CHƯƠNG 4: HỢP ĐỒNG LẬP TỨC CÓ HIỆU LỰC
CHƯƠNG 4: HỢP ĐỒNG LẬP TỨC CÓ HIỆU LỰC
Cố Thành Phan đi rồi, dưới mùa hè nóng bức, chỉ để lại một mình tôi.
Một chiếc xe thể thao giá cũng không nhỏ dừng ở trước mặt tôi, một người mở cửa xe đi ra, chú ấy khoảng bốn mươi mấy tuổi, trong tay đang cầm một tấm hình, nhìn chung quanh một lượt, sau đó, liền đi về hướng tôi.
“Cô là... cô chủ nhỉ.”
“A?” Cách gọi này khiến tôi giật mình, sau đó lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cậu chủ dặn tôi qua đây đón cô về.”
Tôi cười: “Làm phiền chú rồi.”
Lên xe, tôi lau mồ hôi trên trán, chống một tay nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cả người tôi vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Hiện giờ, tôi đã kết hôn rồi, bên Vu Mạnh nên làm sao bây giờ.
Trong tay tôi, nắm chặt điện thoại, cũng không dám gọi điện thoại cho Vu Mạnh, cũng sợ điện thoại đột nhiên reo lên, anh ấy gọi điện thoại cho tôi.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, tôi nhìn chiếc sân rộng lớn trước mắt, cả người gần như không biết nên làm thế nào.
Tòa biệt thự giống hệt lâu đài, mang theo chút khí chất của hoàng thất châu Âu, nơi nào cũng thấy xa hoa, liếc nhìn lại, vườn hoa hồng trải rộng, đỏ chói mắt...
“Cô chủ, tôi là quản gia của nhà họ Cố, sau này cô cứ kêu tôi chú Cố là được rồi.”
“Chú Cố.” Tôi rất nghe lời gọi một tiếng, rõ ràng trời rất nóng, nhưng lòng bàn tay của tôi lại toát mồ hôi: “Đây, là đâu ạ.”
“Đây là nhà họ Cố, cô chủ, cô không biết sao?”
Chú Cố hơi bất ngờ nhìn tôi, chắc là cảm thấy, nếu tôi đã gả cho Cố Thành Phan, sao lại đến nhà anh trông ra sao cũng không biết chứ.
Tôi cười lắc đầu.
Cách đó không xa, một cô gái mặc đồ người làm đã đi tới, cúi chào chú Cố.
Sau đó ánh mắt lại như ngừng trên người tôi: “Chú Cố, người này là cô chủ à.”
“Ừ.”
“Cô chủ, bà chủ kêu cô đi thay quần áo khác, rồi đến phòng khách một chuyến.”
Mẹ của Cố Thành Phan là Phạm Đình, lúc còn trẻ là người phụ nữ thuộc xã hội thượng lưu đời đầu của thành phố G, nghe nói rất xinh đẹp... Mà tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp.
Hôm nay đi đăng ký kết hôn với Cố Thành Phan, không chỉ vào nhà họ Cố, mà còn phải đối mặt với mẹ anh sao?
Cố Thành Phan! Lúc này, anh lại không có ở đây, tôi không biết là anh cố ý, hay có việc thật, lúc này tôi thật sự có hơi ảo não.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi đáp lại.
Nếu đã đến rồi, thì sớm muộn cũng phải đối mặt.
Chú Cố tìm một cô gái, dẫn tôi đến một căn phòng, đặt hành lý xuống, tôi thay một chiếc váy liền màu trắng, đoan trang mà lại không quá giản dị, tôi nghĩ mẹ của Cố Thành Phan chắc là sẽ thích.
Tới đại sảnh, tôi quả nhiên gặp được, Phạm Đình từng nổi danh đình đám khắp thành phố G.
Bà đến nay đã gần năm mươi tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên gương mặt của bà, một đôi mắt, mang theo sự quyến rũ hút hồn, khó mà tưởng tượng nổi lúc còn trẻ bà xinh đẹp làm rung động lòng người đến nhường nào.
Khi bà nhìn đến chỗ tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với tôi: “Ngồi xuống đi.”
Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phạm Đình, cả người hơi co lại.
Người phụ nữ ngồi đối diện với Phạm Đình, lúc này đang ngồi đối diện tôi, đầu tiên bà ta ngẩn người một chút, sau đó chiếc cốc trong tay liền rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cặn trà bắn lên vạt váy của mình mà tôi cũng không biết.
“Bà chủ Cố, đây là con dâu của bà ư?”
“Bà chủ Vu, sao vậy.”
Bà chủ Vu, mẹ của Vu Mạnh, mà hai ngày trước, tôi còn đích thân cùng Vu Mạnh đến nhà bà gặp bà.
Cố Thành Phan đi rồi, dưới mùa hè nóng bức, chỉ để lại một mình tôi.
Một chiếc xe thể thao giá cũng không nhỏ dừng ở trước mặt tôi, một người mở cửa xe đi ra, chú ấy khoảng bốn mươi mấy tuổi, trong tay đang cầm một tấm hình, nhìn chung quanh một lượt, sau đó, liền đi về hướng tôi.
“Cô là... cô chủ nhỉ.”
“A?” Cách gọi này khiến tôi giật mình, sau đó lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cậu chủ dặn tôi qua đây đón cô về.”
Tôi cười: “Làm phiền chú rồi.”
Lên xe, tôi lau mồ hôi trên trán, chống một tay nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cả người tôi vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Hiện giờ, tôi đã kết hôn rồi, bên Vu Mạnh nên làm sao bây giờ.
Trong tay tôi, nắm chặt điện thoại, cũng không dám gọi điện thoại cho Vu Mạnh, cũng sợ điện thoại đột nhiên reo lên, anh ấy gọi điện thoại cho tôi.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, tôi nhìn chiếc sân rộng lớn trước mắt, cả người gần như không biết nên làm thế nào.
Tòa biệt thự giống hệt lâu đài, mang theo chút khí chất của hoàng thất châu Âu, nơi nào cũng thấy xa hoa, liếc nhìn lại, vườn hoa hồng trải rộng, đỏ chói mắt...
“Cô chủ, tôi là quản gia của nhà họ Cố, sau này cô cứ kêu tôi chú Cố là được rồi.”
“Chú Cố.” Tôi rất nghe lời gọi một tiếng, rõ ràng trời rất nóng, nhưng lòng bàn tay của tôi lại toát mồ hôi: “Đây, là đâu ạ.”
“Đây là nhà họ Cố, cô chủ, cô không biết sao?”
Chú Cố hơi bất ngờ nhìn tôi, chắc là cảm thấy, nếu tôi đã gả cho Cố Thành Phan, sao lại đến nhà anh trông ra sao cũng không biết chứ.
Tôi cười lắc đầu.
Cách đó không xa, một cô gái mặc đồ người làm đã đi tới, cúi chào chú Cố.
Sau đó ánh mắt lại như ngừng trên người tôi: “Chú Cố, người này là cô chủ à.”
“Ừ.”
“Cô chủ, bà chủ kêu cô đi thay quần áo khác, rồi đến phòng khách một chuyến.”
Mẹ của Cố Thành Phan là Phạm Đình, lúc còn trẻ là người phụ nữ thuộc xã hội thượng lưu đời đầu của thành phố G, nghe nói rất xinh đẹp... Mà tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp.
Hôm nay đi đăng ký kết hôn với Cố Thành Phan, không chỉ vào nhà họ Cố, mà còn phải đối mặt với mẹ anh sao?
Cố Thành Phan! Lúc này, anh lại không có ở đây, tôi không biết là anh cố ý, hay có việc thật, lúc này tôi thật sự có hơi ảo não.
“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi đáp lại.
Nếu đã đến rồi, thì sớm muộn cũng phải đối mặt.
Chú Cố tìm một cô gái, dẫn tôi đến một căn phòng, đặt hành lý xuống, tôi thay một chiếc váy liền màu trắng, đoan trang mà lại không quá giản dị, tôi nghĩ mẹ của Cố Thành Phan chắc là sẽ thích.
Tới đại sảnh, tôi quả nhiên gặp được, Phạm Đình từng nổi danh đình đám khắp thành phố G.
Bà đến nay đã gần năm mươi tuổi rồi, nhưng năm tháng dường như không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên gương mặt của bà, một đôi mắt, mang theo sự quyến rũ hút hồn, khó mà tưởng tượng nổi lúc còn trẻ bà xinh đẹp làm rung động lòng người đến nhường nào.
Khi bà nhìn đến chỗ tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với tôi: “Ngồi xuống đi.”
Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phạm Đình, cả người hơi co lại.
Người phụ nữ ngồi đối diện với Phạm Đình, lúc này đang ngồi đối diện tôi, đầu tiên bà ta ngẩn người một chút, sau đó chiếc cốc trong tay liền rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cặn trà bắn lên vạt váy của mình mà tôi cũng không biết.
“Bà chủ Cố, đây là con dâu của bà ư?”
“Bà chủ Vu, sao vậy.”
Bà chủ Vu, mẹ của Vu Mạnh, mà hai ngày trước, tôi còn đích thân cùng Vu Mạnh đến nhà bà gặp bà.