Chương : 6
Bạn thân gọi tới,
Để nói bí mật,
Bật mí năng lực,
Quả thực bất ngờ,
Đêm về gặp gỡ,
“Nỗi nhớ” bao ngày,
Phút giây giao thủ
Ăn đủ trận hành…
***
Bão đến nhanh và qua cũng chóng vánh nên phần nào làm tâm trạng thấy thoải mái. Tuy nhiên, bầu trời vẫn bị bao phủ trong màu mây xám đen, u ám. Từng trận mưa nhỏ cứ chốc chốc nổi lên rồi lại tan đi như tâm tình con người vốn chẳng ổn định mấy.
Cảnh sắc ảm đạm xen lẫn cơn gió hiu hắt đem tới cảm giác cô đơn, thiếu vắng điều gì đó đối với những tâm hồn nhạy cảm. Mặc dù vậy, tình hình bắt đầu có vẻ khả quan hơn khi theo thời gian, sự ảnh hưởng của thời tiết tiêu cực này dần thu hẹp...
Nằm trên giường, hồi tưởng lại trận chiến hôm qua, Nam không khỏi toát mồ hôi hột. Sức mạnh cùng tốc độ của những người bị điều khiển vượt xa khả năng bình thường. Có vẻ họ giống như được mở khóa gen như trong truyện “Vô hạn khủng bố” đã đọc.
Anh chàng lẩm bẩm:
- Mấy người ý chắc là tầm cấp 1, còn “ông chú” kia thì không rõ nữa, ông ta có cơ thể dạng năng lượng, mọi đòn đánh vật lý thông thường đều vô tác dụng, chỉ khi dùng các sức mạnh đặc biệt đáp trả thì mới được. Nếu như tiếp tục chiến đâu, e rằng kẻ thua chính là mình. May mà vừa sáng tạo “Phong Lôi cầu”. Nhưng xem ra còn phải luyện tập nhiều cho thuần thục, vì sử dụng nó rất tốn sức lực, lại còn tác dụng phụ.
Theo quan niệm của người xưa, năng lượng lôi điện là thứ có thể công kích mọi loại vật chất, kể cả linh hồn. Thế nên hầu hết các đám ma quỷ... đều sợ Thiên Lôi. Điều này đã được kiểm chứng trong lần đụng độ của Nam với “ông chú”. Cũng quá may mắn vì năng lực của cậu liên quan trực tiếp đến năng lượng này.
“Phong Lôi cầu” - cái tên sặc mùi võ hiệp, là tuyệt chiêu Nam tạo ra dựa trên Rasengan trong Naruto. La Toàn Hoàn là một thuật sáng tạo bởi Namikaze Minato suốt 2 năm, sau đó được Jiraiya phát triển thêm. Nó không cần một thủ ấn nào, thay vào đó hoàn toàn dựa vào khả năng điều khiển chakra của người dùng. Rasengan nghiền nát bất cứ thứ gì nó đụng phải, gây sát thương lớn cũng như nội thương đáng kể. Nếu cần, hiệu lực của đòn tấn công có thể được giảm để không gây nguy hiểm cho mục tiêu.
Ở Naruto, La Toàn Hoàn là thuật dùng kỹ năng biến đổi hình thái, xoay tròn và nén ép chakra. Tương tự tại đây, Nam dùng tốc độ của mình tạo ra quả cầu gió rồi tiếp tục sử dụng sức mạnh có tính chất lôi điện trong người để bao bọc và nén ép nó. Nói thì dễ mà thực tế cực khó khăn. “Xoay gió” chứ không phải “nặn đất”. Việc này đòi hỏi cậu cần tập trung tinh thần cao độ và năng lượng cung cấp cũng chẳng ít.
Điều đặc biệt ở chỗ, tuyệt chiêu của Nam có tác dụng phụ: Nếu không khống chế cẩn thận, nó sẽ hút cạn kiệt sức mạnh, rồi tới cả máu huyết bản thân, thực chẳng khác gì một chiêu tự sát! Lúc đầu, anh chàng đã phải nằm bẹp dí ngoài đồng cỏ cả ngày trời mới lết về nhà nổi.
- A! Sao không nghĩ ra nhỉ? “Năng lượng là số đo chung của mọi chuyển động vật chất (bao gồm các hạt, các loại trường lực…)”. Nếu như dùng cách đấy ngay lúc ra đòn thì biết đâu… Hô hô hô.
Nam nhớ lại ở một tập phim The Flash, Reverse Flash đã sát hại Cisco bằng cách rung động cao tần bàn tay rồi đâm xuyên ngực chàng trai. Nhưng do Flash thay đổi dòng thời gian nên Cisco vẫn sống.
Điều này có vẻ dựa trên nguyên lí “chấn động hạt cao tần”: Những hạt hạ nguyên tử (electron, proton, neutron) khi có khả năng chấn động với tốc độ cực cao thì có thể cắt qua vật chất ở cấp độ phân tử.
Theo như đó, nếu anh chàng làm giống RF, cộng thêm tập trung năng lượng lôi điện để bộc phát lúc xuất chiêu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với dòng chuyển động vật chất. Vì cơ thể ông chú cấu tạo bằng năng lượng nên sự gián đoạn ấy đương nhiên làm xáo trộn, mất ổn định kết cấu thân thể, khiến “bị thương”. Do vậy, khi chạm trán “ông chú” sẽ không còn phải chật vật nữa.
Hiểu đơn giản, ta ném hòn đá vào dòng nước đang chảy thì sẽ tác động một phần tới nó, nếu dùng hẳn khối đá lớn thì không những làm đổi hướng dịch chuyển mà còn có thể chặn luôn dòng chảy.
- Ơ, thế này thì mấy thanh đao kiếm “truyền thuyết” mà “chém sắt như chém bùn” trong mấy phim kiếm hiệp, tiên hiệp Trung Quốc là áp dụng công nghệ này rồi. Cũng hợp lí nhỉ? Hê hê…
“Một con gà xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng: “Ôi mình đẹp trai, ôi mình đẹp trai”…”, chuông điện thoại của Nam vang lên.
[“Oạch! Thằng này thuộc dạng dễ nhìn thôi -_-”].
- A lô tớ nghe… Ờ, đang ở trước cổng này, định đến chơi.
“Xẹt”
Trước mặt Nam là nhà Thành. Đó là căn biệt thự nhà vườn một tầng, được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại với tastory màu trắng làm chủ đạo, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, nét sang trọng, thoải mái cũng như tôn lên vẻ đẹp thiết kế.
Ngôi nhà sử dụng những hình khối đơn giản mà cân đối, gợi lên sự chắc chắn, vững chãi. Nét đặc trưng dễ nhận ra là phần mái nhà dốc kiểu Pháp, trên có hai mái nhỏ gắn kính để lấy ánh sáng vào không gian trong nhà từ tầm cao. Hơn nữa, màu ghi sẫm của mái nhà nổi bật trên nền chủ đạo càng tăng vẻ trang nhã và cao quý.Source: Bachngocsach.com
Ấn tượng đầu tiên của bất cứ ai khi bước vào sân trước là khu sân vườn tiểu cảnh rất rộng lớn. Trung tâm của nó là đài phun nước với hình hài phù điêu trang trí cực kì đẹp mắt, xung quanh là bể chứa hình cánh hoa tỏa ra các hướng. Đài phun nước đã tạo nên không gian thoáng mát, không khí trong lành và cảm giác gần gũi với thiên nhiên, tạo sinh khí cùng vẻ hợp phong thủy cho căn biệt thự.
Dù số lần tới chơi không đếm xuể, Nam vẫn cứ trầm trồ ngắm, ước mơ bản thân trong tương lai có thể sắm được ngôi nhà như đứa bạn. Lúc này, một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, thông minh bước ra. Người đó chính là Thành. Cậu ta mỉm cười:
- Vào nhà đi chiến hữu…
Nam khẽ nhăn trán hỏi:
- Có vụ gì thế?
Thành trả lời, điệu bộ úp úp mở mở:
- Hờ hờ, có bí mật, bí mật kinh hoàng, bí mật động trời… Blah blah…
- Có chi thì nói luôn đê, vòng vo tam quốc hoài.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Xem TV đã nhé! Cartoon Network nè, HBO, MTV, “Cô dâu 8 tuổi”, “Định mệnh”, “Tom and Jerry”…
Theo lời Thành nói ra, từng chương trình hiện lên đúng y hệt.
- Ô hay thế, TV chuyển kênh theo giọng nói à?
Nam ngạc nhiên nhưng chuyển giọng ngay:
- Hay là mới hack được và học thuộc lòng một đống tên đấy?
- Thế thì cho gọi kênh bất kì - Thành tự tin đáp.
- Ừ xem… VTC10… Ồ… Star Movie, “Siêu nhân Gao”, “Transfomer”, “Con gà đang đọc truyện này”, “Hồng Lâu Mộng”, “Cô gái Robot”…
Nam kể một loạt và màn trình diễn tương tự xảy ra! Thành lên tiếng:
- Được rồi, lấy điện thoại của cậu ra coi đi.
Nam rút phastory, bất ngờ lại tiếp diễn. Nó tự mở khóa máy, vào phần tin nhắn rồi hiện ra dòng chữ: “Thú vị không?”
- Sừ gôi đề sừ nếếế! Quá tuyệt vời! - Nam há hốc mồm kêu lên.
Thành chậm rãi kể lại:
- Việc này bắt đầu từ một tháng trước, cái ngày có bão mặt trời ý. Gần win trận thì mất điện, đành ra ngoài hóng gió thì thấy bầu trời cả một màu vàng rực. Thế rồi hôm sau, mình phát hiện bản thân có thể điều khiển các thiết bị điện tử…
Nam nhíu mày:
- Ồ, như vậy thì khả năng của tớ giải thích sao nhỉ? Do bị điện giật chăng?
- Hả? Cậu cũng sở hữu siêu năng lực? Nó là gì thế?
Thành vô cùng bất ngờ và thích thú khi thằng bạn thân cũng như mình. Hai tên này mới quen từ hồi cấp 3 nhưng đã nhanh chóng trở nên hợp cạ nhau, nhất là cái khoản game và đồ công nghệ. Bây giờ cả đôi đều trong cùng “hoàn cảnh” thì vui phải biết.
- Xem nhé!
Nam mỉm cười. Tia sáng trắng lóe lên, gió thổi tới, trên tay cậu lúc này là một quả táo. Anh chàng khẽ đưa lên miệng cắn miếng, thong thả nhai.
Thành trợn mắt, kinh ngạc không thôi:
- Trời! Phép thuật hay teleport thế?
- Siêu tốc độ! Nó cũng bắt đầu từ hôm đấy, tớ bị điện giật bất tỉnh cơ, cháy mất “em” điện thoại mới mua. Hiện tại, tốc độ tốc đa có thể đạt tới là 1200 km/h.
- Thú vị, thú vị thật. Những chuyện này cứ tưởng chỉ có trong phim truyện, ai ngờ…
Thành trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Mới đầu phát hiện thấy, ngỡ rằng đang mơ, nay cậu cũng thế, xem ra là hiện thực thật rồi. Mà “tia sáng trắng”, “gió thổi”… Chẳng lẽ cậu chính là Lightning, người được đồn thổi rằng đã cứu thoát bé trai trong hỏa hoạn, bắt trộm, cướp... và mới đây nhất là giải cứu 5 người bị bắt cóc?
Bây giờ, sự ngạc nhiên dần trở thành thán phục trên khuôn mặt kia.
- Hì hì, yes boy! Tớ còn phát hiện ra vụ bắt cóc liên quan tới ngoài ngoài hành tinh nữa. Có vẻ khó tin nhưng nghe này…
Và Nam kể lại mọi việc đã xảy ra. Xong xuôi, Thành liền xoa cằm suy tư:
- Chúng ta cần phải tiếp tục điều tra, nhiều thứ rất phức tạp, không biết các nhà chức trách có động tĩnh gì? Việc này cứ giao cho tớ đi.
Vốn là một Hacker nghiệp dư nhưng không kém tài năng, bây giờ lại có siêu năng lực điều khiển các thiết bị điện tử, tìm kiếm thông tin đối với Thành không quá khó khăn.
- Tớ định thành lập một tổ chức giống như Avenger hay Justice League, cậu thấy thế nào? Có thể tìm ra những người như chúng ta không? - Nam đề xuất.
- Ý tưởng hay đấy! Cứ yên tâm!
Thành khoát tay rồi tiếp tục:
- Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Bây giờ đi làm bữa lẩu nào, tớ mời.
- OK!
***
Hai phạm trù cảnh vật - tình cảm luôn có một mối liên hệ, gắn bó chặt chẽ với nhau. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” chính là thế. Tối nay, trời quang, mưa tạnh, mây mù che kín đã tan đi gần hết, liền cho thấy sự chuyển biến tích cực của thời tiết cũng như tinh thần con người.Source: Bachngocsach.com
Hà Nội buổi tối, những ánh đèn đủ màu sắc tựa sao sa lấp lánh khắp nơi, hợp thành một khung cảnh lung linh huyền ảo. Làn gió thu nhẹ nhàng khẽ thổi, êm ả, mượt mà như mái tóc người thiếu nữ. Những chiếc lá rơi xào xạc, muốn bay tới muôn phương...
Dù “Lang thang tìm kẻ xấu”, trước cảnh sắc này, Nam lại “dạt dào cảm xúc”:
CHÚT SUY TƯ
Trời cao về tối, người vội vã,
Đường phố Hà Nội đã lên đèn,
Cuộc sống hối hả, bon chen
Dòng đời xô đẩy, bao phen sóng cồn,
Trái tim ai bồn chồn, thổn thức,
Trong đêm vắng nhiều lúc lệ rơi,
Muốn mang đến những nụ cười,
Đưa niềm vui tới cho người thương yêu…
“Tinh…”, thông báo Facebook xuất hiện…
- Hả?... Erom Reven?
Anh chàng thấy bất ngờ vì nhân vật lạ hoắc vừa like và comment này. Bản thân đã từng kết bạn đâu? Người ta còn bình luận bằng bài thơ sau:
KHUYÊN
Chẳng dám chém gió,
Xin có câu là:
“Yêu mà không nói,
Chết đói con tim”,
Kiếm tìm “người ấy”,
Đâu phải dễ dàng,
Như đang mò kim,
Vốn chìm đáy biển,
Mọi miền thế giới,
Đi tới muôn nơi,
Nhưng đời đủ dài,
Để mãi yêu thương?
Chặng đường khó khăn,
Nhọc nhằn cản bước,
Muốn được hạnh phúc,
Thì xúc tiến nhanh...
- Ờ... Hay đấy... Xem nào... “Chủ tịch Hội những người yêu thơ Quốc tế”... “Học tại Đại học Bôn Ba”... “Nghề nghiệp Anh hùng Bàn phím”...”.
Đọc những thông tin cá nhân của Erom Reven, Nam thấy khá bất ngờ và buồn cười. Được cái trang FB của anh ta toàn thơ với những hình ảnh: nắng, gió, mây, trăng, hoa, tuyết... rất là đẹp, thơ mộng, lạc quan, yêu đời... Có vẻ đây là con người suy nghĩ vô cùng tích cực...
Ngang qua căn nhà quen thuộc, một cảm giác nhớ nhung trào dâng. Bất chợt, hình bóng vốn khắc sâu trong tâm trí hiện ra trước mắt Nam.
“Kì lạ, sao giờ này cô ấy vẫn ở ngoài? Mà năng lượng trong người mình lại tự dao động là thế nào?”, cậu tự hỏi.
Cô gái đằng kia chính là “em yêu” của Nam. Không phải, là cô gái ở Nhật Bản mới đúng. Cậu không nhận ra được điều này.
Cảm thấy có ai đó đang theo dõi, cô quét ánh mắt về chỗ Nam nhưng chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên. Cô nhíu mày, nhìn về phía căn phòng đang sáng ở tầng 3, cảm xúc quen thuộc như chính bản thân hiện lên. Lúc này, “người yêu thật” cũng nhìn ra ngoài, xung quanh là những đồ vật đang lơ lửng, trong người cũng nhận thức như vậy. Nếu như không có bức tường ngăn cách thì 2 ánh mắt đã gặp nhau.
Một lúc sau, cô gái Nhật Bản quay đi, không định vào nhà.
“Thế này chẳng phải là bỏ nhà ra đi à? Cô ấy gặp chuyện gì buồn vậy?”, Nam lẩm bẩm khi thấy hành động kia.
Bất ngờ, “em yêu” biến mất! Nam ngạc nhiên nhưng rồi…
“Viu, viu”, 2 vật thể lạ bay nhanh tới chỗ cậu.
“Ồ, tránh được ư?”. Cách chỗ Nam đứng khoảng chục mét là thân ảnh cô gái Nhật Bản.
- Này, bây giờ cậu không đi ngủ mà ở ngoài làm gì?
Nam xuất hiện ở sau lưng cô, trên tay cậu là 2 chiếc phi tiêu 4 cánh, soi qua thì hinh như chất liệu bằng gốm.
“Tốc độ quá nhanh hay cậu ta cũng có năng lực Blink như mình? Nghe cách nói, có vẻ cậu ta không có ác ý”. Quan sát Nam, cô gái nghĩ ngợi, nhưng bản thân cũng âm thầm đề phòng.
Blink (Thuấn di) là dịch chuyển tức thời tới một vị trí bất kì, giống với Teleport, tuy nhiên Teleport có phạm vi rất lớn, nhược điểm là năng lượng cần cho mỗi lần di chuyển tiêu tốn hơn nhiều.Source: Bachngocsach.com
- Tôi không quen cậu, cậu là ai? Tia sáng vừa rồi là thế nào? Chẳng lẽ cậu là Lightning như báo chí đồn thổi sao? - Cô gái bình tĩnh hỏi.
- Mình là…
“Sao cô ấy lại không nhận ra nhỉ?”, Nam tỏ vẻ hơi nghi hoặc. Lúc nãy lướt qua cô, cậu biết mình không nhìn lầm, chỉ có mỗi ánh mắt là băng lãnh, lạnh lùng, khác hẳn sự dịu dàng, ấm áp kia.
“Chẳng lẽ là hai nhân cách? Với cả khả năng Blink đó, cô ấy cũng sở hữu siêu năng lực”, Nam thầm suy tư.
Chẳng đợi tên si tình nghĩ lâu, cô gái hiện ra trước mặt và cùng với đó là nắm đấm tương đối dũng mãnh. Nếu dính đòn, chắc thành gấu trúc chứ ít gì. Nam nhanh chóng di chuyển ra chỗ khác nhưng cô cũng theo sát như hình với bóng. Những chiêu thức nhìn nhẹ nhàng, uyển chuyển mà khá uy lực. Có vài lần Nam phân tâm nên bị đánh trúng, lòng kêu khổ.
[“Hờ hờ, gặp mĩ nhân nên “mất hồn” là phải, lại còn là “người trong mơ” nữa:v”].
“Hừm, để xem lần này cậu tránh ra sao?”. Cô gái đột ngột dừng lại, hai tay kết những ấn chú kì lạ, rất nhanh chóng, từ cô tách ra một người nữa y hệt!
“Sặc, cái này không phải dọa người à? “Ảnh phân thân chi thuật” trong Naruto!”, Nam mở to mắt kinh ngạc.
Hai người lại biến mất, xuất hiện trước và sau Nam. Người tung quyền, kẻ phát cước. Trận rượt đuổi từ nhà này sang ngõ khác, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy ánh chớp trắng lóe lên. Cô gái cũng không ra những đòn hiểm mà chỉ giống như đang trêu đùa, muốn biết rõ kẻ kia như thế nào…
Nam tránh né chật vật. Mặc dù cậu có thể lập tức thoát khỏi đây nhưng đầu lại muốn tìm hiểu xem chuyện này là ra sao.
“Bịch”…
Đôi tay Nam bắt chéo nhau, vừa vặn đỡ được cú đấm nhưng cũng bị đẩy xa gần 1m.
“Mạnh thật! Cái nhân cách thứ 2 kia quá khác biệt?”
Chưa xong, lại là cú đá sau lưng, tuy nhiên, cậu đã thoát được…
“Tại sao họ lại đoán ra vị trí di chuyển của mình nhỉ? Chẳng lẽ do học võ? Trình độ này chắc cấp bậc võ sư. Chẳng rõ cô ấy luyện từ lúc nào. Sau này cố gắng biết chút vậy”, anh chàng tự nhủ…
***
Hồi lâu sau, hai cô gái có vẻ mất bình tĩnh, Nam cũng không khá hơn, thâm tâm sốt sắng.
Bất ngờ…
“Bộp, bộp”,
Cả hai ngã xuống và một người biến mất sau làn khói trắng. Cậu đã tăng vọt tốc độ của mình, vượt qua khả năng phản ứng của cô gái và đánh ngất.
- Xin lỗi nhé, tớ bất đắc dĩ…
Bế cô trong lòng, nhìn người ngọc đang lim dim, hương thơm thanh nhã tỏa ra, Nam thấy cảm xúc thật khó tả: có vui, có buồn, có nghẹn ngào, hờn ghen, mất mát… nhưng trên hết là yêu thương trìu mến. Cậu run run cúi xuống định hôn vào trán cô nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
[“Oa oa, thằng ngốc! Làm mỗi thế chứ có gì đâu! -_-”].
Nam lắc đầu thở dài, đưa cô vào nhà. Đặt mĩ nhân lên giường, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Chúc ngủ ngon, tình yêu của tớ.
Nói xong, Nam trở về. “Cô gái thực sự” của cậu lúc này đang nằm với mẹ.Source: Bachngocsach.com
[“Trùng hợp nhỉ? o_O”].
***
Những ngày này...
Khu huấn luyện đặc biệt, Viện Nghiên cứu và Phát triển Siêu Năng Lực…
Hiện tại, có 4 người đang thực hiện những bài tập khác nhau. Một cậu bé chừng 10 tuổi tập bắn bia, vũ khí của cậu là ngón tay! Từng quả cầu lửa mini phóng ra, bay tới bia đạn, có trúng, có trượt. Trên vẻ mặt cậu là nét hăng say. Đây chính là người được Nam giải cứu. Cậu nhóc mới được đưa vào đào tạo một tuần trước.
Ở nơi khác là cảnh băng giá. Một bé gái 12 tuổi đang tập xây một ngôi nhà bằng băng. Từ tay em phóng ra những tia sáng lam sắc xuống dưới chân, cột băng từ từ trồi lên, mang theo bản thân rồi tay kia lần lượt hiện ra các viên gạch băng, xếp chúng lại.
Cách xa chỗ này 300m về phía Bắc, từng luồng sóng âm vô hình lan truyền ra. Người thực hiện là cô gái 18 tuổi, tóc ngắn màu nâu, mắt xanh dương, dáng cao ráo, khỏe mạnh và không kém phần xinh đẹp.
Một cái bia bật lên…
“Bụp”, năng lượng âm thanh từ tay cô đánh vỡ nó. Phản xạ của cô khá nhanh, ngay khi bia ra là xuất thủ.
Đặc biệt hơn cả, tại nơi cách Hùng - Cậu bé Lửa (Fireboy) 500m về hướng Đông, một thân hình nhanh như cắt trong trang phục đặc công Việt Nam đang chuyển mình từ cọc gỗ này sang cọc gỗ khác, tránh né tia laser.
Những cây gỗ có độ cao thấp, đường kính lớn bé khác nhau. Bộ quần áo người này mặc được gắn các con chip điện tử, có tác dụng ghi lại từng thay đổi nhỏ nhất của cơ thể và số lần bị trúng laser.
“Roạt”,
Một họng súng trồi lên từ mặt đất và bắn đạn nhưng người này đã nhảy sang cọc gỗ khác. Lại cái nữa trong lùm cây gần đó. Rất nhiều “em” cứ bất ngờ như thế. Tuy vậy, chàng trai vẫn tương đối dễ dàng tránh thoát, tỷ lệ né đạn là gần 70 phần trăm. Chẳng mấy chốc, các cây súng đều được xử lí gọn gàng.
Lúc này, 3 lính đặc công cũng xuất hiện. Nhanh như chớp, họ lao đến chỗ anh ta, triển khai thế công.
Vẻ mặt chàng trai cực kì bình tĩnh, tâm thần ngưng trọng, ánh mắt sắc bén quan sát, hai tay thủ thế. Một chiến sĩ xông lên ra đòn trước, quyền như vũ bão nhưng người đó khẽ nghiêng thân né được rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay đối thủ đẩy ra xa, giống kiểu dĩ nhu chế cương trong thái cực quyền.
Ngay lập tức, anh lính khác tung cước đá mạnh mẽ vào lưng. Như có mắt sau gáy, chàng trai xoay người, dùng cứng chọi cứng, nắm đấm xuất ra thẳng vào chân, khiến đối phương phải lùi 4 - 5 bước. Người cuối cùng vừa tới, ưng trảo vồ đến nhưng bị cú lên gối chặn lại…
Mặc dù 3 người phối hợp cực kì ăn ý và chặt chẽ, không cho chàng trai ngừng nghỉ, nhưng dường như anh bạn của chúng ta chẳng hề rơi vào thế hạ phong, phản đòn nhanh chóng. Từng chiêu thức đẹp mắt, không kép phần uy mãnh được sử dụng…
“Vù”,
Anh chàng chợt tăng tốc, nhảy lên cọc gỗ, mượn lực tung quyền vào một người lính. Chiến sĩ này phải bắt chéo tay đỡ lấy. Tuy vậy, bản thân vẫn bị dư lực đẩy ngã…
***
Bên trong phòng chỉ huy, các nhà khoa học đang chăm chú theo dõi những màn hình lớn quay cảnh tập luyện, bên cạnh là đống số liệu chỉ số cơ thể. Một nữ cảnh sát quân hàm Trung úy đang cầm trên tay chiếc tablet, quan sát tỉ mỉ biểu hiện của chàng trai kia, trên mặt không khỏi hiện ra nhiều nét kinh hỉ. Dung mạo đoan trang, xinh đẹp, trang phục “hơi” bó sát, tôn lên những đường cong tuyệt mĩ. Thật khó có nam nhân nào “ngoảnh mặt làm ngơ”.
- Tốc độ, phản xạ, sức mạnh của cậu ta thật phi thường, cộng thêm võ thuật vốn sẵn có liền khá nhẹ nhàng đánh bại 3 lính đặc công vô cùng tinh nhuệ… Ờ, trông cũng đẹp trai đó chứ? - Đến đây thì giọng nói chỉ còn lẩm bẩm.
- Hì hì! Chị “kết” rồi hả? Hải là người rất có học thức. Bố là Thiếu tướng quân đội. Mẹ làm ở Bộ Ngoại giao. Chị gái quản lý một khách sạn hạng sang. Cậu ta là trưởng nam trong nhà, sinh viên năm cuối Học viện Kỹ thuật Quân sự, còn độc thân…Source: Bachngocsach.com
Một nữ khoa học gia trẻ tuổi khá giống cô Trung úy, cười nói, dáng vẻ mơ mộng.
- Này! Em thôi cái ánh mắt đó đi, có ông xã rồi mà còn tư tưởng - Nhà khoa học nam đeo kính vừa tới, lên tiếng.
- Anh phải biết nghĩ cho chị của em chứ? Hì hì, khả năng của cậu ấy là nói chuyện được với động vật, sai bảo chúng. Ở nhà nuôi khá nhiều chó, gà, lợn, mèo, chim… đủ cả. Xem nào, đàn gà 100 con nè, vịt 80, chó 2, mèo 5… - Cô gái nhẩm nhẩm, tính tính.
- Trời đất! Cái này mà em cũng biết, chịu thật! - Chàng trai ngạc nhiên, hết nói nổi.
Cô gái nhấp nháy đôi mắt tinh nghịch:
- Phải tìm một người xứng đáng với chị gái xinh đẹp của mình chứ? Mặc dù ít hơn 3 tuổi nhưng có sao đâu, phải không chị Thu?
Nữ Trung úy tên Thu nghiêm nghị:
- Chị lấy cậu ta về để chăn gà, nuôi lợn… à? Huống hồ chị ở đây hoàn toàn là vì công việc, em đừng có nghĩ ngợi lung tung. Được rồi, mọi người quay về vị trí đi, chị cũng cần nghiên cứu nốt đống số liệu này.
- Vâng! không biết chị gái tôi làm việc thật hay mượn cớ “xem người” nhỉ? Hí hí.
Nói xong, cô gái cùng chồng quay đi.
- Thật là… Lớn rồi mà tính còn trẻ con.
Thu lắc đầu, mỉm nụ cười trìu mến…
“Buổi huấn luyện hôm nay kết thúc. Các đồng chí hãy trở về nghỉ ngơi!”, tiếng loa oang oang vang lên…
***
“Đánh người yêu” vì bất đắc dĩ,
Rồi quay bước, nhẹ nhàng rời đi,
Nỗi lòng nào vương vấn tâm trí?
Khiến con người còn mãi nghĩ suy?
Viện Nghiên cứu ở nơi bí mật,
Những nhân vật mang thân phận gì?
Các bạn trẻ luyện tập hăng hái,
Siêu năng lực sẽ giúp ích chi?
Để nói bí mật,
Bật mí năng lực,
Quả thực bất ngờ,
Đêm về gặp gỡ,
“Nỗi nhớ” bao ngày,
Phút giây giao thủ
Ăn đủ trận hành…
***
Bão đến nhanh và qua cũng chóng vánh nên phần nào làm tâm trạng thấy thoải mái. Tuy nhiên, bầu trời vẫn bị bao phủ trong màu mây xám đen, u ám. Từng trận mưa nhỏ cứ chốc chốc nổi lên rồi lại tan đi như tâm tình con người vốn chẳng ổn định mấy.
Cảnh sắc ảm đạm xen lẫn cơn gió hiu hắt đem tới cảm giác cô đơn, thiếu vắng điều gì đó đối với những tâm hồn nhạy cảm. Mặc dù vậy, tình hình bắt đầu có vẻ khả quan hơn khi theo thời gian, sự ảnh hưởng của thời tiết tiêu cực này dần thu hẹp...
Nằm trên giường, hồi tưởng lại trận chiến hôm qua, Nam không khỏi toát mồ hôi hột. Sức mạnh cùng tốc độ của những người bị điều khiển vượt xa khả năng bình thường. Có vẻ họ giống như được mở khóa gen như trong truyện “Vô hạn khủng bố” đã đọc.
Anh chàng lẩm bẩm:
- Mấy người ý chắc là tầm cấp 1, còn “ông chú” kia thì không rõ nữa, ông ta có cơ thể dạng năng lượng, mọi đòn đánh vật lý thông thường đều vô tác dụng, chỉ khi dùng các sức mạnh đặc biệt đáp trả thì mới được. Nếu như tiếp tục chiến đâu, e rằng kẻ thua chính là mình. May mà vừa sáng tạo “Phong Lôi cầu”. Nhưng xem ra còn phải luyện tập nhiều cho thuần thục, vì sử dụng nó rất tốn sức lực, lại còn tác dụng phụ.
Theo quan niệm của người xưa, năng lượng lôi điện là thứ có thể công kích mọi loại vật chất, kể cả linh hồn. Thế nên hầu hết các đám ma quỷ... đều sợ Thiên Lôi. Điều này đã được kiểm chứng trong lần đụng độ của Nam với “ông chú”. Cũng quá may mắn vì năng lực của cậu liên quan trực tiếp đến năng lượng này.
“Phong Lôi cầu” - cái tên sặc mùi võ hiệp, là tuyệt chiêu Nam tạo ra dựa trên Rasengan trong Naruto. La Toàn Hoàn là một thuật sáng tạo bởi Namikaze Minato suốt 2 năm, sau đó được Jiraiya phát triển thêm. Nó không cần một thủ ấn nào, thay vào đó hoàn toàn dựa vào khả năng điều khiển chakra của người dùng. Rasengan nghiền nát bất cứ thứ gì nó đụng phải, gây sát thương lớn cũng như nội thương đáng kể. Nếu cần, hiệu lực của đòn tấn công có thể được giảm để không gây nguy hiểm cho mục tiêu.
Ở Naruto, La Toàn Hoàn là thuật dùng kỹ năng biến đổi hình thái, xoay tròn và nén ép chakra. Tương tự tại đây, Nam dùng tốc độ của mình tạo ra quả cầu gió rồi tiếp tục sử dụng sức mạnh có tính chất lôi điện trong người để bao bọc và nén ép nó. Nói thì dễ mà thực tế cực khó khăn. “Xoay gió” chứ không phải “nặn đất”. Việc này đòi hỏi cậu cần tập trung tinh thần cao độ và năng lượng cung cấp cũng chẳng ít.
Điều đặc biệt ở chỗ, tuyệt chiêu của Nam có tác dụng phụ: Nếu không khống chế cẩn thận, nó sẽ hút cạn kiệt sức mạnh, rồi tới cả máu huyết bản thân, thực chẳng khác gì một chiêu tự sát! Lúc đầu, anh chàng đã phải nằm bẹp dí ngoài đồng cỏ cả ngày trời mới lết về nhà nổi.
- A! Sao không nghĩ ra nhỉ? “Năng lượng là số đo chung của mọi chuyển động vật chất (bao gồm các hạt, các loại trường lực…)”. Nếu như dùng cách đấy ngay lúc ra đòn thì biết đâu… Hô hô hô.
Nam nhớ lại ở một tập phim The Flash, Reverse Flash đã sát hại Cisco bằng cách rung động cao tần bàn tay rồi đâm xuyên ngực chàng trai. Nhưng do Flash thay đổi dòng thời gian nên Cisco vẫn sống.
Điều này có vẻ dựa trên nguyên lí “chấn động hạt cao tần”: Những hạt hạ nguyên tử (electron, proton, neutron) khi có khả năng chấn động với tốc độ cực cao thì có thể cắt qua vật chất ở cấp độ phân tử.
Theo như đó, nếu anh chàng làm giống RF, cộng thêm tập trung năng lượng lôi điện để bộc phát lúc xuất chiêu thì sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với dòng chuyển động vật chất. Vì cơ thể ông chú cấu tạo bằng năng lượng nên sự gián đoạn ấy đương nhiên làm xáo trộn, mất ổn định kết cấu thân thể, khiến “bị thương”. Do vậy, khi chạm trán “ông chú” sẽ không còn phải chật vật nữa.
Hiểu đơn giản, ta ném hòn đá vào dòng nước đang chảy thì sẽ tác động một phần tới nó, nếu dùng hẳn khối đá lớn thì không những làm đổi hướng dịch chuyển mà còn có thể chặn luôn dòng chảy.
- Ơ, thế này thì mấy thanh đao kiếm “truyền thuyết” mà “chém sắt như chém bùn” trong mấy phim kiếm hiệp, tiên hiệp Trung Quốc là áp dụng công nghệ này rồi. Cũng hợp lí nhỉ? Hê hê…
“Một con gà xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng: “Ôi mình đẹp trai, ôi mình đẹp trai”…”, chuông điện thoại của Nam vang lên.
[“Oạch! Thằng này thuộc dạng dễ nhìn thôi -_-”].
- A lô tớ nghe… Ờ, đang ở trước cổng này, định đến chơi.
“Xẹt”
Trước mặt Nam là nhà Thành. Đó là căn biệt thự nhà vườn một tầng, được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện đại với tastory màu trắng làm chủ đạo, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, nét sang trọng, thoải mái cũng như tôn lên vẻ đẹp thiết kế.
Ngôi nhà sử dụng những hình khối đơn giản mà cân đối, gợi lên sự chắc chắn, vững chãi. Nét đặc trưng dễ nhận ra là phần mái nhà dốc kiểu Pháp, trên có hai mái nhỏ gắn kính để lấy ánh sáng vào không gian trong nhà từ tầm cao. Hơn nữa, màu ghi sẫm của mái nhà nổi bật trên nền chủ đạo càng tăng vẻ trang nhã và cao quý.Source: Bachngocsach.com
Ấn tượng đầu tiên của bất cứ ai khi bước vào sân trước là khu sân vườn tiểu cảnh rất rộng lớn. Trung tâm của nó là đài phun nước với hình hài phù điêu trang trí cực kì đẹp mắt, xung quanh là bể chứa hình cánh hoa tỏa ra các hướng. Đài phun nước đã tạo nên không gian thoáng mát, không khí trong lành và cảm giác gần gũi với thiên nhiên, tạo sinh khí cùng vẻ hợp phong thủy cho căn biệt thự.
Dù số lần tới chơi không đếm xuể, Nam vẫn cứ trầm trồ ngắm, ước mơ bản thân trong tương lai có thể sắm được ngôi nhà như đứa bạn. Lúc này, một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, thông minh bước ra. Người đó chính là Thành. Cậu ta mỉm cười:
- Vào nhà đi chiến hữu…
Nam khẽ nhăn trán hỏi:
- Có vụ gì thế?
Thành trả lời, điệu bộ úp úp mở mở:
- Hờ hờ, có bí mật, bí mật kinh hoàng, bí mật động trời… Blah blah…
- Có chi thì nói luôn đê, vòng vo tam quốc hoài.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Xem TV đã nhé! Cartoon Network nè, HBO, MTV, “Cô dâu 8 tuổi”, “Định mệnh”, “Tom and Jerry”…
Theo lời Thành nói ra, từng chương trình hiện lên đúng y hệt.
- Ô hay thế, TV chuyển kênh theo giọng nói à?
Nam ngạc nhiên nhưng chuyển giọng ngay:
- Hay là mới hack được và học thuộc lòng một đống tên đấy?
- Thế thì cho gọi kênh bất kì - Thành tự tin đáp.
- Ừ xem… VTC10… Ồ… Star Movie, “Siêu nhân Gao”, “Transfomer”, “Con gà đang đọc truyện này”, “Hồng Lâu Mộng”, “Cô gái Robot”…
Nam kể một loạt và màn trình diễn tương tự xảy ra! Thành lên tiếng:
- Được rồi, lấy điện thoại của cậu ra coi đi.
Nam rút phastory, bất ngờ lại tiếp diễn. Nó tự mở khóa máy, vào phần tin nhắn rồi hiện ra dòng chữ: “Thú vị không?”
- Sừ gôi đề sừ nếếế! Quá tuyệt vời! - Nam há hốc mồm kêu lên.
Thành chậm rãi kể lại:
- Việc này bắt đầu từ một tháng trước, cái ngày có bão mặt trời ý. Gần win trận thì mất điện, đành ra ngoài hóng gió thì thấy bầu trời cả một màu vàng rực. Thế rồi hôm sau, mình phát hiện bản thân có thể điều khiển các thiết bị điện tử…
Nam nhíu mày:
- Ồ, như vậy thì khả năng của tớ giải thích sao nhỉ? Do bị điện giật chăng?
- Hả? Cậu cũng sở hữu siêu năng lực? Nó là gì thế?
Thành vô cùng bất ngờ và thích thú khi thằng bạn thân cũng như mình. Hai tên này mới quen từ hồi cấp 3 nhưng đã nhanh chóng trở nên hợp cạ nhau, nhất là cái khoản game và đồ công nghệ. Bây giờ cả đôi đều trong cùng “hoàn cảnh” thì vui phải biết.
- Xem nhé!
Nam mỉm cười. Tia sáng trắng lóe lên, gió thổi tới, trên tay cậu lúc này là một quả táo. Anh chàng khẽ đưa lên miệng cắn miếng, thong thả nhai.
Thành trợn mắt, kinh ngạc không thôi:
- Trời! Phép thuật hay teleport thế?
- Siêu tốc độ! Nó cũng bắt đầu từ hôm đấy, tớ bị điện giật bất tỉnh cơ, cháy mất “em” điện thoại mới mua. Hiện tại, tốc độ tốc đa có thể đạt tới là 1200 km/h.
- Thú vị, thú vị thật. Những chuyện này cứ tưởng chỉ có trong phim truyện, ai ngờ…
Thành trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Mới đầu phát hiện thấy, ngỡ rằng đang mơ, nay cậu cũng thế, xem ra là hiện thực thật rồi. Mà “tia sáng trắng”, “gió thổi”… Chẳng lẽ cậu chính là Lightning, người được đồn thổi rằng đã cứu thoát bé trai trong hỏa hoạn, bắt trộm, cướp... và mới đây nhất là giải cứu 5 người bị bắt cóc?
Bây giờ, sự ngạc nhiên dần trở thành thán phục trên khuôn mặt kia.
- Hì hì, yes boy! Tớ còn phát hiện ra vụ bắt cóc liên quan tới ngoài ngoài hành tinh nữa. Có vẻ khó tin nhưng nghe này…
Và Nam kể lại mọi việc đã xảy ra. Xong xuôi, Thành liền xoa cằm suy tư:
- Chúng ta cần phải tiếp tục điều tra, nhiều thứ rất phức tạp, không biết các nhà chức trách có động tĩnh gì? Việc này cứ giao cho tớ đi.
Vốn là một Hacker nghiệp dư nhưng không kém tài năng, bây giờ lại có siêu năng lực điều khiển các thiết bị điện tử, tìm kiếm thông tin đối với Thành không quá khó khăn.
- Tớ định thành lập một tổ chức giống như Avenger hay Justice League, cậu thấy thế nào? Có thể tìm ra những người như chúng ta không? - Nam đề xuất.
- Ý tưởng hay đấy! Cứ yên tâm!
Thành khoát tay rồi tiếp tục:
- Nói nhiều chỉ khiến câu chuyện dài hơn thôi. Bây giờ đi làm bữa lẩu nào, tớ mời.
- OK!
***
Hai phạm trù cảnh vật - tình cảm luôn có một mối liên hệ, gắn bó chặt chẽ với nhau. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” chính là thế. Tối nay, trời quang, mưa tạnh, mây mù che kín đã tan đi gần hết, liền cho thấy sự chuyển biến tích cực của thời tiết cũng như tinh thần con người.Source: Bachngocsach.com
Hà Nội buổi tối, những ánh đèn đủ màu sắc tựa sao sa lấp lánh khắp nơi, hợp thành một khung cảnh lung linh huyền ảo. Làn gió thu nhẹ nhàng khẽ thổi, êm ả, mượt mà như mái tóc người thiếu nữ. Những chiếc lá rơi xào xạc, muốn bay tới muôn phương...
Dù “Lang thang tìm kẻ xấu”, trước cảnh sắc này, Nam lại “dạt dào cảm xúc”:
CHÚT SUY TƯ
Trời cao về tối, người vội vã,
Đường phố Hà Nội đã lên đèn,
Cuộc sống hối hả, bon chen
Dòng đời xô đẩy, bao phen sóng cồn,
Trái tim ai bồn chồn, thổn thức,
Trong đêm vắng nhiều lúc lệ rơi,
Muốn mang đến những nụ cười,
Đưa niềm vui tới cho người thương yêu…
“Tinh…”, thông báo Facebook xuất hiện…
- Hả?... Erom Reven?
Anh chàng thấy bất ngờ vì nhân vật lạ hoắc vừa like và comment này. Bản thân đã từng kết bạn đâu? Người ta còn bình luận bằng bài thơ sau:
KHUYÊN
Chẳng dám chém gió,
Xin có câu là:
“Yêu mà không nói,
Chết đói con tim”,
Kiếm tìm “người ấy”,
Đâu phải dễ dàng,
Như đang mò kim,
Vốn chìm đáy biển,
Mọi miền thế giới,
Đi tới muôn nơi,
Nhưng đời đủ dài,
Để mãi yêu thương?
Chặng đường khó khăn,
Nhọc nhằn cản bước,
Muốn được hạnh phúc,
Thì xúc tiến nhanh...
- Ờ... Hay đấy... Xem nào... “Chủ tịch Hội những người yêu thơ Quốc tế”... “Học tại Đại học Bôn Ba”... “Nghề nghiệp Anh hùng Bàn phím”...”.
Đọc những thông tin cá nhân của Erom Reven, Nam thấy khá bất ngờ và buồn cười. Được cái trang FB của anh ta toàn thơ với những hình ảnh: nắng, gió, mây, trăng, hoa, tuyết... rất là đẹp, thơ mộng, lạc quan, yêu đời... Có vẻ đây là con người suy nghĩ vô cùng tích cực...
Ngang qua căn nhà quen thuộc, một cảm giác nhớ nhung trào dâng. Bất chợt, hình bóng vốn khắc sâu trong tâm trí hiện ra trước mắt Nam.
“Kì lạ, sao giờ này cô ấy vẫn ở ngoài? Mà năng lượng trong người mình lại tự dao động là thế nào?”, cậu tự hỏi.
Cô gái đằng kia chính là “em yêu” của Nam. Không phải, là cô gái ở Nhật Bản mới đúng. Cậu không nhận ra được điều này.
Cảm thấy có ai đó đang theo dõi, cô quét ánh mắt về chỗ Nam nhưng chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên. Cô nhíu mày, nhìn về phía căn phòng đang sáng ở tầng 3, cảm xúc quen thuộc như chính bản thân hiện lên. Lúc này, “người yêu thật” cũng nhìn ra ngoài, xung quanh là những đồ vật đang lơ lửng, trong người cũng nhận thức như vậy. Nếu như không có bức tường ngăn cách thì 2 ánh mắt đã gặp nhau.
Một lúc sau, cô gái Nhật Bản quay đi, không định vào nhà.
“Thế này chẳng phải là bỏ nhà ra đi à? Cô ấy gặp chuyện gì buồn vậy?”, Nam lẩm bẩm khi thấy hành động kia.
Bất ngờ, “em yêu” biến mất! Nam ngạc nhiên nhưng rồi…
“Viu, viu”, 2 vật thể lạ bay nhanh tới chỗ cậu.
“Ồ, tránh được ư?”. Cách chỗ Nam đứng khoảng chục mét là thân ảnh cô gái Nhật Bản.
- Này, bây giờ cậu không đi ngủ mà ở ngoài làm gì?
Nam xuất hiện ở sau lưng cô, trên tay cậu là 2 chiếc phi tiêu 4 cánh, soi qua thì hinh như chất liệu bằng gốm.
“Tốc độ quá nhanh hay cậu ta cũng có năng lực Blink như mình? Nghe cách nói, có vẻ cậu ta không có ác ý”. Quan sát Nam, cô gái nghĩ ngợi, nhưng bản thân cũng âm thầm đề phòng.
Blink (Thuấn di) là dịch chuyển tức thời tới một vị trí bất kì, giống với Teleport, tuy nhiên Teleport có phạm vi rất lớn, nhược điểm là năng lượng cần cho mỗi lần di chuyển tiêu tốn hơn nhiều.Source: Bachngocsach.com
- Tôi không quen cậu, cậu là ai? Tia sáng vừa rồi là thế nào? Chẳng lẽ cậu là Lightning như báo chí đồn thổi sao? - Cô gái bình tĩnh hỏi.
- Mình là…
“Sao cô ấy lại không nhận ra nhỉ?”, Nam tỏ vẻ hơi nghi hoặc. Lúc nãy lướt qua cô, cậu biết mình không nhìn lầm, chỉ có mỗi ánh mắt là băng lãnh, lạnh lùng, khác hẳn sự dịu dàng, ấm áp kia.
“Chẳng lẽ là hai nhân cách? Với cả khả năng Blink đó, cô ấy cũng sở hữu siêu năng lực”, Nam thầm suy tư.
Chẳng đợi tên si tình nghĩ lâu, cô gái hiện ra trước mặt và cùng với đó là nắm đấm tương đối dũng mãnh. Nếu dính đòn, chắc thành gấu trúc chứ ít gì. Nam nhanh chóng di chuyển ra chỗ khác nhưng cô cũng theo sát như hình với bóng. Những chiêu thức nhìn nhẹ nhàng, uyển chuyển mà khá uy lực. Có vài lần Nam phân tâm nên bị đánh trúng, lòng kêu khổ.
[“Hờ hờ, gặp mĩ nhân nên “mất hồn” là phải, lại còn là “người trong mơ” nữa:v”].
“Hừm, để xem lần này cậu tránh ra sao?”. Cô gái đột ngột dừng lại, hai tay kết những ấn chú kì lạ, rất nhanh chóng, từ cô tách ra một người nữa y hệt!
“Sặc, cái này không phải dọa người à? “Ảnh phân thân chi thuật” trong Naruto!”, Nam mở to mắt kinh ngạc.
Hai người lại biến mất, xuất hiện trước và sau Nam. Người tung quyền, kẻ phát cước. Trận rượt đuổi từ nhà này sang ngõ khác, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy ánh chớp trắng lóe lên. Cô gái cũng không ra những đòn hiểm mà chỉ giống như đang trêu đùa, muốn biết rõ kẻ kia như thế nào…
Nam tránh né chật vật. Mặc dù cậu có thể lập tức thoát khỏi đây nhưng đầu lại muốn tìm hiểu xem chuyện này là ra sao.
“Bịch”…
Đôi tay Nam bắt chéo nhau, vừa vặn đỡ được cú đấm nhưng cũng bị đẩy xa gần 1m.
“Mạnh thật! Cái nhân cách thứ 2 kia quá khác biệt?”
Chưa xong, lại là cú đá sau lưng, tuy nhiên, cậu đã thoát được…
“Tại sao họ lại đoán ra vị trí di chuyển của mình nhỉ? Chẳng lẽ do học võ? Trình độ này chắc cấp bậc võ sư. Chẳng rõ cô ấy luyện từ lúc nào. Sau này cố gắng biết chút vậy”, anh chàng tự nhủ…
***
Hồi lâu sau, hai cô gái có vẻ mất bình tĩnh, Nam cũng không khá hơn, thâm tâm sốt sắng.
Bất ngờ…
“Bộp, bộp”,
Cả hai ngã xuống và một người biến mất sau làn khói trắng. Cậu đã tăng vọt tốc độ của mình, vượt qua khả năng phản ứng của cô gái và đánh ngất.
- Xin lỗi nhé, tớ bất đắc dĩ…
Bế cô trong lòng, nhìn người ngọc đang lim dim, hương thơm thanh nhã tỏa ra, Nam thấy cảm xúc thật khó tả: có vui, có buồn, có nghẹn ngào, hờn ghen, mất mát… nhưng trên hết là yêu thương trìu mến. Cậu run run cúi xuống định hôn vào trán cô nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
[“Oa oa, thằng ngốc! Làm mỗi thế chứ có gì đâu! -_-”].
Nam lắc đầu thở dài, đưa cô vào nhà. Đặt mĩ nhân lên giường, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Chúc ngủ ngon, tình yêu của tớ.
Nói xong, Nam trở về. “Cô gái thực sự” của cậu lúc này đang nằm với mẹ.Source: Bachngocsach.com
[“Trùng hợp nhỉ? o_O”].
***
Những ngày này...
Khu huấn luyện đặc biệt, Viện Nghiên cứu và Phát triển Siêu Năng Lực…
Hiện tại, có 4 người đang thực hiện những bài tập khác nhau. Một cậu bé chừng 10 tuổi tập bắn bia, vũ khí của cậu là ngón tay! Từng quả cầu lửa mini phóng ra, bay tới bia đạn, có trúng, có trượt. Trên vẻ mặt cậu là nét hăng say. Đây chính là người được Nam giải cứu. Cậu nhóc mới được đưa vào đào tạo một tuần trước.
Ở nơi khác là cảnh băng giá. Một bé gái 12 tuổi đang tập xây một ngôi nhà bằng băng. Từ tay em phóng ra những tia sáng lam sắc xuống dưới chân, cột băng từ từ trồi lên, mang theo bản thân rồi tay kia lần lượt hiện ra các viên gạch băng, xếp chúng lại.
Cách xa chỗ này 300m về phía Bắc, từng luồng sóng âm vô hình lan truyền ra. Người thực hiện là cô gái 18 tuổi, tóc ngắn màu nâu, mắt xanh dương, dáng cao ráo, khỏe mạnh và không kém phần xinh đẹp.
Một cái bia bật lên…
“Bụp”, năng lượng âm thanh từ tay cô đánh vỡ nó. Phản xạ của cô khá nhanh, ngay khi bia ra là xuất thủ.
Đặc biệt hơn cả, tại nơi cách Hùng - Cậu bé Lửa (Fireboy) 500m về hướng Đông, một thân hình nhanh như cắt trong trang phục đặc công Việt Nam đang chuyển mình từ cọc gỗ này sang cọc gỗ khác, tránh né tia laser.
Những cây gỗ có độ cao thấp, đường kính lớn bé khác nhau. Bộ quần áo người này mặc được gắn các con chip điện tử, có tác dụng ghi lại từng thay đổi nhỏ nhất của cơ thể và số lần bị trúng laser.
“Roạt”,
Một họng súng trồi lên từ mặt đất và bắn đạn nhưng người này đã nhảy sang cọc gỗ khác. Lại cái nữa trong lùm cây gần đó. Rất nhiều “em” cứ bất ngờ như thế. Tuy vậy, chàng trai vẫn tương đối dễ dàng tránh thoát, tỷ lệ né đạn là gần 70 phần trăm. Chẳng mấy chốc, các cây súng đều được xử lí gọn gàng.
Lúc này, 3 lính đặc công cũng xuất hiện. Nhanh như chớp, họ lao đến chỗ anh ta, triển khai thế công.
Vẻ mặt chàng trai cực kì bình tĩnh, tâm thần ngưng trọng, ánh mắt sắc bén quan sát, hai tay thủ thế. Một chiến sĩ xông lên ra đòn trước, quyền như vũ bão nhưng người đó khẽ nghiêng thân né được rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay đối thủ đẩy ra xa, giống kiểu dĩ nhu chế cương trong thái cực quyền.
Ngay lập tức, anh lính khác tung cước đá mạnh mẽ vào lưng. Như có mắt sau gáy, chàng trai xoay người, dùng cứng chọi cứng, nắm đấm xuất ra thẳng vào chân, khiến đối phương phải lùi 4 - 5 bước. Người cuối cùng vừa tới, ưng trảo vồ đến nhưng bị cú lên gối chặn lại…
Mặc dù 3 người phối hợp cực kì ăn ý và chặt chẽ, không cho chàng trai ngừng nghỉ, nhưng dường như anh bạn của chúng ta chẳng hề rơi vào thế hạ phong, phản đòn nhanh chóng. Từng chiêu thức đẹp mắt, không kép phần uy mãnh được sử dụng…
“Vù”,
Anh chàng chợt tăng tốc, nhảy lên cọc gỗ, mượn lực tung quyền vào một người lính. Chiến sĩ này phải bắt chéo tay đỡ lấy. Tuy vậy, bản thân vẫn bị dư lực đẩy ngã…
***
Bên trong phòng chỉ huy, các nhà khoa học đang chăm chú theo dõi những màn hình lớn quay cảnh tập luyện, bên cạnh là đống số liệu chỉ số cơ thể. Một nữ cảnh sát quân hàm Trung úy đang cầm trên tay chiếc tablet, quan sát tỉ mỉ biểu hiện của chàng trai kia, trên mặt không khỏi hiện ra nhiều nét kinh hỉ. Dung mạo đoan trang, xinh đẹp, trang phục “hơi” bó sát, tôn lên những đường cong tuyệt mĩ. Thật khó có nam nhân nào “ngoảnh mặt làm ngơ”.
- Tốc độ, phản xạ, sức mạnh của cậu ta thật phi thường, cộng thêm võ thuật vốn sẵn có liền khá nhẹ nhàng đánh bại 3 lính đặc công vô cùng tinh nhuệ… Ờ, trông cũng đẹp trai đó chứ? - Đến đây thì giọng nói chỉ còn lẩm bẩm.
- Hì hì! Chị “kết” rồi hả? Hải là người rất có học thức. Bố là Thiếu tướng quân đội. Mẹ làm ở Bộ Ngoại giao. Chị gái quản lý một khách sạn hạng sang. Cậu ta là trưởng nam trong nhà, sinh viên năm cuối Học viện Kỹ thuật Quân sự, còn độc thân…Source: Bachngocsach.com
Một nữ khoa học gia trẻ tuổi khá giống cô Trung úy, cười nói, dáng vẻ mơ mộng.
- Này! Em thôi cái ánh mắt đó đi, có ông xã rồi mà còn tư tưởng - Nhà khoa học nam đeo kính vừa tới, lên tiếng.
- Anh phải biết nghĩ cho chị của em chứ? Hì hì, khả năng của cậu ấy là nói chuyện được với động vật, sai bảo chúng. Ở nhà nuôi khá nhiều chó, gà, lợn, mèo, chim… đủ cả. Xem nào, đàn gà 100 con nè, vịt 80, chó 2, mèo 5… - Cô gái nhẩm nhẩm, tính tính.
- Trời đất! Cái này mà em cũng biết, chịu thật! - Chàng trai ngạc nhiên, hết nói nổi.
Cô gái nhấp nháy đôi mắt tinh nghịch:
- Phải tìm một người xứng đáng với chị gái xinh đẹp của mình chứ? Mặc dù ít hơn 3 tuổi nhưng có sao đâu, phải không chị Thu?
Nữ Trung úy tên Thu nghiêm nghị:
- Chị lấy cậu ta về để chăn gà, nuôi lợn… à? Huống hồ chị ở đây hoàn toàn là vì công việc, em đừng có nghĩ ngợi lung tung. Được rồi, mọi người quay về vị trí đi, chị cũng cần nghiên cứu nốt đống số liệu này.
- Vâng! không biết chị gái tôi làm việc thật hay mượn cớ “xem người” nhỉ? Hí hí.
Nói xong, cô gái cùng chồng quay đi.
- Thật là… Lớn rồi mà tính còn trẻ con.
Thu lắc đầu, mỉm nụ cười trìu mến…
“Buổi huấn luyện hôm nay kết thúc. Các đồng chí hãy trở về nghỉ ngơi!”, tiếng loa oang oang vang lên…
***
“Đánh người yêu” vì bất đắc dĩ,
Rồi quay bước, nhẹ nhàng rời đi,
Nỗi lòng nào vương vấn tâm trí?
Khiến con người còn mãi nghĩ suy?
Viện Nghiên cứu ở nơi bí mật,
Những nhân vật mang thân phận gì?
Các bạn trẻ luyện tập hăng hái,
Siêu năng lực sẽ giúp ích chi?