Chương 24
Kế tiếp Lục Hòa Ngọc lại bắt đầu chạy vội từ phòng làm việc đến Cục Công Thương để làm xong xuôi vài thủ tục về giấy phép buôn bán, bởi vì không nhờ người xử lý, cô đành phải tự mình chạy, cô còn phải chờ ít nhất ba mươi ngày mới có thể lấy được giấy phép buôn bán.
Mắt thấy liền phải khai giảng, cô cũng chỉ kịp đến nhìn phòng làm việc bên này trang hoàng, một mặt khác lại ở trên mạng tuyên bố thông báo tuyển dụng nhân viên, cực kì bận rộn, liền Chung Cảnh Tri vài lần đến tiểu khu tìm cô đều không gặp được, gọi điện thoại cho Lục Hòa Ngọc cô cũng chỉ hàm hồ nói vài câu liền ngắt điện thoại, Chung Cảnh Tri thở dài, đương nhiên anh biết cô đang tự mình thành lập phòng làm việc, anh thật ra muốn hỗ trợ nhưng vấn đề là cô ý tứ được rất rõ ràng, nếu anh ra tay thì anh liền sẽ bị loại trừ.
Như vậy, anh có thể làm sao bây giờ? Gặp được một cô gái tình nguyện tự mình thực hiện cũng không muốn đi đường tắt, anh trừ bỏ mang đồ ăn ngon cho cô, nhân nhượng cô, còn có thể làm cái gì? Cái gì đều không thể làm.
Lục Hòa Ngọc xác thật không thích anh hỗ trợ, như vậy tính ra, căn bản không phải là con đường tự mình đi mà là đi theo con đường mà người khác đã trải sẵn, có lẽ sẽ đi được rất nhanh cũng rất cao nhưng cũng có khả năng một giây rơi xuống địa ngục, cô tình nguyện tự mình dốc sức làm vất vả chút cũng không muốn không làm mà hưởng công lao.
Đương nhiên, cô cũng không phải mù quáng mà đi làm, tuy rằng rất nhiều người ngạc nhiên về tuổi của cô nhưng lại vô pháp xem nhẹ năng lực của cô.
Chờ đến ngày 2 tháng 9 Lục Hòa Ngọc rốt cuộc mới có thời gian đi đại học Thủ Đô báo danh, bởi vì ngày hết hạn đăng kí là đến ngày 4 tháng 9. Lục Hòa Ngọc vì chuyện về phòng làm việc mà vẫn luôn kéo dài tới ngày 2 mới đi đến trường học báo danh, nói chung cũng không tính là quá trễ, chỉ là có một chút yêu cầu về việc trọ ở trường. Lục Hòa Ngọc ngẫm lại có lẽ mình sẽ ở trong trường học qua một tháng sau đó lại xin ra sống ở bên ngoài, vẫn luôn trọ ở trường gây cho cô quá nhiều sự bất tiện, phòng làm việc còn không có chính thức khai trương đâu.
Giáo viên phụ đạo bên kia cũng chưa nói gì về giấy xin học ngoại trú, cũng kiến nghị cô tháng đầu tiên tốt nhất nên trọ ở trường, rốt cuộc tân sinh sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm, nếu như sống ở bên ngoài khẳng định sẽ có vài chuyện không kịp nắm bắt, Lục Hòa Ngọc cũng tỏ vẻ không có ý kiến.
May mắn môn học quân sự ở đại học thủ đô được đẩy đến kỳ học thứ hai mới bắt đầu, nói cách khác, chuyện phòng làm việc của cô cũng không cần phải đẩy lại.
Bởi vì cô xin học ngoại trú nên đối với ký túc xá ở trường học cũng không yêu cầu quá tốt nhưng liền tính học ngoại trú cũng cần phải giao tiền trọ một tháng, sau khi do dự mãi, cô chọn ký túc xá bốn người, cô cũng thích làm việc trong không gian yên tĩnh vì vậy cô sẽ không ở ký túc xá sáu người hoặc tám người.
Chờ khi cô đến ký túc xá ba người bạn cùng phòng khác đều đã sớm sửa sang xong giường đệm, từng người ngồi ở trên giường đọc sách, Lục Hòa Ngọc đều có chút hoài nghi chính mình có phải đi nhầm đến ký túc xá năm hai hoặc năm ba không, bất quá ngẫm lại cũng đúng, học sinh thi được vào đại học thủ đô hẳn là sẽ không phải là những học sinh năng động bình thường, nghĩ lại có thể kí túc xá cô vào là kí túc xá của học bá*?
* học bá = học sinh giỏi
Lục Hòa Ngọc đoán được cũng khá chính xác, kỳ thật những nữ sinh trong ký túc của cô đều là người thủ đô, bọn họ đều là học sinh ngoại trú, nếu không phải lo lắng tháng thứ nhất bận quá, các cô hoàn toàn không nghĩ trọ ở trường, chỉ là không nghĩ phải chạy tới chạy lui lãng phí thời gian nên đành phải thỏa hiệp.
"Xin chào mọi người, tôi là Lục Hòa Ngọc, khoa kĩ thuật khoa học máy tính, các cậu đều học cùng khoa sao?"
"Cố Vi, khoa toán học." Cố Vi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Hòa Ngọc nói.
"Khoa vật lý, Lý Dục Nhàn." Lý Dục Nhàn nhìn chằm chằm vào sách, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
"Phương Thi Ý, học viện luật." Phương Thi Ý lạnh nhạt mà nói.
Được rồi, Lục Hòa Ngọc cũng đã được kiến thức tới sự lợi hại của các học bá, cũng rất có cá tính, bốn người ở bốn khối khác nhau ở cùng một cái ký túc xá, Lục Hòa Ngọc lại nhìn giường đệm của bọn họ cũng tức khắc minh bạch, đây đều là học sinh ngoại trú.
Lại cẩn thận suy nghĩ về tên của bọn họ một chút, các cô nhưng không chỉ là học bá đơn giản như vậy, quả thực là học thần a, Cố Vi là thủ khoa cả nước, Lý Dục Nhàn là Á Khoa, Phương Thi Ý ở vị trí thứ tư, cho nên chính là trùng hợp như vậy sao, bốn người đứng đầu đều ở trong cùng một phòng ký túc xá?
Bọn họ trả lời xong không bao lâu, không đợi Lục Hòa Ngọc nói cái gì nữa, phảng phất giống như đã bàn bạc trước, ba đôi mắt động tác nhất trí mà nhìn cô, cái này làm cho Lục Hòa Ngọc có chút khó hiểu, hỏi "Các cậu sao không đọc sách?"
"Bọn tôi đã nhất trí, ai tới muộn, người đó làm trưởng phòng ký túc xá." Lý Dục Nhàn mỉm cười mà nói.
"Một tháng mà thôi, làm phiền." Phương Thi Ý đồng quan điểm, nhìn về phía dưới nói.
Lục Hòa Ngọc cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Cố Vi, chỉ thấy cô lộ ra tám răng nói "Làm phiền cậu."
"Tôi có thể không làm sao?" Tuy biết trưởng phòng ký túc xá chỉ là cái xưng hô, cũng không có yêu cầu gì cần phải làm, nhiều lắm chính là khi vệ sinh ký túc xá cần phải làm nhiều hơn một chút nhưng vẫn mạc danh cảm thấy đã lọt hố.
"Không thể." Ba người bọn họ trăm miệng một lời mà nói.
Lục Hòa Ngọc chỉ đành phải thở dài, đến lúc này đã bị ba vị học thần tiểu công trúa để mắt như vậy? Cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
"Đợi lát nữa cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa cơm sao?" Cố Vi nhìn ba người hỏi.
Lục Hòa Ngọc ba người tự nhiên cũng không có ý kiến, có thể ở chung một chỗ coi như là có duyên.
Chờ Lục Hòa Ngọc sửa sang xong giường đệm, vài người liền cùng nhau đi ra ngoài, cũng không đi bao xa, liền tìm một cửa hàng thoạt nhìn tương đối ít người ở phố ẩm thực ngay bên cạnh trường học để ăn, đại khái là trong thời gian khai giảng nên chỗ nào cũng đông.
"Lục Hòa Ngọc cậu chính là thủ khoa của tỉnh D tỉnh, cả nước Thám Hoa sao?" Lúc ngồi xuống xem thực đơn, Phương Thi Ý bỗng nhiên nhớ tới tin tức mà mình đã xem qua.
"Đại khái là tôi đi." Lục Hòa Ngọc nghe thấy cái tên này, đúng là có chút ngượng ngùng, thật sự là sau khi rời đi thành phố A cô liền không chú ý đến tin tức này đó.
"Cậu rất lợi hại, cũng rất biết tiến lùi." Phương Thi Ý nói.
"Nói như vậy, cậu về sau đều sống một mình sao?" Lý Dục Nhàn bọn cô ngày thường cũng thích lướt Weibo, đương nhiên cũng biết chuyện của Lục Hòa Ngọc, chỉ là vừa mới ở ký túc xá nên ngượng ngùng không hỏi.
"Có người nhà như vậy không phải rời xa thì càng tốt sao, một người tự mình sống so với cuộc sống ở trong sự lạnh nhạt, lại tùy thời có khả năng chịu ẩu đả tốt hơn nhiều." Cố Vi nhàn nhạt nói.
Lời nói phía sau của Cố Vi, đại khái là có người đem video Lục phu nhân đến trường học muốn đánh cô đăng lên đi, Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cũng không sinh khí, bọn họ có thể làm trò trước mặt mình nói chuyện này, thuyết minh các cô cũng không phải là người thích nói chuyện bát quái của người khác, so với những kẻ hai mặt khá hơn nhiều.
Tiền cơm của các cô được chia ra, sau khi ăn xong lại đi dạo một hồi ở con phố bên cạnh mua chút trái cây, đồ ăn vặt bốn người các cô đều không phải rất thích.
Chờ sau khi trở lại ký túc xá, nhìn thấy một đàn chị đang ở cửa phòng kí túc xá chờ các cô, đại khái do các cô là học sinh ngoại trú, lại học các khoa khác nhau, cũng may mắn nội dụng của tân sinh cũng không khác biệt lắm, sau khi nói cho các cô xong, đàn chị liền rời đi.
Chuyện mà Cố Vi cần phải làm khá nhiều, chính là ngày lễ khai giảng phải làm đại biểu của tân sinh viên lên đài diễn thuyết, bất quá, mấy chuyện này đó Cố Vi làm tương đương thuần thục, ai kêu bảo mỗi năm cô ấy đều lên làm học sinh đại biểu đâu, bởi vậy khi cô tiếp thu nhiệm vụ này không hề cảm thấy áp lực.
Buổi tối cô ấy dùng không tới một giờ liền viết ra một bài báo cáo cho tân sinh đại biểu, kể cả Lục Hòa Ngọc nhìn đều nhịn không được cảm khái, người ta cũng không phải là học bá, đây chính là học thần.
Cho nên nói có đôi khi không thể ếch ngồi đáy giếng, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, tuy rằng cô rất thông minh, cũng là dựa vào năng lực cường đại đã gặp qua là không quên được, bất quá chân chính so với Cố Vi, cô vẫn là có chút không đủ xem.
* thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân = đại khái người giỏi sẽ có người giỏi hơn
Trong vòng một tuần tiếp theo, bốn người cũng đúng là thật sự rất vội, cho dù không phải đi quân sự, cô cũng không có thời gian ra cổng trường, cũng may có thể gọi điện thoại nói chuyện với nhân viên ở phòng làm việc, bằng không phòng làm việc còn chưa có bước vào quỹ đạo, cô lại không có thời gian đi xem, làm không tốt thì phòng làm việc có thể còn chưa có khai trương liền đóng cửa.
Bởi vì trong ký túc xá không có người cùng khoa với cô, chờ cô đi vào trong ban nhìn mới phát hiện nữ sinh cũng không ít, ít nhất lớp học nhìn qua có hơn ba mươi người trong đó có hơn mười người nữ sinh, vào thời điểm tuyển chọn ban cán bộ, Lục Hòa Ngọc tự biết chính mình rất vội nên không có tham gia ứng tuyển.
Ở chỗ này, Lục Hòa Ngọc cảm nhận được nồng đậm không khí học tập, phảng phất chỉ cần bạn hơi chút thất thần một chút, người khác liền sẽ đuổi kịp và vượt qua quá bạn, bởi vậy Lục Hòa Ngọc đột nhiên cảm thấy chính mình lúc này mở phòng làm việc thật sự không phải là một quyết định sáng suốt nhưng mọi chuyện đều đã làm rồi, cô vội đến mức có chút vắt chân lên đầu, chuyện của trường học trong tháng thứ nhất tuy rằng không nhiều lắm nhưng có chút vụn vặt, phòng làm việc bên kia có một số việc cô lại không thể không đi một chuyến.
Chung Cảnh Tri đại khái cũng biết cô bận, lúc này cũng không dám thường xuyên gọi điện thoại cho cô, chỉ gửi tin nhắn vào buổi tối hỏi thăm cô một tiếng để tránh cô đem chính mình quên mất.
Đối với điều này, Lục Hòa Ngọc cũng rất ít khi trả lời, kiếp trước thời điểm cô học đại học, từ trước đến nay không nghĩ tới chuyện đi kiếm tiền, gây dựng sự nghiệp, chi phí sinh hoạt, học phí khi học đại học cha mẹ cô đều đúng giờ đưa cho cô, mỗi năm ăn tết cô cũng thu được không ít tiền lì xì của họ đưa lại đây, cô rất ít khi dùng tiền, nếu thật sự mà nói, kiếp trước cô thật sự không thiếu tiền, cuộc sống đại học cũng không phải rất bận rộn mà chỉ bình đạm, đại khái là cảm thấy thái độ mà cha mẹ đối đãi với cô, khiến cô đối với chuyện yêu đương, hôn nhân này đó cũng không chờ mong, hai người ở bên nhau mà nói, liền đồng nghĩa cần phải gánh vác một lượng trách nhiệm nhất định.
Cho nên đối với Chung Cảnh Tri, cô cũng không biết chính mình đến tột cùng là có cảm nhận gì, không tính là bài xích, lại cũng không muốn tiếp nhận anh, bất quá nói đến tuổi, cô nhưng thật ra nhớ tới năm ngoái khi vừa đến đây không bao lâu chính là sinh nhật 18 tuổi, giống như sinh nhật năm nay cô hoàn toàn quên mất, bởi vì cô chưa từng có thói quen ăn sinh nhật, lại chỉ có cô một người, liền càng sẽ không nhớ rõ sinh nhật.
Mãi cho đến tháng mười mới có được một ngày nghĩ, ra cổng trường Lục Hòa Ngọc mới thở dài một hơi, những người có thể tiến vào đại học thủ đô tự nhiên không kém, sức cạnh tranh cũng tương đối lớn, cô mặc dù đã từng học qua chuyên nghành này cũng không dám bởi vậy mà thả lỏng một khắc, đương nhiên chủ yếu là không khí học tập quá mạnh, điều này có lực ảnh hưởng khá lớn, bởi vậy nhìn thấy người khác đều đang học tập, chính mình nếu đi chơi có thể sẽ mang đến cho người ta ấn tượng kém, như vậy cũng không tốt.
Cũng may bạn học trong lớp dễ ở chung, trong ký túc xá cũng hài hòa, có thể nói cũng không có bất luận chuyện gì lớn, chỉ có là vài chuyện sinh hoạt vụn vặt hỗn loạn, trải qua cũng tương đối vui vẻ.
Khi đứng ở cổng trường do dự nên đi đến văn phòng trước vẫn là về nhà trước, di động cầm trong tay liền vang lên, cô vừa nhìn thấy tên là Chung Cảnh Tri, mày nhíu một chút, thở dài mà tiếp nhận, không đợi cô nói chuyện liền nghe được Chung Cảnh Tri nói "Nhìn ra sau đi."
Lục Hòa Ngọc có chút buồn bực quay đầu nhìn qua, thấy được Chung Cảnh Tri đứng ở bên cạnh xe hướng về phía cô cười lắc lắc di động trong tay, cô có chút vô ngữ ngắt điện thoại.
"Anh sao lại đến đây?"
"Người ta nói một ngày không gặp như cách tam thu, tôi đếm đếm, đều mau cách một thế kỷ.." Chung Cảnh Tri mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Lục Hòa Ngọc không đợi anh nói xong duỗi tay xua xua, nhận tri đối với anh lại tăng lên một độ cao mới, độ dày của da mặt lại có thêm một bức tường thành, rõ ràng thời điểm mới vừa quen biết anh, anh chính là một người đàn ông nghiêm khắc lại nghiêm túc giống như người đàn ông trung niên, cơ hồ là một người tích chữ như vàng, kết quả hiện tại quả thực không nỡ nhìn thẳng, hoàn toàn không giống như người cô nhận thức kia, cũng không biết anh từ nào học được, mỗi lần lại không giống như lần trước.
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi thấy em lại gầy, không ăn đủ chất sao?" Chung Cảnh Tri thở dài, biết cô không thích nghe cũng không hề nói nhưng những quyển sách trong tay anh cũng không phải xem cho có, mọi việc đều phải tiến lùi đúng lúc, đặc biệt là đối với Lục Hòa Ngọc.
".. Cũng được."
Mắt thấy liền phải khai giảng, cô cũng chỉ kịp đến nhìn phòng làm việc bên này trang hoàng, một mặt khác lại ở trên mạng tuyên bố thông báo tuyển dụng nhân viên, cực kì bận rộn, liền Chung Cảnh Tri vài lần đến tiểu khu tìm cô đều không gặp được, gọi điện thoại cho Lục Hòa Ngọc cô cũng chỉ hàm hồ nói vài câu liền ngắt điện thoại, Chung Cảnh Tri thở dài, đương nhiên anh biết cô đang tự mình thành lập phòng làm việc, anh thật ra muốn hỗ trợ nhưng vấn đề là cô ý tứ được rất rõ ràng, nếu anh ra tay thì anh liền sẽ bị loại trừ.
Như vậy, anh có thể làm sao bây giờ? Gặp được một cô gái tình nguyện tự mình thực hiện cũng không muốn đi đường tắt, anh trừ bỏ mang đồ ăn ngon cho cô, nhân nhượng cô, còn có thể làm cái gì? Cái gì đều không thể làm.
Lục Hòa Ngọc xác thật không thích anh hỗ trợ, như vậy tính ra, căn bản không phải là con đường tự mình đi mà là đi theo con đường mà người khác đã trải sẵn, có lẽ sẽ đi được rất nhanh cũng rất cao nhưng cũng có khả năng một giây rơi xuống địa ngục, cô tình nguyện tự mình dốc sức làm vất vả chút cũng không muốn không làm mà hưởng công lao.
Đương nhiên, cô cũng không phải mù quáng mà đi làm, tuy rằng rất nhiều người ngạc nhiên về tuổi của cô nhưng lại vô pháp xem nhẹ năng lực của cô.
Chờ đến ngày 2 tháng 9 Lục Hòa Ngọc rốt cuộc mới có thời gian đi đại học Thủ Đô báo danh, bởi vì ngày hết hạn đăng kí là đến ngày 4 tháng 9. Lục Hòa Ngọc vì chuyện về phòng làm việc mà vẫn luôn kéo dài tới ngày 2 mới đi đến trường học báo danh, nói chung cũng không tính là quá trễ, chỉ là có một chút yêu cầu về việc trọ ở trường. Lục Hòa Ngọc ngẫm lại có lẽ mình sẽ ở trong trường học qua một tháng sau đó lại xin ra sống ở bên ngoài, vẫn luôn trọ ở trường gây cho cô quá nhiều sự bất tiện, phòng làm việc còn không có chính thức khai trương đâu.
Giáo viên phụ đạo bên kia cũng chưa nói gì về giấy xin học ngoại trú, cũng kiến nghị cô tháng đầu tiên tốt nhất nên trọ ở trường, rốt cuộc tân sinh sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm, nếu như sống ở bên ngoài khẳng định sẽ có vài chuyện không kịp nắm bắt, Lục Hòa Ngọc cũng tỏ vẻ không có ý kiến.
May mắn môn học quân sự ở đại học thủ đô được đẩy đến kỳ học thứ hai mới bắt đầu, nói cách khác, chuyện phòng làm việc của cô cũng không cần phải đẩy lại.
Bởi vì cô xin học ngoại trú nên đối với ký túc xá ở trường học cũng không yêu cầu quá tốt nhưng liền tính học ngoại trú cũng cần phải giao tiền trọ một tháng, sau khi do dự mãi, cô chọn ký túc xá bốn người, cô cũng thích làm việc trong không gian yên tĩnh vì vậy cô sẽ không ở ký túc xá sáu người hoặc tám người.
Chờ khi cô đến ký túc xá ba người bạn cùng phòng khác đều đã sớm sửa sang xong giường đệm, từng người ngồi ở trên giường đọc sách, Lục Hòa Ngọc đều có chút hoài nghi chính mình có phải đi nhầm đến ký túc xá năm hai hoặc năm ba không, bất quá ngẫm lại cũng đúng, học sinh thi được vào đại học thủ đô hẳn là sẽ không phải là những học sinh năng động bình thường, nghĩ lại có thể kí túc xá cô vào là kí túc xá của học bá*?
* học bá = học sinh giỏi
Lục Hòa Ngọc đoán được cũng khá chính xác, kỳ thật những nữ sinh trong ký túc của cô đều là người thủ đô, bọn họ đều là học sinh ngoại trú, nếu không phải lo lắng tháng thứ nhất bận quá, các cô hoàn toàn không nghĩ trọ ở trường, chỉ là không nghĩ phải chạy tới chạy lui lãng phí thời gian nên đành phải thỏa hiệp.
"Xin chào mọi người, tôi là Lục Hòa Ngọc, khoa kĩ thuật khoa học máy tính, các cậu đều học cùng khoa sao?"
"Cố Vi, khoa toán học." Cố Vi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Hòa Ngọc nói.
"Khoa vật lý, Lý Dục Nhàn." Lý Dục Nhàn nhìn chằm chằm vào sách, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
"Phương Thi Ý, học viện luật." Phương Thi Ý lạnh nhạt mà nói.
Được rồi, Lục Hòa Ngọc cũng đã được kiến thức tới sự lợi hại của các học bá, cũng rất có cá tính, bốn người ở bốn khối khác nhau ở cùng một cái ký túc xá, Lục Hòa Ngọc lại nhìn giường đệm của bọn họ cũng tức khắc minh bạch, đây đều là học sinh ngoại trú.
Lại cẩn thận suy nghĩ về tên của bọn họ một chút, các cô nhưng không chỉ là học bá đơn giản như vậy, quả thực là học thần a, Cố Vi là thủ khoa cả nước, Lý Dục Nhàn là Á Khoa, Phương Thi Ý ở vị trí thứ tư, cho nên chính là trùng hợp như vậy sao, bốn người đứng đầu đều ở trong cùng một phòng ký túc xá?
Bọn họ trả lời xong không bao lâu, không đợi Lục Hòa Ngọc nói cái gì nữa, phảng phất giống như đã bàn bạc trước, ba đôi mắt động tác nhất trí mà nhìn cô, cái này làm cho Lục Hòa Ngọc có chút khó hiểu, hỏi "Các cậu sao không đọc sách?"
"Bọn tôi đã nhất trí, ai tới muộn, người đó làm trưởng phòng ký túc xá." Lý Dục Nhàn mỉm cười mà nói.
"Một tháng mà thôi, làm phiền." Phương Thi Ý đồng quan điểm, nhìn về phía dưới nói.
Lục Hòa Ngọc cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Cố Vi, chỉ thấy cô lộ ra tám răng nói "Làm phiền cậu."
"Tôi có thể không làm sao?" Tuy biết trưởng phòng ký túc xá chỉ là cái xưng hô, cũng không có yêu cầu gì cần phải làm, nhiều lắm chính là khi vệ sinh ký túc xá cần phải làm nhiều hơn một chút nhưng vẫn mạc danh cảm thấy đã lọt hố.
"Không thể." Ba người bọn họ trăm miệng một lời mà nói.
Lục Hòa Ngọc chỉ đành phải thở dài, đến lúc này đã bị ba vị học thần tiểu công trúa để mắt như vậy? Cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
"Đợi lát nữa cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa cơm sao?" Cố Vi nhìn ba người hỏi.
Lục Hòa Ngọc ba người tự nhiên cũng không có ý kiến, có thể ở chung một chỗ coi như là có duyên.
Chờ Lục Hòa Ngọc sửa sang xong giường đệm, vài người liền cùng nhau đi ra ngoài, cũng không đi bao xa, liền tìm một cửa hàng thoạt nhìn tương đối ít người ở phố ẩm thực ngay bên cạnh trường học để ăn, đại khái là trong thời gian khai giảng nên chỗ nào cũng đông.
"Lục Hòa Ngọc cậu chính là thủ khoa của tỉnh D tỉnh, cả nước Thám Hoa sao?" Lúc ngồi xuống xem thực đơn, Phương Thi Ý bỗng nhiên nhớ tới tin tức mà mình đã xem qua.
"Đại khái là tôi đi." Lục Hòa Ngọc nghe thấy cái tên này, đúng là có chút ngượng ngùng, thật sự là sau khi rời đi thành phố A cô liền không chú ý đến tin tức này đó.
"Cậu rất lợi hại, cũng rất biết tiến lùi." Phương Thi Ý nói.
"Nói như vậy, cậu về sau đều sống một mình sao?" Lý Dục Nhàn bọn cô ngày thường cũng thích lướt Weibo, đương nhiên cũng biết chuyện của Lục Hòa Ngọc, chỉ là vừa mới ở ký túc xá nên ngượng ngùng không hỏi.
"Có người nhà như vậy không phải rời xa thì càng tốt sao, một người tự mình sống so với cuộc sống ở trong sự lạnh nhạt, lại tùy thời có khả năng chịu ẩu đả tốt hơn nhiều." Cố Vi nhàn nhạt nói.
Lời nói phía sau của Cố Vi, đại khái là có người đem video Lục phu nhân đến trường học muốn đánh cô đăng lên đi, Lục Hòa Ngọc gật gật đầu, cũng không sinh khí, bọn họ có thể làm trò trước mặt mình nói chuyện này, thuyết minh các cô cũng không phải là người thích nói chuyện bát quái của người khác, so với những kẻ hai mặt khá hơn nhiều.
Tiền cơm của các cô được chia ra, sau khi ăn xong lại đi dạo một hồi ở con phố bên cạnh mua chút trái cây, đồ ăn vặt bốn người các cô đều không phải rất thích.
Chờ sau khi trở lại ký túc xá, nhìn thấy một đàn chị đang ở cửa phòng kí túc xá chờ các cô, đại khái do các cô là học sinh ngoại trú, lại học các khoa khác nhau, cũng may mắn nội dụng của tân sinh cũng không khác biệt lắm, sau khi nói cho các cô xong, đàn chị liền rời đi.
Chuyện mà Cố Vi cần phải làm khá nhiều, chính là ngày lễ khai giảng phải làm đại biểu của tân sinh viên lên đài diễn thuyết, bất quá, mấy chuyện này đó Cố Vi làm tương đương thuần thục, ai kêu bảo mỗi năm cô ấy đều lên làm học sinh đại biểu đâu, bởi vậy khi cô tiếp thu nhiệm vụ này không hề cảm thấy áp lực.
Buổi tối cô ấy dùng không tới một giờ liền viết ra một bài báo cáo cho tân sinh đại biểu, kể cả Lục Hòa Ngọc nhìn đều nhịn không được cảm khái, người ta cũng không phải là học bá, đây chính là học thần.
Cho nên nói có đôi khi không thể ếch ngồi đáy giếng, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, tuy rằng cô rất thông minh, cũng là dựa vào năng lực cường đại đã gặp qua là không quên được, bất quá chân chính so với Cố Vi, cô vẫn là có chút không đủ xem.
* thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân = đại khái người giỏi sẽ có người giỏi hơn
Trong vòng một tuần tiếp theo, bốn người cũng đúng là thật sự rất vội, cho dù không phải đi quân sự, cô cũng không có thời gian ra cổng trường, cũng may có thể gọi điện thoại nói chuyện với nhân viên ở phòng làm việc, bằng không phòng làm việc còn chưa có bước vào quỹ đạo, cô lại không có thời gian đi xem, làm không tốt thì phòng làm việc có thể còn chưa có khai trương liền đóng cửa.
Bởi vì trong ký túc xá không có người cùng khoa với cô, chờ cô đi vào trong ban nhìn mới phát hiện nữ sinh cũng không ít, ít nhất lớp học nhìn qua có hơn ba mươi người trong đó có hơn mười người nữ sinh, vào thời điểm tuyển chọn ban cán bộ, Lục Hòa Ngọc tự biết chính mình rất vội nên không có tham gia ứng tuyển.
Ở chỗ này, Lục Hòa Ngọc cảm nhận được nồng đậm không khí học tập, phảng phất chỉ cần bạn hơi chút thất thần một chút, người khác liền sẽ đuổi kịp và vượt qua quá bạn, bởi vậy Lục Hòa Ngọc đột nhiên cảm thấy chính mình lúc này mở phòng làm việc thật sự không phải là một quyết định sáng suốt nhưng mọi chuyện đều đã làm rồi, cô vội đến mức có chút vắt chân lên đầu, chuyện của trường học trong tháng thứ nhất tuy rằng không nhiều lắm nhưng có chút vụn vặt, phòng làm việc bên kia có một số việc cô lại không thể không đi một chuyến.
Chung Cảnh Tri đại khái cũng biết cô bận, lúc này cũng không dám thường xuyên gọi điện thoại cho cô, chỉ gửi tin nhắn vào buổi tối hỏi thăm cô một tiếng để tránh cô đem chính mình quên mất.
Đối với điều này, Lục Hòa Ngọc cũng rất ít khi trả lời, kiếp trước thời điểm cô học đại học, từ trước đến nay không nghĩ tới chuyện đi kiếm tiền, gây dựng sự nghiệp, chi phí sinh hoạt, học phí khi học đại học cha mẹ cô đều đúng giờ đưa cho cô, mỗi năm ăn tết cô cũng thu được không ít tiền lì xì của họ đưa lại đây, cô rất ít khi dùng tiền, nếu thật sự mà nói, kiếp trước cô thật sự không thiếu tiền, cuộc sống đại học cũng không phải rất bận rộn mà chỉ bình đạm, đại khái là cảm thấy thái độ mà cha mẹ đối đãi với cô, khiến cô đối với chuyện yêu đương, hôn nhân này đó cũng không chờ mong, hai người ở bên nhau mà nói, liền đồng nghĩa cần phải gánh vác một lượng trách nhiệm nhất định.
Cho nên đối với Chung Cảnh Tri, cô cũng không biết chính mình đến tột cùng là có cảm nhận gì, không tính là bài xích, lại cũng không muốn tiếp nhận anh, bất quá nói đến tuổi, cô nhưng thật ra nhớ tới năm ngoái khi vừa đến đây không bao lâu chính là sinh nhật 18 tuổi, giống như sinh nhật năm nay cô hoàn toàn quên mất, bởi vì cô chưa từng có thói quen ăn sinh nhật, lại chỉ có cô một người, liền càng sẽ không nhớ rõ sinh nhật.
Mãi cho đến tháng mười mới có được một ngày nghĩ, ra cổng trường Lục Hòa Ngọc mới thở dài một hơi, những người có thể tiến vào đại học thủ đô tự nhiên không kém, sức cạnh tranh cũng tương đối lớn, cô mặc dù đã từng học qua chuyên nghành này cũng không dám bởi vậy mà thả lỏng một khắc, đương nhiên chủ yếu là không khí học tập quá mạnh, điều này có lực ảnh hưởng khá lớn, bởi vậy nhìn thấy người khác đều đang học tập, chính mình nếu đi chơi có thể sẽ mang đến cho người ta ấn tượng kém, như vậy cũng không tốt.
Cũng may bạn học trong lớp dễ ở chung, trong ký túc xá cũng hài hòa, có thể nói cũng không có bất luận chuyện gì lớn, chỉ có là vài chuyện sinh hoạt vụn vặt hỗn loạn, trải qua cũng tương đối vui vẻ.
Khi đứng ở cổng trường do dự nên đi đến văn phòng trước vẫn là về nhà trước, di động cầm trong tay liền vang lên, cô vừa nhìn thấy tên là Chung Cảnh Tri, mày nhíu một chút, thở dài mà tiếp nhận, không đợi cô nói chuyện liền nghe được Chung Cảnh Tri nói "Nhìn ra sau đi."
Lục Hòa Ngọc có chút buồn bực quay đầu nhìn qua, thấy được Chung Cảnh Tri đứng ở bên cạnh xe hướng về phía cô cười lắc lắc di động trong tay, cô có chút vô ngữ ngắt điện thoại.
"Anh sao lại đến đây?"
"Người ta nói một ngày không gặp như cách tam thu, tôi đếm đếm, đều mau cách một thế kỷ.." Chung Cảnh Tri mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Lục Hòa Ngọc không đợi anh nói xong duỗi tay xua xua, nhận tri đối với anh lại tăng lên một độ cao mới, độ dày của da mặt lại có thêm một bức tường thành, rõ ràng thời điểm mới vừa quen biết anh, anh chính là một người đàn ông nghiêm khắc lại nghiêm túc giống như người đàn ông trung niên, cơ hồ là một người tích chữ như vàng, kết quả hiện tại quả thực không nỡ nhìn thẳng, hoàn toàn không giống như người cô nhận thức kia, cũng không biết anh từ nào học được, mỗi lần lại không giống như lần trước.
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi thấy em lại gầy, không ăn đủ chất sao?" Chung Cảnh Tri thở dài, biết cô không thích nghe cũng không hề nói nhưng những quyển sách trong tay anh cũng không phải xem cho có, mọi việc đều phải tiến lùi đúng lúc, đặc biệt là đối với Lục Hòa Ngọc.
".. Cũng được."