Chương 25: Cậu cũng ngầu
Lương Tiêu trực tiếp bị Lộ Trạch đẩy ra khỏi nhà bếp. Cánh cửa nhà bếp vốn cũng không bền lắm bị Lộ Trạch đóng cái sầm lại, xém chút nữa đã hy sinh anh dũng.
Một lát sau, Lộ Trạch bưng hai bát mỳ đi ra, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lương Tiêu đi đến đỡ giúp cậu, “Không có bàn ăn, bình thường tôi đều ăn luôn ở bàn trà.”
Hai người bê bát mỳ đến bàn trà, Lương Tiêu hỏi: “Cậu ngồi sô pha hay ngồi ghế nhỏ?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Sô pha có hơi cao, ghế nhỏ thì thấp hơn chút, cậu ngồi ghế nhỏ đi.”
Lương Tiêu lấy một cái ghế nhựa nhỏ cạnh sô pha ra, sau khi Lộ Trạch ngồi xuống thì vô cùng đắc ý hất cằm lên nói “Nếm thử đi, hôm nay hẳn là còn phát huy tốt hơn bình thường đấy.”
“Ngửi rất thơm.” Lương Tiêu nói.
Bọn họ cố gắng khôi phục bầu không khí trở lại bình thường.
Mỳ rất nóng, Lương Tiêu gắp một miếng lên thổi thổi, Lộ Trạch cũng làm gống anh.
“Trưa nay mấy giờ anh đi làm?” Lộ Trạch hỏi.
“Có hẹn với khách hàng lúc 11h.”
“Ăn cơm trưa à?”
“Ừm, còn đi dạo phố với xem phim gì đó nữa.”
Lương Tiêu đưa mỳ vào miệng. Từ lần trước Lộ Trạch ăn mỳ bò với anh, cậu đã phát hiện ra Lương Tiêu có một thói quen, ăn một gắp mỳ sẽ không bao giờ cắn đứt, nhất định phải ăn hết.
Cậu cười cười, Lương Tiêu không rõ cậu cười gì nên liếc nhìn cậu, “Ngon lắm.”
“Tôi không muốn về trường lắm,” Lộ Trạch nói, “Có thể đi cùng anh không?”
Lương Tiêu dừng đũa, có hơi kinh ngạc nhìn cậu. Lộ Trạch không hiểu biểu cảm này của anh là có ý gì, thế là cậu cụp mắt xuống.
“Cùng đi sao?” Lương Tiêu lặp lại.
Lộ Trạch gật đầu, “Chính là bọn anh làm gì tôi cũng làm theo cho hết thời gian, sẽ không quấy rầy bọn anh đâu.”
Lúc này Lương Tiêu mới cúi đầu xuống ăn tiếp, “Có thể.”
Vài giây sau Lộ Trạch đột nhiên nói “đậu mé”. Cậu nhìn chằm chằm Lương Tiêu, “Vừa nãy anh nghĩ cái gì vậy? Đừng bảo là tưởng tôi muốn gia nhập với hai người đấy?”
Lương Tiêu vẫn chưa ăn xong gắp mỳ, không cẩn thận cắn đứt mất, anh cười nói: “Không có…..”
Lộ Trạch cũng cười, “Bớt đi, chắc chắn là anh nghĩ vậy rồi, nếu không sao phải kinh ngạc vậy chứ.”
Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ không…. còn có cả công việc cho ba người đó chứ?”
Lương Tiêu nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch sửa lại, “Không phải ba người đi…. Chính là…. Ba người cùng nhau…. Xin lỗi, lời tôi nói có chút vấn đề…..”
Cậu nhịn cười cũng rất khó khăn, Lương Tiêu đáp lại: “Không có, ngoại trừ đi chơi trò kịch bản căn phòng bí mật chết chóc ra thì đều chỉ có hai người.”
“Ồ….” Lộ Trạch cười gật gật đầu.
“Nếu không cậu cứ ở nhà tôi cũng được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch sửng sốt, “Đừng, anh lại không ở nhà, không tốt lắm đâu. Tôi với anh đi ra ngoài đi, vừa hay tôi cũng đang rất tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Là tò mò về công việc của anh đó, ” Lộ Trạch nói, “Cảm giác khá là có ý nghĩa đấy.”
“Hôm qua tôi đã đăng video anh đang pha chế lên rồi,” Lộ Trạch rung chân, “Có khá nhiều người thích, tôi đã che hết mặt anh đi rồi, tất cả bình luận đều khen anh đẹp trai đó.”
Lộ Trạch đưa điện thoại qua, Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn vài lần, “Cũng có vài người nói không chuyên nghiệp.”
Lộ Trạch chậc chậc, “Tôi cũng đã nói anh không phải người pha chế chuyên nghiệp, có một số người không ngứa miệng đâm vài câu thì không có cảm giác tồn tại ấy.”
Sau đó hai người không nói gì nữa, tự làm chuyện của mình. Lúc điện thoại reo lên Lộ Trạch hơi sửng sốt, nhìn điện thoại trong tay mình, lại nhìn điện thoại trong tay Lương Tiêu.
Lương Tiêu đứng lên đi vào phòng ngủ, giải thích: “Tôi còn một cái điện thoại nữa.”
Anh cầm một cái điện thoại khác rồi lại đi ra ngoài, “Anh Hoành.”
“Hôm nay có việc gì không?” Giang Hoành hỏi.
Lương Tiêu ngồi xuống. Hai người cách nhau rất gần, Lộ Trạch cũng có thể nghe được rất rõ tiếng của đầu dây bên kia.
“Giữa trưa có khách,” Lương Tiêu nói, “Buổi tối cần em giúp gì sao?”
“Không phải,” Giang Hoành nói, “Muốn hẹn cậu đi chơi bóng, nhưng cậu cũng bận rộn quá.”
Lương Tiêu cũng cười cười, “Không có cách nào khác, để trả tiền mà.”
Giang Hoành thở dài, “Chơi với người khác chẳng thú vị gì cả, bọn họ đều chơi không lại tôi… Hay là hôm nay cậu đừng làm nữa, chơi cùng với chủ nợ của cậu đi.”
“Thật sự không được đâu, đã hẹn xong với người ta rồi, không thể vô duyên vô cớ tự nhiên đổi ý được…..”
Nói là chủ nợ, nhưng Lộ Trạch nghe giọng điệu của hai người giống như bạn bè hơn, ngay cả lúc cười cũng không giống như bình thường, tuy rằng bình thường anh cũng rất ít cười.
Một lát sau, Lương Tiêu cúp điện thoại, Lộ Trạch hỏi: “Còn táo không?”
“Có,” Lương Tiêu mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, “Vừa hay còn một quả.”
“Vậy mỗi người một nửa đi.” Lộ Trạch nói.
“Không cần, cậu ăn đi.”
“To quá, tôi ăn không hết, ăn một nửa thôi.”
Lương Tiêu cầm táo đi rửa, cũng chưa cắt thì đã quay lại. Lộ Trạch vừa định mở miệng liền thấy Lương Tiêu “rắc” một cái, quả tảo lập tức bị bẻ ra làm đôi.
Lộ Trạch kinh ngạc cầm lấy, “Sao anh có thể bẻ được nhanh gọn vậy, giống như dùng dao luôn.”
Lương Tiêu cũng nhìn, đúng là nhanh gọn thật, anh nói: “Chỉ là tiện tay bẻ thôi.”
Lộ Trạch cười, búng tay một cái, “Anh Tiêu, anh đúng là rất hợp làm màu đấy.”
Lương Tiêu cắn một miếng táo, cũng búng lại cậu, “Cậu cũng thích hợp.”
Lộ Trạch lắc đầu, “Không thích hợp bằng anh. Khuôn mặt này của anh, khí chất này, quá ngầu luôn, bất cứ ai giả bộ đều không thể giống anh được.”
Sau khi quen biết Lộ Trạch, không biết đã bao nhiêu lần anh bị cậu nói là rất ngầu. Bỗng nhiên Lương Tiêu có chút tò mò, “Sao tôi làm gì cậu cũng đều nói tôi ngầu vậy?”
Lộ Trạch vừa ăn táo vừa nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì ba tôi cũng vô cùng ngầu luôn. Ông ấy ấy à…. không khác anh mấy đâu, nhìn ngầu ơi là ngầu, làm gì cũng ngầu cực. Hồi lúc tôi còn nhỏ đã muốn giống như ông ấy rồi, nhưng kiểu khí chất này không thể học được, bắt chước bừa cũng….”
Lương Tiêu không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh nhìn Lộ Trạch, “Cậu cũng ngầu mà.”
Lộ Trạch chẹp miệng, khóe miệng cong lên, cười nói: “Chuyện khen người khác như này không hợp với anh đâu. Lúc ba tôi nói như thế tôi cũng cảm giác chẳng có chút chân thành nào cả, anh cũng vậy đấy.”
Lương Tiêu cũng cười, “Sao tôi lại không chân thành, rõ ràng rất chân thành mà.”
Sự ngầu của Lộ Trạch không phải là vẻ ngoài nhìn ngầu. Ngoại hình và khí chất của cậu đều thuộc kiểu đẹp trai, khi ở chung sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là một người sáng sủa, hài hước.
Còn vẻ ngầu thì ở lúc lơ đãng, ví dụ như một cái búng tay, nhướn mày mỉm cười, hay sự thay đổi vẻ mặt khi phối hợp với anh ở quán bar, đều rất ngầu, cũng rất đẹp trai.
Lộ Trạch cười ăn hết miếng táo, “Có phải anh đang cắn miệng mềm của tôi không thế? Anh trai ngầu không được nói chuyện trái lương tâm, như vậy không ngầu nữa đâu.”
“Vốn dĩ cũng không ngầu mà.” Lương Tiêu nói.
Anh vươn tay, ý bảo Lộ Trạch đưa hạt táo cho anh để anh ném đi một thể.
Lộ Trạch không hiểu gì nhìn anh, giơ tay ra vỗ vào lòng bàn tay anh, “Làm gì đó?”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang chồng lên nhau. Động tác của Lộ Trạch rất nhanh, lật tay anh lại, sau đó lại vỗ cái bốp vào mu bàn tay anh, “Là muốn chơi đánh tay à?”
Vô duyên vô cớ bị đánh hai cái vào tay, Lương Tiêu nói: “Đến đi.”
Chú thích:
Lấy từ câu “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.Lương Tiêu trực tiếp bị Lộ Trạch đẩy ra khỏi nhà bếp. Cánh cửa nhà bếp vốn cũng không bền lắm bị Lộ Trạch đóng cái sầm lại, xém chút nữa đã hy sinh anh dũng.
Một lát sau, Lộ Trạch bưng hai bát mỳ đi ra, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lương Tiêu đi đến đỡ giúp cậu, “Không có bàn ăn, bình thường tôi đều ăn luôn ở bàn trà.”
Hai người bê bát mỳ đến bàn trà, Lương Tiêu hỏi: “Cậu ngồi sô pha hay ngồi ghế nhỏ?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Sô pha có hơi cao, ghế nhỏ thì thấp hơn chút, cậu ngồi ghế nhỏ đi.”
Lương Tiêu lấy một cái ghế nhựa nhỏ cạnh sô pha ra, sau khi Lộ Trạch ngồi xuống thì vô cùng đắc ý hất cằm lên nói “Nếm thử đi, hôm nay hẳn là còn phát huy tốt hơn bình thường đấy.”
“Ngửi rất thơm.” Lương Tiêu nói.
Bọn họ cố gắng khôi phục bầu không khí trở lại bình thường.
Mỳ rất nóng, Lương Tiêu gắp một miếng lên thổi thổi, Lộ Trạch cũng làm gống anh.
“Trưa nay mấy giờ anh đi làm?” Lộ Trạch hỏi.
“Có hẹn với khách hàng lúc 11h.”
“Ăn cơm trưa à?”
“Ừm, còn đi dạo phố với xem phim gì đó nữa.”
Lương Tiêu đưa mỳ vào miệng. Từ lần trước Lộ Trạch ăn mỳ bò với anh, cậu đã phát hiện ra Lương Tiêu có một thói quen, ăn một gắp mỳ sẽ không bao giờ cắn đứt, nhất định phải ăn hết.
Cậu cười cười, Lương Tiêu không rõ cậu cười gì nên liếc nhìn cậu, “Ngon lắm.”
“Tôi không muốn về trường lắm,” Lộ Trạch nói, “Có thể đi cùng anh không?”
Lương Tiêu dừng đũa, có hơi kinh ngạc nhìn cậu. Lộ Trạch không hiểu biểu cảm này của anh là có ý gì, thế là cậu cụp mắt xuống.
“Cùng đi sao?” Lương Tiêu lặp lại.
Lộ Trạch gật đầu, “Chính là bọn anh làm gì tôi cũng làm theo cho hết thời gian, sẽ không quấy rầy bọn anh đâu.”
Lúc này Lương Tiêu mới cúi đầu xuống ăn tiếp, “Có thể.”
Vài giây sau Lộ Trạch đột nhiên nói “đậu mé”. Cậu nhìn chằm chằm Lương Tiêu, “Vừa nãy anh nghĩ cái gì vậy? Đừng bảo là tưởng tôi muốn gia nhập với hai người đấy?”
Lương Tiêu vẫn chưa ăn xong gắp mỳ, không cẩn thận cắn đứt mất, anh cười nói: “Không có…..”
Lộ Trạch cũng cười, “Bớt đi, chắc chắn là anh nghĩ vậy rồi, nếu không sao phải kinh ngạc vậy chứ.”
Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ không…. còn có cả công việc cho ba người đó chứ?”
Lương Tiêu nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch sửa lại, “Không phải ba người đi…. Chính là…. Ba người cùng nhau…. Xin lỗi, lời tôi nói có chút vấn đề…..”
Cậu nhịn cười cũng rất khó khăn, Lương Tiêu đáp lại: “Không có, ngoại trừ đi chơi trò kịch bản căn phòng bí mật chết chóc ra thì đều chỉ có hai người.”
“Ồ….” Lộ Trạch cười gật gật đầu.
“Nếu không cậu cứ ở nhà tôi cũng được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch sửng sốt, “Đừng, anh lại không ở nhà, không tốt lắm đâu. Tôi với anh đi ra ngoài đi, vừa hay tôi cũng đang rất tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Là tò mò về công việc của anh đó, ” Lộ Trạch nói, “Cảm giác khá là có ý nghĩa đấy.”
“Hôm qua tôi đã đăng video anh đang pha chế lên rồi,” Lộ Trạch rung chân, “Có khá nhiều người thích, tôi đã che hết mặt anh đi rồi, tất cả bình luận đều khen anh đẹp trai đó.”
Lộ Trạch đưa điện thoại qua, Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn vài lần, “Cũng có vài người nói không chuyên nghiệp.”
Lộ Trạch chậc chậc, “Tôi cũng đã nói anh không phải người pha chế chuyên nghiệp, có một số người không ngứa miệng đâm vài câu thì không có cảm giác tồn tại ấy.”
Sau đó hai người không nói gì nữa, tự làm chuyện của mình. Lúc điện thoại reo lên Lộ Trạch hơi sửng sốt, nhìn điện thoại trong tay mình, lại nhìn điện thoại trong tay Lương Tiêu.
Lương Tiêu đứng lên đi vào phòng ngủ, giải thích: “Tôi còn một cái điện thoại nữa.”
Anh cầm một cái điện thoại khác rồi lại đi ra ngoài, “Anh Hoành.”
“Hôm nay có việc gì không?” Giang Hoành hỏi.
Lương Tiêu ngồi xuống. Hai người cách nhau rất gần, Lộ Trạch cũng có thể nghe được rất rõ tiếng của đầu dây bên kia.
“Giữa trưa có khách,” Lương Tiêu nói, “Buổi tối cần em giúp gì sao?”
“Không phải,” Giang Hoành nói, “Muốn hẹn cậu đi chơi bóng, nhưng cậu cũng bận rộn quá.”
Lương Tiêu cũng cười cười, “Không có cách nào khác, để trả tiền mà.”
Giang Hoành thở dài, “Chơi với người khác chẳng thú vị gì cả, bọn họ đều chơi không lại tôi… Hay là hôm nay cậu đừng làm nữa, chơi cùng với chủ nợ của cậu đi.”
“Thật sự không được đâu, đã hẹn xong với người ta rồi, không thể vô duyên vô cớ tự nhiên đổi ý được…..”
Nói là chủ nợ, nhưng Lộ Trạch nghe giọng điệu của hai người giống như bạn bè hơn, ngay cả lúc cười cũng không giống như bình thường, tuy rằng bình thường anh cũng rất ít cười.
Một lát sau, Lương Tiêu cúp điện thoại, Lộ Trạch hỏi: “Còn táo không?”
“Có,” Lương Tiêu mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, “Vừa hay còn một quả.”
“Vậy mỗi người một nửa đi.” Lộ Trạch nói.
“Không cần, cậu ăn đi.”
“To quá, tôi ăn không hết, ăn một nửa thôi.”
Lương Tiêu cầm táo đi rửa, cũng chưa cắt thì đã quay lại. Lộ Trạch vừa định mở miệng liền thấy Lương Tiêu “rắc” một cái, quả tảo lập tức bị bẻ ra làm đôi.
Lộ Trạch kinh ngạc cầm lấy, “Sao anh có thể bẻ được nhanh gọn vậy, giống như dùng dao luôn.”
Lương Tiêu cũng nhìn, đúng là nhanh gọn thật, anh nói: “Chỉ là tiện tay bẻ thôi.”
Lộ Trạch cười, búng tay một cái, “Anh Tiêu, anh đúng là rất hợp làm màu đấy.”
Lương Tiêu cắn một miếng táo, cũng búng lại cậu, “Cậu cũng thích hợp.”
Lộ Trạch lắc đầu, “Không thích hợp bằng anh. Khuôn mặt này của anh, khí chất này, quá ngầu luôn, bất cứ ai giả bộ đều không thể giống anh được.”
Sau khi quen biết Lộ Trạch, không biết đã bao nhiêu lần anh bị cậu nói là rất ngầu. Bỗng nhiên Lương Tiêu có chút tò mò, “Sao tôi làm gì cậu cũng đều nói tôi ngầu vậy?”
Lộ Trạch vừa ăn táo vừa nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì ba tôi cũng vô cùng ngầu luôn. Ông ấy ấy à…. không khác anh mấy đâu, nhìn ngầu ơi là ngầu, làm gì cũng ngầu cực. Hồi lúc tôi còn nhỏ đã muốn giống như ông ấy rồi, nhưng kiểu khí chất này không thể học được, bắt chước bừa cũng….”
Lương Tiêu không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh nhìn Lộ Trạch, “Cậu cũng ngầu mà.”
Lộ Trạch chẹp miệng, khóe miệng cong lên, cười nói: “Chuyện khen người khác như này không hợp với anh đâu. Lúc ba tôi nói như thế tôi cũng cảm giác chẳng có chút chân thành nào cả, anh cũng vậy đấy.”
Lương Tiêu cũng cười, “Sao tôi lại không chân thành, rõ ràng rất chân thành mà.”
Sự ngầu của Lộ Trạch không phải là vẻ ngoài nhìn ngầu. Ngoại hình và khí chất của cậu đều thuộc kiểu đẹp trai, khi ở chung sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là một người sáng sủa, hài hước.
Còn vẻ ngầu thì ở lúc lơ đãng, ví dụ như một cái búng tay, nhướn mày mỉm cười, hay sự thay đổi vẻ mặt khi phối hợp với anh ở quán bar, đều rất ngầu, cũng rất đẹp trai.
Lộ Trạch cười ăn hết miếng táo, “Có phải anh đang cắn miệng mềm của tôi không thế? Anh trai ngầu không được nói chuyện trái lương tâm, như vậy không ngầu nữa đâu.”
“Vốn dĩ cũng không ngầu mà.” Lương Tiêu nói.
Anh vươn tay, ý bảo Lộ Trạch đưa hạt táo cho anh để anh ném đi một thể.
Lộ Trạch không hiểu gì nhìn anh, giơ tay ra vỗ vào lòng bàn tay anh, “Làm gì đó?”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang chồng lên nhau. Động tác của Lộ Trạch rất nhanh, lật tay anh lại, sau đó lại vỗ cái bốp vào mu bàn tay anh, “Là muốn chơi đánh tay à?”
Vô duyên vô cớ bị đánh hai cái vào tay, Lương Tiêu nói: “Đến đi.”
Chú thích:
Lấy từ câu “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Người bình thường khi chơi đánh tay thì đều phải nhìn tay, nhưng Lộ Trạch lại không như vậy, cậu nhìn vào mắt người ta.
Lương Tiêu bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, thật sự có hơi không được tự nhiên cho lắm, đành phải ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Trạch, sau đó…. lại càng không tự nhiên hơn.
Lộ Trạch lẩn trốn rất nhanh, Lương Tiêu bị đánh nhiều hơn, chơi được một lúc thì lòng bàn tay hai người đều đã ửng đỏ.
Trong mắt Lộ Trạch mang theo ý cười, “Còn muốn tiếp tục không?”
“Không chơi nữa,” Lương Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay mình, “Chơi không lại cậu.”
Lộ Trạch thu tay lại, được đà lại khoe khoang, “Đánh người cũng khá đau đấy.”
Cậu cầm điện thoại lên nhìn nhìn, “Sắp đến giờ rồi, anh hẹn khách ở đâu vậy? Bây giờ qua đó luôn sao?”
“Ừm, đi thôi, cũng không gần lắm.”
Lộ Trạch đứng lên đi WC. Sau khi ra ngoài, lúc định đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc quần áo của Lương Tiêu.
Cậu dừng chân lại, “Suýt nữa là quên thay quần áo.”
Lương Tiêu vừa định tránh đi, Lộ Trạch đã phi tới bên cạnh sô pha, giơ tay lên cởi áo.
Người cậu còn trắng hơn so với mặt và tay. Lương Tiêu đứng ở phía sau Lộ Trạch chỉ có thể nhìn thấy được lưng cậu. Vai rộng eo nhỏ, cơ bắp cũng có, không quá cường tráng nhưng cũng không quá mỏng manh.
Lộ Trạch thay áo xong lại cởi quần ra, Lương Tiêu không nhìn xuống dưới, tầm mắt vẫn dừng lại ở lưng Lộ Trạch, nhìn vai cậu chuyển động.
Sau khi Lộ Trạch thay xong thì quay đầu lại nhìn anh, Lương Tiêu nói: “Chỉ cần vắt ở đây thôi, không cần xếp gọn đâu.”
Lộ Trạch cúi đầu kéo cạp quần lên, “Đi thôi.”
Đi tới cửa cậu lại quay đầu lại, “Đằng sau mũ của tôi đã được chưa?”
Đã rất đẹp rồi, nhưng Lương Tiêu vẫn giơ tay chỉnh lại giúp cậu, “Được rồi.”
Lộ Trạch cúi người xuống đi giày. Thật ra cậu với Lương Tiêu quen nhau chưa lâu, cũng không phải là bạn cùng ký túc xá mỗi ngày sống cùng nhau, làm mấy chuyện như thay quần áo trước mặt Lương Tiêu thì vẫn hơi ngại ngùng.
Nhưng nếu cậu viết hẳn chữ xấu hổ lên trên mặt thì sẽ chỉ làm Lương Tiêu cũng xấu hổ theo, cho nên không bằng cứ thoải mái để Lương Tiêu cảm thấy cậu không để ý đến mấy cái đó.
–
Hai người gọi xe đến nhà hàng đã hẹn đối phương. Sau khi xuống xe Lộ Trạch nói: “Có phải anh sẽ đợi người ta ở ngoài không? Vậy tôi đi vào trước đây, anh cứ coi như không quen tôi là được.”
“Ừm.”
Lộ Trạch đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn anh, quơ quơ điện thoại trong tay, Lương Tiêu gật gật đầu.
Lộ Trạch không biết tí nữa hai người họ sẽ ngồi ở đâu cho nên cậu chỉ có thể chọn trước một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ có thể nhìn được bên ngoài.
Không đến mấy phút, một cô gái mặc váy dài đi đến phía sau Lương Tiêu, giơ tay vỗ vai anh.
Lộ Trạch chẹp chẹp miệng, lại là đen dài thẳng.
Với diện mạo này của Lương Tiêu thì liệu anh có thích đen dài thẳng không nhỉ?
Cậu thấy Lương Tiêu khi nhìn thấy cô gái kia thì lập tức nở một nụ cười thương mại, Nếu không phải đã biết được con người thật của Lương Tiêu thì chắc cậu sẽ cảm thấy nụ cười này là chân thành.
Hai người nói mấy câu gì đó, đen dài thẳng đã trực tiếp kéo tay Lương Tiêu đi.
Lộ Trạch kinh ngạc, tiến triển nhanh như vậy sao? Hoàn toàn không cần làm quen với nhau một chút luôn?
Bởi vì chỗ ngồi của Lộ Trạch cách cửa hơi xa, sau khi Lương Tiêu vào cũng không nhìn thấy cậu ngồi đâu cả, nhưng cuối cùng hai người vẫn ngồi ở một chỗ cách chỗ cậu không xa.
Người phục vụ đưa menu, đen dài thẳng cười nói vài câu với Lương Tiêu rồi bắt đầu gọi món.
Lương Tiêu nhìn thoáng qua chỗ cậu, hai người chạm mắt nhau. Lộ Trạch cười với Lương Tiêu, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho Lương Tiêu: [Món nào ngon vậy?]
Lương Tiêu nhanh chóng nhắn lại cho cậu: [Cô ấy nói mì gạch cua với canh bánh bao rất ngon]
Lộ Trạch: [OK]
Cậu chỉ có một mình, cũng không ăn được nhiều nên chỉ gọi hai món này, thêm cả một ly nước hoa quả.
Nước được bưng lên, Lộ Trạch vừa uống nước vừa nhìn Lương Tiêu với đen dài thẳng. Trên mặt Lương Tiêu vẫn là nụ cười rất thản nhiên, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hai người cũng giống như những cặp tình nhân khác.
Vốn dĩ Lộ Trạch cảm thấy công việc của Lương Tiêu rất có ý nghĩa, mỗi ngày đều cùng khách hàng đi chơi đi ăn, làm bạn trai người ta, thế là có tiền. Bây giờ thấy nụ cười của Lương Tiêu, trong lòng cậu lại có chút cảm giác khó chịu.
Với kiểu người có tính cách như Lương Tiêu, nếu không phải thật sự cần đến tiền, chắc anh cũng sẽ không dùng cách này để kiếm tiền đâu.
Dù sao nếu là cậu, cậu cũng không làm được.
Có thể cười, có thể săn sóc với người mình thích, nhưng đây lại đối với một người xa lạ chưa từng quen biết, cậu thật sự không giả vờ được.
Bữa cơm này cậu ăn không thấy ngon mấy. Lộ Trạch vừa ngẩng đầu lên đã thấy đen dài thẳng đi vệ sinh, thế là cậu lại nhắn cho Lương Tiêu: [Lát nữa đi đâu vậy?]
Lương Tiêu: [Trung tâm thương mại phía đối diện, cô ấy muốn đi làm móng trước]
Mặt mũi Lộ Trạch đầy sự khó hiểu: [?]
Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn biểu tình của cậu, trong lòng cười thầm.
Lộ Trạch: [Đi làm móng mà cũng cần tiêu tiền thuê bạn trai đi cùng sao? Còn đắt hơn cả tiền làm móng nữa]
Lương Tiêu: [Trước kia còn có người thuê tôi đi thẩm mỹ viện cùng, đi xăm]
Lộ Trạch thiếu chút nữa là cười lớn, nhưng vẫn kìm lại được: [Hình như tôi cũng không thể nói người khác được, dù sao tôi còn để anh ngủ cùng tôi nữa mà]
Lời này của cậu chính là dựa theo vẻ mặt của Lương Tiêu để nói, lúc gửi đi không phát hiện sai ở đâu cả, nhưng Lương Tiêu mãi chưa nhắn lại. Lộ Trạch đọc lại lần nữa mới nhận ra nó còn có nghĩa khác, cậu nhìn qua chỗ anh, đen dài thẳng đã về rồi, Lương Tiêu cũng buông điện thoại xuống.
Lộ Trạch cười cười, không quan tâm nữa, càng sửa càng đen thôi.
Sau đó cậu đi theo sau hai người đến trung tâm thương mại. Đen dài thẳng đi mua hai cốc trà sữa, sau đó trực tiếp lên lầu làm móng, Lương Tiêu yên lặng chờ ở bên cạnh, thỉnh thoảng đưa cốc trà sữa lên cho đen dài thẳng uống.
Một mình Lộ Trạch không có bạn gái lại một mình xuất hiện ở đây có hơi kỳ quái. Cậu lại không có hứng thú đi dạo phố, vì thế cậu đến chỗ có mấy cái ghế mát xa gần đó ngồi.
Ngồi bên cạnh là hai ông chú đang đợi vợ mình làm móng xong, sau lưng còn đeo cả túi cho vợ, bên cạnh còn có một đống túi vừa mua xong, có một chú đã nằm ngáy o o luôn rồi.
Lộ Trạch vừa dựa lưng vào ghế mát xa đã cảm giác hơi buồn ngủ. Tối qua cậu đi ngủ muộn, còn mơ mấy giấc mơ kỳ lạ, sáng nay lại phải dậy sớm.
Cậu híp mắt nhắn tin cho Lương Tiêu: [Tôi đang ngồi ở chỗ ghế mát xa, có hơi buồn ngủ, chắc sẽ ngủ một lúc]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lộ Trạch bỏ nhét di động vào túi quần, nhắm hai mắt lại.
Cậu buồn ngủ thật nhưng là trong đầu lại bắt đầu vô thức nhớ đến chuyện của Tưởng Nghĩa Kiệt.
Giống như trong phim truyền hình, trước mắt không ngừng hiện lên những hình ảnh của hai người đã từng trải qua.
Cậu không muốn mất đi người bạn này, rõ ràng cậu không làm sai gì cả.
Nhưng cậu lại không thể ích kỷ như vậy được. Cậu với Tưởng Nghĩa Kiệt không thể trở lại như trước được nữa.
Nhắm mắt mơ mơ màng màng thiếp đi, dường như ngay cả trong giấc mơ cậu cũng phải thở dài.
Còn có một người khác cùng thở dài với cậu, nghe âm thanh ngay bên tai cậu, Lộ Trạch đang mơ màng bỗng tỉnh dậy.
Cậu cau mày mở mắt ra, Lương Tiêu đang cúi người nhìn cậu, “Gặp ác mộng sao?”
Lộ Trạch trừng mắt nhìn, ngáp một cái, thấp giọng nói: “Không…. chỉ là một giấc mơ linh tinh thôi.”
Cậu dụi dụi mắt, “Mấy giờ rồi? Hai người đã xong rồi sao?”
“Hơn hai giờ rồi, cô ấy vừa mới làm móng xong, tôi gọi cho cậu cậu cũng không dậy, tôi lấy cớ đi vệ sinh để đến đây xem.”
Lộ Trạch cười cười, biết Lương Tiêu chắc cũng không quá yên tâm khi cậu ở đây một mình. Cậu chống tay đứng lên, nhưng có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, “Đi thôi, tiếp theo đi đâu vậy?”
“Cô ấy muốn đi xem phim.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch dừng chân lại, quay đầu lại cười nói: “Đây là đang bảo tôi đến rạp chiếu phim ngủ tiếp đấy à.”
“Phim kinh dị.”
Lộ Trạch sửng sốt, vậy đúng là không ngủ được rồi.
Phim kịnh dị… Một mình cậu thì cậu sẽ không xem, có người xem cùng thì còn được, cũng không hẳn là sợ thể loại phim này, nhưng lúc xem cùng Hàn Tĩnh thì cậu đều sợ đến nỗi cầm tay của cô.
Hai người bọn họ nhìn nhau một lúc, đồng thời mở miệng.
“Nếu không cậu….”
“Tôi có thể…”
Lương Tiêu dừng lại, “Cậu nói đi.”
Lộ Trạch nói hết lời, “Tôi có thể ngồi cạnh anh không?”
Một lát sau, Lộ Trạch bưng hai bát mỳ đi ra, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lương Tiêu đi đến đỡ giúp cậu, “Không có bàn ăn, bình thường tôi đều ăn luôn ở bàn trà.”
Hai người bê bát mỳ đến bàn trà, Lương Tiêu hỏi: “Cậu ngồi sô pha hay ngồi ghế nhỏ?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Sô pha có hơi cao, ghế nhỏ thì thấp hơn chút, cậu ngồi ghế nhỏ đi.”
Lương Tiêu lấy một cái ghế nhựa nhỏ cạnh sô pha ra, sau khi Lộ Trạch ngồi xuống thì vô cùng đắc ý hất cằm lên nói “Nếm thử đi, hôm nay hẳn là còn phát huy tốt hơn bình thường đấy.”
“Ngửi rất thơm.” Lương Tiêu nói.
Bọn họ cố gắng khôi phục bầu không khí trở lại bình thường.
Mỳ rất nóng, Lương Tiêu gắp một miếng lên thổi thổi, Lộ Trạch cũng làm gống anh.
“Trưa nay mấy giờ anh đi làm?” Lộ Trạch hỏi.
“Có hẹn với khách hàng lúc 11h.”
“Ăn cơm trưa à?”
“Ừm, còn đi dạo phố với xem phim gì đó nữa.”
Lương Tiêu đưa mỳ vào miệng. Từ lần trước Lộ Trạch ăn mỳ bò với anh, cậu đã phát hiện ra Lương Tiêu có một thói quen, ăn một gắp mỳ sẽ không bao giờ cắn đứt, nhất định phải ăn hết.
Cậu cười cười, Lương Tiêu không rõ cậu cười gì nên liếc nhìn cậu, “Ngon lắm.”
“Tôi không muốn về trường lắm,” Lộ Trạch nói, “Có thể đi cùng anh không?”
Lương Tiêu dừng đũa, có hơi kinh ngạc nhìn cậu. Lộ Trạch không hiểu biểu cảm này của anh là có ý gì, thế là cậu cụp mắt xuống.
“Cùng đi sao?” Lương Tiêu lặp lại.
Lộ Trạch gật đầu, “Chính là bọn anh làm gì tôi cũng làm theo cho hết thời gian, sẽ không quấy rầy bọn anh đâu.”
Lúc này Lương Tiêu mới cúi đầu xuống ăn tiếp, “Có thể.”
Vài giây sau Lộ Trạch đột nhiên nói “đậu mé”. Cậu nhìn chằm chằm Lương Tiêu, “Vừa nãy anh nghĩ cái gì vậy? Đừng bảo là tưởng tôi muốn gia nhập với hai người đấy?”
Lương Tiêu vẫn chưa ăn xong gắp mỳ, không cẩn thận cắn đứt mất, anh cười nói: “Không có…..”
Lộ Trạch cũng cười, “Bớt đi, chắc chắn là anh nghĩ vậy rồi, nếu không sao phải kinh ngạc vậy chứ.”
Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ không…. còn có cả công việc cho ba người đó chứ?”
Lương Tiêu nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch sửa lại, “Không phải ba người đi…. Chính là…. Ba người cùng nhau…. Xin lỗi, lời tôi nói có chút vấn đề…..”
Cậu nhịn cười cũng rất khó khăn, Lương Tiêu đáp lại: “Không có, ngoại trừ đi chơi trò kịch bản căn phòng bí mật chết chóc ra thì đều chỉ có hai người.”
“Ồ….” Lộ Trạch cười gật gật đầu.
“Nếu không cậu cứ ở nhà tôi cũng được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch sửng sốt, “Đừng, anh lại không ở nhà, không tốt lắm đâu. Tôi với anh đi ra ngoài đi, vừa hay tôi cũng đang rất tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Là tò mò về công việc của anh đó, ” Lộ Trạch nói, “Cảm giác khá là có ý nghĩa đấy.”
“Hôm qua tôi đã đăng video anh đang pha chế lên rồi,” Lộ Trạch rung chân, “Có khá nhiều người thích, tôi đã che hết mặt anh đi rồi, tất cả bình luận đều khen anh đẹp trai đó.”
Lộ Trạch đưa điện thoại qua, Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn vài lần, “Cũng có vài người nói không chuyên nghiệp.”
Lộ Trạch chậc chậc, “Tôi cũng đã nói anh không phải người pha chế chuyên nghiệp, có một số người không ngứa miệng đâm vài câu thì không có cảm giác tồn tại ấy.”
Sau đó hai người không nói gì nữa, tự làm chuyện của mình. Lúc điện thoại reo lên Lộ Trạch hơi sửng sốt, nhìn điện thoại trong tay mình, lại nhìn điện thoại trong tay Lương Tiêu.
Lương Tiêu đứng lên đi vào phòng ngủ, giải thích: “Tôi còn một cái điện thoại nữa.”
Anh cầm một cái điện thoại khác rồi lại đi ra ngoài, “Anh Hoành.”
“Hôm nay có việc gì không?” Giang Hoành hỏi.
Lương Tiêu ngồi xuống. Hai người cách nhau rất gần, Lộ Trạch cũng có thể nghe được rất rõ tiếng của đầu dây bên kia.
“Giữa trưa có khách,” Lương Tiêu nói, “Buổi tối cần em giúp gì sao?”
“Không phải,” Giang Hoành nói, “Muốn hẹn cậu đi chơi bóng, nhưng cậu cũng bận rộn quá.”
Lương Tiêu cũng cười cười, “Không có cách nào khác, để trả tiền mà.”
Giang Hoành thở dài, “Chơi với người khác chẳng thú vị gì cả, bọn họ đều chơi không lại tôi… Hay là hôm nay cậu đừng làm nữa, chơi cùng với chủ nợ của cậu đi.”
“Thật sự không được đâu, đã hẹn xong với người ta rồi, không thể vô duyên vô cớ tự nhiên đổi ý được…..”
Nói là chủ nợ, nhưng Lộ Trạch nghe giọng điệu của hai người giống như bạn bè hơn, ngay cả lúc cười cũng không giống như bình thường, tuy rằng bình thường anh cũng rất ít cười.
Một lát sau, Lương Tiêu cúp điện thoại, Lộ Trạch hỏi: “Còn táo không?”
“Có,” Lương Tiêu mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, “Vừa hay còn một quả.”
“Vậy mỗi người một nửa đi.” Lộ Trạch nói.
“Không cần, cậu ăn đi.”
“To quá, tôi ăn không hết, ăn một nửa thôi.”
Lương Tiêu cầm táo đi rửa, cũng chưa cắt thì đã quay lại. Lộ Trạch vừa định mở miệng liền thấy Lương Tiêu “rắc” một cái, quả tảo lập tức bị bẻ ra làm đôi.
Lộ Trạch kinh ngạc cầm lấy, “Sao anh có thể bẻ được nhanh gọn vậy, giống như dùng dao luôn.”
Lương Tiêu cũng nhìn, đúng là nhanh gọn thật, anh nói: “Chỉ là tiện tay bẻ thôi.”
Lộ Trạch cười, búng tay một cái, “Anh Tiêu, anh đúng là rất hợp làm màu đấy.”
Lương Tiêu cắn một miếng táo, cũng búng lại cậu, “Cậu cũng thích hợp.”
Lộ Trạch lắc đầu, “Không thích hợp bằng anh. Khuôn mặt này của anh, khí chất này, quá ngầu luôn, bất cứ ai giả bộ đều không thể giống anh được.”
Sau khi quen biết Lộ Trạch, không biết đã bao nhiêu lần anh bị cậu nói là rất ngầu. Bỗng nhiên Lương Tiêu có chút tò mò, “Sao tôi làm gì cậu cũng đều nói tôi ngầu vậy?”
Lộ Trạch vừa ăn táo vừa nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì ba tôi cũng vô cùng ngầu luôn. Ông ấy ấy à…. không khác anh mấy đâu, nhìn ngầu ơi là ngầu, làm gì cũng ngầu cực. Hồi lúc tôi còn nhỏ đã muốn giống như ông ấy rồi, nhưng kiểu khí chất này không thể học được, bắt chước bừa cũng….”
Lương Tiêu không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh nhìn Lộ Trạch, “Cậu cũng ngầu mà.”
Lộ Trạch chẹp miệng, khóe miệng cong lên, cười nói: “Chuyện khen người khác như này không hợp với anh đâu. Lúc ba tôi nói như thế tôi cũng cảm giác chẳng có chút chân thành nào cả, anh cũng vậy đấy.”
Lương Tiêu cũng cười, “Sao tôi lại không chân thành, rõ ràng rất chân thành mà.”
Sự ngầu của Lộ Trạch không phải là vẻ ngoài nhìn ngầu. Ngoại hình và khí chất của cậu đều thuộc kiểu đẹp trai, khi ở chung sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là một người sáng sủa, hài hước.
Còn vẻ ngầu thì ở lúc lơ đãng, ví dụ như một cái búng tay, nhướn mày mỉm cười, hay sự thay đổi vẻ mặt khi phối hợp với anh ở quán bar, đều rất ngầu, cũng rất đẹp trai.
Lộ Trạch cười ăn hết miếng táo, “Có phải anh đang cắn miệng mềm của tôi không thế? Anh trai ngầu không được nói chuyện trái lương tâm, như vậy không ngầu nữa đâu.”
“Vốn dĩ cũng không ngầu mà.” Lương Tiêu nói.
Anh vươn tay, ý bảo Lộ Trạch đưa hạt táo cho anh để anh ném đi một thể.
Lộ Trạch không hiểu gì nhìn anh, giơ tay ra vỗ vào lòng bàn tay anh, “Làm gì đó?”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang chồng lên nhau. Động tác của Lộ Trạch rất nhanh, lật tay anh lại, sau đó lại vỗ cái bốp vào mu bàn tay anh, “Là muốn chơi đánh tay à?”
Vô duyên vô cớ bị đánh hai cái vào tay, Lương Tiêu nói: “Đến đi.”
Chú thích:
Lấy từ câu “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.Lương Tiêu trực tiếp bị Lộ Trạch đẩy ra khỏi nhà bếp. Cánh cửa nhà bếp vốn cũng không bền lắm bị Lộ Trạch đóng cái sầm lại, xém chút nữa đã hy sinh anh dũng.
Một lát sau, Lộ Trạch bưng hai bát mỳ đi ra, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lương Tiêu đi đến đỡ giúp cậu, “Không có bàn ăn, bình thường tôi đều ăn luôn ở bàn trà.”
Hai người bê bát mỳ đến bàn trà, Lương Tiêu hỏi: “Cậu ngồi sô pha hay ngồi ghế nhỏ?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Sô pha có hơi cao, ghế nhỏ thì thấp hơn chút, cậu ngồi ghế nhỏ đi.”
Lương Tiêu lấy một cái ghế nhựa nhỏ cạnh sô pha ra, sau khi Lộ Trạch ngồi xuống thì vô cùng đắc ý hất cằm lên nói “Nếm thử đi, hôm nay hẳn là còn phát huy tốt hơn bình thường đấy.”
“Ngửi rất thơm.” Lương Tiêu nói.
Bọn họ cố gắng khôi phục bầu không khí trở lại bình thường.
Mỳ rất nóng, Lương Tiêu gắp một miếng lên thổi thổi, Lộ Trạch cũng làm gống anh.
“Trưa nay mấy giờ anh đi làm?” Lộ Trạch hỏi.
“Có hẹn với khách hàng lúc 11h.”
“Ăn cơm trưa à?”
“Ừm, còn đi dạo phố với xem phim gì đó nữa.”
Lương Tiêu đưa mỳ vào miệng. Từ lần trước Lộ Trạch ăn mỳ bò với anh, cậu đã phát hiện ra Lương Tiêu có một thói quen, ăn một gắp mỳ sẽ không bao giờ cắn đứt, nhất định phải ăn hết.
Cậu cười cười, Lương Tiêu không rõ cậu cười gì nên liếc nhìn cậu, “Ngon lắm.”
“Tôi không muốn về trường lắm,” Lộ Trạch nói, “Có thể đi cùng anh không?”
Lương Tiêu dừng đũa, có hơi kinh ngạc nhìn cậu. Lộ Trạch không hiểu biểu cảm này của anh là có ý gì, thế là cậu cụp mắt xuống.
“Cùng đi sao?” Lương Tiêu lặp lại.
Lộ Trạch gật đầu, “Chính là bọn anh làm gì tôi cũng làm theo cho hết thời gian, sẽ không quấy rầy bọn anh đâu.”
Lúc này Lương Tiêu mới cúi đầu xuống ăn tiếp, “Có thể.”
Vài giây sau Lộ Trạch đột nhiên nói “đậu mé”. Cậu nhìn chằm chằm Lương Tiêu, “Vừa nãy anh nghĩ cái gì vậy? Đừng bảo là tưởng tôi muốn gia nhập với hai người đấy?”
Lương Tiêu vẫn chưa ăn xong gắp mỳ, không cẩn thận cắn đứt mất, anh cười nói: “Không có…..”
Lộ Trạch cũng cười, “Bớt đi, chắc chắn là anh nghĩ vậy rồi, nếu không sao phải kinh ngạc vậy chứ.”
Cậu dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ không…. còn có cả công việc cho ba người đó chứ?”
Lương Tiêu nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch sửa lại, “Không phải ba người đi…. Chính là…. Ba người cùng nhau…. Xin lỗi, lời tôi nói có chút vấn đề…..”
Cậu nhịn cười cũng rất khó khăn, Lương Tiêu đáp lại: “Không có, ngoại trừ đi chơi trò kịch bản căn phòng bí mật chết chóc ra thì đều chỉ có hai người.”
“Ồ….” Lộ Trạch cười gật gật đầu.
“Nếu không cậu cứ ở nhà tôi cũng được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch sửng sốt, “Đừng, anh lại không ở nhà, không tốt lắm đâu. Tôi với anh đi ra ngoài đi, vừa hay tôi cũng đang rất tò mò.”
“Tò mò cái gì?”
“Là tò mò về công việc của anh đó, ” Lộ Trạch nói, “Cảm giác khá là có ý nghĩa đấy.”
“Hôm qua tôi đã đăng video anh đang pha chế lên rồi,” Lộ Trạch rung chân, “Có khá nhiều người thích, tôi đã che hết mặt anh đi rồi, tất cả bình luận đều khen anh đẹp trai đó.”
Lộ Trạch đưa điện thoại qua, Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn vài lần, “Cũng có vài người nói không chuyên nghiệp.”
Lộ Trạch chậc chậc, “Tôi cũng đã nói anh không phải người pha chế chuyên nghiệp, có một số người không ngứa miệng đâm vài câu thì không có cảm giác tồn tại ấy.”
Sau đó hai người không nói gì nữa, tự làm chuyện của mình. Lúc điện thoại reo lên Lộ Trạch hơi sửng sốt, nhìn điện thoại trong tay mình, lại nhìn điện thoại trong tay Lương Tiêu.
Lương Tiêu đứng lên đi vào phòng ngủ, giải thích: “Tôi còn một cái điện thoại nữa.”
Anh cầm một cái điện thoại khác rồi lại đi ra ngoài, “Anh Hoành.”
“Hôm nay có việc gì không?” Giang Hoành hỏi.
Lương Tiêu ngồi xuống. Hai người cách nhau rất gần, Lộ Trạch cũng có thể nghe được rất rõ tiếng của đầu dây bên kia.
“Giữa trưa có khách,” Lương Tiêu nói, “Buổi tối cần em giúp gì sao?”
“Không phải,” Giang Hoành nói, “Muốn hẹn cậu đi chơi bóng, nhưng cậu cũng bận rộn quá.”
Lương Tiêu cũng cười cười, “Không có cách nào khác, để trả tiền mà.”
Giang Hoành thở dài, “Chơi với người khác chẳng thú vị gì cả, bọn họ đều chơi không lại tôi… Hay là hôm nay cậu đừng làm nữa, chơi cùng với chủ nợ của cậu đi.”
“Thật sự không được đâu, đã hẹn xong với người ta rồi, không thể vô duyên vô cớ tự nhiên đổi ý được…..”
Nói là chủ nợ, nhưng Lộ Trạch nghe giọng điệu của hai người giống như bạn bè hơn, ngay cả lúc cười cũng không giống như bình thường, tuy rằng bình thường anh cũng rất ít cười.
Một lát sau, Lương Tiêu cúp điện thoại, Lộ Trạch hỏi: “Còn táo không?”
“Có,” Lương Tiêu mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, “Vừa hay còn một quả.”
“Vậy mỗi người một nửa đi.” Lộ Trạch nói.
“Không cần, cậu ăn đi.”
“To quá, tôi ăn không hết, ăn một nửa thôi.”
Lương Tiêu cầm táo đi rửa, cũng chưa cắt thì đã quay lại. Lộ Trạch vừa định mở miệng liền thấy Lương Tiêu “rắc” một cái, quả tảo lập tức bị bẻ ra làm đôi.
Lộ Trạch kinh ngạc cầm lấy, “Sao anh có thể bẻ được nhanh gọn vậy, giống như dùng dao luôn.”
Lương Tiêu cũng nhìn, đúng là nhanh gọn thật, anh nói: “Chỉ là tiện tay bẻ thôi.”
Lộ Trạch cười, búng tay một cái, “Anh Tiêu, anh đúng là rất hợp làm màu đấy.”
Lương Tiêu cắn một miếng táo, cũng búng lại cậu, “Cậu cũng thích hợp.”
Lộ Trạch lắc đầu, “Không thích hợp bằng anh. Khuôn mặt này của anh, khí chất này, quá ngầu luôn, bất cứ ai giả bộ đều không thể giống anh được.”
Sau khi quen biết Lộ Trạch, không biết đã bao nhiêu lần anh bị cậu nói là rất ngầu. Bỗng nhiên Lương Tiêu có chút tò mò, “Sao tôi làm gì cậu cũng đều nói tôi ngầu vậy?”
Lộ Trạch vừa ăn táo vừa nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì ba tôi cũng vô cùng ngầu luôn. Ông ấy ấy à…. không khác anh mấy đâu, nhìn ngầu ơi là ngầu, làm gì cũng ngầu cực. Hồi lúc tôi còn nhỏ đã muốn giống như ông ấy rồi, nhưng kiểu khí chất này không thể học được, bắt chước bừa cũng….”
Lương Tiêu không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh nhìn Lộ Trạch, “Cậu cũng ngầu mà.”
Lộ Trạch chẹp miệng, khóe miệng cong lên, cười nói: “Chuyện khen người khác như này không hợp với anh đâu. Lúc ba tôi nói như thế tôi cũng cảm giác chẳng có chút chân thành nào cả, anh cũng vậy đấy.”
Lương Tiêu cũng cười, “Sao tôi lại không chân thành, rõ ràng rất chân thành mà.”
Sự ngầu của Lộ Trạch không phải là vẻ ngoài nhìn ngầu. Ngoại hình và khí chất của cậu đều thuộc kiểu đẹp trai, khi ở chung sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là một người sáng sủa, hài hước.
Còn vẻ ngầu thì ở lúc lơ đãng, ví dụ như một cái búng tay, nhướn mày mỉm cười, hay sự thay đổi vẻ mặt khi phối hợp với anh ở quán bar, đều rất ngầu, cũng rất đẹp trai.
Lộ Trạch cười ăn hết miếng táo, “Có phải anh đang cắn miệng mềm của tôi không thế? Anh trai ngầu không được nói chuyện trái lương tâm, như vậy không ngầu nữa đâu.”
“Vốn dĩ cũng không ngầu mà.” Lương Tiêu nói.
Anh vươn tay, ý bảo Lộ Trạch đưa hạt táo cho anh để anh ném đi một thể.
Lộ Trạch không hiểu gì nhìn anh, giơ tay ra vỗ vào lòng bàn tay anh, “Làm gì đó?”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang chồng lên nhau. Động tác của Lộ Trạch rất nhanh, lật tay anh lại, sau đó lại vỗ cái bốp vào mu bàn tay anh, “Là muốn chơi đánh tay à?”
Vô duyên vô cớ bị đánh hai cái vào tay, Lương Tiêu nói: “Đến đi.”
Chú thích:
Lấy từ câu “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Người bình thường khi chơi đánh tay thì đều phải nhìn tay, nhưng Lộ Trạch lại không như vậy, cậu nhìn vào mắt người ta.
Lương Tiêu bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, thật sự có hơi không được tự nhiên cho lắm, đành phải ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Trạch, sau đó…. lại càng không tự nhiên hơn.
Lộ Trạch lẩn trốn rất nhanh, Lương Tiêu bị đánh nhiều hơn, chơi được một lúc thì lòng bàn tay hai người đều đã ửng đỏ.
Trong mắt Lộ Trạch mang theo ý cười, “Còn muốn tiếp tục không?”
“Không chơi nữa,” Lương Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay mình, “Chơi không lại cậu.”
Lộ Trạch thu tay lại, được đà lại khoe khoang, “Đánh người cũng khá đau đấy.”
Cậu cầm điện thoại lên nhìn nhìn, “Sắp đến giờ rồi, anh hẹn khách ở đâu vậy? Bây giờ qua đó luôn sao?”
“Ừm, đi thôi, cũng không gần lắm.”
Lộ Trạch đứng lên đi WC. Sau khi ra ngoài, lúc định đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc quần áo của Lương Tiêu.
Cậu dừng chân lại, “Suýt nữa là quên thay quần áo.”
Lương Tiêu vừa định tránh đi, Lộ Trạch đã phi tới bên cạnh sô pha, giơ tay lên cởi áo.
Người cậu còn trắng hơn so với mặt và tay. Lương Tiêu đứng ở phía sau Lộ Trạch chỉ có thể nhìn thấy được lưng cậu. Vai rộng eo nhỏ, cơ bắp cũng có, không quá cường tráng nhưng cũng không quá mỏng manh.
Lộ Trạch thay áo xong lại cởi quần ra, Lương Tiêu không nhìn xuống dưới, tầm mắt vẫn dừng lại ở lưng Lộ Trạch, nhìn vai cậu chuyển động.
Sau khi Lộ Trạch thay xong thì quay đầu lại nhìn anh, Lương Tiêu nói: “Chỉ cần vắt ở đây thôi, không cần xếp gọn đâu.”
Lộ Trạch cúi đầu kéo cạp quần lên, “Đi thôi.”
Đi tới cửa cậu lại quay đầu lại, “Đằng sau mũ của tôi đã được chưa?”
Đã rất đẹp rồi, nhưng Lương Tiêu vẫn giơ tay chỉnh lại giúp cậu, “Được rồi.”
Lộ Trạch cúi người xuống đi giày. Thật ra cậu với Lương Tiêu quen nhau chưa lâu, cũng không phải là bạn cùng ký túc xá mỗi ngày sống cùng nhau, làm mấy chuyện như thay quần áo trước mặt Lương Tiêu thì vẫn hơi ngại ngùng.
Nhưng nếu cậu viết hẳn chữ xấu hổ lên trên mặt thì sẽ chỉ làm Lương Tiêu cũng xấu hổ theo, cho nên không bằng cứ thoải mái để Lương Tiêu cảm thấy cậu không để ý đến mấy cái đó.
–
Hai người gọi xe đến nhà hàng đã hẹn đối phương. Sau khi xuống xe Lộ Trạch nói: “Có phải anh sẽ đợi người ta ở ngoài không? Vậy tôi đi vào trước đây, anh cứ coi như không quen tôi là được.”
“Ừm.”
Lộ Trạch đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn anh, quơ quơ điện thoại trong tay, Lương Tiêu gật gật đầu.
Lộ Trạch không biết tí nữa hai người họ sẽ ngồi ở đâu cho nên cậu chỉ có thể chọn trước một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ có thể nhìn được bên ngoài.
Không đến mấy phút, một cô gái mặc váy dài đi đến phía sau Lương Tiêu, giơ tay vỗ vai anh.
Lộ Trạch chẹp chẹp miệng, lại là đen dài thẳng.
Với diện mạo này của Lương Tiêu thì liệu anh có thích đen dài thẳng không nhỉ?
Cậu thấy Lương Tiêu khi nhìn thấy cô gái kia thì lập tức nở một nụ cười thương mại, Nếu không phải đã biết được con người thật của Lương Tiêu thì chắc cậu sẽ cảm thấy nụ cười này là chân thành.
Hai người nói mấy câu gì đó, đen dài thẳng đã trực tiếp kéo tay Lương Tiêu đi.
Lộ Trạch kinh ngạc, tiến triển nhanh như vậy sao? Hoàn toàn không cần làm quen với nhau một chút luôn?
Bởi vì chỗ ngồi của Lộ Trạch cách cửa hơi xa, sau khi Lương Tiêu vào cũng không nhìn thấy cậu ngồi đâu cả, nhưng cuối cùng hai người vẫn ngồi ở một chỗ cách chỗ cậu không xa.
Người phục vụ đưa menu, đen dài thẳng cười nói vài câu với Lương Tiêu rồi bắt đầu gọi món.
Lương Tiêu nhìn thoáng qua chỗ cậu, hai người chạm mắt nhau. Lộ Trạch cười với Lương Tiêu, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho Lương Tiêu: [Món nào ngon vậy?]
Lương Tiêu nhanh chóng nhắn lại cho cậu: [Cô ấy nói mì gạch cua với canh bánh bao rất ngon]
Lộ Trạch: [OK]
Cậu chỉ có một mình, cũng không ăn được nhiều nên chỉ gọi hai món này, thêm cả một ly nước hoa quả.
Nước được bưng lên, Lộ Trạch vừa uống nước vừa nhìn Lương Tiêu với đen dài thẳng. Trên mặt Lương Tiêu vẫn là nụ cười rất thản nhiên, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hai người cũng giống như những cặp tình nhân khác.
Vốn dĩ Lộ Trạch cảm thấy công việc của Lương Tiêu rất có ý nghĩa, mỗi ngày đều cùng khách hàng đi chơi đi ăn, làm bạn trai người ta, thế là có tiền. Bây giờ thấy nụ cười của Lương Tiêu, trong lòng cậu lại có chút cảm giác khó chịu.
Với kiểu người có tính cách như Lương Tiêu, nếu không phải thật sự cần đến tiền, chắc anh cũng sẽ không dùng cách này để kiếm tiền đâu.
Dù sao nếu là cậu, cậu cũng không làm được.
Có thể cười, có thể săn sóc với người mình thích, nhưng đây lại đối với một người xa lạ chưa từng quen biết, cậu thật sự không giả vờ được.
Bữa cơm này cậu ăn không thấy ngon mấy. Lộ Trạch vừa ngẩng đầu lên đã thấy đen dài thẳng đi vệ sinh, thế là cậu lại nhắn cho Lương Tiêu: [Lát nữa đi đâu vậy?]
Lương Tiêu: [Trung tâm thương mại phía đối diện, cô ấy muốn đi làm móng trước]
Mặt mũi Lộ Trạch đầy sự khó hiểu: [?]
Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn biểu tình của cậu, trong lòng cười thầm.
Lộ Trạch: [Đi làm móng mà cũng cần tiêu tiền thuê bạn trai đi cùng sao? Còn đắt hơn cả tiền làm móng nữa]
Lương Tiêu: [Trước kia còn có người thuê tôi đi thẩm mỹ viện cùng, đi xăm]
Lộ Trạch thiếu chút nữa là cười lớn, nhưng vẫn kìm lại được: [Hình như tôi cũng không thể nói người khác được, dù sao tôi còn để anh ngủ cùng tôi nữa mà]
Lời này của cậu chính là dựa theo vẻ mặt của Lương Tiêu để nói, lúc gửi đi không phát hiện sai ở đâu cả, nhưng Lương Tiêu mãi chưa nhắn lại. Lộ Trạch đọc lại lần nữa mới nhận ra nó còn có nghĩa khác, cậu nhìn qua chỗ anh, đen dài thẳng đã về rồi, Lương Tiêu cũng buông điện thoại xuống.
Lộ Trạch cười cười, không quan tâm nữa, càng sửa càng đen thôi.
Sau đó cậu đi theo sau hai người đến trung tâm thương mại. Đen dài thẳng đi mua hai cốc trà sữa, sau đó trực tiếp lên lầu làm móng, Lương Tiêu yên lặng chờ ở bên cạnh, thỉnh thoảng đưa cốc trà sữa lên cho đen dài thẳng uống.
Một mình Lộ Trạch không có bạn gái lại một mình xuất hiện ở đây có hơi kỳ quái. Cậu lại không có hứng thú đi dạo phố, vì thế cậu đến chỗ có mấy cái ghế mát xa gần đó ngồi.
Ngồi bên cạnh là hai ông chú đang đợi vợ mình làm móng xong, sau lưng còn đeo cả túi cho vợ, bên cạnh còn có một đống túi vừa mua xong, có một chú đã nằm ngáy o o luôn rồi.
Lộ Trạch vừa dựa lưng vào ghế mát xa đã cảm giác hơi buồn ngủ. Tối qua cậu đi ngủ muộn, còn mơ mấy giấc mơ kỳ lạ, sáng nay lại phải dậy sớm.
Cậu híp mắt nhắn tin cho Lương Tiêu: [Tôi đang ngồi ở chỗ ghế mát xa, có hơi buồn ngủ, chắc sẽ ngủ một lúc]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lộ Trạch bỏ nhét di động vào túi quần, nhắm hai mắt lại.
Cậu buồn ngủ thật nhưng là trong đầu lại bắt đầu vô thức nhớ đến chuyện của Tưởng Nghĩa Kiệt.
Giống như trong phim truyền hình, trước mắt không ngừng hiện lên những hình ảnh của hai người đã từng trải qua.
Cậu không muốn mất đi người bạn này, rõ ràng cậu không làm sai gì cả.
Nhưng cậu lại không thể ích kỷ như vậy được. Cậu với Tưởng Nghĩa Kiệt không thể trở lại như trước được nữa.
Nhắm mắt mơ mơ màng màng thiếp đi, dường như ngay cả trong giấc mơ cậu cũng phải thở dài.
Còn có một người khác cùng thở dài với cậu, nghe âm thanh ngay bên tai cậu, Lộ Trạch đang mơ màng bỗng tỉnh dậy.
Cậu cau mày mở mắt ra, Lương Tiêu đang cúi người nhìn cậu, “Gặp ác mộng sao?”
Lộ Trạch trừng mắt nhìn, ngáp một cái, thấp giọng nói: “Không…. chỉ là một giấc mơ linh tinh thôi.”
Cậu dụi dụi mắt, “Mấy giờ rồi? Hai người đã xong rồi sao?”
“Hơn hai giờ rồi, cô ấy vừa mới làm móng xong, tôi gọi cho cậu cậu cũng không dậy, tôi lấy cớ đi vệ sinh để đến đây xem.”
Lộ Trạch cười cười, biết Lương Tiêu chắc cũng không quá yên tâm khi cậu ở đây một mình. Cậu chống tay đứng lên, nhưng có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, “Đi thôi, tiếp theo đi đâu vậy?”
“Cô ấy muốn đi xem phim.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch dừng chân lại, quay đầu lại cười nói: “Đây là đang bảo tôi đến rạp chiếu phim ngủ tiếp đấy à.”
“Phim kinh dị.”
Lộ Trạch sửng sốt, vậy đúng là không ngủ được rồi.
Phim kịnh dị… Một mình cậu thì cậu sẽ không xem, có người xem cùng thì còn được, cũng không hẳn là sợ thể loại phim này, nhưng lúc xem cùng Hàn Tĩnh thì cậu đều sợ đến nỗi cầm tay của cô.
Hai người bọn họ nhìn nhau một lúc, đồng thời mở miệng.
“Nếu không cậu….”
“Tôi có thể…”
Lương Tiêu dừng lại, “Cậu nói đi.”
Lộ Trạch nói hết lời, “Tôi có thể ngồi cạnh anh không?”