Chương 11
Lương Chi Chính trong lòng rất phức tạp, nếu Lục Hòa Ngọc không thích Chung Cảnh Tri mà thích Đường Việt Ninh mà nói thì Chung Cảnh Tri loại hành vi si hán này tính là cái gì? Đương nhiên anh biết rõ Chung Cảnh Tri từ trước đến nay sẽ không làm chuyện vô dụng, đồ vật anh đã nhận định nhất định phải rơi vào trong tay anh.
Đương nhiên, đó là nếu Đường Việt Ninh thích Lục Hòa Ngọc cậu ta cũng chưa chắc có thể được như nguyện cùng cô ở bên nhau, thân phận của cậu ta vẫn ở tại nơi đó, Lục Hòa Ngọc hiện giờ lại bị Lục gia đuổi ra khỏi, cùng cô nhi cũng không khác nhau mấy, Đường gia sẽ không tiếp thu một người vợ có thân phận như vậy, cho nên trừ bỏ Chung Cảnh Tri ra, anh thật đúng là nghĩ không có ai có khả năng bảo vệ được cái người không có thân phận cùng bối cảnh như Lục Hòa Ngọc.
Hiện giờ Chung Cảnh Tri đều nói như vậy, anh đương nhiên phải dựa theo lời mà làm việc, đến nỗi Lục gia gì đó phá hủy đi.
Chung Cảnh Tri sau khi để Lương Chi Chính đi xử lý chuyện này, trong ngày liền bay trở về thủ đô.
Bên này Lục Hòa Ngọc nhớ tới lời đồn thì thấy cảm thấy hơi phiền, trực tiếp lên mạng tra ra vô số trang ẩn danh, trang web này rất khó tìm thấy, người biết đến cũng không nhiều, Lục Hòa Ngọc biết được căn bản là do trong nguyên tác Địch Phàm chính là bị đối thủ một mất một còn thuê tiền đuổi giết trên trang web này, sau khi gặp được Trì Lam, phát hiện bệnh mù mặt của mình liền đến người nhà đều không nhớ được thế nhưng nhớ kỹ mặt một cô gái, đáng tiếc chỉ là nam xứng thâm tình.
Ở chỗ này có thể nặc danh làm thuê người làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị người phát hiện.
Kĩ năng máy tính của cô cũng không kém, bởi vậy rất dễ dàng liền đăng ký tài khoản tìm người thay cô làm việc, đương nhiên, tiền thuê cũng không rẻ.
Chờ sau khi thỏa thuận thanh toán tiền thuê, Lục Hòa Ngọc mới cảm thấy không như vậy nghẹn khuất, lại vào xem biến động của thị trường chứng khoán, Lục Hòa Ngọc lớn mật đem tất cả tiền đều đầu tư vào, sau đó đóng lại máy tính tiếp tục làm đề thi, chương trình của cao tam trừ bỏ luyện đề vẫn là luyện đề, cũng may mấy cái đề này đối với cô mà nói cũng không phải rất khó, cô cho rằng khó nhất là môn văn.
Nhớ tới khi nghỉ tết hai cô gái kia nói, Lục Hòa Ngọc sờ sờ cằm, cô nếu không có cầm cái danh thủ khoa trở về thật đúng là thực xin lỗi với lời nói lúc ấy, kể từ đó cô liền càng chuyên tâm ôn luyện.
Cứ như thế, sau đó lời đồn đãi trong trường học biến mất khi nào cô cũng không biết nhưng cô không để ý không cũng có việc gì, bên cạnh cô có hai người đặc biệt quan tâm tới chuyện của cô, Lục Hòa Ngọc không cấm khen thầm một câu, đãi ngộ của học sinh có thành tích tốt đúng là không tồi, trong một đêm lan tỏa lời đồn đãi, ở trong một đêm lại biến mất, có thể thấy được thành tích tốt ở cái trường học nào cũng đều rất nổi tiếng, lại không biết đây hoàn toàn không phải là công lao của hiệu trưởng bọn họ mà là có một người khác đứng sau.
Bất quá liền tính lời đồn đãi không có, không đại biểu Lục Hòa Ngọc sẽ hủy đơn trên trang vô danh, cũng không trách Lục Hòa Ngọc làm như thế, Lục Như Y quá ngu, dễ dàng bị người ta lợi dụng, người Lục gia lại luôn thờ ơ lạnh nhạt, nếu như bọn họ có một chút để tâm đến quan hệ huyết thống, Lục Hòa Ngọc cô cũng không đến mức trực tiếp cùng bọn họ chặt đứt liên hệ, lời đồn đãi lần này vô luận người Lục gia có biết hay không, cô đều phải làm cho bọn họ bận đến mức không có thời gian nhớ tới chính mình.
.
||||| Truyện đề cử: Là Sếp Lừa Em |||||
Đại khái bởi vì lời đồn đãi, làm mọi người một lần nữa nhìn nhận lại Lục Hòa Ngọc, hiện giờ trong lớp học cũng có rất nhiều bạn học tìm Lục Hòa Ngọc hỏi chuyện, Cao Ninh tức khắc cảm khái nói, "Trước kia thật tốt, cậu thuộc về tớ cùng Diệp Hàm, hiện tại đều thành của mọi người."
"Đúng vậy, tan học bên cạnh tớ cũng không có ai, cậu vẫn còn tốt, còn được ngồi cùng bàn với Hòa Ngọc." Diệp Hàm càng buồn bực, chỗ ngồi của cô cách bàn Cao Ninh tận bốn bàn.
"Cũng không có biện pháp, ai bảo cậu thấp đâu." Cao Ninh hơi vểnh môi, cô cao một mét sáu tám, Lục Hòa Ngọc cao một mét sáu hai, không được tính là thấp nhưng cũng không tính là rất cao, nhưng Diệp Hàm chỉ có cao có một mét năm tám, có vẻ tương đối nhỏ xinh.
"Đời người gian nan, có một số việc đừng vạch trần." Diệp Hàm muốn hộc máu, anh chị, bố mẹ của cô đều cao, liền chỉ có cô là vóc dáng thấp, phi thường buồn bực.
"Tớ cảm thấy như vậy khá tốt, người ta có thể chim nhỏ nép vào người, cậu không được a." Lục Hòa Ngọc nhấp môi cười trộm, chim nhỏ nép vào người từ này chính là rất thích hợp với nữ sinh vóc dáng nhỏ, đương nhiên, nữ sinh cao nếu tìm người yêu cao hơn so với mình thì cũng có thể chim nhỏ nép vào người.
"Cậu ấy đó là đột biến gien, hơn nữa ai mà không phải là tiểu công trúa, tớ cũng có thể." Cao Ninh không phục mà tiến lên chôn mặt vào trước ngực cô.
Lục Hòa Ngọc nhìn cô như vậy nhịn không được bật cười, luôn cso cảm giác Cao Ninh chính là một cái hạt dẻ cười, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt cô nói, "Ừ, tiểu công trúa."
"Cậu xác định cậu như vậy không phải là đang chiếm tiện nghi của Hòa Ngọc sao?" Diệp Hàm cũng nhịn không được cười.
Cao Ninh cảm thấy được mình gối đầu trên vị trí mềm mại, theo bản năng duỗi tay sờ một chút, tức khắc mu bàn tay liền xuất hiện một vệt đỏ, nhanh chóng đứng thẳng dậy, đôi mắt còn không khống chế được mà trộm nhìn.
".. Hắc hắc, nhất thời lỡ tay."
"Tớ nên nói gì với cậu đây?" Lục Hòa Ngọc không biết nên khóc hay cười, đây còn là bị một cô gái chiếm tiện đâu.
"Cậu đúng là đồ háo sắc." Diệp Hàm dùng tay che mắt lại.
Còn không đợi Cao Ninh giải thích, liền nghe được chuông báo vào học vang lên, Diệp Hàm hướng cô làm cái mặt quỷ, Cao Ninh buồn bực, cô đúng là nhất thời lỡ tay mà.
Bất quá, chuyện gì đều không có quan trọng bằng đi học, đặc biệt là hiện tại giai đoạn thi đại học lao tới, chờ đến giờ đi học, mọi người đều chuyên tâm vào khẩn trương ôn tập, cũng chỉ có thời điểm tan học sẽ gặp mặt bạn bè đùa giỡn, thả lỏng một chút tâm trạng.
Lục Hòa Ngọc cũng chuyên tâm vào ôn tập, cũng không thể nói mà không làm nha, đến nỗi Lục gia bên kia, từ sau khi cô tuyên bố nhiệm vụ ra ngoài liền có người nhận đơn.
Lục gia bên này thật đúng là không tốt lắm, Lục gia sinh ý cùng một lúc bị nhiều người chèn ép, Lục Hoa Sinh vội đến sứt đầu mẻ trán, mẹ Lục vốn dĩ chính là bà chủ gia đình, chưa từng phải làm việc, đối với công việc của chồng hoàn toàn giúp không được gì, con gái gần đây còn mỗi ngày không thấy bóng dáng, muốn gọi điện thoại tìm Trì Lam nhưng hôm trước bà cùng Trì Lam nói chuyện, phát hiện giọng điệu của cô quái quái, không cấm có chút bực bội.
"Con dạo này đi đâu đó?"
Hôm nay thời điểm ăn cơm, mẹ Lục nhịn không được có chút oán trách mà hỏi Lục Như Y.
Lục Như Y tay gắp đồ ăn hơi dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng phát sầu, bởi vì người cô tìm đến Nhị Trung để tản lời đồn về Lục Hòa Ngọc, không nghĩ tới bị điều tra ra, hai nữ sinh kia bị trường học khai trừ còn ghi bị đánh dấu vi phạm hạnh kiểm nặng, mà cô không chỉ bị hai nữ sinh kia khai tên ra mà người cô lén đưa tiền cũng đe dọa cô nếu không trả tiền liền nói cho cha mẹ cô, nhưng việc này cô lại không dám nói cho người nhà, lại hy vọng người nhà biết chuyện giúp cô xử lý.
"Con đi đến nhà bạn học bù."
"Muốn học bù mời gia sư tại nhà là được, một đứa con gái như con cả ngày đi ra bên ngoài rất nguy hiểm." Mẹ Lục không chú ý tới thần sắc của cô, vừa nghe cô nói là học tập, tức khắc không đồng ý nói.
"Vâng, con đã biết." Lục Như Y nghe được mẹ cô nói, không khỏi buồn chán nhưng nhớ tới Lục Hòa Ngọc ở Nhị Trung, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Lục Như Y cảm thấy khó có thể nuốt xuống, Lục Hòa Ngọc dựa vào cái gì sống tốt hơn mình, rõ ràng đều đã bị đuổi ra khỏi nhà, vì cái gì vẫn còn có người giúp cô ta?
Càng nghĩ càng không phục, sau đó cô vừa chịu không nổi khi bị kia hai nữ sinh kia dây dưa, vừa oán hận Lục Hòa Ngọc ở Nhị Trung sống đến hô mưa gọi gió, trong lòng có oán khí, đương nhiên là tìm lấy cái cớ phát tiết, Lục Hòa Ngọc liền thành nơi để cô trút giận.
Buổi chiều thứ sáu hôm nay sau khi tan học, Lục Hòa Ngọc, Cao Ninh cùng Diệp Hàm đang đi ra ngoài cổng trường, thảo luận đề thi thử vừa mới thi xong.
Lục Như Y cũng không biết tới đây từ khi nào, Lục Như Y thấy Lục Hòa Ngọc thoạt nhìn còn đẹp hơn so với trước kia, trong lòng cũng nổi lên ghen ghét, nhịn không được lớn tiếng gọi tên cô, "Lục Hòa Ngọc, chị đứng lại!"
Lục Hòa Ngọc thật sự đã lâu rồi không được nghe giọng nói này, nhẹ nhướn mày, nhìn về phía phát ra thanh âm đúng là của Lục Như Y, bất quá cô ta thoạt nhìn có vẻ thật sự trải qua không được tốt lắm.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm đều không quen biết Lục Như Y, nhưng Lục Hòa Ngọc cùng Lục Như Y mặt mũi có điểm tương tự, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống, chẳng qua Lục Như Y thoạt nhìn có hơi dữ dằn, cũng không dễ gần.
"Có việc?" Lục Hòa Ngọc biểu tình hiểu rõ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong lòng cảm thấy buồn cười, cô còn không có tìm tới cửa tính toán sổ sách đâu, kết quả Lục Như Y liền chủ động chạy tới.
"Tôi có lời muốn cùng chị nói." Lục Như Y nhịn xuống lửa giận nói.
"Tôi cùng cô không thân, có chuyện gì thì nói đi, không có việc gì thì tôi đi." Lục Hòa Ngọc xem bộ dáng của cô liền biết số tiền đó không hề lãng phí.
"Đừng tưởng rằng không trở về nhà Trì gia liền sẽ nguyện ý đón chị trở lại, Lam Lam tỷ sẽ không cho chị trở về." Lục Như Y không chỉ tức muốn hộc máu, nói không lựa lời, còn muốn tiến lên nắm tóc Lục Hòa Ngọc, thật sự cảm thấy Lục Hòa Ngọc còn tốt hơn so với mình tưởng cô liền cảm thấy trong lòng có một nỗi khiếp sợ khôn kể.
Cô rất rõ ràng đó là ba Lục một phân tiền đều không cho Lục Hòa Ngọc, cô nghĩ Lục Hòa Ngọc khẳng định trước đây ở Trì gia tích đã dành dụm một ít tiền hoặc là có người Trì gia âm thầm giúp cô, nghĩ đến đủ loại khả năng Lục Như Y liền cảm thấy không cam lòng, lúc nghỉ tết mới được đi Trì gia gặp Trì Lam hiện giờ, so sánh cùng với trước kia thật sự là một trên trời một dưới đất, thật sự không thể so, lại nhìn Lục Hòa Ngọc hiện tại rõ ràng đã bị Trì gia từ bỏ, lại bị chính mình dùng kế đuổi ra Lục gia, lại nghèo túng không có một xu, cô trong lòng liền nhịn không được đố kỵ.
Đúng vậy, đố kỵ.
Đố kỵ cô đã từng ở Trì gia sinh sống lâu như vậy, nhìn Lục Hòa Ngọc hiện giờ sinh hoạt đến tốt như vậy, khẳng định là Trì gia cho cô rất nhiều tiền, nếu không Lục Hòa Ngọc sao có thể ở bên ngoài sinh hoạt lâu như vậy.
Đừng thấy cô gọi Trì Lam là Lam Lam tỷ, kỳ thật trong lòng sao có thể không có khúc mắc? Chính là trước kia khi Trì Lam còn không có bị phát hiện thân phận, Lục Như Y cũng không ghen ghét cô sao? Chỉ là Trì Lam nguyện ý cái gì đều nhường cô, sau khi biết được thân phận của cô đó là vừa ghen ghét vừa đố kị, cho rằng Trì Lam đi rồi, cho rằng Trì gia có tiền như vậy khẳng định không ngại nuôi dưỡng Lục Hòa Ngọc, chỉ tiếc nguyện vọng này thất bại, Lục Hòa Ngọc thế nhưng bị Trì gia nhanh chóng đưa về, mang Trì Lam đi.
Nếu không thích Lục Hòa Ngọc, đương nhiên là đuổi cô ta đi ra ngoài.
Cho rằng Lục Hòa Ngọc sẽ vừa thương tâm vừa khổ sở, khẳng định không có biện pháp tiếp tục học tập, hoặc là về nhà cầu xin ba mẹ, hoặc là chính là đi ra ngoài làm công kiếm tiền, làm công việc dơ bẩn, hạ tiện nhất mà không phải giống như bây giờ sống được tốt như vậy.
"Thiểu năng trí tuệ." Lục Hòa Ngọc nhìn khuôn mặt dữ tợn của cô ta, trong mắt xẹt qua một tia mỉa mai, đúng là cho rằng cô sau khi rời khỏi Trì gia, Lục gia liền sống không nổi?
"Thật không biết chó từ đâu ra cắn loạn." Cao Ninh đều nhịn không được bị lời này của cô ta làm cho tức đến mức bật cười, Lục Hòa Ngọc tự mình sinh hoạt gần một năm, cũng chưa thấy qua có bất luận người nhà nào tới, hiện giờ chạy tới một người, còn tưởng rằng là em gái thân yêu gọi chị gái về nhà đâu, kết quả thật đúng là nực cười.
"Vẫn là có bệnh đâu, Hòa Ngọc ngàn vạn đừng tiếp xúc cùng cô ta, vạn nhất bị lây bệnh liền không tốt." Diệp Hàm cũng phụ họa nói.
"Biến đi! Đây là chuyện của tôi cùng Lục Hòa Ngọc, liên quan rắm gì đến các cô?" Lục Như Y bị các cô nói đến mức tức giận mất lý trí, hơn nữa gần đây mỗi ngày bị người cuốn lấy tâm phù khí táo* thật sự hận không thể đánh người.
* tính khí bộp chộp, nóng nảy
Đương nhiên, đó là nếu Đường Việt Ninh thích Lục Hòa Ngọc cậu ta cũng chưa chắc có thể được như nguyện cùng cô ở bên nhau, thân phận của cậu ta vẫn ở tại nơi đó, Lục Hòa Ngọc hiện giờ lại bị Lục gia đuổi ra khỏi, cùng cô nhi cũng không khác nhau mấy, Đường gia sẽ không tiếp thu một người vợ có thân phận như vậy, cho nên trừ bỏ Chung Cảnh Tri ra, anh thật đúng là nghĩ không có ai có khả năng bảo vệ được cái người không có thân phận cùng bối cảnh như Lục Hòa Ngọc.
Hiện giờ Chung Cảnh Tri đều nói như vậy, anh đương nhiên phải dựa theo lời mà làm việc, đến nỗi Lục gia gì đó phá hủy đi.
Chung Cảnh Tri sau khi để Lương Chi Chính đi xử lý chuyện này, trong ngày liền bay trở về thủ đô.
Bên này Lục Hòa Ngọc nhớ tới lời đồn thì thấy cảm thấy hơi phiền, trực tiếp lên mạng tra ra vô số trang ẩn danh, trang web này rất khó tìm thấy, người biết đến cũng không nhiều, Lục Hòa Ngọc biết được căn bản là do trong nguyên tác Địch Phàm chính là bị đối thủ một mất một còn thuê tiền đuổi giết trên trang web này, sau khi gặp được Trì Lam, phát hiện bệnh mù mặt của mình liền đến người nhà đều không nhớ được thế nhưng nhớ kỹ mặt một cô gái, đáng tiếc chỉ là nam xứng thâm tình.
Ở chỗ này có thể nặc danh làm thuê người làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị người phát hiện.
Kĩ năng máy tính của cô cũng không kém, bởi vậy rất dễ dàng liền đăng ký tài khoản tìm người thay cô làm việc, đương nhiên, tiền thuê cũng không rẻ.
Chờ sau khi thỏa thuận thanh toán tiền thuê, Lục Hòa Ngọc mới cảm thấy không như vậy nghẹn khuất, lại vào xem biến động của thị trường chứng khoán, Lục Hòa Ngọc lớn mật đem tất cả tiền đều đầu tư vào, sau đó đóng lại máy tính tiếp tục làm đề thi, chương trình của cao tam trừ bỏ luyện đề vẫn là luyện đề, cũng may mấy cái đề này đối với cô mà nói cũng không phải rất khó, cô cho rằng khó nhất là môn văn.
Nhớ tới khi nghỉ tết hai cô gái kia nói, Lục Hòa Ngọc sờ sờ cằm, cô nếu không có cầm cái danh thủ khoa trở về thật đúng là thực xin lỗi với lời nói lúc ấy, kể từ đó cô liền càng chuyên tâm ôn luyện.
Cứ như thế, sau đó lời đồn đãi trong trường học biến mất khi nào cô cũng không biết nhưng cô không để ý không cũng có việc gì, bên cạnh cô có hai người đặc biệt quan tâm tới chuyện của cô, Lục Hòa Ngọc không cấm khen thầm một câu, đãi ngộ của học sinh có thành tích tốt đúng là không tồi, trong một đêm lan tỏa lời đồn đãi, ở trong một đêm lại biến mất, có thể thấy được thành tích tốt ở cái trường học nào cũng đều rất nổi tiếng, lại không biết đây hoàn toàn không phải là công lao của hiệu trưởng bọn họ mà là có một người khác đứng sau.
Bất quá liền tính lời đồn đãi không có, không đại biểu Lục Hòa Ngọc sẽ hủy đơn trên trang vô danh, cũng không trách Lục Hòa Ngọc làm như thế, Lục Như Y quá ngu, dễ dàng bị người ta lợi dụng, người Lục gia lại luôn thờ ơ lạnh nhạt, nếu như bọn họ có một chút để tâm đến quan hệ huyết thống, Lục Hòa Ngọc cô cũng không đến mức trực tiếp cùng bọn họ chặt đứt liên hệ, lời đồn đãi lần này vô luận người Lục gia có biết hay không, cô đều phải làm cho bọn họ bận đến mức không có thời gian nhớ tới chính mình.
.
||||| Truyện đề cử: Là Sếp Lừa Em |||||
Đại khái bởi vì lời đồn đãi, làm mọi người một lần nữa nhìn nhận lại Lục Hòa Ngọc, hiện giờ trong lớp học cũng có rất nhiều bạn học tìm Lục Hòa Ngọc hỏi chuyện, Cao Ninh tức khắc cảm khái nói, "Trước kia thật tốt, cậu thuộc về tớ cùng Diệp Hàm, hiện tại đều thành của mọi người."
"Đúng vậy, tan học bên cạnh tớ cũng không có ai, cậu vẫn còn tốt, còn được ngồi cùng bàn với Hòa Ngọc." Diệp Hàm càng buồn bực, chỗ ngồi của cô cách bàn Cao Ninh tận bốn bàn.
"Cũng không có biện pháp, ai bảo cậu thấp đâu." Cao Ninh hơi vểnh môi, cô cao một mét sáu tám, Lục Hòa Ngọc cao một mét sáu hai, không được tính là thấp nhưng cũng không tính là rất cao, nhưng Diệp Hàm chỉ có cao có một mét năm tám, có vẻ tương đối nhỏ xinh.
"Đời người gian nan, có một số việc đừng vạch trần." Diệp Hàm muốn hộc máu, anh chị, bố mẹ của cô đều cao, liền chỉ có cô là vóc dáng thấp, phi thường buồn bực.
"Tớ cảm thấy như vậy khá tốt, người ta có thể chim nhỏ nép vào người, cậu không được a." Lục Hòa Ngọc nhấp môi cười trộm, chim nhỏ nép vào người từ này chính là rất thích hợp với nữ sinh vóc dáng nhỏ, đương nhiên, nữ sinh cao nếu tìm người yêu cao hơn so với mình thì cũng có thể chim nhỏ nép vào người.
"Cậu ấy đó là đột biến gien, hơn nữa ai mà không phải là tiểu công trúa, tớ cũng có thể." Cao Ninh không phục mà tiến lên chôn mặt vào trước ngực cô.
Lục Hòa Ngọc nhìn cô như vậy nhịn không được bật cười, luôn cso cảm giác Cao Ninh chính là một cái hạt dẻ cười, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt cô nói, "Ừ, tiểu công trúa."
"Cậu xác định cậu như vậy không phải là đang chiếm tiện nghi của Hòa Ngọc sao?" Diệp Hàm cũng nhịn không được cười.
Cao Ninh cảm thấy được mình gối đầu trên vị trí mềm mại, theo bản năng duỗi tay sờ một chút, tức khắc mu bàn tay liền xuất hiện một vệt đỏ, nhanh chóng đứng thẳng dậy, đôi mắt còn không khống chế được mà trộm nhìn.
".. Hắc hắc, nhất thời lỡ tay."
"Tớ nên nói gì với cậu đây?" Lục Hòa Ngọc không biết nên khóc hay cười, đây còn là bị một cô gái chiếm tiện đâu.
"Cậu đúng là đồ háo sắc." Diệp Hàm dùng tay che mắt lại.
Còn không đợi Cao Ninh giải thích, liền nghe được chuông báo vào học vang lên, Diệp Hàm hướng cô làm cái mặt quỷ, Cao Ninh buồn bực, cô đúng là nhất thời lỡ tay mà.
Bất quá, chuyện gì đều không có quan trọng bằng đi học, đặc biệt là hiện tại giai đoạn thi đại học lao tới, chờ đến giờ đi học, mọi người đều chuyên tâm vào khẩn trương ôn tập, cũng chỉ có thời điểm tan học sẽ gặp mặt bạn bè đùa giỡn, thả lỏng một chút tâm trạng.
Lục Hòa Ngọc cũng chuyên tâm vào ôn tập, cũng không thể nói mà không làm nha, đến nỗi Lục gia bên kia, từ sau khi cô tuyên bố nhiệm vụ ra ngoài liền có người nhận đơn.
Lục gia bên này thật đúng là không tốt lắm, Lục gia sinh ý cùng một lúc bị nhiều người chèn ép, Lục Hoa Sinh vội đến sứt đầu mẻ trán, mẹ Lục vốn dĩ chính là bà chủ gia đình, chưa từng phải làm việc, đối với công việc của chồng hoàn toàn giúp không được gì, con gái gần đây còn mỗi ngày không thấy bóng dáng, muốn gọi điện thoại tìm Trì Lam nhưng hôm trước bà cùng Trì Lam nói chuyện, phát hiện giọng điệu của cô quái quái, không cấm có chút bực bội.
"Con dạo này đi đâu đó?"
Hôm nay thời điểm ăn cơm, mẹ Lục nhịn không được có chút oán trách mà hỏi Lục Như Y.
Lục Như Y tay gắp đồ ăn hơi dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi, trong lòng phát sầu, bởi vì người cô tìm đến Nhị Trung để tản lời đồn về Lục Hòa Ngọc, không nghĩ tới bị điều tra ra, hai nữ sinh kia bị trường học khai trừ còn ghi bị đánh dấu vi phạm hạnh kiểm nặng, mà cô không chỉ bị hai nữ sinh kia khai tên ra mà người cô lén đưa tiền cũng đe dọa cô nếu không trả tiền liền nói cho cha mẹ cô, nhưng việc này cô lại không dám nói cho người nhà, lại hy vọng người nhà biết chuyện giúp cô xử lý.
"Con đi đến nhà bạn học bù."
"Muốn học bù mời gia sư tại nhà là được, một đứa con gái như con cả ngày đi ra bên ngoài rất nguy hiểm." Mẹ Lục không chú ý tới thần sắc của cô, vừa nghe cô nói là học tập, tức khắc không đồng ý nói.
"Vâng, con đã biết." Lục Như Y nghe được mẹ cô nói, không khỏi buồn chán nhưng nhớ tới Lục Hòa Ngọc ở Nhị Trung, trong lòng không khỏi có chút oán hận.
Lục Như Y cảm thấy khó có thể nuốt xuống, Lục Hòa Ngọc dựa vào cái gì sống tốt hơn mình, rõ ràng đều đã bị đuổi ra khỏi nhà, vì cái gì vẫn còn có người giúp cô ta?
Càng nghĩ càng không phục, sau đó cô vừa chịu không nổi khi bị kia hai nữ sinh kia dây dưa, vừa oán hận Lục Hòa Ngọc ở Nhị Trung sống đến hô mưa gọi gió, trong lòng có oán khí, đương nhiên là tìm lấy cái cớ phát tiết, Lục Hòa Ngọc liền thành nơi để cô trút giận.
Buổi chiều thứ sáu hôm nay sau khi tan học, Lục Hòa Ngọc, Cao Ninh cùng Diệp Hàm đang đi ra ngoài cổng trường, thảo luận đề thi thử vừa mới thi xong.
Lục Như Y cũng không biết tới đây từ khi nào, Lục Như Y thấy Lục Hòa Ngọc thoạt nhìn còn đẹp hơn so với trước kia, trong lòng cũng nổi lên ghen ghét, nhịn không được lớn tiếng gọi tên cô, "Lục Hòa Ngọc, chị đứng lại!"
Lục Hòa Ngọc thật sự đã lâu rồi không được nghe giọng nói này, nhẹ nhướn mày, nhìn về phía phát ra thanh âm đúng là của Lục Như Y, bất quá cô ta thoạt nhìn có vẻ thật sự trải qua không được tốt lắm.
Cao Ninh cùng Diệp Hàm đều không quen biết Lục Như Y, nhưng Lục Hòa Ngọc cùng Lục Như Y mặt mũi có điểm tương tự, liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống, chẳng qua Lục Như Y thoạt nhìn có hơi dữ dằn, cũng không dễ gần.
"Có việc?" Lục Hòa Ngọc biểu tình hiểu rõ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong lòng cảm thấy buồn cười, cô còn không có tìm tới cửa tính toán sổ sách đâu, kết quả Lục Như Y liền chủ động chạy tới.
"Tôi có lời muốn cùng chị nói." Lục Như Y nhịn xuống lửa giận nói.
"Tôi cùng cô không thân, có chuyện gì thì nói đi, không có việc gì thì tôi đi." Lục Hòa Ngọc xem bộ dáng của cô liền biết số tiền đó không hề lãng phí.
"Đừng tưởng rằng không trở về nhà Trì gia liền sẽ nguyện ý đón chị trở lại, Lam Lam tỷ sẽ không cho chị trở về." Lục Như Y không chỉ tức muốn hộc máu, nói không lựa lời, còn muốn tiến lên nắm tóc Lục Hòa Ngọc, thật sự cảm thấy Lục Hòa Ngọc còn tốt hơn so với mình tưởng cô liền cảm thấy trong lòng có một nỗi khiếp sợ khôn kể.
Cô rất rõ ràng đó là ba Lục một phân tiền đều không cho Lục Hòa Ngọc, cô nghĩ Lục Hòa Ngọc khẳng định trước đây ở Trì gia tích đã dành dụm một ít tiền hoặc là có người Trì gia âm thầm giúp cô, nghĩ đến đủ loại khả năng Lục Như Y liền cảm thấy không cam lòng, lúc nghỉ tết mới được đi Trì gia gặp Trì Lam hiện giờ, so sánh cùng với trước kia thật sự là một trên trời một dưới đất, thật sự không thể so, lại nhìn Lục Hòa Ngọc hiện tại rõ ràng đã bị Trì gia từ bỏ, lại bị chính mình dùng kế đuổi ra Lục gia, lại nghèo túng không có một xu, cô trong lòng liền nhịn không được đố kỵ.
Đúng vậy, đố kỵ.
Đố kỵ cô đã từng ở Trì gia sinh sống lâu như vậy, nhìn Lục Hòa Ngọc hiện giờ sinh hoạt đến tốt như vậy, khẳng định là Trì gia cho cô rất nhiều tiền, nếu không Lục Hòa Ngọc sao có thể ở bên ngoài sinh hoạt lâu như vậy.
Đừng thấy cô gọi Trì Lam là Lam Lam tỷ, kỳ thật trong lòng sao có thể không có khúc mắc? Chính là trước kia khi Trì Lam còn không có bị phát hiện thân phận, Lục Như Y cũng không ghen ghét cô sao? Chỉ là Trì Lam nguyện ý cái gì đều nhường cô, sau khi biết được thân phận của cô đó là vừa ghen ghét vừa đố kị, cho rằng Trì Lam đi rồi, cho rằng Trì gia có tiền như vậy khẳng định không ngại nuôi dưỡng Lục Hòa Ngọc, chỉ tiếc nguyện vọng này thất bại, Lục Hòa Ngọc thế nhưng bị Trì gia nhanh chóng đưa về, mang Trì Lam đi.
Nếu không thích Lục Hòa Ngọc, đương nhiên là đuổi cô ta đi ra ngoài.
Cho rằng Lục Hòa Ngọc sẽ vừa thương tâm vừa khổ sở, khẳng định không có biện pháp tiếp tục học tập, hoặc là về nhà cầu xin ba mẹ, hoặc là chính là đi ra ngoài làm công kiếm tiền, làm công việc dơ bẩn, hạ tiện nhất mà không phải giống như bây giờ sống được tốt như vậy.
"Thiểu năng trí tuệ." Lục Hòa Ngọc nhìn khuôn mặt dữ tợn của cô ta, trong mắt xẹt qua một tia mỉa mai, đúng là cho rằng cô sau khi rời khỏi Trì gia, Lục gia liền sống không nổi?
"Thật không biết chó từ đâu ra cắn loạn." Cao Ninh đều nhịn không được bị lời này của cô ta làm cho tức đến mức bật cười, Lục Hòa Ngọc tự mình sinh hoạt gần một năm, cũng chưa thấy qua có bất luận người nhà nào tới, hiện giờ chạy tới một người, còn tưởng rằng là em gái thân yêu gọi chị gái về nhà đâu, kết quả thật đúng là nực cười.
"Vẫn là có bệnh đâu, Hòa Ngọc ngàn vạn đừng tiếp xúc cùng cô ta, vạn nhất bị lây bệnh liền không tốt." Diệp Hàm cũng phụ họa nói.
"Biến đi! Đây là chuyện của tôi cùng Lục Hòa Ngọc, liên quan rắm gì đến các cô?" Lục Như Y bị các cô nói đến mức tức giận mất lý trí, hơn nữa gần đây mỗi ngày bị người cuốn lấy tâm phù khí táo* thật sự hận không thể đánh người.
* tính khí bộp chộp, nóng nảy