Chương : 66
Hạ Bình nhẹ nhàng lắc đầu hướng đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Triệu Tử Văn :
"Ta vẫn muốn nghe chàng hát, đi mà hát cho người ta nghe đi được không ?".
Triệu Tử Văn nghĩ một lát, bây giờ thì hát bài gì cho hợp nhỉ rồi chậm rãi cất lời : " Trên đời này mẹ là người yêu thương ta nhất ,luôn che chở bao bọc cho con ,hạnh phúc sao khi có mẹ ở bên".
"Hạ Văn ,ta thích chàng ,rất thích chàng ..." - Hạ Bình siết chặt vòng tay ôm chặt lấy Triệu Tử Văn thanh âm run rẩy nhỏ dần.
Hạ Bình lắng nghe âm điệu êm dịu của bài hát ru, hai mắt từ từ nhắm lại từ từ đi vào giấc ngủ.
Triệu Tử Văn khẽ cúi đầu xuống nhìn Hạ Bình đang ngả người vào lòng mình ngủ ngon lành, ánh trăng bàng bạc dọi chiếu khuôn mặt kiều nộn, cặp môi hồng tươi hơi chu lên, bộ dáng rất yêu kiều. Không kìm nổi lòng mình Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đặt lên môi Hạ Bình một nụ hôn.
Hạ Bình vẫn còn ngủ ngon lành không hề biết rằng nụ hôn đầu tiên của mình bị Triệu Tử Văn lấy đi như vậy đó.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc Hạ Bình chảy dưới ánh trăng trong lòng có cái gì đó như sự phiền muộn mất mát, hắn nghĩ về tương lại, không biết ngày mai, ngày kia tháng sau năm tói có chuyện gì xảy ra đối với mình không, liệu Triệu Tử Văn hắn có thể mang lại hạnh phúc thực sự cho Hạ Bình và Bảo nhi không?
Đêm càng lúc càng về khuya Triệu Tử Văn không muốn cứ ở lại nóc lầu này cho đến khi trời sáng, liền nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Bình, bế nàng từ trên đỉnh lầu chậm rãi theo cầu thang đi xuống dưới nhà, hắn nhìn xung quanh thấy không có ai mới thở phào một tiếng, hắn bế Hạ Bình vào trong khuê phòng vừa vào đã nhận ra một mùi thơm u nhã. Căn phòng nhìn rất dơn sơ chỉ có một cái bàn xung quanh đặt bốn cái ghế con. Bàn trang điểm cùng chiếc giường nhỏ dùng để ngủ nhưng nơi này rất sạch sẽ, gọn gàng, chỉnh tề. Làm cho người khác khi bước vào đây có cái cảm giác dễ chịu thoái mái.
Triệu Tử Văn nhìn thấy trên giường có đặt một vài con búp bê nhỏ bằng vải . Không khỏi không có chút buồn cười. Tiểu nha đầu này lớn rồi, đã muốn lấy chồng rồi mà vẫn còn chơi búp bê.
Hắn đặt Hạ Bình lên giường ,cẩn thận đắp chăn cho nàng vừa mới chuẩn bị rời đi nhưng lại nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn lại không thể kìm lòng hôn trộm tiểu cô nương này thêm một cái nữa ,nụ hôn lần 2 này làm hắn có chút động tâm ở trong lòng nhưng bây giờ mình mà làm gì thì quả thật là hại vị tiểu cô nương này rồi ,để sau một năm nữa đi.
Nhìn thấy Hạ Bình đã ngủ say, Triệu Tử Văn cũng không muốn quấy râỳ nàng ,lặng lẽ lui ra.
"Đứng lại".
Mới đi ra khỏi cửa Tây môn viện , đang trên đường về phòng thì nghe tiếng gọi. Nhìn lại Triệu Tử Văn toát hết mồ hôi lạnh là đại tiểu thư. Đại tiểu thư đến đây lúc nào , nàng ấy có nhìn thấy mình đi ra từ phòng của Hạ Bình không? Triệu Tử Văn cố gắng bình tĩnh lại , cười nói rất tự nhiên: " Là đại tiểu thư sao ,không phải nàng chiều mai mới về sao?".
Nghe giọn nói của hắn ,Đại tiểu thư tháy trong đó có gì không ổn lắm suy nghĩ một lúc nghiêm giọng hỏi: "Ngươi chạy đến Tây sương viện làm gì?"
Nét mặt Hạ Vũ Tình lạnh như băng tuyết, ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng vào khuôn mặt nàng , Triệu tử Văn càng nhìn càng thấy đẹp, dáng người nàng cũng rất thon thả. Triệu Tử Văn không dám trực tiếp ngắm nàng lậu sợ nhìn lâu tâm trí mất ổn đinh, nếu bị nàng tra hỏi thêm nữa sẽ đem chuyện vừa rồi tông tốc nói ra mất.
Triệu Tử Văn trải qua truyện lần trước bị "đánh đòn ", trong lòng có chút khúc mắc với vị đại tiểu thư này, không nghĩ có thể cùng nàng xây dựng lại quan hệ tốt đẹp như xưa nên thản nhiên nói: " Hôm nay ta không ngủ được muốn ra ngoài đi dạo một lát cho khuây khỏa."-
Hạ Vũ Tình cũng biết chuyện xảy ra với Triệu Tử Văn vào hai ngày trước nàng cảm thấy trong lòn có chút áy náy, nhưng nghĩ chuyện hắn trong lúc vô tình thấy được Hạ Bình tắm rửa, lại tháy tức giận trong lòng âm thanh lạnh lùng nói: " Ngươi đến đấy là có phải là tìm Hạ Bình không?"
"Con mắt nào của nàng thấy ta đến chỗ Hạ Bình"-Triệu Tử Văn cho rằng lần này hắn bị vị đại tiểu thư này hại nên trong giọng nói có phần tức giận.
"Ngươi...."- Hạ Vũ Tình biết lý do vì sao nàng và hắn có sự mâu thuẫn, lỗi lần này cũng một phần do hắn , tức giận trừng mắt hạnh: " Ngươi là đồ vô xỉ , xấu xa , uổng công ta cứu ngươi."
"Ngươi cứu ta?" ,Triệu Tử Văn nở nụ cười chế giễu: " Chẳng biết ai đã nhảy từ trên vách núi xuống trong lúc gấp gáp ôm chặt lấy ngươi , còn nữa vào ban đêm ai không để ý đến cái lạnh giá , đem quần áo nhường hết cho ngươi , buồn cười thật."
Đại tiểu thư nhớ tới chuyện lần trước , lòng nàng vừa mừng vừa lo, nàng rất muốn đem bí mật trong lòng nói ra nhưng nghĩ tới thân phận Triệu Tử Văn chỉ là một thư đồng nhỏ nhỏ thì không thể mở miệng , trong lòng đầy ủy khuất . Mắt đã chảy ra hai hàng lệ.
Trong bụng Hạ Vũ Tình đang đầy oán hận ,định sẽ tiếp tục chất vấn Triệu Tử Văn phải làm cho rõ chuyện hôm nay, chợt thấy một thân ảnh lung lay nghiêng ngả đi về phía mình nhìn kỹ nàng không khỏi nhíu mày.
Đó là Hạ Văn Đăng người đầy mùi rượu trên mặt còn vương mấy vết son, đứng đằng xa vẫn còn ngửi thấy hơi men nồng nặc.
Hạ Vũ Tình xống tới kéo tai hắn, mắng: " Ngươi thấy mình hay lắm sao , chả được tích sự gì không có chí tiến thủ , lại còn chạy tới nơi lâu xanh tầm hoan trác lạc, ngươi có biết thẹn không chứ?"
Bị mắng một hồi hơi men trong người Hạ Văn Đăng bay đi hết hoảng sợ không dám cãi lại chỉ đứng yên cúi đầu nhận sai mắt hướng về phía Triệu Tử Văn cầu cứu.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài vừa rồi hắn cùng đại tiểu thư cãi nhau nảy lửa như vậy, bây giờ muốn nói tốt cho Hạ Văn Đăng đâu có dễ. Mà vị thiếu gia này đi uống rượu ở đâu mà lại bò qua Tây Sương Viện thế này.Tranh thủ lúc đại tiểu thư không chú ý hắn lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau trong phòn điểm tâm Triệu Tử Văn tránh không ngồi cùng Hạ Văn Đăng mà chọn chỗ đối diện với Hạ Bình, hắn sợ thiếu gia chạy tới nói hắn là không có nghĩa khí.
Chỗ ngồi của Triệu Tử Văn rất tốt đối diện với Hạ Bình, hắn không chịu yên tỉnh thoảng hướng về phía tiểu mỹ nhân nháy mắt vài cái. Hạ Bình xấu hổ cúi gầm mặt không dám nhìn lại, làm Triệu Tử Văn không khỏi thở dài: " Làm sao nàng ấy lại không dám ngẩng đầu lên nhỉ ,chỉ là nhìn nhau vài cái thôi mà làm gì mà sợ dữ vậy chứ?"
Ngồi cạnh Hạ Bình, Hạ vũ tình thấy biểu hiện khác lạ của nàng ấy kỳ quái lên tiếng hỏi: " Nha đầu kia ngươi làm sao vậy". Theo bản năng nhìn theo hướng mắt của Hạ Bình.
Triệu Tử Văn đang muốn lần nữa liếc mắt đưa tình với Hạ Bình nhưng lập tức phát hiện ra Hạ Vũ Tình đang nhìn mình vội thu hòi ánh mắt còn làm bộ: " Ái da có gió thổi bụi bay vào mắt ta rồi".
Trong phòng kín lấy đâu ra gió , còn bụi nữa chứ. Hạ Vũ Tình ngay lập tức phát hiện ra sự khác lạ trừng mắt nhìn tên thư đồng đáng ghét kia.
Triệu Tử Văn ung dung nhìn lại đại tiểu thư làm ra bộ dạng rung đùi đắc ý: "Biết thì nói là biết ,không biết thì nói là không biết ,ấy là biết ...."
Thực là một chuyện thống khoái trên đời này,không ngờ mình có thể không coi đại tiểu thư vào đâu cùng Hạ Bình trêu chọc nhau, nếu vị đại tiểu thư kia mà biết chăc phải tức đến nổ con ngươi trog lòng Triệu tử Văn bây giờ không khỏi có chút vui mừng.
Hạ Bình cúi đầu mặt ứng đỏ len lén nhìn lại phía Triệu Tử Văn,đã thấy hắn cười một cách lưu manh xấu xa rồi không khỏi than thở:" Cái tên xấu xa này chẳng biết nghĩ cái quỷ gì trong đầu lúc nãy dám cùng ta trêu đùa không sợ bị đại tiểu thư phát hiện sao?
Triệu Tử Văn nghĩ một lát, bây giờ thì hát bài gì cho hợp nhỉ rồi chậm rãi cất lời : " Trên đời này mẹ là người yêu thương ta nhất ,luôn che chở bao bọc cho con ,hạnh phúc sao khi có mẹ ở bên".
"Hạ Văn ,ta thích chàng ,rất thích chàng ..." - Hạ Bình siết chặt vòng tay ôm chặt lấy Triệu Tử Văn thanh âm run rẩy nhỏ dần.
Hạ Bình lắng nghe âm điệu êm dịu của bài hát ru, hai mắt từ từ nhắm lại từ từ đi vào giấc ngủ.
Triệu Tử Văn khẽ cúi đầu xuống nhìn Hạ Bình đang ngả người vào lòng mình ngủ ngon lành, ánh trăng bàng bạc dọi chiếu khuôn mặt kiều nộn, cặp môi hồng tươi hơi chu lên, bộ dáng rất yêu kiều. Không kìm nổi lòng mình Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đặt lên môi Hạ Bình một nụ hôn.
Hạ Bình vẫn còn ngủ ngon lành không hề biết rằng nụ hôn đầu tiên của mình bị Triệu Tử Văn lấy đi như vậy đó.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc Hạ Bình chảy dưới ánh trăng trong lòng có cái gì đó như sự phiền muộn mất mát, hắn nghĩ về tương lại, không biết ngày mai, ngày kia tháng sau năm tói có chuyện gì xảy ra đối với mình không, liệu Triệu Tử Văn hắn có thể mang lại hạnh phúc thực sự cho Hạ Bình và Bảo nhi không?
Đêm càng lúc càng về khuya Triệu Tử Văn không muốn cứ ở lại nóc lầu này cho đến khi trời sáng, liền nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Bình, bế nàng từ trên đỉnh lầu chậm rãi theo cầu thang đi xuống dưới nhà, hắn nhìn xung quanh thấy không có ai mới thở phào một tiếng, hắn bế Hạ Bình vào trong khuê phòng vừa vào đã nhận ra một mùi thơm u nhã. Căn phòng nhìn rất dơn sơ chỉ có một cái bàn xung quanh đặt bốn cái ghế con. Bàn trang điểm cùng chiếc giường nhỏ dùng để ngủ nhưng nơi này rất sạch sẽ, gọn gàng, chỉnh tề. Làm cho người khác khi bước vào đây có cái cảm giác dễ chịu thoái mái.
Triệu Tử Văn nhìn thấy trên giường có đặt một vài con búp bê nhỏ bằng vải . Không khỏi không có chút buồn cười. Tiểu nha đầu này lớn rồi, đã muốn lấy chồng rồi mà vẫn còn chơi búp bê.
Hắn đặt Hạ Bình lên giường ,cẩn thận đắp chăn cho nàng vừa mới chuẩn bị rời đi nhưng lại nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn lại không thể kìm lòng hôn trộm tiểu cô nương này thêm một cái nữa ,nụ hôn lần 2 này làm hắn có chút động tâm ở trong lòng nhưng bây giờ mình mà làm gì thì quả thật là hại vị tiểu cô nương này rồi ,để sau một năm nữa đi.
Nhìn thấy Hạ Bình đã ngủ say, Triệu Tử Văn cũng không muốn quấy râỳ nàng ,lặng lẽ lui ra.
"Đứng lại".
Mới đi ra khỏi cửa Tây môn viện , đang trên đường về phòng thì nghe tiếng gọi. Nhìn lại Triệu Tử Văn toát hết mồ hôi lạnh là đại tiểu thư. Đại tiểu thư đến đây lúc nào , nàng ấy có nhìn thấy mình đi ra từ phòng của Hạ Bình không? Triệu Tử Văn cố gắng bình tĩnh lại , cười nói rất tự nhiên: " Là đại tiểu thư sao ,không phải nàng chiều mai mới về sao?".
Nghe giọn nói của hắn ,Đại tiểu thư tháy trong đó có gì không ổn lắm suy nghĩ một lúc nghiêm giọng hỏi: "Ngươi chạy đến Tây sương viện làm gì?"
Nét mặt Hạ Vũ Tình lạnh như băng tuyết, ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng vào khuôn mặt nàng , Triệu tử Văn càng nhìn càng thấy đẹp, dáng người nàng cũng rất thon thả. Triệu Tử Văn không dám trực tiếp ngắm nàng lậu sợ nhìn lâu tâm trí mất ổn đinh, nếu bị nàng tra hỏi thêm nữa sẽ đem chuyện vừa rồi tông tốc nói ra mất.
Triệu Tử Văn trải qua truyện lần trước bị "đánh đòn ", trong lòng có chút khúc mắc với vị đại tiểu thư này, không nghĩ có thể cùng nàng xây dựng lại quan hệ tốt đẹp như xưa nên thản nhiên nói: " Hôm nay ta không ngủ được muốn ra ngoài đi dạo một lát cho khuây khỏa."-
Hạ Vũ Tình cũng biết chuyện xảy ra với Triệu Tử Văn vào hai ngày trước nàng cảm thấy trong lòn có chút áy náy, nhưng nghĩ chuyện hắn trong lúc vô tình thấy được Hạ Bình tắm rửa, lại tháy tức giận trong lòng âm thanh lạnh lùng nói: " Ngươi đến đấy là có phải là tìm Hạ Bình không?"
"Con mắt nào của nàng thấy ta đến chỗ Hạ Bình"-Triệu Tử Văn cho rằng lần này hắn bị vị đại tiểu thư này hại nên trong giọng nói có phần tức giận.
"Ngươi...."- Hạ Vũ Tình biết lý do vì sao nàng và hắn có sự mâu thuẫn, lỗi lần này cũng một phần do hắn , tức giận trừng mắt hạnh: " Ngươi là đồ vô xỉ , xấu xa , uổng công ta cứu ngươi."
"Ngươi cứu ta?" ,Triệu Tử Văn nở nụ cười chế giễu: " Chẳng biết ai đã nhảy từ trên vách núi xuống trong lúc gấp gáp ôm chặt lấy ngươi , còn nữa vào ban đêm ai không để ý đến cái lạnh giá , đem quần áo nhường hết cho ngươi , buồn cười thật."
Đại tiểu thư nhớ tới chuyện lần trước , lòng nàng vừa mừng vừa lo, nàng rất muốn đem bí mật trong lòng nói ra nhưng nghĩ tới thân phận Triệu Tử Văn chỉ là một thư đồng nhỏ nhỏ thì không thể mở miệng , trong lòng đầy ủy khuất . Mắt đã chảy ra hai hàng lệ.
Trong bụng Hạ Vũ Tình đang đầy oán hận ,định sẽ tiếp tục chất vấn Triệu Tử Văn phải làm cho rõ chuyện hôm nay, chợt thấy một thân ảnh lung lay nghiêng ngả đi về phía mình nhìn kỹ nàng không khỏi nhíu mày.
Đó là Hạ Văn Đăng người đầy mùi rượu trên mặt còn vương mấy vết son, đứng đằng xa vẫn còn ngửi thấy hơi men nồng nặc.
Hạ Vũ Tình xống tới kéo tai hắn, mắng: " Ngươi thấy mình hay lắm sao , chả được tích sự gì không có chí tiến thủ , lại còn chạy tới nơi lâu xanh tầm hoan trác lạc, ngươi có biết thẹn không chứ?"
Bị mắng một hồi hơi men trong người Hạ Văn Đăng bay đi hết hoảng sợ không dám cãi lại chỉ đứng yên cúi đầu nhận sai mắt hướng về phía Triệu Tử Văn cầu cứu.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài vừa rồi hắn cùng đại tiểu thư cãi nhau nảy lửa như vậy, bây giờ muốn nói tốt cho Hạ Văn Đăng đâu có dễ. Mà vị thiếu gia này đi uống rượu ở đâu mà lại bò qua Tây Sương Viện thế này.Tranh thủ lúc đại tiểu thư không chú ý hắn lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau trong phòn điểm tâm Triệu Tử Văn tránh không ngồi cùng Hạ Văn Đăng mà chọn chỗ đối diện với Hạ Bình, hắn sợ thiếu gia chạy tới nói hắn là không có nghĩa khí.
Chỗ ngồi của Triệu Tử Văn rất tốt đối diện với Hạ Bình, hắn không chịu yên tỉnh thoảng hướng về phía tiểu mỹ nhân nháy mắt vài cái. Hạ Bình xấu hổ cúi gầm mặt không dám nhìn lại, làm Triệu Tử Văn không khỏi thở dài: " Làm sao nàng ấy lại không dám ngẩng đầu lên nhỉ ,chỉ là nhìn nhau vài cái thôi mà làm gì mà sợ dữ vậy chứ?"
Ngồi cạnh Hạ Bình, Hạ vũ tình thấy biểu hiện khác lạ của nàng ấy kỳ quái lên tiếng hỏi: " Nha đầu kia ngươi làm sao vậy". Theo bản năng nhìn theo hướng mắt của Hạ Bình.
Triệu Tử Văn đang muốn lần nữa liếc mắt đưa tình với Hạ Bình nhưng lập tức phát hiện ra Hạ Vũ Tình đang nhìn mình vội thu hòi ánh mắt còn làm bộ: " Ái da có gió thổi bụi bay vào mắt ta rồi".
Trong phòng kín lấy đâu ra gió , còn bụi nữa chứ. Hạ Vũ Tình ngay lập tức phát hiện ra sự khác lạ trừng mắt nhìn tên thư đồng đáng ghét kia.
Triệu Tử Văn ung dung nhìn lại đại tiểu thư làm ra bộ dạng rung đùi đắc ý: "Biết thì nói là biết ,không biết thì nói là không biết ,ấy là biết ...."
Thực là một chuyện thống khoái trên đời này,không ngờ mình có thể không coi đại tiểu thư vào đâu cùng Hạ Bình trêu chọc nhau, nếu vị đại tiểu thư kia mà biết chăc phải tức đến nổ con ngươi trog lòng Triệu tử Văn bây giờ không khỏi có chút vui mừng.
Hạ Bình cúi đầu mặt ứng đỏ len lén nhìn lại phía Triệu Tử Văn,đã thấy hắn cười một cách lưu manh xấu xa rồi không khỏi than thở:" Cái tên xấu xa này chẳng biết nghĩ cái quỷ gì trong đầu lúc nãy dám cùng ta trêu đùa không sợ bị đại tiểu thư phát hiện sao?