Chương 32
Sau khi thẩm vấn Đỗ di nương, Lục Hàm Chi lại rơi vào mê mang.
Đỗ di nương nói bản thân không gặp Tô Uyển Ngưng.
Không gặp mà vẫn có thể nhúng tay vào nội dung cốt truyện, nếu không phải có đạo cụ đặc biệt gì thì chỉ có thể nói là bàn tay vàng này quá hack.
Vốn cậu còn tưởng bàn tay vàng của Tô Uyển Ngưng là công kích tinh thần, nhưng sau chuyện của Đỗ di nương, trừ công kích tinh thần thì nàng ta còn lá át chủ bài khác.
Lục Hàm Chi rầu muốn chết, vì sao lúc xuyên sách lại không thèm hỏi ý kiến cậu vậy?
Nếu hỏi cậu một câu, cậu sẽ chọn qua đời tại chỗ, đỡ phải ở đây giày vò chán chê rồi mà vẫn phải chết.
Thôi vậy, dù sao vẫn lên đời, từ xe đạp mà biến thành xe mô tô rồi đấy.
Đời trước cậu cố gắng mười mấy năm mà vẫn là nô lệ của tư bản, hiện giờ chí ít cũng thành Vương phi.
Ngẫm lại thấy cũng không tồi.
Mạo hiểm thường có liên quan tới lợi ích đạt được mà.
Lục Hàm Chi đội ánh mặt trời tiết Lập Thu, nhận lấy A Thiền từ tay bà vú A Mãn, bắt đầu về phòng làm nhiệm vụ.
Mấy ngày nay vì có chút điểm giao dịch trong tay nên Lục Hàm Chi khá vui, cậu để lại 10 điểm ở chỗ hệ thống, lại đổi hai lá bùa phòng ngự.
Cậu muốn tìm cơ hội thích hợp để đưa thứ gì đó cho Lục Tư Nguy. Ngẫm lại đêm hôm đó, Lục Tư Nguy cứ đờ ra, nếu không phải có Lục phu nhân ứng phó, chỉ sợ ông ta sẽ ngủ luôn.
Tình cảm giữa cậu và ông bố plastic này vào khoảnh khắc đó đã tan tành, chỉ sợ cậu có tặng gì thì ông ta cũng sẽ không trân trọng. Vấn đề tặng gì cứ để đó đã, đành xem xem về sau có thể tìm được cơ hội khác không.
Lục Hàm Chi nằm trên giường, tiến vào không gian tinh thần làm nhiệm vụ của mình.
Vừa tiến vào không gian tinh thần, hệ thống đã nói: “Cảnh báo, nếu ký chủ trì hoãn quá lâu, nội dung cốt truyện sẽ đi về phương hướng không kiểm soát được. Mong ký chủ nhanh chóng nhận nhiệm vụ, duy trì đúng tuyến thời gian của cốt truyện.”
Lục Hàm Chi đã sớm nhận ra hệ thống này đã lừa mình vào tròng từ đầu. Bất kể nó tô son trát vàng bên ngoài nhiều thế nào, chắc chắn mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
Lục Hàm Chi lười so đo với nó, dù sao cũng chẳng có ích gì.
Nhưng cậu vẫn không nhịn được nói móc: “Gấp gì! Mày sắp xếp cho tao nhiều cốt truyện như thế, còn bắt tao làm nhiệm vụ, dù sao cũng phải chờ tao đi xong tuyến cốt truyện đã chứ? Nói trắng ra, nếu mày nói ngay từ đầu là tao có chết cũng chẳng chạy thoát được cái bẫy này thì tao cũng chẳng làm khó mày làm gì. Mệt chết mệt sống chạy tới thôn trang, thế mà vẫn phải trở về làm Vương phi!”
Hệ thống:…. Cái giọng điệu mỉa mai này là sao?
Lục Hàm Chi đi tới trước giao diện nhiệm vụ, nhận nhiệm vụ đầu tiên của giai đoạn thứ hai: “Mời ký chủ trói buộc khu vực được giải phóng mới, nhiệm vụ lần này thường cho một điểm giao dịch.”
Quả nhiên khu vực mới cũng không làm cậu thất vọng, vì nó chẳng khá hơn khu vực đầu tiên chút nào, đó chỉ là một khu đất làm chuồng heo.
Ngược lại khá gần với khu trồng bồ kết, vì thế hai mảnh đất hợp lại sẽ tăng thêm sức mạnh, nhìn qua có vẻ “cung vàng điện ngọc”.
Hệ thống lại thông báo: “Chúc mừng ký chủ trói buộc với khu đất mới được giải phóng, đạt được 1 điểm giao dịch. Nhiệm vụ mới của hệ thống đã được ban ra, mong ký chủ tự đi nhận. Thời gian nhận là vô thời hạn, nhưng nếu thời gian thực hiện quá dài sẽ tạo thành ảnh hưởng tới tiến độ cốt truyện. Mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!”
Lục Hàm Chi sắp bị tiếng thông báo của hệ thống làm phiền tức chết, cứ hở ra là nhắc tới tiến độ nhiệm vụ.
Cậu bực mình nói: “Biết rồi biết rồi! Tao sẽ nhanh chóng hoàn thành!”
Sau đó cậu nhận nhiệm vụ thứ hai: “Xin hãy tăng GDP của khu vực vốn có thành tiền lời mỗi ngày 3 lượng, lấy mốc 10 ngày làm chuẩn. Giao diện GDP đã đổi mới, ký chủ có thể vào giao diện để xem các số liệu liên quan về GDP. Nhiệm vụ lần đầu thưởng cho buff tăng thu nhập 100%, thời gian áp dụng buff liên tục tới khi nhiệm vụ lần này kết thúc mới thôi. Nhiệm vụ lần này thưởng cho 5 điểm giao dịch, một rương báu vật sơ cấp vô thời hạn, mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Xin ký chủ hãy tăng tổng GDP lên 150 lượng hàng ngày, lấy mốc 10 ngày làm chuẩn. Lần này không tăng buff, ký chủ phải tay làm hàm nhai. Nhiệm vụ lần này thưởng cho 5 điểm giao dịch, một rương báu vật sơ cấp vô thời hạn, mau ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Hàm Chi phải tay làm hàm nhai: Bất đắc dĩ.jpg
Hóa ra chỉ có lần đầu khai phá mới cho tăng buff, nhiệm vụ sau sẽ không cho nữa.
Khu vực mới khai phá sẽ có nhiệm vụ giống lần đầu, nhưng tổng tiền lời sẽ có yêu cầu khác. Nói cách khác, nhiệm vụ giai đoạn hai sẽ phải hoàn thành hai yêu cầu, nhưng tương ứng cũng sẽ được nhận hai phần thưởng.
Cũng khá công bằng mà, vậy cứ cố gắng làm nhiệm vụ đi.
Thật ra cũng nhờ có việc kinh doanh trong cung nên trước đó cậu cũng đã tăng GDP bình quân lên hơn 100 lượng/ ngày, đại khái 10 ngày là có thể nhận được hơn 110 lượng!
Trên cơ sở ấy, cậu có thể tiết kiệm không ít sức.
Chẳng qua GDP chủ chốt của nhiệm vụ lần này thì chỉ cần dựa vào Hàm Ký Hương phường là đủ.
Vấn đề là khu vực mới khai phá này, dựa trên hiểu biết của cậu với thôn trang, khu vực này chỉ có hơn 10 con heo sắp xuất chuồng và 2 con heo mẹ sắp sinh.
Thật ra dựa theo giá hàng hóa của thời đại này, một con heo có thể bán được 3000 đồng tiền, cũng bằng với 3 lượng bạc. Hơn 10 con heo mà bán đi, cậu có thể báo cáo hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Nhưng mà không thể làm như thế được!
Theo như cái tính chó má của hệ thống, bán hơn 10 con heo đi, nhiệm vụ sau đấy chắc chắn không thể hoàn thành được, bởi vì nhiệm vụ hệ thống sau đó là 30 lượng/ ngày và 100 lượng/ ngày.
Nếu lỡ bán đi tất cả đám heo sắp xuất chuồng thì sau này phải sống thế nào đây?
Lục Hàm Chi đau đầu không thôi, lại bỗng nhiên nảy ra một ý.
Trên cơ thể của đám heo cũng đâu có ít thứ tốt, ví dụ như tụy heo mà cậu dùng để chế tạo xà phòng.
Còn rất nhiều xà phòng cũng có thể làm từ mỡ heo.
Lục Hàm Chi từng đọc qua một vài cuốn dã sử, Từ Hy Thái Hậu có một bí phương để giữ gìn nhan sắc làm từ mỡ heo. Cậu mơ hồ nhớ được bí phương ấy, hình như là lấy từ hạt đu đủ và hạt hạnh nhân, bôi lên da cả sáng và tối, có tác dụng trắng da trị rỗ.
Lục Hàm Chi cảm thấy có thể thay đổi bí phương này, lại trộn thêm ít chất làm từ thiên nhiên có tác dụng chống phân hủy, thêm thảo dược, hương liệu vào với mỡ heo, nó sẽ trở thành một món đồ dưỡng da thiên nhiên cực kỳ tốt.
Loại kem dưỡng da này mà phối hợp với xà phòng thì sẽ đem lại hiệu quả tốt nhất. Bởi vì nếu dùng xà phòng để rửa mặt thì ít nhiều cũng sẽ bị khô da.
Dù Lục Hàm Chi đã cho thêm thành phần làm dịu da bên trong, nhưng trong tiết trời mùa thu khô hanh dễ mất nước thì vẫn khó có thể đạt được hiệu quả giữ ẩm.
Nhưng trước khi chính thức giết heo, cậu cần phải làm ra kem dưỡng da đã, thử nghiệm hiệu quả trước rồi nói sau. Hơn nữa kem dưỡng da khác với xà phòng, có thể giữ được lâu hơn, cậu cũng phải xác định xem thời gian bảo toàn được chất lượng kem đã.
Cứ cho là thêm thành phần vừa có khả năng dưỡng da vừa là chất bảo quản thiên nhiên như sáp ong thì cũng phải để ý kỳ hạn bảo đảm chất lượng ban đầu.
Vì thế cả buổi chiều, Lục Hàm Chi dặn Cầm Sắt đi mua một cân mỡ heo về, đích thân dùng nồi đồng nấu ra một nồi mỡ heo to đùng.
Sau đó cậu lại hùng hổ bê lên bàn làm việc, bảo Loan Phượng hỗ trợ bên cạnh, giúp cậu mài mấy thứ nguyên liệu khác thành dạng sệt. Thật ra cậu cũng không thêm thành phần gì to tát lắm, chỉ là phần gel lô hội, sáp ong, cây long diên hương, hạnh nhân, trộn chung với nhau theo một tỷ lệ nhất định.
Sau khi nghiền thật nhuyễn, Lục Hàm Chi lấy một ít bôi lên tay thử nghiệm, lại đưa lên mũi ngửi thử, cảm giác có vẻ không tệ?
Những thứ này đều là hương liệu quý, lại phối hợp với hiệu quả khóa ẩm giữ nước của mỡ heo thì sẽ có tác dụng dưỡng da nhất định. Hơn nữa thành phần toàn là nguyên liệu tinh khiết từ thiên nhiên, rất khó bị dị ứng.
Đương nhiên, cái cần ghi chú rõ thì cậu sẽ ghi ra, nhỡ đâu có người bị dị ứng với thành phần nào đó, ít nhất cũng phải cho người dùng được biết chứ.
Sau khi chế tạo xong, cậu cũng không để người hầu đi giết heo ngay mà là cất kem dưỡng da vào trong bình sứ nhỏ, chia cho mỗi nha hoàn bên người một lọ, còn dặn dò: “Mỗi ngày vào buổi sáng và tối, dùng xà phòng rửa mặt xong thì bôi một lượng nhỏ bằng hạt đậu lên mặt, chỉ cần một lớp mỏng thôi là được, trăm triệu lần không được dùng quá nhiều.”
Bọn nha hoàn rất tò mò, vừa mở bình sứ nhỏ ra đã thấy hương thơm nức mũi.
Cầm Sắt không phải là người quá để ý nhan sắc, miễn ăn mặc đàng hoàng là được, thế nhưng ngửi thấy mùi thơm này cũng bị hấp dẫn.
Nàng là người quanh năm suốt tháng chạy việc bên ngoài, tất nhiên da mặt sẽ không quá đẹp. Nhất là mùa hè, vừa có gió thổi mà vừa phải phơi nắng nhiều, tuy mặt mũi không tệ nhưng hơi đen.
Lục Hàm Chi dặn dò mọi người xong, lại dặn nhớ phải chú ý xem có dấu hiệu bị nổi mẩn không, hiệu quả sau khi dùng thế nào.
Có vấn đề gì thì có thể tùy lúc báo lại cho cậu.
Đối với tình huống toàn sản phẩm 3 không(*) ở thời cổ đại, Lục Hàm Chi coi như đã quá có lương tâm, ít nhất cậu còn giám sát hiệu quả lâm sàng sau khi sử dụng sản phẩm.
(*)không nhãn mác, không xuất xứ, không hạn sử dụng
Thời hạn ba ngày, nếu trong thời gian đó không có vấn đề gì thì có thể bắt đầu sản xuất số lượng lớn, đưa ra thị trường tiêu thụ.
Như Lục Hàm Chi đã đoán, ba ngày sau, bọn nha hoàn trong thôn trang đã say mê sản phẩm kem dưỡng da.
Nhất là Cầm Sắt, có một lần nàng và Tại Ngự ra ngoài làm việc, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua mặt nàng, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn hỏi một câu: “Cầm Sắt tỷ tỷ, gần đây khí sắc của tỷ không tệ nhỉ.”
Lúc đầu Cầm Sắt còn không để trong lòng, đến buổi tối thì nhận được điểm tâm của Tại Ngự gửi đến, bên trong còn có phong thư tình.
Tuy từ nhỏ Cầm Sắt và Tại Ngự đã lớn lên bên nhau, nhưng nàng không có hứng thú với hắn. Dù sao cũng là đóa hoa đào đầu tiên từ khi nàng trưởng thành, ngẫm lại cũng thấy phấn khởi.
Cầm Sắt đó giờ chưa bao giờ mở miệng xin Lục Hàm Chi cái gì lại đi tìm cậu để xin thêm một lọ kem dưỡng da, thật trân trọng bôi lên mặt, đúng thật là đã trơn mềm không ít.
Vì thế Lục Hàm Chi vung tay lên, quyết định giết một con heo sắp xuất chuồng, cất đầu và mỡ heo đi, chỗ thịt heo và lòng heo còn lại cũng không để lãng phí, làm thành nước chát, tiết canh và thịt khô.
Lúc cậu làm mấy thứ này, nhóm đầu bếp trong phủ còn sửng sốt, trong mắt tràn ngập biểu cảm “còn có thể làm thế ư”, sự bội phục Tam thiếu gia cũng dâng trào như nước sông.
Lục Hàm Chi lại dặn Tại Ngự đi dựng một quầy nho nhỏ, không cần lớn, chỉ cần 10 thước vuông là được. Dù sao chỉ có một con heo, có lẽ không bán được mấy ngày.
Kem dưỡng da mới được ra mắt ngày đầu tiên, các cô nương đã tranh nhau cướp đoạt.
Cùng ngày, Lục Hàm Chi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể nói là quá dễ dàng.
Dù sao một con heo cũng không sản xuất được quá nhiều mỡ heo, những cô nương không tranh được kem dưỡng da đều đứng ở trước cửa Hàm Ký Hương phường mãi không chịu đi.
Có một cỗ kiệu mềm dừng trước cửa Hàm Ký Hương phường, một cô nương có gương mặt phấn hồng ló đầu ra hỏi cô nương bên cạnh: “Đây là chỗ nào thế? Sao lại náo nhiệt vậy?”
Cô nương bên cạnh cũng ngó qua, nhìn thoáng biển hiệu rồi đáp: “Thưa Quận chúa, người có điều không biết, đây là cửa hàng nổi tiếng khắp kinh thành gần đây. Hàm Ký Hương phường bán toàn là những thứ như xà phòng, mà giờ xà phòng đã trở thành thứ mà các tiểu thư khuê các không thể thiếu được. Hôm nay chắc là Hàm Ký Hương phường lại ra mắt sản phẩm mới, nếu Quận chúa cảm thấy hứng thú, không bằng đi xem sao?”
Nói tới đây, cô nương này lại bổ sung một câu: “À đúng rồi, đây là sản nghiệp của vị An Vương phi mới được tấn phong của chúng ta.”
Nghe thấy xưng hô “An Vương phi”, Quận chúa đang ngồi trong kiệu chợt nhíu mày.
Đỗ di nương nói bản thân không gặp Tô Uyển Ngưng.
Không gặp mà vẫn có thể nhúng tay vào nội dung cốt truyện, nếu không phải có đạo cụ đặc biệt gì thì chỉ có thể nói là bàn tay vàng này quá hack.
Vốn cậu còn tưởng bàn tay vàng của Tô Uyển Ngưng là công kích tinh thần, nhưng sau chuyện của Đỗ di nương, trừ công kích tinh thần thì nàng ta còn lá át chủ bài khác.
Lục Hàm Chi rầu muốn chết, vì sao lúc xuyên sách lại không thèm hỏi ý kiến cậu vậy?
Nếu hỏi cậu một câu, cậu sẽ chọn qua đời tại chỗ, đỡ phải ở đây giày vò chán chê rồi mà vẫn phải chết.
Thôi vậy, dù sao vẫn lên đời, từ xe đạp mà biến thành xe mô tô rồi đấy.
Đời trước cậu cố gắng mười mấy năm mà vẫn là nô lệ của tư bản, hiện giờ chí ít cũng thành Vương phi.
Ngẫm lại thấy cũng không tồi.
Mạo hiểm thường có liên quan tới lợi ích đạt được mà.
Lục Hàm Chi đội ánh mặt trời tiết Lập Thu, nhận lấy A Thiền từ tay bà vú A Mãn, bắt đầu về phòng làm nhiệm vụ.
Mấy ngày nay vì có chút điểm giao dịch trong tay nên Lục Hàm Chi khá vui, cậu để lại 10 điểm ở chỗ hệ thống, lại đổi hai lá bùa phòng ngự.
Cậu muốn tìm cơ hội thích hợp để đưa thứ gì đó cho Lục Tư Nguy. Ngẫm lại đêm hôm đó, Lục Tư Nguy cứ đờ ra, nếu không phải có Lục phu nhân ứng phó, chỉ sợ ông ta sẽ ngủ luôn.
Tình cảm giữa cậu và ông bố plastic này vào khoảnh khắc đó đã tan tành, chỉ sợ cậu có tặng gì thì ông ta cũng sẽ không trân trọng. Vấn đề tặng gì cứ để đó đã, đành xem xem về sau có thể tìm được cơ hội khác không.
Lục Hàm Chi nằm trên giường, tiến vào không gian tinh thần làm nhiệm vụ của mình.
Vừa tiến vào không gian tinh thần, hệ thống đã nói: “Cảnh báo, nếu ký chủ trì hoãn quá lâu, nội dung cốt truyện sẽ đi về phương hướng không kiểm soát được. Mong ký chủ nhanh chóng nhận nhiệm vụ, duy trì đúng tuyến thời gian của cốt truyện.”
Lục Hàm Chi đã sớm nhận ra hệ thống này đã lừa mình vào tròng từ đầu. Bất kể nó tô son trát vàng bên ngoài nhiều thế nào, chắc chắn mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
Lục Hàm Chi lười so đo với nó, dù sao cũng chẳng có ích gì.
Nhưng cậu vẫn không nhịn được nói móc: “Gấp gì! Mày sắp xếp cho tao nhiều cốt truyện như thế, còn bắt tao làm nhiệm vụ, dù sao cũng phải chờ tao đi xong tuyến cốt truyện đã chứ? Nói trắng ra, nếu mày nói ngay từ đầu là tao có chết cũng chẳng chạy thoát được cái bẫy này thì tao cũng chẳng làm khó mày làm gì. Mệt chết mệt sống chạy tới thôn trang, thế mà vẫn phải trở về làm Vương phi!”
Hệ thống:…. Cái giọng điệu mỉa mai này là sao?
Lục Hàm Chi đi tới trước giao diện nhiệm vụ, nhận nhiệm vụ đầu tiên của giai đoạn thứ hai: “Mời ký chủ trói buộc khu vực được giải phóng mới, nhiệm vụ lần này thường cho một điểm giao dịch.”
Quả nhiên khu vực mới cũng không làm cậu thất vọng, vì nó chẳng khá hơn khu vực đầu tiên chút nào, đó chỉ là một khu đất làm chuồng heo.
Ngược lại khá gần với khu trồng bồ kết, vì thế hai mảnh đất hợp lại sẽ tăng thêm sức mạnh, nhìn qua có vẻ “cung vàng điện ngọc”.
Hệ thống lại thông báo: “Chúc mừng ký chủ trói buộc với khu đất mới được giải phóng, đạt được 1 điểm giao dịch. Nhiệm vụ mới của hệ thống đã được ban ra, mong ký chủ tự đi nhận. Thời gian nhận là vô thời hạn, nhưng nếu thời gian thực hiện quá dài sẽ tạo thành ảnh hưởng tới tiến độ cốt truyện. Mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!”
Lục Hàm Chi sắp bị tiếng thông báo của hệ thống làm phiền tức chết, cứ hở ra là nhắc tới tiến độ nhiệm vụ.
Cậu bực mình nói: “Biết rồi biết rồi! Tao sẽ nhanh chóng hoàn thành!”
Sau đó cậu nhận nhiệm vụ thứ hai: “Xin hãy tăng GDP của khu vực vốn có thành tiền lời mỗi ngày 3 lượng, lấy mốc 10 ngày làm chuẩn. Giao diện GDP đã đổi mới, ký chủ có thể vào giao diện để xem các số liệu liên quan về GDP. Nhiệm vụ lần đầu thưởng cho buff tăng thu nhập 100%, thời gian áp dụng buff liên tục tới khi nhiệm vụ lần này kết thúc mới thôi. Nhiệm vụ lần này thưởng cho 5 điểm giao dịch, một rương báu vật sơ cấp vô thời hạn, mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Xin ký chủ hãy tăng tổng GDP lên 150 lượng hàng ngày, lấy mốc 10 ngày làm chuẩn. Lần này không tăng buff, ký chủ phải tay làm hàm nhai. Nhiệm vụ lần này thưởng cho 5 điểm giao dịch, một rương báu vật sơ cấp vô thời hạn, mau ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Hàm Chi phải tay làm hàm nhai: Bất đắc dĩ.jpg
Hóa ra chỉ có lần đầu khai phá mới cho tăng buff, nhiệm vụ sau sẽ không cho nữa.
Khu vực mới khai phá sẽ có nhiệm vụ giống lần đầu, nhưng tổng tiền lời sẽ có yêu cầu khác. Nói cách khác, nhiệm vụ giai đoạn hai sẽ phải hoàn thành hai yêu cầu, nhưng tương ứng cũng sẽ được nhận hai phần thưởng.
Cũng khá công bằng mà, vậy cứ cố gắng làm nhiệm vụ đi.
Thật ra cũng nhờ có việc kinh doanh trong cung nên trước đó cậu cũng đã tăng GDP bình quân lên hơn 100 lượng/ ngày, đại khái 10 ngày là có thể nhận được hơn 110 lượng!
Trên cơ sở ấy, cậu có thể tiết kiệm không ít sức.
Chẳng qua GDP chủ chốt của nhiệm vụ lần này thì chỉ cần dựa vào Hàm Ký Hương phường là đủ.
Vấn đề là khu vực mới khai phá này, dựa trên hiểu biết của cậu với thôn trang, khu vực này chỉ có hơn 10 con heo sắp xuất chuồng và 2 con heo mẹ sắp sinh.
Thật ra dựa theo giá hàng hóa của thời đại này, một con heo có thể bán được 3000 đồng tiền, cũng bằng với 3 lượng bạc. Hơn 10 con heo mà bán đi, cậu có thể báo cáo hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Nhưng mà không thể làm như thế được!
Theo như cái tính chó má của hệ thống, bán hơn 10 con heo đi, nhiệm vụ sau đấy chắc chắn không thể hoàn thành được, bởi vì nhiệm vụ hệ thống sau đó là 30 lượng/ ngày và 100 lượng/ ngày.
Nếu lỡ bán đi tất cả đám heo sắp xuất chuồng thì sau này phải sống thế nào đây?
Lục Hàm Chi đau đầu không thôi, lại bỗng nhiên nảy ra một ý.
Trên cơ thể của đám heo cũng đâu có ít thứ tốt, ví dụ như tụy heo mà cậu dùng để chế tạo xà phòng.
Còn rất nhiều xà phòng cũng có thể làm từ mỡ heo.
Lục Hàm Chi từng đọc qua một vài cuốn dã sử, Từ Hy Thái Hậu có một bí phương để giữ gìn nhan sắc làm từ mỡ heo. Cậu mơ hồ nhớ được bí phương ấy, hình như là lấy từ hạt đu đủ và hạt hạnh nhân, bôi lên da cả sáng và tối, có tác dụng trắng da trị rỗ.
Lục Hàm Chi cảm thấy có thể thay đổi bí phương này, lại trộn thêm ít chất làm từ thiên nhiên có tác dụng chống phân hủy, thêm thảo dược, hương liệu vào với mỡ heo, nó sẽ trở thành một món đồ dưỡng da thiên nhiên cực kỳ tốt.
Loại kem dưỡng da này mà phối hợp với xà phòng thì sẽ đem lại hiệu quả tốt nhất. Bởi vì nếu dùng xà phòng để rửa mặt thì ít nhiều cũng sẽ bị khô da.
Dù Lục Hàm Chi đã cho thêm thành phần làm dịu da bên trong, nhưng trong tiết trời mùa thu khô hanh dễ mất nước thì vẫn khó có thể đạt được hiệu quả giữ ẩm.
Nhưng trước khi chính thức giết heo, cậu cần phải làm ra kem dưỡng da đã, thử nghiệm hiệu quả trước rồi nói sau. Hơn nữa kem dưỡng da khác với xà phòng, có thể giữ được lâu hơn, cậu cũng phải xác định xem thời gian bảo toàn được chất lượng kem đã.
Cứ cho là thêm thành phần vừa có khả năng dưỡng da vừa là chất bảo quản thiên nhiên như sáp ong thì cũng phải để ý kỳ hạn bảo đảm chất lượng ban đầu.
Vì thế cả buổi chiều, Lục Hàm Chi dặn Cầm Sắt đi mua một cân mỡ heo về, đích thân dùng nồi đồng nấu ra một nồi mỡ heo to đùng.
Sau đó cậu lại hùng hổ bê lên bàn làm việc, bảo Loan Phượng hỗ trợ bên cạnh, giúp cậu mài mấy thứ nguyên liệu khác thành dạng sệt. Thật ra cậu cũng không thêm thành phần gì to tát lắm, chỉ là phần gel lô hội, sáp ong, cây long diên hương, hạnh nhân, trộn chung với nhau theo một tỷ lệ nhất định.
Sau khi nghiền thật nhuyễn, Lục Hàm Chi lấy một ít bôi lên tay thử nghiệm, lại đưa lên mũi ngửi thử, cảm giác có vẻ không tệ?
Những thứ này đều là hương liệu quý, lại phối hợp với hiệu quả khóa ẩm giữ nước của mỡ heo thì sẽ có tác dụng dưỡng da nhất định. Hơn nữa thành phần toàn là nguyên liệu tinh khiết từ thiên nhiên, rất khó bị dị ứng.
Đương nhiên, cái cần ghi chú rõ thì cậu sẽ ghi ra, nhỡ đâu có người bị dị ứng với thành phần nào đó, ít nhất cũng phải cho người dùng được biết chứ.
Sau khi chế tạo xong, cậu cũng không để người hầu đi giết heo ngay mà là cất kem dưỡng da vào trong bình sứ nhỏ, chia cho mỗi nha hoàn bên người một lọ, còn dặn dò: “Mỗi ngày vào buổi sáng và tối, dùng xà phòng rửa mặt xong thì bôi một lượng nhỏ bằng hạt đậu lên mặt, chỉ cần một lớp mỏng thôi là được, trăm triệu lần không được dùng quá nhiều.”
Bọn nha hoàn rất tò mò, vừa mở bình sứ nhỏ ra đã thấy hương thơm nức mũi.
Cầm Sắt không phải là người quá để ý nhan sắc, miễn ăn mặc đàng hoàng là được, thế nhưng ngửi thấy mùi thơm này cũng bị hấp dẫn.
Nàng là người quanh năm suốt tháng chạy việc bên ngoài, tất nhiên da mặt sẽ không quá đẹp. Nhất là mùa hè, vừa có gió thổi mà vừa phải phơi nắng nhiều, tuy mặt mũi không tệ nhưng hơi đen.
Lục Hàm Chi dặn dò mọi người xong, lại dặn nhớ phải chú ý xem có dấu hiệu bị nổi mẩn không, hiệu quả sau khi dùng thế nào.
Có vấn đề gì thì có thể tùy lúc báo lại cho cậu.
Đối với tình huống toàn sản phẩm 3 không(*) ở thời cổ đại, Lục Hàm Chi coi như đã quá có lương tâm, ít nhất cậu còn giám sát hiệu quả lâm sàng sau khi sử dụng sản phẩm.
(*)không nhãn mác, không xuất xứ, không hạn sử dụng
Thời hạn ba ngày, nếu trong thời gian đó không có vấn đề gì thì có thể bắt đầu sản xuất số lượng lớn, đưa ra thị trường tiêu thụ.
Như Lục Hàm Chi đã đoán, ba ngày sau, bọn nha hoàn trong thôn trang đã say mê sản phẩm kem dưỡng da.
Nhất là Cầm Sắt, có một lần nàng và Tại Ngự ra ngoài làm việc, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua mặt nàng, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn hỏi một câu: “Cầm Sắt tỷ tỷ, gần đây khí sắc của tỷ không tệ nhỉ.”
Lúc đầu Cầm Sắt còn không để trong lòng, đến buổi tối thì nhận được điểm tâm của Tại Ngự gửi đến, bên trong còn có phong thư tình.
Tuy từ nhỏ Cầm Sắt và Tại Ngự đã lớn lên bên nhau, nhưng nàng không có hứng thú với hắn. Dù sao cũng là đóa hoa đào đầu tiên từ khi nàng trưởng thành, ngẫm lại cũng thấy phấn khởi.
Cầm Sắt đó giờ chưa bao giờ mở miệng xin Lục Hàm Chi cái gì lại đi tìm cậu để xin thêm một lọ kem dưỡng da, thật trân trọng bôi lên mặt, đúng thật là đã trơn mềm không ít.
Vì thế Lục Hàm Chi vung tay lên, quyết định giết một con heo sắp xuất chuồng, cất đầu và mỡ heo đi, chỗ thịt heo và lòng heo còn lại cũng không để lãng phí, làm thành nước chát, tiết canh và thịt khô.
Lúc cậu làm mấy thứ này, nhóm đầu bếp trong phủ còn sửng sốt, trong mắt tràn ngập biểu cảm “còn có thể làm thế ư”, sự bội phục Tam thiếu gia cũng dâng trào như nước sông.
Lục Hàm Chi lại dặn Tại Ngự đi dựng một quầy nho nhỏ, không cần lớn, chỉ cần 10 thước vuông là được. Dù sao chỉ có một con heo, có lẽ không bán được mấy ngày.
Kem dưỡng da mới được ra mắt ngày đầu tiên, các cô nương đã tranh nhau cướp đoạt.
Cùng ngày, Lục Hàm Chi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể nói là quá dễ dàng.
Dù sao một con heo cũng không sản xuất được quá nhiều mỡ heo, những cô nương không tranh được kem dưỡng da đều đứng ở trước cửa Hàm Ký Hương phường mãi không chịu đi.
Có một cỗ kiệu mềm dừng trước cửa Hàm Ký Hương phường, một cô nương có gương mặt phấn hồng ló đầu ra hỏi cô nương bên cạnh: “Đây là chỗ nào thế? Sao lại náo nhiệt vậy?”
Cô nương bên cạnh cũng ngó qua, nhìn thoáng biển hiệu rồi đáp: “Thưa Quận chúa, người có điều không biết, đây là cửa hàng nổi tiếng khắp kinh thành gần đây. Hàm Ký Hương phường bán toàn là những thứ như xà phòng, mà giờ xà phòng đã trở thành thứ mà các tiểu thư khuê các không thể thiếu được. Hôm nay chắc là Hàm Ký Hương phường lại ra mắt sản phẩm mới, nếu Quận chúa cảm thấy hứng thú, không bằng đi xem sao?”
Nói tới đây, cô nương này lại bổ sung một câu: “À đúng rồi, đây là sản nghiệp của vị An Vương phi mới được tấn phong của chúng ta.”
Nghe thấy xưng hô “An Vương phi”, Quận chúa đang ngồi trong kiệu chợt nhíu mày.