Chương 19
Lục Hòa Ngọc từ trước nay không bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị người ta coi nhà tiểu tam, huống chi cô cái gì cũng chưa làm, cái nồi này cô sẽ không nhận.
Bất quá còn không có đợi Lục Hòa Ngọc đáp trả lại, Đường Việt Ninh liền câu môi mỉa mai nói "Chỉ có lòng người dơ bẩn thì nhìn cái gì đều cảm thấy dơ bẩn, cô lại cho rằng mình có thể cao thượng bao nhiêu đâu?"
Lục Hòa Ngọc:. Những lời nguyên bản định nói đều đã bị nói!
"Hiện tại là năm 2020 đi."
Nhất thời, đừng nói Diệp Toa Toa ba người, chính là Đường Việt Ninh đều có chút khó hiểu tại sao cô đột nhiên lại nhắc tới năm tháng.
"Cùng bạn bè ăn bữa cơm, đi dạo phố cũng không được? Các cô còn sống ở thời đại phong kiến, thấy ai đi với nhau đều là quan hệ nam nữ sao?" Lục Hòa Ngọc cười lạnh mà hỏi lại.
Đường Việt Ninh nghe được lời này, trong lòng liền đối với mấy người Diệp Toa Toa càng thêm không có thiện cảm, nếu không phải các cô, Lục Hòa Ngọc cũng không đến mức cùng chính mình phủi sạch quan hệ rõ ràng như vậy, ánh mắt hung hăng trừng hướng bọn họ, thật là đáng giận!
Nhìn Đường Việt Ninh có thái độ như thế đối với các cô, Khang Lệ Liên trên mặt có chút không nhịn được, tức khắc quay người liền rời khỏi.
Diệp Toa Toa cắn cắn môi, nhìn Khang Lệ Liên rời đi, lại nhìn Đường Việt Ninh một cái, anh ta căn bản là không cho cô ta sắc mặt tốt, dậm chân một cái cũng rời đi theo.
Phù Đông Bình có chút sợ hãi mà cũng theo sát sau đó, phảng phất phía sau có lang báo đang đuổi theo cô ta.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng chạy trối chết của bọn họ, trong lòng cảm thấy buồn cười, ở bên cạnh Đường tiểu Thái Tử cũng lâu lắm rồi nhưng phỏng chừng còn chưa từng chịu đựng qua loại ủy khuất này đi? Cũng không biết hôm nay trở về Đường Việt Ninh sẽ chịu cái dạng đãi ngộ gì?
Hơi ghé mắt nhìn về phía Đường Việt Ninh, hỏi "Có thể gây ảnh hưởng tới anh hay không?"
"Sẽ không đâu, sớm biết liền không dẫn em tới nơi này, chỉ sợ ngày sau sẽ có người tìm em gây phiền toái." Đường Việt Ninh có vẻ có chút hối hận.
"Không ngại, nhảy đến trước mặt em liền phải tiếp thu hậu quả." Lục Hòa Ngọc mắt híp lại một chút, đừng quên, cô không phải Trì Tiểu Vãn chân chính, linh hồn cô là Diệp Hòa Ngọc.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc cũng cảm thấy cái người Khang Lệ Liên kia mới chân chính là tâm cơ thâm trầm, cô ta dùng danh bạn tốt để nói mình, trên thực tế cô ta đã sớm yêu Đường Việt Ninh, chẳng qua tâm tư cất dấu rất sâu, không bị người nào phát hiện mà thôi.
Phù Đông Bình dễ xúc động, Diệp Toa Toa thích trang thiện lương, Khang Lệ Liên thích làm người hòa giải.
Cái tổ hợp chị em hoa plastic này, liền không biết khi nào sẽ giải tán? Lục Hòa Ngọc cảm thấy có chút ác ý thú vị.
Đương nhiên, cô cũng không tính toán phát triển ở trong giới quyền quý tại cái thủ đô này, cô nếu có thời gian đi theo đám người này tranh đấu gay gắt còn không bằng kiếm ít tiền càng thực tế hơn.
Bởi vậy, Diệp Toa Toa những người này ở trước mặt cô thật đúng là làm không dậy nổi nửa điểm bọt nước.
Đường Việt Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc hơi hơi phát ngốc, đây là thần thái anh ta chưa từng ở trên người cô thấy qua, trong lòng có chút gợn sóng.
Luôn có cảm giác, ta ta thực sự đã mất đi cái gì đó.
Bất quá cũng chỉ cảm thấy chính mình nghĩ nhiều, hiện tại người chướng mắt đã đi rồi nên đương nhiên là dẫn theo Lục Hòa Ngọc đi ăn.
Lục Hòa Ngọc nguyên bản không phải rất đói nhưng không nghĩ tới đồ ăn do nhà hàng này làm thật sự rất ngon, đặc biệt là món canh tươi ngon kia làm cô thiếu chút nữa đầu lưỡi đều nuốt, lại còn có cả hoa cúc tươi phối hợp, ăn một miếng thật đúng là môi răng lưu hương làm người ta dư vị vô cùng.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy rất dễ uống, bên trong có vài thứ nhìn hơi giống da, cô nghĩ có lẽ người ta đã mua loại cá ngon nào đó làm cùng với thịt gà, nghĩ nghĩ về sau có lẽ mình có thể học làm, liền lắm miệng hỏi Đường Việt Ninh đó là canh gì. Truyện Sủng
"Súp thịt rắn, bên trong bỏ không ít nguyên liệu tốt, mọi người đều cảm thấy nó rất tươi, dễ uống đi?" Đường Việt Ninh đối với cái canh này cũng rất tán dương, anh ta cũng đặc biệt thích.
Phốc.. Lục Hòa Ngọc phun một ngụm canh ra tới!
Lục Hòa Ngọc cho rằng đó là thịt cá, đang nghĩ ngợi tới nơi nào để mua được cá ăn ngon như đâu, lại không nghĩ rằng thế nhưng là rắn! Tức khắc cảm giác đầy người da gà đều dựng lên, muốn nôn..
Đường Việt Ninh có chút hối hận, anh ta đều quên muốn hỏi cô có dám ăn hay không đã để cho người ta bưng đi lên, nhìn Lục Hòa Ngọc đã nôn đến sắc mặt trắng bệch, anh ta áy náy mà nói "Thực xin lỗi."
Lục Hòa Ngọc nôn đến không còn sức lực, thấy anh ta như vậy liền xua xua tay, biết anh ta cũng không phải cố ý chỉnh mình, chỉ là vấn đề của mình mà thôi.
Kế tiếp, Lục Hòa Ngọc tự nhiên là ăn không vô, liền để Đường Việt Ninh đưa chính mình trở về, cô cảm thấy lại ngốc đi xuống sẽ tưởng tượng đến những cái đó nữa, liền tóc đều phải dựng thẳng lên.
Đường Việt Ninh đưa cô về đến bên ngoài tiểu khu, Lục Hòa Ngọc đã kêu dừng xe lại, Đường Việt Ninh cũng chỉ có thể nghe lời, đành chỉ nói "Lần sau anh lại mời em đến nơi khác ăn cơm."
"Không được, gần đây em sẽ rất bận, khả năng sẽ không có thời gian." Lục Hòa Ngọc lắc đầu trực tiếp cự tuyệt anh ta, đương nhiên cô đúng thật là không có nói sai, gần đây cô thật sự rất bận.
Đường Việt Ninh cảm thấy khá thất vọng nhưng cũng biết mình nếu đưa cô tiến vào cái vòng này chính là hại cô, cũng chỉ thở dài, đành nói "Vậy em có chuyện gì nhất định phải nhớ rõ tìm anh hỗ trợ, được sao?"
Lục Hòa Ngọc mỉm cười mà hướng về phía anh ta phất phất tay, không có trả lời, trong khoảng thời gian này cô đang khảo sát thị trường, tới thủ đô trước cũng không phải vì chơi, cô lại không phải là kẻ ngu ngốc, kiếp trước nếu có thể dựa vào chính mình, một đời này vì cái gì muốn dựa vào người khác?
Chờ về đến nhà, Lục Hòa Ngọc lại một lần nhắm thẳng toilet mà chạy, ở thời điểm ở nhà hàng cô liền không nhịn xuống, hiện giờ về đến nhà cô liền càng thêm không nín được cảm giác ghê tởm kia.
Chờ sau khi súc miệng, Lục Hòa Ngọc cảm giác cả người đều hư thoát, tay nhũn ra chống ở trên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn người trong gương, sắc mặt trắng bệch bởi vì nôn mửa quá nhiều mà dẫn tới đôi mắt theo phản ứng sinh lý mà hơi hồng hồng. Cô nhếch môi nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, nâng lên tay phải che đôi mắt lại, cô kỳ thật không có thói quen soi gương, nhìn khuôn mặt này vẫn như cũ không quen.
Cô có một loại trực giác, Trì Tiểu Vãn có lẽ vẫn luôn ngốc tại bên người mình, chưa bao giờ rời đi, nếu không sẽ không bởi vì sự tình nào đó mà khiến cảm xúc của cô mất khống chế, kiếp trước vô tâm vô phổi sống hai mươi mấy năm, cho dù thay đổi thân xác khác cô vẫn như cũ là cái người đó, sẽ không bởi vậy mà vui sướng hoặc thay đổi.
Nhưng từ hôm nay trở đi, cô muốn đứng ở trong thế giới này tuyên cáo mình tồn tại, cô không chỉ là một người khách vội vàng qua đường.
Buông tay ra khỏi đôi mắt, lộ ra một đôi mắt trầm tĩnh kiên định, thương cảm qua đi, sinh hoạt vẫn như cũ còn đó, cô sẽ khiến tất cả mọi người xem thường cô chỉ có thể nhìn lên mình.
Bởi vì canh thịt xà, Lục Hòa Ngọc buổi tối hoàn toàn ăn không vô bất cứ thứ gì, cuối cùng uống một ly sữa bò nóng, lại nhìn một chút tin tức kinh tế tài chính mới bò lên giường đi ngủ.
Một đêm này, Lục Hòa Ngọc suốt đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy bị bầy rắn đuổi theo cô, nói cái gì mà thay rắn báo thù, Lục Hòa Ngọc một đường chạy như điên về phía trước, thời điểm cho rằng đã chạy trốn đến ánh sáng, trước mặt lại đột nhiên vươn một cái đầu rắn lớn một ngụm muốn nuốt cô, khiến Lục Hòa Ngọc sợ tới mức hét một tiếng từ trong mộng tỉnh lại.
Kinh hoàng ngồi dậy, Lục Hòa Ngọc thở hổn hển che lại ngực đang đập không ngừng, duỗi tay vặn lớn độ sáng của chiếc đèn đầu giường, mới vô lực trở lại trên giường, thở dài một hơi, cô không nên mềm lòng cùng Đường Việt Ninh đi ra ngoài ăn cơm, không chỉ có nôn đến mềm cả người mà nằm mơ đều bị dọa tỉnh.
Sờ đồng hồ đeo trên tay nhìn thời gian, đều đã rạng sáng 4 giờ 58 phút, nói cách khác cô suốt một đêm đều mơ thấy bị rắn đuổi, còn thiếu chút nữa bị ăn luôn..
Bởi vì ác mộng Lục Hòa Ngọc cũng không có buồn ngủ, liền tự mình bò dậy đi nấu một ít cháo áp áp kinh, thuận tiện lên kế hoạch một số việc cần làm, cô cảm giác việc thật đúng là không ít, ít nhất trước khi khai giảng cô phải đem tiến độ của phòng làm việc đi vào quỹ đạo.
Nhưng trước đó, cô cần thuê một cái văn phòng, thông báo tuyển dụng nhân viên, nếu không kế hoạch đề ra cũng là uổng phí.
Công việc lu bù lên, Lục Hòa Ngọc cũng liền đem ác mộng ném đến sau đầu, chỉ là ác mộng mà thôi lại không ảnh hưởng đến sinh hoạt, cho nên Lục Hòa Ngọc một tay nấu một ít cháo, tay khác cầm notebook ở trên bàn đá cẩm thạch ở phòng bết vẽ vẽ viết viết, chờ đến khi cháo chín, cô còn không có hoàn thành.
Sau đó lại đem cháo mang sang bàn ăn bên ngoài, nghĩ chờ cháo hơi nguội lại ăn, không nghĩ tới vẫn luôn viết kế hoạch đến tận khi bên ngoài trời sáng, cháo cũng đều đã lạnh xuống, Lục Hòa Ngọc đói đến mức bụng kêu lộc cộc mới buông bút xuống, phát hiện thế nhưng đã 8 giờ 40 sáng, lại thấy cháo đều đã lạnh nhưng sau khi ngừng công việc trên tay cô lại cảm thấy đói đến mức tay chân đều nhũn ra, hoàn toàn không muốn lại cầm đi đun nóng, trực tiếp cầm lại đây ăn luôn.
Chỉ là hương vị không phải rất ngon nhưng cô rốt cuộc cũng không cảm thấy cái loại cảm giác ghê tởm ngày hôm qua.
Tẩy rửa xong chén đũa, Lục Hòa Ngọc xách theo một cái túi ra cửa, hôm nay đi trước nhìn xem tình huống thủ đô bên này, con người, giao thông cũng như khu vực tiêu thụ một chút, cô nghĩ ở thủ đô bên này, đã làm là phải làm tử tế, hoặc không thì không cần làm nữa.
Không nghĩ tới đi tới đi lui, đi tới cao ốc mà lúc trước thấy được từ bên trên rớt xuống một cây dao, Lục Hòa Ngọc dừng lại nhìn một chút, cũng không biết có phải đầu năm cao ốc phát sinh quá án mạng hay không, hiện giờ đúng là thời gian đi làm cũng chưa thấy có người nào ra vào, đều đã qua nửa năm, ảnh hưởng của án mạng kia vẫn còn ở đây.
Lục Hòa Ngọc do dự một chút, cảm thấy vẫn không nên đi vào, cô đối với nơi này cũng có chút bóng ma tâm lý, đi ngược lại hướng về những tòa cao ốc thương nghiệp khác, đi đi dừng dừng mãi cho đến giữa trưa, Lục Hòa Ngọc nhìn mấy chỗ cao ốc đã đánh dấu, thật sâu mà thở dài, tìm văn phòng dễ dàng nhưng muốn tìm được nơi thích hợp lại không dễ dàng như vậy.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nơi này là thủ đô, lại không phải là thành phố cấp hai, cấp ba, thủ đô chính là thành thị phồn hoa nhất của đất nước, bất quá kì thật muốn tìm được tòa thương nghiệp tốt cũng không khó, chỉ là có chút vượt qua dự toán của Lục Hòa Ngọc, nhất thời tìm không thấy văn phòng, cũng chỉ có thể đi ăn cơm trước, buổi chiều lại tiếp tục.
Đương nhiên, nếu có thể ở trong một ngày hoàn thành kế hoạch trên hai cái hành trình, đó là tốt nhất.
Tùy tiện tìm một cửa hàng gọi một phần ăn tìm vị trí dựa gần cửa sổ ngồi xuống ăn, bên cạnh chỗ này một nam một nữ đang ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện, Lục Hòa Ngọc ban đầu cũng không cẩn thận nghe nhưng chờ khi cô ăn đến không sai biệt lắm, liền nghe được người đàn ông bàn bên cạnh nói với người phụ nữ "Từ hôm nay trở đi, phòng làm việc tôi sẽ thu hồi lại."
Người phụ nữ hiển nhiên không dự đoán được người đàn ông sẽ đột nhiên nói như vậy, thẫn thờ một chút, tức khắc lại tức giận chất vấn nói "Lý Văn Hạo, anh có ý gì?"
"Chính là sau này tất cả những chuyện trong phòng làm việc đều không cần nhắc đến tên Lý Văn Hạo của tôi, thực sự có năng lực liền tự mình làm." Người đàn ông đứng lên chỉnh lại quần áo một chút, thần sắc lãnh đạm cầm lấy tập hồ sơ liền rời đi.
"Tốt tốt tốt, tôi cũng không tin rời khỏi Lý Văn Hạo anh, phòng làm việc Phùng Kiều của tôi liền không kiên trì được." Người phụ nữ tức giận ở phía sau lưng anh ta hô to một tiếng.
Người trong nhà ăn đều nhịn không được nhìn lại đây, người phụ nữ phỏng chừng cảm thấy rất tức giận, thấy mọi người nhìn lại đây, liền giận dỗi nói "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Lục Hòa Ngọc rất bình tĩnh ăn cơm, hoàn toàn không thích vây xem, chỉ là có đôi khi người ở gần quá chính là sai, đặc biệt là Lục Hòa Ngọc cách bàn bọn họ rất gần, người phụ nữ cảm thấy Lục Hòa Ngọc đang nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng người phụ nữ cũng không đối với Lục Hòa Ngọc làm cái gì, chỉ là hung tợn trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ thực vô tội, đây là nằm cũng trúng đạn!
Bất quá còn không có đợi Lục Hòa Ngọc đáp trả lại, Đường Việt Ninh liền câu môi mỉa mai nói "Chỉ có lòng người dơ bẩn thì nhìn cái gì đều cảm thấy dơ bẩn, cô lại cho rằng mình có thể cao thượng bao nhiêu đâu?"
Lục Hòa Ngọc:. Những lời nguyên bản định nói đều đã bị nói!
"Hiện tại là năm 2020 đi."
Nhất thời, đừng nói Diệp Toa Toa ba người, chính là Đường Việt Ninh đều có chút khó hiểu tại sao cô đột nhiên lại nhắc tới năm tháng.
"Cùng bạn bè ăn bữa cơm, đi dạo phố cũng không được? Các cô còn sống ở thời đại phong kiến, thấy ai đi với nhau đều là quan hệ nam nữ sao?" Lục Hòa Ngọc cười lạnh mà hỏi lại.
Đường Việt Ninh nghe được lời này, trong lòng liền đối với mấy người Diệp Toa Toa càng thêm không có thiện cảm, nếu không phải các cô, Lục Hòa Ngọc cũng không đến mức cùng chính mình phủi sạch quan hệ rõ ràng như vậy, ánh mắt hung hăng trừng hướng bọn họ, thật là đáng giận!
Nhìn Đường Việt Ninh có thái độ như thế đối với các cô, Khang Lệ Liên trên mặt có chút không nhịn được, tức khắc quay người liền rời khỏi.
Diệp Toa Toa cắn cắn môi, nhìn Khang Lệ Liên rời đi, lại nhìn Đường Việt Ninh một cái, anh ta căn bản là không cho cô ta sắc mặt tốt, dậm chân một cái cũng rời đi theo.
Phù Đông Bình có chút sợ hãi mà cũng theo sát sau đó, phảng phất phía sau có lang báo đang đuổi theo cô ta.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng chạy trối chết của bọn họ, trong lòng cảm thấy buồn cười, ở bên cạnh Đường tiểu Thái Tử cũng lâu lắm rồi nhưng phỏng chừng còn chưa từng chịu đựng qua loại ủy khuất này đi? Cũng không biết hôm nay trở về Đường Việt Ninh sẽ chịu cái dạng đãi ngộ gì?
Hơi ghé mắt nhìn về phía Đường Việt Ninh, hỏi "Có thể gây ảnh hưởng tới anh hay không?"
"Sẽ không đâu, sớm biết liền không dẫn em tới nơi này, chỉ sợ ngày sau sẽ có người tìm em gây phiền toái." Đường Việt Ninh có vẻ có chút hối hận.
"Không ngại, nhảy đến trước mặt em liền phải tiếp thu hậu quả." Lục Hòa Ngọc mắt híp lại một chút, đừng quên, cô không phải Trì Tiểu Vãn chân chính, linh hồn cô là Diệp Hòa Ngọc.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc cũng cảm thấy cái người Khang Lệ Liên kia mới chân chính là tâm cơ thâm trầm, cô ta dùng danh bạn tốt để nói mình, trên thực tế cô ta đã sớm yêu Đường Việt Ninh, chẳng qua tâm tư cất dấu rất sâu, không bị người nào phát hiện mà thôi.
Phù Đông Bình dễ xúc động, Diệp Toa Toa thích trang thiện lương, Khang Lệ Liên thích làm người hòa giải.
Cái tổ hợp chị em hoa plastic này, liền không biết khi nào sẽ giải tán? Lục Hòa Ngọc cảm thấy có chút ác ý thú vị.
Đương nhiên, cô cũng không tính toán phát triển ở trong giới quyền quý tại cái thủ đô này, cô nếu có thời gian đi theo đám người này tranh đấu gay gắt còn không bằng kiếm ít tiền càng thực tế hơn.
Bởi vậy, Diệp Toa Toa những người này ở trước mặt cô thật đúng là làm không dậy nổi nửa điểm bọt nước.
Đường Việt Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc hơi hơi phát ngốc, đây là thần thái anh ta chưa từng ở trên người cô thấy qua, trong lòng có chút gợn sóng.
Luôn có cảm giác, ta ta thực sự đã mất đi cái gì đó.
Bất quá cũng chỉ cảm thấy chính mình nghĩ nhiều, hiện tại người chướng mắt đã đi rồi nên đương nhiên là dẫn theo Lục Hòa Ngọc đi ăn.
Lục Hòa Ngọc nguyên bản không phải rất đói nhưng không nghĩ tới đồ ăn do nhà hàng này làm thật sự rất ngon, đặc biệt là món canh tươi ngon kia làm cô thiếu chút nữa đầu lưỡi đều nuốt, lại còn có cả hoa cúc tươi phối hợp, ăn một miếng thật đúng là môi răng lưu hương làm người ta dư vị vô cùng.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy rất dễ uống, bên trong có vài thứ nhìn hơi giống da, cô nghĩ có lẽ người ta đã mua loại cá ngon nào đó làm cùng với thịt gà, nghĩ nghĩ về sau có lẽ mình có thể học làm, liền lắm miệng hỏi Đường Việt Ninh đó là canh gì. Truyện Sủng
"Súp thịt rắn, bên trong bỏ không ít nguyên liệu tốt, mọi người đều cảm thấy nó rất tươi, dễ uống đi?" Đường Việt Ninh đối với cái canh này cũng rất tán dương, anh ta cũng đặc biệt thích.
Phốc.. Lục Hòa Ngọc phun một ngụm canh ra tới!
Lục Hòa Ngọc cho rằng đó là thịt cá, đang nghĩ ngợi tới nơi nào để mua được cá ăn ngon như đâu, lại không nghĩ rằng thế nhưng là rắn! Tức khắc cảm giác đầy người da gà đều dựng lên, muốn nôn..
Đường Việt Ninh có chút hối hận, anh ta đều quên muốn hỏi cô có dám ăn hay không đã để cho người ta bưng đi lên, nhìn Lục Hòa Ngọc đã nôn đến sắc mặt trắng bệch, anh ta áy náy mà nói "Thực xin lỗi."
Lục Hòa Ngọc nôn đến không còn sức lực, thấy anh ta như vậy liền xua xua tay, biết anh ta cũng không phải cố ý chỉnh mình, chỉ là vấn đề của mình mà thôi.
Kế tiếp, Lục Hòa Ngọc tự nhiên là ăn không vô, liền để Đường Việt Ninh đưa chính mình trở về, cô cảm thấy lại ngốc đi xuống sẽ tưởng tượng đến những cái đó nữa, liền tóc đều phải dựng thẳng lên.
Đường Việt Ninh đưa cô về đến bên ngoài tiểu khu, Lục Hòa Ngọc đã kêu dừng xe lại, Đường Việt Ninh cũng chỉ có thể nghe lời, đành chỉ nói "Lần sau anh lại mời em đến nơi khác ăn cơm."
"Không được, gần đây em sẽ rất bận, khả năng sẽ không có thời gian." Lục Hòa Ngọc lắc đầu trực tiếp cự tuyệt anh ta, đương nhiên cô đúng thật là không có nói sai, gần đây cô thật sự rất bận.
Đường Việt Ninh cảm thấy khá thất vọng nhưng cũng biết mình nếu đưa cô tiến vào cái vòng này chính là hại cô, cũng chỉ thở dài, đành nói "Vậy em có chuyện gì nhất định phải nhớ rõ tìm anh hỗ trợ, được sao?"
Lục Hòa Ngọc mỉm cười mà hướng về phía anh ta phất phất tay, không có trả lời, trong khoảng thời gian này cô đang khảo sát thị trường, tới thủ đô trước cũng không phải vì chơi, cô lại không phải là kẻ ngu ngốc, kiếp trước nếu có thể dựa vào chính mình, một đời này vì cái gì muốn dựa vào người khác?
Chờ về đến nhà, Lục Hòa Ngọc lại một lần nhắm thẳng toilet mà chạy, ở thời điểm ở nhà hàng cô liền không nhịn xuống, hiện giờ về đến nhà cô liền càng thêm không nín được cảm giác ghê tởm kia.
Chờ sau khi súc miệng, Lục Hòa Ngọc cảm giác cả người đều hư thoát, tay nhũn ra chống ở trên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn người trong gương, sắc mặt trắng bệch bởi vì nôn mửa quá nhiều mà dẫn tới đôi mắt theo phản ứng sinh lý mà hơi hồng hồng. Cô nhếch môi nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, nâng lên tay phải che đôi mắt lại, cô kỳ thật không có thói quen soi gương, nhìn khuôn mặt này vẫn như cũ không quen.
Cô có một loại trực giác, Trì Tiểu Vãn có lẽ vẫn luôn ngốc tại bên người mình, chưa bao giờ rời đi, nếu không sẽ không bởi vì sự tình nào đó mà khiến cảm xúc của cô mất khống chế, kiếp trước vô tâm vô phổi sống hai mươi mấy năm, cho dù thay đổi thân xác khác cô vẫn như cũ là cái người đó, sẽ không bởi vậy mà vui sướng hoặc thay đổi.
Nhưng từ hôm nay trở đi, cô muốn đứng ở trong thế giới này tuyên cáo mình tồn tại, cô không chỉ là một người khách vội vàng qua đường.
Buông tay ra khỏi đôi mắt, lộ ra một đôi mắt trầm tĩnh kiên định, thương cảm qua đi, sinh hoạt vẫn như cũ còn đó, cô sẽ khiến tất cả mọi người xem thường cô chỉ có thể nhìn lên mình.
Bởi vì canh thịt xà, Lục Hòa Ngọc buổi tối hoàn toàn ăn không vô bất cứ thứ gì, cuối cùng uống một ly sữa bò nóng, lại nhìn một chút tin tức kinh tế tài chính mới bò lên giường đi ngủ.
Một đêm này, Lục Hòa Ngọc suốt đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy bị bầy rắn đuổi theo cô, nói cái gì mà thay rắn báo thù, Lục Hòa Ngọc một đường chạy như điên về phía trước, thời điểm cho rằng đã chạy trốn đến ánh sáng, trước mặt lại đột nhiên vươn một cái đầu rắn lớn một ngụm muốn nuốt cô, khiến Lục Hòa Ngọc sợ tới mức hét một tiếng từ trong mộng tỉnh lại.
Kinh hoàng ngồi dậy, Lục Hòa Ngọc thở hổn hển che lại ngực đang đập không ngừng, duỗi tay vặn lớn độ sáng của chiếc đèn đầu giường, mới vô lực trở lại trên giường, thở dài một hơi, cô không nên mềm lòng cùng Đường Việt Ninh đi ra ngoài ăn cơm, không chỉ có nôn đến mềm cả người mà nằm mơ đều bị dọa tỉnh.
Sờ đồng hồ đeo trên tay nhìn thời gian, đều đã rạng sáng 4 giờ 58 phút, nói cách khác cô suốt một đêm đều mơ thấy bị rắn đuổi, còn thiếu chút nữa bị ăn luôn..
Bởi vì ác mộng Lục Hòa Ngọc cũng không có buồn ngủ, liền tự mình bò dậy đi nấu một ít cháo áp áp kinh, thuận tiện lên kế hoạch một số việc cần làm, cô cảm giác việc thật đúng là không ít, ít nhất trước khi khai giảng cô phải đem tiến độ của phòng làm việc đi vào quỹ đạo.
Nhưng trước đó, cô cần thuê một cái văn phòng, thông báo tuyển dụng nhân viên, nếu không kế hoạch đề ra cũng là uổng phí.
Công việc lu bù lên, Lục Hòa Ngọc cũng liền đem ác mộng ném đến sau đầu, chỉ là ác mộng mà thôi lại không ảnh hưởng đến sinh hoạt, cho nên Lục Hòa Ngọc một tay nấu một ít cháo, tay khác cầm notebook ở trên bàn đá cẩm thạch ở phòng bết vẽ vẽ viết viết, chờ đến khi cháo chín, cô còn không có hoàn thành.
Sau đó lại đem cháo mang sang bàn ăn bên ngoài, nghĩ chờ cháo hơi nguội lại ăn, không nghĩ tới vẫn luôn viết kế hoạch đến tận khi bên ngoài trời sáng, cháo cũng đều đã lạnh xuống, Lục Hòa Ngọc đói đến mức bụng kêu lộc cộc mới buông bút xuống, phát hiện thế nhưng đã 8 giờ 40 sáng, lại thấy cháo đều đã lạnh nhưng sau khi ngừng công việc trên tay cô lại cảm thấy đói đến mức tay chân đều nhũn ra, hoàn toàn không muốn lại cầm đi đun nóng, trực tiếp cầm lại đây ăn luôn.
Chỉ là hương vị không phải rất ngon nhưng cô rốt cuộc cũng không cảm thấy cái loại cảm giác ghê tởm ngày hôm qua.
Tẩy rửa xong chén đũa, Lục Hòa Ngọc xách theo một cái túi ra cửa, hôm nay đi trước nhìn xem tình huống thủ đô bên này, con người, giao thông cũng như khu vực tiêu thụ một chút, cô nghĩ ở thủ đô bên này, đã làm là phải làm tử tế, hoặc không thì không cần làm nữa.
Không nghĩ tới đi tới đi lui, đi tới cao ốc mà lúc trước thấy được từ bên trên rớt xuống một cây dao, Lục Hòa Ngọc dừng lại nhìn một chút, cũng không biết có phải đầu năm cao ốc phát sinh quá án mạng hay không, hiện giờ đúng là thời gian đi làm cũng chưa thấy có người nào ra vào, đều đã qua nửa năm, ảnh hưởng của án mạng kia vẫn còn ở đây.
Lục Hòa Ngọc do dự một chút, cảm thấy vẫn không nên đi vào, cô đối với nơi này cũng có chút bóng ma tâm lý, đi ngược lại hướng về những tòa cao ốc thương nghiệp khác, đi đi dừng dừng mãi cho đến giữa trưa, Lục Hòa Ngọc nhìn mấy chỗ cao ốc đã đánh dấu, thật sâu mà thở dài, tìm văn phòng dễ dàng nhưng muốn tìm được nơi thích hợp lại không dễ dàng như vậy.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nơi này là thủ đô, lại không phải là thành phố cấp hai, cấp ba, thủ đô chính là thành thị phồn hoa nhất của đất nước, bất quá kì thật muốn tìm được tòa thương nghiệp tốt cũng không khó, chỉ là có chút vượt qua dự toán của Lục Hòa Ngọc, nhất thời tìm không thấy văn phòng, cũng chỉ có thể đi ăn cơm trước, buổi chiều lại tiếp tục.
Đương nhiên, nếu có thể ở trong một ngày hoàn thành kế hoạch trên hai cái hành trình, đó là tốt nhất.
Tùy tiện tìm một cửa hàng gọi một phần ăn tìm vị trí dựa gần cửa sổ ngồi xuống ăn, bên cạnh chỗ này một nam một nữ đang ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện, Lục Hòa Ngọc ban đầu cũng không cẩn thận nghe nhưng chờ khi cô ăn đến không sai biệt lắm, liền nghe được người đàn ông bàn bên cạnh nói với người phụ nữ "Từ hôm nay trở đi, phòng làm việc tôi sẽ thu hồi lại."
Người phụ nữ hiển nhiên không dự đoán được người đàn ông sẽ đột nhiên nói như vậy, thẫn thờ một chút, tức khắc lại tức giận chất vấn nói "Lý Văn Hạo, anh có ý gì?"
"Chính là sau này tất cả những chuyện trong phòng làm việc đều không cần nhắc đến tên Lý Văn Hạo của tôi, thực sự có năng lực liền tự mình làm." Người đàn ông đứng lên chỉnh lại quần áo một chút, thần sắc lãnh đạm cầm lấy tập hồ sơ liền rời đi.
"Tốt tốt tốt, tôi cũng không tin rời khỏi Lý Văn Hạo anh, phòng làm việc Phùng Kiều của tôi liền không kiên trì được." Người phụ nữ tức giận ở phía sau lưng anh ta hô to một tiếng.
Người trong nhà ăn đều nhịn không được nhìn lại đây, người phụ nữ phỏng chừng cảm thấy rất tức giận, thấy mọi người nhìn lại đây, liền giận dỗi nói "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Lục Hòa Ngọc rất bình tĩnh ăn cơm, hoàn toàn không thích vây xem, chỉ là có đôi khi người ở gần quá chính là sai, đặc biệt là Lục Hòa Ngọc cách bàn bọn họ rất gần, người phụ nữ cảm thấy Lục Hòa Ngọc đang nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng người phụ nữ cũng không đối với Lục Hòa Ngọc làm cái gì, chỉ là hung tợn trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ thực vô tội, đây là nằm cũng trúng đạn!