Chương : 8
Trong mắt Bảo Nhi cũng có vẻ không tin, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ban đầu muội không muốn để Lý chưởng quầy cõng huynh về, nhưng lão cố ý cõng, muội cũng không có cách nào. Không ngờ Lý chưởng quầy cõng huynh về thật nhẹ nhàng.
Thực nhẹ nhàng?
Triệu Tử Văn biết hắn nặng gần 160 cân (1), một vị tráng hán cõng hắn cũng phải cố hết sức, vậy mà một lão già có thể cõng hắn trở về, Triệu Tử Văn thầm nghĩ, cảm giác Lý chưởng quầy quả thực không đơn giản, nhưng hắn lại không đoán được lão là ai.
Bảo Nhi đưa đũa cho Triệu Tử Văn:
- Triệu đại ca, đều là muội hại huynh
Bảo Nhi cũng biết Triệu đại ca vì nàng mới phát sinh va chạm với bộ khoái, lại không nghĩ bộ khoái động thủ đánh người, còn đánh Triệu đại ca hôn mê, cứ nghĩ tới là đôi mắt lại đỏ lên.
Triệu Tử Văn an ủi:
- Bảo Nhi đừng khóc, muội xem ta có chỗ nào không tốt đâu?
Trong đôi mắt đẹp của Bảo Nhi lóe ra một giọt lệ trong suốt, bộ dáng đáng yêu, dịu dàng, khiến Triệu Tử Văn thật muốn ôm lấy an ủi.
Lý Thiên Chính cũng vội vàng khuyên giải, an ủi:
- Muội muội, muội nhìn hắn khỏe mạnh như trâu thế kia, có chém cho mấy đao cũng không chết được.
Bảo Nhi phá ra cười khúc khích nói:
- Ca ca, muội không đồng ý ca về sau lại nói đại ca như vậy. Hôm nay đại ca còn giúp chúng ta mua một cái cửa hàng, đại ca là ân nhân của chúng ta.
Bảo Nhi đã kể lại mọi việc Triệu Tử Văn làm hôm nay cho Lý Thiên Chính. Lý Thiên Chính hiện tại bội phục hắn vạn phần, đáng tiếc là sắp phải đi, nghĩ vậy Lý Thiên Chính cũng có chút tiếc hận.
Bảo Nhi lúc này tươi cười như hoa lê gặp mưa, hương vị động lòng người, Triệu Tử Văn ngắm nhìn đến ngây cả người
Triệu Tử Văn ăn qua loa rồi ra khỏi phòng, bầu trời tối đen lóe ra ánh trăng thản nhiên, hấp dẫn Triệu Tử văn bước ra ngoài.
Ra khỏi nhà cỏ liền thấy Tây hồ tuyệt mỹ, ban ngày Triệu Tử Văn có thể nhìn ngắm phong cảnh Tây hồ, hít thở không khí mát mẻ. Ở đây không có ô tô, không có khu công nghiệp, cảnh quan tuyệt đẹp, mê người, hết thảy đều tươi mát, tự nhiên. Nhưng Triệu Tử Văn vẫn thích gia đình của chính mình, dù sao ở đó cũng có người thân, bằng hữu đang chờ mình. Buổi tối Triệu Tử Văn có thể leo lên nóc nhà cỏ ngắm sao, hắn thường nghĩ, không biết bố mẹ ở thể giới kia có đang xem sao hay không?
Triệu Tử Văn ra khỏi nhà cỏ, lẳng lặng nhìn không trung, tâm tư ngổn ngang.
- Triệu đại ca!
Một câu gọi bất thình lình thiếu chút nữa hù Triệu Tử Văn hồn vía lên mây.
Triệu Tử Văn ngạc nhiên nhìn Bảo Nhi đang ngồi bên cạnh, cô bé kia leo lên đây khi này vậy, còn lặng lẽ ngồi bên người mình mà mình không phát hiện.
Triệu Tử Văn nhìn cái mũi nhỏ của Bảo Nhi, cười mắng:
- Muội muốn hù chết ta phải không? Đi kiểu gì mà không một tiếng động!!!
- Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý dọa huynh
Bảo Nhi kéo tay Triệu Tử Văn nũng nịu nói.
Vừa mới đùa một chút mà sao cô bé này đã nghe có vẻ giận dỗi thế, Triệu Tử Văn cảm giác bộ ngực vừa dậy thì của Bảo Nhi đang ma sát qua lại trên cánh tay của mình. Cảm giác mềm mại, khoái cảm theo cánh tay truyền đến, còn có mùi thơm thản nhiên phát ra từ thân thể Bảo Nhi, Triệu Tử Văn có chút không kìm nổi cảm giác muốn phạm tội, thật sự là muốn hấp dẫn chết người ta mà!!! Nếu bản thân không kịp rút lui, như vậy thực sẽ phạm trọng tội, Triệu Tử Văn chỉ giả vờ lơ đãng rút tay ra.
- A…
Có thể Triệu Tử Văn rút tay hơi mạnh khiến Lý Bảo Nhi nhất thời không đứng vững, chân trợt té, ngã người xuống.
Triệu Tử Văn tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy cái eo thon nhỏ của Lý Bảo Nhi, vừa vặn ôm Lý Bảo Nhi vào ngực. Nhưng như vậy càng khiến nàng thêm xấu hổ, bộ ngực sữa của Lý Bảo Nhi lại dán vào trước ngực Triệu Tử Văn. Sự mềm mại, co dãn này khiến khoái cảm càng thêm mãnh liệt, mùi thơm của cơ thể Lý Bảo Nhi truyền thẳng tới lỗ mũi Triệu Tử Văn. Mà cơ ngực rắn chắc của Triệu Tử Văn cũng dán vào trước ngực Lý Bảo Nhi, Lý Bảo Nhi cảm giác ấm áp khi được ôm ấp, giống như đang ở trong một nơi an toàn, hơi thở nam tử của Triệu Tử Văn phả vào khiến Lý Bảo Nhi tai mặt đỏ hồng. Hai người mặt đỏ, tim đập hỗn loạn, hô hấp dồn dập, nhịp đập con tim dường như không ngừng gia tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người xấu hổ, không biết nên làm gì, nên nói gì, vì vậy vẫn duy trì tư thế này.
Bỗng nhiên nghĩ lại, nơi này là thế giới cổ đại, nữ tử cổ đại rất coi trọng trinh tiết của mình, Lý Bảo Nhi vừa mới bị mình bế, sẽ không trước tiên là giết mình sau đó tự sát chứ …..Triệu Tử Văn vội buông tay, chột dạ nói với Lý Bảo Nhi:
-Bảo Nhi, vừa rồi là ta nhất thời không cẩn thận.
- Triệu đại ca, đừng nói, mắc cỡ chết
Khuôn mặt Lý Bảo Nhi đỏ ửng, bưng mặt chạy trốn.
Triệu Tử Văn nhìn thân ảnh của Bảo Nhi cười ha hả, lại nhớ tới cha mẹ hắn, trong lòng ảm đạm buồn bã. Nhìn thế giới xa lạ, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một câu ca, lẳng lặng hát:
- Thì ra không phải trắng mà chính là đen
Chỉ có điều ông trời thực sự cho rằng
Phải say mà vẫn tỉnh táo
Phải phạm tội trong khi vẫn là vô tội
Phải kiên cường quá lâu thật mệt mỏi
Muốn ôm lấy người mình yêu mà ngủ thật sâu
Gió bão cuốn đến, trong sự hung hãn có một kiểu vẻ đẹp
Trái tim đã chết đau đớn đến không còn cảm giác
Không gian một màu xám xịt, tôi là ai
Không thể nhớ được hạnh phúc có mùi vị gì
Không còn đường để rút lui
Em là ai, tại sao lại khóc vì tôi
(2)
Bài ca này cứ như thể chuyên viết về Triệu Tử Văn vậy. Đi tới thế giới này, hắn như mất đi trí nhớ trước đây, không biết rốt cuộc hắn là ai, càng không nhớ được tư vị của hạnh phúc. Triệu Tử Văn nhìn không trung màu xám, khàn khàn hát, lơ đãng rớt một giọt nước mắt. Giọt lệ trong suốt sáng tỏ dưới ánh trăng lóe ra hào quang rực rỡ.
-----------------------
- Bảo Nhi sao lại tới đây sớm như vậy
Triệu Tử Văn đợi đến lúc ánh dương quang chiếu rọi, phơi nắng một chút rồi mới thong thả đứng lên, thấy Bảo Nhi không có ở nhà, lại đoán sáng sớm nàng hay tới đây, vì thế hôm nay mới gặp mặt.
- Dạ….
Bảo Nhi nhớ lại tiếng ca u nhã, ưu thương tối hôm qua, giờ lại gặp bộ dáng phóng đãng không kiềm chế của hắn, trong mắt đầy tình cảm dịu dàng.
Triệu Tử Văn thấy Bảo Nhi đã đi tới quầy thuốc, thuốc trong hộp cũng đã lấy ra, trông tiệm cũng đã có vài phần bộ dáng của tiệm giày:
- Bảo Nhi, muội cũng thật có khả năng, nhanh như vậy đã làm xong rồi.
Bảo Nhi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng vui mừng khó tả, nhẹ nhàng nói:
- Không có gì, muội chỉ dậy sớm thôi mà.
Triệu Tử Văn thấy hiệu thuốc bắc chỉ có một mình Bảo Nhi liền hỏi:
- Sao không thấy Lý chưởng quầy?
Bảo Nhi nói:
- Lý chưởng quầy đã lên núi hái thuốc, lão nói phải hai, ba tháng mới quay về.
Lão cũng không nói hiệu thuốc còn thuốc gì, lão nhân này thực cổ quái, đi hai, ba tháng mà không sợ chết đói.
Triệu Tử Văn tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn qua tiệm thuốc bắc đã thay đổi hoàn toàn sau khi Bảo Nhi quét dọn, cảm thấy rất thoải mái, thanh tịnh:
- Khi nào khai trương cửa hàng?
Bảo Nhi để một cái nồi lên quầy, phía dưới là một rổ giày lớn, cười nói:
- Hôm nay có thể, nhưng muội chưa nghĩ ra tên tiệm. Triệu đại ca bác học đa tài, hay là nghĩ cho muội một cái tên đi.
Chú thích:
1. Một cân thời cổ xấp xỉ 0,5 kg thời bây giờ. 160 cân ~ 80 kg thời bây giờ
2. Bài hát: Không Gian Màu Xám
(La Chí Tường)
Lời dịch:
Thì ra không phải trắng mà chính là đen
Chỉ có điều ông trời thực sự cho rằng
Phải say mà vẫn tỉnh táo
Phải phạm tội trong khi vẫn là vô tội
Phải kiên cường quá lâu thật mệt mỏi
Muốn ôm lấy người mình yêu mà ngủ thật sâu
Gió bão cuốn đến, trong sự hung hãn có một kiểu vẻ đẹp
Trái tim đã chết đau đớn đến không còn cảm giác
Không gian một màu xám xịt, tôi là ai
Không thể nhớ được hạnh phúc có mùi vị gì
Không còn đường để rút lui
Em là ai, tại sao lại khóc vì tôi
heh~~~~
Trong mộng thấy một thảo nguyên bừng lên rực rỡ
Phía sau một tấm thân thương tích trở về trước khi quá muộn
Anh chọn không thù hận, mang theo sự yên ổn ra đi thật xa
Tỉnh dậy sau mối hận đến chết vẫn mang theo là đêm dài
Hãy ôm anh để anh khóc trong lòng em.
- Đúng vậy, ban đầu muội không muốn để Lý chưởng quầy cõng huynh về, nhưng lão cố ý cõng, muội cũng không có cách nào. Không ngờ Lý chưởng quầy cõng huynh về thật nhẹ nhàng.
Thực nhẹ nhàng?
Triệu Tử Văn biết hắn nặng gần 160 cân (1), một vị tráng hán cõng hắn cũng phải cố hết sức, vậy mà một lão già có thể cõng hắn trở về, Triệu Tử Văn thầm nghĩ, cảm giác Lý chưởng quầy quả thực không đơn giản, nhưng hắn lại không đoán được lão là ai.
Bảo Nhi đưa đũa cho Triệu Tử Văn:
- Triệu đại ca, đều là muội hại huynh
Bảo Nhi cũng biết Triệu đại ca vì nàng mới phát sinh va chạm với bộ khoái, lại không nghĩ bộ khoái động thủ đánh người, còn đánh Triệu đại ca hôn mê, cứ nghĩ tới là đôi mắt lại đỏ lên.
Triệu Tử Văn an ủi:
- Bảo Nhi đừng khóc, muội xem ta có chỗ nào không tốt đâu?
Trong đôi mắt đẹp của Bảo Nhi lóe ra một giọt lệ trong suốt, bộ dáng đáng yêu, dịu dàng, khiến Triệu Tử Văn thật muốn ôm lấy an ủi.
Lý Thiên Chính cũng vội vàng khuyên giải, an ủi:
- Muội muội, muội nhìn hắn khỏe mạnh như trâu thế kia, có chém cho mấy đao cũng không chết được.
Bảo Nhi phá ra cười khúc khích nói:
- Ca ca, muội không đồng ý ca về sau lại nói đại ca như vậy. Hôm nay đại ca còn giúp chúng ta mua một cái cửa hàng, đại ca là ân nhân của chúng ta.
Bảo Nhi đã kể lại mọi việc Triệu Tử Văn làm hôm nay cho Lý Thiên Chính. Lý Thiên Chính hiện tại bội phục hắn vạn phần, đáng tiếc là sắp phải đi, nghĩ vậy Lý Thiên Chính cũng có chút tiếc hận.
Bảo Nhi lúc này tươi cười như hoa lê gặp mưa, hương vị động lòng người, Triệu Tử Văn ngắm nhìn đến ngây cả người
Triệu Tử Văn ăn qua loa rồi ra khỏi phòng, bầu trời tối đen lóe ra ánh trăng thản nhiên, hấp dẫn Triệu Tử văn bước ra ngoài.
Ra khỏi nhà cỏ liền thấy Tây hồ tuyệt mỹ, ban ngày Triệu Tử Văn có thể nhìn ngắm phong cảnh Tây hồ, hít thở không khí mát mẻ. Ở đây không có ô tô, không có khu công nghiệp, cảnh quan tuyệt đẹp, mê người, hết thảy đều tươi mát, tự nhiên. Nhưng Triệu Tử Văn vẫn thích gia đình của chính mình, dù sao ở đó cũng có người thân, bằng hữu đang chờ mình. Buổi tối Triệu Tử Văn có thể leo lên nóc nhà cỏ ngắm sao, hắn thường nghĩ, không biết bố mẹ ở thể giới kia có đang xem sao hay không?
Triệu Tử Văn ra khỏi nhà cỏ, lẳng lặng nhìn không trung, tâm tư ngổn ngang.
- Triệu đại ca!
Một câu gọi bất thình lình thiếu chút nữa hù Triệu Tử Văn hồn vía lên mây.
Triệu Tử Văn ngạc nhiên nhìn Bảo Nhi đang ngồi bên cạnh, cô bé kia leo lên đây khi này vậy, còn lặng lẽ ngồi bên người mình mà mình không phát hiện.
Triệu Tử Văn nhìn cái mũi nhỏ của Bảo Nhi, cười mắng:
- Muội muốn hù chết ta phải không? Đi kiểu gì mà không một tiếng động!!!
- Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý dọa huynh
Bảo Nhi kéo tay Triệu Tử Văn nũng nịu nói.
Vừa mới đùa một chút mà sao cô bé này đã nghe có vẻ giận dỗi thế, Triệu Tử Văn cảm giác bộ ngực vừa dậy thì của Bảo Nhi đang ma sát qua lại trên cánh tay của mình. Cảm giác mềm mại, khoái cảm theo cánh tay truyền đến, còn có mùi thơm thản nhiên phát ra từ thân thể Bảo Nhi, Triệu Tử Văn có chút không kìm nổi cảm giác muốn phạm tội, thật sự là muốn hấp dẫn chết người ta mà!!! Nếu bản thân không kịp rút lui, như vậy thực sẽ phạm trọng tội, Triệu Tử Văn chỉ giả vờ lơ đãng rút tay ra.
- A…
Có thể Triệu Tử Văn rút tay hơi mạnh khiến Lý Bảo Nhi nhất thời không đứng vững, chân trợt té, ngã người xuống.
Triệu Tử Văn tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy cái eo thon nhỏ của Lý Bảo Nhi, vừa vặn ôm Lý Bảo Nhi vào ngực. Nhưng như vậy càng khiến nàng thêm xấu hổ, bộ ngực sữa của Lý Bảo Nhi lại dán vào trước ngực Triệu Tử Văn. Sự mềm mại, co dãn này khiến khoái cảm càng thêm mãnh liệt, mùi thơm của cơ thể Lý Bảo Nhi truyền thẳng tới lỗ mũi Triệu Tử Văn. Mà cơ ngực rắn chắc của Triệu Tử Văn cũng dán vào trước ngực Lý Bảo Nhi, Lý Bảo Nhi cảm giác ấm áp khi được ôm ấp, giống như đang ở trong một nơi an toàn, hơi thở nam tử của Triệu Tử Văn phả vào khiến Lý Bảo Nhi tai mặt đỏ hồng. Hai người mặt đỏ, tim đập hỗn loạn, hô hấp dồn dập, nhịp đập con tim dường như không ngừng gia tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người xấu hổ, không biết nên làm gì, nên nói gì, vì vậy vẫn duy trì tư thế này.
Bỗng nhiên nghĩ lại, nơi này là thế giới cổ đại, nữ tử cổ đại rất coi trọng trinh tiết của mình, Lý Bảo Nhi vừa mới bị mình bế, sẽ không trước tiên là giết mình sau đó tự sát chứ …..Triệu Tử Văn vội buông tay, chột dạ nói với Lý Bảo Nhi:
-Bảo Nhi, vừa rồi là ta nhất thời không cẩn thận.
- Triệu đại ca, đừng nói, mắc cỡ chết
Khuôn mặt Lý Bảo Nhi đỏ ửng, bưng mặt chạy trốn.
Triệu Tử Văn nhìn thân ảnh của Bảo Nhi cười ha hả, lại nhớ tới cha mẹ hắn, trong lòng ảm đạm buồn bã. Nhìn thế giới xa lạ, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một câu ca, lẳng lặng hát:
- Thì ra không phải trắng mà chính là đen
Chỉ có điều ông trời thực sự cho rằng
Phải say mà vẫn tỉnh táo
Phải phạm tội trong khi vẫn là vô tội
Phải kiên cường quá lâu thật mệt mỏi
Muốn ôm lấy người mình yêu mà ngủ thật sâu
Gió bão cuốn đến, trong sự hung hãn có một kiểu vẻ đẹp
Trái tim đã chết đau đớn đến không còn cảm giác
Không gian một màu xám xịt, tôi là ai
Không thể nhớ được hạnh phúc có mùi vị gì
Không còn đường để rút lui
Em là ai, tại sao lại khóc vì tôi
(2)
Bài ca này cứ như thể chuyên viết về Triệu Tử Văn vậy. Đi tới thế giới này, hắn như mất đi trí nhớ trước đây, không biết rốt cuộc hắn là ai, càng không nhớ được tư vị của hạnh phúc. Triệu Tử Văn nhìn không trung màu xám, khàn khàn hát, lơ đãng rớt một giọt nước mắt. Giọt lệ trong suốt sáng tỏ dưới ánh trăng lóe ra hào quang rực rỡ.
-----------------------
- Bảo Nhi sao lại tới đây sớm như vậy
Triệu Tử Văn đợi đến lúc ánh dương quang chiếu rọi, phơi nắng một chút rồi mới thong thả đứng lên, thấy Bảo Nhi không có ở nhà, lại đoán sáng sớm nàng hay tới đây, vì thế hôm nay mới gặp mặt.
- Dạ….
Bảo Nhi nhớ lại tiếng ca u nhã, ưu thương tối hôm qua, giờ lại gặp bộ dáng phóng đãng không kiềm chế của hắn, trong mắt đầy tình cảm dịu dàng.
Triệu Tử Văn thấy Bảo Nhi đã đi tới quầy thuốc, thuốc trong hộp cũng đã lấy ra, trông tiệm cũng đã có vài phần bộ dáng của tiệm giày:
- Bảo Nhi, muội cũng thật có khả năng, nhanh như vậy đã làm xong rồi.
Bảo Nhi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng vui mừng khó tả, nhẹ nhàng nói:
- Không có gì, muội chỉ dậy sớm thôi mà.
Triệu Tử Văn thấy hiệu thuốc bắc chỉ có một mình Bảo Nhi liền hỏi:
- Sao không thấy Lý chưởng quầy?
Bảo Nhi nói:
- Lý chưởng quầy đã lên núi hái thuốc, lão nói phải hai, ba tháng mới quay về.
Lão cũng không nói hiệu thuốc còn thuốc gì, lão nhân này thực cổ quái, đi hai, ba tháng mà không sợ chết đói.
Triệu Tử Văn tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn qua tiệm thuốc bắc đã thay đổi hoàn toàn sau khi Bảo Nhi quét dọn, cảm thấy rất thoải mái, thanh tịnh:
- Khi nào khai trương cửa hàng?
Bảo Nhi để một cái nồi lên quầy, phía dưới là một rổ giày lớn, cười nói:
- Hôm nay có thể, nhưng muội chưa nghĩ ra tên tiệm. Triệu đại ca bác học đa tài, hay là nghĩ cho muội một cái tên đi.
Chú thích:
1. Một cân thời cổ xấp xỉ 0,5 kg thời bây giờ. 160 cân ~ 80 kg thời bây giờ
2. Bài hát: Không Gian Màu Xám
(La Chí Tường)
Lời dịch:
Thì ra không phải trắng mà chính là đen
Chỉ có điều ông trời thực sự cho rằng
Phải say mà vẫn tỉnh táo
Phải phạm tội trong khi vẫn là vô tội
Phải kiên cường quá lâu thật mệt mỏi
Muốn ôm lấy người mình yêu mà ngủ thật sâu
Gió bão cuốn đến, trong sự hung hãn có một kiểu vẻ đẹp
Trái tim đã chết đau đớn đến không còn cảm giác
Không gian một màu xám xịt, tôi là ai
Không thể nhớ được hạnh phúc có mùi vị gì
Không còn đường để rút lui
Em là ai, tại sao lại khóc vì tôi
heh~~~~
Trong mộng thấy một thảo nguyên bừng lên rực rỡ
Phía sau một tấm thân thương tích trở về trước khi quá muộn
Anh chọn không thù hận, mang theo sự yên ổn ra đi thật xa
Tỉnh dậy sau mối hận đến chết vẫn mang theo là đêm dài
Hãy ôm anh để anh khóc trong lòng em.