Chương 16
Trước khi Lục Hòa Ngọc trở về thành phố A, trường trung học Nhị Trung đã bị phóng viên điên cuồng vây quanh vì muốn phỏng vấn Lục Hòa Ngọc, cuối cùng mới biết được Lục Hòa Ngọc không có ở thành phố A và bởi vì bọn họ không thể phỏng vấn được cô nên bọn họ đã hỏi giáo viên cùng với các học sinh khác trong trường. Giáo viên có thể không tiết lộ bất cứ điều gì nhưng học sinh thì không quá để tâm. Bằng cách này, cuộc sống của Lục Hòa Ngọc đã được phơi bày.
Điều này càng làm cho các ký giả điên cuồng. Một cô gái vừa mới được biết không thuộc về một gia đình nào đó đã bị đuổi về nhà cha mẹ ruột, cô sống tự lập được một năm, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học còn bị mẹ ruột cùng em gái ruột tới quấy rối, vì vậy cố gắng thi được thủ khoa tỉnh. Đây là một câu chuyện gây nhiều tranh cãi! Cần phải mạnh mẽ vạch trần a!
Lúc này Trì nhà cùng Lục gia cũng còn chưa kịp phản ứng đâu.
Khi Trì gia lão gia tử biết được chuyện này thì cũng đã qua một ngày, mạng Internet đã lan truyền điên đảo, hơn nữa trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Lục Như Y đã đến trường học làm náo loạn, cùng với thái độ mà Lục phu nhân đối đãi với Lục Hòa Ngọc. Học sinh trong Nhị Trung làm gì có ai không biết, họ cũng không thêm mắm thêm muối gì mà đúng sự thật nói ra. Sự thu hút sự chú ý của cư dân mạng là do phóng viên đã hùng hồn viết nên một bài báo có tiêu đề: Một cô bé học hành chăm chỉ sau khi bị đuổi ra khỏi nhà và đã giành được vị trí cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp.
Ngay sau khi vấn đề này được phát hành, nó đã thu hút vô số lời tranh cãi và tất cả đều đổ lỗi cho sự tàn nhẫn của nhà họ Trì và nhà họ Lục
Trì lão gia tử khi nghe tin thì gần như không thở được, mải gọi điện thoại và dùng các mối quan hệ để chèn ép tin tức, thường thì càng cố che đậy thì sự việc càng lộ rõ. Kết cục, Trì lão gia tử đành phải nói người nhà họ Trì đã đưa cho Lục Cẩn Niên một khoản trợ cấp 100.000 tệ, không có chuyện bỏ rơi cô.
Mặc dù vậy, một số người trong công việc chính trị của gia tộc Trì cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó, chưa kể có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào họ khi họ ngồi ở vị trí cao. Khuôn mặt già nua của ông Trì gần như không thể giữ được.
"Lục Hòa Ngọc nhất định là cố ý! Trước đây thi tệ như vậy, không phải đã nhờ người đi thi thay mình đó chứ? Thậm chí tên còn sửa thành Ngọc, đây không phải là cố ý sao?"
Khi cả Trì gia tụ tập họp mặt vào đêm đó, Trì Tiểu Ngọc nhịn không được chán ghét mà nói.
Những người khác trong lòng ít nhiều cũng có chút đồng ý với lời này của Trì Tiểu Ngọc, dù sao cô cũng từng được gọi là Trì Tiểu Vãn, sau khi về nhà họ Lục cô không chỉ đổi họ mà còn cả tên nữa, tất nhiên ai cũng chỉ suy nghĩ trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Nhưng không nghĩ, trì lão gia tử trách mắng cô ta nói: "Im miệng, nó có thể thi được thành tích như vậy cũng là may mắn của nó. Nếu không năm sau mày cũng thi được vị trí thủ khoa đi?".
Trì lão gia tử lúc này cũng không tránh khỏi thở dài một hơi, Lục Hòa Ngọc có tính tình như thế nào ông cũng nhìn ra được, nhưng thật đáng tiếc khi con trai ông nhất quyết không giữ cô lại.
Trì Tiểu Ngọc không nghĩ tới bị ông nội mắng, cô lập tức cảm thấy uất ức nhưng không có đủ dũng khí để đứng dậy rời đi, đương nhiên cô muốn nghe mọi người sẽ đối phó với Lục Hòa Ngọc trong tương lai như thế nào..
Trì Lam không khỏi có chút kinh ngạc khi nghe được lời nói của ông, là ông nội đang bảo vệ Lục Hòa Ngọc sao?
Đồng thời, Trì Lam cũng vô cùng khó chịu, bởi vì cô khó khăn lắm mới vào được đại học A. Nếu điểm xét tuyển cao hơn 10 điểm, cô hoàn toàn không thể vào được, đột nhiên cô nghe nói Lục Hòa Ngọc thật sự đã đạt được thủ khoa của tỉnh. Trong lòng cô cũng nghĩ giống như Trì Tiểu Ngọc, thành tích này liệu có phải là do Lục Hòa Ngọc? Tự mình thi được không. Dù sao cô cũng đã lật lại một chút sách vở trước kia của Lục Hòa Ngọc, cùng với một ít bài kiểm tra, có thể nói đây là một người chỉ có kiến thức cơ bản, đột nhiên sẽ thi được thủ khoa sao?
Đánh chết cô ta, cô ta cũng không tin là Lục Hòa Ngọc làm bài kiểm tra, hơn nữa bà Lục và Lục Như Y đã gây gỗ với cô như vậy trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô vẫn có thể tiếp tục học mà không có thù oán gì sao? Có khả năng tiếp tục học tập thoải mái sao?
Nghĩ đến việc mỗi lần cô ta gọi điện khiến cho Lục Như Y đối phó với Lục Hòa Ngọc, giống như đấm vào bông, cảm giác đó thật là bực bội, tại sao Lục Hòa Ngọc lại chơi như vậy?
Dù sao thì cô ta cũng không tin rằng kết quả này là do Lục Hòa Ngọc có được và cô ta cảm thấy có thể là ai đó đã làm bài kiểm tra cho cô, hoặc cô đã bỏ tiền ra – đúng rồi, tại sao cô ấy lại quên rằng ông nội của cô ta trước đây đã cho Lục Hòa Ngọc rất nhiều tiền bạc, nói không chừng cô chính là trước khi thi đã bỏ tiền ra mua câu trả lời, mới có thể thi tốt như vậy?
Khẽ cụp mắt xuống để che đi sự u ám trong mắt, Trì Lam cảm thấy điểm của Lục Hòa Ngọc nhất định có vấn đề, ai biết điểm của cô sau khi đi Nhị Trung là đúng hay sai.
Cô ta nhớ rằng cô đã gặp Lục Hòa Ngọc trên máy bay một thời gian trước và nói với Trì Ngạn rằng Lục Hòa Ngọc có thể đã không hoàn thành tốt trong bài kiểm tra nên cô đang có tâm trạng tồi tệ. Cô không thể hiện sự ghen ghét trên khuôn mặt của mình mà kiếm cớ cho rằng điểm số của Lục Hòa Ngọc không tốt, nói không chừng đi thủ đô chính là sợ bị người vạch trần ra cô ăn gian đi.
"Nếu không, tìm Lục Hòa Ngọc nói rõ một chút?" Trì Ngạn thấy sắc mặt mọi người không tốt lắm, cũng không ai phát ra âm thanh.
"Tìm cái gì mà tìm, Trì gia nuôi nó bao nhiêu năm như vậy, nó cũng không biết đứng ra nói chuyện." Mẹ Trì tức giận nói.
"Lục Hòa Ngọc không phải là người như vậy. Lần trước con và anh trai đến thủ đô gặp cậu ấy trên máy bay, có lẽ cậu ấy còn chưa trở về thành phố A, nếu không con sẽ đi.." Trì Lam cắn môi nhỏ giọng nói.
"Cho ta số điện thoại của nó, đến lúc đó ta sẽ liên lạc trực tiếp nói với nó, cảnh cáo chúng mày không được phép ra ngoài nói linh tinh, nếu không đừng trách ta không khách khí." Trì lão gia tử gắt gao ngắt lời cô ta. Cái đứa cháu gái mới này sau khi trở về có bao nhiêu cân lượng ông có thể không biết?
Những hành động nhỏ thường ngày ở tưởng chừng như vô hại nhưng không ảnh hưởng đến đạu cục thì ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nhưng giờ đây Trì gia đang đứng trên đỉnh của sóng gió, nếu như lại để cho cô ta đảo ra loạn ra gì đó, toàn bộ Trì gia nói không chừng chỉ sẽ chẳng còn gì, cũng không biết nhận đứa cháu gái này về đến tột cùng là tốt hay xấu.
Nhưng mà, ông cũng không biết rằng chính ông kiếp trước đã giết chết Trì Tiểu Vãn, hiện tại ông còn muốn cầu xin Lục Hòa Ngọc bình an sao? E rằng quá ngây thơ rồi.
Trì Lam lần đầu tiên bị ông nội khiển trách, cô ta cảm thấy uất ức và khó chịu, cô ta cảm thấy Lục Hòa Ngọc chính là kẻ thù của mình, hơn nữa còn cảm thấy Lục Hòa Ngọc bỏ tiền ra mua đáp án để được điểm cao như vậy. Không kiểm soát được suy nghĩ của mình, cô ta dường như đang nghịch điện thoại di động nhưng lại âm thầm gửi ý nghĩ này cho Lục Như Y, dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Lục Như Y, Lục Như Y chắc chắn sẽ không thể ngăn được miệng mình, lúc đó, cô ta sẽ không tin rằng vị trí thủ khoa của Lục Hòa Ngọc vẫn có thể trụ vững.
"Bọn con không có số điện thoại của em ấy." Trì Ngạn lúng túng nói.
Khi Trì lão gia tử nghe vậy, ông liếc mắt nhìn sang mấy đứa cháu gái có mặt nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu, Trì Tiểu Ngọc nói thầm: "Điện thoại di động trước kia của cô ta đã cho A Hà dùng."
Mẹ của Trì Tiểu Ngọc lúc này rất muốn bịt miệng con gái của mình lại, không thấy sắc mặt của lão gia tử đã thay đổi rồi sao, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng đứa em dâu của mình sẽ không để cho Trì Tiểu Vãn cầm điện thoại di động đi mà thậm chí còn đưa cho người hầu dùng, điều này thực sự có một chút quá đnags.
Trì lão gia tử trầm mặc một hồi, hô hấp cũng trở nên khó khăn, không ngờ con dâu thứ hai ngay cả một cái điện thoại di động cũng không để cho Trì Tiểu Vãn lấy đi, đúng là giỏi quá rồi! Điện thoại di động tình nguyện cho người hầu sử dụng cũng không để cho Trì Tiểu Vãn mang đi.
"Cha."
"Ông nội."
"Ông ơi!"
Không ai nghĩ tới lão gia sẽ ngất đi không báo trước, trong lúc nhất thời bọn họ hoảng sợ một hồi, phải biết nhà họ Trì được là lão gia tử nâng đỡ, nếu ngã xuống thì Trì gia thật sự sẽ hỗn loạn.
Nhà họ Trì hỗn loạn, nhà họ Lục cũng không kém hơn bao nhiêu, có lẽ Lục Hòa Ngọc sống một mình quá tốt, ngược lại tát vào mặt bọn họ một cái, cảm giác này thật sự rất xấu hổ.
Cũng không phải sao, Lục Hoa Sinh rất hối hận đối với việc đuổi Lục Hòa Ngọc rời khỏi nhà họ Lục, bà Lục còn nói sau khi rời khỏi nhà họ Lục cũng đừng nghĩ tới việc bọn họ sẽ nuôi nấng cô nữa, Lục Như Y còn mong cô nhanh chóng rời đi, nào ngờ, cuối cùng hối hận người sẽ là bọn họ.
Chỉ là bọn họ rất hối hận nhưng không tìm được Lục Hòa Ngọc ở đâu, đối mặt với những ánh mắt xa lạ xung quanh, dù họ có cố gắng giả vờ thế nào cũng không thể xóa bỏ sự thật là bọn họ đã xua đuổi Lục Hòa Ngọc.
"Ai biết điểm của nó lại tốt như vậy, không phải nhà họ Trì nói điểm nó cũng chỉ bình thường thôi sao?" Mẹ Lục vào lúc này không nhịn được có chút oán trách người Trì gia nói gạt nhà bà, nếu không phải bọn họ nói Lục Hòa Ngọc thành tích vậy, bọn họ cũng sẽ không bởi vì sợ thành tích của cô gây mất thể diện mà làm ra chuyện như vậy.
"Sẽ không phải là chị ta gian lận đấy chứ." Lục Như Y không phục mà nói, cô ta cũng không tin Lục Hòa Ngọc có thể thi được thành tích như vậy.
"Có thể gian lận ra thủ khoa cũng là bản lĩnh của nó, vấn đề là nó gian lận như thế nào? Mày coi những giám khảo trong phòng là không khí sao?" Lục Hoa Sinh đối với việc đứa con gái nhỏ chỉ học thói xấu của vợ đã sớm không có biện pháp, nhịn không được cảm thấy có chút châm chọc, ông đã từng cho rằng Lục Hòa Ngọc là một cô gái vị thành niên, còn được kiều dưỡng ở Trì gia mười mấy năm, chắc chắn là không có biện pháp ở bên ngoài độc lập sinh hoạt, lại không dự đoán được, cô không chỉ ở bên ngoài độc lập sinh sống mà còn sống được tương đối xuất sắc.
Căn bản không cần Lục gia bọn họ, thậm chí thi ra thành tích tốt như vậy, nếu nói, ông lúc trước có ý định đón cô trở về Lục gia, cô thi ra thành tích như vậy, nói ra đi đều rất nở mày nở mặt a, đáng tiếc, ánh mắt của ông lại đánh giá sai rồi, cũng không dự đoán được Lục Hòa Ngọc sẽ bởi vậy mà biến hóa ngược lại càng thêm chăm chỉ học tập vì chính mình mưu đường.
Cũng đúng, đứa trẻ sinh hoạt ở Trì gia lại há là gia đình bình thường dưỡng ra có thể so sánh được? Lục Hoa Sinh suy nghĩ.
Nhưng rốt cuộc ông lại không nghĩ tới thực sự muốn hiểu biết đứa con gái nửa đường trở này, liền tùy ý cô cùng Lục gia đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.
"Nếu chị ta biết đáp án trước không phải được sao." Lục Như Y chính là không tin Lục Hòa Ngọc thi được tốt như vậy, hơn nữa cô ta còn nhìn thấy tin nhắn mà Trì Lam gửi tới.
"Tôi cảm thấy Như Y nói rất đúng, đúng là có cái khả năng này." Lục phu nhân cũng cho rằng như vậy, không cho rằng người thành tích từ trước đến nay đều không bằng Trì Lam sao có thể thi ra được thành tích tốt như vậy?
"Mẹ con bà cảm thấy nó sẽ có tiền đi mua đáp án sao? Đừng quên nó ra khỏi nhà chúng ta, ai cho nó tiền?" Lục Thiên trạch vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không hé răng rốt cuộc ra tiếng nói.
"Thiên Trạch nói không sai, tôi cấp tiền cũng bất quá là vừa đủ cho nó sinh hoạt mà thôi, căn bản là sẽ không có nhiều tiền như vậy để đi mua đáp án." Lục Hoa Sinh cảm thấy con trai nói không sai, liền tính Trì gia trước kia cho cô không ít tiền tiêu vặt nhưng lại có thể có bao nhiêu, cô gái nhỏ mỗi ngày đều sẽ tiêu tiêu mua mua quần áo, còn có thể dư lại rất nhiều tiền? Vừa nhìn con gái của ông sẽ biết, mỗi tháng một vạn tiền tiêu vặt đều không dùng đủ.
Còn nữa đáp án là có thể mua được sao? Đừng ngu ngốc, đó là tài liệu tuyệt mật của quốc gia, tiết lộ ra đó là tội lớn.
Đối với việc này, Lục phu nhân không hé răng, bởi vì Lục Hoa Sinh bảo bà cho Lục Hòa Ngọc tiền, bà đều giấu diếm xuống dưới căn bản là không có cho Lục Hòa Ngọc, hiện tại càng phải che dấu đến gắt gao mới được.
Nhưng mà, Lục phu nhân lại không biết, có đôi khi giấy là bọc không được lửa.
Đặc biệt là ở ngay lúc này, bà đã quên Lục gia hiện giờ đứng ở đầu ngọn gió, người bên ngoài đang nỗ lực khai quật tin tức của Lục gia cùng Trì gia đâu, chẳng qua bọn họ đối với Trì gia vẫn là có chút cố kỵ, nên hướng Lục gia bên này xuống tay liền hoàn toàn không khách khí.
Điều này càng làm cho các ký giả điên cuồng. Một cô gái vừa mới được biết không thuộc về một gia đình nào đó đã bị đuổi về nhà cha mẹ ruột, cô sống tự lập được một năm, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học còn bị mẹ ruột cùng em gái ruột tới quấy rối, vì vậy cố gắng thi được thủ khoa tỉnh. Đây là một câu chuyện gây nhiều tranh cãi! Cần phải mạnh mẽ vạch trần a!
Lúc này Trì nhà cùng Lục gia cũng còn chưa kịp phản ứng đâu.
Khi Trì gia lão gia tử biết được chuyện này thì cũng đã qua một ngày, mạng Internet đã lan truyền điên đảo, hơn nữa trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Lục Như Y đã đến trường học làm náo loạn, cùng với thái độ mà Lục phu nhân đối đãi với Lục Hòa Ngọc. Học sinh trong Nhị Trung làm gì có ai không biết, họ cũng không thêm mắm thêm muối gì mà đúng sự thật nói ra. Sự thu hút sự chú ý của cư dân mạng là do phóng viên đã hùng hồn viết nên một bài báo có tiêu đề: Một cô bé học hành chăm chỉ sau khi bị đuổi ra khỏi nhà và đã giành được vị trí cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp.
Ngay sau khi vấn đề này được phát hành, nó đã thu hút vô số lời tranh cãi và tất cả đều đổ lỗi cho sự tàn nhẫn của nhà họ Trì và nhà họ Lục
Trì lão gia tử khi nghe tin thì gần như không thở được, mải gọi điện thoại và dùng các mối quan hệ để chèn ép tin tức, thường thì càng cố che đậy thì sự việc càng lộ rõ. Kết cục, Trì lão gia tử đành phải nói người nhà họ Trì đã đưa cho Lục Cẩn Niên một khoản trợ cấp 100.000 tệ, không có chuyện bỏ rơi cô.
Mặc dù vậy, một số người trong công việc chính trị của gia tộc Trì cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó, chưa kể có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào họ khi họ ngồi ở vị trí cao. Khuôn mặt già nua của ông Trì gần như không thể giữ được.
"Lục Hòa Ngọc nhất định là cố ý! Trước đây thi tệ như vậy, không phải đã nhờ người đi thi thay mình đó chứ? Thậm chí tên còn sửa thành Ngọc, đây không phải là cố ý sao?"
Khi cả Trì gia tụ tập họp mặt vào đêm đó, Trì Tiểu Ngọc nhịn không được chán ghét mà nói.
Những người khác trong lòng ít nhiều cũng có chút đồng ý với lời này của Trì Tiểu Ngọc, dù sao cô cũng từng được gọi là Trì Tiểu Vãn, sau khi về nhà họ Lục cô không chỉ đổi họ mà còn cả tên nữa, tất nhiên ai cũng chỉ suy nghĩ trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
Nhưng không nghĩ, trì lão gia tử trách mắng cô ta nói: "Im miệng, nó có thể thi được thành tích như vậy cũng là may mắn của nó. Nếu không năm sau mày cũng thi được vị trí thủ khoa đi?".
Trì lão gia tử lúc này cũng không tránh khỏi thở dài một hơi, Lục Hòa Ngọc có tính tình như thế nào ông cũng nhìn ra được, nhưng thật đáng tiếc khi con trai ông nhất quyết không giữ cô lại.
Trì Tiểu Ngọc không nghĩ tới bị ông nội mắng, cô lập tức cảm thấy uất ức nhưng không có đủ dũng khí để đứng dậy rời đi, đương nhiên cô muốn nghe mọi người sẽ đối phó với Lục Hòa Ngọc trong tương lai như thế nào..
Trì Lam không khỏi có chút kinh ngạc khi nghe được lời nói của ông, là ông nội đang bảo vệ Lục Hòa Ngọc sao?
Đồng thời, Trì Lam cũng vô cùng khó chịu, bởi vì cô khó khăn lắm mới vào được đại học A. Nếu điểm xét tuyển cao hơn 10 điểm, cô hoàn toàn không thể vào được, đột nhiên cô nghe nói Lục Hòa Ngọc thật sự đã đạt được thủ khoa của tỉnh. Trong lòng cô cũng nghĩ giống như Trì Tiểu Ngọc, thành tích này liệu có phải là do Lục Hòa Ngọc? Tự mình thi được không. Dù sao cô cũng đã lật lại một chút sách vở trước kia của Lục Hòa Ngọc, cùng với một ít bài kiểm tra, có thể nói đây là một người chỉ có kiến thức cơ bản, đột nhiên sẽ thi được thủ khoa sao?
Đánh chết cô ta, cô ta cũng không tin là Lục Hòa Ngọc làm bài kiểm tra, hơn nữa bà Lục và Lục Như Y đã gây gỗ với cô như vậy trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô vẫn có thể tiếp tục học mà không có thù oán gì sao? Có khả năng tiếp tục học tập thoải mái sao?
Nghĩ đến việc mỗi lần cô ta gọi điện khiến cho Lục Như Y đối phó với Lục Hòa Ngọc, giống như đấm vào bông, cảm giác đó thật là bực bội, tại sao Lục Hòa Ngọc lại chơi như vậy?
Dù sao thì cô ta cũng không tin rằng kết quả này là do Lục Hòa Ngọc có được và cô ta cảm thấy có thể là ai đó đã làm bài kiểm tra cho cô, hoặc cô đã bỏ tiền ra – đúng rồi, tại sao cô ấy lại quên rằng ông nội của cô ta trước đây đã cho Lục Hòa Ngọc rất nhiều tiền bạc, nói không chừng cô chính là trước khi thi đã bỏ tiền ra mua câu trả lời, mới có thể thi tốt như vậy?
Khẽ cụp mắt xuống để che đi sự u ám trong mắt, Trì Lam cảm thấy điểm của Lục Hòa Ngọc nhất định có vấn đề, ai biết điểm của cô sau khi đi Nhị Trung là đúng hay sai.
Cô ta nhớ rằng cô đã gặp Lục Hòa Ngọc trên máy bay một thời gian trước và nói với Trì Ngạn rằng Lục Hòa Ngọc có thể đã không hoàn thành tốt trong bài kiểm tra nên cô đang có tâm trạng tồi tệ. Cô không thể hiện sự ghen ghét trên khuôn mặt của mình mà kiếm cớ cho rằng điểm số của Lục Hòa Ngọc không tốt, nói không chừng đi thủ đô chính là sợ bị người vạch trần ra cô ăn gian đi.
"Nếu không, tìm Lục Hòa Ngọc nói rõ một chút?" Trì Ngạn thấy sắc mặt mọi người không tốt lắm, cũng không ai phát ra âm thanh.
"Tìm cái gì mà tìm, Trì gia nuôi nó bao nhiêu năm như vậy, nó cũng không biết đứng ra nói chuyện." Mẹ Trì tức giận nói.
"Lục Hòa Ngọc không phải là người như vậy. Lần trước con và anh trai đến thủ đô gặp cậu ấy trên máy bay, có lẽ cậu ấy còn chưa trở về thành phố A, nếu không con sẽ đi.." Trì Lam cắn môi nhỏ giọng nói.
"Cho ta số điện thoại của nó, đến lúc đó ta sẽ liên lạc trực tiếp nói với nó, cảnh cáo chúng mày không được phép ra ngoài nói linh tinh, nếu không đừng trách ta không khách khí." Trì lão gia tử gắt gao ngắt lời cô ta. Cái đứa cháu gái mới này sau khi trở về có bao nhiêu cân lượng ông có thể không biết?
Những hành động nhỏ thường ngày ở tưởng chừng như vô hại nhưng không ảnh hưởng đến đạu cục thì ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nhưng giờ đây Trì gia đang đứng trên đỉnh của sóng gió, nếu như lại để cho cô ta đảo ra loạn ra gì đó, toàn bộ Trì gia nói không chừng chỉ sẽ chẳng còn gì, cũng không biết nhận đứa cháu gái này về đến tột cùng là tốt hay xấu.
Nhưng mà, ông cũng không biết rằng chính ông kiếp trước đã giết chết Trì Tiểu Vãn, hiện tại ông còn muốn cầu xin Lục Hòa Ngọc bình an sao? E rằng quá ngây thơ rồi.
Trì Lam lần đầu tiên bị ông nội khiển trách, cô ta cảm thấy uất ức và khó chịu, cô ta cảm thấy Lục Hòa Ngọc chính là kẻ thù của mình, hơn nữa còn cảm thấy Lục Hòa Ngọc bỏ tiền ra mua đáp án để được điểm cao như vậy. Không kiểm soát được suy nghĩ của mình, cô ta dường như đang nghịch điện thoại di động nhưng lại âm thầm gửi ý nghĩ này cho Lục Như Y, dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Lục Như Y, Lục Như Y chắc chắn sẽ không thể ngăn được miệng mình, lúc đó, cô ta sẽ không tin rằng vị trí thủ khoa của Lục Hòa Ngọc vẫn có thể trụ vững.
"Bọn con không có số điện thoại của em ấy." Trì Ngạn lúng túng nói.
Khi Trì lão gia tử nghe vậy, ông liếc mắt nhìn sang mấy đứa cháu gái có mặt nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu, Trì Tiểu Ngọc nói thầm: "Điện thoại di động trước kia của cô ta đã cho A Hà dùng."
Mẹ của Trì Tiểu Ngọc lúc này rất muốn bịt miệng con gái của mình lại, không thấy sắc mặt của lão gia tử đã thay đổi rồi sao, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng đứa em dâu của mình sẽ không để cho Trì Tiểu Vãn cầm điện thoại di động đi mà thậm chí còn đưa cho người hầu dùng, điều này thực sự có một chút quá đnags.
Trì lão gia tử trầm mặc một hồi, hô hấp cũng trở nên khó khăn, không ngờ con dâu thứ hai ngay cả một cái điện thoại di động cũng không để cho Trì Tiểu Vãn lấy đi, đúng là giỏi quá rồi! Điện thoại di động tình nguyện cho người hầu sử dụng cũng không để cho Trì Tiểu Vãn mang đi.
"Cha."
"Ông nội."
"Ông ơi!"
Không ai nghĩ tới lão gia sẽ ngất đi không báo trước, trong lúc nhất thời bọn họ hoảng sợ một hồi, phải biết nhà họ Trì được là lão gia tử nâng đỡ, nếu ngã xuống thì Trì gia thật sự sẽ hỗn loạn.
Nhà họ Trì hỗn loạn, nhà họ Lục cũng không kém hơn bao nhiêu, có lẽ Lục Hòa Ngọc sống một mình quá tốt, ngược lại tát vào mặt bọn họ một cái, cảm giác này thật sự rất xấu hổ.
Cũng không phải sao, Lục Hoa Sinh rất hối hận đối với việc đuổi Lục Hòa Ngọc rời khỏi nhà họ Lục, bà Lục còn nói sau khi rời khỏi nhà họ Lục cũng đừng nghĩ tới việc bọn họ sẽ nuôi nấng cô nữa, Lục Như Y còn mong cô nhanh chóng rời đi, nào ngờ, cuối cùng hối hận người sẽ là bọn họ.
Chỉ là bọn họ rất hối hận nhưng không tìm được Lục Hòa Ngọc ở đâu, đối mặt với những ánh mắt xa lạ xung quanh, dù họ có cố gắng giả vờ thế nào cũng không thể xóa bỏ sự thật là bọn họ đã xua đuổi Lục Hòa Ngọc.
"Ai biết điểm của nó lại tốt như vậy, không phải nhà họ Trì nói điểm nó cũng chỉ bình thường thôi sao?" Mẹ Lục vào lúc này không nhịn được có chút oán trách người Trì gia nói gạt nhà bà, nếu không phải bọn họ nói Lục Hòa Ngọc thành tích vậy, bọn họ cũng sẽ không bởi vì sợ thành tích của cô gây mất thể diện mà làm ra chuyện như vậy.
"Sẽ không phải là chị ta gian lận đấy chứ." Lục Như Y không phục mà nói, cô ta cũng không tin Lục Hòa Ngọc có thể thi được thành tích như vậy.
"Có thể gian lận ra thủ khoa cũng là bản lĩnh của nó, vấn đề là nó gian lận như thế nào? Mày coi những giám khảo trong phòng là không khí sao?" Lục Hoa Sinh đối với việc đứa con gái nhỏ chỉ học thói xấu của vợ đã sớm không có biện pháp, nhịn không được cảm thấy có chút châm chọc, ông đã từng cho rằng Lục Hòa Ngọc là một cô gái vị thành niên, còn được kiều dưỡng ở Trì gia mười mấy năm, chắc chắn là không có biện pháp ở bên ngoài độc lập sinh hoạt, lại không dự đoán được, cô không chỉ ở bên ngoài độc lập sinh sống mà còn sống được tương đối xuất sắc.
Căn bản không cần Lục gia bọn họ, thậm chí thi ra thành tích tốt như vậy, nếu nói, ông lúc trước có ý định đón cô trở về Lục gia, cô thi ra thành tích như vậy, nói ra đi đều rất nở mày nở mặt a, đáng tiếc, ánh mắt của ông lại đánh giá sai rồi, cũng không dự đoán được Lục Hòa Ngọc sẽ bởi vậy mà biến hóa ngược lại càng thêm chăm chỉ học tập vì chính mình mưu đường.
Cũng đúng, đứa trẻ sinh hoạt ở Trì gia lại há là gia đình bình thường dưỡng ra có thể so sánh được? Lục Hoa Sinh suy nghĩ.
Nhưng rốt cuộc ông lại không nghĩ tới thực sự muốn hiểu biết đứa con gái nửa đường trở này, liền tùy ý cô cùng Lục gia đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.
"Nếu chị ta biết đáp án trước không phải được sao." Lục Như Y chính là không tin Lục Hòa Ngọc thi được tốt như vậy, hơn nữa cô ta còn nhìn thấy tin nhắn mà Trì Lam gửi tới.
"Tôi cảm thấy Như Y nói rất đúng, đúng là có cái khả năng này." Lục phu nhân cũng cho rằng như vậy, không cho rằng người thành tích từ trước đến nay đều không bằng Trì Lam sao có thể thi ra được thành tích tốt như vậy?
"Mẹ con bà cảm thấy nó sẽ có tiền đi mua đáp án sao? Đừng quên nó ra khỏi nhà chúng ta, ai cho nó tiền?" Lục Thiên trạch vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không hé răng rốt cuộc ra tiếng nói.
"Thiên Trạch nói không sai, tôi cấp tiền cũng bất quá là vừa đủ cho nó sinh hoạt mà thôi, căn bản là sẽ không có nhiều tiền như vậy để đi mua đáp án." Lục Hoa Sinh cảm thấy con trai nói không sai, liền tính Trì gia trước kia cho cô không ít tiền tiêu vặt nhưng lại có thể có bao nhiêu, cô gái nhỏ mỗi ngày đều sẽ tiêu tiêu mua mua quần áo, còn có thể dư lại rất nhiều tiền? Vừa nhìn con gái của ông sẽ biết, mỗi tháng một vạn tiền tiêu vặt đều không dùng đủ.
Còn nữa đáp án là có thể mua được sao? Đừng ngu ngốc, đó là tài liệu tuyệt mật của quốc gia, tiết lộ ra đó là tội lớn.
Đối với việc này, Lục phu nhân không hé răng, bởi vì Lục Hoa Sinh bảo bà cho Lục Hòa Ngọc tiền, bà đều giấu diếm xuống dưới căn bản là không có cho Lục Hòa Ngọc, hiện tại càng phải che dấu đến gắt gao mới được.
Nhưng mà, Lục phu nhân lại không biết, có đôi khi giấy là bọc không được lửa.
Đặc biệt là ở ngay lúc này, bà đã quên Lục gia hiện giờ đứng ở đầu ngọn gió, người bên ngoài đang nỗ lực khai quật tin tức của Lục gia cùng Trì gia đâu, chẳng qua bọn họ đối với Trì gia vẫn là có chút cố kỵ, nên hướng Lục gia bên này xuống tay liền hoàn toàn không khách khí.