Chương 5: Cookies (5)
Edit: Thoumy
Chương này chưa được beta ạaaaa
==================
Đới Kiều Kiều bước vào cửa, liền thấy cô gái xinh đẹp đang ăn bánh, miệng nhét đến phồng hai má, trông như một chú hamster nhỏ ham ăn.
Cô gái vừa nhai bánh quy, vừa lộ ra biểu cảm say mê, đôi mắt khép hờ thành một khe nhỏ, như thể thứ đang ăn không phải một miếng bánh quy nhỏ mà là mĩ vị nhân gian.
Đới Kiều Kiều nhìn cô đến thất thần, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Có vẻ thực sự rất ngon!
Vừa lúc cô gái cầm lên một khối bánh quy mới, chuẩn bị cho vào miệng, Đới Kiều Kiều lấy kết can đảm, nhỏ giọng hỏi:
"Xin chào...Bánh quy này có bán không?"
Lục Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Đới Kiều Kiều nhìn chằm chằm mình, bàn tay không khỏi dừng lại: " À, xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi vẫn chưa chính thức khai trương."
Đới Kiều Kiều đỏ mặt: "Cái này...Vừa nãy đi qua, tôi ngửi thấy mùi thơm nên nghĩ đã mở cửa, thực xấu hổ.
"Không có gì đáng xấu hổ." Lục Kỳ hào phóng xua tay, tỏ ra không để ý nói:
"Tôi rất vui vì anh có hứng thú với bánh quy trong cửa hàng, nếu không ngại đây là sản phẩm thử nghiệm, anh có thể nếm thử."
"Thật sự có thể sao?" Hai má Đới Kiều Kiều hơi nóng, trong lòng hiểu rõ Lục Kỳ chỉ là đang giữ phép lịch sự, nhưng anh không thể cưỡng được mùi bánh quy liên tục bay về phía mình, anh vẫn mạnh dạn gặp một miếng bánh quy, rồi cẩn thận cho vào miệng.
Sau khi cho vào miệng, hai mắt Đới Kiều Kiều đột nhiên mở lớn. Lục Kỳ mỉm cười nhìn biểu cảm sinh động của anh, nhiệt tình hỏi: "Thể nào, có ngon không?"
Đái Kiều miễn cưỡng nuốt miếng bánh trong miệng, vươn lưỡi liếm liếm vụn bánh trên môi với sự thích thú, thở dài: "Đây là chiếc bánh quy ngon nhất mà tôi được ăn từ bé đến giờ!"
Nó rất giòn, có mùi của bơ siêu thơm-" "
Nếu anh thích nó thế, tôi sẽ gói một ít cho anh mang đi, được không?" Lục Kỳ cười nói.
"Không, không cần..." Trước khi Đới Kiều Kiều từ chối xong, trước mặt cậu có một túi giấy nhỏ chứa đầy bánh quy.
Anh chớp chớp mắt kinh ngạc, tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không. Chỉ mất vài giây trước và sau, tại sao bánh quy trong khay đã được đóng gói trong túi giấy?
Cầm túi giấy là một cậu bé đẹp trai, thấy anh không phản ứng hồi lâu, cậu sốt ruột nhét túi giấy vào tay anh, vẻ mặt hồ hởi nói: "Của anh, cầm lấy đi."
Đới Kiều Kiều vô thức cầm lấy túi giấy trong tay, hơi nóng của bánh quy xuyên qua giấy gói, làm sôi lòng bàn tay cô.
"Cảm ơn ông chủ, vậy tôi xin phép nhận nó!"
Sau khi cảm ơn Lục Kỳ, ban đêm Đới Kiều Kiều vội vã trở về trường học.
"Tôi không ngờ còn chưa khai trương cửa hàng, đã có khách tới hỏi thăm, xem ra sau này buôn bán có thể sẽ thuận lợi không ít.." Lục Kỳ hào hứng nói với anh ta.
Vừa rồi cô theo hướng dẫn của hệ thống làm thử chiếc bánh quy bơ đơn giản nhất, nhưng không ngờ rằng mùi thơm tỏa ra đã thu hút người qua đường vào cửa hàng, có lẽ khi bánh quy chính thức được bày bán, nó sẽ rất được ưa chuộng.
Tất nhiên, lý do chính cô đưa ra kết luận này là vì cô đã nếm thử hương vị tuyệt vời của nó và biết nó ngon đến mức nào, vậy nên cô rất tự tin với nó.
"Miễn là có hệ thống, không cần phải lo việc kinh doanh có tốt hay không." Quỷ Vương khịt mũi đầy tự hào, nhẹ nhàng nói.
"Anh nói đúng, dù sao tôi cũng không phải trả chi phí, bất kể việc làm ăn có tốt hay không, chỉ cần có thể bán ra, kiếm được mà không mất gì đã vậy còn không bị đói." Lục Kỳ vui vẻ nói.
Quỷ vương tức giận đến mức cổ họng run rẩy.
Hắn hoàn toàn không có ý đó, được rồi!
"Tiện nhân, ngươi có tên không?" Lục Kỳ ôm má nhìn hắn, hứng thú nói: "Hay là cần ta đặt tên cho ngươi?
Theo luật chơi của các mini game, tên của các trợ lý được lấy bởi người chơi.
"Tất nhiên một vị vua như ta có tên-" Quỷ vương buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ, nhưng ngay lập tức nhớ đến tính cách của trợ lý hệ thống của mình, miễn cưỡng thay đổi lời nói của mình, "... Tôi thực sự cần bạn đặt tên cho tôi.
Lục Tề bỏ qua khuôn mặt nhỏ nhắn hôi hám của hắn, suy nghĩ một hồi, nhớ tới một cuốn tiểu thuyết vừa mới đọc, tên nam chính trong đó đặc biệt hay, vì vậy hưng phấn đề nghị: "Ngươi nghĩ cái tên 'Mạnh Diêu' như thế nào?"
"Không hay".
Làm thế nào một cái tên bản địa như vậy có thể xứng đáng với vua của thế giới quỷ, người có thể hủy diệt thế giới chỉ bằng một cú dậm chân?
Quỷ Vương lắc đầu chán ghét, tiến lên một bước, đứng thẳng trước mặt cô, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: "Cô không nghĩ rằng, với ngoại hình của tôi, sẽ rất lạ khi gọi với cái tên này sao?"
Lục Kỳ nghe vậy liền nghiêm túc nhìn cậu bé từ đầu đến cuối.
Mặc dù quỷ vương đã biến mình thành một cậu bé loài người, nhưng anh ta vẫn giữ được những đặc điểm cơ bản của mình, mái tóc của anh ta vẫn màu bạc chói mắt, và đôi mắt đỏ đậm sâu như máu, trông không giống người Trung Quốc, cái tên "Mạnh Diêu" càng không liên quan.
"Đúng vậy," Lục Kỳ lẩm bẩm, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trong giọng nói có chút khó chịu, "Nhưng tôi nghĩ cái tên này rất hay."
Quỷ Vương nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, trong bụng lên án thẩm mỹ kỳ lạ của vị hôn thê, anh thả lỏng cơ thể nhẹ nhàng nói: "Không phải là không thể gọi cái tên này..."
"Thật sao?" Ánh mắt Lục Kỳ đột nhiên sáng lên, "Nhưng, không phải anh đã nói rất không thích hợp sao?"
"Nếu không hợp thì đổi diện mạo, dễ như ăn bánh." Quỷ Vương kiêu ngạo nói, búng ngón tay, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Màu tóc nhanh chóng sẫm màu cho đến khi chuyển sang màu đen không khác gì người châu Á; Đôi mắt đỏ sậm cũng dần dần biến thành màu đen như mực, sâu thẳm như đáy đại dương.
Trong chớp mắt, cậu bé vốn dĩ đẹp trai và gần như quỷ đã trở thành một cậu bé bình thường tương đối nhỏ bé và hướng nội, mặc dù trông vẫn giống nhau, nhưng nếu không có sự dũng cảm và bừa bãi ban đầu, nó sẽ không quá bắt mắt trong đám đông.
"Vậy là tốt rồi." Quỷ Vương phủi bụi không tồn tại trên vai không, khịt mũi lạnh lùng: "Mặc dù không tốt bằng dáng vẻ ban đầu của tôi, nhưng không sao."
"Thật tuyệt vời!" Lục Tề thật sự thở dài: "Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Mạnh Diêu!" " "
...... Bất cứ điều gì cô muốn." Quỷ Vương kiêu ngạo nói.
"Sau này hãy chăm sóc tôi, Mạnh Diêu." Lục Tề mỉm cười xoa xoa đầu Quỷ Vương.
Sự đụng chạm phát ra từ đầu anh ta mềm mại và ấm áp, khiến quỷ vương cảm thấy thoải mái và muốn ngân nga.
Hắn đột nhiên cảm thấy cái tên cặn bã bụi bẩn này cũng không tệ.
Chương này chưa được beta ạaaaa
==================
Đới Kiều Kiều bước vào cửa, liền thấy cô gái xinh đẹp đang ăn bánh, miệng nhét đến phồng hai má, trông như một chú hamster nhỏ ham ăn.
Cô gái vừa nhai bánh quy, vừa lộ ra biểu cảm say mê, đôi mắt khép hờ thành một khe nhỏ, như thể thứ đang ăn không phải một miếng bánh quy nhỏ mà là mĩ vị nhân gian.
Đới Kiều Kiều nhìn cô đến thất thần, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Có vẻ thực sự rất ngon!
Vừa lúc cô gái cầm lên một khối bánh quy mới, chuẩn bị cho vào miệng, Đới Kiều Kiều lấy kết can đảm, nhỏ giọng hỏi:
"Xin chào...Bánh quy này có bán không?"
Lục Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Đới Kiều Kiều nhìn chằm chằm mình, bàn tay không khỏi dừng lại: " À, xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi vẫn chưa chính thức khai trương."
Đới Kiều Kiều đỏ mặt: "Cái này...Vừa nãy đi qua, tôi ngửi thấy mùi thơm nên nghĩ đã mở cửa, thực xấu hổ.
"Không có gì đáng xấu hổ." Lục Kỳ hào phóng xua tay, tỏ ra không để ý nói:
"Tôi rất vui vì anh có hứng thú với bánh quy trong cửa hàng, nếu không ngại đây là sản phẩm thử nghiệm, anh có thể nếm thử."
"Thật sự có thể sao?" Hai má Đới Kiều Kiều hơi nóng, trong lòng hiểu rõ Lục Kỳ chỉ là đang giữ phép lịch sự, nhưng anh không thể cưỡng được mùi bánh quy liên tục bay về phía mình, anh vẫn mạnh dạn gặp một miếng bánh quy, rồi cẩn thận cho vào miệng.
Sau khi cho vào miệng, hai mắt Đới Kiều Kiều đột nhiên mở lớn. Lục Kỳ mỉm cười nhìn biểu cảm sinh động của anh, nhiệt tình hỏi: "Thể nào, có ngon không?"
Đái Kiều miễn cưỡng nuốt miếng bánh trong miệng, vươn lưỡi liếm liếm vụn bánh trên môi với sự thích thú, thở dài: "Đây là chiếc bánh quy ngon nhất mà tôi được ăn từ bé đến giờ!"
Nó rất giòn, có mùi của bơ siêu thơm-" "
Nếu anh thích nó thế, tôi sẽ gói một ít cho anh mang đi, được không?" Lục Kỳ cười nói.
"Không, không cần..." Trước khi Đới Kiều Kiều từ chối xong, trước mặt cậu có một túi giấy nhỏ chứa đầy bánh quy.
Anh chớp chớp mắt kinh ngạc, tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không. Chỉ mất vài giây trước và sau, tại sao bánh quy trong khay đã được đóng gói trong túi giấy?
Cầm túi giấy là một cậu bé đẹp trai, thấy anh không phản ứng hồi lâu, cậu sốt ruột nhét túi giấy vào tay anh, vẻ mặt hồ hởi nói: "Của anh, cầm lấy đi."
Đới Kiều Kiều vô thức cầm lấy túi giấy trong tay, hơi nóng của bánh quy xuyên qua giấy gói, làm sôi lòng bàn tay cô.
"Cảm ơn ông chủ, vậy tôi xin phép nhận nó!"
Sau khi cảm ơn Lục Kỳ, ban đêm Đới Kiều Kiều vội vã trở về trường học.
"Tôi không ngờ còn chưa khai trương cửa hàng, đã có khách tới hỏi thăm, xem ra sau này buôn bán có thể sẽ thuận lợi không ít.." Lục Kỳ hào hứng nói với anh ta.
Vừa rồi cô theo hướng dẫn của hệ thống làm thử chiếc bánh quy bơ đơn giản nhất, nhưng không ngờ rằng mùi thơm tỏa ra đã thu hút người qua đường vào cửa hàng, có lẽ khi bánh quy chính thức được bày bán, nó sẽ rất được ưa chuộng.
Tất nhiên, lý do chính cô đưa ra kết luận này là vì cô đã nếm thử hương vị tuyệt vời của nó và biết nó ngon đến mức nào, vậy nên cô rất tự tin với nó.
"Miễn là có hệ thống, không cần phải lo việc kinh doanh có tốt hay không." Quỷ Vương khịt mũi đầy tự hào, nhẹ nhàng nói.
"Anh nói đúng, dù sao tôi cũng không phải trả chi phí, bất kể việc làm ăn có tốt hay không, chỉ cần có thể bán ra, kiếm được mà không mất gì đã vậy còn không bị đói." Lục Kỳ vui vẻ nói.
Quỷ vương tức giận đến mức cổ họng run rẩy.
Hắn hoàn toàn không có ý đó, được rồi!
"Tiện nhân, ngươi có tên không?" Lục Kỳ ôm má nhìn hắn, hứng thú nói: "Hay là cần ta đặt tên cho ngươi?
Theo luật chơi của các mini game, tên của các trợ lý được lấy bởi người chơi.
"Tất nhiên một vị vua như ta có tên-" Quỷ vương buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ, nhưng ngay lập tức nhớ đến tính cách của trợ lý hệ thống của mình, miễn cưỡng thay đổi lời nói của mình, "... Tôi thực sự cần bạn đặt tên cho tôi.
Lục Tề bỏ qua khuôn mặt nhỏ nhắn hôi hám của hắn, suy nghĩ một hồi, nhớ tới một cuốn tiểu thuyết vừa mới đọc, tên nam chính trong đó đặc biệt hay, vì vậy hưng phấn đề nghị: "Ngươi nghĩ cái tên 'Mạnh Diêu' như thế nào?"
"Không hay".
Làm thế nào một cái tên bản địa như vậy có thể xứng đáng với vua của thế giới quỷ, người có thể hủy diệt thế giới chỉ bằng một cú dậm chân?
Quỷ Vương lắc đầu chán ghét, tiến lên một bước, đứng thẳng trước mặt cô, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: "Cô không nghĩ rằng, với ngoại hình của tôi, sẽ rất lạ khi gọi với cái tên này sao?"
Lục Kỳ nghe vậy liền nghiêm túc nhìn cậu bé từ đầu đến cuối.
Mặc dù quỷ vương đã biến mình thành một cậu bé loài người, nhưng anh ta vẫn giữ được những đặc điểm cơ bản của mình, mái tóc của anh ta vẫn màu bạc chói mắt, và đôi mắt đỏ đậm sâu như máu, trông không giống người Trung Quốc, cái tên "Mạnh Diêu" càng không liên quan.
"Đúng vậy," Lục Kỳ lẩm bẩm, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trong giọng nói có chút khó chịu, "Nhưng tôi nghĩ cái tên này rất hay."
Quỷ Vương nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, trong bụng lên án thẩm mỹ kỳ lạ của vị hôn thê, anh thả lỏng cơ thể nhẹ nhàng nói: "Không phải là không thể gọi cái tên này..."
"Thật sao?" Ánh mắt Lục Kỳ đột nhiên sáng lên, "Nhưng, không phải anh đã nói rất không thích hợp sao?"
"Nếu không hợp thì đổi diện mạo, dễ như ăn bánh." Quỷ Vương kiêu ngạo nói, búng ngón tay, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Màu tóc nhanh chóng sẫm màu cho đến khi chuyển sang màu đen không khác gì người châu Á; Đôi mắt đỏ sậm cũng dần dần biến thành màu đen như mực, sâu thẳm như đáy đại dương.
Trong chớp mắt, cậu bé vốn dĩ đẹp trai và gần như quỷ đã trở thành một cậu bé bình thường tương đối nhỏ bé và hướng nội, mặc dù trông vẫn giống nhau, nhưng nếu không có sự dũng cảm và bừa bãi ban đầu, nó sẽ không quá bắt mắt trong đám đông.
"Vậy là tốt rồi." Quỷ Vương phủi bụi không tồn tại trên vai không, khịt mũi lạnh lùng: "Mặc dù không tốt bằng dáng vẻ ban đầu của tôi, nhưng không sao."
"Thật tuyệt vời!" Lục Tề thật sự thở dài: "Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Mạnh Diêu!" " "
...... Bất cứ điều gì cô muốn." Quỷ Vương kiêu ngạo nói.
"Sau này hãy chăm sóc tôi, Mạnh Diêu." Lục Tề mỉm cười xoa xoa đầu Quỷ Vương.
Sự đụng chạm phát ra từ đầu anh ta mềm mại và ấm áp, khiến quỷ vương cảm thấy thoải mái và muốn ngân nga.
Hắn đột nhiên cảm thấy cái tên cặn bã bụi bẩn này cũng không tệ.