Chương 30
Edit by ttan
Dương Lưu Thư vẻ mặt lạnh nhạt, không trả lời ngay lập tức được hay không được.
Là trợ lý, cả ngày đi theo bên cạnh Dương Lưu Thư, A Thanh thật ra đã sớm có thể cảm thấy được mối quan hệ của Dương Lưu Thư với hai người lớn nhà họ Hướng không tốt. Hiện tại hai người bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, cô ấy cũng không rõ là phúc hay họa, vì vậy cách sáng suốt nhất đương nhiên là chạy là thượng sách.
"Chị Lưu Thư, thế em xuống nhé?" Một ngón tay của cô ấy chỉ xuống phía dưới, "Bọn chị nói chuyện xong rồi thì bảo em nhé?"
Dương Lưu Thư vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng gật đầu.
A Thanh trong lòng niệm một tiếng A Di Đà Phật, cất bước chạy biến, rời xa nơi thị phi này.
Ba người đứng đó, mà yên tĩnh đến lạ thường.
Trên thực tế Dương Lưu Thư vẫn chưa hồi lại hồn lắm. Sự xuất hiện của hai người này quá đột ngột, cô chưa từng ngờ tới-- cho dù tối hôm qua đã gọi cuộc điện thoại trải thảm, cô không ngờ rằng họ sẽ sáng sớm tìm đến cửa.
"Có thể mời chúng tôi vào không?" Mẹ Hướng đánh vỡ sự im lặng.
Sợ phòng khác có người đi ra, Dương Lưu Thư im lặng một lát, rồi vẫn lùi về sau một bước.
Mẹ Hướng nói tiếng "Cảm ơn", bước vào trước, bố Hướng theo sau mẹ Hướng, gật đầu với Dương Lưu Thư.
Dương Lưu Thư đưa lưng về phía hai người họ, yên lặng đóng cửa lại, xoay người, đứng trước cửa.
Vẫn chưa hoàn toàn hồi hồn, cảm giác giống như đang nằm mơ.
"Ngại quá, hôm qua cô từ chối gặp mặt, chúng tôi cực chẳng đã, mới không chào hỏi trước mà đi lên thẳng thế này." Bố Hướng khẽ mỉm cười, "Chúng tôi không có ác ý, cô đừng căng thẳng."
Dương Lưu Thư chưa từng thấy bố Hướng gần như vậy trước đây, chỉ với mấy câu nói ấy, cảm giác khá hòa nhã.
Đương nhiên, cũng có thể là vì ông ấy có một khuôn mặt tương tự Hướng Đông Dương.
Cô nuốt ngụm nước miếng, vẫn cảm thấy khô khốc trong cổ họng.
Hai năm đầu lúc hận nhất ấy, thật ra cô đã trộm nghĩ trong lòng rằng, nếu khi đó bố mẹ Hướng đến tìm cô, cô sẽ phản ứng như thế nào, chửi bới, hay là hoàn toàn không để ý tới.
Chẳng ngờ rằng, cảm xúc mãnh liệt hồi đó, cuối cùng vẫn bị thời gian làm hao mòn một chút rồi.
Cô bình tĩnh hơn nhiều so với bản thân cô nghĩ.
"Buổi sáng tôi có lịch quay, không có nhiều thời gian, hai người có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Ánh mắt chuyển lên khuôn mặt mẹ Hướng, cô lại nhàn nhạt nói thêm, "Chuyện trước đây tôi đã hứa, tôi làm được cả rồi. Hy vọng hai người cũng có thể làm được, hôm nay nói xong rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa."
Sắc mặt mẹ Hướng khẽ thay đổi, mím mím môi, gật đầu: "Được, không làm mất nhiều thời gian của cô. Vì thế chúng tôi sẽ nói thẳng vậy. Đứa bé năm đó, bác sĩ nói rằng, cơ hội có thể giữ đứa bé cực kì, cực kì thấp." Hơn nữa bà thật sự không thích mẹ đứa bé, do dự một chút, vẫn lựa chọn bỏ.
Mấy năm nay, không phải chưa từng hối hận, nhưng sự tình đã ngã ngũ, hối hận cũng vô dụng.
Vừa mở miệng, lại là về cái này.
Mấy năm nay, đối với đứa bé mất đi rồi mới biết nó tồn tại ấy, cô từng nghĩ đến rất rất nhiều, lúc này nhắc lại, đã không còn đau thấu xương như hồi đó nữa.
Cô lạnh lùng gật đầu: "Đã qua cả rồi. Dù sao sau này cũng sẽ không có nữa, hai người không cần lo lắng vấn đề này. Nếu hai người đến vì điều này, vậy tôi đã biết, hai người có thể đi rồi."
Cô xoay người, định đi mở cửa, bố Hướng ở phía sau gọi cô lại.
"Lưu Thư."
Tay Dương Lưu Thư dừng trên tay nắm cửa, ngẩn người ra.
Huyết thống thật là kỳ diệu, Hướng Đông Dương không chỉ giống bố anh mà cả giọng nói của hai người cũng giống nhau, nhất là khi nãy lúc gọi tên cô như vậy.
"Chúng tôi hôm nay đến, thật ra là muốn nói tiếng ' xin lỗi '." Bố Hướng nói, "Tất nhiên, chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi, một câu ' xin lỗi ' không thể giải quyết mọi chuyện, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng cô có thể nhận lời xin lỗi của chúng tôi."
Giống quá.
Nhất là loại giọng điệu trầm ổn này, cũng giống nhau như đúc.
Nếu đứa bé kia vẫn còn, liệu có giống bố nó như vậy không?
Mắt bỗng nhiên đau xót, cô vội ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt.
Không dám mở miệng, sợ mở miệng sẽ khóc nức nở.
Trong im lặng, mẹ Hướng tiếp lời: "Tôi biết những lời tôi nói trước đây rất nặng nề, nhưng bất kể là lần đó, hay hôm nay tìm cô, điểm xuất phát của chúng tôi, đều là vì Đông Dương, điều này, chờ cô sau này......"
Bỗng nhiên nín thinh.
Yên tĩnh như chết.
Một lát sau, giọng bố Hướng vang lên sau lưng.
"Sắp Tết rồi, hôm đó trong nhà có bữa sum họp nho nhỏ, nếu có thể, hãy về nhà với Đông Dương, được không?"
Tay Dương Lưu Thư vẫn nắm chặt trên tay nắm cửa, nắm đến ngón tay phát trướng.
So với giọng điệu lạnh như băng của mẹ Hướng, cô ngược lại sợ nghe thấy giọng bố Hướng hơn, bởi vì rất giống Hướng Đông Dương. Ông càng ôn hòa, thì càng giống, Dương Lưu Thư càng sợ.
Cô vất vả lắm mới hạ quyết tâm nhắc lại chuyện chia tay, sợ rằng nghĩ đến điều tốt của Hướng Đông Dương, sẽ suy yếu ý chí.
Cô từ từ buông tay, hơi xoay người.
"Hai người không nên tới tìm tôi. Thực sự muốn tốt cho Hướng Đông Dương, thì nên khuyên anh ấy rời khỏi tôi."
Cả Bố Hướng và mẹ Hướng đều im lặng.
Dương Lưu Thư nghĩ đến sự cố chấp của Hướng Đông Dương, cũng hiểu rằng bọn họ không còn cách nào nữa.
Cô khẽ thở dài: "Năm năm trôi qua thật nhanh. Tôi là người thế nào, có lẽ hai người cũng có thể cảm thấy được. Tôi sau này, không thể nào thật lòng tôn trọng hai người như những bậc trưởng bối. Tôi cũng hoàn toàn không yêu cầu hai người chấp nhận tôi từ tận đáy lòng."
Bố mẹ Hướng nhìn lẫn nhau một cái, đáy mắt đều có một tia kinh ngạc cùng không biết làm sao.
Cô lại thở dài: "Vì thế duy trì hiện trạng, có thể mới là lựa chọn tốt nhất."
Nói đến đây, thật ra đã xem như chặn đường lui.
Bố mẹ Hướng lại liếc nhau, mẹ Hướng lạnh lùng gật gật đầu: "Cô nói cũng đúng. Nhưng Đông Dương cố chấp, chúng tôi lại hy vọng nó có thể hạnh phúc. Còn cô nghĩ về chúng tôi như thế nào, cũng không quan trọng. Chúng tôi chỉ hy vọng......"
Chuông cửa đột nhiên vang lên, hết tiếng này đến tiếng khác.
Dương Lưu Thư ngẩn người ra, đoán chừng chắc là A Thanh. Cô vốn cũng không muốn đối mặt với hai vị nhà họ Hướng này, vội xoay người mở cửa.
"Chị lập tức......" Tiếng nói chợt im bặt.
Hướng Đông Dương đứng ở ngoài cửa, cả một người phong trần mệt mỏi, còn hơi thở hổn hển, rõ ràng là vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy cô, trong mắt anh lập tức có ý cười.
Cô có thể thấy rất rõ rằng, anh rõ ràng đang nôn nóng, đang lo lắng, lại vì sợ dọa cô, cố hết sức tỏ ra thoải mái.
"Không đến đoàn phim à?" Anh hỏi, đồng thời tay khẽ xoa xoa trên đầu cô.
Cô không sợ bố mẹ Hướng, nhưng lúc một mình đối mặt với bọn họ, luôn không thể tập trung tinh thần, cảm thấy mình như đang ở trên hoang đảo, bốn phía đều là sương mù.
Anh vừa xuất hiện, như một tia sáng mặt trời, sương mù tan biến sạch.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, cười.
"Ừm."
Hướng Đông Dương bước về phía trước đi vào, thuận thế ôm cô vào lòng. Đối với bố mẹ trong phòng, cũng không tỏ ra bất ngờ.
"Đến đây tìm Lưu Thư sớm như vậy, có việc gấp gì ạ?"
Mẹ Hướng im lặng, bố Hướng ho nhẹ một tiếng: "Sắp Tết rồi, muốn mời Lưu Thư hôm ấy cùng con về nhà ăn Tết."
Hướng Đông Dương gật đầu: "Những chuyện này, nói với con là được rồi."
Giờ ngay cả bố Hướng cũng im lặng.
Tính cách con mình thế nào, là bố mẹ sao có thể không biết. Đông Dương không như Đồ Nam, trong lòng có chuyện gì phải thể hiện ra liền, nó thì càng bình tĩnh càng đáng sợ.
"Những gì muốn nói nếu đã nói xong rồi, vậy hai người về nghỉ ngơi đi." Hướng Đông Dương lại nói.
Bố mẹ Hướng không nhiều lời nữa, gật gật đầu.
Khi hai người lớn gần đi đến cạnh bọn họ, Hướng Đông Dương ôm Dương Lưu Thư đứng sang một bên nhường một bước, đồng thời gọi mẹ Hướng lại.
"Mẹ. Sau này có chuyện gì, nói trực tiếp với con, đừng cứ ngấm ngầm tìm Lưu Thư."
Mẹ Hướng đưa lưng về phía bọn họ, chỉ hơi dừng lại một chút, không quay đầu. Bố Hướng mở cửa, bà trực tiếp rời đi.
Bố Hướng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Anh xoay người cô lại, mặt đối mặt ôm lấy, hôn trán cô.
"Có làm em sợ không?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có."
"Nói thật à?"
Cô ngẩng đầu, đen trắng rõ ràng trong mắt đều là ý cười.
"Tên của anh, hay thật đấy." Anh là mặt trời mọc hướng đông, khoảnh khắc anh đột nhiên xuất hiện khi nãy, sương mù trong lòng cô tan biến sạch, rất ấm áp, ngập tràn ánh nắng.
Hướng Đông Dương hiển nhiên không hiểu ý tứ thực sự của cô, nhưng nhìn thấy cô cười, vẫn yên tâm hơn.
Anh bế ngang cô đến mép giường ngồi xuống, nửa quỳ trước mặt cô, nắm chặt tay cô.
"Nếu không muốn gặp, lần sau đừng cho bọn họ vào. Nếu nói gì đó khó nghe, cũng đừng để ở trong lòng."
Dương Lưu Thư khẽ lắc đầu: "Không có. Không nói lời gì không hay cả. Sao anh đã về rồi?"
"Xong việc rồi nên về ngay."
Thật ra tất nhiên không phải.
Tối hôm qua cô bỗng nhiên đề cập đến chuyện chia tay, anh liền cảm thấy không ổn lắm.
Trực giác rằng nó liên quan đến hai người lớn trong nhà, anh gọi điện thoại về nhà, phát hiện cả ông chủ và bà chủ đều ra ngoài.
Anh lập tức ra sân bay trở về, đồng thời gọi điện thoại cho A Thanh, kết quả chẳng hỏi ra được cái lý do. Lo lắng sợ hãi suốt chặng đường, người còn chưa đến khách sạn thì nhận được điện thoại của A Thanh.
Quả nhiên như suy đoán của anh, bố mẹ anh đến tìm Lưu Thư.
Trong lòng cô biết rõ anh đang nói dối.
Đừng nói trong mắt anh có tơ máu đỏ, rõ ràng đã không ngủ suốt, chỉ tính toán theo thời gian, chắc sau khi hai người bọn họ gọi điện thoại, anh liền trở về ngay lập tức.
Cô bỗng nhiên duỗi tay ra che hai mắt anh.
"Nhắm mắt lại."
Hướng Đông Dương ngoan ngoãn nhắm lại, lông mi hơi hơi rung rung trong lòng bàn tay cô.
"Làm gì thế?" Anh hỏi.
Khóe miệng cô mang theo cười: "Anh cần nghỉ ngơi."
Anh lấy tay cô ra, nắm chặt, ý cười trong mắt sâu hơn: "Xót anh đấy à?"
Dương Lưu Thư nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy anh có nghe lời không?"
Cô xót anh, lại không chỉ vì mỗi điều này.
Giấu giếm chuyện đứa bé, ban đầu đương nhiên là vì lời hứa với mẹ Hướng, nhưng sau đó, hơn thế là vì anh.
Hướng Đông Dương thích trẻ con như vậy, nếu mà biết con vì sao không còn, hơn nữa còn là mẹ anh đích thân từ bỏ, anh nhất định sẽ rất khó chịu.
Huống hồ, tối hôm anh cưỡng bức cô, cô vẫn đang trong thời gian ở cữ sau khi sinh non, không thể quan hệ được.
Dù sao cũng là chuyện không thể vãn hồi và thay đổi, cho anh biết, chỉ là thêm một người nữa đau khổ.
Dù cho lúc mối quan hệ căng thẳng nhất, anh uống say, cô cũng từng chăm sóc anh suốt đêm, không dám tùy tiện chợp mắt.
Đừng nói Hướng Đông Dương, ngay cả bản thân cô, cũng không nhận ra rằng, hóa ra cô yêu anh đến thế.
Hóa ra yêu đến vậy ư?
Dáng vẻ của cô hôm nay, thực sự nằm ngoài dự liệu của anh. Hướng Đông Dương rất vui, nghĩ đến mình một mạch đến đây, mùi ám trên quần áo rất hỗn tạp, vì thế bảo tài xế lấy quần áo đến cho anh tắm rửa.
Trong lúc chờ đợi, anh hỏi cô: "Có muốn xin nghỉ nửa ngày không? Ở cùng anh, nhé?"
"Ừm."
"Chắc chưa ăn sáng nhỉ?"
"Ừm."
"Ăn với nhau nhé?"
"Ừm."
Anh cười hôn xuống má cô: "' Ừm ừm ' liên tục, biến thành đồ ngốc rồi đấy à?"
Cô mím môi cười, một ngón tay ngoắc anh: "Ừm."
Anh thật sự không nhịn được, một tay đẩy ngã cô lên trên giường, đưa hai tay cô lên áp trên đỉnh đầu một cách rất dễ dàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dần dần, hô hấp rối loạn. Trước là của cô, rồi là của anh. Ánh mắt cuống quýt bên nhau, cũng hỗn độn, không thể tách rời.
Anh cúi đầu, hôn nốt ruồi son nhỏ trên ấn đường của cô.
Cô nhắm hai mắt, ngực phập phồng, giọng nói rất nhẹ.
"Nhà anh...... Lớn lắm phải không?"
Anh sững người, chậm rãi ngẩng đầu.
Cô mở to mắt, nhìn anh không rời.
"Hôm Tết, liệu có đông người lắm không? Em nên mặc gì thì được?"