Chương 17: Múa rìu qua mắt thợ
Các học sinh học viện nhà họ Cố, đều đang thảo luận trận khiêu chiến của Dịch Duy và nhóm người Cố Hoành, cũng đoán thử ai có khả năng thắng lớn hơn.
"Một mình Dịch Duy so với cả tổ Cố Hoành? So như vậy không công bằng đúng không?"
"Trên nhân số xác thực không công bằng, nhưng trên thực lực Dịch Duy chiếm thượng phong."
"Không sai, lần trước tổng thành tích sát hạch của Dịch Duy là top 1, cho dù Cố Hoành để cho mấy người xuất sắc nhất tổ họ so với Dịch Duy, cũng không có một người có thực lực trên Dịch Duy."
"Tớ cũng cảm thấy khả năng Dịch Duy thắng lớn hơn."
"Nhưng tớ nghe nói, Dịch Duy gần hai tháng nay, ngoại trừ khóa trình tâm lý học, căn bản không đi học cái khác, ngay cả mỹ thuật và xạ kích cũng rất ít đi, tiết đàn piano không đi, cho nên làm không tốt sẽ thất bại do tính sai."
"Hơn một tháng mà thôi, không chỉ một giáo viên từng nói Dịch Duy là thiên tài, sinh vật như thiên tài, mạnh đến không có đạo lý, cho nên tôi cũng cảm thấy Dịch Duy khẳng định sẽ thắng."
"Nói đến thì, Dịch Duy đã sắp đổi chuyên ngành, hơn một tháng nay cũng làm tư thế chuẩn bị đổi chuyên ngành, tại sao còn tiếp tục làm trợ lý cho Cố đổng?"
"Cho dù bây giờ bắt đầu làm chuẩn bị, cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm mới tiến vào thi nhập học, nếu đã lựa chọn cậu ta, dứt khoát để cậu ta làm đến khi kết thúc kì nghỉ?"
"Nhưng nghĩ kĩ, vẫn có rất nhiều chỗ nghĩ không thông."
Sau khi kết thúc cuộc thi vào buổi sáng ngày đầu tiên, Dịch Duy ăn xong cơm trưa ở nhà ăn, nghỉ ngơi ở đại sảnh, đợi đến chiều sát hạch đàn piano.
Tôn Kỳ ngồi xuống, nhìn đũa Dịch Duy đặt ở trước mặt nói: "Vừa ăn xong cậu lại uống sữa bò? Cậu trước đây không phải đều uống trà sao?"
"Gần đây thiếu canxi, uống sữa bò bổ sung canxi." Dịch Duy tùy tiện tìm cớ nói.
Tôn Kỳ khó hiểu nhìn Dịch Duy, điện thoại của cậu ta và Dịch Duy vang lên âm thanh nhắc nhở thời gian, Tôn Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra điện thoại ấn mở màn hình, mở ra web tra cứu của gia học, trừng lớn mắt nghiêm túc nhìn màn hình.
"Đứng...đứng nhất!" Tôn Kì thở phào nhẹ nhõm, kích động nói: "Cậu quả nhiên rất giỏi, ngoại trừ học tâm lý học ra hơn một tháng không đi học, còn có thể đứng nhất!"
Dịch Duy thong thả ung dung lấy ra điện thoại nhìn, đứng lên đi đến trước mặt nhóm Cố Hoành, nhìn Cố Hoành nói: "Tôi đứng nhất vòng đầu tiên, tôi thắng."
"Chúc mừng cậu." Cố Hoành vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng rất không cam tâm, hơn một tháng gã tuy không lên lớp ở gia học, nhưng để cho giáo viên đến trong nhà tiến hành tăng cường phụ đạo, vậy mà không thể nào thi thắng Dịch Duy hơn một tháng không đi học lớp chuyên ngành.
"Buổi chiều sát hạch đàn piano, hy vọng tổ các cậu có thể cố gắng một chút, nếu không tôi thắng đến mức không có cảm giác thành tựu." Dịch Duy dùng ánh mắt khinh thường nhìn những người kia, rồi quay trở về ngồi xuống vị trí vừa rồi, cậu cố ý đến gây hấn, thuận tiện chọc tức bọn họ.
Người của tổ Cố Hoành nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Dịch Duy trong lòng bốc lửa, nhất là Hà Minh Thư, nếu không phải bởi vì không thể để lộ kế hoạch của Cố Hoành và Dịch Tuyên, gã ta đã xông đến hung ác nhục nhã Dịch Duy một trận, nhưng gã ta cảm thấy bây giờ nhẫn nhịn là đáng giá, đợi sau khi Dịch Duy thua, không thể không lại lần nữa tham gia tổ họ, còn cần phải nghe lời Cố Hoành sắp xếp, gã ta có thể tận tình nhục nhã cậu.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, các học sinh chuyên ngành đàn piano tiến vào sát hạch, mới lần lượt đến học sinh chọn lớp chuyên ngành đàn piano tiến hành sát hạch.
Bởi vì các học sinh khác đều rất tò mò đến cùng Dịch Duy và Cố Hoành bên nào sẽ thắng, cho nên chỉ cần học sinh có thời gian, sẽ chạy đến sảnh biểu diễn dự thính.
Dịch Duy rút được số 3, lúc tiến hành bắt đầu sát hạch, Cố Hoành cố ý mang người đến ngồi bên cạnh Dịch Duy.
Học sinh rút được số 1 lên sân khấu chuẩn bị tiến hành biểu diễn, Cố Hoành nói với Dịch Duy: "Đây là người mới vừa vào tổ chúng tôi, sát hạch đàn piano lần này, để cho cậu ta so với cậu."
"Người mới vừa vào tổ?" Dịch Duy cố ý cau mày hỏi: "Bây giờ còn chưa phải lúc người mới được lựa chọn vào tổ?"
"Giống như cậu trước đây trước thời hạn rút lui khỏi tổ tôi, tôi lần này cũng là trước thời hạn gia nhập thành viên mới, cũng để cho cậu ta tham gia lần sát hạch này." Cố Hoành mỉm cười nói.
"Hừ," Dịch Duy cười lạnh nói: "Chẳng qua là trò hề mua rìa qua mắt thợ với tôi, cậu cho rằng có thể thắng tôi?"
"Hy vọng cậu có thể luôn duy trì cách nghĩ tự tin này đến cuối cùng." Thần sắc trong mắt Cố Hoành, giống như gã đã thắng rồi.
Phó giám sát gia học là nhóm ủng hộ Cố Hoành, giúp học sinh mới trước thời hạn làm thủ tục, hơn nữa vì có bà nội Cố Hoành làm chỗ dựa vững chắc, thường xuyên ngay cả tổng giám sát cũng không đặt ở trong mắt.
Học sinh số 1 đã bắt đầu tiến hành biểu diễn, những học sinh đang ngồi ở đây, căn bản lúc nhỏ từng học qua đàn piano và đàn violong, cho dù học sinh chỉ biết một chút, cũng có thể nghe ra số 1 học nhạc cụ rất tốt, đã là trình độ có thể đi tham gia thi đấu.
Dịch Duy biết học sinh còn học cấp ba này rất giỏi, tuy chuyên ngành là đàn violong, nhưng cũng từng lấy được rất nhiều giải thưởng đàn piano. Đây là Cố Hoành đặc biệt sắp xếp dùng để đối phó cậu, đời trước Dịch Duy cũng là thua trong tay cậu ta, mà đời này Dịch Duy sớm đã làm xong chuẩn bị phản kích, nhưng tạm thời vẫn phải giả bộ hoàn toàn không biết chuyện gì.
Học sinh số 1 biểu diễn hoàn tất, 6 giáo viên đều lộ ra nét mặt hài lòng, ở trong lòng bắt đầu kế hoạch sắp xếp phải đưa cậu ta đi tham gia thi đấu.
Vì chỉ là sát hạch nhỏ với học sinh trong gia học, cũng không phải thi đấu chính quy, sau khi kết thúc biểu diễn, mấy giáo viên lập tức tiến hành đánh giá hướng dẫn và cho điểm, học sinh số 1 nhận được đánh giá và điểm số rất cao.
Cố Hoành xoay đầu nhìn nét mặt khó coi của Dịch Duy nói: "Lòng tin của cậu còn ổn không? Hy vọng cậu không bị đả kích rất lớn."
"Cậu cố ý đặt bẫy tôi." Dịch Duy xoay đầu hung ác nhìn Cố Hoành nói.
"Sao có thể gọi là đặt bẫy?" Cố Hoành khó có thể che giấu thần sắc đắc ý trong mắt: "Cậu không phải bảo này là thao tác múa rùa qua mắt thợ sao? Huống chi người ta bây giờ chỉ là một học sinh cấp ba, cũng không phải chuyên ngành đàn piano, cậu cũng không chịu thiệt phải không?"
Số 1 tuy không phải chuyên ngành piano, hơn nữa còn nhỏ hơn Dịch Duy, nhưng lại là học sinh nghệ thuật, thời gian luyện tập đàn piano, nhiều hơn Dịch Duy, cái gọi là không chịu thiệt của Cố Hoành, chẳng qua là già mồm át lẽ phải.
Đắc ý trong mắt người của tổ Cố Hoành, và Dịch Duy nét mặt khó coi đứng lên rời khỏi thính phòng, đi đến phía sau sân khấu tập trung tinh thần làm chuẩn bị.
Những học sinh đặc biệt đến quan sát cuộc thi của Dịch Duy và tổ Cố Hoành, thanh âm thảo luận rất nhỏ với người ngồi ở bên cạnh.
"Nhìn tình huống này, Dịch Duy làm không tốt sẽ phải nhận thua."
"Vừa rồi Dịch Duy sắc mặt khó xem như vậy, khẳng định trong lòng bản thân cậu ta cũng cảm thấy sẽ thua."
"Số 1 kia trước đây chưa từng gặp, không phải chuyên ngành đàn piano nhưng lại giỏi như vậy, có lai lịch gì?"
"Số 1 kia còn là học sinh cấp ba, là thiên tài đàn violong, rất nổi tiếng, đàn piano cũng đàn rất tốt."
"Vậy mà là học sinh cấp ba? Bây giờ còn chưa đến thời gian học sinh cấp ba lựa chọn tổ phải không?"
"Xem ra là Cố Hoành đặc biệt sắp xếp đến đối phó Dịch Duy, khó trách Cố Hoành sẽ đưa ra khiêu chiến với Dịch Duy, hóa ra sớm đã có chuẩn bị."
"Xem ra Dịch Duy phải lại lần nữa tham gia tổ Cố Hoành, không biết Cố Hoành sẽ đối đãi với cậu ta như thế nào."
"Khẳng định sẽ không để cho cậu ta trải qua ngày tháng tốt lành."
Học sinh số 2 dưới tình huống bên dưới thính phòng hoàn toàn không có người nghiêm túc nghe, kết thúc biểu diễn, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc đợi Dịch Duy lên sân khấu tiến hành biểu diễn.
Thấy Dịch Duy từ sau sân khấu đi ra, Hà Minh Thư cười hung ác nói: "Tớ đợi xem sau khi cậu ta thua rồi sẽ là nét mặt gì, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi."
Dịch Duy ngồi xuống trước đàn piano, tập trung mấy giây, bắt đầu chơi đàn.
Học sinh số 1 vừa rồi đàn bài <<Thú Vị Của Gió>>, là cầm khúc rất nhẹ nhàng vui vẻ, mà Dịch Duy đàn <>, cảm giác náo nhiệt rực rỡ, độ khó cũng càng cao hơn.
Đây là bài nhạc Dịch Duy lúc nhỏ thích nhất, luyện tập nhiều nhất, trong thời gian hơn một tháng nay, chỉ cần có thời gian cậu sẽ lén lút tiến hành luyện tập, sau khi mẹ nuôi về nước, cậu nhờ vả mẹ nuôi giúp cậu liên lạc với giáo viên đàn piano trước đây, cũng chính là người sáng tác <>, thông qua phương thức video call lại lần nữa tiến hành chỉ đạo cậu.
Dịch Duy tạm thời quên đi việc so tài với tổ Cố Hoành, tạm thời quên đi những bi thương và căm phẫn của kiếp trước, hoàn toàn nhập tâm vào trong tình huống bài nhạc, cậu cũng từng trải qua thời gian vui vẻ, cho nên biết rốt cuộc đó là cảm giác gì.
Trong quá trình Dịch Duy chơi đàn, nét mặt đắc ý trên mặt Cố Hoành đã biến mất, sắc mặt càng lúc càng khó xem, người trong tổ gã cũng giống gã.
Sau khi kết thúc chơi đàn, Dịch Duy hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, trong đầu cậu tưởng tượng, sau khi trải qua vui chơi thỏa thích, cậu từ phòng đồ chơi đi ra, cũng đóng lại cánh cửa phòng đồ chơi, trở về trong thế giới hiện thực.
Dịch Duy xoay đầu nhìn xuống sân khấu, mấy giáo viên và các học sinh dự thính dưới sân khấu kinh ngạc đến ngây ngốc, ai cũng không có ngờ Dịch Duy có thể làm đến loại trình độ này, ngay cả giáo viên đàn piano trước đây từng dạy Dịch Duy, cũng không ngờ cậu có thể hoàn thành kĩ sảo lóe mắt đẹp đẽ và độ khó cao như vậy.
"Dịch Duy cũng quá giỏi rồi phải không?! Trình độ này nên tham gia sát hạch học sinh chuyên ngành piano, phải không, nên đi tham gia thi đấu!"
"Lực thể hiện quá mạnh, trong lòng tớ đang phải nhịn xuống hưng phấn và vui vẻ."
"Nếu là tớ, nói không chừng ngón tay đã thắt một nút rồi."
"Có thể duy trì trạng thái tốt như vậy đến kết thúc, Dịch Duy thắng chắc rồi."
"Khoảng cách rõ ràng như thế, cậu ta khẳng định thắng rồi."
Cố Hoành nắm chặt tay, tuy gã đã thu mua một nửa giáo viên đàn piano, nhưng dưới khoảng cách chênh lệch rõ ràng, nếu giáo viên gã đút lót cho Dịch Duy số điểm quá thấp, như vậy chuyện gã đút lót, đồng nghĩa trực tiếp lộ ra.
Ba giáo viên không bị Cố Hoành thu mua, rất nhanh đã cho ra số điểm, cũng cho Dịch Duy đánh giá rất cao, nhất là giáo viên trước đây từng dạy Dịch Duy, yêu mến khen ngợi Dịch Duy, cũng ở trong lòng hết sức tiếc nuối Dịch Duy không phải học sinh chuyên ngành đàn piano, thiên phú và năng lực như vậy, không đi thi đấu xác thực đáng tiếc.
Mà ba giáo viên bị Cố Hoành thu mua, chậm trễ không cho điểm và đánh giá Dịch Duy, nếu Dịch Duy và học sinh số một ngang tài, họ còn có thể đè điểm số thích hợp, khiến cho Dịch Duy thua học sinh số 1. Nhưng Dịch Duy đàn như vậy, họ có lòng đè điểm số cũng không thể đè xuống bao nhiêu, như vậy sẽ là Dịch Duy thắng, chỉ là họ đã nhận chỗ tốt của Cố Hoành lại không hoàn thành nhiệm vụ của họ, Cố Hoành sẽ không dễ dàng buông tha họ.
Hai giáo viên bị thu mua sau khi xoắn xuýt, một người cho 8 điểm, một người cho 8,2 điểm, lý do là tuy đàn không tệ, nhưng còn có chỗ cần cải thiện.
Ba giáo viên khác một người cho 9,5 và hai người cho 9,6, dùng ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu nhìn hai giáo viên nọ, này chỉ là cuộc thi nhỏ trong gia học, lại không phải thi đấu quốc tế đỉnh cấp rất cao, cho số điểm thấp như vậy phải chăng rất kì lạ? Hơn nữa điểm số còn thấp hơn học sinh số 1, quả thực có thể nói là làm quá mức lộ liễu.
Còn có một giáo viên chưa cho điểm, trong lòng rất căng thẳng, bây giờ toàn bộ áp lực đều đè lên trên người hắn, chỉ cần hắn cho ra số điểm cao hơn 8, Dịch Duy sẽ thắng, họ không hoàn thành nhiệm vụ của Cố Hoành, kết quả cho dưới 8 điểm lại không hợp lý, vậy sẽ hoàn toàn lộ tẩy.
Vị giáo viên cuối cùng siết chặt tay, nội tâm trong lòng xoắn xuýt không thôi.
"Một mình Dịch Duy so với cả tổ Cố Hoành? So như vậy không công bằng đúng không?"
"Trên nhân số xác thực không công bằng, nhưng trên thực lực Dịch Duy chiếm thượng phong."
"Không sai, lần trước tổng thành tích sát hạch của Dịch Duy là top 1, cho dù Cố Hoành để cho mấy người xuất sắc nhất tổ họ so với Dịch Duy, cũng không có một người có thực lực trên Dịch Duy."
"Tớ cũng cảm thấy khả năng Dịch Duy thắng lớn hơn."
"Nhưng tớ nghe nói, Dịch Duy gần hai tháng nay, ngoại trừ khóa trình tâm lý học, căn bản không đi học cái khác, ngay cả mỹ thuật và xạ kích cũng rất ít đi, tiết đàn piano không đi, cho nên làm không tốt sẽ thất bại do tính sai."
"Hơn một tháng mà thôi, không chỉ một giáo viên từng nói Dịch Duy là thiên tài, sinh vật như thiên tài, mạnh đến không có đạo lý, cho nên tôi cũng cảm thấy Dịch Duy khẳng định sẽ thắng."
"Nói đến thì, Dịch Duy đã sắp đổi chuyên ngành, hơn một tháng nay cũng làm tư thế chuẩn bị đổi chuyên ngành, tại sao còn tiếp tục làm trợ lý cho Cố đổng?"
"Cho dù bây giờ bắt đầu làm chuẩn bị, cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm mới tiến vào thi nhập học, nếu đã lựa chọn cậu ta, dứt khoát để cậu ta làm đến khi kết thúc kì nghỉ?"
"Nhưng nghĩ kĩ, vẫn có rất nhiều chỗ nghĩ không thông."
Sau khi kết thúc cuộc thi vào buổi sáng ngày đầu tiên, Dịch Duy ăn xong cơm trưa ở nhà ăn, nghỉ ngơi ở đại sảnh, đợi đến chiều sát hạch đàn piano.
Tôn Kỳ ngồi xuống, nhìn đũa Dịch Duy đặt ở trước mặt nói: "Vừa ăn xong cậu lại uống sữa bò? Cậu trước đây không phải đều uống trà sao?"
"Gần đây thiếu canxi, uống sữa bò bổ sung canxi." Dịch Duy tùy tiện tìm cớ nói.
Tôn Kỳ khó hiểu nhìn Dịch Duy, điện thoại của cậu ta và Dịch Duy vang lên âm thanh nhắc nhở thời gian, Tôn Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra điện thoại ấn mở màn hình, mở ra web tra cứu của gia học, trừng lớn mắt nghiêm túc nhìn màn hình.
"Đứng...đứng nhất!" Tôn Kì thở phào nhẹ nhõm, kích động nói: "Cậu quả nhiên rất giỏi, ngoại trừ học tâm lý học ra hơn một tháng không đi học, còn có thể đứng nhất!"
Dịch Duy thong thả ung dung lấy ra điện thoại nhìn, đứng lên đi đến trước mặt nhóm Cố Hoành, nhìn Cố Hoành nói: "Tôi đứng nhất vòng đầu tiên, tôi thắng."
"Chúc mừng cậu." Cố Hoành vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng rất không cam tâm, hơn một tháng gã tuy không lên lớp ở gia học, nhưng để cho giáo viên đến trong nhà tiến hành tăng cường phụ đạo, vậy mà không thể nào thi thắng Dịch Duy hơn một tháng không đi học lớp chuyên ngành.
"Buổi chiều sát hạch đàn piano, hy vọng tổ các cậu có thể cố gắng một chút, nếu không tôi thắng đến mức không có cảm giác thành tựu." Dịch Duy dùng ánh mắt khinh thường nhìn những người kia, rồi quay trở về ngồi xuống vị trí vừa rồi, cậu cố ý đến gây hấn, thuận tiện chọc tức bọn họ.
Người của tổ Cố Hoành nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Dịch Duy trong lòng bốc lửa, nhất là Hà Minh Thư, nếu không phải bởi vì không thể để lộ kế hoạch của Cố Hoành và Dịch Tuyên, gã ta đã xông đến hung ác nhục nhã Dịch Duy một trận, nhưng gã ta cảm thấy bây giờ nhẫn nhịn là đáng giá, đợi sau khi Dịch Duy thua, không thể không lại lần nữa tham gia tổ họ, còn cần phải nghe lời Cố Hoành sắp xếp, gã ta có thể tận tình nhục nhã cậu.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, các học sinh chuyên ngành đàn piano tiến vào sát hạch, mới lần lượt đến học sinh chọn lớp chuyên ngành đàn piano tiến hành sát hạch.
Bởi vì các học sinh khác đều rất tò mò đến cùng Dịch Duy và Cố Hoành bên nào sẽ thắng, cho nên chỉ cần học sinh có thời gian, sẽ chạy đến sảnh biểu diễn dự thính.
Dịch Duy rút được số 3, lúc tiến hành bắt đầu sát hạch, Cố Hoành cố ý mang người đến ngồi bên cạnh Dịch Duy.
Học sinh rút được số 1 lên sân khấu chuẩn bị tiến hành biểu diễn, Cố Hoành nói với Dịch Duy: "Đây là người mới vừa vào tổ chúng tôi, sát hạch đàn piano lần này, để cho cậu ta so với cậu."
"Người mới vừa vào tổ?" Dịch Duy cố ý cau mày hỏi: "Bây giờ còn chưa phải lúc người mới được lựa chọn vào tổ?"
"Giống như cậu trước đây trước thời hạn rút lui khỏi tổ tôi, tôi lần này cũng là trước thời hạn gia nhập thành viên mới, cũng để cho cậu ta tham gia lần sát hạch này." Cố Hoành mỉm cười nói.
"Hừ," Dịch Duy cười lạnh nói: "Chẳng qua là trò hề mua rìa qua mắt thợ với tôi, cậu cho rằng có thể thắng tôi?"
"Hy vọng cậu có thể luôn duy trì cách nghĩ tự tin này đến cuối cùng." Thần sắc trong mắt Cố Hoành, giống như gã đã thắng rồi.
Phó giám sát gia học là nhóm ủng hộ Cố Hoành, giúp học sinh mới trước thời hạn làm thủ tục, hơn nữa vì có bà nội Cố Hoành làm chỗ dựa vững chắc, thường xuyên ngay cả tổng giám sát cũng không đặt ở trong mắt.
Học sinh số 1 đã bắt đầu tiến hành biểu diễn, những học sinh đang ngồi ở đây, căn bản lúc nhỏ từng học qua đàn piano và đàn violong, cho dù học sinh chỉ biết một chút, cũng có thể nghe ra số 1 học nhạc cụ rất tốt, đã là trình độ có thể đi tham gia thi đấu.
Dịch Duy biết học sinh còn học cấp ba này rất giỏi, tuy chuyên ngành là đàn violong, nhưng cũng từng lấy được rất nhiều giải thưởng đàn piano. Đây là Cố Hoành đặc biệt sắp xếp dùng để đối phó cậu, đời trước Dịch Duy cũng là thua trong tay cậu ta, mà đời này Dịch Duy sớm đã làm xong chuẩn bị phản kích, nhưng tạm thời vẫn phải giả bộ hoàn toàn không biết chuyện gì.
Học sinh số 1 biểu diễn hoàn tất, 6 giáo viên đều lộ ra nét mặt hài lòng, ở trong lòng bắt đầu kế hoạch sắp xếp phải đưa cậu ta đi tham gia thi đấu.
Vì chỉ là sát hạch nhỏ với học sinh trong gia học, cũng không phải thi đấu chính quy, sau khi kết thúc biểu diễn, mấy giáo viên lập tức tiến hành đánh giá hướng dẫn và cho điểm, học sinh số 1 nhận được đánh giá và điểm số rất cao.
Cố Hoành xoay đầu nhìn nét mặt khó coi của Dịch Duy nói: "Lòng tin của cậu còn ổn không? Hy vọng cậu không bị đả kích rất lớn."
"Cậu cố ý đặt bẫy tôi." Dịch Duy xoay đầu hung ác nhìn Cố Hoành nói.
"Sao có thể gọi là đặt bẫy?" Cố Hoành khó có thể che giấu thần sắc đắc ý trong mắt: "Cậu không phải bảo này là thao tác múa rùa qua mắt thợ sao? Huống chi người ta bây giờ chỉ là một học sinh cấp ba, cũng không phải chuyên ngành đàn piano, cậu cũng không chịu thiệt phải không?"
Số 1 tuy không phải chuyên ngành piano, hơn nữa còn nhỏ hơn Dịch Duy, nhưng lại là học sinh nghệ thuật, thời gian luyện tập đàn piano, nhiều hơn Dịch Duy, cái gọi là không chịu thiệt của Cố Hoành, chẳng qua là già mồm át lẽ phải.
Đắc ý trong mắt người của tổ Cố Hoành, và Dịch Duy nét mặt khó coi đứng lên rời khỏi thính phòng, đi đến phía sau sân khấu tập trung tinh thần làm chuẩn bị.
Những học sinh đặc biệt đến quan sát cuộc thi của Dịch Duy và tổ Cố Hoành, thanh âm thảo luận rất nhỏ với người ngồi ở bên cạnh.
"Nhìn tình huống này, Dịch Duy làm không tốt sẽ phải nhận thua."
"Vừa rồi Dịch Duy sắc mặt khó xem như vậy, khẳng định trong lòng bản thân cậu ta cũng cảm thấy sẽ thua."
"Số 1 kia trước đây chưa từng gặp, không phải chuyên ngành đàn piano nhưng lại giỏi như vậy, có lai lịch gì?"
"Số 1 kia còn là học sinh cấp ba, là thiên tài đàn violong, rất nổi tiếng, đàn piano cũng đàn rất tốt."
"Vậy mà là học sinh cấp ba? Bây giờ còn chưa đến thời gian học sinh cấp ba lựa chọn tổ phải không?"
"Xem ra là Cố Hoành đặc biệt sắp xếp đến đối phó Dịch Duy, khó trách Cố Hoành sẽ đưa ra khiêu chiến với Dịch Duy, hóa ra sớm đã có chuẩn bị."
"Xem ra Dịch Duy phải lại lần nữa tham gia tổ Cố Hoành, không biết Cố Hoành sẽ đối đãi với cậu ta như thế nào."
"Khẳng định sẽ không để cho cậu ta trải qua ngày tháng tốt lành."
Học sinh số 2 dưới tình huống bên dưới thính phòng hoàn toàn không có người nghiêm túc nghe, kết thúc biểu diễn, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc đợi Dịch Duy lên sân khấu tiến hành biểu diễn.
Thấy Dịch Duy từ sau sân khấu đi ra, Hà Minh Thư cười hung ác nói: "Tớ đợi xem sau khi cậu ta thua rồi sẽ là nét mặt gì, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi."
Dịch Duy ngồi xuống trước đàn piano, tập trung mấy giây, bắt đầu chơi đàn.
Học sinh số 1 vừa rồi đàn bài <<Thú Vị Của Gió>>, là cầm khúc rất nhẹ nhàng vui vẻ, mà Dịch Duy đàn <>, cảm giác náo nhiệt rực rỡ, độ khó cũng càng cao hơn.
Đây là bài nhạc Dịch Duy lúc nhỏ thích nhất, luyện tập nhiều nhất, trong thời gian hơn một tháng nay, chỉ cần có thời gian cậu sẽ lén lút tiến hành luyện tập, sau khi mẹ nuôi về nước, cậu nhờ vả mẹ nuôi giúp cậu liên lạc với giáo viên đàn piano trước đây, cũng chính là người sáng tác <>, thông qua phương thức video call lại lần nữa tiến hành chỉ đạo cậu.
Dịch Duy tạm thời quên đi việc so tài với tổ Cố Hoành, tạm thời quên đi những bi thương và căm phẫn của kiếp trước, hoàn toàn nhập tâm vào trong tình huống bài nhạc, cậu cũng từng trải qua thời gian vui vẻ, cho nên biết rốt cuộc đó là cảm giác gì.
Trong quá trình Dịch Duy chơi đàn, nét mặt đắc ý trên mặt Cố Hoành đã biến mất, sắc mặt càng lúc càng khó xem, người trong tổ gã cũng giống gã.
Sau khi kết thúc chơi đàn, Dịch Duy hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, trong đầu cậu tưởng tượng, sau khi trải qua vui chơi thỏa thích, cậu từ phòng đồ chơi đi ra, cũng đóng lại cánh cửa phòng đồ chơi, trở về trong thế giới hiện thực.
Dịch Duy xoay đầu nhìn xuống sân khấu, mấy giáo viên và các học sinh dự thính dưới sân khấu kinh ngạc đến ngây ngốc, ai cũng không có ngờ Dịch Duy có thể làm đến loại trình độ này, ngay cả giáo viên đàn piano trước đây từng dạy Dịch Duy, cũng không ngờ cậu có thể hoàn thành kĩ sảo lóe mắt đẹp đẽ và độ khó cao như vậy.
"Dịch Duy cũng quá giỏi rồi phải không?! Trình độ này nên tham gia sát hạch học sinh chuyên ngành piano, phải không, nên đi tham gia thi đấu!"
"Lực thể hiện quá mạnh, trong lòng tớ đang phải nhịn xuống hưng phấn và vui vẻ."
"Nếu là tớ, nói không chừng ngón tay đã thắt một nút rồi."
"Có thể duy trì trạng thái tốt như vậy đến kết thúc, Dịch Duy thắng chắc rồi."
"Khoảng cách rõ ràng như thế, cậu ta khẳng định thắng rồi."
Cố Hoành nắm chặt tay, tuy gã đã thu mua một nửa giáo viên đàn piano, nhưng dưới khoảng cách chênh lệch rõ ràng, nếu giáo viên gã đút lót cho Dịch Duy số điểm quá thấp, như vậy chuyện gã đút lót, đồng nghĩa trực tiếp lộ ra.
Ba giáo viên không bị Cố Hoành thu mua, rất nhanh đã cho ra số điểm, cũng cho Dịch Duy đánh giá rất cao, nhất là giáo viên trước đây từng dạy Dịch Duy, yêu mến khen ngợi Dịch Duy, cũng ở trong lòng hết sức tiếc nuối Dịch Duy không phải học sinh chuyên ngành đàn piano, thiên phú và năng lực như vậy, không đi thi đấu xác thực đáng tiếc.
Mà ba giáo viên bị Cố Hoành thu mua, chậm trễ không cho điểm và đánh giá Dịch Duy, nếu Dịch Duy và học sinh số một ngang tài, họ còn có thể đè điểm số thích hợp, khiến cho Dịch Duy thua học sinh số 1. Nhưng Dịch Duy đàn như vậy, họ có lòng đè điểm số cũng không thể đè xuống bao nhiêu, như vậy sẽ là Dịch Duy thắng, chỉ là họ đã nhận chỗ tốt của Cố Hoành lại không hoàn thành nhiệm vụ của họ, Cố Hoành sẽ không dễ dàng buông tha họ.
Hai giáo viên bị thu mua sau khi xoắn xuýt, một người cho 8 điểm, một người cho 8,2 điểm, lý do là tuy đàn không tệ, nhưng còn có chỗ cần cải thiện.
Ba giáo viên khác một người cho 9,5 và hai người cho 9,6, dùng ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu nhìn hai giáo viên nọ, này chỉ là cuộc thi nhỏ trong gia học, lại không phải thi đấu quốc tế đỉnh cấp rất cao, cho số điểm thấp như vậy phải chăng rất kì lạ? Hơn nữa điểm số còn thấp hơn học sinh số 1, quả thực có thể nói là làm quá mức lộ liễu.
Còn có một giáo viên chưa cho điểm, trong lòng rất căng thẳng, bây giờ toàn bộ áp lực đều đè lên trên người hắn, chỉ cần hắn cho ra số điểm cao hơn 8, Dịch Duy sẽ thắng, họ không hoàn thành nhiệm vụ của Cố Hoành, kết quả cho dưới 8 điểm lại không hợp lý, vậy sẽ hoàn toàn lộ tẩy.
Vị giáo viên cuối cùng siết chặt tay, nội tâm trong lòng xoắn xuýt không thôi.