Chương 8
Phần 8/10
24.
"Câu chuyện này thê lương mà đẹp đẽ quá."
Tôi đọc xong ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’, nước mắt bất giác chảy xuống lúc nào không hay.
Vì quyển sách này mà hôm nay tôi quên uống thuốc.
Nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại, còn thiếp đi trong dư vị bồi hồi.
25.
Buổi dạy thứ năm.
Lúc sắp hết giờ, tôi và cô bé cùng thảo luận ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’.
Lần đầu tiên em cười nói với tôi.
Em nói em thấy tiếc thay cho sự hy sinh của chim sơn ca, khinh thường hành vi của chàng trai và cô gái.
Em nói nếu để em viết kết cục thì em sẽ giữ nguyên cô gái từ chối chàng trai vì tiền, nhưng sau đó chàng trai sẽ trân quý đóa hồng đỏ này.
Từ ánh mắt em tôi thấy hào quang.
"Hi vọng em có thể làm chàng trai dưới ngòi bút của mình."
Tôi nói với em như vậy.
26.
Sau buổi học thứ năm, tôi trả ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’.
Cô bé lại cho tôi mượn một quyển sách khác, bản tiếng Anh của ‘Bức chân dung của Dorian Gray’.
27.
Bìa quyển sách này có một thiếu niên anh tuấn.
28.
Lần này vẫn là hiệu trưởng lái xe đưa tôi về trường.
Đi được nửa đường, trong lúc chờ đèn đỏ, bàn tay phải của hiệu trưởng rời vô lăng, đặt lên đùi tôi, vỗ nhẹ hai lần.
Sau đó hiệu trưởng hỏi:
"Dạo này con thầy học thế nào?"
Lực chú ý của tôi đều tập trung vào bàn tay trên đùi mình, tôi trả lời trong vô thức:
"Rất tốt ạ, em ấy vẫn luôn học rất tốt."
Hiệu trưởng như không thèm để tâm, lại tiếp tục nói:
"Thành tích của em không tệ, không đi trễ về sớm, thế mà danh sách sinh viên năng nổ khoa gửi lên không có em. Thầy bảo hội đồng đưa tên em vào."
Tay hiệu trưởng từ vỗ đùi chuyển thành xoa đi xoa lại cách lớp vải quần.
Tôi nuốt ngụm nước bọt.
"Cảm ơn thầy."
Tay hiệu trưởng bắt đầu x0a nắn vuốt v e thịt trên đùi tôi.
"Em xứng đáng mà."
Cảm giác bất an mãnh liệt khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ tôi không có thuốc trong người.
Chỉ có thể há miệng lớn hít không khí, tôi chỉ đèn giao thông trước mặt, nhắc nhở:
"Đèn xanh."
Hiệu trưởng hơi sửng sốt.
Sau đó ông ta rút tay về, tiếp tục lái xe.
29.
Đến gần trường, tôi muốn xuống xe.
Vừa đẩy cửa ra, đang định bước xuống thì hiệu trưởng chợt giữ chặt tay tôi, nói:
"Ngày mai nhớ đến dạy nhé."
Tôi nhìn hiệu trưởng, cảm giác có một vầng tối bao trùm xung quanh ông ta.
Không còn cách nào khác, tôi đành gật đầu.
"Vâng."
Hiệu trưởng buông tay, lái xe đi.
30.
Sau khi xe ông ta đi rất xa tôi mới dám cử động.
Xốc lại ba lô, tôi chậm rãi đi đến bồn hoa ven đường, ngồi thụp xuống bên những mảnh gạch lát.
Tôi nhìn dòng xe tới lui.
Những vật thể này biến thành các vệt sáng kéo dài trong mắt tôi.
Mới đầu là đủ màu đèn neon.
Sau đó chỉ còn xám trắng.
Nhìn mãi, tôi chậm rãi vùi đầu vào giữa hai cánh tay.
Hình như tôi đang khóc.
31.
Tôi lặng lẽ trở lại phòng ký túc, cởi đôi giày hiệu trưởng tặng.
Lấy thuốc vừa mua trong ngăn tủ ra, tôi bóc hai viên.
Cảm thấy chưa đủ, lại bẻ nửa viên nữa.
Không cần biết nước lạnh hay nóng, tôi nhét thuốc vào trong miệng nuốt thẳng.
Đầu tôi chỉ còn một màu đen kịt, nhìn đến chỗ nào cũng chỉ toàn bóng tối.
Hình như hiệu trưởng…
Có gì đó không đúng lắm…
32.
Đi dạy nốt ngày mai nữa thôi.
Nhận được ba trăm tệ của tuần này rồi không đến đó nữa.
Tôi thầm hạ quyết tâm.
33.
Vừa uống thuốc, suy nghĩ của tôi ù lì hẳn.
Không biết bạn cùng phòng có đang nháo nhào đi tìm tôi không nhỉ, tôi chỉ ngồi im tại chỗ, lấy sách ra.
‘Bức chân dung của Dorian Gray’.
Cứ thế bắt đầu đọc.
34.
[Bức chân dung của Dorian Gray]
[Dorian Gray là một thiếu niên có nhan sắc tuyệt trần.]
[Có người hoạ sĩ bắt gặp, muốn vẽ tặng thiếu niên một bức tranh.]
[Bức tranh tựa chiếc gương phản chiếu vẻ đẹp của Dorian.]
[Thiếu niên ngắm bức họa của mình, ngắm đến mê mẩn quên hết mọi thứ]
[Về sau thiếu niên xa lánh hết thảy mọi người xung quanh.]
[Anh ta bạo hành, giết người, dần dần khuôn mặt trở nên dữ tợn ]
[Sau đó nữa, anh ta lại ngắm tranh vẽ chính mình, bỗng phát hiện thiếu niên trong khung vải đã trở nên vô cùng xấu xí.]
[Anh ta không thể nào chấp nhận được, thế là rút dao đâm vào bức họa.]
[Nhưng lưỡi dao kia…]
[Hóa ra lại c ắm vào lồ ng ngực Dorian.]
[Khi mọi người đến hiện trường,…]
[Người ta thấy người chết trên nền đất mang vẻ mặt dữ tợn.]
[Còn thiếu niên trên tường vẫn sáng bừng rực rỡ như xưa.]
35.
Đây rõ ràng là một tác phẩm ca tụng đức tính tốt đẹp.
Nhưng tôi lại liên tưởng đến thứ khác.
Khi hiệu trưởng ban phát lòng nhân ái với tôi, tôi cũng cảm thấy ông ta như Dorian Gray vậy, là hóa thân của những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng bây giờ hiệu trưởng trong mắt tôi chẳng khác gì bức chân dung kia, dần dần biến thành một thứ xấu xí ghê tởm.
24.
"Câu chuyện này thê lương mà đẹp đẽ quá."
Tôi đọc xong ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’, nước mắt bất giác chảy xuống lúc nào không hay.
Vì quyển sách này mà hôm nay tôi quên uống thuốc.
Nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại, còn thiếp đi trong dư vị bồi hồi.
25.
Buổi dạy thứ năm.
Lúc sắp hết giờ, tôi và cô bé cùng thảo luận ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’.
Lần đầu tiên em cười nói với tôi.
Em nói em thấy tiếc thay cho sự hy sinh của chim sơn ca, khinh thường hành vi của chàng trai và cô gái.
Em nói nếu để em viết kết cục thì em sẽ giữ nguyên cô gái từ chối chàng trai vì tiền, nhưng sau đó chàng trai sẽ trân quý đóa hồng đỏ này.
Từ ánh mắt em tôi thấy hào quang.
"Hi vọng em có thể làm chàng trai dưới ngòi bút của mình."
Tôi nói với em như vậy.
26.
Sau buổi học thứ năm, tôi trả ‘Chim sơn ca và đóa hồng đỏ’.
Cô bé lại cho tôi mượn một quyển sách khác, bản tiếng Anh của ‘Bức chân dung của Dorian Gray’.
27.
Bìa quyển sách này có một thiếu niên anh tuấn.
28.
Lần này vẫn là hiệu trưởng lái xe đưa tôi về trường.
Đi được nửa đường, trong lúc chờ đèn đỏ, bàn tay phải của hiệu trưởng rời vô lăng, đặt lên đùi tôi, vỗ nhẹ hai lần.
Sau đó hiệu trưởng hỏi:
"Dạo này con thầy học thế nào?"
Lực chú ý của tôi đều tập trung vào bàn tay trên đùi mình, tôi trả lời trong vô thức:
"Rất tốt ạ, em ấy vẫn luôn học rất tốt."
Hiệu trưởng như không thèm để tâm, lại tiếp tục nói:
"Thành tích của em không tệ, không đi trễ về sớm, thế mà danh sách sinh viên năng nổ khoa gửi lên không có em. Thầy bảo hội đồng đưa tên em vào."
Tay hiệu trưởng từ vỗ đùi chuyển thành xoa đi xoa lại cách lớp vải quần.
Tôi nuốt ngụm nước bọt.
"Cảm ơn thầy."
Tay hiệu trưởng bắt đầu x0a nắn vuốt v e thịt trên đùi tôi.
"Em xứng đáng mà."
Cảm giác bất an mãnh liệt khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bây giờ tôi không có thuốc trong người.
Chỉ có thể há miệng lớn hít không khí, tôi chỉ đèn giao thông trước mặt, nhắc nhở:
"Đèn xanh."
Hiệu trưởng hơi sửng sốt.
Sau đó ông ta rút tay về, tiếp tục lái xe.
29.
Đến gần trường, tôi muốn xuống xe.
Vừa đẩy cửa ra, đang định bước xuống thì hiệu trưởng chợt giữ chặt tay tôi, nói:
"Ngày mai nhớ đến dạy nhé."
Tôi nhìn hiệu trưởng, cảm giác có một vầng tối bao trùm xung quanh ông ta.
Không còn cách nào khác, tôi đành gật đầu.
"Vâng."
Hiệu trưởng buông tay, lái xe đi.
30.
Sau khi xe ông ta đi rất xa tôi mới dám cử động.
Xốc lại ba lô, tôi chậm rãi đi đến bồn hoa ven đường, ngồi thụp xuống bên những mảnh gạch lát.
Tôi nhìn dòng xe tới lui.
Những vật thể này biến thành các vệt sáng kéo dài trong mắt tôi.
Mới đầu là đủ màu đèn neon.
Sau đó chỉ còn xám trắng.
Nhìn mãi, tôi chậm rãi vùi đầu vào giữa hai cánh tay.
Hình như tôi đang khóc.
31.
Tôi lặng lẽ trở lại phòng ký túc, cởi đôi giày hiệu trưởng tặng.
Lấy thuốc vừa mua trong ngăn tủ ra, tôi bóc hai viên.
Cảm thấy chưa đủ, lại bẻ nửa viên nữa.
Không cần biết nước lạnh hay nóng, tôi nhét thuốc vào trong miệng nuốt thẳng.
Đầu tôi chỉ còn một màu đen kịt, nhìn đến chỗ nào cũng chỉ toàn bóng tối.
Hình như hiệu trưởng…
Có gì đó không đúng lắm…
32.
Đi dạy nốt ngày mai nữa thôi.
Nhận được ba trăm tệ của tuần này rồi không đến đó nữa.
Tôi thầm hạ quyết tâm.
33.
Vừa uống thuốc, suy nghĩ của tôi ù lì hẳn.
Không biết bạn cùng phòng có đang nháo nhào đi tìm tôi không nhỉ, tôi chỉ ngồi im tại chỗ, lấy sách ra.
‘Bức chân dung của Dorian Gray’.
Cứ thế bắt đầu đọc.
34.
[Bức chân dung của Dorian Gray]
[Dorian Gray là một thiếu niên có nhan sắc tuyệt trần.]
[Có người hoạ sĩ bắt gặp, muốn vẽ tặng thiếu niên một bức tranh.]
[Bức tranh tựa chiếc gương phản chiếu vẻ đẹp của Dorian.]
[Thiếu niên ngắm bức họa của mình, ngắm đến mê mẩn quên hết mọi thứ]
[Về sau thiếu niên xa lánh hết thảy mọi người xung quanh.]
[Anh ta bạo hành, giết người, dần dần khuôn mặt trở nên dữ tợn ]
[Sau đó nữa, anh ta lại ngắm tranh vẽ chính mình, bỗng phát hiện thiếu niên trong khung vải đã trở nên vô cùng xấu xí.]
[Anh ta không thể nào chấp nhận được, thế là rút dao đâm vào bức họa.]
[Nhưng lưỡi dao kia…]
[Hóa ra lại c ắm vào lồ ng ngực Dorian.]
[Khi mọi người đến hiện trường,…]
[Người ta thấy người chết trên nền đất mang vẻ mặt dữ tợn.]
[Còn thiếu niên trên tường vẫn sáng bừng rực rỡ như xưa.]
35.
Đây rõ ràng là một tác phẩm ca tụng đức tính tốt đẹp.
Nhưng tôi lại liên tưởng đến thứ khác.
Khi hiệu trưởng ban phát lòng nhân ái với tôi, tôi cũng cảm thấy ông ta như Dorian Gray vậy, là hóa thân của những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng bây giờ hiệu trưởng trong mắt tôi chẳng khác gì bức chân dung kia, dần dần biến thành một thứ xấu xí ghê tởm.