Chương 5
Bạn học cũ gặp lại nhau, nhưng ai cũng mang theo ý xấu.
Bọn ta ôm nhau, nở nụ cười còn giả tạo hơn lúc lấy lòng lãnh đạo trên bàn tiệc.
Sau khi hàn huyên với nhau, người dẫn chương trình bảo bọn ta lên sân khấu, chụp ảnh tập thể.
Dưới sân khấu có quá nhiều người và camera chĩa vào, ta thấy hơi khó chịu.
Đồng Ngữ bỗng nhiên cầm lấy tay ta, và mỉm cười.
"Đừng khẩn trương."
Ta nhìn cô ấy với vẻ đề phòng, đột nhiên phát hiện ánh mắt của cô ấy, lại hết sức... ôn nhu và chân thành.
Khác hoàn toàn lúc cô ấy cùng Bạch Nhược Tích cùng nhau nhục nhã, bắt nạt ta.
Có chuyện gì vậy?
Ta không đáp lại, yên lặng rút tay về.
Sau khi kết thúc chụp ảnh, bọn ta tiến vào cảnh ghi hình tiếp theo.
Bọn ta ngồi quây quần bên bếp lửa, vừa nướng BBQ, vừa nói chuyện phiếm.
Đây là một tiết mục nhẹ nhàng và ấm áp, phân đoạn này thường sẽ khai thác được bí mật giấu kín của minh tinh, cũng là phần khán giả yêu thích nhất.
Ta chọn một vị trí rồi ngồi xuống.
Xung quanh ta là nhiều minh tinh mà ta mới thấy gần đây hoặc là người mà ta không hề biết.
Quanh ta vẫn đang còn chỗ trống, ta định dịch sang một chút cho người bên cạnh có chỗ thoải mái hơn.
Thì lúc này, Chu Yến Hành đột nhiên xuất hiện.
"Tớ ngồi ở đây nhé."
Hắn nói xong, lại giải thích thêm một câu: "Đêm nay tớ phụ trách nướng BBQ, ở đây tớ có thể hành động thuận tiện hơn."
Ánh sáng ấm áp từ lửa trại hắt lên, cũng phác ra khuôn mặt tinh xảo của hắn, giống như thần tiên hạ phàm, đẹp đến nỗi làm người ta sững sờ.
Ta đột nhiên nhớ tới vào cao nhị* năm ấy, bọn ta chọn chỗ ngồi.
Buổi chiều hôm đó, những hạt bụi li ti trôi nổi trong ánh sáng của hoàng hôn.
Chu Yến Hành đi thẳng đến chỗ bên cạnh ta, rồi ngồi xuống.
Khi đó ta cũng bị giật mình.
Gì vậy? Sao giáo thảo lại ngồi bên cạnh mình?
Giống y hệt tình huống bây giờ.
Nhưng mà, khi đó, hắn cũng không hề chào hỏi gì ta, mà trực tiếp gục trên bàn rồi ngủ.
"Được."
Ta gật đầu, dịch sang bên cạnh để hắn có nhiều không gian hơn.
Lúc những người khác nói chuyện phiếm, Chu Yến Hành lặng lẽ lấy nguyên liệu, phết dầu, rắc gia vị, động tác của hắn không nhanh không chậm, giống như đang hoàn thành một kiệt tác nghệ thuật vậy.
Ta có chút không được tự nhiên, cầm bắp ngô, vùi đầu ăn.
Cho đến khi ai đó nói chuyện với ta.
"Chu tiền bối khi ở cao trung là người như thế nào vậy?" Nữ ca sĩ ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi ta.
Ta ngẩng đầu, thấy Chu Yến Hành đang nhìn về phía ta, trong mắt hắn dường như mang theo ý cười.
Tim ta bỗng nhảy lên một cái.
Ta liền quay đầu, nhìn nữ ca sĩ: "Cậu ấy à, cậu ấy của cao trung và hiện tại cũng không khác nhau là mấy, thời điểm đó cậu ấy là giáo thảo, lớn lên đẹp trai, thành tích lại tốt, là đại minh tinh của trường."
"Lần trước Chu tiền bối có nói, lúc còn học cao trung, anh ấy yêu thầm bạn học, cô có biết người đó là ai không?"
Ánh mắt bát quái xung quanh đều hội tụ lại đây.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Từ lúc Chu Yến Hành xuất đạo tới giờ, chưa bao giờ vướng tin đồn tình cảm, cho nên vấn đề này, mọi người đều tương đối tò mò.
Nhưng mà, hắn thích ai, làm sao ta biết được?
Ta lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết."
Nữ ca sĩ có phần thất vọng.
Cô ấy chưa từ bỏ ý định, quay sang hỏi Chu Yến Hành: "Tiền bối có thể tiết lộ một chút không, ví dụ như nữ sinh đó có gì đặc biệt?"
Tôi nắm chặt bắp ngô, yên lặng nhìn về phía hắn, cũng có phần tò mò.
Ở phía đối diện, Bạch Nhược Tích cũng mong chờ nhìn hắn.
Nhưng Chu Yến Hành chỉ cười nhạt, kiên nhẫn cắt cánh gà: "Cô ấy à? Chỗ nào cũng đặc biệt."
Tiết lộ mà cứ như không tiết lộ gì.
Nữ ca sĩ gặng hỏi: "Nếu phải miêu tả cô ấy bằng một loài hoa, thì nó sẽ là loài hoa nào?"
Một câu hỏi không thể rõ ràng hơn.
Bạch Nhược Tích được ví như bông hoa nhài thuần khiết, sở dĩ cô ấy hỏi như vậy, chính là muốn biết, có phải Chu Yến Hành yêu thầm Bạch Nhược Tích hay không.
Bởi vì hai người họ là bạn học cao trung với nhau, cũng đã từng là bạn cùng bàn, nên có rất nhiều người hoài nghi nữ sinh kia là Bạch Nhược Tích.
Nhưng Chu Yến Hành lại lắc đầu.
"Không thể nào là hoa được."
Hắn không nhanh không chậm tiếp tục việc đang làm, cũng không để ý, nói: "Hoa quá yếu ớt, không giống cô ấy."
Bạch Nhược Tích sửng sốt, ánh mắt mang theo vẻ mất mát.
Cô ta biết, người Chu Yến Hành nói không phải cô ta.
Nhưng mà người đó là ai, cô ta cũng không biết.
Hắn nói hoa quá yếu ớt, không giống nữ sinh kia.
Cho nên, người hắn thích là một nữ hán tử*?
Ta suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra trong lớp có ai giống với miêu tả của hắn, như vậy chắc là người ta không biết.
Tuy nhiên, là người Chu Yến Hành yêu thầm, còn tâm tâm niệm niệm* nhiều năm như vậy, chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.
Nữ ca sĩ lại hỏi: "Vậy tiền bối đã tỏ tình với cô ấy chưa?"
Câu hỏi này vớ vẩn vậy, đã nói là yêu thầm, nếu biểu hiện rõ ràng như thế thì làm gì còn gọi là yêu thầm?
Nhưng Chu Yến Hành lại nói: "Đã tỏ tình."
"Nhưng cô ấy không nghe thấy."
Sau đó, hắn ngẩng đầu, mỉm cười và hỏi: "Ai muốn ăn cánh gà không?"
Một đám người chạy đến: "Tôi, tôi, tôi!"
Ta không bị đám đông ảnh hưởng, trong đầu vẫn còn lướt qua lời hắn nói.
"Đã tỏ tình, nhưng cô ấy không nghe thấy."
Xem ra tai của nữ sinh kia không tốt lắm.
Hình như Chu Yến Hành có chút thảm.
Vất vả bày tỏ tình yêu, người kia lại không nghe thấy, vậy là vĩnh viễn bỏ lỡ.
Được hắn đặt ở trong lòng, vướng bận nhiều năm như vậy.
Cũng đáng hâm mộ.
Ta rũ mắt, nhìn đống lửa, trong lòng có chút mất mát.
Bên Chu Yến Hành không thể hỏi ra điều gì nữa, trong chốc lát, đề tài lại vòng đến Bạch Nhược Tích.
Nữ ca sĩ lại hỏi ta: "Nhược Tích ở cao trung là người như thế nào vậy?"
Bạch Nhược Tích nhìn về phía ta, mỉm cười, nhưng đáy mắt của cô ta lại mang theo vẻ khẩn trương và uy hiếp.
Đương nhiên ta sẽ không kể chuyện cô ta liên hợp với mọi người cô lập ta, đằng nào chuyện đó nói ra thì cũng sẽ không được công chiếu.
Ta chỉ cười, ngọt ngào nói: "Nhược Tích có nhân duyên rất tốt, vì cậu ấy xinh đẹp, tính cách thoải mái, hào phóng với bạn bè, rất được mọi người hoan nghênh, mỗi lần tuyển cán bộ lớp, học sinh đại diện cho lớp, cũng đều là cậu ấy."
Đồng Ngữ và Lâm Hạo ngồi ở bên kia cũng tán đồng, nói: "Nhược Tích là nữ thần của tất cả mọi người."
Bạch Nhược Tích nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, cô ta lại không phát hiện ra, điều ta nói cùng với điều cô ta nói vào mấy tháng trước rất mâu thuẫn.
Vì nói dối quá nhiều, cô ta căn bản không nhớ được bản thân đã từng nói những gì.
Mọi người nói cười rôm rả, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến 10 giờ, bọn ta quay trở lại khách sạn để nghỉ ngơi.
Bạch Nhược Tích chạy tới nắm tay ta, kiên trì muốn đưa ta về.
Camera vẫn đang ghi hình, cô ta cười hết sức ngọt ngào, hỏi han ân cần với ta, giống như đôi bạn thân lâu ngày không gặp.
Tới cửa khách sạn, không còn camera nữa, cô ta cuối cùng cũng đã bộc lộ khuôn mặt thật.
"Bùi Thính Vũ, ta không biết tổ đạo diễn vì sao lại liên hệ với cô, cũng không biết cô muốn tới đây là vì cái gì, nhưng tóm lại, cô nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, nếu không cẩn thận nói sai điều gì, bị cư dân mạng trả thù, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô đúng không, đừng trách ta không nhắc nhở cô."
Cô ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trông rất buồn cười.
Ta nhịn không được cười rộ lên, học theo bộ dáng vô tội cô ta luôn thể hiện trước mặt người khác, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, cậu đúng là bạn tốt của tớ, chuyện gì cũng nghĩ cho tớ."
"Ai là bạn tốt của cô? Đừng ở đây làm bạch liên hoa*, thật ghê tởm!"
Cô ta chán ghét đẩy ta ra, còn muốn mắng ta.
Trùng hợp lúc đó anh trai đi xuống.
Người đàn ông cao 1m8 bước về phía cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
"Em gái, em đang làm gì vậy?"
Bạch Nhược Tích lùi lại, nuốt lại những điều định nói.
Cô ta không muốn bản thân bị ăn thiệt, mím môi, chỉ nhỏ giọng rồi nói: "Bùi Thính Vũ, tôi chỉ nói vậy thôi, tóm lại, cô hãy cư xử cho tốt, đừng nói lung tung, sẽ tốt cho cả hai chúng ta."
Nói xong, cô ta nhìn anh trai, rồi chạy thẳng vào xe rời đi.
—————
*Cao nhất ~ lớp 10
*Cao nhị ~ lớp 11
*Cao tam ~ lớp 12
*Nữ hán tử: chỉ những cô gái độc lập, mạnh mẽ, cứng rắn
*Tâm tâm niệm niệm: luôn nghĩ đến
*Bạch liên hoa: chỉ những cô gái luôn tỏ ra ngây thơ, vô hại
Bọn ta ôm nhau, nở nụ cười còn giả tạo hơn lúc lấy lòng lãnh đạo trên bàn tiệc.
Sau khi hàn huyên với nhau, người dẫn chương trình bảo bọn ta lên sân khấu, chụp ảnh tập thể.
Dưới sân khấu có quá nhiều người và camera chĩa vào, ta thấy hơi khó chịu.
Đồng Ngữ bỗng nhiên cầm lấy tay ta, và mỉm cười.
"Đừng khẩn trương."
Ta nhìn cô ấy với vẻ đề phòng, đột nhiên phát hiện ánh mắt của cô ấy, lại hết sức... ôn nhu và chân thành.
Khác hoàn toàn lúc cô ấy cùng Bạch Nhược Tích cùng nhau nhục nhã, bắt nạt ta.
Có chuyện gì vậy?
Ta không đáp lại, yên lặng rút tay về.
Sau khi kết thúc chụp ảnh, bọn ta tiến vào cảnh ghi hình tiếp theo.
Bọn ta ngồi quây quần bên bếp lửa, vừa nướng BBQ, vừa nói chuyện phiếm.
Đây là một tiết mục nhẹ nhàng và ấm áp, phân đoạn này thường sẽ khai thác được bí mật giấu kín của minh tinh, cũng là phần khán giả yêu thích nhất.
Ta chọn một vị trí rồi ngồi xuống.
Xung quanh ta là nhiều minh tinh mà ta mới thấy gần đây hoặc là người mà ta không hề biết.
Quanh ta vẫn đang còn chỗ trống, ta định dịch sang một chút cho người bên cạnh có chỗ thoải mái hơn.
Thì lúc này, Chu Yến Hành đột nhiên xuất hiện.
"Tớ ngồi ở đây nhé."
Hắn nói xong, lại giải thích thêm một câu: "Đêm nay tớ phụ trách nướng BBQ, ở đây tớ có thể hành động thuận tiện hơn."
Ánh sáng ấm áp từ lửa trại hắt lên, cũng phác ra khuôn mặt tinh xảo của hắn, giống như thần tiên hạ phàm, đẹp đến nỗi làm người ta sững sờ.
Ta đột nhiên nhớ tới vào cao nhị* năm ấy, bọn ta chọn chỗ ngồi.
Buổi chiều hôm đó, những hạt bụi li ti trôi nổi trong ánh sáng của hoàng hôn.
Chu Yến Hành đi thẳng đến chỗ bên cạnh ta, rồi ngồi xuống.
Khi đó ta cũng bị giật mình.
Gì vậy? Sao giáo thảo lại ngồi bên cạnh mình?
Giống y hệt tình huống bây giờ.
Nhưng mà, khi đó, hắn cũng không hề chào hỏi gì ta, mà trực tiếp gục trên bàn rồi ngủ.
"Được."
Ta gật đầu, dịch sang bên cạnh để hắn có nhiều không gian hơn.
Lúc những người khác nói chuyện phiếm, Chu Yến Hành lặng lẽ lấy nguyên liệu, phết dầu, rắc gia vị, động tác của hắn không nhanh không chậm, giống như đang hoàn thành một kiệt tác nghệ thuật vậy.
Ta có chút không được tự nhiên, cầm bắp ngô, vùi đầu ăn.
Cho đến khi ai đó nói chuyện với ta.
"Chu tiền bối khi ở cao trung là người như thế nào vậy?" Nữ ca sĩ ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi ta.
Ta ngẩng đầu, thấy Chu Yến Hành đang nhìn về phía ta, trong mắt hắn dường như mang theo ý cười.
Tim ta bỗng nhảy lên một cái.
Ta liền quay đầu, nhìn nữ ca sĩ: "Cậu ấy à, cậu ấy của cao trung và hiện tại cũng không khác nhau là mấy, thời điểm đó cậu ấy là giáo thảo, lớn lên đẹp trai, thành tích lại tốt, là đại minh tinh của trường."
"Lần trước Chu tiền bối có nói, lúc còn học cao trung, anh ấy yêu thầm bạn học, cô có biết người đó là ai không?"
Ánh mắt bát quái xung quanh đều hội tụ lại đây.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Từ lúc Chu Yến Hành xuất đạo tới giờ, chưa bao giờ vướng tin đồn tình cảm, cho nên vấn đề này, mọi người đều tương đối tò mò.
Nhưng mà, hắn thích ai, làm sao ta biết được?
Ta lắc đầu: "Chuyện này thì ta không biết."
Nữ ca sĩ có phần thất vọng.
Cô ấy chưa từ bỏ ý định, quay sang hỏi Chu Yến Hành: "Tiền bối có thể tiết lộ một chút không, ví dụ như nữ sinh đó có gì đặc biệt?"
Tôi nắm chặt bắp ngô, yên lặng nhìn về phía hắn, cũng có phần tò mò.
Ở phía đối diện, Bạch Nhược Tích cũng mong chờ nhìn hắn.
Nhưng Chu Yến Hành chỉ cười nhạt, kiên nhẫn cắt cánh gà: "Cô ấy à? Chỗ nào cũng đặc biệt."
Tiết lộ mà cứ như không tiết lộ gì.
Nữ ca sĩ gặng hỏi: "Nếu phải miêu tả cô ấy bằng một loài hoa, thì nó sẽ là loài hoa nào?"
Một câu hỏi không thể rõ ràng hơn.
Bạch Nhược Tích được ví như bông hoa nhài thuần khiết, sở dĩ cô ấy hỏi như vậy, chính là muốn biết, có phải Chu Yến Hành yêu thầm Bạch Nhược Tích hay không.
Bởi vì hai người họ là bạn học cao trung với nhau, cũng đã từng là bạn cùng bàn, nên có rất nhiều người hoài nghi nữ sinh kia là Bạch Nhược Tích.
Nhưng Chu Yến Hành lại lắc đầu.
"Không thể nào là hoa được."
Hắn không nhanh không chậm tiếp tục việc đang làm, cũng không để ý, nói: "Hoa quá yếu ớt, không giống cô ấy."
Bạch Nhược Tích sửng sốt, ánh mắt mang theo vẻ mất mát.
Cô ta biết, người Chu Yến Hành nói không phải cô ta.
Nhưng mà người đó là ai, cô ta cũng không biết.
Hắn nói hoa quá yếu ớt, không giống nữ sinh kia.
Cho nên, người hắn thích là một nữ hán tử*?
Ta suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra trong lớp có ai giống với miêu tả của hắn, như vậy chắc là người ta không biết.
Tuy nhiên, là người Chu Yến Hành yêu thầm, còn tâm tâm niệm niệm* nhiều năm như vậy, chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.
Nữ ca sĩ lại hỏi: "Vậy tiền bối đã tỏ tình với cô ấy chưa?"
Câu hỏi này vớ vẩn vậy, đã nói là yêu thầm, nếu biểu hiện rõ ràng như thế thì làm gì còn gọi là yêu thầm?
Nhưng Chu Yến Hành lại nói: "Đã tỏ tình."
"Nhưng cô ấy không nghe thấy."
Sau đó, hắn ngẩng đầu, mỉm cười và hỏi: "Ai muốn ăn cánh gà không?"
Một đám người chạy đến: "Tôi, tôi, tôi!"
Ta không bị đám đông ảnh hưởng, trong đầu vẫn còn lướt qua lời hắn nói.
"Đã tỏ tình, nhưng cô ấy không nghe thấy."
Xem ra tai của nữ sinh kia không tốt lắm.
Hình như Chu Yến Hành có chút thảm.
Vất vả bày tỏ tình yêu, người kia lại không nghe thấy, vậy là vĩnh viễn bỏ lỡ.
Được hắn đặt ở trong lòng, vướng bận nhiều năm như vậy.
Cũng đáng hâm mộ.
Ta rũ mắt, nhìn đống lửa, trong lòng có chút mất mát.
Bên Chu Yến Hành không thể hỏi ra điều gì nữa, trong chốc lát, đề tài lại vòng đến Bạch Nhược Tích.
Nữ ca sĩ lại hỏi ta: "Nhược Tích ở cao trung là người như thế nào vậy?"
Bạch Nhược Tích nhìn về phía ta, mỉm cười, nhưng đáy mắt của cô ta lại mang theo vẻ khẩn trương và uy hiếp.
Đương nhiên ta sẽ không kể chuyện cô ta liên hợp với mọi người cô lập ta, đằng nào chuyện đó nói ra thì cũng sẽ không được công chiếu.
Ta chỉ cười, ngọt ngào nói: "Nhược Tích có nhân duyên rất tốt, vì cậu ấy xinh đẹp, tính cách thoải mái, hào phóng với bạn bè, rất được mọi người hoan nghênh, mỗi lần tuyển cán bộ lớp, học sinh đại diện cho lớp, cũng đều là cậu ấy."
Đồng Ngữ và Lâm Hạo ngồi ở bên kia cũng tán đồng, nói: "Nhược Tích là nữ thần của tất cả mọi người."
Bạch Nhược Tích nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, cô ta lại không phát hiện ra, điều ta nói cùng với điều cô ta nói vào mấy tháng trước rất mâu thuẫn.
Vì nói dối quá nhiều, cô ta căn bản không nhớ được bản thân đã từng nói những gì.
Mọi người nói cười rôm rả, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến 10 giờ, bọn ta quay trở lại khách sạn để nghỉ ngơi.
Bạch Nhược Tích chạy tới nắm tay ta, kiên trì muốn đưa ta về.
Camera vẫn đang ghi hình, cô ta cười hết sức ngọt ngào, hỏi han ân cần với ta, giống như đôi bạn thân lâu ngày không gặp.
Tới cửa khách sạn, không còn camera nữa, cô ta cuối cùng cũng đã bộc lộ khuôn mặt thật.
"Bùi Thính Vũ, ta không biết tổ đạo diễn vì sao lại liên hệ với cô, cũng không biết cô muốn tới đây là vì cái gì, nhưng tóm lại, cô nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, nếu không cẩn thận nói sai điều gì, bị cư dân mạng trả thù, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô đúng không, đừng trách ta không nhắc nhở cô."
Cô ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách, trông rất buồn cười.
Ta nhịn không được cười rộ lên, học theo bộ dáng vô tội cô ta luôn thể hiện trước mặt người khác, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, cậu đúng là bạn tốt của tớ, chuyện gì cũng nghĩ cho tớ."
"Ai là bạn tốt của cô? Đừng ở đây làm bạch liên hoa*, thật ghê tởm!"
Cô ta chán ghét đẩy ta ra, còn muốn mắng ta.
Trùng hợp lúc đó anh trai đi xuống.
Người đàn ông cao 1m8 bước về phía cô ta với ánh mắt lạnh lùng.
"Em gái, em đang làm gì vậy?"
Bạch Nhược Tích lùi lại, nuốt lại những điều định nói.
Cô ta không muốn bản thân bị ăn thiệt, mím môi, chỉ nhỏ giọng rồi nói: "Bùi Thính Vũ, tôi chỉ nói vậy thôi, tóm lại, cô hãy cư xử cho tốt, đừng nói lung tung, sẽ tốt cho cả hai chúng ta."
Nói xong, cô ta nhìn anh trai, rồi chạy thẳng vào xe rời đi.
—————
*Cao nhất ~ lớp 10
*Cao nhị ~ lớp 11
*Cao tam ~ lớp 12
*Nữ hán tử: chỉ những cô gái độc lập, mạnh mẽ, cứng rắn
*Tâm tâm niệm niệm: luôn nghĩ đến
*Bạch liên hoa: chỉ những cô gái luôn tỏ ra ngây thơ, vô hại