Chương 29: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần
Cố Hoành và Dịch Tuyên im lặng đi hồi lâu, Cố Hoành cuối cùng nhịn không được hỏi: "Dịch Tuyên, em và anh em..."
Dịch Tuyên đột ngột xoay đầu nhìn gã nói: "Ngay cả anh cũng không tin em?"
"Anh không phải không tin em, em anh khẳng định rất tin tưởng, chỉ là...bây giờ truyền đến khó nghe như vậy, phải nghĩ cách đè tin đồn nhảm này xuống phải không?"
Dịch Tuyên nhắm mắt nói: "Anh đi học đi, em mệt, trước trở về kí túc xá nghỉ ngơi."
"Dịch Tuyên..." Cố Hoành thấy Dịch Tuyên bước nhanh rời đi, vừa rồi trong lòng rất không thoải mái, bây giờ lại cảm thấy đau lòng, nghĩ đợi lát nữa đi xin lỗi y an ủi y.
Vì một câu của Tôn Kỳ, chuyện của Dịch Tuyên và Dịch Bác truyền đi xôn xao ở gia học, đến mức xuất hiện các loại phiên bản phương pháp nói khác nhau. Ngay cả Dịch Duy cũng không ngờ, còn có hiệu quả như vậy.
Dịch Tuyên bình thường cách hai ba ngày sẽ về nhà một chuyến, nhưng bây giờ, cho dù ngày nghỉ, y cũng ở lại trong kí túc xá không về nhà. Tưởng Thục Cầm biết những lời đồn kia, cũng cảm thấy Dịch Tuyên nên tránh hiềm nghi, thời gian nghỉ ngơi đi chỗ bà, khoảng thời gian này không cần về nhà, lại nói với Triệu Trân, để bà nhanh chóng tìm đối tượng thích hợp cho Dịch Bác, tranh thủ thời gian kết hôn, lời đồn sẽ chưa đánh đã tan, nếu không bây giờ càng truyền càng khó nghe, cũng không tốt với hai nhà họ, bà nội Cố Hoành bây giờ đã rất tức giận, lại tiếp tục, bà nội Cố Hoành sẽ phản đối hai người họ kết hôn.
Ở nhà họ Dịch, Triệu Trân và Dịch Hồng cũng đang bởi vì chuyện này tức giận và lo âu.
"Cái người tên Tôn Kỳ kia, lớn lên mồm vỡ hay gì mà nói năng linh tinh!" Triệu Trân tức giận đến run rẩy nói: "Chuyện này nó cũng dám nói lung tung, em phải đến nhà nó tìm cha mẹ nó hỏi thử, họ đến cùng là dạy dỗ con trai họ thế nào, cả nhà họ nhất định phải ra mặt xin lỗi, nếu không em và nhà họ không xong!"
"Nếu chuyện phát triển thành cục diện hai nhà mâu thuẫn, chỉ sẽ càng quậy càng lớn chuyện, sẽ truyền ra càng khó nghe hơn." Dịch Hồng nói: "Bây giờ cách tốt nhất, là không để ý, đợi tin đồn tự trôi qua."
Triệu Trân nhìn về phía Dịch Bác ngồi một bên im lặng nói: "Ý dì Cầm con là, để con nhanh chóng kết hôn, đợi con kết hôn rồi, tin đồn tự nhiên sẽ không đánh đã tan."
"Con không thể nào bởi vì những tin đồn vô căn cứ không tồn tại kia, tùy tiện tìm một người kết hôn." Dịch Bác đứng lên về phòng.
Triệu Trân thở dài, đỡ cái đầu đau đớn co rút của mình, nghĩ thầm những cái này là cái gì?
Dịch Duy bây giờ ngoại trừ ở gia học và trường học lên lớp, cậu bây giờ còn có mẹ nuôi đích thân dạy riêng cho cậu, bây giờ tiến hành dạy học một đối một, tiến trình học tập có thể nói là rất nhanh.
Sau khi kết thúc học tập hôm nay, Mễ Tuyết nhìn Dịch Duy nói: "Con thật ra không cần sốt ruột như vậy, tiến độ bây giờ có chút nhanh, sau này vẫn nên chậm lại."
Dịch Duy sửng sờ nói: "Con là chuyển học viện, trễ hơn nửa năm với học sinh cùng lứa, cho nên muốn nhanh chóng đuổi theo tiến trình học tập của họ."
"Dựa vào tốc độ học tập bây giờ của con, rất nhanh đã có thể đuổi kịp và vượt qua tiến trình học tập của họ, nhưng con phải biết, nóng vội thì không thành công, mỗi một bước đều phải đủ vững chắc, mới có thể chống đỡ con bước đi càng cao càng xa."
"Con biết rồi." Dịch Duy nói: "Con sẽ lại lần nữa lập ra kế hoạch học tập, tất cả nội dung học tập, đều nắm vững, tuy con rất hứng thú với tâm lý học, nhưng nếu như thiên phú không đủ, chỉ có thể dựa vào siêng năng bù ra được."
"Thiên phú không đủ?" Mễ Tuyết nhìn Dịch Duy nói: "Học đến trình độ này, tiến bước nhanh như vậy, con còn cảm thấy bản thân thiên phú không đủ sao?"
"Con...bây giờ còn không thể xác định bản thân có đủ thiên phú hay không." Dịch Duy nói.
"Mẹ chỉ duy nhất ở phương diện chuyên ngành rất không thấu tình đạt lý, trước đây rất xoi mói với chuyên gia tâm lý học và học sinh do mình dẫn dắt, nếu thiên phú con không đủ cao, hoặc phương diện khác có hạng mục nào không đạt tiêu chuẩn yêu cầu của mẹ, cho dù con là con mẹ, mẹ cũng sẽ không dạy con."
"Cho nên con đạt yêu cầu và tiêu chuẩn mẹ lựa chọn học sinh rồi?" Dịch Duy mở to mắt hỏi.
"Đương nhiên." Mễ Tuyết khẳng định nói.
Trong lòng Dịch Duy cực kì vui, kích động có chút nói không ra lời.
"Đã đến thời gian phải ăn tối, con mang thai, ăn uống phải quy luật." Mễ Tuyết nói.
Dịch Duy sửng sờ: "Là...Cố đổng nói cho người biết sao?"
"Là con nói cho mẹ biết." Mễ Tuyết nói.
Dịch Duy lập tức hiểu rõ ý của mẹ nuôi, lời nói hành vi cử chỉ của cậu bị nhìn thấu, nhưng năng lực có thể nhìn thấu và xem thấu một người thật sự đáng gờm, cậu nhất định phải làm được đến trình độ này.
Dịch Duy ở nhà họ Mễ ăn xong bữa tối thì về nhà họ Cố, hôm nay không đi công ty.
Sau khi về đến nhà họ Cố, Dịch Duy ghi chép lại nội dung hôm nay, còn có tất cả nội dung học tập hôm nay, lại lần nữa tiến hành điều chỉnh và củng cố sâu hơn.
Sắp đến chín giờ, Dịch Duy chỉnh lý xong tư liệu học tập, đi phòng tắm đánh răng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dịch Duy mặc đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Cố Nhạc Sán đi vào, cậu mỉm cười đi qua nói: "Anh về rồi, nghỉ ngơi một lát hay tắm trước?"
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy mặt đầy ý cười, sửng sờ nói: "Tắm trước."
"Tôi đi giúp anh xả nước." Dịch Duy giúp Cố Nhạc Sán cởi áo vest ra treo lên, rồi đi vào trong phòng tắm, ở trên màn hình bồn tắm trí năng ấn xuống xả nước.
Dịch Duy ngồi ở trên bục gỗ mép bồn tắm, đổ vào trong nước sữa tắm có công dụng thả lỏng và xoa dịu mệt mỏi, rồi duỗi tay vào trong nước trộn lẫn vào.
Một lát sau, Cố Nhạc Sán đi vào, đứng một bên cởi quần áo.
Dịch Duy đứng lên, mỉm cười nhìn anh nói: "Tôi ra ngoài trước, anh gần đây bận như vậy, ngâm nhiều một lát thả lỏng cho tốt."
Cố Nhạc Sán cứ như vậy nhìn Dịch Duy tươi cười ra ngoài, anh ở trong lòng nghĩ, Dịch Duy cười đến quyến rũ người như vậy, bản thân cậu rốt cuộc biết hay không biết.
Cố Nhạc Sán từ phòng tắm ra ngoài, Dịch Duy bưng một ly nước ấm đi đến trước mặt anh, mỉm cười nói: "Vừa ngâm tắm xong lượng nước trong cơ thể trôi đi khá nhiều, uống chút nước nhé."
Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy, nhận lấy ly nước uống nước.
Hai người ngồi dựa lên đầu giường, Dịch Duy co rút vào trong ngực Cố Nhạc Sán, ôm eo anh nói: "Hôm nay cũng bồi dưỡng tình cảm với con nhé."
Cố Nhạc Sán cuối cùng nhịn không được hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện tốt gì rồi sao?"
"Chuyện tốt?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Chuyện tốt không có, nhưng hôm nay mẹ tôi nói tôi rất có thiên phú học tâm lý học, hơn nữa đã đạt yêu cầu và tiêu chuẩn chọn học sinh của bà, đây không phải chuyện rất đáng để vui vẻ sao?"
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Phương diện khác cậu cũng làm rất tốt, được khen ngợi và khẳng định, là chuyện bình thường không phải sao?"
"Bởi vì lần này là chuyện bản thân tôi chân chính muốn làm." Dịch Duy ngồi lên, nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Trước đây được khen ngợi cũng tốt, thi đứng top 1 cũng tốt, tôi chưa từng có cảm giác vui vẻ. Nhưng hôm nay được mẹ khẳng định thiên phú học tâm lý học của tôi, tôi vui đến sắp bay."
"Nhìn ra được." Cố Nhạc Sán lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Duy vui vẻ đến có chút bay bổng, chẳng qua bộ dáng tươi cười của cậu, thật sự rất đẹp, khiến anh có loại cảm giác bị hấp dẫn.
Dịch Duy lại co về trong ngực Cố Nhạc Sán cảm thán nói: "Lần đầu tiên lĩnh hội loại cảm giác vui vẻ này, lựa chọn của tôi quả nhiên đúng, bây giờ học, mới là thứ tôi chân chính thích học. Đáng tiếc trước đây lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ chỉ có thể càng nỗ lực đuổi theo."
"Tôi muốn nói với cậu, muốn đuổi theo chút tiến độ cũng không phải chuyện khó, quý bà Miller đã thừa nhận thiên phú của cậu không phải sao?" Cố Nhạc Sán nói.
"Tôi cũng nghĩ như thế." Dịch Duy ngẩng đầu nhìn Cố Nhạc Sán nói.
Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất thích bộ dáng tươi cười mang theo cảm giác vui vẻ của Dịch Duy, không thể kìm chế tình cảm dùng tay nâng cằm Dịch Duy hôn lên, vừa rồi Dịch Duy cười với anh, anh đã muốn hôn cậu.
Dịch Duy sửng sờ, bởi vì Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, chưa từng hôn cậu, nhưng cậu cũng không trốn tránh, cũng không đẩy anh ra, mà từ từ nhắm mắt lại.
.....................
Dịch Duy bởi vì được mẹ nuôi khẳng định cậu, vui vẻ mấy ngày.
Kết quả thành tích sát hạch hàng tháng của gia học cũng đã ra, đây là lần đầu tiên sát hạch sau khi Dịch Duy chính thức đổi chuyên ngành.
Tôn Kỳ cầm máy tính bảng nhìn bảng thành tích cảm thán nói: "Khoảng thời gian này, nói cậu giỏi tớ đã nói đến mệt."
"Cậu thi cũng không tệ." Dịch Duy nói.
"Tớ?" Tôn Kỳ nằm sấp trên bàn nói: "Tớ nhiều nhất coi như là người bình thường trong đám học giỏi, không thể đánh đồng với thiên tài học thần như cậu."
"Cậu buổi chiều có tiết không?" Dịch Duy hỏi.
"Có." Tôn Kỳ trả lời.
"Vậy đi thôi, cùng nhau đến trường."
"Được."
Dịch Duy và Tôn Kỳ ở trên hành lang gặp được Dịch Tuyên, Dịch Duy ngừng bước chân nhìn y nói: "Lần này lại là tôi thắng, đợi tôi đuổi kịp tiến độ của các cậu, thi nội dung giống cậu, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi đã tiếp nhận khiêu chiến của cậu, nếu thắng quá thoải mái, vậy thì không có ý nghĩa."
Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy, siết chặt nắm tay, y mấy ngày nay bởi vì cảm xúc không tốt, lúc học hành cũng luôn không cách nào tập trung, thành tích thi tháng lần này thấp rất nhiều.
"Cậu ta nói gì thế?" Hà Minh Thư nghi ngờ hỏi.
Dịch Tuyên không trả lời gã ta, mặt mày u ám tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đến trường, hai người đi rồi đi, Tôn Kỳ bỗng nhiên nhìn xung quanh nói: "Tớ cũng không biết tại sao, gần đây thần luôn kinh căng thẳng, luôn cảm thấy có người đang theo dõi tớ."
"Theo dõi cậu?" Dịch Duy ngừng bước chân, cũng nhìn người xung quanh, nhưng không phát hiện ra nhân vật khả nghi, cậu có vệ sĩ trong tối đi theo, không sợ hãi sẽ có người tổn thương đến cậu, mà vệ sĩ đi theo cậu, tuyệt đối sẽ không để cho Tôn Kỳ nhận ra được.
"Không thể nào vì gần đây sát hạch áp lực tinh thần quá lớn, nên tình thần có chút yếu ớt chứ." Tôn Kỳ nói.
Dịch Duy không cho rằng Tôn Kỳ tinh thần yếu ớt, mà là thật sự có người đang theo dõi cậu ta, hoặc nói là có người đang âm thầm quan sát cậu ta, mà sẽ làm loại việc này, chỉ có một người.
Dịch Duy không ngờ đến, Dịch Bác sẽ làm ra chuyện theo dõi Tôn Kỳ, cậu muốn nhắc nhở Tôn Kỳ phải cẩn thận một chút, nhưng cũng biết trước khi Dịch Bác theo đuổi được Tôn Kỳ, sẽ trình diễn phong độ quý ông dịu dàng tri kỉ, sẽ không làm ra chuyện tổn thương cậu ta, cho nên cái gì cũng không nói.
Đời trước giữa Tôn Kỳ và Dịch Bác, thực ra là một đoạn ngược luyến, hơn nữa đoạn tình cảm này bị ngược nhiều hơn là Tôn Kỳ.
Cho nên Dịch Duy cảm thấy, sớm để cho Tôn Kỳ nhìn rõ bộ mặt thật của Dịch Bác, tốt hơn rất nhiều sau khi cậu ta đắm chìm vào, bị đau đớn giày vò ở trong lòng. Vào khoảnh khắc Dịch Duy quyết định thật tâm coi Tôn Kỳ thành bạn bè, cậu cũng thật tâm hy vọng Tôn Kỳ có một đoạn tình cảm mỹ mãn hạnh phúc, hy vọng người cậu ta thích, cũng thật tâm thật ý, toàn tâm toàn ý yêu cậu ta, mà tình cảm này, tuyệt đối không phải thứ Dịch Bác có thể cho cậu ta. Chẳng qua cậu sẽ không nhúng tay quá mức, tất cả vẫn do bản thân Tôn Kỳ đến lựa chọn và quyết định.
Góc tâm sự: Gần đây mình rất mệt mỏi và bất lực cực độ, giáo viên hướng dẫn của mình đã chuyển công tác đi thành phố khác, đều này đồng nghĩa là mình hiện tại không có gvhd. Chuyện này sẽ chẳng là gì nếu đối với trường hợp khác, nhưng mình hiện tại không giống, vì mình cần gvhd phê duyệt đơn quay lại học của mình. Vốn dĩ trường nên sắp xếp cho mình một gvhd khác, thì không, trường để cho mình tự liên lạc, tự nhờ nhả, tự kiếm. Thật sự cái lúc mà ném cho mình cái mail để mình chủ động liên lạc, mình rất muốn khóc tại chỗ. Bây giờ đã là giữa tháng 6, kéo dài mãi đến như vậy, đơn quay lại học chưa thể nào hoàn thành, đơn quay lại trường thì càng xa vời. Cuối tháng 7 còn chưa làm được visa, thì khả năng trở về trường vào đúng thời hạn khai giảng rất là khó. Chọn trường rất quan trọng, chọn sai tương lai mờ mịt.
Dịch Tuyên đột ngột xoay đầu nhìn gã nói: "Ngay cả anh cũng không tin em?"
"Anh không phải không tin em, em anh khẳng định rất tin tưởng, chỉ là...bây giờ truyền đến khó nghe như vậy, phải nghĩ cách đè tin đồn nhảm này xuống phải không?"
Dịch Tuyên nhắm mắt nói: "Anh đi học đi, em mệt, trước trở về kí túc xá nghỉ ngơi."
"Dịch Tuyên..." Cố Hoành thấy Dịch Tuyên bước nhanh rời đi, vừa rồi trong lòng rất không thoải mái, bây giờ lại cảm thấy đau lòng, nghĩ đợi lát nữa đi xin lỗi y an ủi y.
Vì một câu của Tôn Kỳ, chuyện của Dịch Tuyên và Dịch Bác truyền đi xôn xao ở gia học, đến mức xuất hiện các loại phiên bản phương pháp nói khác nhau. Ngay cả Dịch Duy cũng không ngờ, còn có hiệu quả như vậy.
Dịch Tuyên bình thường cách hai ba ngày sẽ về nhà một chuyến, nhưng bây giờ, cho dù ngày nghỉ, y cũng ở lại trong kí túc xá không về nhà. Tưởng Thục Cầm biết những lời đồn kia, cũng cảm thấy Dịch Tuyên nên tránh hiềm nghi, thời gian nghỉ ngơi đi chỗ bà, khoảng thời gian này không cần về nhà, lại nói với Triệu Trân, để bà nhanh chóng tìm đối tượng thích hợp cho Dịch Bác, tranh thủ thời gian kết hôn, lời đồn sẽ chưa đánh đã tan, nếu không bây giờ càng truyền càng khó nghe, cũng không tốt với hai nhà họ, bà nội Cố Hoành bây giờ đã rất tức giận, lại tiếp tục, bà nội Cố Hoành sẽ phản đối hai người họ kết hôn.
Ở nhà họ Dịch, Triệu Trân và Dịch Hồng cũng đang bởi vì chuyện này tức giận và lo âu.
"Cái người tên Tôn Kỳ kia, lớn lên mồm vỡ hay gì mà nói năng linh tinh!" Triệu Trân tức giận đến run rẩy nói: "Chuyện này nó cũng dám nói lung tung, em phải đến nhà nó tìm cha mẹ nó hỏi thử, họ đến cùng là dạy dỗ con trai họ thế nào, cả nhà họ nhất định phải ra mặt xin lỗi, nếu không em và nhà họ không xong!"
"Nếu chuyện phát triển thành cục diện hai nhà mâu thuẫn, chỉ sẽ càng quậy càng lớn chuyện, sẽ truyền ra càng khó nghe hơn." Dịch Hồng nói: "Bây giờ cách tốt nhất, là không để ý, đợi tin đồn tự trôi qua."
Triệu Trân nhìn về phía Dịch Bác ngồi một bên im lặng nói: "Ý dì Cầm con là, để con nhanh chóng kết hôn, đợi con kết hôn rồi, tin đồn tự nhiên sẽ không đánh đã tan."
"Con không thể nào bởi vì những tin đồn vô căn cứ không tồn tại kia, tùy tiện tìm một người kết hôn." Dịch Bác đứng lên về phòng.
Triệu Trân thở dài, đỡ cái đầu đau đớn co rút của mình, nghĩ thầm những cái này là cái gì?
Dịch Duy bây giờ ngoại trừ ở gia học và trường học lên lớp, cậu bây giờ còn có mẹ nuôi đích thân dạy riêng cho cậu, bây giờ tiến hành dạy học một đối một, tiến trình học tập có thể nói là rất nhanh.
Sau khi kết thúc học tập hôm nay, Mễ Tuyết nhìn Dịch Duy nói: "Con thật ra không cần sốt ruột như vậy, tiến độ bây giờ có chút nhanh, sau này vẫn nên chậm lại."
Dịch Duy sửng sờ nói: "Con là chuyển học viện, trễ hơn nửa năm với học sinh cùng lứa, cho nên muốn nhanh chóng đuổi theo tiến trình học tập của họ."
"Dựa vào tốc độ học tập bây giờ của con, rất nhanh đã có thể đuổi kịp và vượt qua tiến trình học tập của họ, nhưng con phải biết, nóng vội thì không thành công, mỗi một bước đều phải đủ vững chắc, mới có thể chống đỡ con bước đi càng cao càng xa."
"Con biết rồi." Dịch Duy nói: "Con sẽ lại lần nữa lập ra kế hoạch học tập, tất cả nội dung học tập, đều nắm vững, tuy con rất hứng thú với tâm lý học, nhưng nếu như thiên phú không đủ, chỉ có thể dựa vào siêng năng bù ra được."
"Thiên phú không đủ?" Mễ Tuyết nhìn Dịch Duy nói: "Học đến trình độ này, tiến bước nhanh như vậy, con còn cảm thấy bản thân thiên phú không đủ sao?"
"Con...bây giờ còn không thể xác định bản thân có đủ thiên phú hay không." Dịch Duy nói.
"Mẹ chỉ duy nhất ở phương diện chuyên ngành rất không thấu tình đạt lý, trước đây rất xoi mói với chuyên gia tâm lý học và học sinh do mình dẫn dắt, nếu thiên phú con không đủ cao, hoặc phương diện khác có hạng mục nào không đạt tiêu chuẩn yêu cầu của mẹ, cho dù con là con mẹ, mẹ cũng sẽ không dạy con."
"Cho nên con đạt yêu cầu và tiêu chuẩn mẹ lựa chọn học sinh rồi?" Dịch Duy mở to mắt hỏi.
"Đương nhiên." Mễ Tuyết khẳng định nói.
Trong lòng Dịch Duy cực kì vui, kích động có chút nói không ra lời.
"Đã đến thời gian phải ăn tối, con mang thai, ăn uống phải quy luật." Mễ Tuyết nói.
Dịch Duy sửng sờ: "Là...Cố đổng nói cho người biết sao?"
"Là con nói cho mẹ biết." Mễ Tuyết nói.
Dịch Duy lập tức hiểu rõ ý của mẹ nuôi, lời nói hành vi cử chỉ của cậu bị nhìn thấu, nhưng năng lực có thể nhìn thấu và xem thấu một người thật sự đáng gờm, cậu nhất định phải làm được đến trình độ này.
Dịch Duy ở nhà họ Mễ ăn xong bữa tối thì về nhà họ Cố, hôm nay không đi công ty.
Sau khi về đến nhà họ Cố, Dịch Duy ghi chép lại nội dung hôm nay, còn có tất cả nội dung học tập hôm nay, lại lần nữa tiến hành điều chỉnh và củng cố sâu hơn.
Sắp đến chín giờ, Dịch Duy chỉnh lý xong tư liệu học tập, đi phòng tắm đánh răng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dịch Duy mặc đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Cố Nhạc Sán đi vào, cậu mỉm cười đi qua nói: "Anh về rồi, nghỉ ngơi một lát hay tắm trước?"
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy mặt đầy ý cười, sửng sờ nói: "Tắm trước."
"Tôi đi giúp anh xả nước." Dịch Duy giúp Cố Nhạc Sán cởi áo vest ra treo lên, rồi đi vào trong phòng tắm, ở trên màn hình bồn tắm trí năng ấn xuống xả nước.
Dịch Duy ngồi ở trên bục gỗ mép bồn tắm, đổ vào trong nước sữa tắm có công dụng thả lỏng và xoa dịu mệt mỏi, rồi duỗi tay vào trong nước trộn lẫn vào.
Một lát sau, Cố Nhạc Sán đi vào, đứng một bên cởi quần áo.
Dịch Duy đứng lên, mỉm cười nhìn anh nói: "Tôi ra ngoài trước, anh gần đây bận như vậy, ngâm nhiều một lát thả lỏng cho tốt."
Cố Nhạc Sán cứ như vậy nhìn Dịch Duy tươi cười ra ngoài, anh ở trong lòng nghĩ, Dịch Duy cười đến quyến rũ người như vậy, bản thân cậu rốt cuộc biết hay không biết.
Cố Nhạc Sán từ phòng tắm ra ngoài, Dịch Duy bưng một ly nước ấm đi đến trước mặt anh, mỉm cười nói: "Vừa ngâm tắm xong lượng nước trong cơ thể trôi đi khá nhiều, uống chút nước nhé."
Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy, nhận lấy ly nước uống nước.
Hai người ngồi dựa lên đầu giường, Dịch Duy co rút vào trong ngực Cố Nhạc Sán, ôm eo anh nói: "Hôm nay cũng bồi dưỡng tình cảm với con nhé."
Cố Nhạc Sán cuối cùng nhịn không được hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện tốt gì rồi sao?"
"Chuyện tốt?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Chuyện tốt không có, nhưng hôm nay mẹ tôi nói tôi rất có thiên phú học tâm lý học, hơn nữa đã đạt yêu cầu và tiêu chuẩn chọn học sinh của bà, đây không phải chuyện rất đáng để vui vẻ sao?"
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Phương diện khác cậu cũng làm rất tốt, được khen ngợi và khẳng định, là chuyện bình thường không phải sao?"
"Bởi vì lần này là chuyện bản thân tôi chân chính muốn làm." Dịch Duy ngồi lên, nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Trước đây được khen ngợi cũng tốt, thi đứng top 1 cũng tốt, tôi chưa từng có cảm giác vui vẻ. Nhưng hôm nay được mẹ khẳng định thiên phú học tâm lý học của tôi, tôi vui đến sắp bay."
"Nhìn ra được." Cố Nhạc Sán lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Duy vui vẻ đến có chút bay bổng, chẳng qua bộ dáng tươi cười của cậu, thật sự rất đẹp, khiến anh có loại cảm giác bị hấp dẫn.
Dịch Duy lại co về trong ngực Cố Nhạc Sán cảm thán nói: "Lần đầu tiên lĩnh hội loại cảm giác vui vẻ này, lựa chọn của tôi quả nhiên đúng, bây giờ học, mới là thứ tôi chân chính thích học. Đáng tiếc trước đây lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ chỉ có thể càng nỗ lực đuổi theo."
"Tôi muốn nói với cậu, muốn đuổi theo chút tiến độ cũng không phải chuyện khó, quý bà Miller đã thừa nhận thiên phú của cậu không phải sao?" Cố Nhạc Sán nói.
"Tôi cũng nghĩ như thế." Dịch Duy ngẩng đầu nhìn Cố Nhạc Sán nói.
Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất thích bộ dáng tươi cười mang theo cảm giác vui vẻ của Dịch Duy, không thể kìm chế tình cảm dùng tay nâng cằm Dịch Duy hôn lên, vừa rồi Dịch Duy cười với anh, anh đã muốn hôn cậu.
Dịch Duy sửng sờ, bởi vì Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, chưa từng hôn cậu, nhưng cậu cũng không trốn tránh, cũng không đẩy anh ra, mà từ từ nhắm mắt lại.
.....................
Dịch Duy bởi vì được mẹ nuôi khẳng định cậu, vui vẻ mấy ngày.
Kết quả thành tích sát hạch hàng tháng của gia học cũng đã ra, đây là lần đầu tiên sát hạch sau khi Dịch Duy chính thức đổi chuyên ngành.
Tôn Kỳ cầm máy tính bảng nhìn bảng thành tích cảm thán nói: "Khoảng thời gian này, nói cậu giỏi tớ đã nói đến mệt."
"Cậu thi cũng không tệ." Dịch Duy nói.
"Tớ?" Tôn Kỳ nằm sấp trên bàn nói: "Tớ nhiều nhất coi như là người bình thường trong đám học giỏi, không thể đánh đồng với thiên tài học thần như cậu."
"Cậu buổi chiều có tiết không?" Dịch Duy hỏi.
"Có." Tôn Kỳ trả lời.
"Vậy đi thôi, cùng nhau đến trường."
"Được."
Dịch Duy và Tôn Kỳ ở trên hành lang gặp được Dịch Tuyên, Dịch Duy ngừng bước chân nhìn y nói: "Lần này lại là tôi thắng, đợi tôi đuổi kịp tiến độ của các cậu, thi nội dung giống cậu, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi đã tiếp nhận khiêu chiến của cậu, nếu thắng quá thoải mái, vậy thì không có ý nghĩa."
Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy, siết chặt nắm tay, y mấy ngày nay bởi vì cảm xúc không tốt, lúc học hành cũng luôn không cách nào tập trung, thành tích thi tháng lần này thấp rất nhiều.
"Cậu ta nói gì thế?" Hà Minh Thư nghi ngờ hỏi.
Dịch Tuyên không trả lời gã ta, mặt mày u ám tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đến trường, hai người đi rồi đi, Tôn Kỳ bỗng nhiên nhìn xung quanh nói: "Tớ cũng không biết tại sao, gần đây thần luôn kinh căng thẳng, luôn cảm thấy có người đang theo dõi tớ."
"Theo dõi cậu?" Dịch Duy ngừng bước chân, cũng nhìn người xung quanh, nhưng không phát hiện ra nhân vật khả nghi, cậu có vệ sĩ trong tối đi theo, không sợ hãi sẽ có người tổn thương đến cậu, mà vệ sĩ đi theo cậu, tuyệt đối sẽ không để cho Tôn Kỳ nhận ra được.
"Không thể nào vì gần đây sát hạch áp lực tinh thần quá lớn, nên tình thần có chút yếu ớt chứ." Tôn Kỳ nói.
Dịch Duy không cho rằng Tôn Kỳ tinh thần yếu ớt, mà là thật sự có người đang theo dõi cậu ta, hoặc nói là có người đang âm thầm quan sát cậu ta, mà sẽ làm loại việc này, chỉ có một người.
Dịch Duy không ngờ đến, Dịch Bác sẽ làm ra chuyện theo dõi Tôn Kỳ, cậu muốn nhắc nhở Tôn Kỳ phải cẩn thận một chút, nhưng cũng biết trước khi Dịch Bác theo đuổi được Tôn Kỳ, sẽ trình diễn phong độ quý ông dịu dàng tri kỉ, sẽ không làm ra chuyện tổn thương cậu ta, cho nên cái gì cũng không nói.
Đời trước giữa Tôn Kỳ và Dịch Bác, thực ra là một đoạn ngược luyến, hơn nữa đoạn tình cảm này bị ngược nhiều hơn là Tôn Kỳ.
Cho nên Dịch Duy cảm thấy, sớm để cho Tôn Kỳ nhìn rõ bộ mặt thật của Dịch Bác, tốt hơn rất nhiều sau khi cậu ta đắm chìm vào, bị đau đớn giày vò ở trong lòng. Vào khoảnh khắc Dịch Duy quyết định thật tâm coi Tôn Kỳ thành bạn bè, cậu cũng thật tâm hy vọng Tôn Kỳ có một đoạn tình cảm mỹ mãn hạnh phúc, hy vọng người cậu ta thích, cũng thật tâm thật ý, toàn tâm toàn ý yêu cậu ta, mà tình cảm này, tuyệt đối không phải thứ Dịch Bác có thể cho cậu ta. Chẳng qua cậu sẽ không nhúng tay quá mức, tất cả vẫn do bản thân Tôn Kỳ đến lựa chọn và quyết định.
Góc tâm sự: Gần đây mình rất mệt mỏi và bất lực cực độ, giáo viên hướng dẫn của mình đã chuyển công tác đi thành phố khác, đều này đồng nghĩa là mình hiện tại không có gvhd. Chuyện này sẽ chẳng là gì nếu đối với trường hợp khác, nhưng mình hiện tại không giống, vì mình cần gvhd phê duyệt đơn quay lại học của mình. Vốn dĩ trường nên sắp xếp cho mình một gvhd khác, thì không, trường để cho mình tự liên lạc, tự nhờ nhả, tự kiếm. Thật sự cái lúc mà ném cho mình cái mail để mình chủ động liên lạc, mình rất muốn khóc tại chỗ. Bây giờ đã là giữa tháng 6, kéo dài mãi đến như vậy, đơn quay lại học chưa thể nào hoàn thành, đơn quay lại trường thì càng xa vời. Cuối tháng 7 còn chưa làm được visa, thì khả năng trở về trường vào đúng thời hạn khai giảng rất là khó. Chọn trường rất quan trọng, chọn sai tương lai mờ mịt.