Chương 27
Bởi vì chuyện của Lục gia, Lục Hòa Ngọc ở năm ngày nghỉ này liên tục nhận được các số điện thoại lạ từ thành phố A quấy nhiễu, chặn một cái lại đổi một cái, cuối cùng cô phiền đến mức dứt khoát thay đổi dãy số, chỉ nói cho vài người quen biết, cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh xuống.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm còn hỏi cô có trở về thành phố A hay không, Lục Hòa Ngọc khẳng định sẽ không trở về, liền nói không quay về, Cao Ninh cũng rất nhanh mà nói cho cô biết, tốt nhất liền không cần trở về, Lục gia phá sản, mọi chuyện bị nháo lên rất lớn, vạn nhất cô trở về bị hãm hại thì không tốt.
Diệp Hàm: Đúng, ngàn vạn đừng trở về thành phố A, cậu cũng không biết Lục phu nhân lúc trước vì muốn có số điện thoại của cậu, đánh cả ban chủ nhiệm cao tam của chúng ta.
Cao Ninh: Đúng vậy, sau đó lại đi báo án, bị bắt tạm giam một ngày một đêm, không biết như thế nào lại ra được, bọn họ không gọi điện thoại làm phiền cậu đi?
Lục Hòa Ngọc: Cảm ơn các cậu, bất quá lão sư không có việc gì chứ? Hôm nào tớ sẽ gọi điện thoại cùng lão sư nói lời xin lỗi.
Cao Ninh: Không có việc gì, Lục gia cuối cùng còn phải trả tiền viện phí cho lão sư, sau đó vẫn là Lục Thiên Trạch ra mặt mới đem Lục phu nhân đưa đi.
Lục Hòa Ngọc: Các cậu cũng cẩn thận đừng để bị quấn lên, lại nói vẫn là do tớ liên luỵ các cậu, thật sự rất xin lỗi.
Diệp Hàm / Cao Ninh: Yên tâm, chúng tớ lại không ngốc, khi gặp được Trì Lam, chúng tớ đều tránh xa sợ bị cô ta kéo lấy đâu.
Lục Hòa Ngọc: Vậy là tốt rồi, các cậu ngày thường đi ra đi vào cũng đừng đi một mình.
Lục Hòa Ngọc kỳ thật rất muốn nói rõ, sợ rằng thành phố A sẽ xuất hiện thêm một nhân vật trong cốt truyện, Địch Phàm thích Trì Lam sẽ giúp Trì Lam, sau đó xuống tay với bọn họ nhưng ngẫm lại cô cũng không biết Địch Phàm lúc này đến tột cùng có hay không thích Trì Lam, hoặc là Trì Lam đến tột cùng có đến cứu Địch Phàm hay không.
Rốt cuộc trong nguyên tác Trì Tiểu Vãn ngay từ đầu liền bước vào bẫy rập mà Trì Lam đặt sẵn, sau đó tại thời điểm Trì Tiểu Vãn bị hãm hại liền xuất hiện bóng dáng của Địch Phàm.
Bất quá Cao Ninh cùng Diệp Hàm trong nhà cũng không đơn giản, Địch Phàm nếu muốn làm chút động tác đối với bọn họ nhất định không có khả năng, đại khái là sẽ nhắm thẳng vào mình? Xem ra cô phải lên trên trang vô danh BS nhìn xem mới được để tránh chịu tội cũng không biết.
Sau khi cùng hai người Cao Ninh nói chuyện, Lục Hòa Ngọc nhịn không được thở dài một hơi, cô hiện tại liền trông cậy vào người mến mộ của Trì Lam không xuất hiện như cốt truyện, rốt cuộc mọi chuyện phát sinh cũng là ở sau khi Trì Tiểu Vãn chết, người bắt đầu thích Trì Lam đều là từ sau khi tốt nghiệp cấp ba mới lộ ra tới.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới Đường Việt Ninh, cũng không biết anh ta hiện tại thế nào, cô cũng không phải là thích anh ta mà là có chút rối rắm, loại tình huống này của anh ta không chỉ là cảnh trong mơ mà là trọng sinh, bất quá anh ta có ký ức hai đời thì có như thế nào cũng sẽ sống được càng tốt, bằng không như thế nào có thể ra tay với Lục gia đâu nhưng chỉ hy vọng anh ta có thể trước tiên khiến cho mình mạnh mẽ lên rồi lại từ từ đi thu thập những người đó cũng không muộn, ít nhất anh ta cần phải có năng lực nhất định mới đi làm được.
Chung Cảnh Tri cũng nói Đường gia đã thay anh ta kết thúc mọi việc, điều đó thuyết minh Đường gia ra tay liền sẽ giải quyết được.
Bất quá, Lục Hòa Ngọc cũng suy tư đến một cái vấn đề khác, nếu cô cùng Chung Cảnh Tri ở bên nhau mà nói, nếu là có một ngày Trì Tiểu Vãn đã trở lại, Đường Việt Ninh phải làm sao bây giờ?
Trì Tiểu Vãn có thể tiếp thu được loại tình huống này?
Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình vẫn là nên suy nghĩ một chút chuyện về tương lai, cô luôn cảm thấy Đường Việt Ninh có vận khí như vậy, vạn nhất Trì Tiểu Vãn cũng có đâu?
Chỉ là, cô chính mình có phải hay không khi xuống sân khấu sẽ trở lại trong nguyên lai thế giới?
Cứ như vậy, kia vậy cô xuất hiện ở chỗ này là có ý nghĩa gì sao? Cũng chỉ là thay Trì Tiểu Vãn thay đổi vận mệnh, sau đó xuống sân khấu?
Nhưng dù sao cũng phải có cái kỳ hạn đi?
Đáng tiếc, Lục Hòa Ngọc lại nghi hoặc lại nhiều vấn đề cũng sẽ không có người cho cô đáp án, hết thảy con đường phía trước đều chỉ có thể dựa vào cô một người đi xuống.
Không nghĩ ra cái gì, Lục Hòa Ngọc liền lên trang BS vô danh tìm kiếm account, trên BS vô danh cũng không có công cụ tìm kiếm, tường lửa cô cũng không phá giải được đành chỉ có thể lần lượt mà đi tìm, bởi vì lo lắng đám người thầm mến trong cốt truyện xuất hiện, cô rất có kiên nhẫn mà lướt suốt một ngày một đêm, cuối cùng tại thời điểm thiếu chút nữa từ bỏ mới rốt cuộc nhìn đến account của Địch Phàm nhưng thông báo mới nhất mặt trên là vào ba tháng trước, đến nỗi thông báo cái gì cô nhìn không đưuọc nhưng cũng thở ra một hơi, thầm nghĩ có lẽ hiệu ứng bươm bướm đưa hai người bọn họ cũng bị ảnh hưởng đến.
Kỳ nghỉ cũng đã hết bảy ngày, Lục Hòa Ngọc cũng không thể luôn làm nhân viên tăng ca, bởi vậy văn phòng của cô cũng chỉ có cô bận rộn, chỉ cần có chuyện quan trọng mới có thể tạm thời làm nhân viên tăng ca, đương nhiên những lần tăng ca này đều trả cho gấp ba lần tiền lương, may mắn bọn họ cũng thông cảm cho Lục Hòa Ngọc nên cũng không có oán giận gì đó.
Bất quá, bởi vì là phòng làm việc làm việc mới, chỉ làm bọn họ tăng ca một ngày, sau khi tan tầm liền mời mấy nhân viên đi đến nhà hàng ăn cơm, cũng không để cho bọn họ tăng ca không công, đương nhiên cũng có ý tứ nhắc nhở nỗ lực làm tốt, rốt cuộc cô không thể thường xuyên đến văn phòng cũng chỉ có thể đến nhìn xem một chút.
"Xin chào, thật trùng hợp, cậu cũng tới nơi này ăn cơm nha?" Sau khi ăn cơm xong, chờ nhân viên đều rời đ, khi Lục Hòa Ngọc lấy đơn đi tính tiền thì không nghĩ tới nhìn thấy Cố Vi vừa tới.
"Trùng hợp như vậy, đã ăn xong rồi sao? Nếu không cùng nhau ăn chút?" Cố Vi cười hỏi.
"Đã ăn qua rồi, đang định đi tính tiền rời đi, cậu như thế nào lại ăn cơm muộn như vậy?" Lục Hòa Ngọc lắc lắc hóa đơn trong tay nói.
"Đành thôi vậy, hôm nào rảnh phòng ký túc xá của chúng ta mấy cái lại tụ tập một lần nữa." Cố Vi gật gật đầu nói.
"Được, cậu đi ăn cơm đi, tớ đi tính tiền." Lục Hòa Ngọc cười, nghiêng người để cô đi qua.
Lục Hòa Ngọc thanh toán xong liền gọi một chiếc taxi rời đi, cô gái đi cùng Cố Vi nhìn thấy Lục Hòa Ngọc cũng cùng cô hàn huyên vài câu, liền thuận miệng hỏi "Cô gái vừa rồi là ai nha? Cậu quen sao?"
"Bạn cùng phòng, đương nhiên là quen biết." Cố Vi trả lời.
"Lợi hại, cũng là khoa toán học?" Cô gái đôi mắt lấp lánh, cô học về biên kịch, văn học còn tốt nhưng những môn khoa học tự nhiên đúng là thật kém vô cùng vì vậy phi thường hâm mộ những người học giỏi toán.
"Người ta học về máy tính, hơn nữa xếp hạng trong top ba tiến vào đại học thủ đô." Cố Vi cười nói, biết được ý nghĩ của cô ấy.
"Vào đại học thủ đô đều là học bá." Cô gái dùng sức gật gật đầu.
"Cậu cũng không kém, chỉ là điểm toán hơi yếu một chút."
"Đúng là đau lòng a."
Lục Hòa Ngọc trở lại bên ngoài tiểu khu liền nhìn thấy xe Chung Cảnh Tri ngừng ở bên ngoài, cô nhưng thật ra có chút muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng Chung Cảnh Tri cũng đã đi tới.
"Em đã về rồi?"
"Anh đến đây có việc?" Lục Hòa Ngọc nhướng mày hỏi.
Tuy lời nói có chút ý tứ tránh né anh nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không xa cách anh ta, để tránh làm anh ta nhìn ra cái gì tới.
"Muốn tìm em ăn bữa cơm, bất quá xem bộ dáng của em hẳn là đã ăn qua đi." Chung Cảnh Tri có chút tiếc nuối mà nói.
"Anh hẳn là nên gọi điện thoại." Lục Hòa Ngọc lắc đầu, đối với ý nghĩ của Chung Cảnh Tri cô chỉ cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.
"Không có việc gì, tôi cũng là vừa tới không lâu." Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói.
Bất quá Lục Hòa Ngọc cũng không có ý nghĩ muốn mời anh lên lầu ngồi, đành phải nói "Nếu không tôi cùng anh đi ăn bữa cơm, coi như tôi mời anh ăn bữa cơm tạ lễ?"
Chung Cảnh Tri cảm thấy mình nếu là có ý kiến cũng phải giữ lại, khi đối mặt với cô anh cũng không tức giận nổi.
"Phòng làm việc có bận hay không?" Sau khi lên xe, chờ Lục Hòa Ngọc thắt xong đai an toàn, anh liền hỏi.
"Vẫn bình thường, cũng không sai biệt lắm liền sẽ đi vào quỹ đạo, anh gần đây không bận việc sao?" Lục Hòa Ngọc cười cười hỏi.
"Tôi là ông chủ." Chung Cảnh Tri cười khẽ mà nói, nhưng ngữ khí cũng không có ý tứ kỳ thị.
Được rồi, Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình hỏi lời này có chút dư thừa, ông chủ đương nhiên là có thể phủi tay mà làm, bằng không nuôi nhiều nhân viên như vậy làm gì? Bất quá, nghĩ đến đây, nhân mạch của Chung Cảnh Tri lớn, cô nhưng thật ra rất muốn hỏi anh một số chuyện, liền lên tiếng.
"Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết có nơi chùa miếu nào tương đối nổi danh không?"
"Em là muốn đi chơi sao, hay là muốn đi tìm người nào?" Chung Cảnh Tri không đáp mà hỏi lại, rốt cuộc chùa miếu nổi danh cũng có vài nơi, nhưng dù sao cũng phải có cái mục đích để tránh đi một chuyến tay không.
"Có cao tăng đắc đạo sao?" Lục Hòa Ngọc ghé mắt nhìn Chung Cảnh Tri lái xe hỏi.
Chung Cảnh Tri nghe được lời này của cô, trong lòng hơi lộp bộp nhảy một chút, trong lòng biết khẳng định có vấn đề nhưng lại không tiện mở miệng hỏi cô tìm cao tăng có chuyện gì, trong lòng thiên hồi bách chuyển suy tư, trên mặt lại bất động thanh sắc mà nói "Vậy đi chùa Giới Đài đi, Thiện chân nhân cũng là có chút danh tiếng."
Lục Hòa Ngọc gật gật đầu nga một tiếng, cũng không nói cái gì nữa nhưng lại suy nghĩ cũng nên dành một chút thời gian đi xem, cô muốn biết mối liên hệ giữa cô cùng Trì Tiểu Vãn rốt cuộc là thế nào.
Không khí trong xe liền đột nhiên an tĩnh xuống dưới, cũng may, Chung Cảnh Tri lái xe cũng không phải rất xa liền dừng lại, liền ở ngay phụ cận tìm một nhà ăn cơm, đương nhiên cũng là vì Lục Hòa Ngọc đã ăn cơm xong, khẳng định ăn không nổi nữa, còn anh cũng không phải là người kén ăn, nhà ăn phụ cận này cũng không tồi.
Anh chọn một vài món ăn sau đó lại gọi cho Lục Hòa Ngọc một phần đồ ngọt.
Lục Hòa Ngọc vừa mới ăn no cũng không đói bụng, bánh ngọt ăn một lát liền ăn không vô, chống cằm nhìn Chung Cảnh Tri ăn tương đối văn nhã, thầm nghĩ, người này thật đúng là đẹp, đáng tiếc cô không thể nhúng chàm.
"À, ngày mai tôi phải đi đến M quốc đi công tác một khoảng thời gian, em có muốn mua cái gì không?" Chung Cảnh Tri mạc danh cảm thấy ánh mắt của cô đang tự do, tựa hồ như kháng cự cái gì đó, nhịn không được mở miệng nói.
"Nga? Tôi cũng không có gì đặc biệt muốn cái gì, liền chúc anh công tác thuận lợi đi." Lục Hòa Ngọc suy nghĩ một chút lắc đầu nói.
"Em vẫn là như vậy vô dục vô cầu." Chung Cảnh Tri nghe được lời cô nói, cũng không biết nên cao hứng vẫn là khổ sở.
Anh nhìn cấp dưới của mình yêu đương, thời điểm cậu ta cấp đi công tác bạn gái sẽ yêu cầu mua cái này mua cái kia, còn nói phải mua bản giới hạn, anh lúc trước liền cảm thấy bạn gái của cậu ta lòng ham muốn hưởng thụ vật chất mạnh như vậy, đúng là yêu cậu ta sao? Nhưng cấp dưới lại là vẻ mặt thỏa mãn, anh liền cảm thấy như vậy thật xuẩn a.
Chờ đến lúc này anh mới hiểu được cậu ta vì cái gì sẽ là vẻ mặt lại ngọt ngào lại buồn rầu, kỳ thật anh càng muốn cái gì cũng mua cho cô, sự thật lại là cô cự tuyệt! Cự! Tuyệt!
Chung Cảnh Tri đều muốn lên mạng hỏi một chút, muốn theo đuổi một cô gái có tư tưởng độc lập, anh có tiền cũng không tiêu được, có quyền cũng bị cự tuyệt hỗ trợ, anh đúng là có nghĩ âm thầm giúp lại bị cự tuyệt, anh phải làm sao bây giờ? Online chờ, cấp!
"Không phải tôi vô dục vô cầu, mà là tôi thật không thiếu thứ gì." Lục Hòa Ngọc cười nói, trong lòng yên lặng mà bổ sung một câu, nếu lựa chọn cự tuyệt, liền không nên tiếp thu bất luận cái lễ vật gì, không cho anh ta có bất luận cái khả năng gì để tiếp tục.
Đại khái Chung Cảnh Tri không biết, đây là lý do ngay từ ban đầu Lục Hòa Ngọc cự tuyệt anh.
"Không phải đều nói tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn sẽ khuyết thiếu một món quần áo sao?" Chung Cảnh Tri trêu chọc nói.
"Đại khái tôi có chứng lựa chọn khó khăn đi, có để tắm rửa là được, lại nhiều hơn nữa chỉ sợ cả ngày đếu không cần ra cửa." Lục Hòa Ngọc lắc đầu, không có phụ nữ sẽ ngại quần áo nhiều, chẳng qua đây cũng là cớ để cự tuyệt người khác mà thôi.
"Em, thật khờ." Chung Cảnh Tri duỗi tay muốn xoa xoa đầu cô, kết quả Lục Hòa Ngọc lại ở thời điểm anh duỗi tay ra tới liền rụt lại né tránh một chút, chỉ phải thầm than rồi thu tay về.
Anh trong lòng nhịn không được thở dài, quả nhiên vẫn là vô pháp tiếp thu a, bất quá ngẫm lại bọn họ từ khi chân chính quen biết, vẫn luôn là mình quấn lấy cô, cô chưa bao giờ chủ động quá, cho dù chính mình quấn lên, cô từ trước đến nay cũng luôn cự tuyệt, bất đắc dĩ mới có thể tiếp thu chính mình mời, cân nhắc có lẽ anh đi công tác trong khoảng thời gian này không cùng cô liên lạc, cô đã quen trong khoảng thời gian này mình chủ động tìm cô, nếu là không tìm cô, cô có thể hay không chủ động một lần tìm mình?
Bất quá, Chung Cảnh Tri cũng cũng chỉ có thể ngẫm lại an ủi chính mình như vậy, xem Lục Hòa Ngọc biểu tình, anh liền biết chính mình còn không có bắt đầu cũng đã thua a.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm còn hỏi cô có trở về thành phố A hay không, Lục Hòa Ngọc khẳng định sẽ không trở về, liền nói không quay về, Cao Ninh cũng rất nhanh mà nói cho cô biết, tốt nhất liền không cần trở về, Lục gia phá sản, mọi chuyện bị nháo lên rất lớn, vạn nhất cô trở về bị hãm hại thì không tốt.
Diệp Hàm: Đúng, ngàn vạn đừng trở về thành phố A, cậu cũng không biết Lục phu nhân lúc trước vì muốn có số điện thoại của cậu, đánh cả ban chủ nhiệm cao tam của chúng ta.
Cao Ninh: Đúng vậy, sau đó lại đi báo án, bị bắt tạm giam một ngày một đêm, không biết như thế nào lại ra được, bọn họ không gọi điện thoại làm phiền cậu đi?
Lục Hòa Ngọc: Cảm ơn các cậu, bất quá lão sư không có việc gì chứ? Hôm nào tớ sẽ gọi điện thoại cùng lão sư nói lời xin lỗi.
Cao Ninh: Không có việc gì, Lục gia cuối cùng còn phải trả tiền viện phí cho lão sư, sau đó vẫn là Lục Thiên Trạch ra mặt mới đem Lục phu nhân đưa đi.
Lục Hòa Ngọc: Các cậu cũng cẩn thận đừng để bị quấn lên, lại nói vẫn là do tớ liên luỵ các cậu, thật sự rất xin lỗi.
Diệp Hàm / Cao Ninh: Yên tâm, chúng tớ lại không ngốc, khi gặp được Trì Lam, chúng tớ đều tránh xa sợ bị cô ta kéo lấy đâu.
Lục Hòa Ngọc: Vậy là tốt rồi, các cậu ngày thường đi ra đi vào cũng đừng đi một mình.
Lục Hòa Ngọc kỳ thật rất muốn nói rõ, sợ rằng thành phố A sẽ xuất hiện thêm một nhân vật trong cốt truyện, Địch Phàm thích Trì Lam sẽ giúp Trì Lam, sau đó xuống tay với bọn họ nhưng ngẫm lại cô cũng không biết Địch Phàm lúc này đến tột cùng có hay không thích Trì Lam, hoặc là Trì Lam đến tột cùng có đến cứu Địch Phàm hay không.
Rốt cuộc trong nguyên tác Trì Tiểu Vãn ngay từ đầu liền bước vào bẫy rập mà Trì Lam đặt sẵn, sau đó tại thời điểm Trì Tiểu Vãn bị hãm hại liền xuất hiện bóng dáng của Địch Phàm.
Bất quá Cao Ninh cùng Diệp Hàm trong nhà cũng không đơn giản, Địch Phàm nếu muốn làm chút động tác đối với bọn họ nhất định không có khả năng, đại khái là sẽ nhắm thẳng vào mình? Xem ra cô phải lên trên trang vô danh BS nhìn xem mới được để tránh chịu tội cũng không biết.
Sau khi cùng hai người Cao Ninh nói chuyện, Lục Hòa Ngọc nhịn không được thở dài một hơi, cô hiện tại liền trông cậy vào người mến mộ của Trì Lam không xuất hiện như cốt truyện, rốt cuộc mọi chuyện phát sinh cũng là ở sau khi Trì Tiểu Vãn chết, người bắt đầu thích Trì Lam đều là từ sau khi tốt nghiệp cấp ba mới lộ ra tới.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới Đường Việt Ninh, cũng không biết anh ta hiện tại thế nào, cô cũng không phải là thích anh ta mà là có chút rối rắm, loại tình huống này của anh ta không chỉ là cảnh trong mơ mà là trọng sinh, bất quá anh ta có ký ức hai đời thì có như thế nào cũng sẽ sống được càng tốt, bằng không như thế nào có thể ra tay với Lục gia đâu nhưng chỉ hy vọng anh ta có thể trước tiên khiến cho mình mạnh mẽ lên rồi lại từ từ đi thu thập những người đó cũng không muộn, ít nhất anh ta cần phải có năng lực nhất định mới đi làm được.
Chung Cảnh Tri cũng nói Đường gia đã thay anh ta kết thúc mọi việc, điều đó thuyết minh Đường gia ra tay liền sẽ giải quyết được.
Bất quá, Lục Hòa Ngọc cũng suy tư đến một cái vấn đề khác, nếu cô cùng Chung Cảnh Tri ở bên nhau mà nói, nếu là có một ngày Trì Tiểu Vãn đã trở lại, Đường Việt Ninh phải làm sao bây giờ?
Trì Tiểu Vãn có thể tiếp thu được loại tình huống này?
Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình vẫn là nên suy nghĩ một chút chuyện về tương lai, cô luôn cảm thấy Đường Việt Ninh có vận khí như vậy, vạn nhất Trì Tiểu Vãn cũng có đâu?
Chỉ là, cô chính mình có phải hay không khi xuống sân khấu sẽ trở lại trong nguyên lai thế giới?
Cứ như vậy, kia vậy cô xuất hiện ở chỗ này là có ý nghĩa gì sao? Cũng chỉ là thay Trì Tiểu Vãn thay đổi vận mệnh, sau đó xuống sân khấu?
Nhưng dù sao cũng phải có cái kỳ hạn đi?
Đáng tiếc, Lục Hòa Ngọc lại nghi hoặc lại nhiều vấn đề cũng sẽ không có người cho cô đáp án, hết thảy con đường phía trước đều chỉ có thể dựa vào cô một người đi xuống.
Không nghĩ ra cái gì, Lục Hòa Ngọc liền lên trang BS vô danh tìm kiếm account, trên BS vô danh cũng không có công cụ tìm kiếm, tường lửa cô cũng không phá giải được đành chỉ có thể lần lượt mà đi tìm, bởi vì lo lắng đám người thầm mến trong cốt truyện xuất hiện, cô rất có kiên nhẫn mà lướt suốt một ngày một đêm, cuối cùng tại thời điểm thiếu chút nữa từ bỏ mới rốt cuộc nhìn đến account của Địch Phàm nhưng thông báo mới nhất mặt trên là vào ba tháng trước, đến nỗi thông báo cái gì cô nhìn không đưuọc nhưng cũng thở ra một hơi, thầm nghĩ có lẽ hiệu ứng bươm bướm đưa hai người bọn họ cũng bị ảnh hưởng đến.
Kỳ nghỉ cũng đã hết bảy ngày, Lục Hòa Ngọc cũng không thể luôn làm nhân viên tăng ca, bởi vậy văn phòng của cô cũng chỉ có cô bận rộn, chỉ cần có chuyện quan trọng mới có thể tạm thời làm nhân viên tăng ca, đương nhiên những lần tăng ca này đều trả cho gấp ba lần tiền lương, may mắn bọn họ cũng thông cảm cho Lục Hòa Ngọc nên cũng không có oán giận gì đó.
Bất quá, bởi vì là phòng làm việc làm việc mới, chỉ làm bọn họ tăng ca một ngày, sau khi tan tầm liền mời mấy nhân viên đi đến nhà hàng ăn cơm, cũng không để cho bọn họ tăng ca không công, đương nhiên cũng có ý tứ nhắc nhở nỗ lực làm tốt, rốt cuộc cô không thể thường xuyên đến văn phòng cũng chỉ có thể đến nhìn xem một chút.
"Xin chào, thật trùng hợp, cậu cũng tới nơi này ăn cơm nha?" Sau khi ăn cơm xong, chờ nhân viên đều rời đ, khi Lục Hòa Ngọc lấy đơn đi tính tiền thì không nghĩ tới nhìn thấy Cố Vi vừa tới.
"Trùng hợp như vậy, đã ăn xong rồi sao? Nếu không cùng nhau ăn chút?" Cố Vi cười hỏi.
"Đã ăn qua rồi, đang định đi tính tiền rời đi, cậu như thế nào lại ăn cơm muộn như vậy?" Lục Hòa Ngọc lắc lắc hóa đơn trong tay nói.
"Đành thôi vậy, hôm nào rảnh phòng ký túc xá của chúng ta mấy cái lại tụ tập một lần nữa." Cố Vi gật gật đầu nói.
"Được, cậu đi ăn cơm đi, tớ đi tính tiền." Lục Hòa Ngọc cười, nghiêng người để cô đi qua.
Lục Hòa Ngọc thanh toán xong liền gọi một chiếc taxi rời đi, cô gái đi cùng Cố Vi nhìn thấy Lục Hòa Ngọc cũng cùng cô hàn huyên vài câu, liền thuận miệng hỏi "Cô gái vừa rồi là ai nha? Cậu quen sao?"
"Bạn cùng phòng, đương nhiên là quen biết." Cố Vi trả lời.
"Lợi hại, cũng là khoa toán học?" Cô gái đôi mắt lấp lánh, cô học về biên kịch, văn học còn tốt nhưng những môn khoa học tự nhiên đúng là thật kém vô cùng vì vậy phi thường hâm mộ những người học giỏi toán.
"Người ta học về máy tính, hơn nữa xếp hạng trong top ba tiến vào đại học thủ đô." Cố Vi cười nói, biết được ý nghĩ của cô ấy.
"Vào đại học thủ đô đều là học bá." Cô gái dùng sức gật gật đầu.
"Cậu cũng không kém, chỉ là điểm toán hơi yếu một chút."
"Đúng là đau lòng a."
Lục Hòa Ngọc trở lại bên ngoài tiểu khu liền nhìn thấy xe Chung Cảnh Tri ngừng ở bên ngoài, cô nhưng thật ra có chút muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng Chung Cảnh Tri cũng đã đi tới.
"Em đã về rồi?"
"Anh đến đây có việc?" Lục Hòa Ngọc nhướng mày hỏi.
Tuy lời nói có chút ý tứ tránh né anh nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không xa cách anh ta, để tránh làm anh ta nhìn ra cái gì tới.
"Muốn tìm em ăn bữa cơm, bất quá xem bộ dáng của em hẳn là đã ăn qua đi." Chung Cảnh Tri có chút tiếc nuối mà nói.
"Anh hẳn là nên gọi điện thoại." Lục Hòa Ngọc lắc đầu, đối với ý nghĩ của Chung Cảnh Tri cô chỉ cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.
"Không có việc gì, tôi cũng là vừa tới không lâu." Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói.
Bất quá Lục Hòa Ngọc cũng không có ý nghĩ muốn mời anh lên lầu ngồi, đành phải nói "Nếu không tôi cùng anh đi ăn bữa cơm, coi như tôi mời anh ăn bữa cơm tạ lễ?"
Chung Cảnh Tri cảm thấy mình nếu là có ý kiến cũng phải giữ lại, khi đối mặt với cô anh cũng không tức giận nổi.
"Phòng làm việc có bận hay không?" Sau khi lên xe, chờ Lục Hòa Ngọc thắt xong đai an toàn, anh liền hỏi.
"Vẫn bình thường, cũng không sai biệt lắm liền sẽ đi vào quỹ đạo, anh gần đây không bận việc sao?" Lục Hòa Ngọc cười cười hỏi.
"Tôi là ông chủ." Chung Cảnh Tri cười khẽ mà nói, nhưng ngữ khí cũng không có ý tứ kỳ thị.
Được rồi, Lục Hòa Ngọc cảm thấy mình hỏi lời này có chút dư thừa, ông chủ đương nhiên là có thể phủi tay mà làm, bằng không nuôi nhiều nhân viên như vậy làm gì? Bất quá, nghĩ đến đây, nhân mạch của Chung Cảnh Tri lớn, cô nhưng thật ra rất muốn hỏi anh một số chuyện, liền lên tiếng.
"Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết có nơi chùa miếu nào tương đối nổi danh không?"
"Em là muốn đi chơi sao, hay là muốn đi tìm người nào?" Chung Cảnh Tri không đáp mà hỏi lại, rốt cuộc chùa miếu nổi danh cũng có vài nơi, nhưng dù sao cũng phải có cái mục đích để tránh đi một chuyến tay không.
"Có cao tăng đắc đạo sao?" Lục Hòa Ngọc ghé mắt nhìn Chung Cảnh Tri lái xe hỏi.
Chung Cảnh Tri nghe được lời này của cô, trong lòng hơi lộp bộp nhảy một chút, trong lòng biết khẳng định có vấn đề nhưng lại không tiện mở miệng hỏi cô tìm cao tăng có chuyện gì, trong lòng thiên hồi bách chuyển suy tư, trên mặt lại bất động thanh sắc mà nói "Vậy đi chùa Giới Đài đi, Thiện chân nhân cũng là có chút danh tiếng."
Lục Hòa Ngọc gật gật đầu nga một tiếng, cũng không nói cái gì nữa nhưng lại suy nghĩ cũng nên dành một chút thời gian đi xem, cô muốn biết mối liên hệ giữa cô cùng Trì Tiểu Vãn rốt cuộc là thế nào.
Không khí trong xe liền đột nhiên an tĩnh xuống dưới, cũng may, Chung Cảnh Tri lái xe cũng không phải rất xa liền dừng lại, liền ở ngay phụ cận tìm một nhà ăn cơm, đương nhiên cũng là vì Lục Hòa Ngọc đã ăn cơm xong, khẳng định ăn không nổi nữa, còn anh cũng không phải là người kén ăn, nhà ăn phụ cận này cũng không tồi.
Anh chọn một vài món ăn sau đó lại gọi cho Lục Hòa Ngọc một phần đồ ngọt.
Lục Hòa Ngọc vừa mới ăn no cũng không đói bụng, bánh ngọt ăn một lát liền ăn không vô, chống cằm nhìn Chung Cảnh Tri ăn tương đối văn nhã, thầm nghĩ, người này thật đúng là đẹp, đáng tiếc cô không thể nhúng chàm.
"À, ngày mai tôi phải đi đến M quốc đi công tác một khoảng thời gian, em có muốn mua cái gì không?" Chung Cảnh Tri mạc danh cảm thấy ánh mắt của cô đang tự do, tựa hồ như kháng cự cái gì đó, nhịn không được mở miệng nói.
"Nga? Tôi cũng không có gì đặc biệt muốn cái gì, liền chúc anh công tác thuận lợi đi." Lục Hòa Ngọc suy nghĩ một chút lắc đầu nói.
"Em vẫn là như vậy vô dục vô cầu." Chung Cảnh Tri nghe được lời cô nói, cũng không biết nên cao hứng vẫn là khổ sở.
Anh nhìn cấp dưới của mình yêu đương, thời điểm cậu ta cấp đi công tác bạn gái sẽ yêu cầu mua cái này mua cái kia, còn nói phải mua bản giới hạn, anh lúc trước liền cảm thấy bạn gái của cậu ta lòng ham muốn hưởng thụ vật chất mạnh như vậy, đúng là yêu cậu ta sao? Nhưng cấp dưới lại là vẻ mặt thỏa mãn, anh liền cảm thấy như vậy thật xuẩn a.
Chờ đến lúc này anh mới hiểu được cậu ta vì cái gì sẽ là vẻ mặt lại ngọt ngào lại buồn rầu, kỳ thật anh càng muốn cái gì cũng mua cho cô, sự thật lại là cô cự tuyệt! Cự! Tuyệt!
Chung Cảnh Tri đều muốn lên mạng hỏi một chút, muốn theo đuổi một cô gái có tư tưởng độc lập, anh có tiền cũng không tiêu được, có quyền cũng bị cự tuyệt hỗ trợ, anh đúng là có nghĩ âm thầm giúp lại bị cự tuyệt, anh phải làm sao bây giờ? Online chờ, cấp!
"Không phải tôi vô dục vô cầu, mà là tôi thật không thiếu thứ gì." Lục Hòa Ngọc cười nói, trong lòng yên lặng mà bổ sung một câu, nếu lựa chọn cự tuyệt, liền không nên tiếp thu bất luận cái lễ vật gì, không cho anh ta có bất luận cái khả năng gì để tiếp tục.
Đại khái Chung Cảnh Tri không biết, đây là lý do ngay từ ban đầu Lục Hòa Ngọc cự tuyệt anh.
"Không phải đều nói tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn sẽ khuyết thiếu một món quần áo sao?" Chung Cảnh Tri trêu chọc nói.
"Đại khái tôi có chứng lựa chọn khó khăn đi, có để tắm rửa là được, lại nhiều hơn nữa chỉ sợ cả ngày đếu không cần ra cửa." Lục Hòa Ngọc lắc đầu, không có phụ nữ sẽ ngại quần áo nhiều, chẳng qua đây cũng là cớ để cự tuyệt người khác mà thôi.
"Em, thật khờ." Chung Cảnh Tri duỗi tay muốn xoa xoa đầu cô, kết quả Lục Hòa Ngọc lại ở thời điểm anh duỗi tay ra tới liền rụt lại né tránh một chút, chỉ phải thầm than rồi thu tay về.
Anh trong lòng nhịn không được thở dài, quả nhiên vẫn là vô pháp tiếp thu a, bất quá ngẫm lại bọn họ từ khi chân chính quen biết, vẫn luôn là mình quấn lấy cô, cô chưa bao giờ chủ động quá, cho dù chính mình quấn lên, cô từ trước đến nay cũng luôn cự tuyệt, bất đắc dĩ mới có thể tiếp thu chính mình mời, cân nhắc có lẽ anh đi công tác trong khoảng thời gian này không cùng cô liên lạc, cô đã quen trong khoảng thời gian này mình chủ động tìm cô, nếu là không tìm cô, cô có thể hay không chủ động một lần tìm mình?
Bất quá, Chung Cảnh Tri cũng cũng chỉ có thể ngẫm lại an ủi chính mình như vậy, xem Lục Hòa Ngọc biểu tình, anh liền biết chính mình còn không có bắt đầu cũng đã thua a.