Chương 13
Bởi vì sự cố của Bạch Nhược Tích, toàn bộ tiết mục cũng chưa thể ghi hình lại.
Ngày hôm sau, tổ tiết mục tổ rời đi, trở về mở họp khẩn cấp.
Khi chờ xe bên ngoài khách sạn, ta gặp Đồng Ngữ.
Cô ấy kéo rương hành lý, đang chuẩn bị rời đi, trên mặt còn có mấy chỗ xanh tím, chắc là bị Bạch Nhược Tích đánh.
Thấy ta, cô ấy ngừng lại.
Nhưng ta xoay đầu, xem như không thấy cô ấy.
Cô ấy nắm lấy tay cầm hành lý, nhìn ta, cũng không biết đang đợi gì.
Ta nhìn biển, nghe sóng gió vỗ, ta nghĩ, phong cảnh nơi đây khá tốt, có lẽ ta sẽ quay lại.
Một lát sau, Đồng Ngữ cúi đầu, yên lặng rời đi.
Ta với cô ấy, có lẽ đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Quay trở lại trường học, ta vẫn trải qua sinh hoạt như bình thường.
Cho đến một tháng sau, người đại diện của Bạch Nhược Tích liên hệ với ta.
Vì vụ việc lần trước của Bạch Nhược Tích, nên danh tiếng của cô ta xuống dốc không phanh, đánh mất rất nhiều cơ hội làm đại ngôn*, còn phải bồi thường trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng.
Công ty của cô ta đã thử mọi cách, cũng không thể đảo ngược tình thế.
Cho nên hiện tại, bọn họ muốn ta với Bạch Nhược Tích giảng hòa, sau đó sẽ thanh minh trên mạng xã hội.
Bạch Nhược Tích lúc trước, rốt cuộc vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Trong trí nhớ, hình như là có người lấy ta ra so sánh với cô ta.
Cô ta cảm thấy bị khinh thường khi bị so sánh với một đứa nghèo như ta, cho nên, cô ta muốn giẫm ta xuống, hung hăng giẫm đạp, giẫm đến nỗi ta không dám ngẩng đầu thì thôi.
Và cô ta thành công.
Cô ta đã hầu như hủy diệt ta, cũng hầu như giết chết ta.
Làm sao ta có thể tha thứ cho cô ta được?
Cho nên, ta cự tuyệt việc hòa giải.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Người đại diện của cô ta khuyên ta:
"Buông tha cho cô ấy, cũng là buông tha chính mình, bỏ qua quá khứ, cô có thể vượt qua bóng ma, rồi sống một cuộc sống bình thường."
Ta cảm thấy rất buồn cười.
"Để tôi có thể vượt qua bóng ma, là thời gian, chứ không phải là sự tha thứ cho cô ta, cho dù cô có hỏi tôi một nghìn lần, một vạn lần đi chăng nữa, tôi vẫn trả lời như cũ, vĩnh viễn không tha thứ."
Bởi vì thái độ của ta quá kiên quyết, người đại diện của Bạch Nhược Tích không có biện pháp gì, đành phải quay về.
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, cha của cô ta cũng không thể vội vàng giúp cô ta.
Bạch Nhược Tích ghi hận ta, nói cha cô ta vận dụng quan hệ, đến trường chèn ép ta.
Chuyện này, ta không hề biết.
Cho đến khi giảng viên mở bưu kiện cho ta xem.
Ta thấp thỏm giải thích ngọn nguồn cho bà ấy, thậm chí còn sẵn sàng bị ăn mắng.
Bà ấy lại đẩy mắt kính, nói: "Em yên tâm, em là học sinh tôi xem trọng nhất, tôi tuyệt đối tín nhiệm em, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào duỗi tay đến chỗ tôi giảng dạy! Cô ta có cha là cổ đông, em cũng có người chống lưng, không phải sợ!"
Ta không nghe lầm đúng không? Bà ấy nói ta là học sinh bà ấy xem trọng nhất?
Nhưng mà, mỗi ngày bà ấy đều mắng ta.
Ta cảm động.
Chắc đây là cách trưởng bối hành động.
Năng lực của cha Bạch Nhược Tích cũng chẳng ra gì, bị vấp ở chỗ giảng viên của ta, sau này cũng không có hành động gì nữa.
Sau đó, Bạch Nhược Tích mai danh ẩn tích*.
Một năm sau đó, ta và Chu Yến Hành công bố yêu đương.
Ta vốn dĩ rất lo lắng, sợ fans của hắn mắng ta.
Cũng may, mọi người cũng không còn chỉ nhìn vào tiền tài để nói chuyện nữa.
Có người nói ta là kẻ vô danh tiểu tốt*, không xứng với Chu Yến Hành.
Lập tức đã bị cộng đồng mạng mắng lại: "Người ta là tiến sĩ, cô ấy mà không xứng, thì ngươi xứng chắc?"
Ta rất thích những lời này.
Di động bỗng nhiên lóe lên, tin nhắn xuất hiện.
"Bảo bảo, về nhà ăn cơm thôi!"
Là Chu Yến Hành.
Hắn thuê phòng gần trường ta, tối nào hắn cũng làm cơm tối chờ ta trở về.
Ta phải về thôi, "Vâng ạ".
Ta thu dọn đồ đạc, trở về ăn cơm.
Bọn ta chuẩn bị gặp mặt hai bên gia đình.
Không biết về sau sẽ thế nào.
Nhưng mà, kệ đi, cứ tiếp tục tiến về phía trước thôi.
Ta đã bỏ lỡ hắn một lần rồi, sẽ không tiếp tục để bản thân phải hối hận nữa.
(Hoàn chính văn)
—————
*Đại ngôn: đại diện cho các thương hiệu, sản phẩm
*Mai danh ẩn tích: ở ấn
*Vô danh tiểu tốt: người không có danh tiếng, địa vị
—————
Đôi lời lảm nhảm của chủ sốp:
Vậy là câu chuyện của Chu Yến Hành và Bùi Thính Vũ cũng đã đến hồi kết.
Tiếc là cao trung năm ấy, Chu Yến Hành vì sự kiêu ngạo của bản thân mà bỏ lỡ Bùi Thính Vũ, còn Bùi Thính Vũ cũng vì sự tự ti mà chôn giấu tình cảm của mình. Nhưng may là người có duyên ắt sẽ gặp lại và viết tiếp câu chuyện của họ.
Là bộ đầu tay tớ tự mình edit, beta, des ảnh, nên chắc chắn sẽ còn rất nhiều thiếu sót. Tớ mong sẽ nhận được góp ý từ các cậu.
Cảm ơn các cậu đã đồng hành cùng tớ ở câu chuyện của Chu Yến Hành và Bùi Thính Vũ.
Hẹn gặp lại các cậu ở những câu chuyện khác nha ?
Tớ sẽ up chương phiên ngoại về quá khứ dưới góc nhìn của nam chính (có set pass) ở wordpress Tớ là Mee ở link ở cmt ?
Ngày hôm sau, tổ tiết mục tổ rời đi, trở về mở họp khẩn cấp.
Khi chờ xe bên ngoài khách sạn, ta gặp Đồng Ngữ.
Cô ấy kéo rương hành lý, đang chuẩn bị rời đi, trên mặt còn có mấy chỗ xanh tím, chắc là bị Bạch Nhược Tích đánh.
Thấy ta, cô ấy ngừng lại.
Nhưng ta xoay đầu, xem như không thấy cô ấy.
Cô ấy nắm lấy tay cầm hành lý, nhìn ta, cũng không biết đang đợi gì.
Ta nhìn biển, nghe sóng gió vỗ, ta nghĩ, phong cảnh nơi đây khá tốt, có lẽ ta sẽ quay lại.
Một lát sau, Đồng Ngữ cúi đầu, yên lặng rời đi.
Ta với cô ấy, có lẽ đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Quay trở lại trường học, ta vẫn trải qua sinh hoạt như bình thường.
Cho đến một tháng sau, người đại diện của Bạch Nhược Tích liên hệ với ta.
Vì vụ việc lần trước của Bạch Nhược Tích, nên danh tiếng của cô ta xuống dốc không phanh, đánh mất rất nhiều cơ hội làm đại ngôn*, còn phải bồi thường trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng.
Công ty của cô ta đã thử mọi cách, cũng không thể đảo ngược tình thế.
Cho nên hiện tại, bọn họ muốn ta với Bạch Nhược Tích giảng hòa, sau đó sẽ thanh minh trên mạng xã hội.
Bạch Nhược Tích lúc trước, rốt cuộc vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Trong trí nhớ, hình như là có người lấy ta ra so sánh với cô ta.
Cô ta cảm thấy bị khinh thường khi bị so sánh với một đứa nghèo như ta, cho nên, cô ta muốn giẫm ta xuống, hung hăng giẫm đạp, giẫm đến nỗi ta không dám ngẩng đầu thì thôi.
Và cô ta thành công.
Cô ta đã hầu như hủy diệt ta, cũng hầu như giết chết ta.
Làm sao ta có thể tha thứ cho cô ta được?
Cho nên, ta cự tuyệt việc hòa giải.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Người đại diện của cô ta khuyên ta:
"Buông tha cho cô ấy, cũng là buông tha chính mình, bỏ qua quá khứ, cô có thể vượt qua bóng ma, rồi sống một cuộc sống bình thường."
Ta cảm thấy rất buồn cười.
"Để tôi có thể vượt qua bóng ma, là thời gian, chứ không phải là sự tha thứ cho cô ta, cho dù cô có hỏi tôi một nghìn lần, một vạn lần đi chăng nữa, tôi vẫn trả lời như cũ, vĩnh viễn không tha thứ."
Bởi vì thái độ của ta quá kiên quyết, người đại diện của Bạch Nhược Tích không có biện pháp gì, đành phải quay về.
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, cha của cô ta cũng không thể vội vàng giúp cô ta.
Bạch Nhược Tích ghi hận ta, nói cha cô ta vận dụng quan hệ, đến trường chèn ép ta.
Chuyện này, ta không hề biết.
Cho đến khi giảng viên mở bưu kiện cho ta xem.
Ta thấp thỏm giải thích ngọn nguồn cho bà ấy, thậm chí còn sẵn sàng bị ăn mắng.
Bà ấy lại đẩy mắt kính, nói: "Em yên tâm, em là học sinh tôi xem trọng nhất, tôi tuyệt đối tín nhiệm em, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào duỗi tay đến chỗ tôi giảng dạy! Cô ta có cha là cổ đông, em cũng có người chống lưng, không phải sợ!"
Ta không nghe lầm đúng không? Bà ấy nói ta là học sinh bà ấy xem trọng nhất?
Nhưng mà, mỗi ngày bà ấy đều mắng ta.
Ta cảm động.
Chắc đây là cách trưởng bối hành động.
Năng lực của cha Bạch Nhược Tích cũng chẳng ra gì, bị vấp ở chỗ giảng viên của ta, sau này cũng không có hành động gì nữa.
Sau đó, Bạch Nhược Tích mai danh ẩn tích*.
Một năm sau đó, ta và Chu Yến Hành công bố yêu đương.
Ta vốn dĩ rất lo lắng, sợ fans của hắn mắng ta.
Cũng may, mọi người cũng không còn chỉ nhìn vào tiền tài để nói chuyện nữa.
Có người nói ta là kẻ vô danh tiểu tốt*, không xứng với Chu Yến Hành.
Lập tức đã bị cộng đồng mạng mắng lại: "Người ta là tiến sĩ, cô ấy mà không xứng, thì ngươi xứng chắc?"
Ta rất thích những lời này.
Di động bỗng nhiên lóe lên, tin nhắn xuất hiện.
"Bảo bảo, về nhà ăn cơm thôi!"
Là Chu Yến Hành.
Hắn thuê phòng gần trường ta, tối nào hắn cũng làm cơm tối chờ ta trở về.
Ta phải về thôi, "Vâng ạ".
Ta thu dọn đồ đạc, trở về ăn cơm.
Bọn ta chuẩn bị gặp mặt hai bên gia đình.
Không biết về sau sẽ thế nào.
Nhưng mà, kệ đi, cứ tiếp tục tiến về phía trước thôi.
Ta đã bỏ lỡ hắn một lần rồi, sẽ không tiếp tục để bản thân phải hối hận nữa.
(Hoàn chính văn)
—————
*Đại ngôn: đại diện cho các thương hiệu, sản phẩm
*Mai danh ẩn tích: ở ấn
*Vô danh tiểu tốt: người không có danh tiếng, địa vị
—————
Đôi lời lảm nhảm của chủ sốp:
Vậy là câu chuyện của Chu Yến Hành và Bùi Thính Vũ cũng đã đến hồi kết.
Tiếc là cao trung năm ấy, Chu Yến Hành vì sự kiêu ngạo của bản thân mà bỏ lỡ Bùi Thính Vũ, còn Bùi Thính Vũ cũng vì sự tự ti mà chôn giấu tình cảm của mình. Nhưng may là người có duyên ắt sẽ gặp lại và viết tiếp câu chuyện của họ.
Là bộ đầu tay tớ tự mình edit, beta, des ảnh, nên chắc chắn sẽ còn rất nhiều thiếu sót. Tớ mong sẽ nhận được góp ý từ các cậu.
Cảm ơn các cậu đã đồng hành cùng tớ ở câu chuyện của Chu Yến Hành và Bùi Thính Vũ.
Hẹn gặp lại các cậu ở những câu chuyện khác nha ?
Tớ sẽ up chương phiên ngoại về quá khứ dưới góc nhìn của nam chính (có set pass) ở wordpress Tớ là Mee ở link ở cmt ?