Chương 29
Làm học sinh, trừ bỏ việc học tập ra thì bận cũng không tính là bận, hơn nữa Lục Hòa Ngọc đối với khối ngành này tương đối quen thuộc, cũng chỉ như là đang ôn lại bài tập, bởi vậy cũng không cảm thấy khó bao nhiêu, ngày thường đều là dành thời gian đi đến văn phòng xử lý một chút chuyện, việc đi đến trường học cũng như vậy, học xong lại đi đến văn phòng, nơi nào còn nhớ rõ sự tồn tại của Chung Cảnh Tri.
Văn phòng tuy rằng đã đi vào quỹ đạo và còn chưa bắt đầu lợi nhuận nhưng cuối cùng cũng không cần phải gặp tình huống khi đi học thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn của nhân viên gửi lại đây.
Trong kí túc xá của cô cũng không có người nào tham gia câu lạc bộ, bởi vậy mà thời gian rất dư dả, thỉnh thoảng bốn người sẽ tụ tập vào một chỗ ngồi xem phim, thảo luận về diễn viên, trò chuyện, hoặc là có chút vấn đề về học tập cũng sẽ hỏi mọi người một chút để cùng nhau giải quyết vấn đề.
Chờ đến khi Thủ Đô bắt đầu chuyển lạnh, Lục Hòa Ngọc mới đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước hỏi Chung Cảnh Tri, có lẽ cũng nên đi nhìn xem, nhưng thật ra Chung Cảnh Tri hình như là từ sau lần đó lại không có tin tức, bất quá cô chỉ nghĩ là anh bận công việc, hoặc là do anh cũng là biết khó mà lui.
Lục Hòa Ngọc có chút nhàn nhạt tiếc nuối, cũng không biết là tiếc nuối cái gì, tìm kiếm đường đi đến chùa Giới Đài, Lục Hòa Ngọc tìm một chiếc taxi đi thẳng đến chùa Giới Đài.
Chờ tới nơi Lục Hòa Ngọc mới phát hiện không phải tới chùa Giới Đài là có thể tìm được cao tăng, nhưng thật ra cô đã quên, cao tăng nổi tiếng sao có thể muốn thấy thì có thể thấy được, nếu không cũng không đến mức nhiều người quyền quý như vậy muốn tìm bọn họ đều phải thông qua quan hệ hoặc hẹn trước, cô mạo muội chạy tới cũng coi như là đi một chuyến tay không rồi.
Cuối cùng chỉ cô chỉ ở bên ngoài quan sát những bức tượng thần phật bằng vàng, nhưng mỗi người sinh động như thật, nguyên bản phải nên sinh ra sự kính trọng nhưng Lục Hòa Ngọc khi nhìn đến lại mạc danh lại có chút sợ hãi, cảm giác quá chân thật, cô thậm chí còn có chút không dám nhìn thẳng hai mắt thần phật.
Còn không có quan sát xong, Lục Hòa Ngọc liền bước chân lảo đảo mà đi ra ngoài, càng nhìn nhiều cô càng cảm thấy ngực bắt đầu hoảng sợ, kinh hoàng, trước mắt có chút choáng váng, cảm giác linh hồn đều muốn phập phềnh lên, chờ ra khỏi đại điện cô rốt cuộc mới rốt không cảm thấy choáng váng, không khỏi thở ra một hơi dài, có lẽ thật sự có thần linh đang ở đây?
Vậy, cô muốn làm thế nào mới có thể biết được chuyện của mình rốt cuộc là như thế nào? Vẫn là vừa rồi chỉ là do ảnh hưởng của tâm lý?
Lục Hòa Ngọc không khỏi có chút mê mang, cô chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ, từ khi đi vào nơi này cô liền vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đối với thế giới này, cô cảm thấy mình có chút không hợp với nơi này, cô có thể quyết đoán không cùng Trì gia Lục gia dây dưa, cự tuyệt thiện ý của người khác, cô sợ chính mình không chịu nổi, cũng sợ ngày nào đó mình thật sự có thể sẽ rời đi, sẽ để lại cho người khác một gánh nặng vô hình, vì vậy cô tình nguyện chỉ ở trong thế giới của chính mình.
Cho dù ở cùng Cao Ninh bọn họ rất vui, nhưng thực tế thì như thế nào? Cô cũng không có chân chính dám mở rộng lòng..
Cô cũng sợ chính mình mang đến phiền toái cho bọn họ, bởi vì cô thật sự cực kỳ giống Lục phu nhân nói là sao chổi, nếu không phải khoảng thời gian trước đột nhiên nghe được Lục phu nhân nói lời này, kỳ thật cô đều đã quên mất hình ảnh đã phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Cô phát triển trí tuệ sớm, hiểu chuyện cũng sớm, bởi vậy trong Tết Âm Lịch khi cô tuổi năm ấy, cha mẹ cô có xuất hiện tại nơi cô ở, cô rất cao hứng khi có thể cùng cha mẹ cùng nhau ăn tết, lại không nghĩ rằng vào lúc ban đêm mẹ cô khi xuống thang lầu lại không cẩn thận làm chân bị thương, cuối cùng khi cha cô đưa mẹ cô đưa về phòng, cô đi theo phía sau bọn họ, có lẽ là không phát hiện sự tồn tại của cô, cô nghe được mẹ cô nói không nên đến đây cùng cái đồ sao chổi này ăn tết, nhìn xem mới non nửa ngày chân liền bị thương.. Đằng sau đến tột cùng bọn họ nói gì đó cô đều không nghe được, chỉ là theo bản năng mà thôi miên chính mình, người mà mẹ cô nói người không phải là cô, cô không phải sao chổi.
Nhưng mà, ngày hôm sau cha mẹ cô liền rời đi trước, cũng không mang theo cô, cô một người súc ở trong phòng, dùng máy tính tra cứu sao chổi đến tột cùng là có ý nghĩa gì, nguyên lai chỉ cần là người nào tới gần đều sẽ xui xẻo.
Cứ việc cô không ngừng thôi miên chính mình rằng cô không phải sao chổi, cũng rất nhanh mà cảm thấy mình đã quên việc này, nhưng trong tiềm thức cô đã cự tuyệt cùng người khác lui tới, duy độc chỉ có dì bảo mẫu chưa từng ghét bỏ cô bao giờ, thậm chí tới gần cô cũng chưa từng xuất hiện bất luận cái chuyện xấu gì, cô dần dần mà quên đi đoạn ký ức kia.
Không nghĩ tới, thế nhưng ở ngay lúc này đột nhiên lại nghĩ tới đoạn ký ức âm u kia, là bởi vì những bức tượng phật đó sao?
Quả nhiên là đỉnh đầu ba thước có thần minh, người biết trời biết, cô liền lừa mình dối người đều làm không được.
Cô có chút mơ màng hồ đồ mà đi ra ngoài, tính toán rời đi chùa Giới Đài, không nghĩ rằng mới đi ra vài bước liền có một lão hòa thượng ăn mặc áo cà sa, khuôn mặt thiện lành cầm trong tay một chuỗi Phật châu, vững bước đi tới về phía cô, khi nhìn đến cô liền chắp tay trước ngực nói một tiếng "A di đà phật."
"Đại sư." Lục Hòa Ngọc không biết nên đáp lễ như thế nào, chỉ phải ngốc ngốc mà cũng chắp tay trước ngực đáp lại ông ta một cái.
"Nữ thí chủ có nguyện ý nghe bần tăng tụng kinh một hồi không?" Lão hòa thượng hiền hòa hỏi.
"Được." Lục Hòa Ngọc lúc này cũng bởi vì đoạn hồi ức vừa rồi làm cho có chút đần độn, nên không có cự tuyệt lời ông nói.
"Thỉnh nữ thí chủ theo bần tăng tới." Lão hòa thượng hơi cúi đầu, liền đi trước một bước đi vào trong chùa, cũng chính là nơi mà Lục Hòa Ngọc vừa mới bước ra.
Lục Hòa Ngọc vừa thấy ông ta đi vào, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi theo vào, cũng không biết có phải là do lão hòa thượng ở đó ha không, hoặc chỉ là do tâm lý cảm thấy yên tâm hơn khi có thêm một người, Lục Hòa Ngọc lúc này bước vào tới, thế nhưng không còn cái cảm giác mông lung như vừa rồi, thậm chí mơ hồ giống như nghe được từng tiếng gõ mõ a di đà phật.
Lão hòa thượng vừa tiến đến, cũng không biết từ nào lấy ra hai tấm lót phủ, hai tấm lót phủ cách xa nhau hai mét, ông ta liền đả tọa ở trong một tấm, Lục Hòa Ngọc nhìn thấy vậy cảm thấy mình không có khả năng luôn duy trì tư thế đứng như vậy, vì thế liền quỳ gối ở mặt trên, lão hòa thượng nhìn thoáng qua cũng chưa nói gì.
Cứ như thế liền bắt đầu nhắm mắt tụng kinh.
Tụng kinh, Lục Hòa Ngọc nghe không hiểu, cũng không quen thuộc nhưng lại nghe ra kinh văn Phạn âm truyền lại tới thanh tịnh, bình thản mà sâu xa, khiến người không tự chủ được từ giữa cuồng bạo dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô cũng dựa theo mà nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ yên tĩnh khó có được này.
Nhưng cô lại không phát hiện ngay tại lúc cô nhắm mắt lại, có một cái bóng trong suốt nhẹ nhàng rời đi bên người cô, quỳ gối trước mặt lão hòa thượng vẫn không nhúc nhích.
Lão hòa thượng tụng một lần chú thanh tâm liền ngừng lại, giống không thấy được cái bóng đó, hiền hòa hỏi Lục Hòa Ngọc "A di đà phật, nữ thí chủ trong lòng nhưng có thể an bình?"
"Đa tạ đại sư!" Lục Hòa Ngọc chắp tay trước ngực cong khom lưng về phía ông, lại thẳng kéo thẳng eo nhìn lão hòa thượng hỏi ra vấn đề mà chính mình vẫn luôn muốn hỏi "Đại sư, tôi còn có cơ hội rời đi sao?"
"Nữ thí chủ tại sao không mở lòng?" Lão hòa thượng hỏi.
Lục Hòa Ngọc có chút chua xót, nhấp môi thấp giọng nói "Tôi không biết làm sao bây giờ."
"Duyên cũng là ý trời." Lão hòa thượng thở dài.
"Vậy cô ấy nên làm gì bây giờ?" Điều này đại khái cũng là vấn đề mà Lục Hòa Ngọc muốn biết nhất.
"Khi đến lúc tự nhiên sẽ có duyên gặp nhau." Lão hòa thượng hơi bấm tay tính toán, lạnh nhạt nói.
Lục Hòa Ngọc hết cách, cũng biết lão hòa thượng có thể nói nhiều như vậy đã là rất tốt rồi, cô cũng không thể cưỡng bách ông ta nói ra, vạn nhất hại ông ta tiết lộ thiên cơ, điều này không phải là lấy thọ mệnh của người sao.
Lão hòa thượng mỉm cười nhìn nàng nói "Trở về đi, thuận theo ý trời, duy trì theo tâm là được."
Lục Hòa Ngọc chắp tay trước ngực hướng về phía ông ta bái lạy, lại thấp giọng nói một tiếng cảm ơn mới đứng lên rời đi khỏi chùa.
Khi tới lòng thấp thỏm bất an, lúc đi trong lòng yên lặng.
Cô biết, cô không thể trở về, Trì Tiểu Vãn cũng sẽ xuất hiện? Nếu là như thế, đó là chuyển thế đầu thai sao?
Lại không biết Trì Tiểu Vãn lần này mới chân chính rời đi đồng thời cô còn không có phát hiện ký ức thuộc về Trì Tiểu Vãn đang dần dần mơ hồ, biến mất.
Chờ khi cô về đến nhà một người yên tĩnh ngẫm lại, bỗng nhiên phát hiện ký ức ban đầu mà Trì Tiểu Vãn lưu lại dần dần mơ hồ, giống như cô trở thành chính mình, trong lòng suy nghĩ một chút, Trì Tiểu Vãn chẳng lẽ bởi vì đoạn kinh văn kia mà bị siêu độ sao?
Nguyên bản nỗi lòng bình tĩnh, tức khắc cảm thấy áy náy tự trách, nếu cô không có đi chùa Giới Đài, Trì Tiểu Vãn có lẽ thật sự có một ngày trở về, chính là hiện tại Trì Tiểu Vãn chân chân chính chính không còn nữa, cô thật sự muốn sống sót như vậy sao?
Thuận theo ý trời, duy trì theo tâm liền tốt? Lục Hòa Ngọc kỳ thật có chút muốn cười nhạo chính mình dối trá, cô quả nhiên cũng là một người ích kỷ.
Cũng không biết là miên man suy nghĩ quá nhiều, vẫn là tâm tư nặng, lại hoặc là cô không có chú ý tới nhiệt độ không khí trong nhà chợt giảm xuống, Lục Hòa Ngọc liền cơm chiều đều không có ăn, ghé vào trên sô pha mơ hồ liền ngủ say qua đi, đêm đó cả người đều phát sốt lên, ngủ đến mơ mơ màng màng cô chỉ cảm thấy rất nóng, cả người tựa như ở một trong một cái lò nướng, nhưng mà với nhiệt độ như vậy nhưng cô lại cảm nhận được vô cùng rét lạnh, nhiệt độ cơ thể không ngừng thay đổi.
Muốn mạnh mẽ mở mí mắt nặng nề ra, sau một trận trời đất quay cuồng cô từ trên sô pha lăn xuống đến trên mặt đất khiến cho cái ly trên bàn trà bị va chạm đến cũng đi theo loảng xoảng rơi trên mặt đất, Lục Hòa Ngọc giãy giụa một chút nhớ tới, lại vô lực, cô duỗi tay sờ trán của mình một chút, nóng đến phỏng tay, đúng vậy, tay chân cô lại lạnh băng vô cùng, tựa như bị đặt ở trong một cái lò băng hỏa đấu đá nhau.
Cô cảm thấy mình nên đi xem bác sĩ, trong nhà cô không có chuẩn bị hòm thuốc, bởi vì cô không cảm thấy mình sẽ sinh bệnh, lại không nghĩ rằng trận bệnh này thế tới rào rạt, cứng rắn chống đỡ muốn bò dậy, đột nhiên lại dừng giãy giụa, bên môi lộ ra một tia cười suy yếu, từ bỏ ý muốn đi xem bác sĩ.
Có lẽ, nói không chừng sau khi tỉnh dậy, cô lại có thể về nhà.
Nơi này hết thảy, đều sẽ chỉ là một giấc mộng.
Lại không biết rằng Chung Cảnh Tri đang ở ngoài cửa nhà cô suốt ba cái giờ liền dũng khí ấn chuông cửa đều không có, anh nguyên bản đi công tác ở M quốc dự tính là mười ngày, lại không nghĩ rằng đột nhiên gặp phải tập kích, chỉ kém một centimet liền bắn trúng tim của anh, cơ hồ cùng Tử Thần gặp thoáng qua, lúc ấy anh liền nghĩ, nếu thật sự cứ như vậy, liền Lục Hòa Ngọc cuối cùng một mặt đều không thấy được.
Khi về tới anh liền nhà cũng chưa về, đi thẳng đến nhà cô, lại đứng từ 8 giờ tối đến hơn 11 giờ, lại đột nhiên có chút khiếp đảm, cô khi nhìn thấy anh sẽ cao hứng sao? Vẫn là..
Anh gần hai tháng này không có cùng Lục Hòa Ngọc liên lạc, cô cũng chưa từng gửi cho anh một cái tin nhắn nào, trong lòng nói không khổ sở là giả nhưng anh biết cô vẫn luôn đang cự tuyệt mình, vẫn luôn đều kháng cự người khác tới gần, vô luận là anh, hay là Đường Việt Ninh, thậm chí bất luận kẻ nào.
Anh không biết cô chịu đựng qua cái thương tổn gì, lại cũng thật đúng là thích cô, không liên quan đến dung mạo hay thân thế, cái loại thích này tới đột nhiên, anh cũng khống chế không được.
Nhìn cánh cửa, Chung Cảnh Tri thở dài một hơi, khi định rời đi lại đột nhiên nghe được trong phòng bên trong truyền đến âm thanh cái ly đánh rơi, anh theo bản năng mà duỗi tay đi ấn chuông cửa.
Chính là chờ rồi lại chờ, lại không thấy được Lục Hòa Ngọc tới mở cửa, anh nhịn không được lại ấn một chút, đợi suốt một phút cũng không thấy cửa mở ra, bên trong lại an tĩnh không thanh âm, Chung Cảnh Tri nhíu nhíu mày, điều này cũng không giống như hành động mà Lục Hòa Ngọc sẽ làm, cô liền tính lại cự tuyệt mình cũng sẽ không đến mức không mở cửa.
Nghĩ đến thanh âm cái ly đánh rơi vừa rồi Chung Cảnh Tri nhất thời nghĩ đến cô có thể gặp phải cướp bóc vào nhà hay không?
Văn phòng tuy rằng đã đi vào quỹ đạo và còn chưa bắt đầu lợi nhuận nhưng cuối cùng cũng không cần phải gặp tình huống khi đi học thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn của nhân viên gửi lại đây.
Trong kí túc xá của cô cũng không có người nào tham gia câu lạc bộ, bởi vậy mà thời gian rất dư dả, thỉnh thoảng bốn người sẽ tụ tập vào một chỗ ngồi xem phim, thảo luận về diễn viên, trò chuyện, hoặc là có chút vấn đề về học tập cũng sẽ hỏi mọi người một chút để cùng nhau giải quyết vấn đề.
Chờ đến khi Thủ Đô bắt đầu chuyển lạnh, Lục Hòa Ngọc mới đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước hỏi Chung Cảnh Tri, có lẽ cũng nên đi nhìn xem, nhưng thật ra Chung Cảnh Tri hình như là từ sau lần đó lại không có tin tức, bất quá cô chỉ nghĩ là anh bận công việc, hoặc là do anh cũng là biết khó mà lui.
Lục Hòa Ngọc có chút nhàn nhạt tiếc nuối, cũng không biết là tiếc nuối cái gì, tìm kiếm đường đi đến chùa Giới Đài, Lục Hòa Ngọc tìm một chiếc taxi đi thẳng đến chùa Giới Đài.
Chờ tới nơi Lục Hòa Ngọc mới phát hiện không phải tới chùa Giới Đài là có thể tìm được cao tăng, nhưng thật ra cô đã quên, cao tăng nổi tiếng sao có thể muốn thấy thì có thể thấy được, nếu không cũng không đến mức nhiều người quyền quý như vậy muốn tìm bọn họ đều phải thông qua quan hệ hoặc hẹn trước, cô mạo muội chạy tới cũng coi như là đi một chuyến tay không rồi.
Cuối cùng chỉ cô chỉ ở bên ngoài quan sát những bức tượng thần phật bằng vàng, nhưng mỗi người sinh động như thật, nguyên bản phải nên sinh ra sự kính trọng nhưng Lục Hòa Ngọc khi nhìn đến lại mạc danh lại có chút sợ hãi, cảm giác quá chân thật, cô thậm chí còn có chút không dám nhìn thẳng hai mắt thần phật.
Còn không có quan sát xong, Lục Hòa Ngọc liền bước chân lảo đảo mà đi ra ngoài, càng nhìn nhiều cô càng cảm thấy ngực bắt đầu hoảng sợ, kinh hoàng, trước mắt có chút choáng váng, cảm giác linh hồn đều muốn phập phềnh lên, chờ ra khỏi đại điện cô rốt cuộc mới rốt không cảm thấy choáng váng, không khỏi thở ra một hơi dài, có lẽ thật sự có thần linh đang ở đây?
Vậy, cô muốn làm thế nào mới có thể biết được chuyện của mình rốt cuộc là như thế nào? Vẫn là vừa rồi chỉ là do ảnh hưởng của tâm lý?
Lục Hòa Ngọc không khỏi có chút mê mang, cô chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ, từ khi đi vào nơi này cô liền vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đối với thế giới này, cô cảm thấy mình có chút không hợp với nơi này, cô có thể quyết đoán không cùng Trì gia Lục gia dây dưa, cự tuyệt thiện ý của người khác, cô sợ chính mình không chịu nổi, cũng sợ ngày nào đó mình thật sự có thể sẽ rời đi, sẽ để lại cho người khác một gánh nặng vô hình, vì vậy cô tình nguyện chỉ ở trong thế giới của chính mình.
Cho dù ở cùng Cao Ninh bọn họ rất vui, nhưng thực tế thì như thế nào? Cô cũng không có chân chính dám mở rộng lòng..
Cô cũng sợ chính mình mang đến phiền toái cho bọn họ, bởi vì cô thật sự cực kỳ giống Lục phu nhân nói là sao chổi, nếu không phải khoảng thời gian trước đột nhiên nghe được Lục phu nhân nói lời này, kỳ thật cô đều đã quên mất hình ảnh đã phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Cô phát triển trí tuệ sớm, hiểu chuyện cũng sớm, bởi vậy trong Tết Âm Lịch khi cô tuổi năm ấy, cha mẹ cô có xuất hiện tại nơi cô ở, cô rất cao hứng khi có thể cùng cha mẹ cùng nhau ăn tết, lại không nghĩ rằng vào lúc ban đêm mẹ cô khi xuống thang lầu lại không cẩn thận làm chân bị thương, cuối cùng khi cha cô đưa mẹ cô đưa về phòng, cô đi theo phía sau bọn họ, có lẽ là không phát hiện sự tồn tại của cô, cô nghe được mẹ cô nói không nên đến đây cùng cái đồ sao chổi này ăn tết, nhìn xem mới non nửa ngày chân liền bị thương.. Đằng sau đến tột cùng bọn họ nói gì đó cô đều không nghe được, chỉ là theo bản năng mà thôi miên chính mình, người mà mẹ cô nói người không phải là cô, cô không phải sao chổi.
Nhưng mà, ngày hôm sau cha mẹ cô liền rời đi trước, cũng không mang theo cô, cô một người súc ở trong phòng, dùng máy tính tra cứu sao chổi đến tột cùng là có ý nghĩa gì, nguyên lai chỉ cần là người nào tới gần đều sẽ xui xẻo.
Cứ việc cô không ngừng thôi miên chính mình rằng cô không phải sao chổi, cũng rất nhanh mà cảm thấy mình đã quên việc này, nhưng trong tiềm thức cô đã cự tuyệt cùng người khác lui tới, duy độc chỉ có dì bảo mẫu chưa từng ghét bỏ cô bao giờ, thậm chí tới gần cô cũng chưa từng xuất hiện bất luận cái chuyện xấu gì, cô dần dần mà quên đi đoạn ký ức kia.
Không nghĩ tới, thế nhưng ở ngay lúc này đột nhiên lại nghĩ tới đoạn ký ức âm u kia, là bởi vì những bức tượng phật đó sao?
Quả nhiên là đỉnh đầu ba thước có thần minh, người biết trời biết, cô liền lừa mình dối người đều làm không được.
Cô có chút mơ màng hồ đồ mà đi ra ngoài, tính toán rời đi chùa Giới Đài, không nghĩ rằng mới đi ra vài bước liền có một lão hòa thượng ăn mặc áo cà sa, khuôn mặt thiện lành cầm trong tay một chuỗi Phật châu, vững bước đi tới về phía cô, khi nhìn đến cô liền chắp tay trước ngực nói một tiếng "A di đà phật."
"Đại sư." Lục Hòa Ngọc không biết nên đáp lễ như thế nào, chỉ phải ngốc ngốc mà cũng chắp tay trước ngực đáp lại ông ta một cái.
"Nữ thí chủ có nguyện ý nghe bần tăng tụng kinh một hồi không?" Lão hòa thượng hiền hòa hỏi.
"Được." Lục Hòa Ngọc lúc này cũng bởi vì đoạn hồi ức vừa rồi làm cho có chút đần độn, nên không có cự tuyệt lời ông nói.
"Thỉnh nữ thí chủ theo bần tăng tới." Lão hòa thượng hơi cúi đầu, liền đi trước một bước đi vào trong chùa, cũng chính là nơi mà Lục Hòa Ngọc vừa mới bước ra.
Lục Hòa Ngọc vừa thấy ông ta đi vào, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi theo vào, cũng không biết có phải là do lão hòa thượng ở đó ha không, hoặc chỉ là do tâm lý cảm thấy yên tâm hơn khi có thêm một người, Lục Hòa Ngọc lúc này bước vào tới, thế nhưng không còn cái cảm giác mông lung như vừa rồi, thậm chí mơ hồ giống như nghe được từng tiếng gõ mõ a di đà phật.
Lão hòa thượng vừa tiến đến, cũng không biết từ nào lấy ra hai tấm lót phủ, hai tấm lót phủ cách xa nhau hai mét, ông ta liền đả tọa ở trong một tấm, Lục Hòa Ngọc nhìn thấy vậy cảm thấy mình không có khả năng luôn duy trì tư thế đứng như vậy, vì thế liền quỳ gối ở mặt trên, lão hòa thượng nhìn thoáng qua cũng chưa nói gì.
Cứ như thế liền bắt đầu nhắm mắt tụng kinh.
Tụng kinh, Lục Hòa Ngọc nghe không hiểu, cũng không quen thuộc nhưng lại nghe ra kinh văn Phạn âm truyền lại tới thanh tịnh, bình thản mà sâu xa, khiến người không tự chủ được từ giữa cuồng bạo dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô cũng dựa theo mà nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ yên tĩnh khó có được này.
Nhưng cô lại không phát hiện ngay tại lúc cô nhắm mắt lại, có một cái bóng trong suốt nhẹ nhàng rời đi bên người cô, quỳ gối trước mặt lão hòa thượng vẫn không nhúc nhích.
Lão hòa thượng tụng một lần chú thanh tâm liền ngừng lại, giống không thấy được cái bóng đó, hiền hòa hỏi Lục Hòa Ngọc "A di đà phật, nữ thí chủ trong lòng nhưng có thể an bình?"
"Đa tạ đại sư!" Lục Hòa Ngọc chắp tay trước ngực cong khom lưng về phía ông, lại thẳng kéo thẳng eo nhìn lão hòa thượng hỏi ra vấn đề mà chính mình vẫn luôn muốn hỏi "Đại sư, tôi còn có cơ hội rời đi sao?"
"Nữ thí chủ tại sao không mở lòng?" Lão hòa thượng hỏi.
Lục Hòa Ngọc có chút chua xót, nhấp môi thấp giọng nói "Tôi không biết làm sao bây giờ."
"Duyên cũng là ý trời." Lão hòa thượng thở dài.
"Vậy cô ấy nên làm gì bây giờ?" Điều này đại khái cũng là vấn đề mà Lục Hòa Ngọc muốn biết nhất.
"Khi đến lúc tự nhiên sẽ có duyên gặp nhau." Lão hòa thượng hơi bấm tay tính toán, lạnh nhạt nói.
Lục Hòa Ngọc hết cách, cũng biết lão hòa thượng có thể nói nhiều như vậy đã là rất tốt rồi, cô cũng không thể cưỡng bách ông ta nói ra, vạn nhất hại ông ta tiết lộ thiên cơ, điều này không phải là lấy thọ mệnh của người sao.
Lão hòa thượng mỉm cười nhìn nàng nói "Trở về đi, thuận theo ý trời, duy trì theo tâm là được."
Lục Hòa Ngọc chắp tay trước ngực hướng về phía ông ta bái lạy, lại thấp giọng nói một tiếng cảm ơn mới đứng lên rời đi khỏi chùa.
Khi tới lòng thấp thỏm bất an, lúc đi trong lòng yên lặng.
Cô biết, cô không thể trở về, Trì Tiểu Vãn cũng sẽ xuất hiện? Nếu là như thế, đó là chuyển thế đầu thai sao?
Lại không biết Trì Tiểu Vãn lần này mới chân chính rời đi đồng thời cô còn không có phát hiện ký ức thuộc về Trì Tiểu Vãn đang dần dần mơ hồ, biến mất.
Chờ khi cô về đến nhà một người yên tĩnh ngẫm lại, bỗng nhiên phát hiện ký ức ban đầu mà Trì Tiểu Vãn lưu lại dần dần mơ hồ, giống như cô trở thành chính mình, trong lòng suy nghĩ một chút, Trì Tiểu Vãn chẳng lẽ bởi vì đoạn kinh văn kia mà bị siêu độ sao?
Nguyên bản nỗi lòng bình tĩnh, tức khắc cảm thấy áy náy tự trách, nếu cô không có đi chùa Giới Đài, Trì Tiểu Vãn có lẽ thật sự có một ngày trở về, chính là hiện tại Trì Tiểu Vãn chân chân chính chính không còn nữa, cô thật sự muốn sống sót như vậy sao?
Thuận theo ý trời, duy trì theo tâm liền tốt? Lục Hòa Ngọc kỳ thật có chút muốn cười nhạo chính mình dối trá, cô quả nhiên cũng là một người ích kỷ.
Cũng không biết là miên man suy nghĩ quá nhiều, vẫn là tâm tư nặng, lại hoặc là cô không có chú ý tới nhiệt độ không khí trong nhà chợt giảm xuống, Lục Hòa Ngọc liền cơm chiều đều không có ăn, ghé vào trên sô pha mơ hồ liền ngủ say qua đi, đêm đó cả người đều phát sốt lên, ngủ đến mơ mơ màng màng cô chỉ cảm thấy rất nóng, cả người tựa như ở một trong một cái lò nướng, nhưng mà với nhiệt độ như vậy nhưng cô lại cảm nhận được vô cùng rét lạnh, nhiệt độ cơ thể không ngừng thay đổi.
Muốn mạnh mẽ mở mí mắt nặng nề ra, sau một trận trời đất quay cuồng cô từ trên sô pha lăn xuống đến trên mặt đất khiến cho cái ly trên bàn trà bị va chạm đến cũng đi theo loảng xoảng rơi trên mặt đất, Lục Hòa Ngọc giãy giụa một chút nhớ tới, lại vô lực, cô duỗi tay sờ trán của mình một chút, nóng đến phỏng tay, đúng vậy, tay chân cô lại lạnh băng vô cùng, tựa như bị đặt ở trong một cái lò băng hỏa đấu đá nhau.
Cô cảm thấy mình nên đi xem bác sĩ, trong nhà cô không có chuẩn bị hòm thuốc, bởi vì cô không cảm thấy mình sẽ sinh bệnh, lại không nghĩ rằng trận bệnh này thế tới rào rạt, cứng rắn chống đỡ muốn bò dậy, đột nhiên lại dừng giãy giụa, bên môi lộ ra một tia cười suy yếu, từ bỏ ý muốn đi xem bác sĩ.
Có lẽ, nói không chừng sau khi tỉnh dậy, cô lại có thể về nhà.
Nơi này hết thảy, đều sẽ chỉ là một giấc mộng.
Lại không biết rằng Chung Cảnh Tri đang ở ngoài cửa nhà cô suốt ba cái giờ liền dũng khí ấn chuông cửa đều không có, anh nguyên bản đi công tác ở M quốc dự tính là mười ngày, lại không nghĩ rằng đột nhiên gặp phải tập kích, chỉ kém một centimet liền bắn trúng tim của anh, cơ hồ cùng Tử Thần gặp thoáng qua, lúc ấy anh liền nghĩ, nếu thật sự cứ như vậy, liền Lục Hòa Ngọc cuối cùng một mặt đều không thấy được.
Khi về tới anh liền nhà cũng chưa về, đi thẳng đến nhà cô, lại đứng từ 8 giờ tối đến hơn 11 giờ, lại đột nhiên có chút khiếp đảm, cô khi nhìn thấy anh sẽ cao hứng sao? Vẫn là..
Anh gần hai tháng này không có cùng Lục Hòa Ngọc liên lạc, cô cũng chưa từng gửi cho anh một cái tin nhắn nào, trong lòng nói không khổ sở là giả nhưng anh biết cô vẫn luôn đang cự tuyệt mình, vẫn luôn đều kháng cự người khác tới gần, vô luận là anh, hay là Đường Việt Ninh, thậm chí bất luận kẻ nào.
Anh không biết cô chịu đựng qua cái thương tổn gì, lại cũng thật đúng là thích cô, không liên quan đến dung mạo hay thân thế, cái loại thích này tới đột nhiên, anh cũng khống chế không được.
Nhìn cánh cửa, Chung Cảnh Tri thở dài một hơi, khi định rời đi lại đột nhiên nghe được trong phòng bên trong truyền đến âm thanh cái ly đánh rơi, anh theo bản năng mà duỗi tay đi ấn chuông cửa.
Chính là chờ rồi lại chờ, lại không thấy được Lục Hòa Ngọc tới mở cửa, anh nhịn không được lại ấn một chút, đợi suốt một phút cũng không thấy cửa mở ra, bên trong lại an tĩnh không thanh âm, Chung Cảnh Tri nhíu nhíu mày, điều này cũng không giống như hành động mà Lục Hòa Ngọc sẽ làm, cô liền tính lại cự tuyệt mình cũng sẽ không đến mức không mở cửa.
Nghĩ đến thanh âm cái ly đánh rơi vừa rồi Chung Cảnh Tri nhất thời nghĩ đến cô có thể gặp phải cướp bóc vào nhà hay không?