Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Say Mộng Giang Sơn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Say Mộng Giang Sơn
  3. Chương : 151

Chương : 151

Trong chính điện yên tĩnh có bảy tám vị học sĩ đang ngồi. Các vị học sĩ đó, già nhất đã gần bảy mươi, trẻ nhất cũng có một vị xem ra cũng chừng bốn sáu bốn bảy tuổi, trên điện bày hơn mười bàn, trước mỗi bàn có một cái bồ đoàn, trên đó có các văn phong tứ bào sách các loại, bên cạnh còn có một cái chum lớn, bên trong dựng rất nhiều quyển trục. Vào trong điện mùi mặc hương liền xộc đến.

Bảy tám vị học sĩ kia là phụ trách tu sử, chế cáo, tổng kết văn chương của các quan viên, công việc của bọn họ tương đối nhẹ, đại sự trong vài năn, viết lại cũng chỉ gần ngàn chữ, cho nên bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ viết chữ, vẽ tranh, ngẫu nhiên kiếm thêm chút bút phí cải thiện cuộc sống, thì cũng tập trung một chỗ cùng làm thơ làm phú, tự mình cười thưởng thức.

Lúc này, bọn họ đang xúm trước một cái bàn, rung đùi đắc ý ngâm nga, Thượng Quan Uyển Nhi vừa đến, vài tiểu nội thị hầu hạ trong điện thấy nàng, vội vàng tiến lên thi lễ:

- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!

- A! Thượng Quan Đãi Chiếu đến đây!

Mấy vị văn sĩ kia thấy nàng tiến vào, đều chạy ra đón. Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ giọng, sắc mặt giãn ra, cười nói:

- Mấy vị học sĩ lại có tác phẩm tâm đắc nào sao?

Một vị học sĩ tầm năm mươi tuổi vuốt chòm râu cười ha ha:

- Thượng Quan Đãi Chiếu đến vừa lúc. Quan lão vừa mới viết được một bài thơ hay, đang muốn nhờ Thượng Quan Đãi Chiếu đánh giá một phen!

Quan lão chính là vị học sĩ lớn tuổi nhất, người này tên Quan Dật, năm nay đã sáu mươi bảy, vì nhiều kinh nghiệm nhất, nên vừa thấy Thượng Quan Uyển Nhi, cũng chỉ có ông ta là có thể lên mặt ngồi nguyên chứ không phải đứng lên đón. Nghe vị học sĩ kia thổi phồng, Quan Dật cười ha hả, dương dương tự đắc vừa muốn đi lấy bài thơ vừa viết, một vị học sĩ gần đó đã cầm lên.

Vị học sĩ này cầm bài thơ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Trương mỗ thay mặt Quan lão đọc một lần, nhờ Quan đại đánh giá!

Vị học sĩ này tên Trương Lượng, cũng là một học sĩ của Sử quán. Lúc này, cầm bài thơ, rung đùi đắc ý nói:

- - Tảo triều khai tử điện

Giai khí trục thanh thần

Bắc khuyết hoa tinh tại

Đông phương tự cảnh tân

Ảnh liên hương vụ hợp

Quang mị khánh vân tần

Điểu vũ phiêu sơ định

Long văn chiếu chuyển chân

Trực nghi quan bội nhập

Trưởng ái miện lưu thân

Diêu động tường vân lý

Triều triều ánh thị thần”

Trương Lượng đọc thơ xong, Quan Dật mỉm cười nói:

- Hôm nay lão phu dậy thật sớm, sáng sớm đã đến Sử quán. Từ xa nhìn thấy Thiên Hậu khai đại triều hội, quan lại đủ cấp lên điện, khí tượng trang nghiêm, nhất thời có cảm xúc, quay về ngồi thật lâu mới viết được bài thơ này. Thượng Quan Đãi Chiếu thấy bài thơ này thế nào?

Thượng Quan Uyển Nhi đáp:

- Bài thơ này của Quan lão lập ý cao xa, ý nhị mười phần, đã miêu tả được hết khí thế lâm triều…

Nàng mới nói được đến đây, Dương Phàm đứng ở cửa tiến vào, cao giọng hỏi:

- Thượng Quan Đãi Chiếu, mấy thứ kia đã cất cẩn thận, nếu không còn gì phân phó, tại hạ xin về trước.

Quan Dật khe khẽ vuốt chòm râu, hai mắt khép hờ, mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt cằm, đang nghe Thượng Quan Uyển Nhi thánh thót khen thơ như hát, đột nhiên bị người ta cắt lời, lập tức nhướn mày, mở mắt ra, không vui lườm hắn một cái.

- Ai nha! Ngươi là… Dương Phàm!

Một tiểu nội thị hầu hạ trong Sử quán thấy Dương Phàm nói chuyện, định thần nhìn lại, đột nhiên vui mừng reo lên. Vừa nói một câu mới nhận ra mình đã thất thố, vội vàng che miệng.

Tiểu thái giám này bình thường cũng thích đá cầu, ngày đó Dương Phàm thi đấu, y cũng từng đến xem, thần tượng vẫn in hằn trong tâm trí, nhìn một cái y đã nhận ra, không kìm nổi mà reo lên.

Không ngờ lúc đó, vị học sĩ trẻ tuổi nhất Lâm Hi Minh Lâm Học sĩ cũng nhịn không nổi nữa, reo lên:

- Ngươi nói gì, hắn là Dương Phàm hả? Là Dương Phàm ngày đó đá cầu ghi liên tiếp năm bàn, lịa cùng với Thái Bình công chúa lấy năm địch mười, trên sân cầu đánh bại Thổ Phiên?

Đá cầu quả nhiên là môn thể thao phổ biến nhất, được hoan nghênh nhất Đại Đường, có được sự ủng hộ vô số. Vị Lâm học sĩ này cũng là người mê đánh cầu, đá cầu, bình thường khi rỗi rãi cũng hẹn ba năm người bạn tri giao thi đấu, đá cầu hoặc đánh cầu tìm niềm vui, biết được cấm quân vệ sĩ trước mặt này là Dương Phàm mà bình thường mình vẫn hay nhắc đến, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Quan phu tử thấy Lâm học sĩ có thái độ như thế đối với một thị vệ mới xuất hiện, lại không hài lòng, liền kéo dài giọng thản nhiên hỏi:

- Người thị vệ này là ai?

Trương Lượng đứng bên cạnh đáp:

- Chính là một thị vệ trong cung, nghe nói, hình như giỏi đánh cầu.

Quan phu tử “Ừ” một tiếng, khép mi mắt, tay trái giữ ống tay áo tay phải, cầm bút chấm đẫm mực, nhỏ lên giấy, khinh thường nói:

- Đánh cầu, chỉ là việc nhỏ. Đối với nước, với dân đều là vô ích, bất quá chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mua vui cho người ta. Cần phải ngạc nhiên như vậy sao?

Lâm học sĩ nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của lão, mặt đỏ bừng, chỉ có điều kinh nghiệm tư cách của Quan phu tử rất cao, y không dám phản bác.

Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhăn nhăn đôi mày thanh tú, vị Quan phu tử này luôn mắt cao hơn đầu, tuy nhiên, với thân phận của ông ta, so đo như thế với một thị vệ trong cung, không khỏi hơi nhỏ nhen…

Thượng Quan Uyển Nhi đang muốn tùy tiện chen vào vài câu, gạt bỏ đi bầu không khí không thoải mái này, Dương Phàm đã cười híp mắt lên tiếng

Thị vệ cấm quân tám đời không kéo nổi quan hệ với Sử quan nhàn tản, hắn chẳng lo đắc tội với Sử quan này, huống chi, hắn cũng chưa từng nghĩ đến làm lâu dài ở vị trí cấm quân này.

Thực ra lời này của Quan phu tử hắn cũng không quan tâm, cũng không phải do hắn tu dưỡng đạt đến cảnh giới không vui không giận, không đau không buồn, mà là vì cho tới giờ, hắn căn bản cũng không coi mình là một cấm quân thị vệ, không tự hòa mình vào triều đình, vào hoàn cảnh này.

Hiện giờ, hết thảy những gì hắn làm, mục đích chỉ là muốn tìm được Miêu Thần Khách, tiếp cận Khâu Thần Tích, sau khi đạt được mục đích hắn sẽ bay xa, nơi này, hết thảy đối với hắn, chỉ là một đoạn ký ức mà thôi. Làm gì có chuyện hắn lại để ý đến chuyện bị một học sĩ bị giam coi thường kỹ thuật đá cầu mà mình vốn tự hào.

Nhưng, hắn có thể không thèm để ý việc Quan phu tử hạ thấp mình, nhưng lại để ý đến cảm giác của Lâm học sĩ và tiểu nội thị chịu nhục kia.

“Bọn họ là vì tài nghệ của ta mà chịu nhục, sao ta có thể ngồi yên?”

Dương Phàm cất bước lên điện, cất tiếng lanh lảnh:

- Lời nói của vị lão tiên sinh này, mỗ không dám gật bừa. Đánh cầu tuy không phải đại đạo, nhưng cũng không phải vô ích cho nước cho dân. Nếu thật muốn nói đến tác dụng của nó, thì so với mấy thứ thi thơ ca phú mà lão tiên sinh vẽ loạn kia, còn tốt hơn vài phần!

Tay Quan phu tử nặng xuống, làm hỏng mất một bức tranh chữ, ông ta hầm hầm ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm, dựng râu trừng mắt hỏi:

- Đứa nhỏ vô tri, ngươi nói cái gì? Ngươi nói thi từ ca phú này là nhỏ sao? Còn…còn không bằng cái thứ đồ chơi mua vui đá cầu và xiếc ảo thuật kia sao? Buồn cười, thật sự là buồn cười!

Quan Phu tử đã lớn tuổi, năm đó khi Lý Thế Dân mạnh mẽ thúc đẩy đá cầu ở Đại Đường, đề cao kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung toàn dân, ông ta cũng đã quá tuổi tập đá cầu, bởi vậy, đối với môn thể thao này luôn không cho là đúng, thậm chí còn có chút mâu thuẫn. Ông ta là bô lão Sử quán, cá học sĩ khác làm gì cũng phải nể ba phần, hiện giờ bị một tên lính đầu to giáo huấn như thế, làm sao nhịn được.

Dương Phàm nói:

- Ký Châu Hà Bắc, năm ngoái đại hạn, đông lại giá lạnh, hiện giờ đúng thời kỳ giáp hạt, rất nhiều lưu dân vào Kinh ăn xin, Phu tử viết một bài thơ, là cho họ quần áo đồ ăn được sao?

Quan phu tử ngẩn ra, thốt nhiên nói:

- Buồn cười! Điều này sao có thể, cái này…

Dương Phàm lại nói:

- Bốn trấn An Tây bị vây, trong triều ý kiến không đồng nhất, có người cho rằng An Tây là gân gà, tự nhiên hao phí mồ hôi nước mắt nhân dân làm gì, cứ bỏ đi không cần để ý, chuyên tâm kinh lược trong nước, đến nỗi An Tây mất đi, thật lâu không thể thu phục. Sao phu tử không làm một quyển sách phú khiến người Thổ Phiên ngoan ngoãn nhả ra tứ trấn, được chứ?

Sắc mặt Quan phu tử càng đỏ, tức giận đến phát run, luôn miệng nói:

- Nói bậy nói bạ! Nói bậy nói bạ! Thi từ ca phú là chuyện phong nhã, ngươi toàn nói đến binh khí chiến lược, không liên quan nhau. Ngươi thật là… Khụ khụ khụ.

Dương Phàm không đợi ông ta nói xong, cướp lời luông:

- Trên Thái Hành Sơn đạo tặc tung hoành, khi địa phương truy bắt thì trốn vào trong núi, địa phương không truy xét nữa lại tiếp tục làm hại. Dân chúng nơi đó chịu đủ hại này khổ không thể tả. Không bằng phu tử làm một bài thơ, lôi đầu chúng ra công lý chứ?

Ngón tay Quan phu tử phát run, mặt mày tím bầm, chỉ Dương Phàm:

- Ngươi…

Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Văn võ chi đạo là gốc rễ của trị quốc an bang. Thi văn chỉ là một trò chơi của văn đạo. Vừa không thể khởi công dựng một công trình thủy lợi, phát triển nông canh, khiến cho dân chúng cơm no áo ấm, cũng không thể khiến cho nước giàu binh mạnh đền đáp quốc gia, cứu cả thiên hạ, chỉ là một thứ để cho người ta dưỡng thân dưỡng tâm, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế?

Thi văn biểu hiện cho văn đạo, đánh cầu tượng trưng cho võ đạo. Đánh cầu có thể cường thân kiện thể, huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, bình thường là trò tiêu khiến cho người ta vui vẻ, khi chiến tranh cũng có trọng dụng, so với thi văn của ông có kém gì? Nếu thật muốn tính toán ra, thì thi văn của ông đó, cũng chỉ có các sĩ tử ba năm, rung đùi đắc ý, tự đắc tự khen – đánh cầu của ta, vương công quý tộc, sĩ tử văn nhân, lê dân bách tính, tiểu thương tiểu phu, ai cũng có thể chơi. So được sao?

Thi văn của ông, vắt hết óc, nghiền ngẫm từng chữ một, dưỡng ra một đám người tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được, đá cầu của ta có thể cường kiện khí lực, có thể huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, bảo vệ quốc gia. So được sao? Cách Sử quán không xa là Trung thư tỉnh, bên trong đó, chư vị tướng công, trăm công ngàn việc, bận bịu vất vả với đại sự thiên hạ, có người nào là dựa vào thi văn vô dụng của ông?

- Ngươi.. ngươi…

Quan phu tử tức giận đến sa sầm hai mắt.

Dương Phàm không để ý đến ông ta nữa, cười hì hì thi lễ, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Thượng Quan Đãi Chiếu, tại hạ còn có nhiệm vụ, nếu không có gì chỉ bảo, tại hạ quay về điện Võ Thành trực đây.

- Ngươi… đi đi!

Hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi hơi sáng lên, nàng thực không nghĩ đến hắn có thể nói ra những lời như vậy, lại có được kiến thức như vậy, vốn tưởng trong đầu Dương Phàm không có nổi một vết mực (không được học hành). Dương Phàm mỉm cười vái chào, xoay người liền đi.

Đằng sau, Quan phu tử thấy hắn vừa đi, tức giận gọi đứng lại. Nhưng không ngờ vì ngồi đã lâu, hai chân huyết khí không lưu, đột nhiên đứng lên, chân tê tê, đầu thiếu máu, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã ra đằng sau, Trương Lương vội vàng đỡ lấy, hô to:

- Lão học sĩ, người làm sao vậy?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6365 View
Astory.vn
Chí tôn đặc công
2

Chí tôn đặc công

2566 chương
5744 View
4
Đô Thị Truyện VIP
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
3

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5735 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5421 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
5043 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
5018 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter