CHƯƠNG 7: NÓI LỜI TỪ BIỆT
CHƯƠNG 7: NÓI LỜI TỪ BIỆT
“Không Thành” đã sớm quay theo kế hoạch, tôi là nữ thứ trong “Không Thành”, nói là nữ thứ, chi bằng nói là nữ chính thứ hai của bộ phim này.
Sáng sớm, tôi đã đến trường quay, để chuẩn bị.
“Thư, giúp chị rót chén trà nhé.” Vừa sáng sớm kinh nguyệt của tôi đã tới, bụng dưới đau nhói từng hồi, Thư đương nhiên là biết.
Vội vã chạy qua một bên, rót một cốc nước ấm cho tôi, lúc đi được một nủa, tôi tận mắt thấy, một chiếc chân đột nhiên đưa ra từ lối đi nhỏ, Thư không hề phát hiện.
Cả người liền ngã rầm trên mặt đất, cốc trong tay rơi xuống đất vỡ thành trăm mảnh, khắp người đều là nước, nếu đó là một cốc nước sôi, tôi thực sự không dám tưởng tượng.
“Ôi, thật ngại quá.” Vu Lệ Lệ đứng lên khỏi ghế, bộ dạng kinh ngạc vô tội.
Sau khi kiểm tra xem Thư có sao không, tôi mới yên tâm.
“Vu Lệ Lệ, dù cô có ghét tôi thì cũng đừng như vậy, nhỡ bị thương thì sao.”
Vu Lệ Lệ, em gái Vu Mạnh, đồng thời cũng nữ chính khác trong bộ phim truyền hình “Không Thành”.
“Ngân Hằng, sao cô lại đổ oan cho tôi vậy, tôi vừa nãy thật sự là không cẩn thận mà.” Vu Lệ Lệ chạy tới bên đạo diễn Phùng Giang: “Chú họ, chú nhìn cô ấy kìa.”
“Ngân Hằng, chuyện nhỏ này, đừng làm lớn lên.”
Giọng của đạo diễn Phùng Giang mang theo vài phần cảnh cáo.
Cùng là diễn viên, nhưng so với tôi thì Vu Lệ Lệ lại càng làm mưa làm gió, cô ta là cô chủ nhà họ Vu, ai dám không nể mặt cô ta chứ.
Còn tôi, nếu không phải một năm nay bám lấy Cố Thành Phan, e là cả đời cũng không bằng một nửa của cô ta.
Tôi cắn răng, im lặng không mở miệng, dẫn Thư đến phòng thay đồ thay quần áo.
“Thư à, thật ngại quá.”
Cô ấy theo tôi nhiều năm như vậy, công việc và cuộc sống của tôi cô ấy đều sắp xếp rất tốt.
Còn tôi, khi cô ấy bị thương, ngay cả một câu bảo vệ cũng không thể nói.
“Chị Hằng, chị đừng nói như vậy, chị là người tốt với em nhất đó.”
“Chị ở bên ngoài chờ em, em thay đồ rồi ra ngoài nhé.”
“Dạ, chị Hằng.”
Đi ra khỏi phòng thay đồ, tròn buổi quay ngày hôm nay, ở mấy cảnh cuối tôi mới xuất hiện, cho nên cũng không vội.
Vốn dĩ vào lúc này, tôi nên tranh thủ thời gian đi xem kịch bản, nhưng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, tôi lại không có chút tâm tư nào nữa.
“Ngân Hằng.” Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi giật mình ngẩn người tại chỗ, không dám xoay người.
Vu Mạnh ư? Rốt cuộc thì tôi cũng phải đối mặt với anh ấy rồi?
Không biết có phải do tôi không quay người lại hay không, Vu Mạnh liền bước đến trước mặt tôi, hai tay ôm lấy hai vai tôi: “Ngân Hằng, mẹ nói với anh là em kết hôn rồi, em nói cho anh biết là giả đúng không.”
Đã đoán là sau khi trở về bà chủ Vu nhất định sẽ nói cho Vu Mạnh biết, tôi chỉ không ngờ Vu Mạnh lại có phản ứng như vậy. Lẽ nào anh ấy không nên đi đến trước mặt tôi…
Lớn tiếng chất vấn tôi, thậm chí chửi tôi là người phụ nữ không biết xấu hổ ư?
Sao bộ dạng anh ấy nhìn tôi, lại dịu dàng như vậy, từ trong ánh mắt anh ấy không hề tìm thấy ý muốn trách mắng tôi.
Điều này khiến tôi càng thêm xấu hổ: “Xin lỗi.”
“Ngân Hằng, là Cố Thành Phan ép em đúng không, em nói cho anh biết anh ta ép em thế nào, anh giúp em giải quyết.”
Vu Mạnh thực sự rất tốt với tôi, tốt đến nỗi tôi không muốn từ chối yêu cầu của anh ấy, nhưng chỉ có chuyện này, tôi không thể để anh ấy dính vào.
Người như Cố Thành Phan không phải loại dễ động vào.
Một khi, anh giận lên thì hậu quả tuyệt đối không phải thứ anh ấy có thể gánh được.
“Vu Mạnh, anh cứ coi như em phản bội anh đi, em đã gả cho Cố Thành Phan rồi, sau này chúng ta chỉ là bạn tốt.”
“Không Thành” đã sớm quay theo kế hoạch, tôi là nữ thứ trong “Không Thành”, nói là nữ thứ, chi bằng nói là nữ chính thứ hai của bộ phim này.
Sáng sớm, tôi đã đến trường quay, để chuẩn bị.
“Thư, giúp chị rót chén trà nhé.” Vừa sáng sớm kinh nguyệt của tôi đã tới, bụng dưới đau nhói từng hồi, Thư đương nhiên là biết.
Vội vã chạy qua một bên, rót một cốc nước ấm cho tôi, lúc đi được một nủa, tôi tận mắt thấy, một chiếc chân đột nhiên đưa ra từ lối đi nhỏ, Thư không hề phát hiện.
Cả người liền ngã rầm trên mặt đất, cốc trong tay rơi xuống đất vỡ thành trăm mảnh, khắp người đều là nước, nếu đó là một cốc nước sôi, tôi thực sự không dám tưởng tượng.
“Ôi, thật ngại quá.” Vu Lệ Lệ đứng lên khỏi ghế, bộ dạng kinh ngạc vô tội.
Sau khi kiểm tra xem Thư có sao không, tôi mới yên tâm.
“Vu Lệ Lệ, dù cô có ghét tôi thì cũng đừng như vậy, nhỡ bị thương thì sao.”
Vu Lệ Lệ, em gái Vu Mạnh, đồng thời cũng nữ chính khác trong bộ phim truyền hình “Không Thành”.
“Ngân Hằng, sao cô lại đổ oan cho tôi vậy, tôi vừa nãy thật sự là không cẩn thận mà.” Vu Lệ Lệ chạy tới bên đạo diễn Phùng Giang: “Chú họ, chú nhìn cô ấy kìa.”
“Ngân Hằng, chuyện nhỏ này, đừng làm lớn lên.”
Giọng của đạo diễn Phùng Giang mang theo vài phần cảnh cáo.
Cùng là diễn viên, nhưng so với tôi thì Vu Lệ Lệ lại càng làm mưa làm gió, cô ta là cô chủ nhà họ Vu, ai dám không nể mặt cô ta chứ.
Còn tôi, nếu không phải một năm nay bám lấy Cố Thành Phan, e là cả đời cũng không bằng một nửa của cô ta.
Tôi cắn răng, im lặng không mở miệng, dẫn Thư đến phòng thay đồ thay quần áo.
“Thư à, thật ngại quá.”
Cô ấy theo tôi nhiều năm như vậy, công việc và cuộc sống của tôi cô ấy đều sắp xếp rất tốt.
Còn tôi, khi cô ấy bị thương, ngay cả một câu bảo vệ cũng không thể nói.
“Chị Hằng, chị đừng nói như vậy, chị là người tốt với em nhất đó.”
“Chị ở bên ngoài chờ em, em thay đồ rồi ra ngoài nhé.”
“Dạ, chị Hằng.”
Đi ra khỏi phòng thay đồ, tròn buổi quay ngày hôm nay, ở mấy cảnh cuối tôi mới xuất hiện, cho nên cũng không vội.
Vốn dĩ vào lúc này, tôi nên tranh thủ thời gian đi xem kịch bản, nhưng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, tôi lại không có chút tâm tư nào nữa.
“Ngân Hằng.” Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi giật mình ngẩn người tại chỗ, không dám xoay người.
Vu Mạnh ư? Rốt cuộc thì tôi cũng phải đối mặt với anh ấy rồi?
Không biết có phải do tôi không quay người lại hay không, Vu Mạnh liền bước đến trước mặt tôi, hai tay ôm lấy hai vai tôi: “Ngân Hằng, mẹ nói với anh là em kết hôn rồi, em nói cho anh biết là giả đúng không.”
Đã đoán là sau khi trở về bà chủ Vu nhất định sẽ nói cho Vu Mạnh biết, tôi chỉ không ngờ Vu Mạnh lại có phản ứng như vậy. Lẽ nào anh ấy không nên đi đến trước mặt tôi…
Lớn tiếng chất vấn tôi, thậm chí chửi tôi là người phụ nữ không biết xấu hổ ư?
Sao bộ dạng anh ấy nhìn tôi, lại dịu dàng như vậy, từ trong ánh mắt anh ấy không hề tìm thấy ý muốn trách mắng tôi.
Điều này khiến tôi càng thêm xấu hổ: “Xin lỗi.”
“Ngân Hằng, là Cố Thành Phan ép em đúng không, em nói cho anh biết anh ta ép em thế nào, anh giúp em giải quyết.”
Vu Mạnh thực sự rất tốt với tôi, tốt đến nỗi tôi không muốn từ chối yêu cầu của anh ấy, nhưng chỉ có chuyện này, tôi không thể để anh ấy dính vào.
Người như Cố Thành Phan không phải loại dễ động vào.
Một khi, anh giận lên thì hậu quả tuyệt đối không phải thứ anh ấy có thể gánh được.
“Vu Mạnh, anh cứ coi như em phản bội anh đi, em đã gả cho Cố Thành Phan rồi, sau này chúng ta chỉ là bạn tốt.”