Chương 13: Mơ ước và sùng bái
Lúc đầu Dịch Duy vì Cố Hoành mới thi học viện kinh tế, tuy thành tích cậu rất tốt, mỗi lần thi đều đứng top ba trong khóa, nhưng thực ra cậu chả có hứng thú gì.
Người lúc nhỏ cậu sùng bái nhất là cha mẹ nuôi cậu, cha mẹ nuôi cậu là chuyên gia tâm lý học tài giỏi, mẹ nuôi cậu có năng lực nhìn thấu cách nghĩ trong lòng một người, có thể so sánh được với thuật đọc tâm, cha nuôi cậu năm đó cũng là thầy thôi miên đứng hàng đầu trên thế giới. Mơ ước lớn nhất Dịch Duy lúc nhỏ, là muốn trở thành người tài giỏi như cha mẹ nuôi, nhưng sau khi về đến nhà họ Dịch, lại dần dần quên đi nguyện vọng này, còn vì lời khuyên của Cố Hoành lựa chọn học viện kinh tế.
Bây giờ, cậu quyết định phải bắt đầu sống cho mình, cũng phải tìm về mơ ước, cho dù không thể trở thành người tài giỏi như cha mẹ nuôi, cậu cũng muốn làm việc cậu cảm thấy hứng thú.
Dịch Duy hôm nay chỉ đến dự thính, hiểu rõ tiến triển chương trình dạy học của họ, sau khi kết thúc thời gian chương trình dạy học, cậu sẽ đi tìm giáo viên thương lượng và thảo luận chi tiết kế hoạch học tập.
Dịch Duy tuy chỉ dự thính, nhưng lại nghe rất nghiêm túc, mỗi một trọng điểm đều nhớ kĩ, mà Dịch Tuyên bình thường đi học rất nghiêm túc, sau khi nghe thấy Dịch Duy muốn đổi chuyên ngành tâm lý học, bắt đầu tâm thần không yên, không có cách nào tập trung tinh thần nghe giảng. Y trước đó vì chuyên ngành học của Dịch Duy và y không giống cảm thấy may mắn, nhưng Dịch Duy bây giờ muốn đổi chuyên ngành giống y, loại hoảng sợ không hiểu ra sao này, khiến y cảm thấy bản thân rất đáng thất vọng.
Sau khi kết thúc chương trình dạy học, Dịch Duy lập tức đứng lên rời khỏi phòng học, đi tìm giáo viên thương lượng sắp xếp học tâp sau này.
Đám Hà Minh Thư ở đại sảnh đợi Dịch Tuyên ra, sau khi ở đại sảnh nghỉ ngơi một lát, sẽ bắt đầu tự mình học, hoặc do giáo viên tiến hành một giáo viên hướng dẫn một học sinh.
Hà Minh Thư thấy nét mặt Dịch Tuyên không tốt lắm, nghi ngờ hỏi y sao thế, thế nên Dịch Tuyên nói cho họ biết chuyện vừa rồi.
"Cậu ta muốn chuyển chuyên ngành tâm lý học?!" Hà Minh Thư kinh ngạc lại nghi ngờ: "Tại sao?"
"Đúng á, cậu ta bây giờ là trợ lý thực tập của Cố đổng, có thể chuyển chuyên ngành sao? Hay là nói không chuẩn bị làm trợ lý nữa?"
"Đổi chuyên ngành tâm lý học còn có thể làm trợ lý? Khẳng định không làm được nữa, chỉ có điều cậu ta đến cùng là nghĩ thế nào? Sau khi làm trợ lý thực tập của Cố đổng bỗng nhiên đổi chuyên ngành, quả thực không hiểu ra sao cả."
"Cậu ta thích chuyển thì chuyển, không có quan hệ gì với chúng ta, có người nhìn thì rất thông minh, có bài tốt nhưng lại chơi rất tệ, nói thông tục một chút chính là làm màu, sau khi cậu ta đổi chuyên ngành không thể làm trợ lý Cố đổng nữa, không phải càng tốt hơn sao?"
"Nói không sai, để cho bản thân cậu ta làm chết chính mình, chúng ta đợi xem kịch là được." Hà Minh Thư nhìn về phía Dịch Tuyên nói: "Cậu sẽ không cảm thấy Dịch Duy đổi chuyên ngành tâm lý học thì nhất định sẽ thắng được cậu chứ? Phương diện này cậu tuyệt đối mạnh hơn cậu ta, tự tin một chút được không?"
Dịch Tuyên miễn cưỡng cười.
Hà Minh Thư nhìn Dịch Tuyên nói: "Tại sao lúc cậu so với cậu ta, luôn không có tự tin như vậy? Vì gia học có nhiều cuộc thi vận động và nghệ thuật linh tinh, tổng điểm của cậu mới không cao bằng cậu ta. Nhưng những cuộc thi kia có tác dụng gì? Huống chi ở học viện, cậu vẫn luôn nằm trong top ba khóa, giáo viên các cậu cũng thường xuyên nói cậu thiên phú cao, rất xem trọng cậu sao? Huống chi đợi cậu ta vào viện tâm lý học, cậu đã năm ba, cậu ta ngồi máy bay cũng đuổi không kịp cậu đúng không? Lấy ra chút khí thế, đến lúc đó khiến cho cậu ta xem sự lợi hại của đàn anh như cậu, xem cậu ta sau này còn có thể ngạo mạn nữa không."
"Đúng đó Dịch Tuyên, cậu ta bỗng nhiên đổi chuyên ngành, nói không chừng là muốn so sánh với cậu, cậu không thể nào còn chưa bắt đầu so sánh đã nhận thua."
"Dịch Tuyên, cậu sắp đính hôn với Cố Hoành, nhất định phải vui vẻ, việc khác tạm thời trước không cần nghĩ, đừng vì một vài người không liên quan làm hư tâm trạng cậu. Cậu ta lúc này bỗng nhiên như vậy, khẳng định muốn khiến cậu không vui, cậu đừng khiến cậu ta được như ý."
Dịch Tuyên mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ mặc kệ chuyện gì, đợi sau tiệc đính hôn của y và Cố Hoành kết thúc lại suy nghĩ tiếp.
Dịch Duy bởi vì quá xuất sắc, bản thân là tiêu điểm chú ý của gia học, sau khi trở thành trợ lý của Cố Nhạc Sán, một hành động nhỏ cũng bị người chú ý, chuyện lớn như cậu bỗng nhiên muốn đổi chuyên ngành, đương nhiên đã truyền đi rất nhanh, dẫn đến thảo luận rất sôi nổi, mỗi người đều đang suy đoán nguyên nhân cậu làm thế.
Dịch Duy dùng thời gian hai tiếng, xác định nội dung và kế hoạch học tập sau này muốn học với giáo viên, rồi rời khỏi văn phòng giáo viên tâm lý học, đi học tiết học đàn piano cuối cùng của cậu.
"Thật sự đã quyết định xong, sau khi tiết học này kết thúc, không tiếp tục học tiết đàn piano nữa?" Giáo viên Triệu dạy đàn piano nhìn Dịch Duy hỏi.
"Vâng." Dịch Duy gật đầu, cậu sau này phải dành nhiều thời gian và tinh lực học chương trình dạy học tâm lý học, cho nên chương trình dạy học nghệ thuật và vận động, đều giảm bớt đến chỉ giữ lại một cái, nghệ thuật cậu đã chọn mỹ thuật, vận động đã chọn xạ kích, nếu không phải vì nghệ thuật và vận động, đều yêu cầu ít nhất chọn một cái, vì để giảm bớt thời gian, cậu sẽ không chọn.
Giáo viên Triệu tiếc nuối thở dài nói: "Thật sự quá đáng tiếc, em rõ ràng có thiên phú, nếu có thể chuyên tâm ở phương diện này, nhất định có thể lấy được thành tựu."
"Em có việc khác muốn làm hơn." Dịch Duy mỉm cười nói.
Giáo viên Triệu lại thở dài, rồi xoay người rời khỏi phòng dạy đàn piano.
Dịch Duy đặt ngón tay lên đàn piano, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên cậu nói chuyện với Cố Nhạc Sán, cậu lúc đó vì nhận ra được chuyện của Cố Hoành và Dịch Tuyên tinh thần bất an, mơ màng đi đến nhà ấm trồng hoa khá hẻo lánh phía sau gia học, bên trong đặt một cây đàn piano dùng vải phủ lên, để di chuyển lực chú ý cậu đánh đàn lung tung.
Cố Nhạc Sán không biết bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cậu vào lúc nào, cậu bị dọa hết hồn, rồi anh đi qua, nắm lấy tay cậu, vuốt ve từng ngón tay cậu, nói với cậu vài lời, cậu lúc đó chỉ cảm thấy bộ dạng của Cố Nhạc Sán, hình như không bình thường như trước đây cậu từng gặp, ánh mắt anh khiến cậu cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cũng chính vì những lời của Cố Nhạc Sán, mới khiến cậu sau khi nghe lén cuộc nói chuyện của Dịch Hồng và Triệu Trân, vào lúc cậu không thể không đối diện chân tướng tức giận nổi điên, quyết định đi tìm Cố Nhạc Sán làm giao dịch.
Dịch Duy đứng lên rời khỏi phòng dạy đàn piano, đã sắp tới buổi trưa, bây giờ là giờ ăn trưa, sau khi ăn xong bữa trưa, cậu lập tức phải đi công ty hoàn thành công việc. Tuy cậu không thấy đói, nhưng cậu bây giờ không phải thân thể của một người,nên dù không đói, dù bận rộn, cũng phải ăn ngon ngủ ngon.
Dịch Duy vừa vào nhà ăn, Tôn Kỳ vẫy vẫy tay với cậu: "Dịch Duy, bên này."
Bước chân Dịch Duy ngừng lại một lát, mới đi về phía Tôn Kỳ, ngồi xuống đối diện cậu ta.
"Dịch Duy, cậu thật sự chuẩn bị đổi chuyên ngành sao?" Tôn Kỳ nhìn cậu hỏi.
"Ừ." Dịch Duy gật đầu, chọn đồ ăn trên màn hình trên bàn ăn.
"Tại sao vậy?" Tôn Kỳ khó hiểu hỏi: "Cậu nếu đổi chuyên ngành tâm lý học, còn có thể tiếp tục làm trợ lý của Cố đổng không?"
"Hiện tại không tiện tiết lộ quá nhiều." Dịch Duy đã từng thương lượng với Cố Nhạc Sán chuyện này, dù sao Cố Nhạc Sán sẽ có biện pháp để cho cậu tiếp tục làm trợ lý, cậu cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Tôn Kỳ trong lòng cực kì tò mò, nhưng Dịch Duy nói không tiện tiết lộ, cậu ta cũng không nên tiếp tục hỏi nữa, chỉ có thể đè xuống lòng tò mò.
Thời gian nghỉ hè Cố Hoành không cần đến gia học đi học bỗng nhiên mang người đến gần nhà ăn, bước nhanh về phía đám người Dịch Tuyên, gã đặc biệt đến đưa cơm cho Dịch Tuyên, người của tổ họ bắt đầu chọc ghẹo Cố Hoành vì để gặp Dịch Tuyên vậy mà chạy đến nhà ăn đưa cơm.
Dịch Duy ăn được một nửa, Cố Hoành bỗng nhiên đứng lên đi về phía cậu, ngồi xuống trên ghế bên cạnh, Cố Hoành đặt một tờ thiệp mời đẹp đẽ lên bàn, rồi nhìn Dịch Duy nói: "Chuyện xảy ra trước đó, tôi đã nghiêm túc nghĩ lại, toàn bộ đều là sai lầm của tôi, tại đây tôi chân thành xin lỗi cậu, nếu như có thể, tôi hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn. Năm ngày sau là tiệc đính hôn của tôi với Dịch Tuyên, nếu lúc đó cậu có thời gian, hy vọng cậu có thể đến tham gia."
Dịch Tuyên cũng đi qua, đứng ở phía sau Cố Hoành nhìn Dịch Duy nói: "Chúng tôi sớm nên xin lỗi cậu, xin lỗi."
Tôn Kỳ rất cố gắng mới nhịn được xung động muốn trợn trắng mắt, những người này rõ ràng biết làm không đúng còn muốn tiếp tục làm, cảm thấy bản thân sau khi làm xong nói xin lỗi người khác nhất định phải tha thứ cho họ, thật sự giả tạo đến khiến người cảm thấy buồn nôn. Cậu ta nhìn ra trong miệng Cố Hoành nói xin lỗi, nhưng trong lòng không hề áy náy, thậm chí cảm thấy là Dịch Duy không đúng. Dịch Duy tuy còn chưa bắt đầu học tâm lý học, nhưng đầu óc cậu ấy tốt như vậy, sao có thể không nhìn ra được? Chấp nhận xin lỗi là không thể nào.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người." Dịch Duy cầm lên thiệp mời, mở ra xem nói: "Về phần tiệc đính hôn của các người, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ đến tham gia."
Tôn Kỳ trợn to mắt nhìn Dịch Duy, mà Cố Hoành và Dịch Tuyên vừa rồi nói xin lỗi xong cũng đều sửng sờ, không ngờ Dịch Duy dễ dàng tiếp nhận lời xin lỗi của họ.
"Nếu cậu đã tiếp nhận xin lỗi, vậy tiệc đính hôn của họ, cậu nhất định phải đến tham gia." Hà Minh Thư đi qua nói: "Anh họ sau khi giải trừ hôn ước với cậu, dì nhỏ của tôi thở phào nhẹ nhõm, anh họ có thể đính hôn với Dịch Tuyên khiến dì ấy vui vô cùng, cho nên tiệc đính hôn lần này chuẩn bị, để tâm và long trọng hơn lần đính hôn trước của cậu, cậu không đến xem thì quá đáng tiếc."
"Minh Thư..." Dịch Tuyên dùng ánh mắt ngăn cản Hà Minh Thư, để cho gã ta không cần tiếp tục nói.
"Tớ nói đều là sự thật." Hà Minh Thư cười nói: "Cậu ta tiếp nhận không nổi hiện thực tớ cũng không có cách nào, chung quy không thể nào để tớ nói dối chứ? Dì nhỏ và anh họ vốn không thích cậu ta, bản thân cậu ta không biết rõ thì coi như xong, còn luôn cảm thấy người khác nợ cậu ta."
Dịch Duy dùng khăn ăn lau miệng, mới đứng lên nói: "Tôi phải đi làm, các người chậm rãi nói chuyện."
"Dịch Duy!" Cố Hoành gọi lại Dịch Duy, tiến về trước hai bước nói: "Cậu không cần để ý những lời của Minh Thư, tôi và Dịch Tuyên thật sự cảm thấy áy náy và xin lỗi cậu, cũng thật sự hy vọng làm hòa với cậu."
"Cậu ta vừa rồi nói cái gì sao?" Dịch Duy cố ý nghi ngờ hỏi: "Ồ, tôi vừa rồi hình như nghe thấy có thứ gì đó đang nói, còn cho rằng bản thân nghe sai. Xin lỗi, vừa rồi không chú ý nghe, vì bỗng nhiên nhớ đến có lần đi trên đường, một con chó không hiểu sao bỗng nhiên xông ra sủa loạn với tôi, chẳng qua tôi tự nhận bản thân sẽ không so đo với một con chó, chỉ cảm thấy chủ nhân của con chó không quản giáo tốt con chó có hơi vô trách nhiệm."
"Phì." Tôn Kỳ lần này không nhịn nổi, cười phì ra, nghĩ thầm kĩ năng châm biến của Dịch Duy so với trước đây max điểm.
Hà Minh Thư tức giận nắm chặt nắm tay, nhưng gã ta có quá nhiều kinh nghiệm trong tranh chấp thất bại với Dịch Duy, gã ta bây giờ nếu xông đến cãi với Dịch Duy, đồng nghĩa bản thân chủ động thừa nhận mình là con chó sủa loạn.
Dịch Duy giơ thiệp mời lên nói: "Yên tâm, chỉ cần có thời gian, tôi nhất định sẽ đi tham gia tiệc đính hôn của các người."
Người lúc nhỏ cậu sùng bái nhất là cha mẹ nuôi cậu, cha mẹ nuôi cậu là chuyên gia tâm lý học tài giỏi, mẹ nuôi cậu có năng lực nhìn thấu cách nghĩ trong lòng một người, có thể so sánh được với thuật đọc tâm, cha nuôi cậu năm đó cũng là thầy thôi miên đứng hàng đầu trên thế giới. Mơ ước lớn nhất Dịch Duy lúc nhỏ, là muốn trở thành người tài giỏi như cha mẹ nuôi, nhưng sau khi về đến nhà họ Dịch, lại dần dần quên đi nguyện vọng này, còn vì lời khuyên của Cố Hoành lựa chọn học viện kinh tế.
Bây giờ, cậu quyết định phải bắt đầu sống cho mình, cũng phải tìm về mơ ước, cho dù không thể trở thành người tài giỏi như cha mẹ nuôi, cậu cũng muốn làm việc cậu cảm thấy hứng thú.
Dịch Duy hôm nay chỉ đến dự thính, hiểu rõ tiến triển chương trình dạy học của họ, sau khi kết thúc thời gian chương trình dạy học, cậu sẽ đi tìm giáo viên thương lượng và thảo luận chi tiết kế hoạch học tập.
Dịch Duy tuy chỉ dự thính, nhưng lại nghe rất nghiêm túc, mỗi một trọng điểm đều nhớ kĩ, mà Dịch Tuyên bình thường đi học rất nghiêm túc, sau khi nghe thấy Dịch Duy muốn đổi chuyên ngành tâm lý học, bắt đầu tâm thần không yên, không có cách nào tập trung tinh thần nghe giảng. Y trước đó vì chuyên ngành học của Dịch Duy và y không giống cảm thấy may mắn, nhưng Dịch Duy bây giờ muốn đổi chuyên ngành giống y, loại hoảng sợ không hiểu ra sao này, khiến y cảm thấy bản thân rất đáng thất vọng.
Sau khi kết thúc chương trình dạy học, Dịch Duy lập tức đứng lên rời khỏi phòng học, đi tìm giáo viên thương lượng sắp xếp học tâp sau này.
Đám Hà Minh Thư ở đại sảnh đợi Dịch Tuyên ra, sau khi ở đại sảnh nghỉ ngơi một lát, sẽ bắt đầu tự mình học, hoặc do giáo viên tiến hành một giáo viên hướng dẫn một học sinh.
Hà Minh Thư thấy nét mặt Dịch Tuyên không tốt lắm, nghi ngờ hỏi y sao thế, thế nên Dịch Tuyên nói cho họ biết chuyện vừa rồi.
"Cậu ta muốn chuyển chuyên ngành tâm lý học?!" Hà Minh Thư kinh ngạc lại nghi ngờ: "Tại sao?"
"Đúng á, cậu ta bây giờ là trợ lý thực tập của Cố đổng, có thể chuyển chuyên ngành sao? Hay là nói không chuẩn bị làm trợ lý nữa?"
"Đổi chuyên ngành tâm lý học còn có thể làm trợ lý? Khẳng định không làm được nữa, chỉ có điều cậu ta đến cùng là nghĩ thế nào? Sau khi làm trợ lý thực tập của Cố đổng bỗng nhiên đổi chuyên ngành, quả thực không hiểu ra sao cả."
"Cậu ta thích chuyển thì chuyển, không có quan hệ gì với chúng ta, có người nhìn thì rất thông minh, có bài tốt nhưng lại chơi rất tệ, nói thông tục một chút chính là làm màu, sau khi cậu ta đổi chuyên ngành không thể làm trợ lý Cố đổng nữa, không phải càng tốt hơn sao?"
"Nói không sai, để cho bản thân cậu ta làm chết chính mình, chúng ta đợi xem kịch là được." Hà Minh Thư nhìn về phía Dịch Tuyên nói: "Cậu sẽ không cảm thấy Dịch Duy đổi chuyên ngành tâm lý học thì nhất định sẽ thắng được cậu chứ? Phương diện này cậu tuyệt đối mạnh hơn cậu ta, tự tin một chút được không?"
Dịch Tuyên miễn cưỡng cười.
Hà Minh Thư nhìn Dịch Tuyên nói: "Tại sao lúc cậu so với cậu ta, luôn không có tự tin như vậy? Vì gia học có nhiều cuộc thi vận động và nghệ thuật linh tinh, tổng điểm của cậu mới không cao bằng cậu ta. Nhưng những cuộc thi kia có tác dụng gì? Huống chi ở học viện, cậu vẫn luôn nằm trong top ba khóa, giáo viên các cậu cũng thường xuyên nói cậu thiên phú cao, rất xem trọng cậu sao? Huống chi đợi cậu ta vào viện tâm lý học, cậu đã năm ba, cậu ta ngồi máy bay cũng đuổi không kịp cậu đúng không? Lấy ra chút khí thế, đến lúc đó khiến cho cậu ta xem sự lợi hại của đàn anh như cậu, xem cậu ta sau này còn có thể ngạo mạn nữa không."
"Đúng đó Dịch Tuyên, cậu ta bỗng nhiên đổi chuyên ngành, nói không chừng là muốn so sánh với cậu, cậu không thể nào còn chưa bắt đầu so sánh đã nhận thua."
"Dịch Tuyên, cậu sắp đính hôn với Cố Hoành, nhất định phải vui vẻ, việc khác tạm thời trước không cần nghĩ, đừng vì một vài người không liên quan làm hư tâm trạng cậu. Cậu ta lúc này bỗng nhiên như vậy, khẳng định muốn khiến cậu không vui, cậu đừng khiến cậu ta được như ý."
Dịch Tuyên mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ mặc kệ chuyện gì, đợi sau tiệc đính hôn của y và Cố Hoành kết thúc lại suy nghĩ tiếp.
Dịch Duy bởi vì quá xuất sắc, bản thân là tiêu điểm chú ý của gia học, sau khi trở thành trợ lý của Cố Nhạc Sán, một hành động nhỏ cũng bị người chú ý, chuyện lớn như cậu bỗng nhiên muốn đổi chuyên ngành, đương nhiên đã truyền đi rất nhanh, dẫn đến thảo luận rất sôi nổi, mỗi người đều đang suy đoán nguyên nhân cậu làm thế.
Dịch Duy dùng thời gian hai tiếng, xác định nội dung và kế hoạch học tập sau này muốn học với giáo viên, rồi rời khỏi văn phòng giáo viên tâm lý học, đi học tiết học đàn piano cuối cùng của cậu.
"Thật sự đã quyết định xong, sau khi tiết học này kết thúc, không tiếp tục học tiết đàn piano nữa?" Giáo viên Triệu dạy đàn piano nhìn Dịch Duy hỏi.
"Vâng." Dịch Duy gật đầu, cậu sau này phải dành nhiều thời gian và tinh lực học chương trình dạy học tâm lý học, cho nên chương trình dạy học nghệ thuật và vận động, đều giảm bớt đến chỉ giữ lại một cái, nghệ thuật cậu đã chọn mỹ thuật, vận động đã chọn xạ kích, nếu không phải vì nghệ thuật và vận động, đều yêu cầu ít nhất chọn một cái, vì để giảm bớt thời gian, cậu sẽ không chọn.
Giáo viên Triệu tiếc nuối thở dài nói: "Thật sự quá đáng tiếc, em rõ ràng có thiên phú, nếu có thể chuyên tâm ở phương diện này, nhất định có thể lấy được thành tựu."
"Em có việc khác muốn làm hơn." Dịch Duy mỉm cười nói.
Giáo viên Triệu lại thở dài, rồi xoay người rời khỏi phòng dạy đàn piano.
Dịch Duy đặt ngón tay lên đàn piano, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên cậu nói chuyện với Cố Nhạc Sán, cậu lúc đó vì nhận ra được chuyện của Cố Hoành và Dịch Tuyên tinh thần bất an, mơ màng đi đến nhà ấm trồng hoa khá hẻo lánh phía sau gia học, bên trong đặt một cây đàn piano dùng vải phủ lên, để di chuyển lực chú ý cậu đánh đàn lung tung.
Cố Nhạc Sán không biết bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cậu vào lúc nào, cậu bị dọa hết hồn, rồi anh đi qua, nắm lấy tay cậu, vuốt ve từng ngón tay cậu, nói với cậu vài lời, cậu lúc đó chỉ cảm thấy bộ dạng của Cố Nhạc Sán, hình như không bình thường như trước đây cậu từng gặp, ánh mắt anh khiến cậu cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cũng chính vì những lời của Cố Nhạc Sán, mới khiến cậu sau khi nghe lén cuộc nói chuyện của Dịch Hồng và Triệu Trân, vào lúc cậu không thể không đối diện chân tướng tức giận nổi điên, quyết định đi tìm Cố Nhạc Sán làm giao dịch.
Dịch Duy đứng lên rời khỏi phòng dạy đàn piano, đã sắp tới buổi trưa, bây giờ là giờ ăn trưa, sau khi ăn xong bữa trưa, cậu lập tức phải đi công ty hoàn thành công việc. Tuy cậu không thấy đói, nhưng cậu bây giờ không phải thân thể của một người,nên dù không đói, dù bận rộn, cũng phải ăn ngon ngủ ngon.
Dịch Duy vừa vào nhà ăn, Tôn Kỳ vẫy vẫy tay với cậu: "Dịch Duy, bên này."
Bước chân Dịch Duy ngừng lại một lát, mới đi về phía Tôn Kỳ, ngồi xuống đối diện cậu ta.
"Dịch Duy, cậu thật sự chuẩn bị đổi chuyên ngành sao?" Tôn Kỳ nhìn cậu hỏi.
"Ừ." Dịch Duy gật đầu, chọn đồ ăn trên màn hình trên bàn ăn.
"Tại sao vậy?" Tôn Kỳ khó hiểu hỏi: "Cậu nếu đổi chuyên ngành tâm lý học, còn có thể tiếp tục làm trợ lý của Cố đổng không?"
"Hiện tại không tiện tiết lộ quá nhiều." Dịch Duy đã từng thương lượng với Cố Nhạc Sán chuyện này, dù sao Cố Nhạc Sán sẽ có biện pháp để cho cậu tiếp tục làm trợ lý, cậu cũng không muốn giải thích quá nhiều.
Tôn Kỳ trong lòng cực kì tò mò, nhưng Dịch Duy nói không tiện tiết lộ, cậu ta cũng không nên tiếp tục hỏi nữa, chỉ có thể đè xuống lòng tò mò.
Thời gian nghỉ hè Cố Hoành không cần đến gia học đi học bỗng nhiên mang người đến gần nhà ăn, bước nhanh về phía đám người Dịch Tuyên, gã đặc biệt đến đưa cơm cho Dịch Tuyên, người của tổ họ bắt đầu chọc ghẹo Cố Hoành vì để gặp Dịch Tuyên vậy mà chạy đến nhà ăn đưa cơm.
Dịch Duy ăn được một nửa, Cố Hoành bỗng nhiên đứng lên đi về phía cậu, ngồi xuống trên ghế bên cạnh, Cố Hoành đặt một tờ thiệp mời đẹp đẽ lên bàn, rồi nhìn Dịch Duy nói: "Chuyện xảy ra trước đó, tôi đã nghiêm túc nghĩ lại, toàn bộ đều là sai lầm của tôi, tại đây tôi chân thành xin lỗi cậu, nếu như có thể, tôi hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn. Năm ngày sau là tiệc đính hôn của tôi với Dịch Tuyên, nếu lúc đó cậu có thời gian, hy vọng cậu có thể đến tham gia."
Dịch Tuyên cũng đi qua, đứng ở phía sau Cố Hoành nhìn Dịch Duy nói: "Chúng tôi sớm nên xin lỗi cậu, xin lỗi."
Tôn Kỳ rất cố gắng mới nhịn được xung động muốn trợn trắng mắt, những người này rõ ràng biết làm không đúng còn muốn tiếp tục làm, cảm thấy bản thân sau khi làm xong nói xin lỗi người khác nhất định phải tha thứ cho họ, thật sự giả tạo đến khiến người cảm thấy buồn nôn. Cậu ta nhìn ra trong miệng Cố Hoành nói xin lỗi, nhưng trong lòng không hề áy náy, thậm chí cảm thấy là Dịch Duy không đúng. Dịch Duy tuy còn chưa bắt đầu học tâm lý học, nhưng đầu óc cậu ấy tốt như vậy, sao có thể không nhìn ra được? Chấp nhận xin lỗi là không thể nào.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người." Dịch Duy cầm lên thiệp mời, mở ra xem nói: "Về phần tiệc đính hôn của các người, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ đến tham gia."
Tôn Kỳ trợn to mắt nhìn Dịch Duy, mà Cố Hoành và Dịch Tuyên vừa rồi nói xin lỗi xong cũng đều sửng sờ, không ngờ Dịch Duy dễ dàng tiếp nhận lời xin lỗi của họ.
"Nếu cậu đã tiếp nhận xin lỗi, vậy tiệc đính hôn của họ, cậu nhất định phải đến tham gia." Hà Minh Thư đi qua nói: "Anh họ sau khi giải trừ hôn ước với cậu, dì nhỏ của tôi thở phào nhẹ nhõm, anh họ có thể đính hôn với Dịch Tuyên khiến dì ấy vui vô cùng, cho nên tiệc đính hôn lần này chuẩn bị, để tâm và long trọng hơn lần đính hôn trước của cậu, cậu không đến xem thì quá đáng tiếc."
"Minh Thư..." Dịch Tuyên dùng ánh mắt ngăn cản Hà Minh Thư, để cho gã ta không cần tiếp tục nói.
"Tớ nói đều là sự thật." Hà Minh Thư cười nói: "Cậu ta tiếp nhận không nổi hiện thực tớ cũng không có cách nào, chung quy không thể nào để tớ nói dối chứ? Dì nhỏ và anh họ vốn không thích cậu ta, bản thân cậu ta không biết rõ thì coi như xong, còn luôn cảm thấy người khác nợ cậu ta."
Dịch Duy dùng khăn ăn lau miệng, mới đứng lên nói: "Tôi phải đi làm, các người chậm rãi nói chuyện."
"Dịch Duy!" Cố Hoành gọi lại Dịch Duy, tiến về trước hai bước nói: "Cậu không cần để ý những lời của Minh Thư, tôi và Dịch Tuyên thật sự cảm thấy áy náy và xin lỗi cậu, cũng thật sự hy vọng làm hòa với cậu."
"Cậu ta vừa rồi nói cái gì sao?" Dịch Duy cố ý nghi ngờ hỏi: "Ồ, tôi vừa rồi hình như nghe thấy có thứ gì đó đang nói, còn cho rằng bản thân nghe sai. Xin lỗi, vừa rồi không chú ý nghe, vì bỗng nhiên nhớ đến có lần đi trên đường, một con chó không hiểu sao bỗng nhiên xông ra sủa loạn với tôi, chẳng qua tôi tự nhận bản thân sẽ không so đo với một con chó, chỉ cảm thấy chủ nhân của con chó không quản giáo tốt con chó có hơi vô trách nhiệm."
"Phì." Tôn Kỳ lần này không nhịn nổi, cười phì ra, nghĩ thầm kĩ năng châm biến của Dịch Duy so với trước đây max điểm.
Hà Minh Thư tức giận nắm chặt nắm tay, nhưng gã ta có quá nhiều kinh nghiệm trong tranh chấp thất bại với Dịch Duy, gã ta bây giờ nếu xông đến cãi với Dịch Duy, đồng nghĩa bản thân chủ động thừa nhận mình là con chó sủa loạn.
Dịch Duy giơ thiệp mời lên nói: "Yên tâm, chỉ cần có thời gian, tôi nhất định sẽ đi tham gia tiệc đính hôn của các người."