Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Say Song Bích

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Say Song Bích
  3. Chương 40: Tin đồn

Chương 40: Tin đồn

Lam Vong Cơ uống xong một chén chè, thấy con thỏ đã ăn hết cà rốt, thuận tay thả hai cái bánh trôi xuống đất, để hai đứa nó vận động một chút. Cái con thích hoạt động không hề sợ gì cả, nhảy nhót hăng hái chạy đến gần Tiết Dương, đạp trái đá phải, trong khi cái con không thích hoạt động nằm trên mặt đất tự chải lông, thỉnh thoảng nhìn cái bánh trôi kia.

Hai đứa nó đang mạnh đứa nào đứa nấy vui vẻ, Tiết Dương lại nổi cơn giận, cái con thỏ này, vậy mà thực sự đạp lên mặt mũi gã, trong lòng gã phỉ nhổ Lam Vong Cơ quá mức nhỏ mọn, quả thực nhìn không ra lòng dạ hai tên này còn ghê gớm hơn cả Kim Quang Dao.

Nếu trước đây gã chưa từng chạm vào gai, suy cho cùng Tiết Dương gã cũng không phải kẻ ngốc, vẫn biết câu thành ngữ 'không biết tự lượng sức mình', khoan đã, hẳn là thành ngữ đúng không? Thôi bỏ đi không quan trọng. Tiết Dương nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, nhưng Song Bích này khác quá xa so với lời đồn!

Đặc biệt là Lam Hi Thần, trước đây không hiểu sao tên lùn lại thích loại tu sĩ chính đạo vừa nhìn là thấy vô cùng giả tạo như thế này, không ngờ quả nhiên là vật họp theo loài, căn bản chính là cùng một loại người mà!

Tiết Dương lại bị con thỏ đá cho một cước, suy nghĩ có chút phân tâm, chẳng lẽ ngay cả Nhiếp Minh Quyết hung dữ kia thực ra ở sau lưng cũng đầy một bụng xấu xa sao? Đầu năm nay quả nhiên tu sĩ nào cũng không tốt đẹp.

Trong khi Tiết Dương đang ở đó hoài nghi nhân sinh, Lam Hi Thần ở bên cạnh vừa uống chè vừa nhìn một cách thích thú, dù sao đi nữa đệ đệ của hắn vẫn luôn mặt vô biểu tình, tuy rằng trong mắt hắn vẫn là có khá nhiều những biểu cảm nhỏ, nhưng cũng không phong phú đặc sắc bằng sự trở mặt của Tiết Dương. Nếu không phải gia quy 'Ăn không nói', thì chỉ sợ Lam Hi Thần đã muốn lên tiếng hỏi thử xem Tiết Dương đang nghĩ gì.

Nhưng dù sao ánh mắt chăm chú kia của Lam Hi Thần, ngay cả người mù cũng có thể cảm nhận được, Tiết Dương hoàn hồn lại từ trong dòng suy nghĩ, liền nhìn thấy Lam Hi Thần đang nhìn mình, cho rằng hắn đang nghĩ đến ý đồ xấu xa nào đó, cố gắng vùng vẫy hết sức mình, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào, vì thế giận dữ nói:

"Hai huynh đệ các ngươi đủ rồi, muốn chém muốn giết cứ đến đây! Đừng có ở một bên nhìn mà không lên tiếng, phi, mệt cho các ngươi còn là Lam thị Song Bích gì đó, chỉ biết ỷ thế hiếp người!"

Lam Hi Thần nuốt ngụm chè cuối cùng, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, lau sạch bàn tay sơ ý bị dính nước chè, để lại vài đồng xu trả cho ông chủ, lúc này mới có chút nghi hoặc nhìn Tiết Dương hỏi:

"Ta và Vong Cơ ỷ thế hiếp người?"

Có lẽ Lam Hi Thần thật sự thắc mắc, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, lúc này Tiết Dương mới nhớ tới thân phận ác bá của gã, lập tức cảm thấy vừa rồi hình như mình tỏ ra yếu đuối, thừa nhận gã ngay cả ỷ thế hiếp người cũng không bằng hai người Lam thị Song Bích!

Tiết Dương nuốt xuống một ngụm máu, bĩu môi tỏ vẻ bất cần nói: "Không sai! Hai người các ngươi không chỉ ăn hiếp ta không có thân phận, không có địa vị, còn không có thực lực, có bản lĩnh bắt giữ không tha một tên lưu manh nhỏ bé là ta đây, thì có dám đi giết mấy tu sĩ cặn bã trong các thế gia không!

Lam Vong Cơ nhìn Tiết Dương như thể đang nhìn một kẻ ngốc, hai người bọn họ bắt nạt người khác chỗ nào, không phải gã tự đến tìm đánh hay sao? Hơn nữa hai người bọn họ chỉ ăn chè, nào có bắt giữ không tha, không phải bản thân gã bị huynh trưởng đánh khẽ một trận nên không thể cử động được hay sao, thân thể yếu ớt còn trách hai người bọn họ. Điều quan trọng nhất là, Lam Vong Cơ y cái gì cũng không làm, tại sao lại là 'các ngươi'?

Lam Vong Cơ ôm hai cái bánh trôi lên, nắm lấy tai thỏ lơ đãng suy nghĩ, đây chẳng lẽ chính là ăn vạ trong thoại bản?

Lam Hi Thần ngược lại rất có hứng thú, tươi cười hỏi: "Tiểu bằng hữu này, ngươi nói trong thế gia nào có cặn bã?"

Tiết Dương buột miệng nói: "Thường Từ An của Lịch Dương Thường thị!"

Ngay lập tức liền cảm thấy xấu hổ và tức giận, nói cho cùng tuy gã hận Thường Từ An nhưng cũng không muốn nhờ tay người khác để báo thù, nhưng khi nhìn thấy Lam Hi Thần, loại người luôn khiến người ta muốn xé nát lớp mặt tươi cười kia để đổ sự thật vào, xem thử cái người khiến tên lùn vừa kính vừa yêu, chỉ hận không thể tôn thờ hắn như mặt trăng kia, biết được đêm đen vì sao lại đen như thế.

Lam Hi Thần ngược lại không hề phát hiện ra những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo của Tiết Dương, chỉ đang nhớ lại cái người tên Thường Từ An, nói ra không phải là hắn kiêu ngạo, xưa nay trí nhớ của hắn cực tốt, càng đừng nói, hắn cũng thực sự có chút ấn tượng. Xem ra là một người có tấm lòng nhân hậu, nhưng đối với hắn rất khiêm tốn, nhìn không ra cái gì.

Lam Hi Thần hơi nheo mắt nhìn Tiết Dương, Tiết Dương từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt người khác, chỉ là không lanh lợi khéo léo như Kim Quang Dao, gã cũng không thèm lấy lòng, lúc này đương nhiên cũng không phải sắc mặt tốt gì, tức giận nói:

"Ngươi không tin thì bỏ đi, dù sao trong mấy thế gia các ngươi cũng có rất nhiều cặn bã."

Lam Vong Cơ nghĩ tới Tô Thiệp, rất đồng ý với lời nói của Tiết Dương. Lam Hi Thần nghĩ tới Kim Tử Huân, cũng rất đồng ý với Tiết Dương, lúc này cầm Sóc Nguyệt, nhìn Lam Vong Cơ nói:

"Vong Cơ! Hay là chúng ta thay trời hành đạo trước đi!"

Tiết Dương nghe được lời này không khỏi cảm thấy kỳ quái, lời nói này thực sự nghe giống như phát ra từ một người có đầu óc non nớt, gia chủ của một thế gia như Lam Hi Thần làm sao có thể...... ấu trĩ như vậy?

Mà Lam Vong Cơ tất nhiên đồng ý đối với mọi lời nói của huynh trưởng, cũng triệu Tị Trần ra nói: "Ừm."

Ngay lập tức mọi người ở Vân Bình liền thấy một người trong hai vị tiên quân xách gã lưu manh Tiết Dương, người kia thì ôm hai con thỏ đầy tiên khí cùng ngự kiếm bay lên. Bá tính hoan hô reo hò, chỉ cảm thấy hai người bọn họ trừ ác cho Vân Bình.

Đến khi Kim Quang Dao và đám người Nhiếp Minh Quyết gặp mặt, Lam Hi Thần đã không biến mất tăm từ ​​lâu, Nhiếp Hoài Tang không khỏi có chút phát điên, nói cho hai vị huynh trưởng này của hắn những tin tức thăm dò được:

"Cũng không biết ai càng lan truyền càng quái lạ, thế mà nói rằng hai người bọn họ giải quyết được một tên ma đầu rồi đắc đạo thành tiên phi thăng luôn, càng ly kỳ hơn là còn có người nói hai người bọn họ là thần tiên hạ phàm trừ ác, lúc này đã trở về trời phục mệnh rồi!"

Kim Quang Dao nhịn không được phải đỡ trán, Nhiếp Minh Quyết cũng không nói nên lời. Ngược lại là Ngụy Vô Tiện đến sau đang uống chút rượu ăn chút thịt, hỏi:

"Vậy bọn họ không nói tên ma đầu đó là ai à?"

Nhiếp Hoài Tang hai mắt sáng lên, vội vàng phái người đi hỏi, tin tức rất nhanh đã truyền về, chỉ biết tên ma đầu này không việc ác nào không làm, thành ông trời ức hiếp tại quê nhà, hoành hành bá đạo, tóm lại cơ bản ma đầu làm cái gì, thì gã làm cái đó, chỉ duy nhất một điều khá đặc biệt là gã ma đầu này thích đập phá các quầy hàng bán chè. Chỉ sợ là một người đặc biệt ghét đường.

Kim Quang Dao nhanh chóng đã nghĩ đến Tiết Dương, đầu đầy hắc tuyến, cũng không biết nếu để Thành Mỹ biết được gã bị đồn thành ra thế này thì tâm trạng sẽ thế nào. Dù sao y là người ngoài nghe được mà cũng cảm thấy ly kỳ, một đứa trẻ đàng hoàng cũng chỉ là hơi lưu manh vô lại một chút, thế mà bị đồn đến cả đường cũng không thích.

Chậc chậc chậc, tin đồn hại người.

Ngụy Vô Tiện nhìn không ra tâm tình phức tạp của Kim Quang Dao, cũng nghe không ra tên ma đầu kia là tu sĩ nhà nào, nhưng có thể nhìn ra được vẻ mặt của Kim Quang Dao, ngậm một miếng ớt rồi nói:

"Không biết Liễm Phương Tôn có manh mối gì không?"

Nhiếp Hoài Tang không khỏi kỳ vọng nhìn Tam ca của hắn. Nhiếp Minh Quyết cũng rất mờ mịt nhìn Kim Quang Dao, muốn biết tung tích của huynh đệ Lam Hi Thần.

Kim Quang Dao thở dài, gật đầu nói: "Ta quả thực có một ít manh mối, chỉ là không biết rốt cuộc Nhị ca bọn họ bắt được tên tiểu tử đó, hay là bị tên tiểu tử đó lừa gạt."

Suy nghĩ của Kim Quang Dao có chút phân tâm, dù sao đinữa tên quỷ lưu manh Thành Mỹ này tâm tư quá nhiều, còn là một người nói năng thôtục, cũng không biết Nhị ca và Vong Cơ bị gã dày vò như thế nào.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6075 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5518 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5219 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4996 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4832 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4799 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter