Chương : 54
Hạ Vũ Tình nghĩ đến hắn hiện tại chỉ là một gã tiểu thư đồng trong phủ, trong lòng nàng đau khổ, nhẹ giọng nói:
"Chẳng lẻ ngươi cũng không thể vì ...vì Bảo Nhi mà đi thi lấy công danh hay sao? Với tài học của ngươi mà nói đi thi lấy Trạng Nguyên cũng không phải là chuyện quá khó."
"Thành Trạng Nguyên?" Triệu Tử Văn cười ngây ngô vài tiếng, hắn ngay cả chữ phồn thể cũng không biết viết, còn muốn đi thi Trạng Nguyên, thật sự là buồn cười, hắn lắc lắc đầu nói: "Ta thấy hay là thôi đi, ta cái gì cũng đều không biết, còn muốn đi thi Trạng Nguyên cái gì."
"Chẳng lẽ ngươi tình nguyện ở Hạ phủ làm một tiểu thư đồng suốt đời sao?" Hạ Vũ Tình thấy hắn ngay cả Trạng Nguyên cũng đả bại , kỳ thi Trạng Nguyên đối với hắn mà nói là việc dễ như trở bàn tay, hắn như thế nào lại không có ý chí tranh đấu, nước mắt nhất thời lã chã rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Ngày sau ngươi lấy cái gì đến...lấy ta "
Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai Triệu Tử Văn, hắn còn cảm nhận được lệ châu lạnh như băng kia như mũi khoan xuyên qua cổ hắn, tư vị lạnh lẽo khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, hắn cũng không biết Đại tiểu thư rốt cuộc làm sao lại như vậy, cảm giác nàng có chút không sao nói rõ được, không nhịn được nói: "Ta có thi lấy công danh hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Nhớ tới tên đáng ghét này, Đại tiểu thư xấu hổ không dám nói ra miệng, vừa đau khổ trong lòng, lại không chỗ phát tiết, trực tiếp hung hăng cắn mạnh vào vai hắn...
"A... ." Triệu Tử Văn không có đề phòng, bị nàng cắn liền hét lớn: "Mẹ nó, ngươi điên rồi sao chứ?"
Nhìn thấy bả vai hắn chảy ra máu tươi, Hạ Vũ Tình nhất thời ngây dại, biết việc này không thể vội vàng, đành phải chậm rãi khuyên bảo hắn , nàng nhìn giọt máu chảy ra, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, ta...thực xin lỗi."
Triệu Tử Văn đối với Đại tiểu thư đang phẫn hận nghiến răng, nếu không vì cứu nàng, thì mình đâu có bị rơi xuống vách núi cơ chứ, cứu nàng ngược lại còn bị cắn, hắn tức giận hung hăng hừ một tiếng, không muốn để ý tới Đại tiểu thư tự cao tự đại này.
Đại tiểu thư lẳng lặng nhìn những bước đi khó khăn của hắn, nhìn hắn cắn chặt môi liều mạng hướng phía trước leo lên, đôi môi trắng bệch do chưa lành bệnh đã bị hắn cắn tới mức rỉ máu, có thể thấy hắn bị thương nặng tới cỡ nào, Đại tiểu thư lệ quang lóe ra, ôn nhu nói: "Hạ Văn, ngày ấy tại tùng giang này, ngươi hát thật là dễ nghe, bây giờ có thể hát cho ta nghe được không?"
Triệu Tử Văn liền như Đại tiểu thư mong muốn, hắn càng muốn cùng nàng đối nghịch, hát vang lên: "Có nên hay không thân thể của người thật nặng nề, tìm kiếm rốt cuộc làm sao có trời xanh, theo gió nhẹ nhàng bay, trải qua đau thương cũng không cảm thấy đau, ta muốn từng bước một hướng lên trên đi, chờ đợi ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuống khuôn mặt người, bầu trời nho nhỏ có giấc mộng to lớn, thân xác nặng nề lộ ra nhẹ nhàng nhìn lên, ta muốn từng bước một hướng lên trên đi, tại nơi cao nhất cưỡi phiến lá bay tới phía trước, nhờ gió thổi khô dòng nước mắt cùng mồ hôi, một ngày nào đó ta có được bầu trời của ta... ."
Đại tiểu thư nghe được cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng vốn là muốn Triệu Tử Văn hát để chuyển sự chú ý của hắn, có lẽ có thể giảm bớt cảm giác đau đớn của hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại đem chính mình hát thành người to béo, nàng gắt giọng: "Chẳng lẻ ta có nặng như vậy sao?"
Hiện tại Đại tiểu thư mới có hai mươi tuổi , chỗ nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ, như mật đào thành thục, chỉ sợ hai tảng thịt trước ngực kia tựu mấy chục cân , Triệu Tử Văn xem thường nói: "Đây là lời bài hát, bất quá ngươi quả thật có hơi nặng."
"Ta rất béo sao chứ?" Đại tiểu thư gặng hỏi.
Triệu Tử Văn chịu đựng đau đớn kịch liệt hướng về phía trước đi lên, nào có tâm trạng cùng nàng nói chuyện phiếm, tùy tiện miễn cưỡng nói: "Có chút béo!"
"Kia... ." Khuôn mặt thanh tú của Đại tiểu thư nổi lên một chút đỏ ửng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Ta đây về sau ăn ít cơm chút... . ."
Bên sườn núi lá vàng héo úa khẽ lay động trong gió, vô số phiến là vàng óng ánh, như thuyền nhỏ bập bềnh theo sóng, lung lay lúc lắc, nhẹ nhàng trôi. . . Vách đá màu xám như cánh tay tô điểm cho bầu trời, Hạ Vũ Tình nhìn khung cảnh tuyệt đẹp kia cùng bóng dáng kiên cường của hắn, nàng nhịn không được nhẹ giọng hát: "Ta muốn từng bước một hướng lên trên đi, chờ đợi ánh mặt trời tĩnh lặng chiếu xuống khuôn mặt người, bầu trời nhỏ bé có giấc mộng to lớn... ."
Phong kiều là một tiểu trấn trên cây cầu nhỏ uốn quanh dòng nước róc rách chảy, đầu cầu bên dòng nước, mấy căn nhà nhỏ chằng chịt thú vị, từng làn khói bếp từ những căn nhà nhỏ bay lên, có vẻ an bình, ấm áp, Triệu Tử Văn liếm môi khô khốc, trên người nhiễm phong hàn khiến đầu óc hắn choáng váng quay cuồng, toàn thân đau đớn khó chịu, hắn tựa vào một cây cổ thụ cách mấy ngôi nhà nhỏ không xa, thở phì phò từng tiếng... .
"Hạ Văn, ngươi làm sao vậy, " Đại tiểu thư đứng bên cạnh hắn, thân thiết hỏi.
"Ta..." Triệu Tử Văn lúc này ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn, mới vừa mở miệng liền té xỉu trên mặt đất... . .
"Hạ Văn!" Đại tiểu thư mạnh mẽ ôm lấy hắn, nàng biết hắn bệnh thương hàn căn bản chưa khỏi, nội thương lại không có chuyển biến gì tốt đẹp, nhưng hắn lại dựa vào ý chí quật cường, đem mình cõng trên lưng đi lên, nhớ tới tính cách chấp nhất quật cường của hắn, Đại tiểu thư liền khóc lớn lên... .
————————————————� ��———————————————� ����————
"Ta đang ở đâu đây?" Triệu Tử Văn nhìn thấy mình thân cao một thước sáu, liền nhận ra đã trở về khi còn bé, trước mắt còn có sương mù dày đặc bao phủ.
"Tử văn, ngươi lại chạy đi chơi , như thế nào tới chiều mới về nhà, mau tới ăn cơm, " chỉ thấy cách chỗ hắn đứng không xa, một vị ** đứng ở bên cạnh bàn ăn, đang xếp bát đũa hướng hắn vẫy tay nói.
Triệu Tử Văn không còn tin vào mắt mình nữa, nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy, nước mắt tức thì ứa ra, tiến bước đi tới, hung hăng ôm lấy nàng: "Mụ mụ, hài nhi còn tưởng từ sau sẽ không còn được gặp người nữa... ."
"Cái tên vô sỉ này, " ** giơ cánh tay lên tiến thẳng tới mặt hắn nhưng khi tới sát mặt hắn thì đột nhiên dừng lại, rồi gắt gao ôm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt thanh tú nước mắt lã chã rơi xuống: "Tên xấu xa này, nếu ngươi không thi đậu Trạng Nguyên tới lấy ta, ta liền không bao giờ ...để ý tới ngươi nữa... ."
Sương mù mông lung vây quanh hai người, Triệu Tử Văn biết đây là mộng, nhưng giấc mộng này sao lại chân thật tới như vậy, cảm giác ôm ấp ấm áp như thế, hắn nguyện vĩnh viễn ngủ say ở trong mộng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Mụ mụ, ta về sau đảm bảo nghe lời ngươi, mỗi ngày đúng giờ về nhà... ."
Triệu Tử Văn cũng không biết đã mê man bao nhiêu ngày, trong lúc ngủ mơ hắn chỉ cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hắn theo phản xạ chậm rã mở mắt, thấy nóc nhà quen thuộc, hắn nhịn không được cười cười, nhanh như vậy đã về nhà, hắn lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi, bộ dáng thướt tha đang ngồi bên cạnh hắn, hắn giật mình nói: " Bảo Nhi, muội như thế nào lại ở đây?"
Bảo Nhi đôi mắt đỏ lên, nhào vào trong lồng ngực hắn, nức nở nói: "Đại ca, huynh rốt cục đã tỉnh, huynh làm làm muội sợ muốn chết, muội còn tưởng rằng..."
"Thành Trạng Nguyên?" Triệu Tử Văn cười ngây ngô vài tiếng, hắn ngay cả chữ phồn thể cũng không biết viết, còn muốn đi thi Trạng Nguyên, thật sự là buồn cười, hắn lắc lắc đầu nói: "Ta thấy hay là thôi đi, ta cái gì cũng đều không biết, còn muốn đi thi Trạng Nguyên cái gì."
"Chẳng lẽ ngươi tình nguyện ở Hạ phủ làm một tiểu thư đồng suốt đời sao?" Hạ Vũ Tình thấy hắn ngay cả Trạng Nguyên cũng đả bại , kỳ thi Trạng Nguyên đối với hắn mà nói là việc dễ như trở bàn tay, hắn như thế nào lại không có ý chí tranh đấu, nước mắt nhất thời lã chã rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Ngày sau ngươi lấy cái gì đến...lấy ta "
Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai Triệu Tử Văn, hắn còn cảm nhận được lệ châu lạnh như băng kia như mũi khoan xuyên qua cổ hắn, tư vị lạnh lẽo khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, hắn cũng không biết Đại tiểu thư rốt cuộc làm sao lại như vậy, cảm giác nàng có chút không sao nói rõ được, không nhịn được nói: "Ta có thi lấy công danh hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Nhớ tới tên đáng ghét này, Đại tiểu thư xấu hổ không dám nói ra miệng, vừa đau khổ trong lòng, lại không chỗ phát tiết, trực tiếp hung hăng cắn mạnh vào vai hắn...
"A... ." Triệu Tử Văn không có đề phòng, bị nàng cắn liền hét lớn: "Mẹ nó, ngươi điên rồi sao chứ?"
Nhìn thấy bả vai hắn chảy ra máu tươi, Hạ Vũ Tình nhất thời ngây dại, biết việc này không thể vội vàng, đành phải chậm rãi khuyên bảo hắn , nàng nhìn giọt máu chảy ra, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, ta...thực xin lỗi."
Triệu Tử Văn đối với Đại tiểu thư đang phẫn hận nghiến răng, nếu không vì cứu nàng, thì mình đâu có bị rơi xuống vách núi cơ chứ, cứu nàng ngược lại còn bị cắn, hắn tức giận hung hăng hừ một tiếng, không muốn để ý tới Đại tiểu thư tự cao tự đại này.
Đại tiểu thư lẳng lặng nhìn những bước đi khó khăn của hắn, nhìn hắn cắn chặt môi liều mạng hướng phía trước leo lên, đôi môi trắng bệch do chưa lành bệnh đã bị hắn cắn tới mức rỉ máu, có thể thấy hắn bị thương nặng tới cỡ nào, Đại tiểu thư lệ quang lóe ra, ôn nhu nói: "Hạ Văn, ngày ấy tại tùng giang này, ngươi hát thật là dễ nghe, bây giờ có thể hát cho ta nghe được không?"
Triệu Tử Văn liền như Đại tiểu thư mong muốn, hắn càng muốn cùng nàng đối nghịch, hát vang lên: "Có nên hay không thân thể của người thật nặng nề, tìm kiếm rốt cuộc làm sao có trời xanh, theo gió nhẹ nhàng bay, trải qua đau thương cũng không cảm thấy đau, ta muốn từng bước một hướng lên trên đi, chờ đợi ánh mặt trời lặng lẽ chiếu xuống khuôn mặt người, bầu trời nho nhỏ có giấc mộng to lớn, thân xác nặng nề lộ ra nhẹ nhàng nhìn lên, ta muốn từng bước một hướng lên trên đi, tại nơi cao nhất cưỡi phiến lá bay tới phía trước, nhờ gió thổi khô dòng nước mắt cùng mồ hôi, một ngày nào đó ta có được bầu trời của ta... ."
Đại tiểu thư nghe được cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng vốn là muốn Triệu Tử Văn hát để chuyển sự chú ý của hắn, có lẽ có thể giảm bớt cảm giác đau đớn của hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại đem chính mình hát thành người to béo, nàng gắt giọng: "Chẳng lẻ ta có nặng như vậy sao?"
Hiện tại Đại tiểu thư mới có hai mươi tuổi , chỗ nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ, như mật đào thành thục, chỉ sợ hai tảng thịt trước ngực kia tựu mấy chục cân , Triệu Tử Văn xem thường nói: "Đây là lời bài hát, bất quá ngươi quả thật có hơi nặng."
"Ta rất béo sao chứ?" Đại tiểu thư gặng hỏi.
Triệu Tử Văn chịu đựng đau đớn kịch liệt hướng về phía trước đi lên, nào có tâm trạng cùng nàng nói chuyện phiếm, tùy tiện miễn cưỡng nói: "Có chút béo!"
"Kia... ." Khuôn mặt thanh tú của Đại tiểu thư nổi lên một chút đỏ ửng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Ta đây về sau ăn ít cơm chút... . ."
Bên sườn núi lá vàng héo úa khẽ lay động trong gió, vô số phiến là vàng óng ánh, như thuyền nhỏ bập bềnh theo sóng, lung lay lúc lắc, nhẹ nhàng trôi. . . Vách đá màu xám như cánh tay tô điểm cho bầu trời, Hạ Vũ Tình nhìn khung cảnh tuyệt đẹp kia cùng bóng dáng kiên cường của hắn, nàng nhịn không được nhẹ giọng hát: "Ta muốn từng bước một hướng lên trên đi, chờ đợi ánh mặt trời tĩnh lặng chiếu xuống khuôn mặt người, bầu trời nhỏ bé có giấc mộng to lớn... ."
Phong kiều là một tiểu trấn trên cây cầu nhỏ uốn quanh dòng nước róc rách chảy, đầu cầu bên dòng nước, mấy căn nhà nhỏ chằng chịt thú vị, từng làn khói bếp từ những căn nhà nhỏ bay lên, có vẻ an bình, ấm áp, Triệu Tử Văn liếm môi khô khốc, trên người nhiễm phong hàn khiến đầu óc hắn choáng váng quay cuồng, toàn thân đau đớn khó chịu, hắn tựa vào một cây cổ thụ cách mấy ngôi nhà nhỏ không xa, thở phì phò từng tiếng... .
"Hạ Văn, ngươi làm sao vậy, " Đại tiểu thư đứng bên cạnh hắn, thân thiết hỏi.
"Ta..." Triệu Tử Văn lúc này ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn, mới vừa mở miệng liền té xỉu trên mặt đất... . .
"Hạ Văn!" Đại tiểu thư mạnh mẽ ôm lấy hắn, nàng biết hắn bệnh thương hàn căn bản chưa khỏi, nội thương lại không có chuyển biến gì tốt đẹp, nhưng hắn lại dựa vào ý chí quật cường, đem mình cõng trên lưng đi lên, nhớ tới tính cách chấp nhất quật cường của hắn, Đại tiểu thư liền khóc lớn lên... .
————————————————� ��———————————————� ����————
"Ta đang ở đâu đây?" Triệu Tử Văn nhìn thấy mình thân cao một thước sáu, liền nhận ra đã trở về khi còn bé, trước mắt còn có sương mù dày đặc bao phủ.
"Tử văn, ngươi lại chạy đi chơi , như thế nào tới chiều mới về nhà, mau tới ăn cơm, " chỉ thấy cách chỗ hắn đứng không xa, một vị ** đứng ở bên cạnh bàn ăn, đang xếp bát đũa hướng hắn vẫy tay nói.
Triệu Tử Văn không còn tin vào mắt mình nữa, nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy, nước mắt tức thì ứa ra, tiến bước đi tới, hung hăng ôm lấy nàng: "Mụ mụ, hài nhi còn tưởng từ sau sẽ không còn được gặp người nữa... ."
"Cái tên vô sỉ này, " ** giơ cánh tay lên tiến thẳng tới mặt hắn nhưng khi tới sát mặt hắn thì đột nhiên dừng lại, rồi gắt gao ôm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt thanh tú nước mắt lã chã rơi xuống: "Tên xấu xa này, nếu ngươi không thi đậu Trạng Nguyên tới lấy ta, ta liền không bao giờ ...để ý tới ngươi nữa... ."
Sương mù mông lung vây quanh hai người, Triệu Tử Văn biết đây là mộng, nhưng giấc mộng này sao lại chân thật tới như vậy, cảm giác ôm ấp ấm áp như thế, hắn nguyện vĩnh viễn ngủ say ở trong mộng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Mụ mụ, ta về sau đảm bảo nghe lời ngươi, mỗi ngày đúng giờ về nhà... ."
Triệu Tử Văn cũng không biết đã mê man bao nhiêu ngày, trong lúc ngủ mơ hắn chỉ cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hắn theo phản xạ chậm rã mở mắt, thấy nóc nhà quen thuộc, hắn nhịn không được cười cười, nhanh như vậy đã về nhà, hắn lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi, bộ dáng thướt tha đang ngồi bên cạnh hắn, hắn giật mình nói: " Bảo Nhi, muội như thế nào lại ở đây?"
Bảo Nhi đôi mắt đỏ lên, nhào vào trong lồng ngực hắn, nức nở nói: "Đại ca, huynh rốt cục đã tỉnh, huynh làm làm muội sợ muốn chết, muội còn tưởng rằng..."