Chương 10
Bên này tổ tiết mục đang rất lộn xộn, đạo diễn và các minh tinh khác cũng không còn rảnh để lo vụ livestream nữa, ai nấy đều lo lắng đi tìm người.
Ta xem bình luận trên Weibo, Bạch Nhược Tích đang bị mọi người chửi rủa vì những lời cô ta vừa nói.
Xem như sự nghiệp làm minh tinh của cô ta xong rồi.
Quá hả giận.
Nhưng mà, là ai làm mới được chứ?
Ta suy nghĩ nửa ngày, liệt kê hết kẻ thù của Bạch Nhược Tích, cũng không thấy ai có khả năng.
Nhưng mà, ta nhớ lúc giữa trưa, Chu Yến Hành có nói câu kia.
Hắn nói, "Hát một bài hát làm sao đủ? Tôi đã chuẩn bị lễ vật khác cho cô rồi."
Ta nheo mắt.
Tuy rằng có chút không thể tin được.
Nhưng dự cảm mãnh liệt thôi thúc ta đứng lên, đi dọc theo hướng bờ biển.
Nơi Bạch Nhược Tích đứng, là nơi ta và Chu Yến Hành đi qua vào sáng hôm nay.
Xuyên qua dọc dừa ven biển, ta thấy ở phía nơi xa, Bạch Nhược Tích đang nổi điên với Đồng Ngữ.
Nương theo vách đá hướng lên trên.
Phía trên cao, quả nhiên ta thấy được hình bóng quen thuộc.
Hắn yên lặng xem trận khôi hài này.
Ta đi đến bên hắn.
Gió biển rất lớn, đá lởm chởm khắp nơi, ta đi rất khó khăn.
Chu Yến Hành nghe thấy động tĩnh, chậm rãi xoay người, sau lưng là mặt biển kết hợp với màu bạc của ánh trăng, làm hắn càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Là cậu làm à?" Ta hỏi hắn.
Hắn nhìn ta, thanh âm rất nhẹ: "Ừ."
Tuy rằng đã đoán được, nhưng khi nghe hắn thừa nhận, ta vẫn khiếp sợ.
"Vì sao vậy?"
Hắn nhẹ hít một hơi, ánh mắt lạnh băng: "Bởi vì tớ ngẫu nhiên biết được, cô ta lúc học cao trung, liên hợp với các nữ sinh khác, đem người tớ trân trọng, còn không dám thổ lộ vì sợ khinh nhờn cậu ấy, mà bọn bọ dám cô lập cậu ấy suốt hai năm rưỡi."
Hóa ra hắn đã biết.
Ta mở miệng, thanh âm run rẩy: "Cậu biết chuyện này lúc nào?"
"Tháng trước."
"Tháng trước, lúc tớ đang quay quảng cáo, có gặp Đồng Ngữ, tớ nhớ cô ta là bạn cùng phòng của cậu, nên hỏi thăm tin tức của cậu chỗ cô ta, nhưng không nghĩ đến, cô ta thẳng thắn kể hết mọi chuyện cho tớ."
Hắn nhìn ta, áy náy không thôi: "Thật xin lỗi, lúc đó, tớ cái gì cũng không biết."
Ta ngơ ngác.
Vừa mừng thầm, nhưng cũng vừa khổ sở.
"Không trách cậu được."
Khi đó, Đồng Ngữ thủ đoạn quá cao minh, chỉ có một vài hành động nhỏ khi ở ký túc xá, còn lúc trở lại phòng học, ở trước mặt nam sinh, chưa bao giờ thể hiện địch ý với ta, cho nên, rất nhiều người cũng không biết.
Ta cắn môi, hỏi hắn: "Cho nên, cậu đã sớm biết tất cả mọi chuyện, vậy thì sáng hôm nay, sao cậu lại muốn hỏi tớ về việc đó?"
Trầm mặc.
Một lúc sau, hắn nói:
"Bởi vì tớ muốn chính miệng cậu nói cho tớ biết, tớ muốn biết, tớ có đủ tư cách chạm đến nội tâm cậu không."
Ánh mắt kia quá mãnh liệt, nhưng lại làm ta sợ hãi không thôi.
Ta xoay đầu, không biết nên nói cái gì.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Hắn đi lại, dừng trước mặt ta, rũ mắt nhìn, như là nhìn thấy suy nghĩ của ta.
"Năm ấy, sinh nhật tớ cậu không đến, sau đó chuyển trường cũng không nói cho tớ, tớ còn tưởng rằng, bản thân chỉ là kẻ râu ria trong lòng cậu, cho nên vẫn luôn không có tìm cậu, cho đến lúc Đồng Ngữ nói cho tớ rằng bọn họ lục được quà sinh nhật cậu định tặng cho tớ ở ba lô của cậu, tớ mới dám gọi điện thoại cho cậu... Bùi Thính Vũ, cậu cũng có thích tớ, phải không?"
Ta đỏ mặt.
"Không, tớ không có..."
Hắn ép hỏi: "Phải không?"
Ta trầm mặc.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đáp án này còn quan trọng sao? Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi."
"Đương nhiên quan trọng."
Hắn nói: "Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, thì tâm ý của tớ cũng chưa bao giờ thay đổi, cho nên, đáp án này đối với tớ mà nói, rất quan trọng."
"Hả?"
Nhưng mà, ta chỉ là một kẻ hết sức bình thường, có gì đáng để hắn thích cơ chứ?
Ta lui về phía sau, tránh né ánh mắt của hắn: "Cậu đùa gì vậy, cậu là đại minh tinh, khoảng cách giữa chúng ta quá xa..."
"Tớ và cậu không có gì khác nhau hết."
Hắn duỗi tay nắm lấy vai ta, buộc ta phải nhìn vào mắt hắn.
"Tớ chưa bao giờ thấy bản thân có gì tài giỏi hơn cậu, mà còn ngược lại, tớ thấy cậu quá tốt, tốt đến nỗi tớ không dám duỗi tay chạm vào."
"Tớ đã bỏ lỡ cậu một lần, lúc này đây, tớ không nghĩ sẽ tiếp tục buông tay cậu."
"Bùi Tiểu Vũ, anh thích em."
"Em có thể làm bạn gái anh không?"
Cách xưng hô như vậy, làm ta hốt hoảng, mang ta quay lại cảnh trong mơ.
Trong phòng học, hình ảnh mông lung, có người ghé vào tai ta, nhẹ nhàng nói, Bùi Tiểu Vũ, tớ thích cậu.
Hóa ra không phải là mơ.
Ta nhìn hắn, đôi mắt vừa chân thành vừa mãnh liệt.
Ta hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
"Thật xin lỗi... Tớ, tớ cần nghĩ lại."
Ta xoay người, chạy như bay rời đi.
—————
Spoil chương sau:
"Cho dù là tốt hay xấu, vẫn còn có anh chống lưng cho em."
Ta xem bình luận trên Weibo, Bạch Nhược Tích đang bị mọi người chửi rủa vì những lời cô ta vừa nói.
Xem như sự nghiệp làm minh tinh của cô ta xong rồi.
Quá hả giận.
Nhưng mà, là ai làm mới được chứ?
Ta suy nghĩ nửa ngày, liệt kê hết kẻ thù của Bạch Nhược Tích, cũng không thấy ai có khả năng.
Nhưng mà, ta nhớ lúc giữa trưa, Chu Yến Hành có nói câu kia.
Hắn nói, "Hát một bài hát làm sao đủ? Tôi đã chuẩn bị lễ vật khác cho cô rồi."
Ta nheo mắt.
Tuy rằng có chút không thể tin được.
Nhưng dự cảm mãnh liệt thôi thúc ta đứng lên, đi dọc theo hướng bờ biển.
Nơi Bạch Nhược Tích đứng, là nơi ta và Chu Yến Hành đi qua vào sáng hôm nay.
Xuyên qua dọc dừa ven biển, ta thấy ở phía nơi xa, Bạch Nhược Tích đang nổi điên với Đồng Ngữ.
Nương theo vách đá hướng lên trên.
Phía trên cao, quả nhiên ta thấy được hình bóng quen thuộc.
Hắn yên lặng xem trận khôi hài này.
Ta đi đến bên hắn.
Gió biển rất lớn, đá lởm chởm khắp nơi, ta đi rất khó khăn.
Chu Yến Hành nghe thấy động tĩnh, chậm rãi xoay người, sau lưng là mặt biển kết hợp với màu bạc của ánh trăng, làm hắn càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Là cậu làm à?" Ta hỏi hắn.
Hắn nhìn ta, thanh âm rất nhẹ: "Ừ."
Tuy rằng đã đoán được, nhưng khi nghe hắn thừa nhận, ta vẫn khiếp sợ.
"Vì sao vậy?"
Hắn nhẹ hít một hơi, ánh mắt lạnh băng: "Bởi vì tớ ngẫu nhiên biết được, cô ta lúc học cao trung, liên hợp với các nữ sinh khác, đem người tớ trân trọng, còn không dám thổ lộ vì sợ khinh nhờn cậu ấy, mà bọn bọ dám cô lập cậu ấy suốt hai năm rưỡi."
Hóa ra hắn đã biết.
Ta mở miệng, thanh âm run rẩy: "Cậu biết chuyện này lúc nào?"
"Tháng trước."
"Tháng trước, lúc tớ đang quay quảng cáo, có gặp Đồng Ngữ, tớ nhớ cô ta là bạn cùng phòng của cậu, nên hỏi thăm tin tức của cậu chỗ cô ta, nhưng không nghĩ đến, cô ta thẳng thắn kể hết mọi chuyện cho tớ."
Hắn nhìn ta, áy náy không thôi: "Thật xin lỗi, lúc đó, tớ cái gì cũng không biết."
Ta ngơ ngác.
Vừa mừng thầm, nhưng cũng vừa khổ sở.
"Không trách cậu được."
Khi đó, Đồng Ngữ thủ đoạn quá cao minh, chỉ có một vài hành động nhỏ khi ở ký túc xá, còn lúc trở lại phòng học, ở trước mặt nam sinh, chưa bao giờ thể hiện địch ý với ta, cho nên, rất nhiều người cũng không biết.
Ta cắn môi, hỏi hắn: "Cho nên, cậu đã sớm biết tất cả mọi chuyện, vậy thì sáng hôm nay, sao cậu lại muốn hỏi tớ về việc đó?"
Trầm mặc.
Một lúc sau, hắn nói:
"Bởi vì tớ muốn chính miệng cậu nói cho tớ biết, tớ muốn biết, tớ có đủ tư cách chạm đến nội tâm cậu không."
Ánh mắt kia quá mãnh liệt, nhưng lại làm ta sợ hãi không thôi.
Ta xoay đầu, không biết nên nói cái gì.
? Hãy đọc ở Wordpress và Wattpad Tớ Là Mee để ủng hộ editor ạ ?
Hắn đi lại, dừng trước mặt ta, rũ mắt nhìn, như là nhìn thấy suy nghĩ của ta.
"Năm ấy, sinh nhật tớ cậu không đến, sau đó chuyển trường cũng không nói cho tớ, tớ còn tưởng rằng, bản thân chỉ là kẻ râu ria trong lòng cậu, cho nên vẫn luôn không có tìm cậu, cho đến lúc Đồng Ngữ nói cho tớ rằng bọn họ lục được quà sinh nhật cậu định tặng cho tớ ở ba lô của cậu, tớ mới dám gọi điện thoại cho cậu... Bùi Thính Vũ, cậu cũng có thích tớ, phải không?"
Ta đỏ mặt.
"Không, tớ không có..."
Hắn ép hỏi: "Phải không?"
Ta trầm mặc.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đáp án này còn quan trọng sao? Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi."
"Đương nhiên quan trọng."
Hắn nói: "Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, thì tâm ý của tớ cũng chưa bao giờ thay đổi, cho nên, đáp án này đối với tớ mà nói, rất quan trọng."
"Hả?"
Nhưng mà, ta chỉ là một kẻ hết sức bình thường, có gì đáng để hắn thích cơ chứ?
Ta lui về phía sau, tránh né ánh mắt của hắn: "Cậu đùa gì vậy, cậu là đại minh tinh, khoảng cách giữa chúng ta quá xa..."
"Tớ và cậu không có gì khác nhau hết."
Hắn duỗi tay nắm lấy vai ta, buộc ta phải nhìn vào mắt hắn.
"Tớ chưa bao giờ thấy bản thân có gì tài giỏi hơn cậu, mà còn ngược lại, tớ thấy cậu quá tốt, tốt đến nỗi tớ không dám duỗi tay chạm vào."
"Tớ đã bỏ lỡ cậu một lần, lúc này đây, tớ không nghĩ sẽ tiếp tục buông tay cậu."
"Bùi Tiểu Vũ, anh thích em."
"Em có thể làm bạn gái anh không?"
Cách xưng hô như vậy, làm ta hốt hoảng, mang ta quay lại cảnh trong mơ.
Trong phòng học, hình ảnh mông lung, có người ghé vào tai ta, nhẹ nhàng nói, Bùi Tiểu Vũ, tớ thích cậu.
Hóa ra không phải là mơ.
Ta nhìn hắn, đôi mắt vừa chân thành vừa mãnh liệt.
Ta hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
"Thật xin lỗi... Tớ, tớ cần nghĩ lại."
Ta xoay người, chạy như bay rời đi.
—————
Spoil chương sau:
"Cho dù là tốt hay xấu, vẫn còn có anh chống lưng cho em."