoại của cô là như thế nào cũng không biết.
Không tin những chuyện không rõ chứng cứ, lại không quá tin tưởng sau khi Trì Tiểu Vãn trở lại Lục gia sẽ trở nên không thể nói lý như vậy.
"Bất quá bị Lục gia đuổi khỏi là sự thật, tớ nhưng nghe nói, cô ta ở Lục gia một chút đều không được hoan nghênh, em gái cậu tuy rằng trở lại Trì gia nhưng người Lục gia vẫn luôn luôn cùng cô ấy liên hệ, bằng không cũng sẽ có người biết chuyện Trì Tiểu Vãn ở Lục gia." Chu Lâm cười cười, trong lòng lại nghĩ em gái ruột của Trì Ngạn thật sự đơn thuần giống như mọi người nói sao?
Trần Thần Huy tuy rằng có chút thích bát quái nhưng cũng không ngốc, chỉ là đối với tiểu tâm tư của những nữ sinh này đó thật đúng là lười đi nghiên cứu, cảm thấy còn không phải là đấu tới đấu đi chút tiểu tâm tư này sao, đương nhiên, ấn tượng của anh đối Trì Tiểu Vãn cũng không có bao nhiêu, bởi vậy cũng không dám nói ai đúng ai sai, dù sao anh chỉ là xem diễn.
"Nữ sinh sao, chắc chắn luôn có một chút tiểu tâm tư, rốt cuộc người Lục gia cùng Trì Lam cùng nhau sinh sống mười mấy năm, muốn nói không chút cảm tình là không có khả năng." Địch Tư Khải không tán đồng mà nói, anh cảm thấy cách làm của Trì Lam không sai a, đó chính là người nhà cùng cô sinh sống cùng nhau mười mấy năm, nói như thế nào cũng sẽ bất công đối với Trì Lam.
Chỉ là anh trong lòng càng cảm thấy Trì Tiểu Vãn tự mình không biết cách cùng người Trì gia tạo một chút quan hệ tốt, trở lại Lục gia phỏng chừng là không bỏ xuống được nguyên lai thân phận mới đưa đến người Lục gia không thích cô, này cùng Trì Lam một chút quan hệ đều không có.
Huống chi ngày đó anh cùng Trì Ngạn ở tiệm máy tính thành phố A gặp được cô, nhìn cách cô hành xử như vậy, Trì Ngạn liền cảm thấy cô thật sự có khả năng như Trần Thần Huy nói như vậy, bằng không người Lục gia sao có thể sẽ đuổi cô ra khỏi Lục gia đâu.
Chờ khi buổi tối Trì Ngạn nhìn thấy Trì Lam, anh nhịn không được hỏi một câu, "Có phải em cùng bạn bè nói về chuyện Hòa Ngọc bị Lục gia đuổi ra khỏi nhà không?"
Trì Lam cắn môi vẻ mặt áy náy nói, "Thời điểm em cùng Tiểu Ngọc nói bị người khác nghe được, em không biết mọi người sẽ truyền đi."
Trì Ngạn nhìn cô một hồi lâu, đối với lời cô nói thật giả cũng không hề đi truy cứu, chỉ là cảm thấy đối với người em gái ruột này có một chút thất vọng.
Mà ở Lục gia bên này, thời điểm người một nhà đang ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ Lục nhịn không được thở dài nói "Nếu Lam Lam ở đây thì tốt rồi, luôn cảm thấy nó không ở, nhà đều quạnh quẽ nhiều."
"Đúng vậy, đúng vậy, Lam Lam tỷ không ở, con đều cảm thấy rất buồn." Lục Như Y mạnh mẽ gật đầu phụ họa nói.
"Đợi chút nữa gọi điện thoại cùng nó hỏi thăm, Tết này nhất định phải nói năm mới vui vẻ, Thiên Trạch con có phát bao lì xì cho Lam Lam sao?" Mẹ Lục nhịn không được lại hỏi.
"Đã phát, ai đều có thể không phát, bao lì xì của Lam Lam có thể thiếu sao." Lục Thiên Trạch mỉm cười mà nói, nhớ tới lúc cùng Trì Lam nói chuyện, cho dù biết cô nói thích cũng chỉ là trong giới hạn người nhà nhưng anh trong lòng vẫn là ngọt tư tư.
"Nếu không ngày mai lên D thị thăm hỏi Trì gia một chút, thuận tiện xem Lam Lam?" Cha Lục nghĩ nghĩ nói.
"Được nha, được nha, con đã thật lâu chưa thấy qua Lam Lam tỷ." Lục Như Y vừa nghe đến ba ba nhà mình nói, tức khắc hoan hô lên.
Mẹ Lục là tự nhiên đồng ý, đương nhiên, Lục Thiên Trạch liền càng không cần nói, anh hận không thể hiện tại có thể đi D thị thấy Trì Lam một mặt.
Đến nỗi một đứa con gái khác nhà bọn họ, bọn họ ai cũng không muốn nhắc tới tồn tại của cô, huống chi từ ngày đó sau khi nói đi rồi liền không cần trở lại Lục gia, cô rốt cuộc không xuất hiện qua, cha Lục tuy rằng có chút lo lắng có thể xảy ra chuyện hay không, nhưng cảm thấy không phải Lục gia bọn họ nuôi lớn, liền tính mang về nhà cũng là dưỡng bạch nhãn lang không thân, cũng liền cảm thấy không tìm cô trở về càng tốt, rốt cuộc vợ con của mình đều không thích cô, cũng liền lo lắng như vậy một lát liền vứt ở sau đầu.
Đương nhiên, bọn họ không thích nhưng Lục Hòa Ngọc lại ở thủ đô chơi thật sự vui vẻ, tuy rằng thời điểm đêm khuya tĩnh lặng sẽ nhớ tới cha mẹ ở kiếp trước, nhưng là rốt cuộc là thời gian ở chung quá ít, cảm tình cũng không được tốt lắm, Lục Hòa Ngọc cũng chỉ ở trong lòng cảm thấy có chút nhàn nhạt tiếc nuối, giống như cả hai đời của cô duyên với cha mẹ đều là cực kém, trong ký ức kiếp trước của cô chính là bảo mẫu nuôi từ bé đến lớn, một năm cũng chỉ khi đến tết mới có thể nhìn thấy cha mẹ một mặt, nhưng cũng bất quá là vội vàng ở chung mấy ngày, thậm chí có khi một năm cũng không thấy được một lần, ngày thường càng là điện thoại đều chưa từng tiếp nhận một lần, ký ức đối với cha mẹ ở kiếp trước, đại khái đều chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp đi.
Mà một đời này, Trì gia dưỡng mẫu cô cũng chỉ là thấy một mặt mà thôi, đến nỗi cha mẹ Lục đối với cô chưa nói là chán ghét cũng chưa nói là thích, mẹ Lục đó là trực tiếp không thích cô xuất hiện, bởi vậy Lục Hòa Ngọc nghĩ, có lẽ cô chú định là người không có duyên với cha mẹ, hoặc là nói cô thuộc về người chú định sẽ cô đơn đi.
Ở thời điểm người khác hướng cha mẹ làm nũng, cô đã sớm học xong sinh hoạt độc lập như thế nào, không có khóc cũng không có nháo, sẽ không hướng bảo mẫu khóc lóc muốn cha mẹ, cũng sẽ không hỏi bảo mẫu cha mẹ đi nơi nào.
Có lẽ là di truyền từ cha mẹ trí tuệ thông minh, cô làm việc từ trước đến nay cũng là có kế hoạch, khi đi học cũng luôn có mục tiêu học tập tốt, khi đi làm liền nỗ lực hướng về phía trước bò, cô cái gì cũng đều có thể làm được, chỉ có thời điểm ở đêm khuya tĩnh lặng sẽ hồi tưởng, chính mình vì cái gì sẽ độc lập như vậy, sống không thú vị như vậy.
Bởi vậy, sau khi cô thích tiểu thuyết trên mạng, sau đó lại đột nhiên đi tới thế giới này, quen biết Cao Ninh, kết bạn với Diệp Hàm làm cô cảm thấy sinh hoạt có chút ít sắc thái.
Có lẽ, một đời này bất đồng đi?
Cái năm này Lục Hòa Ngọc đi lên Vạn Lý Trường Thành, đi dạo phố cổ, nhìn quốc kỳ được kéo lên, mua không ít vật phẩm trang sức tính toán trở về đưa cho Cao Ninh cùng Diệp Hàm, trước khi trở về thành phố A còn cầm được giấy bất động sản, chỉ chờ sau khi nghỉ hè lại qua đây tìm người trang hoàng phòng ở.
Chỉ là không nghĩ tới ở buổi tối trước khi chuẩn bị trở về một ngày, cô ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về khách sạn đi qua một tòa nhà lớn, trên lầu đột nhiên rớt xuống một con dao gọt hoa quả, vẫn là dao gọt hoa quả có máu, cô nếu đi nhanh một bước mà nói, dao gọt hoa quả nhất định sẽ trực tiếp đâm tới trên đầu cô.
Thời điểm dao gọt hoa quả rớt đến trên mặt đất còn nảy lên do rơi xuống từ trên cao, mũi dao đều bị đâm cong, Lục Hòa Ngọc bị dọa đến mức mãnh liệt che lại ngực, lui về phía sau một bước, trái tim còn đập thình thịch kinh hoàng, chỉ kém một bước, cô liền sẽ bị mất mạng.
Người chào hàng kia càng cảm thấy đây là trên trời rớt bánh có nhân, đều sắp đến tết, ai không hy vọng có thêm một bút tiền thưởng ăn tết? Cô ta hao hết miệng lưỡi cũng chưa có thể bán ra một bộ phòng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thành công đạt được trên người một cô gái nhỏ, không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Lục Hòa Ngọc cũng không nghĩ tới lần đầu tiên mua phòng cũng thuận lợi như vậy, cảm thấy đi thủ đô một chuyến là một lựa chọn tương đối không tồi, nghĩ đến ăn tết cũng là một mình một người, liền dứt khoát ở tại thủ đô nhìn xem nghi thức chào cờ, đi lên Vạn Lý Trường Thành cảm thụ một chút cuộc sống từ trước đến giờ chưa bao giờ được trải qua.
Mà D thị cách xa nơi đây, năm nay Trì gia liền tổ chức tương đối náo nhiệt, trước kia tuy rằng cũng náo nhiệt nhưng thời điểm lúc trước Trì Tiểu Vãn ở đây cũng không quá thích giao tiếp này đó, bởi vậy có rất ít bạn bè nữ giới qua Trì gia chơi, nhưng hiện tại thì khác, sau khi Trì Lam trở về, đầu tiên là làm một bữa tiệc nhận người thân trở về, sau đó lại đến học ở trường trọng điểm mà Trì Tiểu Vãn lúc trước đã từng học, học sinh bên trong không phú cũng quý, thành tích học tập cũng cực kì cao, khi biết Trì Tiểu Vãn không phải là đứa con của Trì gia đều cảm thấy cực kì cẩu huyết.
Sau đó lại nhận thấy người vừa mới trở về Trì Lam là một nữ sinh xinh đẹp, thành tích học tập lại so với Trì Tiểu Vãn càng tốt, so sánh với Trì Tiểu Vãn chỉ ở mức thanh tú, Trì Tiểu Vãn là ai? Mọi người hoàn toàn không nhớ rõ, cũng bởi vậy Trì Lam vừa mới vào học đã được chọn thành hoa khôi đẹp nhất.
Đương nhiên, thành tích của Trì Lam tại trung học Hải Thành ở thành phố A xác thật là luôn luôn đứng hạng nhất hàng năm nhưng trường trọng điểm ở D thị cũng tụ tập không ít tiểu thiên tài, thành tích tự nhiên không nói chơi, Trì Lam tới trường trọng điểm ở D thị cũng bất quá cũng chỉ xếp hạng trong top 30 mà thôi.
Bất quá, liền tính như thế, so với Trì Tiểu Vãn trước kia đó là tương đương lợi hại, rốt cuộc người Trì gia đều biết thành tích của Trì Tiểu Vãn đều là ở trên dưới hạng 200, người Trì gia đối với cái thành tích này của Trì Lam là cực kì cao hứng, thời điểm nghỉ tết đó là hận không thể nói cho mọi người cháu gái ruột của bọn họ có thành tích tốt như thế nào.
Trì Tiểu Ngọc cũng khá là cao hứng bởi vì chị gái mới nhận trở về này so với Trì Tiểu Vãn trước kia tốt hơn quá nhiều, dễ nói chuyện học tập lại ôn nhu, có thứ gì đều nguyện ý đưa cho cô, cô xem như trở thành tiểu fan số một của Trì Lam.
Lúc này tự nhiên sẽ không có người nhắc tới Trì Tiểu Vãn, liền tính Trì Tiểu Vãn không phải người Trì gia, trước kia cô cũng là đứa con gái ngoan ngoãn, chưa từng trước mặt người ngoài có cái hình tượng xấu gì, nhưng thật ra bởi vì Trì Tiểu Ngọc không thích cô, thiếu nữ ở tuổi phản nghịch cùng với bạn bè đồng trang lứa nói về chuyện Trì Tiểu Vãn sau khi trở lại Lục gia đại sảo đại nháo đã bị đuổi đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, quý nhân người trong vòng đều biết về chuyện của Trì Tiểu Vãn, có người không tin, cũng có người tin tưởng, càng có người cảm thấy Trì Tiểu Vãn đó là xứng đáng.
Liền tính sự thật theo như lời các cô khác nhau một trời một vực thì ở trong nhận thức của bọn họ, có thể bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa khẳng định là đã làm ra cái chuyện gièm pha gì đó.
"Này, nghe nói cái đứa em gái Trì Tiểu Vãn kia của cậu sau khi đưa về Lục gia liền bị đuổi ra khỏi cửa Lục gia, cậu biết phát sinh chuyện gì sao?" Bên này Trì Ngạn cũng đang tổ chức bữa tiệc liên hoan nhỏ, Trần Thần Huy vẻ mặt bát quái mà khoác vai Trì Ngạn vai hỏi.
"Có chuyện như vậy sao?" Trì Ngạn vẻ mặt mộng bức, đây là chuyện khi nào?
"Thôi, đừng diễn, người trong vòng ai mà không biết chuyện Trì Tiểu Vãn bị Lục gia đuổi ra khỏi cửa." Chu Lâm liếc mắt nhìn anh một cái nói.
"Chuyện khi nào?" Trì Ngạn lúc này mới cảm thấy có chút không thích hợp, nếu nói Trần Thần Huy thích bát quái cũng liền thôi, liền Chu Lâm đều biết vậy chắc chắn không thích hợp. đam mỹ hài
"Hình như là nói cô ta ghét bỏ Lục gia không tốt bằng Trì gia, ở không được tốt, ăn cũng không được tốt, còn nổi giận đùng đùng khi dễ em gái, sau lại bị người lớn phát hiện liền đuổi cô ta đi ra ngoài.." Trần Thần Huy đem những lời nghe tới blah blah mà nói cho anh.
"Chuyện này không có khả năng đi, Trì Tiểu Vãn trước kia ở Trì gia là một cô gái rất ngoan ngoãn." Địch Tư Khải nghe được liền líu lưỡi, tuy rằng anh tiếp xúc không nhiều lắm nhưng vẫn nhìn ra được cô là một cô gái ngoan ngoãn, cũng không phải là loại hình anh thích.
Nhưng mà Trì Ngạn lại cảm thấy khiếp sợ, muốn gọi điện thoại chứng minh Tiểu Vãn không phải là người như vậy. Khi Trì Ngạn đang muốn gọi hỏi Lục Hòa Ngọc chuyện sao lại thế này, lại phát hiện chính mình liền số điện thoại của cô là như thế nào cũng không biết.
Không tin những chuyện không rõ chứng cứ, lại không quá tin tưởng sau khi Trì Tiểu Vãn trở lại Lục gia sẽ trở nên không thể nói lý như vậy.
"Bất quá bị Lục gia đuổi khỏi là sự thật, tớ nhưng nghe nói, cô ta ở Lục gia một chút đều không được hoan nghênh, em gái cậu tuy rằng trở lại Trì gia nhưng người Lục gia vẫn luôn luôn cùng cô ấy liên hệ, bằng không cũng sẽ có người biết chuyện Trì Tiểu Vãn ở Lục gia." Chu Lâm cười cười, trong lòng lại nghĩ em gái ruột của Trì Ngạn thật sự đơn thuần giống như mọi người nói sao?
Trần Thần Huy tuy rằng có chút thích bát quái nhưng cũng không ngốc, chỉ là đối với tiểu tâm tư của những nữ sinh này đó thật đúng là lười đi nghiên cứu, cảm thấy còn không phải là đấu tới đấu đi chút tiểu tâm tư này sao, đương nhiên, ấn tượng của anh đối Trì Tiểu Vãn cũng không có bao nhiêu, bởi vậy cũng không dám nói ai đúng ai sai, dù sao anh chỉ là xem diễn.
"Nữ sinh sao, chắc chắn luôn có một chút tiểu tâm tư, rốt cuộc người Lục gia cùng Trì Lam cùng nhau sinh sống mười mấy năm, muốn nói không chút cảm tình là không có khả năng." Địch Tư Khải không tán đồng mà nói, anh cảm thấy cách làm của Trì Lam không sai a, đó chính là người nhà cùng cô sinh sống cùng nhau mười mấy năm, nói như thế nào cũng sẽ bất công đối với Trì Lam.
Chỉ là anh trong lòng càng cảm thấy Trì Tiểu Vãn tự mình không biết cách cùng người Trì gia tạo một chút quan hệ tốt, trở lại Lục gia phỏng chừng là không bỏ xuống được nguyên lai thân phận mới đưa đến người Lục gia không thích cô, này cùng Trì Lam một chút quan hệ đều không có.
Huống chi ngày đó anh cùng Trì Ngạn ở tiệm máy tính thành phố A gặp được cô, nhìn cách cô hành xử như vậy, Trì Ngạn liền cảm thấy cô thật sự có khả năng như Trần Thần Huy nói như vậy, bằng không người Lục gia sao có thể sẽ đuổi cô ra khỏi Lục gia đâu.
Chờ khi buổi tối Trì Ngạn nhìn thấy Trì Lam, anh nhịn không được hỏi một câu, "Có phải em cùng bạn bè nói về chuyện Hòa Ngọc bị Lục gia đuổi ra khỏi nhà không?"
Trì Lam cắn môi vẻ mặt áy náy nói, "Thời điểm em cùng Tiểu Ngọc nói bị người khác nghe được, em không biết mọi người sẽ truyền đi."
Trì Ngạn nhìn cô một hồi lâu, đối với lời cô nói thật giả cũng không hề đi truy cứu, chỉ là cảm thấy đối với người em gái ruột này có một chút thất vọng.
Mà ở Lục gia bên này, thời điểm người một nhà đang ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ Lục nhịn không được thở dài nói "Nếu Lam Lam ở đây thì tốt rồi, luôn cảm thấy nó không ở, nhà đều quạnh quẽ nhiều."
"Đúng vậy, đúng vậy, Lam Lam tỷ không ở, con đều cảm thấy rất buồn." Lục Như Y mạnh mẽ gật đầu phụ họa nói.
"Đợi chút nữa gọi điện thoại cùng nó hỏi thăm, Tết này nhất định phải nói năm mới vui vẻ, Thiên Trạch con có phát bao lì xì cho Lam Lam sao?" Mẹ Lục nhịn không được lại hỏi.
"Đã phát, ai đều có thể không phát, bao lì xì của Lam Lam có thể thiếu sao." Lục Thiên Trạch mỉm cười mà nói, nhớ tới lúc cùng Trì Lam nói chuyện, cho dù biết cô nói thích cũng chỉ là trong giới hạn người nhà nhưng anh trong lòng vẫn là ngọt tư tư.
"Nếu không ngày mai lên D thị thăm hỏi Trì gia một chút, thuận tiện xem Lam Lam?" Cha Lục nghĩ nghĩ nói.
"Được nha, được nha, con đã thật lâu chưa thấy qua Lam Lam tỷ." Lục Như Y vừa nghe đến ba ba nhà mình nói, tức khắc hoan hô lên.
Mẹ Lục là tự nhiên đồng ý, đương nhiên, Lục Thiên Trạch liền càng không cần nói, anh hận không thể hiện tại có thể đi D thị thấy Trì Lam một mặt.
Đến nỗi một đứa con gái khác nhà bọn họ, bọn họ ai cũng không muốn nhắc tới tồn tại của cô, huống chi từ ngày đó sau khi nói đi rồi liền không cần trở lại Lục gia, cô rốt cuộc không xuất hiện qua, cha Lục tuy rằng có chút lo lắng có thể xảy ra chuyện hay không, nhưng cảm thấy không phải Lục gia bọn họ nuôi lớn, liền tính mang về nhà cũng là dưỡng bạch nhãn lang không thân, cũng liền cảm thấy không tìm cô trở về càng tốt, rốt cuộc vợ con của mình đều không thích cô, cũng liền lo lắng như vậy một lát liền vứt ở sau đầu.
Đương nhiên, bọn họ không thích nhưng Lục Hòa Ngọc lại ở thủ đô chơi thật sự vui vẻ, tuy rằng thời điểm đêm khuya tĩnh lặng sẽ nhớ tới cha mẹ ở kiếp trước, nhưng là rốt cuộc là thời gian ở chung quá ít, cảm tình cũng không được tốt lắm, Lục Hòa Ngọc cũng chỉ ở trong lòng cảm thấy có chút nhàn nhạt tiếc nuối, giống như cả hai đời của cô duyên với cha mẹ đều là cực kém, trong ký ức kiếp trước của cô chính là bảo mẫu nuôi từ bé đến lớn, một năm cũng chỉ khi đến tết mới có thể nhìn thấy cha mẹ một mặt, nhưng cũng bất quá là vội vàng ở chung mấy ngày, thậm chí có khi một năm cũng không thấy được một lần, ngày thường càng là điện thoại đều chưa từng tiếp nhận một lần, ký ức đối với cha mẹ ở kiếp trước, đại khái đều chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp đi.
Mà một đời này, Trì gia dưỡng mẫu cô cũng chỉ là thấy một mặt mà thôi, đến nỗi cha mẹ Lục đối với cô chưa nói là chán ghét cũng chưa nói là thích, mẹ Lục đó là trực tiếp không thích cô xuất hiện, bởi vậy Lục Hòa Ngọc nghĩ, có lẽ cô chú định là người không có duyên với cha mẹ, hoặc là nói cô thuộc về người chú định sẽ cô đơn đi.
Ở thời điểm người khác hướng cha mẹ làm nũng, cô đã sớm học xong sinh hoạt độc lập như thế nào, không có khóc cũng không có nháo, sẽ không hướng bảo mẫu khóc lóc muốn cha mẹ, cũng sẽ không hỏi bảo mẫu cha mẹ đi nơi nào.
Có lẽ là di truyền từ cha mẹ trí tuệ thông minh, cô làm việc từ trước đến nay cũng là có kế hoạch, khi đi học cũng luôn có mục tiêu học tập tốt, khi đi làm liền nỗ lực hướng về phía trước bò, cô cái gì cũng đều có thể làm được, chỉ có thời điểm ở đêm khuya tĩnh lặng sẽ hồi tưởng, chính mình vì cái gì sẽ độc lập như vậy, sống không thú vị như vậy.
Bởi vậy, sau khi cô thích tiểu thuyết trên mạng, sau đó lại đột nhiên đi tới thế giới này, quen biết Cao Ninh, kết bạn với Diệp Hàm làm cô cảm thấy sinh hoạt có chút ít sắc thái.
Có lẽ, một đời này bất đồng đi?
Cái năm này Lục Hòa Ngọc đi lên Vạn Lý Trường Thành, đi dạo phố cổ, nhìn quốc kỳ được kéo lên, mua không ít vật phẩm trang sức tính toán trở về đưa cho Cao Ninh cùng Diệp Hàm, trước khi trở về thành phố A còn cầm được giấy bất động sản, chỉ chờ sau khi nghỉ hè lại qua đây tìm người trang hoàng phòng ở.
Chỉ là không nghĩ tới ở buổi tối trước khi chuẩn bị trở về một ngày, cô ra ngoài ăn cơm, trên đường trở về khách sạn đi qua một tòa nhà lớn, trên lầu đột nhiên rớt xuống một con dao gọt hoa quả, vẫn là dao gọt hoa quả có máu, cô nếu đi nhanh một bước mà nói, dao gọt hoa quả nhất định sẽ trực tiếp đâm tới trên đầu cô.
Thời điểm dao gọt hoa quả rớt đến trên mặt đất còn nảy lên do rơi xuống từ trên cao, mũi dao đều bị đâm cong, Lục Hòa Ngọc bị dọa đến mức mãnh liệt che lại ngực, lui về phía sau một bước, trái tim còn đập thình thịch kinh hoàng, chỉ kém một bước, cô liền sẽ bị mất mạng.