Chương 23: Quấy rối nơi công sở
Cố Nhạc Sán mấy năm trước, đã thả ra tin tức bản thân vô sinh, nguyên nhân lớn để lấy lý do vô sinh, vì khiến cho anh giảm bớt các loại hình thức xem mắt và làm mai, nhưng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị, cộng thêm điều kiện bản thân anh đẹp trai xuất sắc lại năng lực mạnh, người chân chính muốn gả cho anh, thực ra cũng không ít, chỉ có điều trong những người này, phần nhiều là không cách nào làm trái ý sắp xếp của cha mẹ.
"Cô gái này nhìn quen mắt, trước đây hình như từng gặp." Hứa Hoa nhìn Nhan Y Vân nói.
"Chào dì, con tên là Nhan Y Vân, trước đây từng đến nhà họ Cố mấy lần." Nhan Y Vân trả lời.
"Ồ, dì nhớ ra rồi, hóa ra là con gái của nhà họ Nhan." Hứa Hoa cố ý làm ra bộ dáng vừa nhớ ra nói: "Con mấy năm nay không đến nhà, dì thiếu chút nữa quên mất con, không phải con đã kết hôn rồi sao?"
Nhan Y Vân sắc mặt cứng đờ, rồi nói: "Hai năm trước đã ly hôn."
"Hóa ra ly hôn rồi, cho nên lại nhớ đến nhà họ Cố chúng tôi phải không?" Hứa Hoa nhìn về phía Cố Nhạc Sán nói: "Nhạc Sán, Mông Oánh những năm này ngay cả bạn trai cũng không có, chỉ chờ đợi con. So với những người vừa nghe nói con vô sinh đã lập tức nhượng bộ lui binh, Mông Oánh thế nhưng nhiều năm qua một lòng một dạ với con, mặc kệ gia thế hay điều kiện bản thân, con bé cũng không có gì để xoi mói."
"Nhạc Sán nhiều năm trước từng nói, nó thích cô gái nhã nhặn trầm tĩnh nho nhã, phiền nhất con gái tính cách điêu ngoa hiếu động." Diệp Phượng nhắc nhở Hứa Hoa, Cố Nhạc Sán sớm đã dùng lý do này từ chối Trần Mông Oánh.
Dịch Duy sửng sờ, thầm nghĩ hóa ra Cố Nhạc Sán thích mẫu người nhã nhặn trầm tĩnh nho nhã.
"Trước đây trẻ tuổi, tự nhiên hoạt bát một chút, nhưng những năm này cũng không phải lớn lên vô ích, tính cách sớm đã thay đổi." Hứa Hoa nói.
Cố Nhạc Sán cố nhịn xuống nóng giận sắp bùng phát trong lòng, dùng sức nắm ly trà áp chế cảm xúc, anh bây giờ vừa mở miệng, chỉ sợ sẽ chửi ầm lên, mà hai người này, một người là mẹ trên danh nghĩa của anh, một người là mẹ ruột anh, Cố Nhạc Sán nhân cách chủ bình thường rất tôn trọng các bà, nếu anh bây giờ phát tiết lửa giận ra, sẽ không cách nào áp chế nổi, cho nên chỉ có thể cái gì cũng không thể nói, trực tiếp đứng lên bước nhanh rời khỏi.
"Nhạc Sán, con ngồi thêm một lát, thím còn lời chưa nói xong..." Hứa Hoa đứng lên, nhìn Cố Nhạc Sán rời đi gọi lại.
Dịch Duy tỉnh táo lại, đang muốn đi theo, lại bị Hứa Hoa gọi lại.
"Cậu đứng lại!" Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói.
Dịch Duy ngừng bước chân, mặt hướng về phía Hứa Hoa hỏi: "Lão phu nhân có gì dặn dò?"
"Cậu đi theo tôi." Hứa Hoa nói rồi đi ra ngoài.
Dịch Duy do dự chốc lát, những vẫn đi theo, nghĩ dù sao chỉ cần cậu không ra khỏi nhà chính, bà cũng không thể làm gì được cậu.
Đi đến bên ngoài phòng khách, Hứa Hoa vừa đi về phía vườn lớn bên ngoài, vừa nói với Dịch Duy: "Nói một câu thực sự, trước đây tôi vừa ý cậu hơn, cảm thấy người xuất sắc như cậu, sẽ trợ giúp Cố Hoành nhiều hơn, cũng xứng với Cố Hoành hơn, dù là bây giờ, tôi vẫn nghĩ như thế."
Dịch Duy không tiếp lời, cậu đã đoán được dụng ý bà nói những lời này, và lời tiếp theo bà muốn nói.
"So với Dịch Tuyên, tôi vẫn hy vọng cậu có thể ở bên Cố Hoành, thực ra các cậu không phải không có hy vọng, nếu cậu có thể làm ra vài chuyện trợ giúp lớn với Cố Hoành, tôi sẽ toàn lực ủng hộ giúp các cậu bên nhau." Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói.
Dịch Duy mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của lão phu nhân, có điều giữa tôi và Cố Hoành bây giờ, ngoại trừ coi nhau là kẻ thù, đã không có tình cảm gì khác nữa. Những chuyện trước đây xảy ra ngài chắc đã biết, tuy bản thân tôi cho rằng đều là tự vệ, nhưng dù sao cũng khiến Cố Hoành chịu ảnh hưởng không nhỏ, cậu ta bây giờ đang kìm nén ý muốn trả đũa tôi, sao có thể sẽ ở bên tôi, hơn nữa tôi cũng không thích Cố Hoành như ngài nghĩ, ít nhất tôi của bây giờ, không còn tình cảm với cậu ta, cũng không muốn bên cậu ta."
Dịch Duy bây giờ, đừng nói trong lòng đã hận chết Cố Hoành, cho dù không oán hận Cố Hoành, cũng không thể bị vài ba câu của Hứa Hoa lừa gạt.
"Nói như vậy, cậu đã làm xong chủ ý muốn đối đầu với Cố Hoành đến cùng?" Hứa Hoa ánh mắt u ám nhìn Dịch Duy nói.
"Cái này cũng không phải." Dịch Duy nói: "Tuy tôi đã không muốn bên Cố Hoành nữa, nhưng cũng không đại biểu tôi không thể hợp tác với cậu ta, cùng có lợi so với hai bên cùng thiệt hại tốt hơn nhiều. Huống chi có ngài, tôi cho dù dốc sức liều mạnh, Cố Hoành nhiều nhất cũng chỉ thương gân động cốt, mà tôi thì..."
Dịch Duy thầm nghĩ, bản thân chủ động đưa cơ hội lên cửa để cậu gài bẫy, cậu đương nhiên phải lợi dụng cho thật tốt. Huống chi bây giờ còn chưa phải lúc đắc tội mẹ ruột Cố Nhạc Sán, bản thân đang mang thai, không thể xảy ra sai sót, người này đời trước không dễ sống chung cũng không dễ đối phó, ỷ vào bản thân là mẹ ruột Cố Nhạc Sán chuyện gì cũng làm ra được, trước khi con được sinh ra, cậu phải tận lực vì bản thân tranh thủ thời gian.
"Cậu quả nhiên là người thông minh, tôi không nhìn nhầm cậu." Ánh mắt Hứa Hoa trở nên hiền hòa, nhìn Dịch Duy nói: "Tôi quả nhiên vẫn thích đứa nhỏ thông minh lại có năng lực như cậu, mạnh hơn nhiều so với đứa nhỏ không nhạy bén lại hướng nội như Dịch Tuyên."
"Cảm ơn khen ngợi của lão phu nhân, người như tôi, không phải tính cách bị người khác ức hiếp sẽ không phản kích, nếu thật sự muốn hợp tác, còn nhờ lão phu nhân nói rõ với Cố Hoành." Dịch Duy nghiêm túc nói.
"Cậu yên tâm, nó nếu dám làm gì với cậu, cậu đến nói cho tôi biết, tôi thay cậu dạy dỗ nó." Hứa Hoa hứa hẹn nói.
"Cảm ơn lão phu nhân." Dịch Duy trong lòng âm thầm vui vẻ, đây là cơ hội tốt để giày vò Cố Hoành.
Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân đều sống ở nhà họ Cố, tư thế tuyệt đối không thể rời đi trước đối phương, Cố Nhạc Sán mới không có tâm tư đi quan tâm các cô như thế nào, anh bây giờ chỉ thầm muốn bồi dưỡng tình cảm với đứa nhỏ trong bụng Dịch Duy.
Cố Nhạc Sán ôm eo Dịch Duy, dán tai lên bụng cậu, rất nghiêm túc nghe hồi lâu mới nói: "Ngoại trừ tiếng tim đập của em, hình như không có động tĩnh nào khác."
"Bây giờ không thể nào có động tĩnh." Dịch Duy bất lực nói.
"Vậy anh đợi đến khi nhóc con có động tĩnh, rồi mới nhường thân thể lại cho anh ta, em sẽ không để ý chứ?" Cố Nhạc Sán nhắm mắt nói.
Anh ta là chỉ Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường.
"Không...không để ý." Dịch Duy chột dạ nói, cậu khẳng định càng bằng lòng Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường xuất hiện hơn, dù sao Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy giống như bom, tùy thời đều có thể bùng nổ, Dịch Duy ngoại trừ lo lắng anh sẽ bại lộ, cũng lo lắng anh sẽ tổn thương bản thân anh.
Cố Nhạc Sán ngẩng đầu nhìn Dịch Duy nói: "Trả lời chột dạ như vậy, em lẽ nào còn trông chờ anh sẽ tin tưởng sao? Nói dối cũng không biết nói."
"Tôi ở trước mặt người khác nói dối rất tự nhiên." Dịch Duy không chịu thua nói: "Hôm nay còn lừa mẹ anh...thím hai, bà bảo tôi giúp Cố Hoành, hợp tác với Cố Hoành, tôi đã đồng ý, bà còn thật sự tin tưởng."
"Vậy thì rất tốt, có thể lừa được bà, nói rõ kĩ thuật nói dối của em ít nhất đạt tiêu chuẩn." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy nói: "Anh để ý tôi lừa bà không?"
"Để ý cái gì?" Cố Nhạc Sán châm chọc nói: "Bà muốn anh coi bà là mẹ ruột mà tôn trọng và đối xử, trong lòng trong mắt lại chỉ có cháu trai bà, một lòng một dạ vì cháu trai bà tính toán, vì cháu trai bà, ngay cả con trai ruột cũng có thể tính kế. Thì cho dù đợi con chúng ta sinh ra, bà cũng không hề vui vẻ, chỉ cảm thấy đứa nhỏ không nên sinh ra thế giới này, cướp đi thứ vốn dĩ nên thuộc về cháu trai bà."
Dịch Duy biết, mỗi từ anh nói ra đều là sự thật, kiếp trước Hứa Hoa sau khi biết cậu mang thai, thái độ khá tệ với cậu, ánh mắt nhìn bụng cậu mang theo oán hận.
Dịch Duy đời trước bởi vì bà là mẹ ruột của Cố Nhạc Sán mới nhẫn nhịn bà trốn tránh bà, đời này đợi sinh con ra, nếu bà dám có cách nghĩ và hành động tổn thương đứa nhỏ dù một chút thôi, mặc kệ bà là mẹ ruột của ai cậu cũng tuyệt đối không buông tha bà.
Đến tối, Dịch Duy đã ngủ lại bỗng nhiên tỉnh lại, thấy Cố Nhạc Sán không ở trên giường, cậu lập tức đứng lên xuống giường tìm, nhưng trong phòng vệ sinh không có, trong phòng tắm cũng không có, tìm một lượt hết cả căn phòng cũng không có.
Dịch Duy bước nhanh ra bên ngoài, thấy bảo vệ gác đêm gian ngoài trong phòng khách hỏi: "Tiên sinh đâu?"
"Tiên sinh đã ra ngoài, bảo chúng tôi không cần đi theo." Vệ sĩ trả lời.
Dịch Duy bỗng nhiên trở nên bất an, chuẩn bị ra ngoài tìm anh, nhưng nhà họ Cố lớn như vậy, cậu cũng không biết Cố Nhạc Sán sẽ đi chỗ nào, chỉ có thể trước ở trong sân tìm thử xem, hy vọng anh không rời khỏi sân.
Vệ sĩ không biết việc Cố Nhạc Sán có hai nhân cách, Cố Nhạc Sán dặn dò họ không cần đi theo, họ tự nhiên sẽ không đi theo, nhưng Dịch Duy biết Cố Nhạc Sán bây giờ rất có thể sẽ tổn thương chính mình, cậu phải nhanh chóng tìm được anh.
Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, có thói quen ném xuống vệ sĩ tự mình đi loạn khắp nơi, Dịch Duy trong lòng rất lo lắng. Nhưng sân này quá rộng, Dịch Duy đứng ở trên hành lang nhìn trái nhìn phải, do dự không biết nên bắt đầu tìm từ bên nào.
Dịch Duy quyết định dựa theo trực giác trước đi về bên trái tìm thử, cậu ở trên hành lang bằng gỗ bước nhanh đi, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Nhạc Sán xuất hiện ở đằng trước đang đi về phía cậu, cậu dừng bước chân nhìn anh.
"Tối như vậy, em chạy ra ngoài làm cái gì?" Cố Nhạc Sán cau mày hỏi.
"Tìm anh." Dịch Duy cẩn thận quan sát trên người anh có vết thương hay không nói: "Anh đi chỗ nào vậy?"
"..." Cố Nhạc Sán không trả lời câu hỏi của Dịch Duy, đi đến trước mặt Dịch Duy, nắm tay cậu cảm nhận nhiệt độ trên tay cậu, rồi bế cậu trở về phòng.
Dịch Duy ôm lấy bả vai Cố Nhạc Sán, nghiêng đầu quan sát nét mặt anh, nhìn không ra bộ dạng có gì khác thường, bèn an tâm hơn.
Cố Nhạc Sán giúp Dịch Duy đắp xong chăn, ôm cậu vào trong lòng nói: "Sau này nếu không nhìn thấy anh, không cần đi tìm, ở chỗ này đợi anh là được, anh sẽ trở về."
"Anh ít nhất phải nói cho tôi biết anh đi làm cái gì, tôi mới có thể an tâm đợi anh trở về được không?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh nói.
"Anh chỉ đi một chút, cái gì cũng không làm." Cố Nhạc Sán nói.
"Muộn như vậy, tại sao không ngủ phải đi ra ngoài?" Dịch Duy nghi ngờ hỏi.
"Anh ngủ không được, một mình đi dạo một vòng trong đêm, có thể khiến cảm xúc bình tĩnh lại, cũng có thể để cho anh áp chế xung động muốn tổn thương bản thân." Cố Nhạc Sán giải thích với Dịch Duy nói: "Đây là phương pháp thầy điều trị tâm lý trước đây dạy."
"Thầy điều trị tâm lý trước đây?"
"Ừ." Cố Nhạc Sán nói: "Ông ấy đã qua đời, vốn nên do học sinh của ông ấy, cũng chính là mẹ nuôi của em quý bà Miller tiếp nhận tiến hành điều trị tâm lý cho anh, nhưng bà và chồng bà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những năm này anh ta cũng không tìm được thầy điều trị tâm lý có thể tín nhiệm, cho nên không tiếp tục tiếp nhận điều trị nữa."
Anh ta này, là Cố Nhạc Sán nhân cách chủ.
"Trước đây thầy điều trị tâm lý điều trị cho anh là thầy của mẹ sao?" Dịch Duy nghĩ thầm, khó trách hai người họ quen nhau, cậu đời trước mơ thấy những đoạn ngắn mơ hồ, mẹ nuôi cậu cũng không xuất hiện, cho nên không biết chuyện này.
Dịch Duy càng thêm kiên định quyết tâm muốn học tốt tâm lý học, nếu Cố Nhạc Sán không có cách nào tín nhiệm bất kì thầy điều trị tâm lý nào, như vậy để cậu đến điều trị cho anh, bất kể như thế nào, cậu nhất định sẽ giúp anh trị khỏi.
Có lẽ trong tiềm thức còn đang lo lắng Cố Nhạc Sán lại một mình ra ngoài, cho nên dù ngủ, Dịch Duy cũng ôm chặt lấy Cố Nhạc Sán.
Hôm sau Dịch Duy cùng Cố Nhạc Sán đi công ty, trước khi khai giảng, công việc trợ lý của cậu vẫn phải tiếp tục, đợi khai giảng, không cần mỗi ngày đến công ty, nhưng trong thời gian quy định, có công việc cần hoàn thành, mà những công việc này, đều có giá trị học tập.
Cố Nhạc Sán nhân cách chủ, có cảm giác trách nhiệm rất mạnh, cũng là một người cuồng công việc, mà Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, cảm thấy công việc tuy không thể nào hoàn toàn không làm, nhưng hưởng thụ càng quan trọng hơn, bằng không vắt hết sức làm việc kiếm tiền chẳng có ý nghĩa gì.
Mà Cố Nhạc Sán nhân cách chủ thường xuyên làm việc rất trễ, lúc Cố Nhạc Sán biến thành nhân cách nóng nảy, không chỉ thường xuyên cho mình nghỉ phép, lúc vừa đến giờ tan làm sẽ lập tức rời khỏi công ty, cho nên Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường thường xuyên sau khi về nhà tiếp tục xử lý công việc, vì tránh thu hút sự nghi ngờ của người khác.
Dịch Duy xử lý xong công việc, vốn muốn ở trong phòng nghỉ bắt đầu học tập, nhưng không thể nào tập trung tinh thần, vẫn luôn nhịn không được lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, nhìn trộm Cố Nhạc Sán đang làm việc.
Cố Nhạc Sán tự nhiên biết Dịch Duy đang nhìn trộm anh, anh ngước mắt nhìn ra, vừa vặn đối mặt với Dịch Duy.
Dịch Duy chột dạ cười cười, đẩy cửa ra đi khỏi phòng nghỉ ngơi, rót trà đưa đến trước mặt Cố Nhạc Sán nói: "Cố đổng, uống chút trà nghỉ ngơi một lát, đừng vất vả quá."
Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy, đặt ly nước lên bàn, xoa từng ngón tay cậu, anh rất thích tay của Dịch Duy, này tuyệt đối là đôi tay đẹp nhất anh từng thấy.
"Cố đổng." Dịch Duy rút tay mình về, lui về sau một bước nói: "Anh đây là đang quấy rối nơi công sở."
"Chúng ta không phải kết hôn rồi sao?" Cố Nhạc Sán kéo Dịch Duy qua, ôm cậu ngồi lên đùi mình nói: "Anh quấy rối vợ mình thì sao nào?"
Dịch Duy nghĩ thầm, lúc này anh thừa nhận chúng ta đã kết hôn, không nói tôi kết hôn với anh ấy nữa.
"Nếu đã kết hôn, em tại sao còn gọi anh là Cố đổng." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi.
Dịch Duy sửng sờ một hồi nói: "Vậy gọi anh là gì?"
"Gọi một tiếng ông xã nghe xem nào." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy ngượng mồm, nhưng vì để dỗ dành Cố Nhạc Sán vui vẻ, cậu vẫn gọi: "Ông...ông xã."
"Anh già chỗ nào?" Cố Nhạc Sán nhẹ nhàng vuốt đôi má ửng đỏ của Dịch Duy.
"Ông xã." Dịch Duy cảm thấy, một lần lạ hai lần quen, gọi quen là được, dù sao anh vốn dĩ là chồng hợp pháp của mình.
Cố Nhạc Sán sáp đến nói: "Lại gọi một lần nữa."
............
Cố Nhạc Sán trêu chọc Dịch Duy cả buổi chiều, kết thúc một ngày làm việc về đến trong nhà, nhưng vừa vào phòng khách, nhìn thấy Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân đang đợi anh, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ không bình tĩnh.
"Làm việc vất vả." Nhan Y Vân mỉm cười nói: "Em ở phòng bếp nấu canh, trước uống chút canh dưỡng dạ dày."
"Sắp đến giờ ăn xong cơm, uống canh cái gì?" Trần Mông Oánh không vui nhìn Nhan Y Vân, rồi mỉm cười nhìn về phía Cố Nhạc Sán nói: "Anh Nhạc Sán, anh đã lâu không ăn cơm với dì Hứa rồi phải không? Không bằng hôm nay đi ăn với dì Hứa, dì một mình cũng rất cô đơn, nếu anh có thể thỉnh thoảng ở bên dì, dì nhất định rất vui."
Cảm xúc nỏng nảy trong lòng Cố Nhạc Sán dần tăng lên, anh ánh mắt hung ác nhìn hai người nói: "Tranh thủ sự kiên nhẫn của tôi còn chưa hao hết, các người tốt nhất tự mình rời đi, sau này không cho phép bước nào đây nửa bước, nếu như các người không có tự trọng, vậy đừng trách tôi không tôn trọng các người."
Trần Mông Oánh và Nhạc Y Vân đồng thời sững sờ, các cô bị nét mặt hung ác của Cố Nhạc Sán dọa, cho dù ngăn cách tấm mắt kính có chút phản quang, các cô cũng có thể cảm nhận được trong mắt Cố Nhạc Sán có thần sắc như muốn giết các cô.
Dịch Duy lo lắng Cố Nhạc Sán sẽ áp chế không được tức giận hoàn toàn bộc phát, lập tước tiến lên trước nắm tay Cố Nhạc Sán nói: "Cố đổng, trước tiên đi thay đồ, đến thời gian phải uống thuốc rồi."
Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn về phía Dịch Duy, thấy nét mặt lo lắng của Dịch Duy, tức giận trong lòng dần tiêu tán đi một chút, xem thường Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân, trực tiếp trở về sân của chính anh.
Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân đều bị dọa đến ngây ngốc, không chú ý đến hành động vừa rồi của Dịch Duy.
"Xin lỗi, Cố đổng bởi vì gần đây thân thể có hơi không thoải mái, cho nên tính tình cũng không tốt." Dịch Duy nhìn các cô nói: "Hai vị trở về đi, ít nhất mấy ngày này, không cần xuất hiện trước mặt Cố đổng."
Dịch Duy cũng không biết Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy sẽ xuất hiện bao lâu, nhưng hai người này rất dễ dàng khiến Cố Nhạc Sán nóng nảy, cho nên có thể kéo dài mấy ngày thì kéo mấy ngày.
Nhan Y Vân sau khi tỉnh táo lại, lo lắng nhìn Dịch Duy hỏi: "Anh Nhạc Sán bệnh rồi sao?"
"Không phải bệnh gì nghiêm trọng, gần đây quá bận không nghỉ ngơi tốt, cho nên thân thể không thoải mái, thân thể không thoải mái, việc công ty lại nhiều, cho nên cảm xúc cũng không tốt lắm." Dịch Duy tiếp tục giải thích nói.
"Thế thì có thể nhờ cậu giúp tôi bưng canh cho anh Nhạc Sán không?" Nhan Y Vân cậy nhờ Dịch Duy nói: "Tôi sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị, hầm cả buổi chiều, bây giờ uống vừa vặn."
Nhan Y Vân tin chắc cách nghĩ muốn tóm chặt tim đàn ông, phải trước tóm được dạ dày đàn ông, hơn nữa cô rất có lòng tin với tài năng nấu nướng của mình, cảm thấy chỉ cần Cố Nhạc Sán uống bát canh này, nhất định sẽ có ấn tượng tốt với cô.
"Đã nói anh Nhạc Sán thân thể không thoải mái, còn uống canh gì, bệnh rồi đương nhiên phải ăn chút đồ thanh đạm." Trần Mông Oánh trợn trắng mắt với Nhan Y Vân, rồi nói với Dịch Duy: "Tôi đi nấu chút cháo, đợi lát nữa cậu giúp tôi bưng cho anh Nhạc Sán."
"Không phải chỉ có cô biết nấu cháo, canh của tôi dù là người bệnh cũng có thể uống." Nhan Y Vân không chịu thua nói: "Anh Nhạc Sán bởi vì quá bận quá mệt, cho nên thân thể mới không thoải mái, lúc này đương nhiên phải ăn chút thức ăn mùi vị dễ nuốt."
"Canh của cô cũng không phải chỉ có cô biết nấu được không?!" Trần Mông Oánh lớn tiếng nói.
"Hai vị." Dịch Duy giơ tay ngăn cản hai người tiếp tục cãi nhau: "Nếu đã là một mảnh tâm ý của hai vị, tôi đều bưng cho Cố đổng, nhưng Cố đổng bằng lòng ăn hay không tôi không thể đảm bảo."
"Tôi bây giờ đi nấu cháo." Trần Mông Oánh nghiêm túc nhìn Dịch Duy nói: "Nhất định phải đợi tôi nấu xong cháo rồi đưa đi chung với canh, không thể đưa trước của cô ta, biết rồi chứ?"
"Được." Dịch Duy gật đầu đồng ý.
Trần Mông Oánh bước nhanh ra ngoài, cô phải đi gọi điện thoại cho bảo mẫu chăm sóc cô từ nhỏ, bảo mẫu này nấu cháo mùi vị rất ngon, mỗi lần cô bệnh không có khẩu vị, chỉ có thể ăn được cháo của bà nấu, cô nhất định không thể để cho Nhan Y Vân giành được nổi trội.
"Vất vả cho cậu rồi trợ lý Dịch." Nhan Y Vân nhìn Dịch Duy nói: "Tuy cậu bây giờ chỉ là trợ lý thực tập, nhưng nhìn rất đáng tin cậy, anh Nhạc Sán lại rất xem trọng cậu đào tạo cậu, cậu sau này nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ."
"Cô Nhan quá khen." Dịch Duy khách sáo nói.
Đợi hai người đều rời khỏi, Dịch Duy ở trong lòng thở dài, rồi đi về phía sân của Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy đi vào phòng, nhìn thấy Cố Nhạc Sán đang nhắm mắt nhíu chặt mày ngồi dựa lên ghế, nhìn bộ dáng rất khó chịu, tay anh đang nhỏ máu, Dịch Duy lập tức hoảng hốt chạy qua.
Dịch Duy ngồi xổm xuống tách tay Cố Nhạc Sán ra, thấy trong lòng bàn tay anh trộn lẫn máu tươi và mấy mảnh vỡ ly nước, trái tim Dịch Duy nhói lên.
"Cô gái này nhìn quen mắt, trước đây hình như từng gặp." Hứa Hoa nhìn Nhan Y Vân nói.
"Chào dì, con tên là Nhan Y Vân, trước đây từng đến nhà họ Cố mấy lần." Nhan Y Vân trả lời.
"Ồ, dì nhớ ra rồi, hóa ra là con gái của nhà họ Nhan." Hứa Hoa cố ý làm ra bộ dáng vừa nhớ ra nói: "Con mấy năm nay không đến nhà, dì thiếu chút nữa quên mất con, không phải con đã kết hôn rồi sao?"
Nhan Y Vân sắc mặt cứng đờ, rồi nói: "Hai năm trước đã ly hôn."
"Hóa ra ly hôn rồi, cho nên lại nhớ đến nhà họ Cố chúng tôi phải không?" Hứa Hoa nhìn về phía Cố Nhạc Sán nói: "Nhạc Sán, Mông Oánh những năm này ngay cả bạn trai cũng không có, chỉ chờ đợi con. So với những người vừa nghe nói con vô sinh đã lập tức nhượng bộ lui binh, Mông Oánh thế nhưng nhiều năm qua một lòng một dạ với con, mặc kệ gia thế hay điều kiện bản thân, con bé cũng không có gì để xoi mói."
"Nhạc Sán nhiều năm trước từng nói, nó thích cô gái nhã nhặn trầm tĩnh nho nhã, phiền nhất con gái tính cách điêu ngoa hiếu động." Diệp Phượng nhắc nhở Hứa Hoa, Cố Nhạc Sán sớm đã dùng lý do này từ chối Trần Mông Oánh.
Dịch Duy sửng sờ, thầm nghĩ hóa ra Cố Nhạc Sán thích mẫu người nhã nhặn trầm tĩnh nho nhã.
"Trước đây trẻ tuổi, tự nhiên hoạt bát một chút, nhưng những năm này cũng không phải lớn lên vô ích, tính cách sớm đã thay đổi." Hứa Hoa nói.
Cố Nhạc Sán cố nhịn xuống nóng giận sắp bùng phát trong lòng, dùng sức nắm ly trà áp chế cảm xúc, anh bây giờ vừa mở miệng, chỉ sợ sẽ chửi ầm lên, mà hai người này, một người là mẹ trên danh nghĩa của anh, một người là mẹ ruột anh, Cố Nhạc Sán nhân cách chủ bình thường rất tôn trọng các bà, nếu anh bây giờ phát tiết lửa giận ra, sẽ không cách nào áp chế nổi, cho nên chỉ có thể cái gì cũng không thể nói, trực tiếp đứng lên bước nhanh rời khỏi.
"Nhạc Sán, con ngồi thêm một lát, thím còn lời chưa nói xong..." Hứa Hoa đứng lên, nhìn Cố Nhạc Sán rời đi gọi lại.
Dịch Duy tỉnh táo lại, đang muốn đi theo, lại bị Hứa Hoa gọi lại.
"Cậu đứng lại!" Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói.
Dịch Duy ngừng bước chân, mặt hướng về phía Hứa Hoa hỏi: "Lão phu nhân có gì dặn dò?"
"Cậu đi theo tôi." Hứa Hoa nói rồi đi ra ngoài.
Dịch Duy do dự chốc lát, những vẫn đi theo, nghĩ dù sao chỉ cần cậu không ra khỏi nhà chính, bà cũng không thể làm gì được cậu.
Đi đến bên ngoài phòng khách, Hứa Hoa vừa đi về phía vườn lớn bên ngoài, vừa nói với Dịch Duy: "Nói một câu thực sự, trước đây tôi vừa ý cậu hơn, cảm thấy người xuất sắc như cậu, sẽ trợ giúp Cố Hoành nhiều hơn, cũng xứng với Cố Hoành hơn, dù là bây giờ, tôi vẫn nghĩ như thế."
Dịch Duy không tiếp lời, cậu đã đoán được dụng ý bà nói những lời này, và lời tiếp theo bà muốn nói.
"So với Dịch Tuyên, tôi vẫn hy vọng cậu có thể ở bên Cố Hoành, thực ra các cậu không phải không có hy vọng, nếu cậu có thể làm ra vài chuyện trợ giúp lớn với Cố Hoành, tôi sẽ toàn lực ủng hộ giúp các cậu bên nhau." Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói.
Dịch Duy mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của lão phu nhân, có điều giữa tôi và Cố Hoành bây giờ, ngoại trừ coi nhau là kẻ thù, đã không có tình cảm gì khác nữa. Những chuyện trước đây xảy ra ngài chắc đã biết, tuy bản thân tôi cho rằng đều là tự vệ, nhưng dù sao cũng khiến Cố Hoành chịu ảnh hưởng không nhỏ, cậu ta bây giờ đang kìm nén ý muốn trả đũa tôi, sao có thể sẽ ở bên tôi, hơn nữa tôi cũng không thích Cố Hoành như ngài nghĩ, ít nhất tôi của bây giờ, không còn tình cảm với cậu ta, cũng không muốn bên cậu ta."
Dịch Duy bây giờ, đừng nói trong lòng đã hận chết Cố Hoành, cho dù không oán hận Cố Hoành, cũng không thể bị vài ba câu của Hứa Hoa lừa gạt.
"Nói như vậy, cậu đã làm xong chủ ý muốn đối đầu với Cố Hoành đến cùng?" Hứa Hoa ánh mắt u ám nhìn Dịch Duy nói.
"Cái này cũng không phải." Dịch Duy nói: "Tuy tôi đã không muốn bên Cố Hoành nữa, nhưng cũng không đại biểu tôi không thể hợp tác với cậu ta, cùng có lợi so với hai bên cùng thiệt hại tốt hơn nhiều. Huống chi có ngài, tôi cho dù dốc sức liều mạnh, Cố Hoành nhiều nhất cũng chỉ thương gân động cốt, mà tôi thì..."
Dịch Duy thầm nghĩ, bản thân chủ động đưa cơ hội lên cửa để cậu gài bẫy, cậu đương nhiên phải lợi dụng cho thật tốt. Huống chi bây giờ còn chưa phải lúc đắc tội mẹ ruột Cố Nhạc Sán, bản thân đang mang thai, không thể xảy ra sai sót, người này đời trước không dễ sống chung cũng không dễ đối phó, ỷ vào bản thân là mẹ ruột Cố Nhạc Sán chuyện gì cũng làm ra được, trước khi con được sinh ra, cậu phải tận lực vì bản thân tranh thủ thời gian.
"Cậu quả nhiên là người thông minh, tôi không nhìn nhầm cậu." Ánh mắt Hứa Hoa trở nên hiền hòa, nhìn Dịch Duy nói: "Tôi quả nhiên vẫn thích đứa nhỏ thông minh lại có năng lực như cậu, mạnh hơn nhiều so với đứa nhỏ không nhạy bén lại hướng nội như Dịch Tuyên."
"Cảm ơn khen ngợi của lão phu nhân, người như tôi, không phải tính cách bị người khác ức hiếp sẽ không phản kích, nếu thật sự muốn hợp tác, còn nhờ lão phu nhân nói rõ với Cố Hoành." Dịch Duy nghiêm túc nói.
"Cậu yên tâm, nó nếu dám làm gì với cậu, cậu đến nói cho tôi biết, tôi thay cậu dạy dỗ nó." Hứa Hoa hứa hẹn nói.
"Cảm ơn lão phu nhân." Dịch Duy trong lòng âm thầm vui vẻ, đây là cơ hội tốt để giày vò Cố Hoành.
Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân đều sống ở nhà họ Cố, tư thế tuyệt đối không thể rời đi trước đối phương, Cố Nhạc Sán mới không có tâm tư đi quan tâm các cô như thế nào, anh bây giờ chỉ thầm muốn bồi dưỡng tình cảm với đứa nhỏ trong bụng Dịch Duy.
Cố Nhạc Sán ôm eo Dịch Duy, dán tai lên bụng cậu, rất nghiêm túc nghe hồi lâu mới nói: "Ngoại trừ tiếng tim đập của em, hình như không có động tĩnh nào khác."
"Bây giờ không thể nào có động tĩnh." Dịch Duy bất lực nói.
"Vậy anh đợi đến khi nhóc con có động tĩnh, rồi mới nhường thân thể lại cho anh ta, em sẽ không để ý chứ?" Cố Nhạc Sán nhắm mắt nói.
Anh ta là chỉ Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường.
"Không...không để ý." Dịch Duy chột dạ nói, cậu khẳng định càng bằng lòng Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường xuất hiện hơn, dù sao Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy giống như bom, tùy thời đều có thể bùng nổ, Dịch Duy ngoại trừ lo lắng anh sẽ bại lộ, cũng lo lắng anh sẽ tổn thương bản thân anh.
Cố Nhạc Sán ngẩng đầu nhìn Dịch Duy nói: "Trả lời chột dạ như vậy, em lẽ nào còn trông chờ anh sẽ tin tưởng sao? Nói dối cũng không biết nói."
"Tôi ở trước mặt người khác nói dối rất tự nhiên." Dịch Duy không chịu thua nói: "Hôm nay còn lừa mẹ anh...thím hai, bà bảo tôi giúp Cố Hoành, hợp tác với Cố Hoành, tôi đã đồng ý, bà còn thật sự tin tưởng."
"Vậy thì rất tốt, có thể lừa được bà, nói rõ kĩ thuật nói dối của em ít nhất đạt tiêu chuẩn." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy nói: "Anh để ý tôi lừa bà không?"
"Để ý cái gì?" Cố Nhạc Sán châm chọc nói: "Bà muốn anh coi bà là mẹ ruột mà tôn trọng và đối xử, trong lòng trong mắt lại chỉ có cháu trai bà, một lòng một dạ vì cháu trai bà tính toán, vì cháu trai bà, ngay cả con trai ruột cũng có thể tính kế. Thì cho dù đợi con chúng ta sinh ra, bà cũng không hề vui vẻ, chỉ cảm thấy đứa nhỏ không nên sinh ra thế giới này, cướp đi thứ vốn dĩ nên thuộc về cháu trai bà."
Dịch Duy biết, mỗi từ anh nói ra đều là sự thật, kiếp trước Hứa Hoa sau khi biết cậu mang thai, thái độ khá tệ với cậu, ánh mắt nhìn bụng cậu mang theo oán hận.
Dịch Duy đời trước bởi vì bà là mẹ ruột của Cố Nhạc Sán mới nhẫn nhịn bà trốn tránh bà, đời này đợi sinh con ra, nếu bà dám có cách nghĩ và hành động tổn thương đứa nhỏ dù một chút thôi, mặc kệ bà là mẹ ruột của ai cậu cũng tuyệt đối không buông tha bà.
Đến tối, Dịch Duy đã ngủ lại bỗng nhiên tỉnh lại, thấy Cố Nhạc Sán không ở trên giường, cậu lập tức đứng lên xuống giường tìm, nhưng trong phòng vệ sinh không có, trong phòng tắm cũng không có, tìm một lượt hết cả căn phòng cũng không có.
Dịch Duy bước nhanh ra bên ngoài, thấy bảo vệ gác đêm gian ngoài trong phòng khách hỏi: "Tiên sinh đâu?"
"Tiên sinh đã ra ngoài, bảo chúng tôi không cần đi theo." Vệ sĩ trả lời.
Dịch Duy bỗng nhiên trở nên bất an, chuẩn bị ra ngoài tìm anh, nhưng nhà họ Cố lớn như vậy, cậu cũng không biết Cố Nhạc Sán sẽ đi chỗ nào, chỉ có thể trước ở trong sân tìm thử xem, hy vọng anh không rời khỏi sân.
Vệ sĩ không biết việc Cố Nhạc Sán có hai nhân cách, Cố Nhạc Sán dặn dò họ không cần đi theo, họ tự nhiên sẽ không đi theo, nhưng Dịch Duy biết Cố Nhạc Sán bây giờ rất có thể sẽ tổn thương chính mình, cậu phải nhanh chóng tìm được anh.
Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, có thói quen ném xuống vệ sĩ tự mình đi loạn khắp nơi, Dịch Duy trong lòng rất lo lắng. Nhưng sân này quá rộng, Dịch Duy đứng ở trên hành lang nhìn trái nhìn phải, do dự không biết nên bắt đầu tìm từ bên nào.
Dịch Duy quyết định dựa theo trực giác trước đi về bên trái tìm thử, cậu ở trên hành lang bằng gỗ bước nhanh đi, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Nhạc Sán xuất hiện ở đằng trước đang đi về phía cậu, cậu dừng bước chân nhìn anh.
"Tối như vậy, em chạy ra ngoài làm cái gì?" Cố Nhạc Sán cau mày hỏi.
"Tìm anh." Dịch Duy cẩn thận quan sát trên người anh có vết thương hay không nói: "Anh đi chỗ nào vậy?"
"..." Cố Nhạc Sán không trả lời câu hỏi của Dịch Duy, đi đến trước mặt Dịch Duy, nắm tay cậu cảm nhận nhiệt độ trên tay cậu, rồi bế cậu trở về phòng.
Dịch Duy ôm lấy bả vai Cố Nhạc Sán, nghiêng đầu quan sát nét mặt anh, nhìn không ra bộ dạng có gì khác thường, bèn an tâm hơn.
Cố Nhạc Sán giúp Dịch Duy đắp xong chăn, ôm cậu vào trong lòng nói: "Sau này nếu không nhìn thấy anh, không cần đi tìm, ở chỗ này đợi anh là được, anh sẽ trở về."
"Anh ít nhất phải nói cho tôi biết anh đi làm cái gì, tôi mới có thể an tâm đợi anh trở về được không?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh nói.
"Anh chỉ đi một chút, cái gì cũng không làm." Cố Nhạc Sán nói.
"Muộn như vậy, tại sao không ngủ phải đi ra ngoài?" Dịch Duy nghi ngờ hỏi.
"Anh ngủ không được, một mình đi dạo một vòng trong đêm, có thể khiến cảm xúc bình tĩnh lại, cũng có thể để cho anh áp chế xung động muốn tổn thương bản thân." Cố Nhạc Sán giải thích với Dịch Duy nói: "Đây là phương pháp thầy điều trị tâm lý trước đây dạy."
"Thầy điều trị tâm lý trước đây?"
"Ừ." Cố Nhạc Sán nói: "Ông ấy đã qua đời, vốn nên do học sinh của ông ấy, cũng chính là mẹ nuôi của em quý bà Miller tiếp nhận tiến hành điều trị tâm lý cho anh, nhưng bà và chồng bà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những năm này anh ta cũng không tìm được thầy điều trị tâm lý có thể tín nhiệm, cho nên không tiếp tục tiếp nhận điều trị nữa."
Anh ta này, là Cố Nhạc Sán nhân cách chủ.
"Trước đây thầy điều trị tâm lý điều trị cho anh là thầy của mẹ sao?" Dịch Duy nghĩ thầm, khó trách hai người họ quen nhau, cậu đời trước mơ thấy những đoạn ngắn mơ hồ, mẹ nuôi cậu cũng không xuất hiện, cho nên không biết chuyện này.
Dịch Duy càng thêm kiên định quyết tâm muốn học tốt tâm lý học, nếu Cố Nhạc Sán không có cách nào tín nhiệm bất kì thầy điều trị tâm lý nào, như vậy để cậu đến điều trị cho anh, bất kể như thế nào, cậu nhất định sẽ giúp anh trị khỏi.
Có lẽ trong tiềm thức còn đang lo lắng Cố Nhạc Sán lại một mình ra ngoài, cho nên dù ngủ, Dịch Duy cũng ôm chặt lấy Cố Nhạc Sán.
Hôm sau Dịch Duy cùng Cố Nhạc Sán đi công ty, trước khi khai giảng, công việc trợ lý của cậu vẫn phải tiếp tục, đợi khai giảng, không cần mỗi ngày đến công ty, nhưng trong thời gian quy định, có công việc cần hoàn thành, mà những công việc này, đều có giá trị học tập.
Cố Nhạc Sán nhân cách chủ, có cảm giác trách nhiệm rất mạnh, cũng là một người cuồng công việc, mà Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, cảm thấy công việc tuy không thể nào hoàn toàn không làm, nhưng hưởng thụ càng quan trọng hơn, bằng không vắt hết sức làm việc kiếm tiền chẳng có ý nghĩa gì.
Mà Cố Nhạc Sán nhân cách chủ thường xuyên làm việc rất trễ, lúc Cố Nhạc Sán biến thành nhân cách nóng nảy, không chỉ thường xuyên cho mình nghỉ phép, lúc vừa đến giờ tan làm sẽ lập tức rời khỏi công ty, cho nên Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường thường xuyên sau khi về nhà tiếp tục xử lý công việc, vì tránh thu hút sự nghi ngờ của người khác.
Dịch Duy xử lý xong công việc, vốn muốn ở trong phòng nghỉ bắt đầu học tập, nhưng không thể nào tập trung tinh thần, vẫn luôn nhịn không được lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, nhìn trộm Cố Nhạc Sán đang làm việc.
Cố Nhạc Sán tự nhiên biết Dịch Duy đang nhìn trộm anh, anh ngước mắt nhìn ra, vừa vặn đối mặt với Dịch Duy.
Dịch Duy chột dạ cười cười, đẩy cửa ra đi khỏi phòng nghỉ ngơi, rót trà đưa đến trước mặt Cố Nhạc Sán nói: "Cố đổng, uống chút trà nghỉ ngơi một lát, đừng vất vả quá."
Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy, đặt ly nước lên bàn, xoa từng ngón tay cậu, anh rất thích tay của Dịch Duy, này tuyệt đối là đôi tay đẹp nhất anh từng thấy.
"Cố đổng." Dịch Duy rút tay mình về, lui về sau một bước nói: "Anh đây là đang quấy rối nơi công sở."
"Chúng ta không phải kết hôn rồi sao?" Cố Nhạc Sán kéo Dịch Duy qua, ôm cậu ngồi lên đùi mình nói: "Anh quấy rối vợ mình thì sao nào?"
Dịch Duy nghĩ thầm, lúc này anh thừa nhận chúng ta đã kết hôn, không nói tôi kết hôn với anh ấy nữa.
"Nếu đã kết hôn, em tại sao còn gọi anh là Cố đổng." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi.
Dịch Duy sửng sờ một hồi nói: "Vậy gọi anh là gì?"
"Gọi một tiếng ông xã nghe xem nào." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy ngượng mồm, nhưng vì để dỗ dành Cố Nhạc Sán vui vẻ, cậu vẫn gọi: "Ông...ông xã."
"Anh già chỗ nào?" Cố Nhạc Sán nhẹ nhàng vuốt đôi má ửng đỏ của Dịch Duy.
"Ông xã." Dịch Duy cảm thấy, một lần lạ hai lần quen, gọi quen là được, dù sao anh vốn dĩ là chồng hợp pháp của mình.
Cố Nhạc Sán sáp đến nói: "Lại gọi một lần nữa."
............
Cố Nhạc Sán trêu chọc Dịch Duy cả buổi chiều, kết thúc một ngày làm việc về đến trong nhà, nhưng vừa vào phòng khách, nhìn thấy Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân đang đợi anh, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ không bình tĩnh.
"Làm việc vất vả." Nhan Y Vân mỉm cười nói: "Em ở phòng bếp nấu canh, trước uống chút canh dưỡng dạ dày."
"Sắp đến giờ ăn xong cơm, uống canh cái gì?" Trần Mông Oánh không vui nhìn Nhan Y Vân, rồi mỉm cười nhìn về phía Cố Nhạc Sán nói: "Anh Nhạc Sán, anh đã lâu không ăn cơm với dì Hứa rồi phải không? Không bằng hôm nay đi ăn với dì Hứa, dì một mình cũng rất cô đơn, nếu anh có thể thỉnh thoảng ở bên dì, dì nhất định rất vui."
Cảm xúc nỏng nảy trong lòng Cố Nhạc Sán dần tăng lên, anh ánh mắt hung ác nhìn hai người nói: "Tranh thủ sự kiên nhẫn của tôi còn chưa hao hết, các người tốt nhất tự mình rời đi, sau này không cho phép bước nào đây nửa bước, nếu như các người không có tự trọng, vậy đừng trách tôi không tôn trọng các người."
Trần Mông Oánh và Nhạc Y Vân đồng thời sững sờ, các cô bị nét mặt hung ác của Cố Nhạc Sán dọa, cho dù ngăn cách tấm mắt kính có chút phản quang, các cô cũng có thể cảm nhận được trong mắt Cố Nhạc Sán có thần sắc như muốn giết các cô.
Dịch Duy lo lắng Cố Nhạc Sán sẽ áp chế không được tức giận hoàn toàn bộc phát, lập tước tiến lên trước nắm tay Cố Nhạc Sán nói: "Cố đổng, trước tiên đi thay đồ, đến thời gian phải uống thuốc rồi."
Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn về phía Dịch Duy, thấy nét mặt lo lắng của Dịch Duy, tức giận trong lòng dần tiêu tán đi một chút, xem thường Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân, trực tiếp trở về sân của chính anh.
Trần Mông Oánh và Nhan Y Vân đều bị dọa đến ngây ngốc, không chú ý đến hành động vừa rồi của Dịch Duy.
"Xin lỗi, Cố đổng bởi vì gần đây thân thể có hơi không thoải mái, cho nên tính tình cũng không tốt." Dịch Duy nhìn các cô nói: "Hai vị trở về đi, ít nhất mấy ngày này, không cần xuất hiện trước mặt Cố đổng."
Dịch Duy cũng không biết Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy sẽ xuất hiện bao lâu, nhưng hai người này rất dễ dàng khiến Cố Nhạc Sán nóng nảy, cho nên có thể kéo dài mấy ngày thì kéo mấy ngày.
Nhan Y Vân sau khi tỉnh táo lại, lo lắng nhìn Dịch Duy hỏi: "Anh Nhạc Sán bệnh rồi sao?"
"Không phải bệnh gì nghiêm trọng, gần đây quá bận không nghỉ ngơi tốt, cho nên thân thể không thoải mái, thân thể không thoải mái, việc công ty lại nhiều, cho nên cảm xúc cũng không tốt lắm." Dịch Duy tiếp tục giải thích nói.
"Thế thì có thể nhờ cậu giúp tôi bưng canh cho anh Nhạc Sán không?" Nhan Y Vân cậy nhờ Dịch Duy nói: "Tôi sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị, hầm cả buổi chiều, bây giờ uống vừa vặn."
Nhan Y Vân tin chắc cách nghĩ muốn tóm chặt tim đàn ông, phải trước tóm được dạ dày đàn ông, hơn nữa cô rất có lòng tin với tài năng nấu nướng của mình, cảm thấy chỉ cần Cố Nhạc Sán uống bát canh này, nhất định sẽ có ấn tượng tốt với cô.
"Đã nói anh Nhạc Sán thân thể không thoải mái, còn uống canh gì, bệnh rồi đương nhiên phải ăn chút đồ thanh đạm." Trần Mông Oánh trợn trắng mắt với Nhan Y Vân, rồi nói với Dịch Duy: "Tôi đi nấu chút cháo, đợi lát nữa cậu giúp tôi bưng cho anh Nhạc Sán."
"Không phải chỉ có cô biết nấu cháo, canh của tôi dù là người bệnh cũng có thể uống." Nhan Y Vân không chịu thua nói: "Anh Nhạc Sán bởi vì quá bận quá mệt, cho nên thân thể mới không thoải mái, lúc này đương nhiên phải ăn chút thức ăn mùi vị dễ nuốt."
"Canh của cô cũng không phải chỉ có cô biết nấu được không?!" Trần Mông Oánh lớn tiếng nói.
"Hai vị." Dịch Duy giơ tay ngăn cản hai người tiếp tục cãi nhau: "Nếu đã là một mảnh tâm ý của hai vị, tôi đều bưng cho Cố đổng, nhưng Cố đổng bằng lòng ăn hay không tôi không thể đảm bảo."
"Tôi bây giờ đi nấu cháo." Trần Mông Oánh nghiêm túc nhìn Dịch Duy nói: "Nhất định phải đợi tôi nấu xong cháo rồi đưa đi chung với canh, không thể đưa trước của cô ta, biết rồi chứ?"
"Được." Dịch Duy gật đầu đồng ý.
Trần Mông Oánh bước nhanh ra ngoài, cô phải đi gọi điện thoại cho bảo mẫu chăm sóc cô từ nhỏ, bảo mẫu này nấu cháo mùi vị rất ngon, mỗi lần cô bệnh không có khẩu vị, chỉ có thể ăn được cháo của bà nấu, cô nhất định không thể để cho Nhan Y Vân giành được nổi trội.
"Vất vả cho cậu rồi trợ lý Dịch." Nhan Y Vân nhìn Dịch Duy nói: "Tuy cậu bây giờ chỉ là trợ lý thực tập, nhưng nhìn rất đáng tin cậy, anh Nhạc Sán lại rất xem trọng cậu đào tạo cậu, cậu sau này nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ."
"Cô Nhan quá khen." Dịch Duy khách sáo nói.
Đợi hai người đều rời khỏi, Dịch Duy ở trong lòng thở dài, rồi đi về phía sân của Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy đi vào phòng, nhìn thấy Cố Nhạc Sán đang nhắm mắt nhíu chặt mày ngồi dựa lên ghế, nhìn bộ dáng rất khó chịu, tay anh đang nhỏ máu, Dịch Duy lập tức hoảng hốt chạy qua.
Dịch Duy ngồi xổm xuống tách tay Cố Nhạc Sán ra, thấy trong lòng bàn tay anh trộn lẫn máu tươi và mấy mảnh vỡ ly nước, trái tim Dịch Duy nhói lên.