Chương 46: Đêm đầu tiên
Vào kì nghỉ đông, Tôn Kỳ vốn muốn núp trong phòng chơi game, dù nhiều lần từ chối, vẫn bị đám anh em họ của cậu ta kéo ra cửa.
Cậu ta với đám anh em họ một năm nhiều nhất chỉ gặp nhau mấy lần xác thực không có chung chủ đề, nhưng cũng không thể biểu hiện ra bộ dáng rất không tình nguyện.
Sau khi lên tàu, anh họ lớn của Tôn Kỳ Điền Tường, nói với mấy người họ: "Hôm nay anh trả tiền, mọi người tận tình ăn uống vui chơi, cứ tính cho anh."
"Cảm ơn anh Tường."
"Anh Tường quá đẹp trai."
"Nhìn thấy cậu cả năm nay kiếm được không ít, vậy chúng em không khách sáo với anh nữa."
"Đều là anh em họ nhà mình, không cách khách sáo với anh." Điền Tường nói: "Trước tiên đi sòng bạc đánh hai ván, rồi đi xoa bóp thả lỏng, tiếp đó đi ca hát, tối nay ở lại chỗ này như thế nào?"
"Được."
"Được."
Người khác đều đã đồng ý, Điền Tường đổi thẻ đánh bạc chia cho họ, một hàng người đi vào sòng bài.
Tôn Kỳ lần đầu tiên đến chỗ thế này, hơn nữa cậu ta cũng không biết đánh bài, cũng không muốn học, chuẩn bị đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh ngồi đợi họ.
"Tiểu Kỳ, em không chơi sao?" Điền Tường thấy Tôn Kỳ đi thẳng về khu nghỉ ngơi bèn hỏi.
"Em ngồi một lát rồi chơi, các anh chơi của các anh, chơi cho vui, không cần quản em." Tôn Kỳ nói.
"Em có phải lại đói rồi không? Anh giúp em gọi chút đồ ăn, em ngồi bên này ăn đồ ăn đợi tui anh, tụi anh chơi một tiếng." Điền Tường nói.
"Được." Tôn Kỳ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Tôn Kỳ vừa ngồi xuống, bỗng nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cậu ta, ôm lấy cậu ta.
Tôn Kỳ bị dọa tim nhảy dựng, lập tức xoay đầu nhìn qua, đám anh em họ của cậu ta cũng sửng sờ.
"Bạn nhỏ, đây là chỗ bạn nên đến à?" Ngụy Nam Phong một tay ôm Tôn Kỳ, một tay khác cầm ly rượu hỏi cậu ta.
Tôn Kỳ nhìn Ngụy Nam Phong sửng sờ, không biết nên trả lời thế nào.
Bạn bè Ngụy Nam Phong gọi: "Nam Phong, cậu làm gì đấy? Có phải uống nhiều rồi không? Nhanh lại kéo cậu ta về, đừng để cậu ta dọa đứa nhỏ nhà người ta."
"Anh, anh không phải cũng đến rồi sao?" Tôn Kỳ không phục nói.
"Tôi bao lớn, em bao lớn?" Ngụy Nam Phong nói.
"Em đã thành niên." Tôn Kỳ không hài lòng nói.
"Nam Phong, Nam Phong, cậu đừng dọa người ta." Bạn Ngụy Nam Phong đi qua muốn kéo hắn đi.
"Đã thành niên, nhưng chưa thành thục." Ngụy Nam Phong dùng sức hôn một cái trên mặt Tôn Kỳ, nhỏ tiếng nói bên tai cậu ta: "Đừng chạy loạn khắp nơi."
Ngụy Nam Phong bị bạn hắn kéo đi, một người trong đám bạn hắn xin lỗi với Tôn Kỳ nói: "Xin lỗi, cậu ấy uống hơi nhiều, cậu quên đi đừng để trong lòng."
Một người bạn khác của Ngụy Nam Phong gọi giám đốc đến, chi phí đám Tôn Kỳ ăn uống đều tính cho bọn họ, an ủi Tôn Kỳ.
"Tiểu Kỳ, em không có việc gì chứ?" Điền Tường đến gần nhìn Tôn Kỳ hỏi.
"Em không sao." Tôn Kỳ lắc đầu.
"Mấy người vừa rồi, chúng ta một người cũng chọc không nổi, nếu không sao, em về... đừng nói với cha mẹ, bằng không chúng ta sau này không thể ra ngoài chơi nữa." Điền Tường nói.
"Em sẽ không nói, các anh chơi của các anh đi, em ở chỗ này đợi các anh." Tôn Kỳ thầm nghĩ, chuyện bị bạn trai mình đùa giỡn, cậu sao có thể về nhà nói với phụ huynh chứ?
"Anh, vừa rồi những người kia là ai vậy? Em vẫy tay để bảo vệ đi qua, bảo vệ giả vờ không nhìn thấy, không phải nói ông chủ chỗ này rất trâu, bảo vệ cũng rất lợi hại sao?"
"Đừng hỏi." Điền Tường nghiêm túc nói: "Vừa rồi coi như cái gì cũng không xảy ra, các em chơi của các em, anh ngồi với Tiểu Kỳ một lát."
Ngụy Nam Phong theo bạn bè vào phòng VIP, bạn bè hắn nghi ngờ hỏi: "Cậu trước đây chưa từng uống rượu phát điên, vừa rồi làm sao vậy? Hơn nữa cậu cũng không uống nhiều."
Ngụy Nam Phong cười nói: "Tớ chọc em ấy, cũng để cho em ấy biết, đến loại chỗ này, có thể sẽ gặp phải chuyện vừa rồi."
"Cậu chắc không phải thấy người ta đẹp, nên cố ý chiếm hời chứ?"
"Người của tớ, tớ chiếm hời đã làm sao?" Ngụy Nam Phong đương nhiên nói.
"Người của cậu?"
"Em ấy còn quá trẻ, đứa nhỏ trong lòng nhiều tò mò, thích chạy loạn khắp nơi, ngăn không được. Hai chúng tớ còn chưa công khai, các cậu cũng đừng đi nói với người khác, sau này nếu gặp phải, trông chừng giúp tớ là được." Thần sắc trong mắt Ngụy Nam Phong vừa bất lực lại vừa cưng chiều.
Một tiếng sau, Tôn Kỳ và đám anh em họ của cậu ta cùng nhau đi xoa bóp, rồi lại vào trong phòng đi ca hát.
Tôn Kỳ chui vào trong sofa, dùng điện thoại gửi tin nhắn nói chuyện với Dịch Duy, hỏi cậu ở nước ngoài sắp xếp như thế nào rồi. Những anh họ kia của cậu ta, thỉnh thoảng đến chạm ly với cậu ta, cậu ta sẽ uống một hớp, thời gian hai tiếng, tổng cộng cũng đã uống rượu hơn hai tiếng, nhưng cậu ta cũng không biết bản thân uống rượu gì, hình như độ còn không cao, nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh, trong phòng khó chịu oi bức, Điền Tường hỏi cậu muốn ra ngoài thông khí không, cậu gật đầu đứng lên đi ra ngoài, Điền Tường theo sau.
Tôn Kỳ vừa đi đến bên ngoài, bị một người trung niên khá mập đụng phải, đầu càng choáng hơn.
"Đụng lung tung cái gì?! Mày có mắt không?" Người trung niên kia hình như cũng uống hơi nhiều gào rống với Tôn Kỳ.
"Xin lỗi, xin lỗi." Điền Tường thay Tôn Kỳ xin lỗi nói: "Em ấy uống nhiều, không cẩn thận."
"Uống nhiều là có thể tùy tiện đụng lung tung sao?! Đụng hư tôi rồi cậu ta đền nổi không?!" Người kia không bỏ qua.
Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn thể tích người kia còn to gấp một hai lần mình, thầm nghĩ ai đụng hư ai? Chẳng muốn cùng gã đó lý luận, chỉ muốn tiếp tục đi về trước, nhưng bị người kia chắn lại không cho đi.
"Đã đụng người, còn muốn đi? Xin lỗi không biết sao? Không có miệng hả?!" Người mập mạp kia gào rống với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ một tay vịn tường, một tay ấn lồng ngực, mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác khó chịu.
Lúc này một phòng khác mở cửa ra, từ trong đi ra mấy người.
"Phùng tổng?" Dịch Bác bước nhanh đi qua, chắn ở trước mặt Tôn Kỳ nói: "Phùng tổng uống nhiều rồi?"
"Bây giờ những người trẻ tuổi này, cũng quá không lễ phép!" Phùng Cường giơ tay chỉ Tôn Kỳ mắng: "Đụng tôi rồi ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không có đã muốn đi."
"Phùng tổng, đây là bạn tôi, nếu không nể mặt mũi tôi..."
"Ai là bạn anh?! Không cần anh lo chuyện bao đồng!" Tôn Kỳ nói xong đẩy Dịch Bác ra, cậu ta mới không muốn thiếu nợ tình nghĩa của Dịch Bác, cậu ta nhìn Phùng Cường nói: "Anh nói xin lỗi là xong? Xin lỗi, như vậy được rồi chứ?"
"Mày đây là thái độ gì? Mày đây là xin lỗi sao?!" Phùng Cường vẫn không bỏ qua.
"Vậy anh muốn thế nào?" Một thanh âm từ phía sau Tôn Kỳ truyền đến.
Tôn Kỳ xoay người nhìn qua, thấy Ngụy Nam Phong đang đi đến, bước chân lâng lâng đi về phía hắn bổ nhào vào trong lòng hắn, cậu ta sắp đứng không vững, cũng không biết vừa rồi uống rượu gì đáng gờm như vậy.
Ngụy Nam Phong đón được Tôn Kỳ, ôm cậu ta vào trong lòng.
"Ngụy, Ngụy đổng..." Phùng Cường nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ, lập tức bị dọa hoàn toàn tỉnh táo, không có bộ dáng uống nhiều như vừa rồi.
Dịch Bác thấy Ngụy Nam Phong bỗng nhiên xuất hiện, tay trái siết chặt nắm tay, nhìn thấy Tôn Kỳ chôn mặt chỗ cổ Ngụy Nam Phong cọ cọ, trong lòng càng không thoải mái.
"Anh muốn như thế nào, cứ việc nói với tôi." Ngụy Nam Phong đôi mắt lạnh lùng nhìn Phùng Cường nói.
"Không có, không có!" Phùng Cường vội vàng xua tay nói: "Thực ra vừa rồi là tôi không cẩn thận đụng cậu ta, không phải cậu ta đụng tôi, nên là tôi phải xin lỗi cậu ta, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
"Khó chịu." Tôn Kỳ túm lấy quần áo Ngụy Nam Phong nói.
Ngụy Nam Phong cúi đầu nhìn Tôn Kỳ, giơ tay xoa xoa mặt cậu ta, rồi nhìn về phía Phùng Cường nói: "Chúng ta lần sau gặp nhau trò chuyện."
Ngụy Nam Phong bế Tôn Kỳ lên, nhìn Dịch Bác, lại nhìn Điền Tường, rồi ôm Tôn Kỳ xoay người rời đi.
Điền Tường bị ánh mắt sắc bén của Ngụy Nam Phong lướt qua trái tim, sợ hãi và run sợ.
Đợi sau khi Ngụy Nam Phong rời đi, sắc mặt Phùng Cường khó coi nói với Dịch Bác: "Sao cậu không nói, cậu ta là người của Ngụy đổng, cậu đây không phải muốn hại tôi chứ?"
Dịch Bác cắn răng, xoay người bước nhanh rời đi.
Ngụy Nam Phong thả Tôn Kỳ lên giường, đặc biệt sai người pha một ly trà giải rượu, đợi sau khi đưa đến, hắn ôm Tôn Kỳ vào trong lòng, đút cậu ta từng hớp nhỏ uống xong.
Đợi sau khi Tôn Kỳ uống xong, Ngụy Nam Phong đặt ly lên tủ đầu giường, giúp cậu ta vuốt lồng ngực.
Tôn Kỳ mở mắt nhìn hắn.
"Thoải mái hơn chưa?" Ngụy Nam Phong nhìn cậu ta hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu.
"Đến chỗ này cũng không nói với tôi một tiếng?"
"Em theo, đám anh họ đến." Tôn Kỳ lẩm bẩm nói.
"Mấy người anh họ của em, lúc tôi ôm em họ đứng bên cạnh không nói một lời, nếu có người đến ngăn cản tôi, tôi còn có thể vui vẻ nhìn họ."
"Họ, vốn dĩ, nhát gan, các anh vừa nhìn, không dễ chọc."
"Đồ ngốc." Ngụy Nam Phong dùng sức hôn xuống đôi má đỏ bừng của cậu ta.
"Em..." Tôn Kỳ vỗ lồng ngực mình nói: "Học sinh giỏi, không phải đồ ngốc."
Tuy trong lòng Ngụy Nam Phong còn tức giận cậu ta vừa rồi thiếu chút bị người bắt nạt, nhưng bộ dáng bây giờ đáng yêu như thế, khiến hắn nhịn không được bật cười.
"Anh rất đẹp trai." Tôn Kỳ đưa tay ra nắm mặt Ngụy Nam Phong nói: "Đẹp trai như thế, có tiền như vậy, còn có năng lực, tại sao còn chưa kết hôn?"
"Vì đợi em." Ngụy Nam Phong nói.
"Tuổi tác lớn hơn em một chút, cái khác, đều hoàn mỹ." Tôn Kỳ nét mặt chính trực nói.
Khóe miệng Ngụy Nam Phong giật giật, cúi người nói bên tai Tôn Kỳ: "Nhưng thể lực của tôi tốt hơn em, em muốn thử một chút không."
"Anh...muốn cái gì đó sao?" Tôn Kỳ mặt càng đỏ hơn, trước đó họ tuy từng có rất nhiều hành vi thân mật, nhưng không làm đến bước cuối cùng.
"Em bằng lòng không?" Ngụy Nam Phong nghiêm túc hỏi.
"Em, em không biết." Tôn Kỳ trong lòng đồng ý, nhưng thẹn thùng nói ra.
"Vậy thử xem, nếu em không bằng lòng, thì hô ngừng." Ngụy Nam Phong chậm rãi thả Tôn Kỳ xuống.
............
Sáng sớm hôm sau.
"Tỉnh rồi?" Ngụy Nam Phong ngắt cuộc gọi đi về phía giường.
Tôn Kỳ nhấc chăn lên, tựa vào đầu giường dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, cậu ta tối qua uống nhiều, nhưng kí ức thân thể rất rõ ràng.
"Rất khó chịu sao?" Ngụy Nam Phong ngồi xuống bên giường, nâng mặt cậu ta hỏi: "Đau đầu?"
Tôn Kỳ lắc đầu, muốn xuống giường, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào trên sàn, Ngụy Nam Phong đón được cậu ta, cả người lẫn chăn được hắn ôm vào trong lòng.
"Sao rồi?" Ngụy Nam Phong tựa lên trán cậu ta hỏi.
"Em...tối qua..uống nhiều..." Tôn Kỳ hơi hoảng hốt nói.
"Hối hận rồi sao?" Ngụy Nam Phong nhìn mắt cậu ta hỏi.
"Không, tự em bằng lòng, không có cái gì để hối hận." Tôn Kỳ nhỏ tiếng nói.
"Vậy em đang sợ hãi cái gì?" Ngụy Nam Phong hỏi.
Tôn Kỳ không có ý kiến gì với việc người khác xảy ra quan hệ trước hôn nhân, cậu cảm thấy đây là chuyện của người ta, người ta muốn thế nào thì thế đó, không đến lượt người khác có ý kiến, nhưng với bản thân cậu ta mà nói, cậu ta chuẩn bị phải sau hôn nhân mới gì đó.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta bây giờ có thể đi đăng ký kết hôn." Ngụy Nam Phong nghiêm túc nói.
"Cái gì chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm, em không phải người cổ đại, suy nghĩ còn không có bảo thủ như vậy, làm một lần sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm." Tôn Kỳ nói.
"Nhưng tôi muốn chịu trách nhiệm, xin em hãy để cho tôi chịu trách nhiệm." Ngụy Nam Phong nhìn cậu ta nói.
"Đừng nói đùa, em...em muốn đi tắm." Tôn Kỳ biết Ngụy Nam Phong không phải nói đùa, nhưng trong lòng cậu ta bây giờ hơi rối, không dám tiếp nhận bất kì hứa hẹn nào của hắn.
Ngụy Nam Phong bế Tôn Kỳ vào trong phòng tắm, thả cậu ta ngồi lên bậc thang bên trên bồn tắm, giúp cậu ta xả xong nước mới rời khỏi phòng tắm.
Tôn Kỳ ngâm ở trong nước, đỡ trán mình, cậu ta biết bản thân thật sự yêu Ngụy Nam Phong, cảm giác tối qua cậu ta nhớ rất rõ, cảm giác không kiềm nén được tình cảm, là do tình cảm sâu đậm tạo ra, nhưng bây giờ, trong lòng cậu ta hơi bất an và sợ hãi.
Tôn Kỳ tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra.
"Quần áo của em đâu?" Tôn Kỳ nhìn Ngụy Nam Phong nói: "Em muốn về."
Ngụy Nam Phong ôm lấy Tôn Kỳ nói: "Em bây giờ như vậy, em cảm thấy tôi có thể yên tâm để em rời đi? Có lời gì, em nói với tôi, là tôi khiến em không an tâm?"
Tôn Kỳ lắc đầu nói: "Không phải vấn đề của anh, là bản thân em để tâm vào chuyện vụn vặt, em cần phải nghĩ thật kĩ."
"Để em một mình suy nghĩ lung tung? Vậy tôi càng không yên tâm." Ngụy Nam Phong nói.
"Em...em muốn gọi điện thoại cho Dịch Duy, tìm cậu ấy nói chuyện." Tôn Kỳ nói.
Ngụy Nam Phong nhìn Tôn Kỳ một hồi nói: "Được thôi, tôi đưa em đi."
Tôn Kỳ gật đầu.
Thay đồ lót đã được giặt sạch đưa đến, Tôn Kỳ ngồi lên xe Ngụy Nam Phong về nhà.
Xe dừng ổn định, Tôn Kỳ mở cửa xe chuẩn bị xuống xe: "Em đi."
Ngụy Nam Phong kéo Tôn Kỳ lại, ôm cậu ta vào trong lòng hôn.
Tôn Kỳ không từ chối, mà nhắm mắt đợi hắn kết thúc.
Ngụy Nam Phong buông cậu ta ra, vuốt ve tóc cậu ta nói: "Đối diện với nội tâm của mình, tin tưởng tôi."
Tôn Kỳ gật đầu, duỗi người qua hôn một cái trên mặt hắn, rồi đẩy cửa xe ra xuống xe.
Tôn Kỳ vào đến phòng mình, vừa nằm lên giường, gọi điện thoại cho Dịch Duy.
"Alo." Dịch Duy nhận điện thoại.
"Cậu...bây giờ ở nước nào? Tớ có thể qua tìm cậu không?" Tôn Kỳ hỏi.
Dịch Duy nghe ra cảm xúc Tôn Kỳ không thích hợp lắm, bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"..." Tôn Kỳ do dự một lát nói: "Thực ra cũng không có gì, do họ hàng trong nhà quá nhiều, ở trong nhà khá phiền, muốn tìm cậu nói chuyện, thuận tiện ra nước ngoài giải sầu."
"Thực ra tớ không ra nước ngoài." Dịch Duy nói.
"Hả?" Tôn Kỳ sửng sờ.
"Đừng để cho bất kì người nào biết." Dịch Duy nói: "Cậu thu dọn hành lý, nói với người trong nhà cậu, cậu ra nước ngoài chơi mấy ngày, tớ sẽ sai người đi đón cậu."
"Được." Tôn Kỳ ngắt máy, lập tức thu dọn đồ đạc.
Cậu ta với đám anh em họ một năm nhiều nhất chỉ gặp nhau mấy lần xác thực không có chung chủ đề, nhưng cũng không thể biểu hiện ra bộ dáng rất không tình nguyện.
Sau khi lên tàu, anh họ lớn của Tôn Kỳ Điền Tường, nói với mấy người họ: "Hôm nay anh trả tiền, mọi người tận tình ăn uống vui chơi, cứ tính cho anh."
"Cảm ơn anh Tường."
"Anh Tường quá đẹp trai."
"Nhìn thấy cậu cả năm nay kiếm được không ít, vậy chúng em không khách sáo với anh nữa."
"Đều là anh em họ nhà mình, không cách khách sáo với anh." Điền Tường nói: "Trước tiên đi sòng bạc đánh hai ván, rồi đi xoa bóp thả lỏng, tiếp đó đi ca hát, tối nay ở lại chỗ này như thế nào?"
"Được."
"Được."
Người khác đều đã đồng ý, Điền Tường đổi thẻ đánh bạc chia cho họ, một hàng người đi vào sòng bài.
Tôn Kỳ lần đầu tiên đến chỗ thế này, hơn nữa cậu ta cũng không biết đánh bài, cũng không muốn học, chuẩn bị đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh ngồi đợi họ.
"Tiểu Kỳ, em không chơi sao?" Điền Tường thấy Tôn Kỳ đi thẳng về khu nghỉ ngơi bèn hỏi.
"Em ngồi một lát rồi chơi, các anh chơi của các anh, chơi cho vui, không cần quản em." Tôn Kỳ nói.
"Em có phải lại đói rồi không? Anh giúp em gọi chút đồ ăn, em ngồi bên này ăn đồ ăn đợi tui anh, tụi anh chơi một tiếng." Điền Tường nói.
"Được." Tôn Kỳ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Tôn Kỳ vừa ngồi xuống, bỗng nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cậu ta, ôm lấy cậu ta.
Tôn Kỳ bị dọa tim nhảy dựng, lập tức xoay đầu nhìn qua, đám anh em họ của cậu ta cũng sửng sờ.
"Bạn nhỏ, đây là chỗ bạn nên đến à?" Ngụy Nam Phong một tay ôm Tôn Kỳ, một tay khác cầm ly rượu hỏi cậu ta.
Tôn Kỳ nhìn Ngụy Nam Phong sửng sờ, không biết nên trả lời thế nào.
Bạn bè Ngụy Nam Phong gọi: "Nam Phong, cậu làm gì đấy? Có phải uống nhiều rồi không? Nhanh lại kéo cậu ta về, đừng để cậu ta dọa đứa nhỏ nhà người ta."
"Anh, anh không phải cũng đến rồi sao?" Tôn Kỳ không phục nói.
"Tôi bao lớn, em bao lớn?" Ngụy Nam Phong nói.
"Em đã thành niên." Tôn Kỳ không hài lòng nói.
"Nam Phong, Nam Phong, cậu đừng dọa người ta." Bạn Ngụy Nam Phong đi qua muốn kéo hắn đi.
"Đã thành niên, nhưng chưa thành thục." Ngụy Nam Phong dùng sức hôn một cái trên mặt Tôn Kỳ, nhỏ tiếng nói bên tai cậu ta: "Đừng chạy loạn khắp nơi."
Ngụy Nam Phong bị bạn hắn kéo đi, một người trong đám bạn hắn xin lỗi với Tôn Kỳ nói: "Xin lỗi, cậu ấy uống hơi nhiều, cậu quên đi đừng để trong lòng."
Một người bạn khác của Ngụy Nam Phong gọi giám đốc đến, chi phí đám Tôn Kỳ ăn uống đều tính cho bọn họ, an ủi Tôn Kỳ.
"Tiểu Kỳ, em không có việc gì chứ?" Điền Tường đến gần nhìn Tôn Kỳ hỏi.
"Em không sao." Tôn Kỳ lắc đầu.
"Mấy người vừa rồi, chúng ta một người cũng chọc không nổi, nếu không sao, em về... đừng nói với cha mẹ, bằng không chúng ta sau này không thể ra ngoài chơi nữa." Điền Tường nói.
"Em sẽ không nói, các anh chơi của các anh đi, em ở chỗ này đợi các anh." Tôn Kỳ thầm nghĩ, chuyện bị bạn trai mình đùa giỡn, cậu sao có thể về nhà nói với phụ huynh chứ?
"Anh, vừa rồi những người kia là ai vậy? Em vẫy tay để bảo vệ đi qua, bảo vệ giả vờ không nhìn thấy, không phải nói ông chủ chỗ này rất trâu, bảo vệ cũng rất lợi hại sao?"
"Đừng hỏi." Điền Tường nghiêm túc nói: "Vừa rồi coi như cái gì cũng không xảy ra, các em chơi của các em, anh ngồi với Tiểu Kỳ một lát."
Ngụy Nam Phong theo bạn bè vào phòng VIP, bạn bè hắn nghi ngờ hỏi: "Cậu trước đây chưa từng uống rượu phát điên, vừa rồi làm sao vậy? Hơn nữa cậu cũng không uống nhiều."
Ngụy Nam Phong cười nói: "Tớ chọc em ấy, cũng để cho em ấy biết, đến loại chỗ này, có thể sẽ gặp phải chuyện vừa rồi."
"Cậu chắc không phải thấy người ta đẹp, nên cố ý chiếm hời chứ?"
"Người của tớ, tớ chiếm hời đã làm sao?" Ngụy Nam Phong đương nhiên nói.
"Người của cậu?"
"Em ấy còn quá trẻ, đứa nhỏ trong lòng nhiều tò mò, thích chạy loạn khắp nơi, ngăn không được. Hai chúng tớ còn chưa công khai, các cậu cũng đừng đi nói với người khác, sau này nếu gặp phải, trông chừng giúp tớ là được." Thần sắc trong mắt Ngụy Nam Phong vừa bất lực lại vừa cưng chiều.
Một tiếng sau, Tôn Kỳ và đám anh em họ của cậu ta cùng nhau đi xoa bóp, rồi lại vào trong phòng đi ca hát.
Tôn Kỳ chui vào trong sofa, dùng điện thoại gửi tin nhắn nói chuyện với Dịch Duy, hỏi cậu ở nước ngoài sắp xếp như thế nào rồi. Những anh họ kia của cậu ta, thỉnh thoảng đến chạm ly với cậu ta, cậu ta sẽ uống một hớp, thời gian hai tiếng, tổng cộng cũng đã uống rượu hơn hai tiếng, nhưng cậu ta cũng không biết bản thân uống rượu gì, hình như độ còn không cao, nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh, trong phòng khó chịu oi bức, Điền Tường hỏi cậu muốn ra ngoài thông khí không, cậu gật đầu đứng lên đi ra ngoài, Điền Tường theo sau.
Tôn Kỳ vừa đi đến bên ngoài, bị một người trung niên khá mập đụng phải, đầu càng choáng hơn.
"Đụng lung tung cái gì?! Mày có mắt không?" Người trung niên kia hình như cũng uống hơi nhiều gào rống với Tôn Kỳ.
"Xin lỗi, xin lỗi." Điền Tường thay Tôn Kỳ xin lỗi nói: "Em ấy uống nhiều, không cẩn thận."
"Uống nhiều là có thể tùy tiện đụng lung tung sao?! Đụng hư tôi rồi cậu ta đền nổi không?!" Người kia không bỏ qua.
Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn thể tích người kia còn to gấp một hai lần mình, thầm nghĩ ai đụng hư ai? Chẳng muốn cùng gã đó lý luận, chỉ muốn tiếp tục đi về trước, nhưng bị người kia chắn lại không cho đi.
"Đã đụng người, còn muốn đi? Xin lỗi không biết sao? Không có miệng hả?!" Người mập mạp kia gào rống với Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ một tay vịn tường, một tay ấn lồng ngực, mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác khó chịu.
Lúc này một phòng khác mở cửa ra, từ trong đi ra mấy người.
"Phùng tổng?" Dịch Bác bước nhanh đi qua, chắn ở trước mặt Tôn Kỳ nói: "Phùng tổng uống nhiều rồi?"
"Bây giờ những người trẻ tuổi này, cũng quá không lễ phép!" Phùng Cường giơ tay chỉ Tôn Kỳ mắng: "Đụng tôi rồi ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không có đã muốn đi."
"Phùng tổng, đây là bạn tôi, nếu không nể mặt mũi tôi..."
"Ai là bạn anh?! Không cần anh lo chuyện bao đồng!" Tôn Kỳ nói xong đẩy Dịch Bác ra, cậu ta mới không muốn thiếu nợ tình nghĩa của Dịch Bác, cậu ta nhìn Phùng Cường nói: "Anh nói xin lỗi là xong? Xin lỗi, như vậy được rồi chứ?"
"Mày đây là thái độ gì? Mày đây là xin lỗi sao?!" Phùng Cường vẫn không bỏ qua.
"Vậy anh muốn thế nào?" Một thanh âm từ phía sau Tôn Kỳ truyền đến.
Tôn Kỳ xoay người nhìn qua, thấy Ngụy Nam Phong đang đi đến, bước chân lâng lâng đi về phía hắn bổ nhào vào trong lòng hắn, cậu ta sắp đứng không vững, cũng không biết vừa rồi uống rượu gì đáng gờm như vậy.
Ngụy Nam Phong đón được Tôn Kỳ, ôm cậu ta vào trong lòng.
"Ngụy, Ngụy đổng..." Phùng Cường nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ, lập tức bị dọa hoàn toàn tỉnh táo, không có bộ dáng uống nhiều như vừa rồi.
Dịch Bác thấy Ngụy Nam Phong bỗng nhiên xuất hiện, tay trái siết chặt nắm tay, nhìn thấy Tôn Kỳ chôn mặt chỗ cổ Ngụy Nam Phong cọ cọ, trong lòng càng không thoải mái.
"Anh muốn như thế nào, cứ việc nói với tôi." Ngụy Nam Phong đôi mắt lạnh lùng nhìn Phùng Cường nói.
"Không có, không có!" Phùng Cường vội vàng xua tay nói: "Thực ra vừa rồi là tôi không cẩn thận đụng cậu ta, không phải cậu ta đụng tôi, nên là tôi phải xin lỗi cậu ta, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
"Khó chịu." Tôn Kỳ túm lấy quần áo Ngụy Nam Phong nói.
Ngụy Nam Phong cúi đầu nhìn Tôn Kỳ, giơ tay xoa xoa mặt cậu ta, rồi nhìn về phía Phùng Cường nói: "Chúng ta lần sau gặp nhau trò chuyện."
Ngụy Nam Phong bế Tôn Kỳ lên, nhìn Dịch Bác, lại nhìn Điền Tường, rồi ôm Tôn Kỳ xoay người rời đi.
Điền Tường bị ánh mắt sắc bén của Ngụy Nam Phong lướt qua trái tim, sợ hãi và run sợ.
Đợi sau khi Ngụy Nam Phong rời đi, sắc mặt Phùng Cường khó coi nói với Dịch Bác: "Sao cậu không nói, cậu ta là người của Ngụy đổng, cậu đây không phải muốn hại tôi chứ?"
Dịch Bác cắn răng, xoay người bước nhanh rời đi.
Ngụy Nam Phong thả Tôn Kỳ lên giường, đặc biệt sai người pha một ly trà giải rượu, đợi sau khi đưa đến, hắn ôm Tôn Kỳ vào trong lòng, đút cậu ta từng hớp nhỏ uống xong.
Đợi sau khi Tôn Kỳ uống xong, Ngụy Nam Phong đặt ly lên tủ đầu giường, giúp cậu ta vuốt lồng ngực.
Tôn Kỳ mở mắt nhìn hắn.
"Thoải mái hơn chưa?" Ngụy Nam Phong nhìn cậu ta hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu.
"Đến chỗ này cũng không nói với tôi một tiếng?"
"Em theo, đám anh họ đến." Tôn Kỳ lẩm bẩm nói.
"Mấy người anh họ của em, lúc tôi ôm em họ đứng bên cạnh không nói một lời, nếu có người đến ngăn cản tôi, tôi còn có thể vui vẻ nhìn họ."
"Họ, vốn dĩ, nhát gan, các anh vừa nhìn, không dễ chọc."
"Đồ ngốc." Ngụy Nam Phong dùng sức hôn xuống đôi má đỏ bừng của cậu ta.
"Em..." Tôn Kỳ vỗ lồng ngực mình nói: "Học sinh giỏi, không phải đồ ngốc."
Tuy trong lòng Ngụy Nam Phong còn tức giận cậu ta vừa rồi thiếu chút bị người bắt nạt, nhưng bộ dáng bây giờ đáng yêu như thế, khiến hắn nhịn không được bật cười.
"Anh rất đẹp trai." Tôn Kỳ đưa tay ra nắm mặt Ngụy Nam Phong nói: "Đẹp trai như thế, có tiền như vậy, còn có năng lực, tại sao còn chưa kết hôn?"
"Vì đợi em." Ngụy Nam Phong nói.
"Tuổi tác lớn hơn em một chút, cái khác, đều hoàn mỹ." Tôn Kỳ nét mặt chính trực nói.
Khóe miệng Ngụy Nam Phong giật giật, cúi người nói bên tai Tôn Kỳ: "Nhưng thể lực của tôi tốt hơn em, em muốn thử một chút không."
"Anh...muốn cái gì đó sao?" Tôn Kỳ mặt càng đỏ hơn, trước đó họ tuy từng có rất nhiều hành vi thân mật, nhưng không làm đến bước cuối cùng.
"Em bằng lòng không?" Ngụy Nam Phong nghiêm túc hỏi.
"Em, em không biết." Tôn Kỳ trong lòng đồng ý, nhưng thẹn thùng nói ra.
"Vậy thử xem, nếu em không bằng lòng, thì hô ngừng." Ngụy Nam Phong chậm rãi thả Tôn Kỳ xuống.
............
Sáng sớm hôm sau.
"Tỉnh rồi?" Ngụy Nam Phong ngắt cuộc gọi đi về phía giường.
Tôn Kỳ nhấc chăn lên, tựa vào đầu giường dùng sức xoa huyệt thái dương của mình, cậu ta tối qua uống nhiều, nhưng kí ức thân thể rất rõ ràng.
"Rất khó chịu sao?" Ngụy Nam Phong ngồi xuống bên giường, nâng mặt cậu ta hỏi: "Đau đầu?"
Tôn Kỳ lắc đầu, muốn xuống giường, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào trên sàn, Ngụy Nam Phong đón được cậu ta, cả người lẫn chăn được hắn ôm vào trong lòng.
"Sao rồi?" Ngụy Nam Phong tựa lên trán cậu ta hỏi.
"Em...tối qua..uống nhiều..." Tôn Kỳ hơi hoảng hốt nói.
"Hối hận rồi sao?" Ngụy Nam Phong nhìn mắt cậu ta hỏi.
"Không, tự em bằng lòng, không có cái gì để hối hận." Tôn Kỳ nhỏ tiếng nói.
"Vậy em đang sợ hãi cái gì?" Ngụy Nam Phong hỏi.
Tôn Kỳ không có ý kiến gì với việc người khác xảy ra quan hệ trước hôn nhân, cậu cảm thấy đây là chuyện của người ta, người ta muốn thế nào thì thế đó, không đến lượt người khác có ý kiến, nhưng với bản thân cậu ta mà nói, cậu ta chuẩn bị phải sau hôn nhân mới gì đó.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta bây giờ có thể đi đăng ký kết hôn." Ngụy Nam Phong nghiêm túc nói.
"Cái gì chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm, em không phải người cổ đại, suy nghĩ còn không có bảo thủ như vậy, làm một lần sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm." Tôn Kỳ nói.
"Nhưng tôi muốn chịu trách nhiệm, xin em hãy để cho tôi chịu trách nhiệm." Ngụy Nam Phong nhìn cậu ta nói.
"Đừng nói đùa, em...em muốn đi tắm." Tôn Kỳ biết Ngụy Nam Phong không phải nói đùa, nhưng trong lòng cậu ta bây giờ hơi rối, không dám tiếp nhận bất kì hứa hẹn nào của hắn.
Ngụy Nam Phong bế Tôn Kỳ vào trong phòng tắm, thả cậu ta ngồi lên bậc thang bên trên bồn tắm, giúp cậu ta xả xong nước mới rời khỏi phòng tắm.
Tôn Kỳ ngâm ở trong nước, đỡ trán mình, cậu ta biết bản thân thật sự yêu Ngụy Nam Phong, cảm giác tối qua cậu ta nhớ rất rõ, cảm giác không kiềm nén được tình cảm, là do tình cảm sâu đậm tạo ra, nhưng bây giờ, trong lòng cậu ta hơi bất an và sợ hãi.
Tôn Kỳ tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra.
"Quần áo của em đâu?" Tôn Kỳ nhìn Ngụy Nam Phong nói: "Em muốn về."
Ngụy Nam Phong ôm lấy Tôn Kỳ nói: "Em bây giờ như vậy, em cảm thấy tôi có thể yên tâm để em rời đi? Có lời gì, em nói với tôi, là tôi khiến em không an tâm?"
Tôn Kỳ lắc đầu nói: "Không phải vấn đề của anh, là bản thân em để tâm vào chuyện vụn vặt, em cần phải nghĩ thật kĩ."
"Để em một mình suy nghĩ lung tung? Vậy tôi càng không yên tâm." Ngụy Nam Phong nói.
"Em...em muốn gọi điện thoại cho Dịch Duy, tìm cậu ấy nói chuyện." Tôn Kỳ nói.
Ngụy Nam Phong nhìn Tôn Kỳ một hồi nói: "Được thôi, tôi đưa em đi."
Tôn Kỳ gật đầu.
Thay đồ lót đã được giặt sạch đưa đến, Tôn Kỳ ngồi lên xe Ngụy Nam Phong về nhà.
Xe dừng ổn định, Tôn Kỳ mở cửa xe chuẩn bị xuống xe: "Em đi."
Ngụy Nam Phong kéo Tôn Kỳ lại, ôm cậu ta vào trong lòng hôn.
Tôn Kỳ không từ chối, mà nhắm mắt đợi hắn kết thúc.
Ngụy Nam Phong buông cậu ta ra, vuốt ve tóc cậu ta nói: "Đối diện với nội tâm của mình, tin tưởng tôi."
Tôn Kỳ gật đầu, duỗi người qua hôn một cái trên mặt hắn, rồi đẩy cửa xe ra xuống xe.
Tôn Kỳ vào đến phòng mình, vừa nằm lên giường, gọi điện thoại cho Dịch Duy.
"Alo." Dịch Duy nhận điện thoại.
"Cậu...bây giờ ở nước nào? Tớ có thể qua tìm cậu không?" Tôn Kỳ hỏi.
Dịch Duy nghe ra cảm xúc Tôn Kỳ không thích hợp lắm, bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"..." Tôn Kỳ do dự một lát nói: "Thực ra cũng không có gì, do họ hàng trong nhà quá nhiều, ở trong nhà khá phiền, muốn tìm cậu nói chuyện, thuận tiện ra nước ngoài giải sầu."
"Thực ra tớ không ra nước ngoài." Dịch Duy nói.
"Hả?" Tôn Kỳ sửng sờ.
"Đừng để cho bất kì người nào biết." Dịch Duy nói: "Cậu thu dọn hành lý, nói với người trong nhà cậu, cậu ra nước ngoài chơi mấy ngày, tớ sẽ sai người đi đón cậu."
"Được." Tôn Kỳ ngắt máy, lập tức thu dọn đồ đạc.