Chương 42: 42: Để ý
Từ buổi tối đó sau khi Lương Tiêu bị Lộ Trạch phát hiện, ngay cả khi Lộ Trạch nói muốn nói chuyện với anh, anh đều nói không có thời gian.
Lộ Trạch chưa từng theo đuổi con trai, lần đầu tiên làm gay đã đụng trúng Lương Tiêu, cậu có một cảm giác bất lực không thể làm được gì.
Tôn Trác Vũ với Mao Hâm nhìn Lộ Trạch ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm vào bàn ăn như sắp đục thủng nó, hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Tôn Trác Vũ: Dạo này nó làm sao vậy?
Mao Hâm: Không biết, mày hỏi thử đi.
Tôn Trác Vũ: Mày hỏi đi.
Mao Hâm: Sao lại là tao hỏi.
Tôn Trác Vũ: Tao không phải chó độc thân, sẽ dễ kích thích đến nó.
Mao Hâm trừng mắt nhìn Tôn Trác Vũ vài giây, cảm thấy cũng có lý, đành phải mở miệng, “Ê Trạch, tâm tình mày không tốt à?”
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, “Rõ ràng vậy sao?”
Hai người đồng loạt gật đầu.
Mao Hâm thử thăm dò: “Mày cãi nhau với anh Tiêu à?”
Lộ Trạch cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Cãi cái rắm ấy. Tao ngược lại muốn cãi một trận với anh ta, nhưng người ta còn không thèm cho tao cơ hội để cãi nhau nữa cơ.”
Mao Hâm không hiểu chuyện gì, Tôn Trác Vũ suy nghĩ một chút, “Vậy hai người đang chiến tranh lạnh à?”
Lộ Trạch nặng nề thở dài, ngay cả mối quan hệ có thể cãi nhau hay chiến tranh lạnh bọn họ còn chưa tới được. Hiện tại Lương Tiêu còn chẳng phải bạn trai giả của cậu nữa, còn đang đi làm bạn trai cho người khác kia kìa.
Lúc ăn cơm Lộ Trạch đều nghĩ đến chuyện của Lương Tiêu, ngay cả chính mình ăn cái gì cũng không chú ý, buổi chiều học xong về ký túc xá liền bị tiêu chảy.
Tôn Trác Vũ với Mao Hâm không ở đây, ký túc xá chỉ có một mình cậu. Cậu chạy đi chạy lại mấy lần vào nhà vệ sinh, chạy nhiều đến nỗi chân cũng mềm nhũn cả ra.
Lộ Trạch đặt mông ngồi xuống ghế, sắc mặt nhợt nhạt, một tay ôm bụng một tay nhắn tin cho Lương Tiêu: [Lương Tiêu, anh ở đâu vậy?]
Lương Tiêu: [Có việc gì không?]
Được lắm, lạnh lùng quá nhỉ.
Lộ Trạch gõ bàn phím trong sự tức giận: [Tôi ăn đồ hỏng giờ bụng khó chịu quá]
Hiện tại rất cần một người bạn trai, giả cũng được.
Bên phía Lương Tiêu hiện lên đối phương đang nhập mấy lần, cuối cùng mới gửi một câu: [Đăng lên mạng không?]
Lộ Trạch: [? Đăng cái rắm á]
Lương Tiêu: [Ồ, vậy uống nhiều nước ấm]
Lộ Trạch nhíu chặt mày, mẹ nó chứ đây là bạn trai ngày trước của cậu đây á? Mặc dù là giả nhưng cũng đâu cần trai thẳng như vậy chứ.
Lộ Trạch: [????]
Lộ Trạch: [Đăng!]
Lương Tiêu: [Có nghiêm trọng không? Em có túi chườm nóng chưa? Đã uống nước ấm chưa? Uống thuốc gì chưa?]
Lương Tiêu: [Mà thôi, em đừng tự đun kẻo bỏng, anh qua ngay]
Đù, như này còn tàm tạm đấy.
Trong bụng lại truyền một trận đau thắt lại, Lộ Trạch ôm bụng nhịn một lúc lại chạy vào nhà vệ sinh, lúc đi ra tìm kiếm xung quanh, không có nước ấm cũng không có thuốc luôn.
Lộ Trạch lại cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện sau khi Lương Tiêu gửi hai tin nhắn kia thì mất tăm. Cậu nhíu nhíu mày, chắc Lương Tiêu không đùa cậu đâu nhỉ? Chẳng lẽ cậu phải đăng lên vòng bạn bè thật sao?
Lộ trạch: [Lương Tiêu?]
Đối diện không trả lời lại.
Lộ Trạch lại đợi một lúc: [Người đâu rồi???]
Lương Tiêu: [?]
Lộ Trạch đặt mạnh điện thoại xuống bàn, Lương Tiêu thật sự không quan tâm cậu chút nào sao? Hay là quyết tâm không muốn cùng với cậu?
Một lúc lâu lúc sau, mặt Lộ Trạch không chút thay đổi cầm điện thoại, trực tiếp ra cửa.
Cậu báo cho Lương Tiêu: [Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ đến nhà anh]
Lương Tiêu: [Tôi không ở nhà]
Lộ Trạch: [Vậy tôi đứng đợi ở cửa nhà anh]
Hôm nay nhất định Lộ Trạch phải gặp được Lương Tiêu, cậu muốn đối mặt nói rõ ràng với Lương Tiêu.
Cậu đứng ở chỗ hàng lang cũ, bụng vẫn đau chưa khỏi, không chỗ ngồi xuống không chỗ dựa vào, chỉ có thể đứng đợi.
Sau khi gửi tin nhắn kia thì Lương Tiêu vẫn chưa nhắn lại cho cậu, trong lòng cậu cũng không chắc lắm. Thật ra cậu có thể tìm một cửa hàng tiện lợi để ngồi tạm nhưng như vậy khi Lương Tiêu trở về cậu sẽ không thể nhìn anh đầu tiên, mà như vậy cũng không đủ thành ý, cho nên cậu vẫn cố gắng đứng ngoài cửa chờ Lương Tiêu về.
Nhưng Lương Tiêu về nhanh hơn so với dự đoán của cậu. Vốn dĩ Lộ Trạch nghĩ mình sẽ phải đứng đợi ở đây đến tối, dù sao trong tin nhắn Lương Tiêu lạnh lùng như vậy mà.
Nhưng khi Lương Tiêu chạy lên cầu thang, Lộ Trạch nghe thấy tiếng bước chân dồn dập dưới lầu thì đoán ngay ra là anh.
Lương Tiêu vừa ngước mắt lên đã thấy Lộ Trạch thực sự đang đứng trước cửa nhà anh. Anh dừng bước, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, ngực cũng hơi phập phồng.
Lộ Trạch cúi đầu nhìn về phía Lương Tiêu. Cho dù ánh sáng ở hành lang có hơi mờ nhưng Lương Tiêu vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt của cậu không tốt lắm.
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, ba hai bước đi lên cầu thang, đứng trước mặt Lộ Trạch, thấp giọng nói: “Không phải bị tiêu chảy sao? Sao đột nhiên lại chạy đến đây?”
Lộ Trạch nhếch miệng, “Anh cũng không đến tìm tôi.”
Lương Tiêu im lặng một lúc mới mở miệng, “Đi vào trước đã.”
Anh lấy ra cái chìa khóa mở cửa, nửa ngày cũng không cắm vào được, bực bội nhíu mày.
Lộ Trạch cười thầm trong lòng, vẻ mặt kiềm chế, lạnh nhạt nói: “Lấy nhầm chìa khóa kìa.”
Lương Tiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn kỹ. Mẹ, đúng là nhầm thật.
Anh lấy chìa khóa khác mở cửa lại, lần này thì một lần đã mở được rồi.
Sau khi đi vào Lộ Trạch đứng im không nhúc nhích. Lương Tiêu đang định đi vòng qua cậu để lấy dép đi trong nhà trong tủ giày thì Lộ Trạch bỗng nhiên xoay người chặn anh ở cửa.
Lưng Lương Tiêu chạm vào cánh cửa phía sau, không có chỗ có thể trốn. Lộ Trạch mặt đối mặt với anh, trầm giọng gọi tên anh, “Lương Tiêu.”
Môi Lương Tiêu khẽ giật, Lộ Trạch nói: “Anh nghe tôi nói trước đã.”
Lương Tiêu cụp mắt xuống, mắt không biết nhìn đi đâu nên chỉ có thể dừng ở trên xương quai xanh của Lộ Trạch.
“Những lời đêm đó tôi nói với anh đều là thật. Anh có rất nhiều ưu điểm làm cho tôi thích anh, hơn nữa lúc anh làm bạn trai tôi thì tôi cảm thấy rất vui, cũng rất thoải mái, cho nên việc tôi thích anh là một điều rất bình thường.”
Bụng vẫn hơi đau, Lộ Trạch nhíu mày, giơ tay lên đè bụng, Lương Tiêu nói: “Cậu vào nhà ngồi trước đi, uống thuốc chưa?”
“Không, để tôi nói xong đã,” Lộ Trạch nghiêm túc nhìn anh, “Tôi biết anh có băn khoăn, có còn nợ vẫn chưa trả xong nhưng đây là anh trả giúp người nhà, không phải chính anh vay trên mạng hay đánh bạc linh tinh mới thiếu nợ, cho nên tôi sẽ không để ý.”
“Đây là tôi nói cho cậu biết,” Ttâm tình Lương Tiêu có chút phức tạp nói, “Lỡ đâu tôi lừa cậu thì sao?”
Lộ Trạch dừng một chút, rất kiên định nói: “Anh sẽ không, anh không phải người như vậy.”
Lương Tiêu mím môi không lên tiếng, Lộ Trạch tiếp tục nói: “Còn công việc của anh cũng là vì trả nợ nên mới làm. Anh cũng sẽ không làm mãi công việc này, chờ trả nợ xong, anh có thể đổi sang một công việc bình thường khác, nên tôi cũng sẽ không để ý chuyện này.”
“Cho nên anh còn có băn khoăn gì nữa không?”
Lương Tiêu với Lộ Trạch nhìn nhau sau một lúc lâu, “Vậy hiện tại thì sao? Cho đến khi trả nợ xong thì sao? Cậu cũng không để ý?”
Yết hầu của Lộ Trạch hơi động đậy, cau mày do dự một lúc, gian nan nói: “Tôi… Dù sao anh cũng sẽ không thích các cô ấy...”
Ánh mắt Lương Tiêu gắt gao nhìn vào cậu, mạnh mẽ ép hỏi: “Để ý, hay là không để ý.”
Lộ Trạch thở ra một hơi, “Để ý.”
Lương Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, cụp mắt xuống nói: “Chính vì như vậy, bởi vì cậu vẫn để ý, tôi cũng để ý, cho nên tôi với cậu không thể ở bên nhau được.”
Lộ Trạch lại tới gần anh một chút, có hơi sốt ruột nói: “Hiện tại không ở bên nhau cũng được, tôi có thể chờ, chờ anh trả nợ xong, sau đó đổi sang một công việc khác.”
“Nhanh nhất cũng phải qua mấy tháng nữa, mấy tháng này cậu thích tôi, tôi thích cậu, sau đó mỗi ngày để cậu nhìn tôi đi ra ngoài tiếp khách sao?” Lương Tiêu thấp giọng hỏi.
Lộ Trạch nghe được Lương Tiêu nói thích mình còn chưa tới kịp vui mừng đã bắt đầu tự hỏi nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Không đợi cậu nghĩ ra cách, Lương Tiêu lại tiếp tục nói: “Cậu vốn thích con gái, nói không chừng không cần đến mấy tháng cậu cũng đã thích người khác, không cần…..”
Lương Tiêu đang nói thì bị cắt ngang, bởi vì Lộ Trạch đã trực tiếp hôn anh.
Ngay lập tức đại não của anh trở nên trống rỗng, không nhúc nhích cứng đờ tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Vài giây sau, Lương Tiêu cảm giác được trái tim mình bắt đầu đập loạn. Anh nhắm mắt lại, giơ tay lên giữ chặt lấy eo Lộ Trạch, kéo người vào trong lồng ngực mình.
Trong nháy mắt Lộ Trạch phân tâm nghĩ, rất tốt, cơ thể thành thực hơn miệng rất nhiều.
Hai người cứ như vậy môi dán môi ôm nhau tại chỗ, không biết qua bao lâu, ngây thơ giống như học sinh cấp ba yêu sớm lần đầu tiên hôn môi.
Mặc dù Lương Tiêu đúng là lần đầu tiên, nhưng Lộ Trạch thì không phải, thế nhưng cậu vẫn căng thẳng đến nỗi quên cả động tác tiếp theo là như thế nào.
Cả thế giới giống như chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt, hơi thở của Lương Tiêu gần trong gang tấc, cùng với nhiệt độ trên môi không thuộc về mình.
Sau một lúc lâu, Lộ Trạch hơi lùi lại, Lương Tiêu mở mắt ra, khoảng cách của hai người vẫn gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ được cảm xúc trong mắt đối phương.
Lương Tiêu khàn giọng nói: “Lộ Trạch….”
“Chờ một chút,” Lộ Trạch ngắt lời anh, cau mày không nói nổi, “Em phải đi WC trước đã.”
Lương Tiêu ngẩn người, nhìn thấy bóng lưng của Lộ Trạch cười một chút, cười xong lại đau lòng đi qua đó, đứng ở ngoài cửa hỏi: “Có phải em chưa uống thuốc không? Anh ra ngoài mua thuốc cho em nhé.”
“Không cần!” Lộ Trạch lớn tiếng nói, “Không cho anh đi! Cứ chờ ở ngoài đó đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Trạch: Đây tuyệt đối là lần duy nhất tôi phát huy kém!! Chương tiếp hôn sâu!!
Lộ Trạch chưa từng theo đuổi con trai, lần đầu tiên làm gay đã đụng trúng Lương Tiêu, cậu có một cảm giác bất lực không thể làm được gì.
Tôn Trác Vũ với Mao Hâm nhìn Lộ Trạch ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm vào bàn ăn như sắp đục thủng nó, hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Tôn Trác Vũ: Dạo này nó làm sao vậy?
Mao Hâm: Không biết, mày hỏi thử đi.
Tôn Trác Vũ: Mày hỏi đi.
Mao Hâm: Sao lại là tao hỏi.
Tôn Trác Vũ: Tao không phải chó độc thân, sẽ dễ kích thích đến nó.
Mao Hâm trừng mắt nhìn Tôn Trác Vũ vài giây, cảm thấy cũng có lý, đành phải mở miệng, “Ê Trạch, tâm tình mày không tốt à?”
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, “Rõ ràng vậy sao?”
Hai người đồng loạt gật đầu.
Mao Hâm thử thăm dò: “Mày cãi nhau với anh Tiêu à?”
Lộ Trạch cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Cãi cái rắm ấy. Tao ngược lại muốn cãi một trận với anh ta, nhưng người ta còn không thèm cho tao cơ hội để cãi nhau nữa cơ.”
Mao Hâm không hiểu chuyện gì, Tôn Trác Vũ suy nghĩ một chút, “Vậy hai người đang chiến tranh lạnh à?”
Lộ Trạch nặng nề thở dài, ngay cả mối quan hệ có thể cãi nhau hay chiến tranh lạnh bọn họ còn chưa tới được. Hiện tại Lương Tiêu còn chẳng phải bạn trai giả của cậu nữa, còn đang đi làm bạn trai cho người khác kia kìa.
Lúc ăn cơm Lộ Trạch đều nghĩ đến chuyện của Lương Tiêu, ngay cả chính mình ăn cái gì cũng không chú ý, buổi chiều học xong về ký túc xá liền bị tiêu chảy.
Tôn Trác Vũ với Mao Hâm không ở đây, ký túc xá chỉ có một mình cậu. Cậu chạy đi chạy lại mấy lần vào nhà vệ sinh, chạy nhiều đến nỗi chân cũng mềm nhũn cả ra.
Lộ Trạch đặt mông ngồi xuống ghế, sắc mặt nhợt nhạt, một tay ôm bụng một tay nhắn tin cho Lương Tiêu: [Lương Tiêu, anh ở đâu vậy?]
Lương Tiêu: [Có việc gì không?]
Được lắm, lạnh lùng quá nhỉ.
Lộ Trạch gõ bàn phím trong sự tức giận: [Tôi ăn đồ hỏng giờ bụng khó chịu quá]
Hiện tại rất cần một người bạn trai, giả cũng được.
Bên phía Lương Tiêu hiện lên đối phương đang nhập mấy lần, cuối cùng mới gửi một câu: [Đăng lên mạng không?]
Lộ Trạch: [? Đăng cái rắm á]
Lương Tiêu: [Ồ, vậy uống nhiều nước ấm]
Lộ Trạch nhíu chặt mày, mẹ nó chứ đây là bạn trai ngày trước của cậu đây á? Mặc dù là giả nhưng cũng đâu cần trai thẳng như vậy chứ.
Lộ Trạch: [????]
Lộ Trạch: [Đăng!]
Lương Tiêu: [Có nghiêm trọng không? Em có túi chườm nóng chưa? Đã uống nước ấm chưa? Uống thuốc gì chưa?]
Lương Tiêu: [Mà thôi, em đừng tự đun kẻo bỏng, anh qua ngay]
Đù, như này còn tàm tạm đấy.
Trong bụng lại truyền một trận đau thắt lại, Lộ Trạch ôm bụng nhịn một lúc lại chạy vào nhà vệ sinh, lúc đi ra tìm kiếm xung quanh, không có nước ấm cũng không có thuốc luôn.
Lộ Trạch lại cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện sau khi Lương Tiêu gửi hai tin nhắn kia thì mất tăm. Cậu nhíu nhíu mày, chắc Lương Tiêu không đùa cậu đâu nhỉ? Chẳng lẽ cậu phải đăng lên vòng bạn bè thật sao?
Lộ trạch: [Lương Tiêu?]
Đối diện không trả lời lại.
Lộ Trạch lại đợi một lúc: [Người đâu rồi???]
Lương Tiêu: [?]
Lộ Trạch đặt mạnh điện thoại xuống bàn, Lương Tiêu thật sự không quan tâm cậu chút nào sao? Hay là quyết tâm không muốn cùng với cậu?
Một lúc lâu lúc sau, mặt Lộ Trạch không chút thay đổi cầm điện thoại, trực tiếp ra cửa.
Cậu báo cho Lương Tiêu: [Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ đến nhà anh]
Lương Tiêu: [Tôi không ở nhà]
Lộ Trạch: [Vậy tôi đứng đợi ở cửa nhà anh]
Hôm nay nhất định Lộ Trạch phải gặp được Lương Tiêu, cậu muốn đối mặt nói rõ ràng với Lương Tiêu.
Cậu đứng ở chỗ hàng lang cũ, bụng vẫn đau chưa khỏi, không chỗ ngồi xuống không chỗ dựa vào, chỉ có thể đứng đợi.
Sau khi gửi tin nhắn kia thì Lương Tiêu vẫn chưa nhắn lại cho cậu, trong lòng cậu cũng không chắc lắm. Thật ra cậu có thể tìm một cửa hàng tiện lợi để ngồi tạm nhưng như vậy khi Lương Tiêu trở về cậu sẽ không thể nhìn anh đầu tiên, mà như vậy cũng không đủ thành ý, cho nên cậu vẫn cố gắng đứng ngoài cửa chờ Lương Tiêu về.
Nhưng Lương Tiêu về nhanh hơn so với dự đoán của cậu. Vốn dĩ Lộ Trạch nghĩ mình sẽ phải đứng đợi ở đây đến tối, dù sao trong tin nhắn Lương Tiêu lạnh lùng như vậy mà.
Nhưng khi Lương Tiêu chạy lên cầu thang, Lộ Trạch nghe thấy tiếng bước chân dồn dập dưới lầu thì đoán ngay ra là anh.
Lương Tiêu vừa ngước mắt lên đã thấy Lộ Trạch thực sự đang đứng trước cửa nhà anh. Anh dừng bước, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, ngực cũng hơi phập phồng.
Lộ Trạch cúi đầu nhìn về phía Lương Tiêu. Cho dù ánh sáng ở hành lang có hơi mờ nhưng Lương Tiêu vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt của cậu không tốt lắm.
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, ba hai bước đi lên cầu thang, đứng trước mặt Lộ Trạch, thấp giọng nói: “Không phải bị tiêu chảy sao? Sao đột nhiên lại chạy đến đây?”
Lộ Trạch nhếch miệng, “Anh cũng không đến tìm tôi.”
Lương Tiêu im lặng một lúc mới mở miệng, “Đi vào trước đã.”
Anh lấy ra cái chìa khóa mở cửa, nửa ngày cũng không cắm vào được, bực bội nhíu mày.
Lộ Trạch cười thầm trong lòng, vẻ mặt kiềm chế, lạnh nhạt nói: “Lấy nhầm chìa khóa kìa.”
Lương Tiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn kỹ. Mẹ, đúng là nhầm thật.
Anh lấy chìa khóa khác mở cửa lại, lần này thì một lần đã mở được rồi.
Sau khi đi vào Lộ Trạch đứng im không nhúc nhích. Lương Tiêu đang định đi vòng qua cậu để lấy dép đi trong nhà trong tủ giày thì Lộ Trạch bỗng nhiên xoay người chặn anh ở cửa.
Lưng Lương Tiêu chạm vào cánh cửa phía sau, không có chỗ có thể trốn. Lộ Trạch mặt đối mặt với anh, trầm giọng gọi tên anh, “Lương Tiêu.”
Môi Lương Tiêu khẽ giật, Lộ Trạch nói: “Anh nghe tôi nói trước đã.”
Lương Tiêu cụp mắt xuống, mắt không biết nhìn đi đâu nên chỉ có thể dừng ở trên xương quai xanh của Lộ Trạch.
“Những lời đêm đó tôi nói với anh đều là thật. Anh có rất nhiều ưu điểm làm cho tôi thích anh, hơn nữa lúc anh làm bạn trai tôi thì tôi cảm thấy rất vui, cũng rất thoải mái, cho nên việc tôi thích anh là một điều rất bình thường.”
Bụng vẫn hơi đau, Lộ Trạch nhíu mày, giơ tay lên đè bụng, Lương Tiêu nói: “Cậu vào nhà ngồi trước đi, uống thuốc chưa?”
“Không, để tôi nói xong đã,” Lộ Trạch nghiêm túc nhìn anh, “Tôi biết anh có băn khoăn, có còn nợ vẫn chưa trả xong nhưng đây là anh trả giúp người nhà, không phải chính anh vay trên mạng hay đánh bạc linh tinh mới thiếu nợ, cho nên tôi sẽ không để ý.”
“Đây là tôi nói cho cậu biết,” Ttâm tình Lương Tiêu có chút phức tạp nói, “Lỡ đâu tôi lừa cậu thì sao?”
Lộ Trạch dừng một chút, rất kiên định nói: “Anh sẽ không, anh không phải người như vậy.”
Lương Tiêu mím môi không lên tiếng, Lộ Trạch tiếp tục nói: “Còn công việc của anh cũng là vì trả nợ nên mới làm. Anh cũng sẽ không làm mãi công việc này, chờ trả nợ xong, anh có thể đổi sang một công việc bình thường khác, nên tôi cũng sẽ không để ý chuyện này.”
“Cho nên anh còn có băn khoăn gì nữa không?”
Lương Tiêu với Lộ Trạch nhìn nhau sau một lúc lâu, “Vậy hiện tại thì sao? Cho đến khi trả nợ xong thì sao? Cậu cũng không để ý?”
Yết hầu của Lộ Trạch hơi động đậy, cau mày do dự một lúc, gian nan nói: “Tôi… Dù sao anh cũng sẽ không thích các cô ấy...”
Ánh mắt Lương Tiêu gắt gao nhìn vào cậu, mạnh mẽ ép hỏi: “Để ý, hay là không để ý.”
Lộ Trạch thở ra một hơi, “Để ý.”
Lương Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, cụp mắt xuống nói: “Chính vì như vậy, bởi vì cậu vẫn để ý, tôi cũng để ý, cho nên tôi với cậu không thể ở bên nhau được.”
Lộ Trạch lại tới gần anh một chút, có hơi sốt ruột nói: “Hiện tại không ở bên nhau cũng được, tôi có thể chờ, chờ anh trả nợ xong, sau đó đổi sang một công việc khác.”
“Nhanh nhất cũng phải qua mấy tháng nữa, mấy tháng này cậu thích tôi, tôi thích cậu, sau đó mỗi ngày để cậu nhìn tôi đi ra ngoài tiếp khách sao?” Lương Tiêu thấp giọng hỏi.
Lộ Trạch nghe được Lương Tiêu nói thích mình còn chưa tới kịp vui mừng đã bắt đầu tự hỏi nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Không đợi cậu nghĩ ra cách, Lương Tiêu lại tiếp tục nói: “Cậu vốn thích con gái, nói không chừng không cần đến mấy tháng cậu cũng đã thích người khác, không cần…..”
Lương Tiêu đang nói thì bị cắt ngang, bởi vì Lộ Trạch đã trực tiếp hôn anh.
Ngay lập tức đại não của anh trở nên trống rỗng, không nhúc nhích cứng đờ tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Vài giây sau, Lương Tiêu cảm giác được trái tim mình bắt đầu đập loạn. Anh nhắm mắt lại, giơ tay lên giữ chặt lấy eo Lộ Trạch, kéo người vào trong lồng ngực mình.
Trong nháy mắt Lộ Trạch phân tâm nghĩ, rất tốt, cơ thể thành thực hơn miệng rất nhiều.
Hai người cứ như vậy môi dán môi ôm nhau tại chỗ, không biết qua bao lâu, ngây thơ giống như học sinh cấp ba yêu sớm lần đầu tiên hôn môi.
Mặc dù Lương Tiêu đúng là lần đầu tiên, nhưng Lộ Trạch thì không phải, thế nhưng cậu vẫn căng thẳng đến nỗi quên cả động tác tiếp theo là như thế nào.
Cả thế giới giống như chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt, hơi thở của Lương Tiêu gần trong gang tấc, cùng với nhiệt độ trên môi không thuộc về mình.
Sau một lúc lâu, Lộ Trạch hơi lùi lại, Lương Tiêu mở mắt ra, khoảng cách của hai người vẫn gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ được cảm xúc trong mắt đối phương.
Lương Tiêu khàn giọng nói: “Lộ Trạch….”
“Chờ một chút,” Lộ Trạch ngắt lời anh, cau mày không nói nổi, “Em phải đi WC trước đã.”
Lương Tiêu ngẩn người, nhìn thấy bóng lưng của Lộ Trạch cười một chút, cười xong lại đau lòng đi qua đó, đứng ở ngoài cửa hỏi: “Có phải em chưa uống thuốc không? Anh ra ngoài mua thuốc cho em nhé.”
“Không cần!” Lộ Trạch lớn tiếng nói, “Không cho anh đi! Cứ chờ ở ngoài đó đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Trạch: Đây tuyệt đối là lần duy nhất tôi phát huy kém!! Chương tiếp hôn sâu!!