Chương : 63
Ba ngày sau bên trong nội đường Hạ phủ.
Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế, nhìn Hạ Vũ Tình đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Từ ngày con trở về, vì sao luôn trốn tránh mẫu thân."
Hạ Vũ Tình trầm mặc cả nửa ngày, thấy mẫu thân nhìn chằm chằm thẳng về phía nàng, lẩm bẩm nói: "Việc này…những ngày qua con có rất nhiều việc phải làm."
Phu nhân lắc đầu, thử hỏi: "Tình nhi, ta phát giác con thay đổi rất nhiều, có phải là ngày ấy rơi xuống vách núi, con cùng Hạ Văn hắn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì..."
Trong lòng Hạ Vũ Tình nhất thời giật thót lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng nói: "Con không có cùng Hạ Văn làm ra việc gì không phải... ."
Hạ phu nhân chính là từ bộ dáng cùng lời nói của nàng phát hiện ra có chút căng thẳng, liền cảm thấy có chuyện kì quái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đêm đó hắn rốt cuộc có hay không khi dễ ngươi?"
Hạ Vũ Tình tất nhiên hiểu ý của mẫu thân, nhưng đêm đó Hạ Văn căn bản không có khi dễ nàng, mà là... . Nàng nghẹn ngào vài tiếng, lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng lo lắng phát cuống lên, nhất thời bổ nhào vào lòng Hạ phu nhân, oa oa khóc vang lên.
"Khá lắm Hạ Văn, ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào có Tần đại nhân ra mặt, mà bổn phu nhân không dám làm gì ngươi a." Hạ phu nhân hung hăng vỗ mạnh vào bàn, vẻ mặt hung hăng nói
"Mẫu thân không cần" Hạ Vũ Tình lệ quang như mưa, vội vàng giữ chặt váy mẫu thân khẩn cầu nói.
Hạ phu nhân nghe xong tức khắc lặng người đi, chẳng lẽ nữ nhi mình đối với tên thư đồng... Hạ phu nhân nghĩ vậy, kinh hô một tiếng: "Hoang đường!"
Hạ Vũ Tình thấy mẫu thân nổi giận, nước mắt lại càng cuồn cuộn chảy xuống, khóc lớn nói: "Chuyện này không có liên quan đến Hạ Văn, là con tự nguyện." Hạ Vũ Tình vỗi vàng đem chuyện ngày hôm đó ngã xuống vực sâu kể lại một lượt cho mẫu thân.
Hạ phu nhân nghe nàng nói xong, bất đắc dĩ thở dài: "Thật không nghĩ tới tên Hạ Văn này lại có trí tuệ cùng khí độ như vậy, con cứu hắn cũng không có gì đáng trách, nhưng là con lại bồi tiếp trên người hắn…" Hạ phu nhân lại thở dài thật sâu, đối với nữ nhi mất đi trinh tiết, thì vô luận là vì nguyên nhân gì, nàng đều là thập phần căm tức: "Chuyện này con không cần phải xen vào , để ta xử lý."
"Mẫu thân, người không cần trách cứ Hạ Văn, đều là con nguyện ý" Hạ Vũ Tình khóc lóc nói.
"Ta đang có ý định…" Trong mắt Hạ phu nhân lóe ra tinh quang, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Hạ Văn, phu nhân gọi,bảo ngươi mau tới nội đường gặp người" Hạ Thu đứng trước cửa phòng của Triệu Tử Văn hô lớn.
Những ngày này Triệu Tử Văn chính là đi sớm về muộn, bận rộn vô cùng, mỗi ngày sáng sớm thì đến cùng Điền Hổ luyện võ, bồi tiếp thiếu gia đọc sách, sau đó còn phải đi đến cửa hàng hỗ trợ Bảo Nhi kinh doanh, chỉ là cũng không có uổng công, hắn cảm giác được võ công có chút tiến lên, chiến lược kinh doanh của cửa hàng đã hoàn thiện và phát triển hơn, sinh ý so với ngày trước còn muốn tăng hơn vài phần.
"A, đã biết " Triệu Tử Văn mới vừa luyện trung bình tấn xong, chợt nghe thấy Hạ phu nhân muốn tìm hắn, vội hướng ngoài phòng trả lời.
Triệu Tử Văn cũng không biết phu nhân muốn tìm hắn là vì chuyện gì, hắn đi đến ngoài nội đường, liền thấy hộ viện (bảo vệ) cầm một cây côn thô to trong tay đứng giữ ngoài cửa, khí thế này khiến hắn không nhịn nổi nuốt một ngụm nước miếng lớn.
Hắn đi vào nội đường lúc, phát hiện chỉ thiếu Hạ Vũ Tình là không có tới, những người khác không ngờ cũng đều đến đông đủ, Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế tại chính giữa, mà Hạ Văn Đăng cùng Hạ Bình ngồi ở hai bên, quản gia đứng ở bên cạnh Hạ phu nhân, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn về phía hắn, chỉ có quản gia cúi đầu, hiển nhiên là do lần trước bị Triệu Tử Văn hù dọa sợ tới mất mật, cả ngày cũng đều trốn tránh hắn.
Triệu Tử Văn cảm giác có chút không hợp lý, lúc hắn nhìn về phía Hạ Bình, liền phát hiện trong mắt nàng có chút thần sắc lo lắng, cô nàng này khi nào thì bắt đầu học được biết quan tâm người khác? Chẳng lẻ thật sự có nguy hiểm?
"Hạ Văn, ngươi đã biết tội chưa?" Hạ phu nhân sắc mặt trầm trọng hướng Triệu Tử Văn nói: "Ngươi không ngờ lại bị hủy đi trinh tiết" Hạ phu nhân nhất thời lại không dám nói ra tên Hạ Vũ Tình, hàm hồ nói.
Trinh tiết? Triệu Tử Văn chỉ biết hắn không cẩn thận nhìn Hạ Bình tắm rửa, nên mới mắc tội, liền liếc nhìn Hạ Bình một cái, khẳng định là do nha đầu kia nói, một khi phu nhân cũng đã biết, hắn đành phải tỏ vẻ đau khổ vội vàng phản bác nói: "Phu nhân, ngày ấy ta thật sự là trong lúc vô tình mới nhìn thấy Hạ Bình tắm rửa !"
Hạ phu nhân sắc mặt ửng đỏ khinh thường nói: "Ta không có hỏi ngươi chuyện này, ta là đang hỏi ngươi, ngày đó ngươi cùng với Tình Nhi ở dưới vực sâu một đêm, có hủy đi trinh tiết của nàng."
Mẹ nó, nguyên lai không phải hỏi cái này, nhưng chính mình lại thú nhận, chuyện này không phải tự mình vả vào mặt mình sao, như thế nào chưa đánh đã khai?
Triệu Tử Văn đem chuyện ngày đó nhìn thấy Hạ Bình tắm nói ra, nàng nghe xong liền xấu hổ đỏ mặt, từ sau sao còn dám nhìn mặt mũi người khác nữa, nước mặt từ từ chảy xuống, khóc lớn mắng: "Hạ Văn, ta hận ngươi chết đi được, ô ô..." Nói xong vội quay mặt khóc bỏ chạy ra ngoài.
"Mẹ nó, ta bị làm sao vậy?" Triệu Tử Văn hung hăng vỗ xuống đầu mình một cái.
Hạ phu nhân thấy Hạ Bình bưng mặt khóc chạy ra ngoài, cả giận nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta tội mới nợ cũ tính toán luôn một thể đi!"
Triệu Tử Văn cũng không chịu thua nói: "Chuyện của Hạ Bình ta công nhận là do ta làm, nhưng đêm đó bị rớt xuông vực sâu, ta cùng với Đại tiểu thư chỉ là ở cùng một chỗ ngủ một đêm, ta chưa bao giờ khinh bạc nàng, làm gì có chuyện sai trái nào?"
Hạ phu nhân không hề biết tình tiết bên trong, nhưng là nàng cũng không có quản nhiều như vậy, bất chấp đạo lý phản bác nói: "Cô nam quả nữ chung sống một đêm, nói ra thì đó chính là vũ nhục phá hủy trinh tiết của nữ nhân, ta nói quả không có sai."
Triệu Tử Văn thấy Hạ phu nhân này căn bản là cố tình gây sự, liền hừ mạnh một tiếng cũng không thèm phản bác nàng.
Hạ phu nhân thấy Triệu Tử Văn không nói gì, vội nói tiếp: "Ngươi cũng đã thừa nhận, ngươi không chỉ có phá đi trinh tiết của Hạ Bình, mà còn phá hủy trinh tiết của cả Tình Nhi, hiện tại ta liền đánh ngươi năm mươi gậy, coi như là khiển trách ngươi thấy sao?"
Hiện tại, Hạ phu nhân chỉ biết Tình nhi không thể cùng tên tiểu thư đồng này kết duyên, đối với chuyện của hắn cùng Hạ Bình, cũng không phải quá để ý, lại nghĩ tới chuyện ngày đó Hạ Văn liều mình cứu giúp, cũng không có làm quá, chỉ cần hắn biết thân biết phận là được.
Nhìn thấy thấy thân ảnh của Hạ Bình bỏ đi, trong lòng Triệu Tử Văn thầm xin lỗi nàng, nhưng là hắn cũng không dễ dàng chịu để cho người khác đánh mình, cả giận nói: "Nếu phu nhân đã khinh người như vậy, cái chức thư đồng này, ta không muốn làm nữa."
"Người tới!" Hạ phu nhân nhớ tới tài năng, trí tuệ của Triệu Tử Văn, thật không muốn để hắn rời đi, nhưng là vẫn phải chỉnh hắn để cho hắn biết thân biết phận.
"Mẹ nó…" Triệu Tử Văn tức giận mắng một tiếng, chuẩn bị cùng phu nhân trở mặt, bỏ lệnh bài của mình ra.
"Chậm đã!" Hạ Văn Đăng đột nhiên đứng lên, hướng về hộ viện hô một tiếng.
Hai gã hộ viện vì thế lại thối lui đứng sang một bên, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Hạ phu nhân.
Thấy Hạ Văn Đăng đứng ra ngăn cản giúp mình, Triệu Tử Văn thò tay vào trong ngực đem lệnh bài cất trở lại, trong lòng hắn phẫn nộ, khẳng định là Đại tiểu thư cùng phu nhân liên kết để chỉnh hắn, muốn nhắc nhở hắn không được đem chuyện này nói ra, mẹ nó, uổng công ta vất vả cứu ngươi, đúng là nữ nhân vong ân phụ nghĩa.
Hạ phu nhân nhíu mày một cái: "Chẳng lẽ con ngay cả lời mẫu thân cũng dám cãi sao?"
Hạ Văn Đăng vội vàng khoát tay: "Con không dám, con chỉ sợ là Hạ Văn phản kháng không chịu, nên muốn cùng hắn nói chuyện."
"Ngươi mau để cho mẫu thân ta đánh vài gậy là đủ" Hạ Văn Đăng biết tính tình hắn quật cường, như thế lại dễ dàng để mình chịu đòn roi, có lẽ rất có thể sẽ cùng mẫu thân mình trở mặt, liên đến bên cạnh hắn nói.
Ở trước mặt nhiều người như vậy chịu đòn? Triệu Tử Văn sao có thể chấp nhận điều này, kiên quyết lắc đầu nói: "Không được! Ta chết cũng sẽ không để bị mình phải chịu đòn roi."
Ngoài cửa hộ viện đi tới, nói nhỏ vào tai Triệu Tử Văn mấy câu: "Ngươi mau nằm sấp xuống, chúng ta sẽ nhẹ tay một chút, ngươi chỉ cần giả vờ kêu lớn là được."
Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế, nhìn Hạ Vũ Tình đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Từ ngày con trở về, vì sao luôn trốn tránh mẫu thân."
Hạ Vũ Tình trầm mặc cả nửa ngày, thấy mẫu thân nhìn chằm chằm thẳng về phía nàng, lẩm bẩm nói: "Việc này…những ngày qua con có rất nhiều việc phải làm."
Phu nhân lắc đầu, thử hỏi: "Tình nhi, ta phát giác con thay đổi rất nhiều, có phải là ngày ấy rơi xuống vách núi, con cùng Hạ Văn hắn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì..."
Trong lòng Hạ Vũ Tình nhất thời giật thót lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng nói: "Con không có cùng Hạ Văn làm ra việc gì không phải... ."
Hạ phu nhân chính là từ bộ dáng cùng lời nói của nàng phát hiện ra có chút căng thẳng, liền cảm thấy có chuyện kì quái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đêm đó hắn rốt cuộc có hay không khi dễ ngươi?"
Hạ Vũ Tình tất nhiên hiểu ý của mẫu thân, nhưng đêm đó Hạ Văn căn bản không có khi dễ nàng, mà là... . Nàng nghẹn ngào vài tiếng, lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng lo lắng phát cuống lên, nhất thời bổ nhào vào lòng Hạ phu nhân, oa oa khóc vang lên.
"Khá lắm Hạ Văn, ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào có Tần đại nhân ra mặt, mà bổn phu nhân không dám làm gì ngươi a." Hạ phu nhân hung hăng vỗ mạnh vào bàn, vẻ mặt hung hăng nói
"Mẫu thân không cần" Hạ Vũ Tình lệ quang như mưa, vội vàng giữ chặt váy mẫu thân khẩn cầu nói.
Hạ phu nhân nghe xong tức khắc lặng người đi, chẳng lẽ nữ nhi mình đối với tên thư đồng... Hạ phu nhân nghĩ vậy, kinh hô một tiếng: "Hoang đường!"
Hạ Vũ Tình thấy mẫu thân nổi giận, nước mắt lại càng cuồn cuộn chảy xuống, khóc lớn nói: "Chuyện này không có liên quan đến Hạ Văn, là con tự nguyện." Hạ Vũ Tình vỗi vàng đem chuyện ngày hôm đó ngã xuống vực sâu kể lại một lượt cho mẫu thân.
Hạ phu nhân nghe nàng nói xong, bất đắc dĩ thở dài: "Thật không nghĩ tới tên Hạ Văn này lại có trí tuệ cùng khí độ như vậy, con cứu hắn cũng không có gì đáng trách, nhưng là con lại bồi tiếp trên người hắn…" Hạ phu nhân lại thở dài thật sâu, đối với nữ nhi mất đi trinh tiết, thì vô luận là vì nguyên nhân gì, nàng đều là thập phần căm tức: "Chuyện này con không cần phải xen vào , để ta xử lý."
"Mẫu thân, người không cần trách cứ Hạ Văn, đều là con nguyện ý" Hạ Vũ Tình khóc lóc nói.
"Ta đang có ý định…" Trong mắt Hạ phu nhân lóe ra tinh quang, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Hạ Văn, phu nhân gọi,bảo ngươi mau tới nội đường gặp người" Hạ Thu đứng trước cửa phòng của Triệu Tử Văn hô lớn.
Những ngày này Triệu Tử Văn chính là đi sớm về muộn, bận rộn vô cùng, mỗi ngày sáng sớm thì đến cùng Điền Hổ luyện võ, bồi tiếp thiếu gia đọc sách, sau đó còn phải đi đến cửa hàng hỗ trợ Bảo Nhi kinh doanh, chỉ là cũng không có uổng công, hắn cảm giác được võ công có chút tiến lên, chiến lược kinh doanh của cửa hàng đã hoàn thiện và phát triển hơn, sinh ý so với ngày trước còn muốn tăng hơn vài phần.
"A, đã biết " Triệu Tử Văn mới vừa luyện trung bình tấn xong, chợt nghe thấy Hạ phu nhân muốn tìm hắn, vội hướng ngoài phòng trả lời.
Triệu Tử Văn cũng không biết phu nhân muốn tìm hắn là vì chuyện gì, hắn đi đến ngoài nội đường, liền thấy hộ viện (bảo vệ) cầm một cây côn thô to trong tay đứng giữ ngoài cửa, khí thế này khiến hắn không nhịn nổi nuốt một ngụm nước miếng lớn.
Hắn đi vào nội đường lúc, phát hiện chỉ thiếu Hạ Vũ Tình là không có tới, những người khác không ngờ cũng đều đến đông đủ, Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế tại chính giữa, mà Hạ Văn Đăng cùng Hạ Bình ngồi ở hai bên, quản gia đứng ở bên cạnh Hạ phu nhân, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn về phía hắn, chỉ có quản gia cúi đầu, hiển nhiên là do lần trước bị Triệu Tử Văn hù dọa sợ tới mất mật, cả ngày cũng đều trốn tránh hắn.
Triệu Tử Văn cảm giác có chút không hợp lý, lúc hắn nhìn về phía Hạ Bình, liền phát hiện trong mắt nàng có chút thần sắc lo lắng, cô nàng này khi nào thì bắt đầu học được biết quan tâm người khác? Chẳng lẻ thật sự có nguy hiểm?
"Hạ Văn, ngươi đã biết tội chưa?" Hạ phu nhân sắc mặt trầm trọng hướng Triệu Tử Văn nói: "Ngươi không ngờ lại bị hủy đi trinh tiết" Hạ phu nhân nhất thời lại không dám nói ra tên Hạ Vũ Tình, hàm hồ nói.
Trinh tiết? Triệu Tử Văn chỉ biết hắn không cẩn thận nhìn Hạ Bình tắm rửa, nên mới mắc tội, liền liếc nhìn Hạ Bình một cái, khẳng định là do nha đầu kia nói, một khi phu nhân cũng đã biết, hắn đành phải tỏ vẻ đau khổ vội vàng phản bác nói: "Phu nhân, ngày ấy ta thật sự là trong lúc vô tình mới nhìn thấy Hạ Bình tắm rửa !"
Hạ phu nhân sắc mặt ửng đỏ khinh thường nói: "Ta không có hỏi ngươi chuyện này, ta là đang hỏi ngươi, ngày đó ngươi cùng với Tình Nhi ở dưới vực sâu một đêm, có hủy đi trinh tiết của nàng."
Mẹ nó, nguyên lai không phải hỏi cái này, nhưng chính mình lại thú nhận, chuyện này không phải tự mình vả vào mặt mình sao, như thế nào chưa đánh đã khai?
Triệu Tử Văn đem chuyện ngày đó nhìn thấy Hạ Bình tắm nói ra, nàng nghe xong liền xấu hổ đỏ mặt, từ sau sao còn dám nhìn mặt mũi người khác nữa, nước mặt từ từ chảy xuống, khóc lớn mắng: "Hạ Văn, ta hận ngươi chết đi được, ô ô..." Nói xong vội quay mặt khóc bỏ chạy ra ngoài.
"Mẹ nó, ta bị làm sao vậy?" Triệu Tử Văn hung hăng vỗ xuống đầu mình một cái.
Hạ phu nhân thấy Hạ Bình bưng mặt khóc chạy ra ngoài, cả giận nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta tội mới nợ cũ tính toán luôn một thể đi!"
Triệu Tử Văn cũng không chịu thua nói: "Chuyện của Hạ Bình ta công nhận là do ta làm, nhưng đêm đó bị rớt xuông vực sâu, ta cùng với Đại tiểu thư chỉ là ở cùng một chỗ ngủ một đêm, ta chưa bao giờ khinh bạc nàng, làm gì có chuyện sai trái nào?"
Hạ phu nhân không hề biết tình tiết bên trong, nhưng là nàng cũng không có quản nhiều như vậy, bất chấp đạo lý phản bác nói: "Cô nam quả nữ chung sống một đêm, nói ra thì đó chính là vũ nhục phá hủy trinh tiết của nữ nhân, ta nói quả không có sai."
Triệu Tử Văn thấy Hạ phu nhân này căn bản là cố tình gây sự, liền hừ mạnh một tiếng cũng không thèm phản bác nàng.
Hạ phu nhân thấy Triệu Tử Văn không nói gì, vội nói tiếp: "Ngươi cũng đã thừa nhận, ngươi không chỉ có phá đi trinh tiết của Hạ Bình, mà còn phá hủy trinh tiết của cả Tình Nhi, hiện tại ta liền đánh ngươi năm mươi gậy, coi như là khiển trách ngươi thấy sao?"
Hiện tại, Hạ phu nhân chỉ biết Tình nhi không thể cùng tên tiểu thư đồng này kết duyên, đối với chuyện của hắn cùng Hạ Bình, cũng không phải quá để ý, lại nghĩ tới chuyện ngày đó Hạ Văn liều mình cứu giúp, cũng không có làm quá, chỉ cần hắn biết thân biết phận là được.
Nhìn thấy thấy thân ảnh của Hạ Bình bỏ đi, trong lòng Triệu Tử Văn thầm xin lỗi nàng, nhưng là hắn cũng không dễ dàng chịu để cho người khác đánh mình, cả giận nói: "Nếu phu nhân đã khinh người như vậy, cái chức thư đồng này, ta không muốn làm nữa."
"Người tới!" Hạ phu nhân nhớ tới tài năng, trí tuệ của Triệu Tử Văn, thật không muốn để hắn rời đi, nhưng là vẫn phải chỉnh hắn để cho hắn biết thân biết phận.
"Mẹ nó…" Triệu Tử Văn tức giận mắng một tiếng, chuẩn bị cùng phu nhân trở mặt, bỏ lệnh bài của mình ra.
"Chậm đã!" Hạ Văn Đăng đột nhiên đứng lên, hướng về hộ viện hô một tiếng.
Hai gã hộ viện vì thế lại thối lui đứng sang một bên, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Hạ phu nhân.
Thấy Hạ Văn Đăng đứng ra ngăn cản giúp mình, Triệu Tử Văn thò tay vào trong ngực đem lệnh bài cất trở lại, trong lòng hắn phẫn nộ, khẳng định là Đại tiểu thư cùng phu nhân liên kết để chỉnh hắn, muốn nhắc nhở hắn không được đem chuyện này nói ra, mẹ nó, uổng công ta vất vả cứu ngươi, đúng là nữ nhân vong ân phụ nghĩa.
Hạ phu nhân nhíu mày một cái: "Chẳng lẽ con ngay cả lời mẫu thân cũng dám cãi sao?"
Hạ Văn Đăng vội vàng khoát tay: "Con không dám, con chỉ sợ là Hạ Văn phản kháng không chịu, nên muốn cùng hắn nói chuyện."
"Ngươi mau để cho mẫu thân ta đánh vài gậy là đủ" Hạ Văn Đăng biết tính tình hắn quật cường, như thế lại dễ dàng để mình chịu đòn roi, có lẽ rất có thể sẽ cùng mẫu thân mình trở mặt, liên đến bên cạnh hắn nói.
Ở trước mặt nhiều người như vậy chịu đòn? Triệu Tử Văn sao có thể chấp nhận điều này, kiên quyết lắc đầu nói: "Không được! Ta chết cũng sẽ không để bị mình phải chịu đòn roi."
Ngoài cửa hộ viện đi tới, nói nhỏ vào tai Triệu Tử Văn mấy câu: "Ngươi mau nằm sấp xuống, chúng ta sẽ nhẹ tay một chút, ngươi chỉ cần giả vờ kêu lớn là được."