Chương 62: MÙI HƯƠNG NƯỚC HOA GÂY "THƯƠNG NHỚ"
Lâm Tiểu Thanh trở lại phòng làm việc cùng mọi người. Thấy đám Tào Tử túm năm tụm ba nhìn vào căn phòng của Trần Thái Phiên chỉ chỉ trỏ trỏ làm bầm như mắng xéo ai đấy.
Cô bước lại gần thì nghe ra Quý Dĩ Hân đến gặp Trần Thái Phiên nghị chuyện làm ăn. Cũng phải, bên ả ta đang hợp tác với chi nhánh này nên cũng không có gì khó hiểu khi ả ta xuất hiện ở đây. Chỉ là họ cảm thấy chướng mắt khi thấy ả ta lảng vảng luẩn quẩn mà thôi.
Dương Lệ từ văn phòng bước ra nhìn về phía bọn họ, tay đẩy cặp kính bước qua, tay còn lại cầm ly cà phê đang nóng.
- Sao đây? Hết việc rồi sao?
Đám Tào Tử nghe vậy liền về lại vị trí ngồi. Lâm Tiểu Thanh nhàn nhạt ý cười, Dương Lê đứng bên cạnh cô đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, nói: "Cô không lo lắng gì à phu nhân?".
- Không có.
- Tôi chưa từng thấy ai đã bị dính phốt mà có thể bình thản như phu nhân, huống hồ còn mang thai.
- Chuyện mang thai Tiểu Bảo này chỉ cần tôi với chồng hiểu là được rồi. Với lại anh ấy cũng là người góp phần tạo ra tuyệt phẩm này. Tôi không tin lời đồn nhảm vô căn cứ ấy, anh ấy cũng vậy.
- Đúng là vợ chồng son. Mà tôi cũng thấy nó vô lý. Bảo một người bảnh bao như Mộc Duy sao lại có thể thích một bà bầu chứ?.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lâm Tiểu Thanh bỗng nhẹ nhếch lên: "Tuy chỉ là đối tác nhưng mà tôi thấy anh ấy là người tử tế. Rồi sẽ tìm được cô gái tâm đầu ý hợp thôi".
Dương Lệ mỉm cười nhìn chiếc máy điện thoại trên tay cô nghĩ rằng ban nãy chắc hẳn người thương gọi đến rồi. Dương Lê đưa tay lên xem đồng hồ hết giờ nghỉ giải lao rồi, bước vào phòng khép cửa lại.
Một chốc sau, Quý Dĩ Hân từ trong văn phòng Trần Thái Phiên bước ra, ả dảo bước qua nơi làm việc của Lâm Tiểu Thanh cố ý giả nai châm biếm: "Tôi có nghe qua scandal rồi. Tôi mong Long phu nhân đừng buồn, tôi hi vọng mọi chuyện sẽ không như vậy đâu".
Nụ cười châm biếm nở trên môi ả ta. Còn cả đám Tào Tử chỉ cảm thấy buồn nôn, thêm càng ghét cay ghét đắng hơn.
Lâm Tiểu Thanh nở trên môi một nụ cười bí ẩn quay sang nhìn Quý Dĩ Hân: "Cảm ơn Quý tiểu thue đã động viên tôi. Tôi sẽ không sao hết. Mà ngược lại tôi có chuyện muốn nói riêng với Quý tiểu thư đây. Không biết cô rảnh không chúng ta qua chỗ khác nói chuyện?".
- Tôi không phải là người rảnh rỗi...
Lâm Tiểu Thanh cắt ngang dứt khoát: "Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu. Cô đang sợ điều gì phải không?.
Cái nụ cười cùng cái nhún vai của kẻ bình thản dương dương tự đắc khiến Quý Dĩ Hân không thể nào hiểu được. Lại còn thêm câu hỏi đe dọa kia nữa, như thể Lâm Tiểu Thanh đã nắm được đằng chuôi của mình khiên cô bán tín bán nghi phấp phỏm.
Lâm Tiểu Thanh đứng dậy rời ghế bước đến chỗ ả ta vỗ vai rồi nhỏ nhẹ nhả ra từng chữ: "Qua hành lang đi bộ".
Lâm Tiểu Thanh dẫn ả đến cầu thang thoát hiểm. Lúc này ả ta mới lộ bộ mặt thật của ả: "Nói đi, tốn thời gian quá".
- Tôi muốn làm rõ một số chuyện, mong cô có thể hợp tác.
- Chuyện gì?
Quý Dĩ Hân khoanh tay trước ngực thái độ có chút ngạo mạn nhìn Lâm Tiểu Thanh. Ở đây chỉ có cô với ả, không ai khác.
Lâm Tiểu Thanh đến gần ả rồi ngước mắt lên nhìn trực diện khiến ả giật bắn mình. Đằng sau ả là cầu thang cũng may rằng cô túm lấy tay ả kéo lại nếu không Quý Dĩ Hân đã ngã lộn cổ xuống mất rồi. Ả tức giận: "Cô làm gì đấy? Giở thói lưu manh sao?".
Lâm Tiểu Thanh nhếch miệng: "Dù có lưu manh nhưng cũng không khốn nạn giống ai đó từng làm với tôi".
- Cô...
- Tôi thấy trên người cô có mùi hương vô cùng đặc biệt khiến tôi ấn tượng đấy. Mùi này tôi đã từng ngửi qua rồi, hẳn nó rất đắt tiền. Cô thật có gu đấy.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười một cách kì lạ, nét mắt ánh nhìn đều ẩn chứa điều gì bí hiểm lại vừa nguy hiểm. Lời nói ban nãy của cô khiến ả cứ lăn tăn suy nghĩ trong đầu đều cảm thấy bất an. Khuôn miệng của đối phương lại nhả ra thêm vài từ nữa: "Hình như tôi nhớ không nhầm là ở lễ khai trương mừng chi nhánh của Long Dương, phải không?".
Tay chân Quý Dĩ Hân có chút bủn rủn, toát mồ hôi nhìn đối phương. Cứ nghĩ sau cú ngã đó cô phải mất chí nhớ nhưng lại không ngờ tới chuyện này, đến cả mùi hương nước hoa của ả chỉ ngửi qua một lần lại khiến cô nhớ dai như thế không thể đùa được.
Nhưng vấn đề giờ nếu mà từ chối chắc chắn sẽ bị cô ta phát hiện ra. Ả vẫn muốn thử xem cô nhớ được bao nhiêu phần ngày hôm đó.
Ả bình tĩnh lại thừa nhận ngay: "Đúng là nước hoa tôi dùng ngày hôm đó. Nước hoa này rất đắt tiền nên tôi không dám dùng nhiều".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày nói: "Ồ, vậy à? Tôi rất thích nó. Mùi hương này làm tôi nhớ đến hôm đấy tôi bị ngã cầu thang mất trí nhớ. Tôi còn nhớ người đó mặc bộ cánh rất bắt mắt đứng nhìn tôi từ trên đỉnh cầu thang, dáng người đó thấp thoáng quen mắt lắm".
Lâm Tiểu Thanh đưa mắt nhìn một lượt Quý Dĩ Hân, ả đã sợ lại càng sợ hơn trước hành động dò xét này. Ả ôm lấy người nói: "Cô là biến thái phải không? Cứ nhìn tôi như thể giống như tôi giống như tôi là người gây ra vậy. Đừng có lôi thôi".
- Tôi xin lỗi, tôi hơi vô ý.
Cô tiến lại gần Quý Dĩ Hân: "Dáng người cô hình như rất khớp với suy nghĩ của tôi".
Ả ta hốt hoảng: "Đừng có ngậm máu phun người. Tôi là con người không có dễ tính đâu. Cô không sợ tôi đẩy cô xuống cầu thang à?".
Lâm Tiểu Thanh cười nhếch môi, đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói một cách đầy thách thức: "Một phút nữa Long Mặc sẽ đến đón tôi. Nếu cô muốn chết ngay ở đây thì có thể thử. Với lại trên người tôi có GPS mà Long Mặc đã gắn sẵn. Cô gây án liệu có thể trốn khỏi đây trong vòng vài giây hay không?".
Quý Dĩ Hân ngậm cay đắng không thể làm gì cứ vậy nhìn Lâm Tiểu Thanh quay gót rời đi bỏ lại mình ở nơi cầu thang thoát hiểm.Ả càng ngày càng căm ghét cô hơn muốn cô phải trả giá cho những thứ mà cô đã cướp khỏi tay ả.
Cô bước lại gần thì nghe ra Quý Dĩ Hân đến gặp Trần Thái Phiên nghị chuyện làm ăn. Cũng phải, bên ả ta đang hợp tác với chi nhánh này nên cũng không có gì khó hiểu khi ả ta xuất hiện ở đây. Chỉ là họ cảm thấy chướng mắt khi thấy ả ta lảng vảng luẩn quẩn mà thôi.
Dương Lệ từ văn phòng bước ra nhìn về phía bọn họ, tay đẩy cặp kính bước qua, tay còn lại cầm ly cà phê đang nóng.
- Sao đây? Hết việc rồi sao?
Đám Tào Tử nghe vậy liền về lại vị trí ngồi. Lâm Tiểu Thanh nhàn nhạt ý cười, Dương Lê đứng bên cạnh cô đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, nói: "Cô không lo lắng gì à phu nhân?".
- Không có.
- Tôi chưa từng thấy ai đã bị dính phốt mà có thể bình thản như phu nhân, huống hồ còn mang thai.
- Chuyện mang thai Tiểu Bảo này chỉ cần tôi với chồng hiểu là được rồi. Với lại anh ấy cũng là người góp phần tạo ra tuyệt phẩm này. Tôi không tin lời đồn nhảm vô căn cứ ấy, anh ấy cũng vậy.
- Đúng là vợ chồng son. Mà tôi cũng thấy nó vô lý. Bảo một người bảnh bao như Mộc Duy sao lại có thể thích một bà bầu chứ?.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lâm Tiểu Thanh bỗng nhẹ nhếch lên: "Tuy chỉ là đối tác nhưng mà tôi thấy anh ấy là người tử tế. Rồi sẽ tìm được cô gái tâm đầu ý hợp thôi".
Dương Lệ mỉm cười nhìn chiếc máy điện thoại trên tay cô nghĩ rằng ban nãy chắc hẳn người thương gọi đến rồi. Dương Lê đưa tay lên xem đồng hồ hết giờ nghỉ giải lao rồi, bước vào phòng khép cửa lại.
Một chốc sau, Quý Dĩ Hân từ trong văn phòng Trần Thái Phiên bước ra, ả dảo bước qua nơi làm việc của Lâm Tiểu Thanh cố ý giả nai châm biếm: "Tôi có nghe qua scandal rồi. Tôi mong Long phu nhân đừng buồn, tôi hi vọng mọi chuyện sẽ không như vậy đâu".
Nụ cười châm biếm nở trên môi ả ta. Còn cả đám Tào Tử chỉ cảm thấy buồn nôn, thêm càng ghét cay ghét đắng hơn.
Lâm Tiểu Thanh nở trên môi một nụ cười bí ẩn quay sang nhìn Quý Dĩ Hân: "Cảm ơn Quý tiểu thue đã động viên tôi. Tôi sẽ không sao hết. Mà ngược lại tôi có chuyện muốn nói riêng với Quý tiểu thư đây. Không biết cô rảnh không chúng ta qua chỗ khác nói chuyện?".
- Tôi không phải là người rảnh rỗi...
Lâm Tiểu Thanh cắt ngang dứt khoát: "Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu. Cô đang sợ điều gì phải không?.
Cái nụ cười cùng cái nhún vai của kẻ bình thản dương dương tự đắc khiến Quý Dĩ Hân không thể nào hiểu được. Lại còn thêm câu hỏi đe dọa kia nữa, như thể Lâm Tiểu Thanh đã nắm được đằng chuôi của mình khiên cô bán tín bán nghi phấp phỏm.
Lâm Tiểu Thanh đứng dậy rời ghế bước đến chỗ ả ta vỗ vai rồi nhỏ nhẹ nhả ra từng chữ: "Qua hành lang đi bộ".
Lâm Tiểu Thanh dẫn ả đến cầu thang thoát hiểm. Lúc này ả ta mới lộ bộ mặt thật của ả: "Nói đi, tốn thời gian quá".
- Tôi muốn làm rõ một số chuyện, mong cô có thể hợp tác.
- Chuyện gì?
Quý Dĩ Hân khoanh tay trước ngực thái độ có chút ngạo mạn nhìn Lâm Tiểu Thanh. Ở đây chỉ có cô với ả, không ai khác.
Lâm Tiểu Thanh đến gần ả rồi ngước mắt lên nhìn trực diện khiến ả giật bắn mình. Đằng sau ả là cầu thang cũng may rằng cô túm lấy tay ả kéo lại nếu không Quý Dĩ Hân đã ngã lộn cổ xuống mất rồi. Ả tức giận: "Cô làm gì đấy? Giở thói lưu manh sao?".
Lâm Tiểu Thanh nhếch miệng: "Dù có lưu manh nhưng cũng không khốn nạn giống ai đó từng làm với tôi".
- Cô...
- Tôi thấy trên người cô có mùi hương vô cùng đặc biệt khiến tôi ấn tượng đấy. Mùi này tôi đã từng ngửi qua rồi, hẳn nó rất đắt tiền. Cô thật có gu đấy.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười một cách kì lạ, nét mắt ánh nhìn đều ẩn chứa điều gì bí hiểm lại vừa nguy hiểm. Lời nói ban nãy của cô khiến ả cứ lăn tăn suy nghĩ trong đầu đều cảm thấy bất an. Khuôn miệng của đối phương lại nhả ra thêm vài từ nữa: "Hình như tôi nhớ không nhầm là ở lễ khai trương mừng chi nhánh của Long Dương, phải không?".
Tay chân Quý Dĩ Hân có chút bủn rủn, toát mồ hôi nhìn đối phương. Cứ nghĩ sau cú ngã đó cô phải mất chí nhớ nhưng lại không ngờ tới chuyện này, đến cả mùi hương nước hoa của ả chỉ ngửi qua một lần lại khiến cô nhớ dai như thế không thể đùa được.
Nhưng vấn đề giờ nếu mà từ chối chắc chắn sẽ bị cô ta phát hiện ra. Ả vẫn muốn thử xem cô nhớ được bao nhiêu phần ngày hôm đó.
Ả bình tĩnh lại thừa nhận ngay: "Đúng là nước hoa tôi dùng ngày hôm đó. Nước hoa này rất đắt tiền nên tôi không dám dùng nhiều".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày nói: "Ồ, vậy à? Tôi rất thích nó. Mùi hương này làm tôi nhớ đến hôm đấy tôi bị ngã cầu thang mất trí nhớ. Tôi còn nhớ người đó mặc bộ cánh rất bắt mắt đứng nhìn tôi từ trên đỉnh cầu thang, dáng người đó thấp thoáng quen mắt lắm".
Lâm Tiểu Thanh đưa mắt nhìn một lượt Quý Dĩ Hân, ả đã sợ lại càng sợ hơn trước hành động dò xét này. Ả ôm lấy người nói: "Cô là biến thái phải không? Cứ nhìn tôi như thể giống như tôi giống như tôi là người gây ra vậy. Đừng có lôi thôi".
- Tôi xin lỗi, tôi hơi vô ý.
Cô tiến lại gần Quý Dĩ Hân: "Dáng người cô hình như rất khớp với suy nghĩ của tôi".
Ả ta hốt hoảng: "Đừng có ngậm máu phun người. Tôi là con người không có dễ tính đâu. Cô không sợ tôi đẩy cô xuống cầu thang à?".
Lâm Tiểu Thanh cười nhếch môi, đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói một cách đầy thách thức: "Một phút nữa Long Mặc sẽ đến đón tôi. Nếu cô muốn chết ngay ở đây thì có thể thử. Với lại trên người tôi có GPS mà Long Mặc đã gắn sẵn. Cô gây án liệu có thể trốn khỏi đây trong vòng vài giây hay không?".
Quý Dĩ Hân ngậm cay đắng không thể làm gì cứ vậy nhìn Lâm Tiểu Thanh quay gót rời đi bỏ lại mình ở nơi cầu thang thoát hiểm.Ả càng ngày càng căm ghét cô hơn muốn cô phải trả giá cho những thứ mà cô đã cướp khỏi tay ả.