Chương : 58
"Tiểu hồ ly!" Lý Thanh Chiếu cân nhắc cả nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được đạo lý trong đó, trêu đùa nói.
Triệu Tử Văn đắc ý cười cười, đây là hắn vừa rồi đột nhiên nghĩ đến , đây cùng là sách lược để đẩy mạnh tiêu thụ mà thôi, tích lũy số lượng sản phẩm lớn, giữ độc quyền về... Tiểu điếm thường cũng đã sử dụng loại sách lược này, mà loại hình thức này kiếm đước nhiều tiền lợi nhuận hơn, mà không phải tốn tiền, cho nên sẽ không lỗ vốn, như thường kiếm tiền, còn có thể phát ra quảng cáo.
Mùa thu tại Tây hồ ngao du, ngày ngắm hoa quế, đêm ngắm trăng. Quế hoa lấy từ ở Nam Sơn về thung lũng Mãn Giác rất đẹp. Thung lũng Mãn Giác ở vào phía nam Tây Hồ, là thôn ở giữa Nam Cao phong và Bạch Hạc phong. Hoa quế là hoa của Hàng Châu. Hoa quế trồng ở Tây hồ nở rộ lúc sáng sớm.
Lý Thanh Chiếu cùng Triệu Tử Văn bước chậm trong rừng hoa quế tại thung lũng Mãn Giác, ngày xuân hoa cúc tại đây nở rộ, vào mùa thu phía sau trồng hồng quả, cảnh sắc hài hòa. Hơn nữa ven đường thung lũng Mãn Giác, thực có có nhiều hơn bảy nghìn cây quế hoa, có kim quế, ngân quế, đan quế các giống. Mỗi khi vào lễ kim thu (mùa thu vàng), hoa quỳnh như ngọc, muôn hoa đua thắm khoe sắc, hương hoa bay khắp ngàn dặm, thấm vào phế phủ, khi trước có tên là " thung lũng đầy hoa quế" .
Hồi Triệu Tử Văn học ở đại học Triết Giang, dĩ nhiên cũng đã đi qua nơi này, nhưng trong thế giới hiện đại đầy tiếng ồn ầm ĩ cùng ô nhiễm, còn nay tại thế giới cổ đại lại có cảm giác thoải mái, tự nhiên, hắn bị chính loại hơi thở của thiên nhiên này hấp dẫn, nhịn không được dừng cước bộ, ngắm vẻ đẹp mỹ lệ của cảnh sắc này.
"Triệu đại ca, ngươi xem kìa rất nhiều tài tử chờ chúng ta" Lý Thanh Chiếu đã cùng Triệu Tử Văn thật là quen thuộc , trên đường đi tới đây cùng hắn nói chuyện rất là vui vẻ, nàng liền đổi cách xưng hộ từ Triệu công tử thành Triệu đại ca.
Triệu Tử Văn theo hướng chỉ của nàng nhìn lại, gặp một đám tài tử tiểu thư đang đứng ở trong rừng quế hoa, bọn họ thỉnh thoảng suy nghĩ, miệng chẳng biết lẩm bẩm cái gì, một khi đã là thi từ hội, khẳng định là đang làm thi từ , chẳng qua hắn nghe Lý Thanh Chiếu nói, buổi hôm nay thì làm từ là việc chính.
"Lý tiểu thư đến đây", một tài tử thấy Lý Thanh Chiếu đi tới, liên hô lớn.
"Lý tiểu thư", chúng tài tử tiểu thư đều quay đầu, hướng Lý Thanh Chiếu thi lễ nói.
Lý Thanh Chiếu tựa hồ đã quen nhìn thấy cảnh này, nhàn nhạt cười nói: "Các vị tài tử tiểu thư hữu lễ."
Các tài tử tiểu thư mỉm cười, đồng thời chú ý tới chiếc mũ tiểu thư đồng bên cạnh nàng, thấy hắn bộ dạng giản dị, con mắt cũng chưa thèm liếc nhìn, trực tiếp hướng mắt lườm hắn.
Triệu Tử Văn cũng không lấy làm lạ, trong lòng mắng, đều là bọn tài tử giá áo túi cơm, ta cũng vậy lại để ý các ngươi, hắn tinh mắt cũng là thỉnh thoảng nhìn chỗ bọn họ.
Lý Thanh Chiếu chỉ đành bất đắc dĩ cười, Triệu Tử Văn bây giờ chính là một tên tiểu thư đồng, giới thiệu cho đám tài tử tiểu thư này biết, càng sẽ khiến mọi người coi thường, nên nàng đành phải im lặng.
"Đại tiểu thư!" Triệu Tử Văn đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh thon dài đầy đặn, không nghĩ tới lại như thế trùng hợp, hắn hướng Đại tiểu thư phất tay nói.
Đại tiểu thư đứng dưới tán hoa quế ở cách đó không xa, nghe được thanh âm của người xấu kia, nàng không có lập tức xoay người lại, hai vai có chút run rẩy lên, lệ châu trong suốt lóe ra, nàng kiên quyết khắc chế không thể ở trước mặt người xấu này biểu hiện yếu đuối, nàng chậm rãi quay đầu, lúc này hai mắt phảng phất như chờ đợi trăm ngàn năm, lại chứng kiến khuôn mặt xấu xa tươi cười đó, nàng nhịn không được vừa muốn khóc , nàng miễn cưỡng cười nói: "Ngươi người xấu này, thương chưa khỏi như thế nào lại chạy tới đây."
Triệu Tử Văn trong lòng tuy rằng trách cứ nàng chưa có tới nhìn chính mình, nhưng còn tình nghĩa hoạn nạn có nhau, hắn nhàn nhạt cười nói: "Ta đã khỏe hơn rồi, đi ra hít thở không khí, Đại tiểu thư ngươi như thế nào chạy tới nơi này."
Lý Thanh Chiếu hướng Đại tiểu thư mỉm cười gật gật đầu, Đại tiểu thư cũng là hướng nàng nhẹ nhàng cười cười, vừa thấy liền biết bọn họ cũng là quen thuộc , Lý Thanh Chiếu thấy hai người hắn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại có bằng hữu đang chờ hắn, làm cái lễ liền xoay người hướng chỗ sâu trong rừng hoa quế đi đến.
Hắn nói xong vốn định đi tới, nhưng phát hiện bên cạnh Đại tiểu thư còn có một người đang đứng, người nọ mặc một bộ y phục nha dịch mày đen, ngũ quan xinh xắn, dáng người thon dài, song thố tròn trĩnh cùng kiều đồn no đủ câu dẫn ánh mắt của nam nhân, nhưng trong ánh mắt nàng phát ra khí thế nóng nảy, đã biết người này không dễ chọc, thấy nàng ánh mắt oán hận theo dõi hắn, hắn không khỏi rùng mình.
Triệu Tử Văn lại không nhớ đến chuyện gây sự lần trước, ánh mắt phóng khoáng không sợ hãi hướng nàng nhìn vài lần, lại hướng Đại tiểu thư ôm quyền nói: "Một khi đã Đại tiểu thư có người bồi tiếp, ta đây phải đi những chỗ khác."
"A?" Dư Tư Lăng nghiêm mặt một lát, thư đồng này nguyên lai luôn trốn tránh nàng, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại đối với nàng không hề sợ hãi, gặp thư đồng này kiêu ngạo như thế, nàng tức giận vén tay áo lên muốn xông tới.
"Không cần..." Hạ Vũ Tình thấy Dư Tư Lăng muốn xông tới, vội vàng bắt lấy tay nàng, lúc lắc đầu nói.
Dư Tư Lăng nghe cả kinh, nàng kinh chính là hạ tỷ tỷ khi trước chính là hận nghiến răng nghiến lợi, như thế nào lại không cho nàng đi giáo huấn tên thư đồng đáng giận này, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện Hạ tỷ tỷ được thư đồng này cứu, nên đây là đang muốn báo đáp ân cứu mang sao, nhưng nàng cảm giác là còn có chút không thích hợp, Hạ tỷ tỷ này hôm nay có lúc ngọt ngào cười trộm, có khi cũng lặng lẽ ảm đạm ưu thương, cũng không biết hạ tỷ tỷ sau khi trở về như thế nào lại đột nhiên thay đổi như thế.
Gặp Hạ tỷ tỷ ra mặt ngăn trở, Dư Tư Lăng đành phải trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn, lại là quay lại chỗ đầy hoa đào cùng các vị tiểu thư nói chuyện.
Triệu Tử Văn nhìn thấy bộ dạng nàng kia xuân tâm nhộn nhạo, một trận ghê tởm, trong lòng mắng thầm, đồ yêu quái đáng chết, đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, sớm muộn gì có ngày lão tử sẽ đem ngươi đánh bại!
"Triệu đại ca, nhanh đi tới đay" Lý Thanh Chiếu bị chúng tài tử mời đến sâu bên trong rừng hoa quế, thấy Triệu đại ca một mình đứng ở ngoài rừng, liền hướng hắn ngoắc tay nói.
Mọi người đều là cả kinh, bọn họ cũng chỉ nghĩ thư đồng này là hạ nhân Hạ phủ, nghe được Lý tài nữ gọi hắn đại ca kia có thể không giật mình sao chứ —— Hàng Châu tân nhậm đại tài nữ kêu một gã thư đồng nho nhỏ làm đại ca? Bọn họ cũng không dám tin liền nhìn gã thư đồng mặt đen này, tinh tế dò xét hắn vài lần, trong đó một người kinh ngạc nói: "Đây không phải gã thư đồng đêm đó tại yến hội Quần Phương các, khiến Quần Phương Các Các chủ khuất phục sao?"
Tài tử tiểu thư đều là bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nguyên lai là hắn, trách không được ..." Nhưng là trong lòng bọn họ còn có chút đố kỵ, một gã thư đồng nho nhỏ như thế nào lại xứng để một tài nữ trong lòng bọn họ gọi là đại ca.
Triệu Tử Văn nghe tiếng hướng Lý tài nữ đi đến, cũng không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc và hèn mọn của mọi người, trên mặt mang nụ cười tiêu sái tiến vào rừng hoa quế.
Cuối mùa thu hoa quế đầy cây vàng óng ánh, Hoa nhi lá đỏ kiều diễm càng làm khung cảnh thêm tươi đẹp. Cũng có hương thơm nồng đậm, ngửi được từng trận , nhàn nhạt, ngọt ngào, hương hoa quế thấm vào lòng người. Hương hoa quế, bay theo làn gió nhẹ, hoa quế tuôn rơi rơi xuống, hình thành hoa quế vũ tuyệt đẹp mê người, làm cho người ta không nhịn được mà dừng cước bộ ngắm nhìn.
----------oOo----------
Triệu Tử Văn đắc ý cười cười, đây là hắn vừa rồi đột nhiên nghĩ đến , đây cùng là sách lược để đẩy mạnh tiêu thụ mà thôi, tích lũy số lượng sản phẩm lớn, giữ độc quyền về... Tiểu điếm thường cũng đã sử dụng loại sách lược này, mà loại hình thức này kiếm đước nhiều tiền lợi nhuận hơn, mà không phải tốn tiền, cho nên sẽ không lỗ vốn, như thường kiếm tiền, còn có thể phát ra quảng cáo.
Mùa thu tại Tây hồ ngao du, ngày ngắm hoa quế, đêm ngắm trăng. Quế hoa lấy từ ở Nam Sơn về thung lũng Mãn Giác rất đẹp. Thung lũng Mãn Giác ở vào phía nam Tây Hồ, là thôn ở giữa Nam Cao phong và Bạch Hạc phong. Hoa quế là hoa của Hàng Châu. Hoa quế trồng ở Tây hồ nở rộ lúc sáng sớm.
Lý Thanh Chiếu cùng Triệu Tử Văn bước chậm trong rừng hoa quế tại thung lũng Mãn Giác, ngày xuân hoa cúc tại đây nở rộ, vào mùa thu phía sau trồng hồng quả, cảnh sắc hài hòa. Hơn nữa ven đường thung lũng Mãn Giác, thực có có nhiều hơn bảy nghìn cây quế hoa, có kim quế, ngân quế, đan quế các giống. Mỗi khi vào lễ kim thu (mùa thu vàng), hoa quỳnh như ngọc, muôn hoa đua thắm khoe sắc, hương hoa bay khắp ngàn dặm, thấm vào phế phủ, khi trước có tên là " thung lũng đầy hoa quế" .
Hồi Triệu Tử Văn học ở đại học Triết Giang, dĩ nhiên cũng đã đi qua nơi này, nhưng trong thế giới hiện đại đầy tiếng ồn ầm ĩ cùng ô nhiễm, còn nay tại thế giới cổ đại lại có cảm giác thoải mái, tự nhiên, hắn bị chính loại hơi thở của thiên nhiên này hấp dẫn, nhịn không được dừng cước bộ, ngắm vẻ đẹp mỹ lệ của cảnh sắc này.
"Triệu đại ca, ngươi xem kìa rất nhiều tài tử chờ chúng ta" Lý Thanh Chiếu đã cùng Triệu Tử Văn thật là quen thuộc , trên đường đi tới đây cùng hắn nói chuyện rất là vui vẻ, nàng liền đổi cách xưng hộ từ Triệu công tử thành Triệu đại ca.
Triệu Tử Văn theo hướng chỉ của nàng nhìn lại, gặp một đám tài tử tiểu thư đang đứng ở trong rừng quế hoa, bọn họ thỉnh thoảng suy nghĩ, miệng chẳng biết lẩm bẩm cái gì, một khi đã là thi từ hội, khẳng định là đang làm thi từ , chẳng qua hắn nghe Lý Thanh Chiếu nói, buổi hôm nay thì làm từ là việc chính.
"Lý tiểu thư đến đây", một tài tử thấy Lý Thanh Chiếu đi tới, liên hô lớn.
"Lý tiểu thư", chúng tài tử tiểu thư đều quay đầu, hướng Lý Thanh Chiếu thi lễ nói.
Lý Thanh Chiếu tựa hồ đã quen nhìn thấy cảnh này, nhàn nhạt cười nói: "Các vị tài tử tiểu thư hữu lễ."
Các tài tử tiểu thư mỉm cười, đồng thời chú ý tới chiếc mũ tiểu thư đồng bên cạnh nàng, thấy hắn bộ dạng giản dị, con mắt cũng chưa thèm liếc nhìn, trực tiếp hướng mắt lườm hắn.
Triệu Tử Văn cũng không lấy làm lạ, trong lòng mắng, đều là bọn tài tử giá áo túi cơm, ta cũng vậy lại để ý các ngươi, hắn tinh mắt cũng là thỉnh thoảng nhìn chỗ bọn họ.
Lý Thanh Chiếu chỉ đành bất đắc dĩ cười, Triệu Tử Văn bây giờ chính là một tên tiểu thư đồng, giới thiệu cho đám tài tử tiểu thư này biết, càng sẽ khiến mọi người coi thường, nên nàng đành phải im lặng.
"Đại tiểu thư!" Triệu Tử Văn đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh thon dài đầy đặn, không nghĩ tới lại như thế trùng hợp, hắn hướng Đại tiểu thư phất tay nói.
Đại tiểu thư đứng dưới tán hoa quế ở cách đó không xa, nghe được thanh âm của người xấu kia, nàng không có lập tức xoay người lại, hai vai có chút run rẩy lên, lệ châu trong suốt lóe ra, nàng kiên quyết khắc chế không thể ở trước mặt người xấu này biểu hiện yếu đuối, nàng chậm rãi quay đầu, lúc này hai mắt phảng phất như chờ đợi trăm ngàn năm, lại chứng kiến khuôn mặt xấu xa tươi cười đó, nàng nhịn không được vừa muốn khóc , nàng miễn cưỡng cười nói: "Ngươi người xấu này, thương chưa khỏi như thế nào lại chạy tới đây."
Triệu Tử Văn trong lòng tuy rằng trách cứ nàng chưa có tới nhìn chính mình, nhưng còn tình nghĩa hoạn nạn có nhau, hắn nhàn nhạt cười nói: "Ta đã khỏe hơn rồi, đi ra hít thở không khí, Đại tiểu thư ngươi như thế nào chạy tới nơi này."
Lý Thanh Chiếu hướng Đại tiểu thư mỉm cười gật gật đầu, Đại tiểu thư cũng là hướng nàng nhẹ nhàng cười cười, vừa thấy liền biết bọn họ cũng là quen thuộc , Lý Thanh Chiếu thấy hai người hắn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại có bằng hữu đang chờ hắn, làm cái lễ liền xoay người hướng chỗ sâu trong rừng hoa quế đi đến.
Hắn nói xong vốn định đi tới, nhưng phát hiện bên cạnh Đại tiểu thư còn có một người đang đứng, người nọ mặc một bộ y phục nha dịch mày đen, ngũ quan xinh xắn, dáng người thon dài, song thố tròn trĩnh cùng kiều đồn no đủ câu dẫn ánh mắt của nam nhân, nhưng trong ánh mắt nàng phát ra khí thế nóng nảy, đã biết người này không dễ chọc, thấy nàng ánh mắt oán hận theo dõi hắn, hắn không khỏi rùng mình.
Triệu Tử Văn lại không nhớ đến chuyện gây sự lần trước, ánh mắt phóng khoáng không sợ hãi hướng nàng nhìn vài lần, lại hướng Đại tiểu thư ôm quyền nói: "Một khi đã Đại tiểu thư có người bồi tiếp, ta đây phải đi những chỗ khác."
"A?" Dư Tư Lăng nghiêm mặt một lát, thư đồng này nguyên lai luôn trốn tránh nàng, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại đối với nàng không hề sợ hãi, gặp thư đồng này kiêu ngạo như thế, nàng tức giận vén tay áo lên muốn xông tới.
"Không cần..." Hạ Vũ Tình thấy Dư Tư Lăng muốn xông tới, vội vàng bắt lấy tay nàng, lúc lắc đầu nói.
Dư Tư Lăng nghe cả kinh, nàng kinh chính là hạ tỷ tỷ khi trước chính là hận nghiến răng nghiến lợi, như thế nào lại không cho nàng đi giáo huấn tên thư đồng đáng giận này, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện Hạ tỷ tỷ được thư đồng này cứu, nên đây là đang muốn báo đáp ân cứu mang sao, nhưng nàng cảm giác là còn có chút không thích hợp, Hạ tỷ tỷ này hôm nay có lúc ngọt ngào cười trộm, có khi cũng lặng lẽ ảm đạm ưu thương, cũng không biết hạ tỷ tỷ sau khi trở về như thế nào lại đột nhiên thay đổi như thế.
Gặp Hạ tỷ tỷ ra mặt ngăn trở, Dư Tư Lăng đành phải trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn, lại là quay lại chỗ đầy hoa đào cùng các vị tiểu thư nói chuyện.
Triệu Tử Văn nhìn thấy bộ dạng nàng kia xuân tâm nhộn nhạo, một trận ghê tởm, trong lòng mắng thầm, đồ yêu quái đáng chết, đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, sớm muộn gì có ngày lão tử sẽ đem ngươi đánh bại!
"Triệu đại ca, nhanh đi tới đay" Lý Thanh Chiếu bị chúng tài tử mời đến sâu bên trong rừng hoa quế, thấy Triệu đại ca một mình đứng ở ngoài rừng, liền hướng hắn ngoắc tay nói.
Mọi người đều là cả kinh, bọn họ cũng chỉ nghĩ thư đồng này là hạ nhân Hạ phủ, nghe được Lý tài nữ gọi hắn đại ca kia có thể không giật mình sao chứ —— Hàng Châu tân nhậm đại tài nữ kêu một gã thư đồng nho nhỏ làm đại ca? Bọn họ cũng không dám tin liền nhìn gã thư đồng mặt đen này, tinh tế dò xét hắn vài lần, trong đó một người kinh ngạc nói: "Đây không phải gã thư đồng đêm đó tại yến hội Quần Phương các, khiến Quần Phương Các Các chủ khuất phục sao?"
Tài tử tiểu thư đều là bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nguyên lai là hắn, trách không được ..." Nhưng là trong lòng bọn họ còn có chút đố kỵ, một gã thư đồng nho nhỏ như thế nào lại xứng để một tài nữ trong lòng bọn họ gọi là đại ca.
Triệu Tử Văn nghe tiếng hướng Lý tài nữ đi đến, cũng không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc và hèn mọn của mọi người, trên mặt mang nụ cười tiêu sái tiến vào rừng hoa quế.
Cuối mùa thu hoa quế đầy cây vàng óng ánh, Hoa nhi lá đỏ kiều diễm càng làm khung cảnh thêm tươi đẹp. Cũng có hương thơm nồng đậm, ngửi được từng trận , nhàn nhạt, ngọt ngào, hương hoa quế thấm vào lòng người. Hương hoa quế, bay theo làn gió nhẹ, hoa quế tuôn rơi rơi xuống, hình thành hoa quế vũ tuyệt đẹp mê người, làm cho người ta không nhịn được mà dừng cước bộ ngắm nhìn.
----------oOo----------