Chương 19: Gửi địa chỉ cho tôi
Lộ Trạch không đợi Lương Tiêu nhắn lại, đang định đeo tai nghe lên để làm phần nghe thì cửa ký túc xá vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu ngẩng đầu, nói to: “Vào đi.”
Vốn tưởng là bạn phòng bên qua chơi nhưng không ngờ Tưởng Nghĩa Kiệt đẩy cửa đi vào, Lộ Trạch ngẩn người, nghi hoặc nói: “Sao mày lại tới đây?”
Quầng thâm dưới mắt Tưởng Nghĩa Kiệt vô cùng rõ ràng, Lộ Trạch nhìn cậu ta nói: “Mày bị người ta đá rồi à?”
“Tao có đối tượng chắc?” Tưởng Nghĩa Kiệt nhàn nhạt hỏi.
Lộ Trạch cười ngả người ra sau, duỗi lưng một cái: “Hình như không có.”
“Mày…”
Tưởng Nghĩa Kiệt muốn nói lại thôi, Lộ Trạch nghiêm túc hỏi lại, “Làm sao vậy? Có việc gì à?”
Tưởng Nghĩa Kiệt kéo ghế ngồi xuống, mắt cũng không nhìn thẳng vào cậu, “Không phải mày nói mày thích con trai là giả sao, sao đột nhiên lại nhảy ra một người bạn trai vậy?”
“Có người chụp ảnh rồi sao?” Lộ Trạch nói.
“Ừm.”
“Mày không nhận ra người đó là ai sao?” Lộ Trạch hỏi.
Tưởng Nghĩa Kiệt cau mày nhớ lại, “Là người tối hôm đó đưa chúng ta tới khách sạn à?”
Lộ Trạch gật đầu, “Chính là anh ấy, tao nhờ anh ấy giả làm bạn trai tao.”
Tưởng Nghĩa Kiệt không nói gì nữa, Lộ Trạch duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu ta, “Rốt cuộc là mày có chuyện gì? Đêm qua suốt đêm không ngủ à?”
Tưởng Nghĩa Kiệt xoa xoa mặt, “Không, chỉ là tao có chút không hiểu mày, lúc trước không phải mày chỉ thích con gái sao, sao nhanh vậy đã…..”
Lộ Trạch nở nụ cười, ngả ghế ra phía sau, hai chân nhẹ nhàng đung đưa, “Đừng nói là mày không hiểu, ngay cả tao còn không hiểu bản thân nữa mà. Dù sao cứ ù ù cạc cạc như vậy cũng rất tốt mà, chắc sẽ không còn con gái theo đuổi tao nữa…”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhấc chân chặn lại thành ghế của Lộ Trạch, “Đừng lắc.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Tao không vụng về như mày đâu.”
Lúc học cấp Ba, Tưởng Nghĩa Kiệt vừa làm bài vừa lắc ghế như vậy, kết quả là do quá tập trung nên trực tiếp ngã ngửa ra sau, cả bàn học cũng bị đổ theo. Lúc ấy Lộ Trạch ngồi bên cạnh cậu ta, cậu cười cả một ngày trời, đến bây giờ nghĩ lại cũng vẫn thấy buồn cười.
Cậu ngồi cười một lúc, sau đó phát hiện Tưởng Nghĩa Kiệt đang bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu, cậu nâng tay vỗ vỗ lên vai Tưởng Nghĩa Kiệt, “Sao vậy Kiệt, hôm nay mày có hơi lạ lạ đấy, có tâm sự à?”
“Không có,” Tưởng Nghĩa Kiệt ngáp một cái, “Là do bị mất ngủ thôi, buồn ngủ quá.”
Cậu ta đứng lên nói: “Tao về trước đây, buổi chiều còn phải đi học nữa.”
“Cầm rác đi ra ngoài vứt hộ tao với.” Lộ Trạch nói.
Tưởng Nghĩa Kiệt chẹp miệng, xoay người xách túi rác của cậu lên, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Lộ Trạch, sao anh chàng kia có thể giả làm bạn trai mày vậy? Anh ta cũng là gay à?”
“Không phải, ” Lộ Trạch nói, “Thật ra đây là công việc của anh ấy.”
Tưởng Nghĩa Kiệt ngẩn người, ” Công việc gì? Giả làm bạn trai người khác à?”
“Ừm, ” Lộ Trạch gật đầu, “Nói chuyện tán gẫu gì đó, cũng có thể đến gặp gia đình hay làm bạn trai để làm bạn gái cũ tức chết. Chẳng qua anh ấy rất đẹp trai, dù giá cả có hơi cao nhưng năng lực làm việc chắc chắn không có vấn đề gì. Nếu mày có người bạn nào không phải ở trường bọn mình thì có thể tìm tao, hôm qua anh ấy còn không thu tiền của tao nên tao muốn giới thiệu khách cho anh ấy.”
Tưởng Nghĩa Kiệt nghe xong vẫn hơi kinh ngạc, có lẽ vẫn rất ngạc nhiên đối với loại công việc này, lúc đi còn để ống tay áo mắc vào tay nắm cửa, suýt nữa thì bị rách rồi.
Lộ Trạch chờ cậu ta đi rồi mới nhớ ra rồi mở điện thoại ra xem. Lương Tiêu vẫn chưa nhắn lại cho cậu, cậu nhìn hai tin nhắn mà mình gửi kia, cũng thấy được có chút không đúng. Ngày hôm qua là do cậu dẫn Lương Tiêu đi dạo một vòng quanh trường nên chắc Lương Tiêu mới bị cảm lạnh, cậu cũng nên nói gì đó quan tâm anh một chút.
Lộ Trạch: [Anh Tiêu ơi?]
Lộ Trạch: [Ngủ rồi sao?]
Lộ Trạch: [Bị sốt có nặng không?]
Lương Tiêu: [Không]
Lương Tiêu: [Không nghiêm trọng, chỉ sốt nhẹ thôi]
Lộ Trạch: [Xin lỗi nha, hôm qua không nên dẫn anh đi dạo]
Lương Tiêu: [Vấn đề của tôi]
Lộ Trạch thở dài, lúc Lương Tiêu không làm việc cũng có thể làm cho cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.
Cậu nói: [Tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi nha]
Lương Tiêu nhắn lại cậu một chữ “Ừm”, Lộ Trạch ném điện thoại qua một bên, không đến hai phút sau điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.
Lương Tiêu: [Nải chuối nhỏ kia là loại chuối gì vậy, ăn khá ngon]
Lộ Trạch nhíu mày, sao mấy người này lại thích ăn chuối vậy chứ, ăn táo vừa ngọt vừa giòn không ngon à?
Cậu nhanh chóng trả lời: [Chuối tiêu đó, anh cứ ăn hết tôi lại cho anh tiếp]
Lương Tiêu: [Không cần, tôi đã ăn hết rồi, muốn tự mình mua]
Lộ Trạch: [???]
Lộ Trạch: [Ăn hết hai nải chuối đó rồi sao? Anh ăn chuối thay cơm à?]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lộ Trạch vừa gõ chữ vừa cười, tay có chút không lưu loát, Lương Tiêu lại gửi đến một tin nhắn: [Giữa trưa ngủ dậy đói quá mà trong nhà lại không có gì ăn nên ăn hết chỗ hoa quả cậu cho rồi]
Lộ Trạch sửng sốt, xóa tin nhắn đang viết dở đi, hỏi: [Anh không ăn cơm trưa sao? Chỉ ăn hoa quả thôi à?]
Lương Tiêu: [Ừm]
Hồi lâu sau Lộ Trạch mới nói: [Trâu bò… Dù có ngon cũng không thể ăn thay cơm chứ. Anh vẫn còn đang sốt đó, đi ăn cơm hay cháo gì đó đi]
Lộ Trạch: [Không phải anh rất biết cách chăm sóc người khác à, nhưng sao bản thân bị bệnh thì lại không biết làm gì chứ]
Lần này Lương Tiêu nhắn lại bằng giọng ghi âm, giọng nói nghe có vẻ vẫn bình thường, nhưng cách nói vẫn có thể nghe ra là anh đang bị bệnh: [Quan tâm bản thân chỉ có tốn tiền, chứ không kiếm được tiền]
Lộ Trạch cũng nhắn lại bằng giọng nói: [Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Mau gọi đồ ăn về đi, có một quán bán cháo khá ngon ở gần nhà anh đó]
Lương Tiêu hỏi: [Tên là gì?]
Lộ Trạch nhìn thời gian: [Anh đợi tôi tìm đã]
Cậu tìm kiếm app đặt đồ ăn một chút, sau đó nhìn thấy quán cháo nổi tiếng đó còn có cả bánh kẹp thịt bò có vẻ khá ngon nên sau đó cậu gửi tên quán cho Lương Tiêu: [Món bánh kẹp thịt bò ở quán này cũng ngon lắm, nếu như anh có khẩu vị thì có thể ăn món đó, còn không thì cứ mua cháo thịt nạc với trứng là được rồi]
Lương Tiêu lại chuyển sang đánh chữ: [Có khẩu vị, cám ơn]
Lộ Trạch: [Anh cho tôi địa chỉ đi]
Lương Tiêu: [?]
Giọng của Lộ Trạch rất cương quyết: [Nếu tôi không giúp anh gọi thì sẽ có lỗi với lời cảm ơn này của anh, cho tôi địa chỉ đi]
Đầu tiên Lương Tiêu lại gửi dấu chấm lửng, nhưng sau đó cũng gửi địa chỉ qua cho cậu.
Lộ Trạch nhỏ giọng nói “Thế mới đúng chứ” rồi gọi bánh kẹp thịt bò với cháo cho Lương Tiêu, sợ anh ăn không đủ nên cậu lại đặt thêm hai cái bánh bao. Khi thanh toán cậu lại thoát ra vào wechat nhắn hỏi anh: [Số điện thoại]
Lương Tiêu: [Lưu của cậu là được]
Lộ Trạch: [Có thuốc hạ sốt gì đó chưa?]
Lương Tiêu: [Có, của cậu để lại]
Lộ Trạch thanh toán xong mới nhắn lại cho Lương Tiêu: [Có phải là do tôi lây bệnh cho anh rồi không?]
Lương Tiêu: [Bị sốt cũng có thể lây sao?]
Hơn nữa còn cách lâu như vậy.
Anh gửi câu này là nhắn bằng giọng nói, Lộ Trạch nghe xong liền bật cười. Cậu biết Lương Tiêu đang muốn hỏi lại một câu hỏi vặn nhưng không biết có phải do bị sốt nên đầu óc không được linh hoạt lắm, nghe anh hỏi cảm giác có hơi ngốc ngốc.
Lộ Trạch nghe đi nghe lại mấy lần, vừa nghe vừa cười, đột nhiên cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tôn Trác Vũ rạng rỡ đi vào, nhìn thấy biểu tình của Lộ Trạch thì cũng ngẩn người ra, “Mày ngồi cười một mình như bị khùng ở đó làm gì đấy?”
Không đợi Lộ Trạch mở miệng nói, cậu ta lại vỗ đầu một cái, cười nói: “Xem trí nhớ của tao này, hiện tại sư phụ là người đã có bạn trai, chắc chắc nói chuyện với bạn trai phải không? Cười rạng rỡ thế kia cơ mà.”
Lộ Trạch nhìn cậu ta, “Hai chúng ta ai mới là người rạng rỡ hơn cơ?”
Tôn Trác Vũ nhướn mày, “Đều rạng rỡ không được chắc? Mày có bạn trai, tao cũng sắp có bạn gái.”
“Cuối cùng cũng sắp theo đuổi được rồi à?” Lộ Trạch cầm ly nước lên uống một ngụm.
Tôn trác vũ cười rạng rỡ như đóa hoa, “Sắp rồi sắp rồi, đến lúc đó gọi bạn trai mày nữa, à không, sư mẫu mới đúng, để chúng ta cùng nhau ăn mừng, tao mời...”
“Phụt…..”
Lộ Trạch vừa mới uống được ngụm nước nhưng sau khi nghe cậu ta nói như vậy trực tiếp phun hết ra ngoài.
“Bố! Đệt!” Tôn Trác Vũ lùi lại hai bước, “Phun hết lên mặt tao rồi!”
Lộ Trạch ho khụ khụ một lúc, xoa xoa cằm, “Cái gì mà sư mẫu! Mày gọi ai là sư mẫu đấy!”
“Không gọi sư mẫu thì gọi là gì?” Tôn Trác Vũ vừa lau mặt vừa nói, “Cũng gọi là sư phụ à? Hay là sư huynh? Sư đệ?”
Con mẹ đó đây là cái gì vậy chứ.
Lộ Trạch khoát tay, “Mày câm miệng đi, đừng nói nữa. Chỉ với chỉ số thông minh này của mày thì tao thấy bữa cơm này mày không ăn được rồi.”
Cậu ngẩng đầu, nói to: “Vào đi.”
Vốn tưởng là bạn phòng bên qua chơi nhưng không ngờ Tưởng Nghĩa Kiệt đẩy cửa đi vào, Lộ Trạch ngẩn người, nghi hoặc nói: “Sao mày lại tới đây?”
Quầng thâm dưới mắt Tưởng Nghĩa Kiệt vô cùng rõ ràng, Lộ Trạch nhìn cậu ta nói: “Mày bị người ta đá rồi à?”
“Tao có đối tượng chắc?” Tưởng Nghĩa Kiệt nhàn nhạt hỏi.
Lộ Trạch cười ngả người ra sau, duỗi lưng một cái: “Hình như không có.”
“Mày…”
Tưởng Nghĩa Kiệt muốn nói lại thôi, Lộ Trạch nghiêm túc hỏi lại, “Làm sao vậy? Có việc gì à?”
Tưởng Nghĩa Kiệt kéo ghế ngồi xuống, mắt cũng không nhìn thẳng vào cậu, “Không phải mày nói mày thích con trai là giả sao, sao đột nhiên lại nhảy ra một người bạn trai vậy?”
“Có người chụp ảnh rồi sao?” Lộ Trạch nói.
“Ừm.”
“Mày không nhận ra người đó là ai sao?” Lộ Trạch hỏi.
Tưởng Nghĩa Kiệt cau mày nhớ lại, “Là người tối hôm đó đưa chúng ta tới khách sạn à?”
Lộ Trạch gật đầu, “Chính là anh ấy, tao nhờ anh ấy giả làm bạn trai tao.”
Tưởng Nghĩa Kiệt không nói gì nữa, Lộ Trạch duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu ta, “Rốt cuộc là mày có chuyện gì? Đêm qua suốt đêm không ngủ à?”
Tưởng Nghĩa Kiệt xoa xoa mặt, “Không, chỉ là tao có chút không hiểu mày, lúc trước không phải mày chỉ thích con gái sao, sao nhanh vậy đã…..”
Lộ Trạch nở nụ cười, ngả ghế ra phía sau, hai chân nhẹ nhàng đung đưa, “Đừng nói là mày không hiểu, ngay cả tao còn không hiểu bản thân nữa mà. Dù sao cứ ù ù cạc cạc như vậy cũng rất tốt mà, chắc sẽ không còn con gái theo đuổi tao nữa…”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhấc chân chặn lại thành ghế của Lộ Trạch, “Đừng lắc.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Tao không vụng về như mày đâu.”
Lúc học cấp Ba, Tưởng Nghĩa Kiệt vừa làm bài vừa lắc ghế như vậy, kết quả là do quá tập trung nên trực tiếp ngã ngửa ra sau, cả bàn học cũng bị đổ theo. Lúc ấy Lộ Trạch ngồi bên cạnh cậu ta, cậu cười cả một ngày trời, đến bây giờ nghĩ lại cũng vẫn thấy buồn cười.
Cậu ngồi cười một lúc, sau đó phát hiện Tưởng Nghĩa Kiệt đang bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cậu, cậu nâng tay vỗ vỗ lên vai Tưởng Nghĩa Kiệt, “Sao vậy Kiệt, hôm nay mày có hơi lạ lạ đấy, có tâm sự à?”
“Không có,” Tưởng Nghĩa Kiệt ngáp một cái, “Là do bị mất ngủ thôi, buồn ngủ quá.”
Cậu ta đứng lên nói: “Tao về trước đây, buổi chiều còn phải đi học nữa.”
“Cầm rác đi ra ngoài vứt hộ tao với.” Lộ Trạch nói.
Tưởng Nghĩa Kiệt chẹp miệng, xoay người xách túi rác của cậu lên, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Lộ Trạch, sao anh chàng kia có thể giả làm bạn trai mày vậy? Anh ta cũng là gay à?”
“Không phải, ” Lộ Trạch nói, “Thật ra đây là công việc của anh ấy.”
Tưởng Nghĩa Kiệt ngẩn người, ” Công việc gì? Giả làm bạn trai người khác à?”
“Ừm, ” Lộ Trạch gật đầu, “Nói chuyện tán gẫu gì đó, cũng có thể đến gặp gia đình hay làm bạn trai để làm bạn gái cũ tức chết. Chẳng qua anh ấy rất đẹp trai, dù giá cả có hơi cao nhưng năng lực làm việc chắc chắn không có vấn đề gì. Nếu mày có người bạn nào không phải ở trường bọn mình thì có thể tìm tao, hôm qua anh ấy còn không thu tiền của tao nên tao muốn giới thiệu khách cho anh ấy.”
Tưởng Nghĩa Kiệt nghe xong vẫn hơi kinh ngạc, có lẽ vẫn rất ngạc nhiên đối với loại công việc này, lúc đi còn để ống tay áo mắc vào tay nắm cửa, suýt nữa thì bị rách rồi.
Lộ Trạch chờ cậu ta đi rồi mới nhớ ra rồi mở điện thoại ra xem. Lương Tiêu vẫn chưa nhắn lại cho cậu, cậu nhìn hai tin nhắn mà mình gửi kia, cũng thấy được có chút không đúng. Ngày hôm qua là do cậu dẫn Lương Tiêu đi dạo một vòng quanh trường nên chắc Lương Tiêu mới bị cảm lạnh, cậu cũng nên nói gì đó quan tâm anh một chút.
Lộ Trạch: [Anh Tiêu ơi?]
Lộ Trạch: [Ngủ rồi sao?]
Lộ Trạch: [Bị sốt có nặng không?]
Lương Tiêu: [Không]
Lương Tiêu: [Không nghiêm trọng, chỉ sốt nhẹ thôi]
Lộ Trạch: [Xin lỗi nha, hôm qua không nên dẫn anh đi dạo]
Lương Tiêu: [Vấn đề của tôi]
Lộ Trạch thở dài, lúc Lương Tiêu không làm việc cũng có thể làm cho cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.
Cậu nói: [Tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi đi nha]
Lương Tiêu nhắn lại cậu một chữ “Ừm”, Lộ Trạch ném điện thoại qua một bên, không đến hai phút sau điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.
Lương Tiêu: [Nải chuối nhỏ kia là loại chuối gì vậy, ăn khá ngon]
Lộ Trạch nhíu mày, sao mấy người này lại thích ăn chuối vậy chứ, ăn táo vừa ngọt vừa giòn không ngon à?
Cậu nhanh chóng trả lời: [Chuối tiêu đó, anh cứ ăn hết tôi lại cho anh tiếp]
Lương Tiêu: [Không cần, tôi đã ăn hết rồi, muốn tự mình mua]
Lộ Trạch: [???]
Lộ Trạch: [Ăn hết hai nải chuối đó rồi sao? Anh ăn chuối thay cơm à?]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lộ Trạch vừa gõ chữ vừa cười, tay có chút không lưu loát, Lương Tiêu lại gửi đến một tin nhắn: [Giữa trưa ngủ dậy đói quá mà trong nhà lại không có gì ăn nên ăn hết chỗ hoa quả cậu cho rồi]
Lộ Trạch sửng sốt, xóa tin nhắn đang viết dở đi, hỏi: [Anh không ăn cơm trưa sao? Chỉ ăn hoa quả thôi à?]
Lương Tiêu: [Ừm]
Hồi lâu sau Lộ Trạch mới nói: [Trâu bò… Dù có ngon cũng không thể ăn thay cơm chứ. Anh vẫn còn đang sốt đó, đi ăn cơm hay cháo gì đó đi]
Lộ Trạch: [Không phải anh rất biết cách chăm sóc người khác à, nhưng sao bản thân bị bệnh thì lại không biết làm gì chứ]
Lần này Lương Tiêu nhắn lại bằng giọng ghi âm, giọng nói nghe có vẻ vẫn bình thường, nhưng cách nói vẫn có thể nghe ra là anh đang bị bệnh: [Quan tâm bản thân chỉ có tốn tiền, chứ không kiếm được tiền]
Lộ Trạch cũng nhắn lại bằng giọng nói: [Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Mau gọi đồ ăn về đi, có một quán bán cháo khá ngon ở gần nhà anh đó]
Lương Tiêu hỏi: [Tên là gì?]
Lộ Trạch nhìn thời gian: [Anh đợi tôi tìm đã]
Cậu tìm kiếm app đặt đồ ăn một chút, sau đó nhìn thấy quán cháo nổi tiếng đó còn có cả bánh kẹp thịt bò có vẻ khá ngon nên sau đó cậu gửi tên quán cho Lương Tiêu: [Món bánh kẹp thịt bò ở quán này cũng ngon lắm, nếu như anh có khẩu vị thì có thể ăn món đó, còn không thì cứ mua cháo thịt nạc với trứng là được rồi]
Lương Tiêu lại chuyển sang đánh chữ: [Có khẩu vị, cám ơn]
Lộ Trạch: [Anh cho tôi địa chỉ đi]
Lương Tiêu: [?]
Giọng của Lộ Trạch rất cương quyết: [Nếu tôi không giúp anh gọi thì sẽ có lỗi với lời cảm ơn này của anh, cho tôi địa chỉ đi]
Đầu tiên Lương Tiêu lại gửi dấu chấm lửng, nhưng sau đó cũng gửi địa chỉ qua cho cậu.
Lộ Trạch nhỏ giọng nói “Thế mới đúng chứ” rồi gọi bánh kẹp thịt bò với cháo cho Lương Tiêu, sợ anh ăn không đủ nên cậu lại đặt thêm hai cái bánh bao. Khi thanh toán cậu lại thoát ra vào wechat nhắn hỏi anh: [Số điện thoại]
Lương Tiêu: [Lưu của cậu là được]
Lộ Trạch: [Có thuốc hạ sốt gì đó chưa?]
Lương Tiêu: [Có, của cậu để lại]
Lộ Trạch thanh toán xong mới nhắn lại cho Lương Tiêu: [Có phải là do tôi lây bệnh cho anh rồi không?]
Lương Tiêu: [Bị sốt cũng có thể lây sao?]
Hơn nữa còn cách lâu như vậy.
Anh gửi câu này là nhắn bằng giọng nói, Lộ Trạch nghe xong liền bật cười. Cậu biết Lương Tiêu đang muốn hỏi lại một câu hỏi vặn nhưng không biết có phải do bị sốt nên đầu óc không được linh hoạt lắm, nghe anh hỏi cảm giác có hơi ngốc ngốc.
Lộ Trạch nghe đi nghe lại mấy lần, vừa nghe vừa cười, đột nhiên cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tôn Trác Vũ rạng rỡ đi vào, nhìn thấy biểu tình của Lộ Trạch thì cũng ngẩn người ra, “Mày ngồi cười một mình như bị khùng ở đó làm gì đấy?”
Không đợi Lộ Trạch mở miệng nói, cậu ta lại vỗ đầu một cái, cười nói: “Xem trí nhớ của tao này, hiện tại sư phụ là người đã có bạn trai, chắc chắc nói chuyện với bạn trai phải không? Cười rạng rỡ thế kia cơ mà.”
Lộ Trạch nhìn cậu ta, “Hai chúng ta ai mới là người rạng rỡ hơn cơ?”
Tôn Trác Vũ nhướn mày, “Đều rạng rỡ không được chắc? Mày có bạn trai, tao cũng sắp có bạn gái.”
“Cuối cùng cũng sắp theo đuổi được rồi à?” Lộ Trạch cầm ly nước lên uống một ngụm.
Tôn trác vũ cười rạng rỡ như đóa hoa, “Sắp rồi sắp rồi, đến lúc đó gọi bạn trai mày nữa, à không, sư mẫu mới đúng, để chúng ta cùng nhau ăn mừng, tao mời...”
“Phụt…..”
Lộ Trạch vừa mới uống được ngụm nước nhưng sau khi nghe cậu ta nói như vậy trực tiếp phun hết ra ngoài.
“Bố! Đệt!” Tôn Trác Vũ lùi lại hai bước, “Phun hết lên mặt tao rồi!”
Lộ Trạch ho khụ khụ một lúc, xoa xoa cằm, “Cái gì mà sư mẫu! Mày gọi ai là sư mẫu đấy!”
“Không gọi sư mẫu thì gọi là gì?” Tôn Trác Vũ vừa lau mặt vừa nói, “Cũng gọi là sư phụ à? Hay là sư huynh? Sư đệ?”
Con mẹ đó đây là cái gì vậy chứ.
Lộ Trạch khoát tay, “Mày câm miệng đi, đừng nói nữa. Chỉ với chỉ số thông minh này của mày thì tao thấy bữa cơm này mày không ăn được rồi.”