Chương 15: Du lịch tuần trăng mật
Khi Cố Hoành và Dịch Duy đính hôn, Tưởng Thục Cầm bởi vì trong lòng rất không vui, hơn nữa từ lúc bắt đầu đính hôn đã muốn hai người giải trừ hôn ước, nên cũng không làm lớn, chỉ gửi thiệp mời người thân và bạn bè có quan hệ khá tốt với hai nhà, ăn một bữa cơm với nhau ở khách sạn.
Lần này Cố Hoành và Dịch Tuyên đính hôn, Tưởng Thục Cầm trong lòng cực kì vui, không chỉ hao tâm tổn trí chuẩn bị tiệc đính hôn long trọng, phát ra thiệp mời cho người có thể mời, còn muốn tranh thủ cơ hội, để cho người chú ruột duy nhất như Cố Nhạc Sán, thay thế cha của Cố Hoành, mang Cố Hoành đi kính rượu những ông lớn thương giới.
Thế nhưng Cố Nhạc Sán không xuất hiện, chỉ để thư kí Ngô đưa một phần quà đến, hơn nữa trong lòng Tưởng Thục Cầm và Hứa Hoa rất rõ ràng, rất nhiều người đến đây là vì nể mặt Cố Nhạc Sán, bởi lúc các bà gửi thiệp mời, là dùng danh nghĩa nhà họ Cố tổ chức tiệc đính hôn mời khách, nhưng bây giờ Cố Nhạc Sán không có mặt, thế nên các bà không nén được tức giận trên mặt.
Tưởng Thục Cầm tìm cơ hội đầy lo lắng nói với Hứa Hoa: "Mẹ, người nói xem rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào nói...lẽ nào nói chú ấy thật sự không muốn để Cố Hoành trở thành người thừa kế?"
"Mẹ là mẹ ruột Nhạc Sán, Hoành Nhi là cháu trai ruột duy nhất của Nhạc Sán." Hứa Hoa dùng sức đè thấp giọng nói: "Chỉ cần mẹ còn sống, người khác không thể nào trở thành người thừa kế, cho dù mẹ sắp chết, cũng nhất định vì Hoành Nhi trải xong đường!"
Hứa Hoa đời này, con trai nhỏ không phải do bà tự mình nuôi lớn, con trai lớn qua đời từ nhiều năm trước, chỉ có đứa cháu trai Cố Hoành, bên cạnh bà từ nhỏ đến lớn, bà gửi gắm tất cả tình cảm và hy vọng trên người Cố Hoành, nhất định sẽ làm ra tất cả kế hoạch tốt nhất cho gã.
Khách mời chuẩn bị sau khi nghi thức đính hôn của Cố Hoành và Dịch Tuyên kết thúc, tranh thủ đến nhà họ Mễ tham gia tiệc, đã bắt đầu xin từ biệt rời đi. Khách mời vốn chuẩn bị ở lại đến lúc tiệc sắp kết thúc lại rời đi, cũng bắt đầu lặng lẽ thương lượng, là phải tiếp tục ở lại, hay đi đến tiệc nhà họ Mễ lộ mặt một cái.
"Tôi vừa rồi nhận được tin tức, nói Dư đổng của Thịnh Hâm và Viên đổng của Thường Hằng đều tham dự tiệc nhà họ Mễ."
"Thật hay giả? Nhà họ Mễ tổ chức sinh nhật cho cháu ngoại trai, hơn nữa còn không phải cháu ngoại trai ruột, vậy mà ngay cả Viên đổng và Dư đổng đều đích thân đến?"
"Không chỉ vậy, còn có Phương tổng của Vũ Nhiên và Triệu đổng của Phong Nhiễm cũng đến nhà họ Mễ, hai công ty này nổi tiếng nhạy tin tức, không đến tham gia tiệc đính hôn nhà họ Cố, mà đi tham gia tiệc sinh nhật nhà họ Mễ, khẳng định có nguyên nhân."
"Vậy hay là chúng ta cũng đi, lỡ như bỏ lỡ cái gì thì không tốt lắm."
"Tôi đã chuẩn bị đi, cùng nhau đi thôi."
"Vợ tôi dẫn con trai nhỏ qua bên đó, tôi vẫn ở lại đây."
"Tôi cũng ở lại đây, nhà họ Mễ không cách nào đánh đồng với nhà họ Cố, huống chi khả năng Cố Hoành trở thành người thừa kế Cố gia vẫn rất lớn."
Cố Hoành vì Cố Nhạc Sán không đến trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng vẫn rất vui vẻ, gã từ nhỏ đã thích Dịch Tuyên, cũng đã mong chờ ngày này rất lâu. Tiếp theo chỉ còn hai việc lớn kết hôn với Dịch Tuyên, và thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, trở thành người thừa kế, là trận đấu trường kì, gã đã làm xong đối mặt với tất cả, cũng có lòng tin sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
"Các người nhìn này, em gái họ của tôi gửi cho tôi."
"Đây là gì? Này không phải Dịch Duy sao? Em gái họ của anh quay video cậu ta gửi anh làm chi?"
"Đây là tiệc sinh nhật nhà họ Mễ tổ chức cho Dịch Duy, các người nhìn toàn cảnh, người cực kì nhiều."
"Tiệc sinh nhật tổ chức long trọng như vậy? Cậu ta mới 20 tuổi, không sợ tổn thọ sao?" Hà Minh Thư xem xong bĩu môi nói.
"Em gái họ tôi nói, cả sảnh tiệc từ bố trí đến khách mời đều cực kì xa hoa, quà sinh nhật nhận được sắp khiến em ấy sắp ngưỡng mộ chết rồi."
"Người nhà họ Mễ xem trọng Dịch Duy như vậy? Trước đây cũng không như vậy, lẽ nào bởi vì nguyên nhân Dịch Duy trở thành trợ lý cho Cố đổng?"
"Dù xem trọng lại có tác dụng gì, nhà họ Mễ bây giờ sánh không nổi nhà họ Dịch, càng không có tư cách so với nhà họ Cố. Dịch Duy cũng chỉ là trợ lý thực tập mà thôi, nhà họ Mễ lẽ nào còn có thể dựa vào cậu ta sao?"
Dịch Tuyên rủ mắt nhìn mặt sàn, tâm tình có hơi phức tạp.
Hà Minh Thư cũng nói: "Một bữa tiệc sinh nhật dù long trọng thì sao chứ? Huống chi Dịch Duy cậu ta không phải sắp đổi chuyên ngành sao? Như vậy chức trợ lý của cậu ta cũng làm không được bao lâu nữa, đến lúc đó nhà họ Mễ sẽ giống như trước đây không đếm xỉa đến sự tồn tại của cậu ta, đến lúc ấy bữa tiệc sinh nhật hôm nay của cậu ta, cũng chỉ là một trò cười."
Cố Hoành cũng đi qua hỏi: "Sao thế? Đang nói cái gì?"
"Không có gì, một vài chuyện nhàm chán mà thôi." Hà Minh Thư nói.
Sau khi tiệc sinh nhật của Dịch Duy kết thúc, cậu vốn chuẩn bị ở lại nhà họ Mễ, nhưng người đã đến đón cậu, nghiêm túc nói cảm ơn với mẹ nuôi và nhà họ Mễ gia xong liền rời đi.
Dịch Duy vừa lên xe, thấy Cố Nhạc Sán cũng ở trên xe, bèn hỏi: "Hội nghị đến bây giờ mới kết thúc sao?"
Dịch Duy cho rằng sau khi Cố Nhạc Sán kết thúc hội nghị, tiện đường đến đón cậu.
"Ừ." Cố Nhạc Sán lấy ra một cái hộp gỗ: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Dịch Duy mỉm cười nói cảm ơn, nhận lấy hộp gỗ mở ra, vừa kéo sợi dây đỏ, thấy trước mắt có rất nhiều tầng hình cầu bạch ngọc chạm trỗ chạm rỗng nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì? Một cái túi thơm bạch ngọc sao?"
"Quý bà Miller nói, cậu thích thu thập đồ cổ tinh xảo xinh xắn." Cố Nhạc Sán nói: "Bên trong có thể mở ra đặt hương liệu vào, tôi sai người đặc biệt cải tạo một chút, lúc chuyển động phát ra thanh âm, cũng có thể dùng làm cầu thôi miên."
"Cầu thôi miên?" Dịch Duy trong lòng rất kinh ngạc vui vẻ, hình cầu bạch ngọc chạm rỗng rất tinh xảo, là thứ cậu sẽ thích, hơn nữa thứ này rất khó làm thành cầu thôi miên, người có thể làm được không có bao nhiêu, cậu lại lần vui vẻ nói cảm ơn: "Cảm ơn, tôi rất thích, vì để cho nó nhanh chóng có ích, tôi sẽ cố gắng."
"Chú ý thân thể, lúc nên nghỉ ngơi nhất định phải nghỉ ngơi, đây là chúng ta đã ước định." Cố Nhạc Sán nói.
"Yên tâm, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới là phương thức cố gắng chuẩn xác, tôi trong lòng có chừng mực." Trong lòng Dịch Duy rất cảm động, Cố Nhạc Sán vì để tặng quà sinh nhật cho cậu mà đi hỏi thăm mẹ nuôi cậu, phần quà quý trọng không chỉ giá cả, quý trọng hơn là tâm ý của anh. Tối hôm nay nhận được nhiều quà như vậy, nhưng cậu thích nhất chính là cái này, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích.
Cố Nhạc Sán đi hỏi Mễ Tuyết sở thích của Dịch Duy, cũng có nghĩa Mễ Tuyết đã biết chuyện giữa hai người họ, Dịch Duy cũng không bất ngờ, bởi vì cậu biết giấu không nổi mắt mẹ nuôi, sớm muộn sẽ bị nhìn ra.
Dịch Duy vẫn luôn nhìn chằm chằm cầu bạch ngọc, quả nhiên thích không nỡ buông tay, tuy Cố Nhạc Sán nói cầu bạch ngọc chuyển động phát ra thanh âm có hiệu quả thôi miên, nhưng nếu chân chính vận dụng trôi chảy, cũng không phải việc đơn giản, cũng không phải mỗi người đều có thể làm được, ngoại trừ cần phải nỗ lực và luyện tập thời gian dài, còn phải có đủ thiên phú, thiếu một cái cũng không được. Dịch Duy bây giờ cũng không biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu thiên phú, cho nên bỗng nhiên muốn đổi chuyên ngành, thực ra là chuyện rất mạo hiểm, nhưng không làm như vậy, cậu đời này cũng sẽ không cam lòng.
Dịch Duy sau khi xuống xe, nghi ngờ nhìn xung quanh nói: "Tại sao đến sân bay? Chúng ta phải ra nước ngoài sao?"
"Công ty nước ngoài có chút chuyện cần xử lý." Cố Nhạc Sán nói.
"Ồ." Dịch Duy gật đầu, rồi đi lên máy bay với Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy mơ hồ không rõ theo Cố Nhạc Sán ra nước ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ theo Cố Nhạc Sán đi công ty, thời gian nhàn rỗi, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán cùng nhau đi dạo mấy chỗ hành lang triển lãm tranh, đi nghe hòa nhạc hai lần, còn đi mấy nhà hàng không tệ.
Buổi tối, Dịch Duy sau khi tắm xong ngây ngốc tựa lên giường, Cố Nhạc Sán từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên cũng tựa lên đầu giường mở máy tính.
Dịch Duy xoay đầu nhìn về phía Cố Nhạc Sán gọi: "Cố đổng."
"Ừ." Cố Nhạc Sán trả lời.
"Chúng ta...đang hưởng tuần trăng mật sao?" Dịch Duy vẻ mặt mê mang hỏi.
Ngón tay Cố Nhạc Sán đang gõ bàn phím tạm dừng, rồi nói: "Cậu hy vọng phải thì là phải, không hy vọng phải, vậy là nghỉ ngơi thả lỏng ngoài công việc."
"Ừ..." Dịch Duy nghiêm túc suy xét một lát, rồi cười nói: "Nếu là đi hưởng tuần trăng mật cũng không tệ, ngày mốt về nước, ngày mai, tôi muốn đi dạo tham quan công viên nước hoa, có thể không?"
"Buổi sáng họp, buổi chiều đi." Cố Nhạc Sán nói.
"Được." Dịch Duy không thể nói rõ tại sao, tâm trạng rất tốt, cậu cảm thấy đây là bắt đầu tốt, nếu đã quyết định phải đối đãi nghiêm túc quan hệ hôn nhân của họ, bồi dưỡng cảm tình đương nhiên là việc cần thiết. Cho dù không có tình yêu thế tục, họ cũng có thể có tình cảm khác.
Sau khi Dịch Duy nằm xuống, rất nhanh đã ngủ mất, Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn gương mặt ngủ ngon của Dịch Duy, rồi khép máy tính lại dùng điều khiển từ xa tắt đèn, cũng nằm xuống ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Cố Nhạc Sán ở phòng hội nghị họp, Dịch Duy ở trong văn phòng của Cố Nhạc Sán học tập.
Dịch Duy muốn đổi chuyên ngành tâm lý, có ba lựa chọn, đầu tiên là lựa chọn học viện tâm lý học, thứ hai là học viện y học, thứ ba là học viện hương. Nếu muốn trở thành chuyên gia tâm lý học toàn diện, học viện tâm lý học đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, nếu chỉ là muốn trở thành thầy điều trị tâm lý, vậy chọn viện y học cũng rất tốt, học viện hương là chuyên ngành tâm lý học mới thêm vào mấy năm gần đây, so với hai ngành trước, học viện hương là lựa chọn thấp nhất.
Nhưng Dịch Duy vẫn quyết định chọn vào học viện hương viện tâm lý học, bởi vì hai viện khác phải đợi mùa xuân năm sau mới có thi cử nhập học, mà học viện hương, chỉ cần đủ điểm đạt tiêu chuẩn nhập học, tùy thời có thể nhập học. Quan trọng nhất là, học học viện hương khoa tâm lý là hệ thống tín chỉ mà không phải quy định năm học, chỉ cần đủ điểm thì có thể tốt nghiệp, đợi lúc học thạc sĩ lại lần nữa chọn học viện là được.
Sau khi vào học viện hương, ngoại trừ học các vị thuốc và những nội dung y học cần thiết phải học, tuy không cần hoàn toàn nắm rõ hương liệu, nhưng có một vài nội dung cần thiết phải học, cho nên Dịch Duy bây giờ đã bắt đầu học nội dung căn bản về điều chế hương và hương liệu.
Sau khi Cố Nhạc Sán họp xong, mang Dịch Duy đi công viên gần đây tham quan, Dịch Duy giống như đứa nhỏ đến khu vui chơi, tràn đầy tò mò với tất cả mọi nơi, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười tươi.
Dịch Duy đứng trên sân thượng, nhìn biển hoa không thấy điểm cuối cảm thán nói: "Thật đẹp."
Dịch Duy hít sâu, cảnh sắc trước mắt, còn có hương thơm trong không khí, khiến cậu có cảm giác hạnh phúc, cậu xoay người nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Đợi sau khi về nước, tôi muốn đi chợ hương liệu trong nước dạo một vòng, tuy vì để vào học viện hương tâm lý học mới bắt đầu tìm hiểu điều chế hương và hương liệu, nhưng tôi đã sinh ra hứng thú, cảm thấy sẽ rất thú vị."
Cố Nhạc Sán nhìn nụ cười tươi trên mặt Dịch Duy, còn có ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, có thể cảm nhận được niềm vui sướng phát ra từ trong lòng cậu, còn có cảm giác bắt đầu kiên định hướng về mục tiêu.
Cố Nhạc Sán nhớ đến bộ dáng Dịch Duy đến tìm anh làm giao dịch, lúc đó trong mắt Dịch Duy tràn đầy căm phẫn và ý hận, quyết tâm báo thù và bi thương trong lòng, khiến cậu như phủ lên một tầng bóng đen.
Bây giờ, Dịch Duy được chiếu rọi dưới ánh mặt trời, cả người như đang lấp lánh phát sáng, Cố Nhạc Sán có dự cảm, bắt đầu từ khoảnh khắc này, hào quang trên người Dịch Duy càng ngày càng lớn.
"Cảm ơn anh." Dịch Duy đi đến bên cạnh Cố Nhạc Sán, nắm lấy tay anh nói.
Cố Nhạc Sán tỉnh táo lại, nhìn Dịch Duy sửng sờ một lát.
"Tuần trăng mật lần này, với tôi mà nói, là kí ức rất quý giá tốt đẹp." Dịch Duy mỉm cười nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Cảm ơn anh."
Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy, trong lòng dường như có thứ gì đó đang phá vỡ sinh trưởng trong lòng anh.
Lần này Cố Hoành và Dịch Tuyên đính hôn, Tưởng Thục Cầm trong lòng cực kì vui, không chỉ hao tâm tổn trí chuẩn bị tiệc đính hôn long trọng, phát ra thiệp mời cho người có thể mời, còn muốn tranh thủ cơ hội, để cho người chú ruột duy nhất như Cố Nhạc Sán, thay thế cha của Cố Hoành, mang Cố Hoành đi kính rượu những ông lớn thương giới.
Thế nhưng Cố Nhạc Sán không xuất hiện, chỉ để thư kí Ngô đưa một phần quà đến, hơn nữa trong lòng Tưởng Thục Cầm và Hứa Hoa rất rõ ràng, rất nhiều người đến đây là vì nể mặt Cố Nhạc Sán, bởi lúc các bà gửi thiệp mời, là dùng danh nghĩa nhà họ Cố tổ chức tiệc đính hôn mời khách, nhưng bây giờ Cố Nhạc Sán không có mặt, thế nên các bà không nén được tức giận trên mặt.
Tưởng Thục Cầm tìm cơ hội đầy lo lắng nói với Hứa Hoa: "Mẹ, người nói xem rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào nói...lẽ nào nói chú ấy thật sự không muốn để Cố Hoành trở thành người thừa kế?"
"Mẹ là mẹ ruột Nhạc Sán, Hoành Nhi là cháu trai ruột duy nhất của Nhạc Sán." Hứa Hoa dùng sức đè thấp giọng nói: "Chỉ cần mẹ còn sống, người khác không thể nào trở thành người thừa kế, cho dù mẹ sắp chết, cũng nhất định vì Hoành Nhi trải xong đường!"
Hứa Hoa đời này, con trai nhỏ không phải do bà tự mình nuôi lớn, con trai lớn qua đời từ nhiều năm trước, chỉ có đứa cháu trai Cố Hoành, bên cạnh bà từ nhỏ đến lớn, bà gửi gắm tất cả tình cảm và hy vọng trên người Cố Hoành, nhất định sẽ làm ra tất cả kế hoạch tốt nhất cho gã.
Khách mời chuẩn bị sau khi nghi thức đính hôn của Cố Hoành và Dịch Tuyên kết thúc, tranh thủ đến nhà họ Mễ tham gia tiệc, đã bắt đầu xin từ biệt rời đi. Khách mời vốn chuẩn bị ở lại đến lúc tiệc sắp kết thúc lại rời đi, cũng bắt đầu lặng lẽ thương lượng, là phải tiếp tục ở lại, hay đi đến tiệc nhà họ Mễ lộ mặt một cái.
"Tôi vừa rồi nhận được tin tức, nói Dư đổng của Thịnh Hâm và Viên đổng của Thường Hằng đều tham dự tiệc nhà họ Mễ."
"Thật hay giả? Nhà họ Mễ tổ chức sinh nhật cho cháu ngoại trai, hơn nữa còn không phải cháu ngoại trai ruột, vậy mà ngay cả Viên đổng và Dư đổng đều đích thân đến?"
"Không chỉ vậy, còn có Phương tổng của Vũ Nhiên và Triệu đổng của Phong Nhiễm cũng đến nhà họ Mễ, hai công ty này nổi tiếng nhạy tin tức, không đến tham gia tiệc đính hôn nhà họ Cố, mà đi tham gia tiệc sinh nhật nhà họ Mễ, khẳng định có nguyên nhân."
"Vậy hay là chúng ta cũng đi, lỡ như bỏ lỡ cái gì thì không tốt lắm."
"Tôi đã chuẩn bị đi, cùng nhau đi thôi."
"Vợ tôi dẫn con trai nhỏ qua bên đó, tôi vẫn ở lại đây."
"Tôi cũng ở lại đây, nhà họ Mễ không cách nào đánh đồng với nhà họ Cố, huống chi khả năng Cố Hoành trở thành người thừa kế Cố gia vẫn rất lớn."
Cố Hoành vì Cố Nhạc Sán không đến trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng vẫn rất vui vẻ, gã từ nhỏ đã thích Dịch Tuyên, cũng đã mong chờ ngày này rất lâu. Tiếp theo chỉ còn hai việc lớn kết hôn với Dịch Tuyên, và thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, trở thành người thừa kế, là trận đấu trường kì, gã đã làm xong đối mặt với tất cả, cũng có lòng tin sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
"Các người nhìn này, em gái họ của tôi gửi cho tôi."
"Đây là gì? Này không phải Dịch Duy sao? Em gái họ của anh quay video cậu ta gửi anh làm chi?"
"Đây là tiệc sinh nhật nhà họ Mễ tổ chức cho Dịch Duy, các người nhìn toàn cảnh, người cực kì nhiều."
"Tiệc sinh nhật tổ chức long trọng như vậy? Cậu ta mới 20 tuổi, không sợ tổn thọ sao?" Hà Minh Thư xem xong bĩu môi nói.
"Em gái họ tôi nói, cả sảnh tiệc từ bố trí đến khách mời đều cực kì xa hoa, quà sinh nhật nhận được sắp khiến em ấy sắp ngưỡng mộ chết rồi."
"Người nhà họ Mễ xem trọng Dịch Duy như vậy? Trước đây cũng không như vậy, lẽ nào bởi vì nguyên nhân Dịch Duy trở thành trợ lý cho Cố đổng?"
"Dù xem trọng lại có tác dụng gì, nhà họ Mễ bây giờ sánh không nổi nhà họ Dịch, càng không có tư cách so với nhà họ Cố. Dịch Duy cũng chỉ là trợ lý thực tập mà thôi, nhà họ Mễ lẽ nào còn có thể dựa vào cậu ta sao?"
Dịch Tuyên rủ mắt nhìn mặt sàn, tâm tình có hơi phức tạp.
Hà Minh Thư cũng nói: "Một bữa tiệc sinh nhật dù long trọng thì sao chứ? Huống chi Dịch Duy cậu ta không phải sắp đổi chuyên ngành sao? Như vậy chức trợ lý của cậu ta cũng làm không được bao lâu nữa, đến lúc đó nhà họ Mễ sẽ giống như trước đây không đếm xỉa đến sự tồn tại của cậu ta, đến lúc ấy bữa tiệc sinh nhật hôm nay của cậu ta, cũng chỉ là một trò cười."
Cố Hoành cũng đi qua hỏi: "Sao thế? Đang nói cái gì?"
"Không có gì, một vài chuyện nhàm chán mà thôi." Hà Minh Thư nói.
Sau khi tiệc sinh nhật của Dịch Duy kết thúc, cậu vốn chuẩn bị ở lại nhà họ Mễ, nhưng người đã đến đón cậu, nghiêm túc nói cảm ơn với mẹ nuôi và nhà họ Mễ gia xong liền rời đi.
Dịch Duy vừa lên xe, thấy Cố Nhạc Sán cũng ở trên xe, bèn hỏi: "Hội nghị đến bây giờ mới kết thúc sao?"
Dịch Duy cho rằng sau khi Cố Nhạc Sán kết thúc hội nghị, tiện đường đến đón cậu.
"Ừ." Cố Nhạc Sán lấy ra một cái hộp gỗ: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Dịch Duy mỉm cười nói cảm ơn, nhận lấy hộp gỗ mở ra, vừa kéo sợi dây đỏ, thấy trước mắt có rất nhiều tầng hình cầu bạch ngọc chạm trỗ chạm rỗng nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì? Một cái túi thơm bạch ngọc sao?"
"Quý bà Miller nói, cậu thích thu thập đồ cổ tinh xảo xinh xắn." Cố Nhạc Sán nói: "Bên trong có thể mở ra đặt hương liệu vào, tôi sai người đặc biệt cải tạo một chút, lúc chuyển động phát ra thanh âm, cũng có thể dùng làm cầu thôi miên."
"Cầu thôi miên?" Dịch Duy trong lòng rất kinh ngạc vui vẻ, hình cầu bạch ngọc chạm rỗng rất tinh xảo, là thứ cậu sẽ thích, hơn nữa thứ này rất khó làm thành cầu thôi miên, người có thể làm được không có bao nhiêu, cậu lại lần vui vẻ nói cảm ơn: "Cảm ơn, tôi rất thích, vì để cho nó nhanh chóng có ích, tôi sẽ cố gắng."
"Chú ý thân thể, lúc nên nghỉ ngơi nhất định phải nghỉ ngơi, đây là chúng ta đã ước định." Cố Nhạc Sán nói.
"Yên tâm, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới là phương thức cố gắng chuẩn xác, tôi trong lòng có chừng mực." Trong lòng Dịch Duy rất cảm động, Cố Nhạc Sán vì để tặng quà sinh nhật cho cậu mà đi hỏi thăm mẹ nuôi cậu, phần quà quý trọng không chỉ giá cả, quý trọng hơn là tâm ý của anh. Tối hôm nay nhận được nhiều quà như vậy, nhưng cậu thích nhất chính là cái này, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích.
Cố Nhạc Sán đi hỏi Mễ Tuyết sở thích của Dịch Duy, cũng có nghĩa Mễ Tuyết đã biết chuyện giữa hai người họ, Dịch Duy cũng không bất ngờ, bởi vì cậu biết giấu không nổi mắt mẹ nuôi, sớm muộn sẽ bị nhìn ra.
Dịch Duy vẫn luôn nhìn chằm chằm cầu bạch ngọc, quả nhiên thích không nỡ buông tay, tuy Cố Nhạc Sán nói cầu bạch ngọc chuyển động phát ra thanh âm có hiệu quả thôi miên, nhưng nếu chân chính vận dụng trôi chảy, cũng không phải việc đơn giản, cũng không phải mỗi người đều có thể làm được, ngoại trừ cần phải nỗ lực và luyện tập thời gian dài, còn phải có đủ thiên phú, thiếu một cái cũng không được. Dịch Duy bây giờ cũng không biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu thiên phú, cho nên bỗng nhiên muốn đổi chuyên ngành, thực ra là chuyện rất mạo hiểm, nhưng không làm như vậy, cậu đời này cũng sẽ không cam lòng.
Dịch Duy sau khi xuống xe, nghi ngờ nhìn xung quanh nói: "Tại sao đến sân bay? Chúng ta phải ra nước ngoài sao?"
"Công ty nước ngoài có chút chuyện cần xử lý." Cố Nhạc Sán nói.
"Ồ." Dịch Duy gật đầu, rồi đi lên máy bay với Cố Nhạc Sán.
Dịch Duy mơ hồ không rõ theo Cố Nhạc Sán ra nước ngoài.
Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ theo Cố Nhạc Sán đi công ty, thời gian nhàn rỗi, Dịch Duy và Cố Nhạc Sán cùng nhau đi dạo mấy chỗ hành lang triển lãm tranh, đi nghe hòa nhạc hai lần, còn đi mấy nhà hàng không tệ.
Buổi tối, Dịch Duy sau khi tắm xong ngây ngốc tựa lên giường, Cố Nhạc Sán từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên cũng tựa lên đầu giường mở máy tính.
Dịch Duy xoay đầu nhìn về phía Cố Nhạc Sán gọi: "Cố đổng."
"Ừ." Cố Nhạc Sán trả lời.
"Chúng ta...đang hưởng tuần trăng mật sao?" Dịch Duy vẻ mặt mê mang hỏi.
Ngón tay Cố Nhạc Sán đang gõ bàn phím tạm dừng, rồi nói: "Cậu hy vọng phải thì là phải, không hy vọng phải, vậy là nghỉ ngơi thả lỏng ngoài công việc."
"Ừ..." Dịch Duy nghiêm túc suy xét một lát, rồi cười nói: "Nếu là đi hưởng tuần trăng mật cũng không tệ, ngày mốt về nước, ngày mai, tôi muốn đi dạo tham quan công viên nước hoa, có thể không?"
"Buổi sáng họp, buổi chiều đi." Cố Nhạc Sán nói.
"Được." Dịch Duy không thể nói rõ tại sao, tâm trạng rất tốt, cậu cảm thấy đây là bắt đầu tốt, nếu đã quyết định phải đối đãi nghiêm túc quan hệ hôn nhân của họ, bồi dưỡng cảm tình đương nhiên là việc cần thiết. Cho dù không có tình yêu thế tục, họ cũng có thể có tình cảm khác.
Sau khi Dịch Duy nằm xuống, rất nhanh đã ngủ mất, Cố Nhạc Sán xoay đầu nhìn gương mặt ngủ ngon của Dịch Duy, rồi khép máy tính lại dùng điều khiển từ xa tắt đèn, cũng nằm xuống ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Cố Nhạc Sán ở phòng hội nghị họp, Dịch Duy ở trong văn phòng của Cố Nhạc Sán học tập.
Dịch Duy muốn đổi chuyên ngành tâm lý, có ba lựa chọn, đầu tiên là lựa chọn học viện tâm lý học, thứ hai là học viện y học, thứ ba là học viện hương. Nếu muốn trở thành chuyên gia tâm lý học toàn diện, học viện tâm lý học đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, nếu chỉ là muốn trở thành thầy điều trị tâm lý, vậy chọn viện y học cũng rất tốt, học viện hương là chuyên ngành tâm lý học mới thêm vào mấy năm gần đây, so với hai ngành trước, học viện hương là lựa chọn thấp nhất.
Nhưng Dịch Duy vẫn quyết định chọn vào học viện hương viện tâm lý học, bởi vì hai viện khác phải đợi mùa xuân năm sau mới có thi cử nhập học, mà học viện hương, chỉ cần đủ điểm đạt tiêu chuẩn nhập học, tùy thời có thể nhập học. Quan trọng nhất là, học học viện hương khoa tâm lý là hệ thống tín chỉ mà không phải quy định năm học, chỉ cần đủ điểm thì có thể tốt nghiệp, đợi lúc học thạc sĩ lại lần nữa chọn học viện là được.
Sau khi vào học viện hương, ngoại trừ học các vị thuốc và những nội dung y học cần thiết phải học, tuy không cần hoàn toàn nắm rõ hương liệu, nhưng có một vài nội dung cần thiết phải học, cho nên Dịch Duy bây giờ đã bắt đầu học nội dung căn bản về điều chế hương và hương liệu.
Sau khi Cố Nhạc Sán họp xong, mang Dịch Duy đi công viên gần đây tham quan, Dịch Duy giống như đứa nhỏ đến khu vui chơi, tràn đầy tò mò với tất cả mọi nơi, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười tươi.
Dịch Duy đứng trên sân thượng, nhìn biển hoa không thấy điểm cuối cảm thán nói: "Thật đẹp."
Dịch Duy hít sâu, cảnh sắc trước mắt, còn có hương thơm trong không khí, khiến cậu có cảm giác hạnh phúc, cậu xoay người nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Đợi sau khi về nước, tôi muốn đi chợ hương liệu trong nước dạo một vòng, tuy vì để vào học viện hương tâm lý học mới bắt đầu tìm hiểu điều chế hương và hương liệu, nhưng tôi đã sinh ra hứng thú, cảm thấy sẽ rất thú vị."
Cố Nhạc Sán nhìn nụ cười tươi trên mặt Dịch Duy, còn có ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, có thể cảm nhận được niềm vui sướng phát ra từ trong lòng cậu, còn có cảm giác bắt đầu kiên định hướng về mục tiêu.
Cố Nhạc Sán nhớ đến bộ dáng Dịch Duy đến tìm anh làm giao dịch, lúc đó trong mắt Dịch Duy tràn đầy căm phẫn và ý hận, quyết tâm báo thù và bi thương trong lòng, khiến cậu như phủ lên một tầng bóng đen.
Bây giờ, Dịch Duy được chiếu rọi dưới ánh mặt trời, cả người như đang lấp lánh phát sáng, Cố Nhạc Sán có dự cảm, bắt đầu từ khoảnh khắc này, hào quang trên người Dịch Duy càng ngày càng lớn.
"Cảm ơn anh." Dịch Duy đi đến bên cạnh Cố Nhạc Sán, nắm lấy tay anh nói.
Cố Nhạc Sán tỉnh táo lại, nhìn Dịch Duy sửng sờ một lát.
"Tuần trăng mật lần này, với tôi mà nói, là kí ức rất quý giá tốt đẹp." Dịch Duy mỉm cười nhìn Cố Nhạc Sán nói: "Cảm ơn anh."
Cố Nhạc Sán nhìn mặt Dịch Duy, trong lòng dường như có thứ gì đó đang phá vỡ sinh trưởng trong lòng anh.