Chương 53: 53: Dạy anh một chút
“Đi tắm đi….” Lộ Trạch vừa hôn vừa nói.
Lương Tiêu ôm chặt cậu, chân không nhúc nhích, tay của Lộ Trạch sờ soạng, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Anh Tiêu, giúp em một chút.”
Ngay lập tức Lương Tiêu cảm giác nồng độ rượu hôm nay mình uống có hơi cao.
Hai người cùng nhau vào phòng tắm, quần cũng chưa cởi hết cứ như vậy hôn nhau đi vào.
Tiếng nước vang gần một tiếng, Lương Tiêu bước ra trước nằm ngửa trên giường, sau khi Lộ Trạch ra ngoài cũng nhanh chóng chui vào chăn, mang theo hương thơm bay qua.
“Sữa tắm của anh thơm quá,” Lộ Trạch nói, “Hương gì vậy?”
Lương Tiêu trở mình, nằm nghiêng đối mặt với Lộ Trạch, “Hình như là mùi lựu, lần đầu tiên mua, không biết thơm như vậy.”
Lộ Trạch cười cười, “Dễ ngửi mà, thơm một chút không tốt à?”
“Dễ ngửi là được.” Lương Tiêu nói.
Sau đó hai người cũng không lên tiếng nữa, vừa nãy giống như cũng không có cảm thấy thẹn thùng gì, hiện tại làm xong rồi mới thấy có hơi ngại ngùng. Hai người cứ như vậy nhìn nhau trong màn đêm một lúc.
Lộ Trạch vừa lật người lấy điện thoại vừa nói: “Quên nói cho hai đứa kia một tiếng rồi… Ặc, thế mà không có đứa nào hỏi em.”
Lương Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười, Lộ Trạch để điện thoại ra xa một chút, “Cười cái gì?”
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch, “Cười em đẹp trai, ngay cả bóng tối cũng không chống lại được.”
Lộ Trạch giơ điện thoại lên trước mặt Lương Tiêu, “Anh cũng vậy.”
“Đặt báo thức đi,” Lương Tiêu nói, “Xem ra không thể quá tự tin.”
Lộ Trạch cười thả điện thoại xuống, “Cũng không chắc, tự mình tỉnh mới tốt.”
Cậu kéo chăn rồi nằm yên lặng, lại cố ý dịch sang chỗ Lương Tiêu một chút, “Cách em xa như vậy làm gì.”
Thế là Lương Tiêu cũng xích lại gần, hai người gần như sát vào nhau.
“Nếu không phải em hay kéo chăn buổi tối thì đã đắp cùng một cái với anh rồi.” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.
“Chăn này có mỏng không?” Lương Tiêu hỏi.
“Không tệ, vừa vặn, trời cũng khá nóng mà.”
Một lát sau, Lộ Trạch vươn cổ hôn lên mặt Lương Tiêu một cái, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon cục cưng.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, “Không phải anh cũng khá ngượng sao, sao lúc gọi em là cục cưng lại nhiệt tình quá vậy? Có phải là do trước kia gọi thuận miệng không?”
Lúc nói ra miệng Lộ Trạch không có nghĩ nhiều như vậy nhưng mà Lương Tiêu không lên tiếng, cậu cũng ý thức được lời này không hay lắm, vội vàng giải thích nói: “Anh Tiêu, em không có ý gì khác đâu, anh…”
Lương Tiêu bỗng nhiên đưa tay vào trong chăn của Lộ Trạch, ôm cậu rồi nghiêm túc nói: “Không có chủ động gọi, nhưng nếu khách hàng yêu cầu thì anh sẽ gọi.”
Lộ Trạch không nói gì, chóp mũi của Lương Tiêu chạm vào mặt cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, sau này không gọi em như vậy nữa.”
Ngay lập tức Lộ Trạch cảm thấy hốc mắt có hơi cay cay, cậu cau mày cố ý nói: “Ý anh là sao? Khách hàng được anh gọi là cục cưng, bạn trai chính quy lại không xứng được gọi à?”
Lương Tiêu sửng sốt, “Không phải…”
“Không phải gì? Hay là nói trước kia em yêu đương có bao nhiêu xưng hô gọi bằng sạch, gì mà cục cưng bé cưng bé ngoan em đều gọi hết rồi, có phải cũng không thể gọi anh không?”
Lương Tiêu không lên tiếng. Anh biết rõ ý của Lộ Trạch là cậu không để ý chuyện trước kia nhưng thật sự anh mới là người để ý. Nếu trước kia biết mình sẽ gặp Lộ Trạch, anh nhất định sẽ không làm loại công việc đó.
Cho dù trước kia Lộ Trạch đã yêu đương mấy trăm lần, tình huống của hai người họ không giống nhau.
Nhưng trước kia nếu Lộ Trạch gọi như vậy cũng quá sến sẩm rồi.
Tuy rằng biết là không nên nhưng Lương Tiêu vẫn không khống chế được có chút ghen. Lộ Trạch cứ một mực gọi anh là “anh Tiêu”, không hề có xưng hô thân mật nào.
Lộ Trạch thấy anh nửa ngày không nói lời nào, trực tiếp cắn vào môi anh một cái, ra lệnh: “Gọi cục cưng.”
“…Cục cưng.” Lương Tiêu nhẹ giọng nói.
“Tốt lắm Tiêu Tiêu.”
Hình như cũng không cần quá thân thiết đâu…
Lương Tiêu nở nụ cười, “Trả thù anh à?”
“Chậc, cái này là tên thân mật đấy, sao có thể gọi là trả thù chứ.”
Lộ Trạch xoa xoa gáy của Lương Tiêu, “Ngủ đi Tiêu Tiêu, ngủ thẳng đến khi tự tỉnh.”
Lương Tiêu bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: “Ngủ ngon cục cưng.”
Lộ Trạch cũng cười, “Ngủ ngon Tiêu Tiêu.”
–
Ngày hôm sau khi Lộ Trạch tỉnh ngủ thì Lương Tiêu đã không còn ở trên giường. Cậu ngủ đến nỗi hơi mơ màng, mông lung bò dậy giở điện thoại ra xem, một giờ chiều.
“** má….” Lộ Trạch ngẩn người, hét lên, “Anh Tiêu!”
Lương Tiêu lên tiếng, đẩy cửa ra đi vào, trong miệng còn dính bọt kem đánh răng, hàm hồ nói: “Dậy rồi sao?”
Lộ Trạch chỉ chỉ di động, khó có thể tin được nói: “Một giờ rồi sao?”
Lương Tiêu cười gật gật đầu, “Anh cũng vừa mới dậy thôi, bị đói nên tỉnh.”
Nghe Lương Tiêu nói như vậy, bụng Lộ Trạch cũng kêu lên vài tiếng.
“Vãi,” Lộ Trạch ôm bụng xuống giường, “Đói quá đói quá, hai ta ăn gì đây?”
“Gọi đồ ăn được không? Hay là đi ra ngoài ăn?”
“Em nấu cho,” Lộ Trạch nói, “Ngày hôm qua cố ý mua một chút rau rồi.”
Lương Tiêu trở lại nhà vệ sinh nhổ bọt kem đánh răng ra, “Không phải đang đói bụng sao….”
“Không sao, ăn chuối chống đói trước đi, cũng là em mua hôm qua đó.”
Lúc Lộ Trạch nấu cơm, Lương Tiêu đi bóc vỏ chuối, cắt chuối thành những miếng nhỏ rồi bỏ vào chén, lại bóc một hộp sữa chua đổ vào.
Anh trộn đều lên rồi xúc một miếng đưa đến miệng Lộ Trạch, Lộ Trạch ăn một miếng to, vừa ăn vừa nói: “Đói chết mất, đến chuối cũng thành ngon.”
Lương Tiêu lại đút cho cậu một miếng nữa, “Bình thường em không thích ăn chuối à?”
Lộ Trạch phồng má lên nhai, lại cúi đầu thái rau, “Chỉ thích ăn hoa quả dầm thôi, trực tiếp ăn khô lắm, nghẹn người. Em thích ăn những loại quả nhiều nước.”
Lương Tiêu cười cười, cảm thấy cậu đáng yêu không chịu được, “Trước đây điều kiện nhà anh không tốt lắm, lúc mẹ anh chỉ có một mình thì vẫn ổn, nhưng sau khi nuôi anh thì khá mệt mỏi, cũng không thể lúc nào cũng mua được hoa quả. Lúc lên tiểu học có một lần nhà trường phát chuối cho học sinh, anh không ăn, muốn mang về cho bà ăn, bà lại nghĩ rằng anh không nỡ ăn nên sau này mỗi tuần đều mua chuối cho anh, còn nói là do bà thích nên mới mua thôi.”
Khi Lương Tiêu nhắc tới chuyện này, biểu hiện luôn rất nhẹ nhàng. Lộ Trạch cảm thấy mặc dù Lương Tiêu chỉ được nhận nuôi nhưng anh vẫn rất hạnh phúc, tình cảm với mẹ nuôi cũng rất sâu đậm.
Cho nên Lộ Trạch cũng nhẹ nhàng nói, “Dì rất đáng yêu, vậy rốt cuộc anh có thích chuối không?”
Lương Tiêu cụp mắt cười, nhìn vô cùng dịu dàng, “Thích. Lúc còn bé anh vẫn chưa hiểu chuyện, cảm thấy bà không yêu anh. Nhưng lần đó khi bà mua chuối cho anh, anh mới hoàn toàn hiểu ra, bà ấy chính là mẹ của anh, là mẹ ruột.”
Lộ Trạch đã hiểu, đó không phải những quả chuối bình thường, mà trong đó còn chứa đựng tình cảm, giống như đồ ăn mẹ làm luôn ngon hơn đồ ăn bên ngoài.
Đáng tiếc bà chủ Từ nhà cậu không biết nấu ăn, chỉ có thể để chồng với con trai làm.
Một ngón tay bỗng chạm vào khóe miệng Lộ Trạch, Lộ Trạch quay đầu lại nhìn, Lương Tiêu nói: “Dính sữa chua.”
Anh thò ngón tay xuống dưới vòi nước, hỏi Lộ Trạch, “Ăn nữa không?”
Lộ Trạch nhìn vào ánh mắt của anh, để dao xuống nói: “Em đút cho anh.”
Cậu cầm lấy cái nĩa từ tay Lương Tiêu, xúc một miếng to đút cho Lương Tiêu. Lương Tiêu cũng cố ý há to miệng ra, nhưng sữa chua vẫn dính ở khóe miệng.
Lộ Trạch nở nụ cười, Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: “Cố ý…”
“Đúng,” Lộ Trạch để chén sang một bên, “Chính là muốn dạy anh một chút.”
Dạy cái gì?
Không đợi Lương Tiêu hỏi ra miệng, Lộ Trạch đã nghiêng người tới, duỗi đầu lưỡi ra liếm lên khóe miệng anh, ướt át, vô cùng ngứa.
“Lần sau có thể không dùng tay.” Lộ Trạch cười khẽ nói.
Lương Tiêu ôm chặt cậu, chân không nhúc nhích, tay của Lộ Trạch sờ soạng, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Anh Tiêu, giúp em một chút.”
Ngay lập tức Lương Tiêu cảm giác nồng độ rượu hôm nay mình uống có hơi cao.
Hai người cùng nhau vào phòng tắm, quần cũng chưa cởi hết cứ như vậy hôn nhau đi vào.
Tiếng nước vang gần một tiếng, Lương Tiêu bước ra trước nằm ngửa trên giường, sau khi Lộ Trạch ra ngoài cũng nhanh chóng chui vào chăn, mang theo hương thơm bay qua.
“Sữa tắm của anh thơm quá,” Lộ Trạch nói, “Hương gì vậy?”
Lương Tiêu trở mình, nằm nghiêng đối mặt với Lộ Trạch, “Hình như là mùi lựu, lần đầu tiên mua, không biết thơm như vậy.”
Lộ Trạch cười cười, “Dễ ngửi mà, thơm một chút không tốt à?”
“Dễ ngửi là được.” Lương Tiêu nói.
Sau đó hai người cũng không lên tiếng nữa, vừa nãy giống như cũng không có cảm thấy thẹn thùng gì, hiện tại làm xong rồi mới thấy có hơi ngại ngùng. Hai người cứ như vậy nhìn nhau trong màn đêm một lúc.
Lộ Trạch vừa lật người lấy điện thoại vừa nói: “Quên nói cho hai đứa kia một tiếng rồi… Ặc, thế mà không có đứa nào hỏi em.”
Lương Tiêu bỗng nhiên nở nụ cười, Lộ Trạch để điện thoại ra xa một chút, “Cười cái gì?”
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch, “Cười em đẹp trai, ngay cả bóng tối cũng không chống lại được.”
Lộ Trạch giơ điện thoại lên trước mặt Lương Tiêu, “Anh cũng vậy.”
“Đặt báo thức đi,” Lương Tiêu nói, “Xem ra không thể quá tự tin.”
Lộ Trạch cười thả điện thoại xuống, “Cũng không chắc, tự mình tỉnh mới tốt.”
Cậu kéo chăn rồi nằm yên lặng, lại cố ý dịch sang chỗ Lương Tiêu một chút, “Cách em xa như vậy làm gì.”
Thế là Lương Tiêu cũng xích lại gần, hai người gần như sát vào nhau.
“Nếu không phải em hay kéo chăn buổi tối thì đã đắp cùng một cái với anh rồi.” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.
“Chăn này có mỏng không?” Lương Tiêu hỏi.
“Không tệ, vừa vặn, trời cũng khá nóng mà.”
Một lát sau, Lộ Trạch vươn cổ hôn lên mặt Lương Tiêu một cái, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon cục cưng.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, “Không phải anh cũng khá ngượng sao, sao lúc gọi em là cục cưng lại nhiệt tình quá vậy? Có phải là do trước kia gọi thuận miệng không?”
Lúc nói ra miệng Lộ Trạch không có nghĩ nhiều như vậy nhưng mà Lương Tiêu không lên tiếng, cậu cũng ý thức được lời này không hay lắm, vội vàng giải thích nói: “Anh Tiêu, em không có ý gì khác đâu, anh…”
Lương Tiêu bỗng nhiên đưa tay vào trong chăn của Lộ Trạch, ôm cậu rồi nghiêm túc nói: “Không có chủ động gọi, nhưng nếu khách hàng yêu cầu thì anh sẽ gọi.”
Lộ Trạch không nói gì, chóp mũi của Lương Tiêu chạm vào mặt cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, sau này không gọi em như vậy nữa.”
Ngay lập tức Lộ Trạch cảm thấy hốc mắt có hơi cay cay, cậu cau mày cố ý nói: “Ý anh là sao? Khách hàng được anh gọi là cục cưng, bạn trai chính quy lại không xứng được gọi à?”
Lương Tiêu sửng sốt, “Không phải…”
“Không phải gì? Hay là nói trước kia em yêu đương có bao nhiêu xưng hô gọi bằng sạch, gì mà cục cưng bé cưng bé ngoan em đều gọi hết rồi, có phải cũng không thể gọi anh không?”
Lương Tiêu không lên tiếng. Anh biết rõ ý của Lộ Trạch là cậu không để ý chuyện trước kia nhưng thật sự anh mới là người để ý. Nếu trước kia biết mình sẽ gặp Lộ Trạch, anh nhất định sẽ không làm loại công việc đó.
Cho dù trước kia Lộ Trạch đã yêu đương mấy trăm lần, tình huống của hai người họ không giống nhau.
Nhưng trước kia nếu Lộ Trạch gọi như vậy cũng quá sến sẩm rồi.
Tuy rằng biết là không nên nhưng Lương Tiêu vẫn không khống chế được có chút ghen. Lộ Trạch cứ một mực gọi anh là “anh Tiêu”, không hề có xưng hô thân mật nào.
Lộ Trạch thấy anh nửa ngày không nói lời nào, trực tiếp cắn vào môi anh một cái, ra lệnh: “Gọi cục cưng.”
“…Cục cưng.” Lương Tiêu nhẹ giọng nói.
“Tốt lắm Tiêu Tiêu.”
Hình như cũng không cần quá thân thiết đâu…
Lương Tiêu nở nụ cười, “Trả thù anh à?”
“Chậc, cái này là tên thân mật đấy, sao có thể gọi là trả thù chứ.”
Lộ Trạch xoa xoa gáy của Lương Tiêu, “Ngủ đi Tiêu Tiêu, ngủ thẳng đến khi tự tỉnh.”
Lương Tiêu bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: “Ngủ ngon cục cưng.”
Lộ Trạch cũng cười, “Ngủ ngon Tiêu Tiêu.”
–
Ngày hôm sau khi Lộ Trạch tỉnh ngủ thì Lương Tiêu đã không còn ở trên giường. Cậu ngủ đến nỗi hơi mơ màng, mông lung bò dậy giở điện thoại ra xem, một giờ chiều.
“** má….” Lộ Trạch ngẩn người, hét lên, “Anh Tiêu!”
Lương Tiêu lên tiếng, đẩy cửa ra đi vào, trong miệng còn dính bọt kem đánh răng, hàm hồ nói: “Dậy rồi sao?”
Lộ Trạch chỉ chỉ di động, khó có thể tin được nói: “Một giờ rồi sao?”
Lương Tiêu cười gật gật đầu, “Anh cũng vừa mới dậy thôi, bị đói nên tỉnh.”
Nghe Lương Tiêu nói như vậy, bụng Lộ Trạch cũng kêu lên vài tiếng.
“Vãi,” Lộ Trạch ôm bụng xuống giường, “Đói quá đói quá, hai ta ăn gì đây?”
“Gọi đồ ăn được không? Hay là đi ra ngoài ăn?”
“Em nấu cho,” Lộ Trạch nói, “Ngày hôm qua cố ý mua một chút rau rồi.”
Lương Tiêu trở lại nhà vệ sinh nhổ bọt kem đánh răng ra, “Không phải đang đói bụng sao….”
“Không sao, ăn chuối chống đói trước đi, cũng là em mua hôm qua đó.”
Lúc Lộ Trạch nấu cơm, Lương Tiêu đi bóc vỏ chuối, cắt chuối thành những miếng nhỏ rồi bỏ vào chén, lại bóc một hộp sữa chua đổ vào.
Anh trộn đều lên rồi xúc một miếng đưa đến miệng Lộ Trạch, Lộ Trạch ăn một miếng to, vừa ăn vừa nói: “Đói chết mất, đến chuối cũng thành ngon.”
Lương Tiêu lại đút cho cậu một miếng nữa, “Bình thường em không thích ăn chuối à?”
Lộ Trạch phồng má lên nhai, lại cúi đầu thái rau, “Chỉ thích ăn hoa quả dầm thôi, trực tiếp ăn khô lắm, nghẹn người. Em thích ăn những loại quả nhiều nước.”
Lương Tiêu cười cười, cảm thấy cậu đáng yêu không chịu được, “Trước đây điều kiện nhà anh không tốt lắm, lúc mẹ anh chỉ có một mình thì vẫn ổn, nhưng sau khi nuôi anh thì khá mệt mỏi, cũng không thể lúc nào cũng mua được hoa quả. Lúc lên tiểu học có một lần nhà trường phát chuối cho học sinh, anh không ăn, muốn mang về cho bà ăn, bà lại nghĩ rằng anh không nỡ ăn nên sau này mỗi tuần đều mua chuối cho anh, còn nói là do bà thích nên mới mua thôi.”
Khi Lương Tiêu nhắc tới chuyện này, biểu hiện luôn rất nhẹ nhàng. Lộ Trạch cảm thấy mặc dù Lương Tiêu chỉ được nhận nuôi nhưng anh vẫn rất hạnh phúc, tình cảm với mẹ nuôi cũng rất sâu đậm.
Cho nên Lộ Trạch cũng nhẹ nhàng nói, “Dì rất đáng yêu, vậy rốt cuộc anh có thích chuối không?”
Lương Tiêu cụp mắt cười, nhìn vô cùng dịu dàng, “Thích. Lúc còn bé anh vẫn chưa hiểu chuyện, cảm thấy bà không yêu anh. Nhưng lần đó khi bà mua chuối cho anh, anh mới hoàn toàn hiểu ra, bà ấy chính là mẹ của anh, là mẹ ruột.”
Lộ Trạch đã hiểu, đó không phải những quả chuối bình thường, mà trong đó còn chứa đựng tình cảm, giống như đồ ăn mẹ làm luôn ngon hơn đồ ăn bên ngoài.
Đáng tiếc bà chủ Từ nhà cậu không biết nấu ăn, chỉ có thể để chồng với con trai làm.
Một ngón tay bỗng chạm vào khóe miệng Lộ Trạch, Lộ Trạch quay đầu lại nhìn, Lương Tiêu nói: “Dính sữa chua.”
Anh thò ngón tay xuống dưới vòi nước, hỏi Lộ Trạch, “Ăn nữa không?”
Lộ Trạch nhìn vào ánh mắt của anh, để dao xuống nói: “Em đút cho anh.”
Cậu cầm lấy cái nĩa từ tay Lương Tiêu, xúc một miếng to đút cho Lương Tiêu. Lương Tiêu cũng cố ý há to miệng ra, nhưng sữa chua vẫn dính ở khóe miệng.
Lộ Trạch nở nụ cười, Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: “Cố ý…”
“Đúng,” Lộ Trạch để chén sang một bên, “Chính là muốn dạy anh một chút.”
Dạy cái gì?
Không đợi Lương Tiêu hỏi ra miệng, Lộ Trạch đã nghiêng người tới, duỗi đầu lưỡi ra liếm lên khóe miệng anh, ướt át, vô cùng ngứa.
“Lần sau có thể không dùng tay.” Lộ Trạch cười khẽ nói.