Chương 47: Tiếng im lăng bên đầu dây
Tan làm Lâm Tiểu Thanh mải đi mải suy nghĩ vấn đề gặp đối tác cứ thơ thơ thẩn thẩn không để ý đường đi phía trước va phải người nào đó.
Xin lỗi, tôi vô ý quá!
Một giọng nói quen thuộc vang lên cách đây cũng phải hai, ba tháng cũng chừng: "Chị dâu nhớ tôi không?".
Lâm Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn, bộ blazer đen tuyền quen thuộc cùng với mái tóc woft cut rẽ ngôi nam tính đang đứng nhìn cô ánh mắt lộ ý cười chan chứa dịu dàng.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Về rồi đó à?".
Long Bắc Yến không giấu nổi nụ cười: "Nhớ cô thì về thôi".
Long Bắc Yến nhìn qua nhìn lại Lâm Tiểu Thanh đánh giá: "Bụng cũng nhú ra một chút rồi này, người cô có vẻ có da có thịt hơn trước đấy chị dâu".
Khựng lại một chút, Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh bước ra từ cửa chi nhánh có chút bất mãn: "Đang bầu bí như vậy mà còn làm hay sao? Đang tập nơ ron thần kinh cho đích tôn tương lai à? Nơi này không dành cho cô".
Lâm Tiểu Thanh bật cười giải thích: "Ở mãi như vậy chán lắm. Tôi muốn ra ngoài thay đổi bầu không khí một chút".
Long Bắc Yến mặt mày không hài lòng: "Bao biện cho Long Mặc à? Đây là đang bóc lột sức lao động lại còn là bà bầu nữa. Cô lại quay trở lại làm Lâm Tiểu Thanh ngu dại đó ư?".
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ: "Đương nhiên là không. Nhưng mà đi làm như vậy cũng đỡ hơn là nhìn mặt hắn".
Long Bắc Yến lộ ánh mắt thương cảm nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Thanh, thở một hơi dài. Lâm Tiểu Thanh vỗ tay cô như một lời an ủi trấn an.
Nhớ đến face - time hôm đó vẫn còn chuyện chưa hỏi. Mang máng Lâm Tiểu Thanh nói đã biết thủ phạm là ai, đặng trong lòng Long Bắc Yến cũng chưa thể tra ra được. Long Bắc Yến cất giọng: "Cô nói cô biết được thủ phạm là ai rồi, nói tôi nghe".
Lâm Tiểu Thanh cũng không giấu giếm chân thành nói: "Đúng là tôi biết, nhưng chưa thể chắc chắn. Với lại có chắc chắn thì cũng không thể làm gì được cô ta. Nhưng mà may thật, lại có cô ở đây".
Nhìn Lâm Tiểu Thanh với vẻ mặt đầy hoang mang: "Cần tôi giúp gì sao?".
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng trêu ghẹo: "Nghe nói Long tiểu thư cũng là người ăn chơi bậc nhất chắc không biết không ít nước hoa chứ?".
Long Bắc Yến cong khóe môi: "Gì đây? Thần thần bí bí. Về nước hoa thì tôi cũng có chút hiểu biết, hỏi đi".
Tập đoàn Long Dương...
Long Mặc ngồi trên ghế tựa nhìn ra ngoài cửa kính lớn, chân bắt chéo, ung dung tay nâng ly rượu nhấp ngụm nhỏ. Á Viêm đây cửa bước vào trên tay là chiếc ipad mà Long Bắc Yến gửi qua.
"Ông chủ, tiểu thư về rồi. Cô ấy gửi anh thứ này".
Long Mặc lướt mắt nhìn qua cũng biết rằng con ranh con ấy cũng đã đánh sạch Song Phủ và Bạo Phong khiến cả hai biến mất. Cách hành sự cũng quá nhanh chóng trong chớp mắt đã giải quyết gọn ghẽ, đúng cùng một giuộc mà ra.
Hắn nhếch miệng cười: "Nó giờ đang ở đâu?".
Á Viêm dứt khoát trả lời: "Cô ấy giờ đang ở cạnh phu nhân. Cô ấy nhắn sẽ đưa phu nhân về".
Nghe đến hai từ "phu nhân" sắc mặt hắn chuyển biến đen ngòm. Vậy mà lại là vợ hắn. Hắn không kiềm được liền bắt máy gọi cho Lâm Tiểu Thanh nhưng chỉ nhận lại tiếng "tút tút" bên đầu máy bên kia. Hắn siết chặt lấy ly rượu khiến nó như sắp nát vụn. Hắn dốc một hơi cạn sạch ly rượu vớ lấy áo vest trên thành ghế mang theo sát khí rời đi.
Á Viêm phen lạnh sống lưng, mặt mày tái tái, nuốt ngụm nước bọt cái ực, giờ mà chọc vào là tìm đường chết. Anh ta không dám thở mạnh cun cút theo phía sau Long Mặc.
Ở trên xe, chưa vào đông đã thấy âm hơn mười độ. Mặt mày hắn trông rất rất khó coi. Thi thoảng Á Viêm liếc gương chiếu hậu nhìn hắn nhưng hình không ổn lắm. Anh bật chế độ im lặng, thở một cách khó khăn không phát ra tiếng động. Long Mặc ngồi sau liên tục nhấc máy gọi cho Lâm Tiểu Thanh nhưng đều không có phản hồi, tức càng thêm tức hắn thúc giục Á Viêm: "Lái nhanh".
Á Viêm bị hắn làm cho suýt vỡ mật toát mồ hôi hột đạp chân ga lao như bay trên đường quốc lộ.
Xin lỗi, tôi vô ý quá!
Một giọng nói quen thuộc vang lên cách đây cũng phải hai, ba tháng cũng chừng: "Chị dâu nhớ tôi không?".
Lâm Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn, bộ blazer đen tuyền quen thuộc cùng với mái tóc woft cut rẽ ngôi nam tính đang đứng nhìn cô ánh mắt lộ ý cười chan chứa dịu dàng.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Về rồi đó à?".
Long Bắc Yến không giấu nổi nụ cười: "Nhớ cô thì về thôi".
Long Bắc Yến nhìn qua nhìn lại Lâm Tiểu Thanh đánh giá: "Bụng cũng nhú ra một chút rồi này, người cô có vẻ có da có thịt hơn trước đấy chị dâu".
Khựng lại một chút, Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh bước ra từ cửa chi nhánh có chút bất mãn: "Đang bầu bí như vậy mà còn làm hay sao? Đang tập nơ ron thần kinh cho đích tôn tương lai à? Nơi này không dành cho cô".
Lâm Tiểu Thanh bật cười giải thích: "Ở mãi như vậy chán lắm. Tôi muốn ra ngoài thay đổi bầu không khí một chút".
Long Bắc Yến mặt mày không hài lòng: "Bao biện cho Long Mặc à? Đây là đang bóc lột sức lao động lại còn là bà bầu nữa. Cô lại quay trở lại làm Lâm Tiểu Thanh ngu dại đó ư?".
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ: "Đương nhiên là không. Nhưng mà đi làm như vậy cũng đỡ hơn là nhìn mặt hắn".
Long Bắc Yến lộ ánh mắt thương cảm nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Thanh, thở một hơi dài. Lâm Tiểu Thanh vỗ tay cô như một lời an ủi trấn an.
Nhớ đến face - time hôm đó vẫn còn chuyện chưa hỏi. Mang máng Lâm Tiểu Thanh nói đã biết thủ phạm là ai, đặng trong lòng Long Bắc Yến cũng chưa thể tra ra được. Long Bắc Yến cất giọng: "Cô nói cô biết được thủ phạm là ai rồi, nói tôi nghe".
Lâm Tiểu Thanh cũng không giấu giếm chân thành nói: "Đúng là tôi biết, nhưng chưa thể chắc chắn. Với lại có chắc chắn thì cũng không thể làm gì được cô ta. Nhưng mà may thật, lại có cô ở đây".
Nhìn Lâm Tiểu Thanh với vẻ mặt đầy hoang mang: "Cần tôi giúp gì sao?".
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng trêu ghẹo: "Nghe nói Long tiểu thư cũng là người ăn chơi bậc nhất chắc không biết không ít nước hoa chứ?".
Long Bắc Yến cong khóe môi: "Gì đây? Thần thần bí bí. Về nước hoa thì tôi cũng có chút hiểu biết, hỏi đi".
Tập đoàn Long Dương...
Long Mặc ngồi trên ghế tựa nhìn ra ngoài cửa kính lớn, chân bắt chéo, ung dung tay nâng ly rượu nhấp ngụm nhỏ. Á Viêm đây cửa bước vào trên tay là chiếc ipad mà Long Bắc Yến gửi qua.
"Ông chủ, tiểu thư về rồi. Cô ấy gửi anh thứ này".
Long Mặc lướt mắt nhìn qua cũng biết rằng con ranh con ấy cũng đã đánh sạch Song Phủ và Bạo Phong khiến cả hai biến mất. Cách hành sự cũng quá nhanh chóng trong chớp mắt đã giải quyết gọn ghẽ, đúng cùng một giuộc mà ra.
Hắn nhếch miệng cười: "Nó giờ đang ở đâu?".
Á Viêm dứt khoát trả lời: "Cô ấy giờ đang ở cạnh phu nhân. Cô ấy nhắn sẽ đưa phu nhân về".
Nghe đến hai từ "phu nhân" sắc mặt hắn chuyển biến đen ngòm. Vậy mà lại là vợ hắn. Hắn không kiềm được liền bắt máy gọi cho Lâm Tiểu Thanh nhưng chỉ nhận lại tiếng "tút tút" bên đầu máy bên kia. Hắn siết chặt lấy ly rượu khiến nó như sắp nát vụn. Hắn dốc một hơi cạn sạch ly rượu vớ lấy áo vest trên thành ghế mang theo sát khí rời đi.
Á Viêm phen lạnh sống lưng, mặt mày tái tái, nuốt ngụm nước bọt cái ực, giờ mà chọc vào là tìm đường chết. Anh ta không dám thở mạnh cun cút theo phía sau Long Mặc.
Ở trên xe, chưa vào đông đã thấy âm hơn mười độ. Mặt mày hắn trông rất rất khó coi. Thi thoảng Á Viêm liếc gương chiếu hậu nhìn hắn nhưng hình không ổn lắm. Anh bật chế độ im lặng, thở một cách khó khăn không phát ra tiếng động. Long Mặc ngồi sau liên tục nhấc máy gọi cho Lâm Tiểu Thanh nhưng đều không có phản hồi, tức càng thêm tức hắn thúc giục Á Viêm: "Lái nhanh".
Á Viêm bị hắn làm cho suýt vỡ mật toát mồ hôi hột đạp chân ga lao như bay trên đường quốc lộ.