Chương 31
Mở lớp vải băng bó ra, bàn tay vết thương dữ tợn xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt mọi người, tất cả mọi người trong phòng nhao nhao hít sâu vào.
Máu và thịt mơ hồ, một số vết thương khô sau khi máu đông lại nứt ra.
"Công tử đúng là biết nhẫn nhịn."
Tô đại phu lắc đầu, "Vết thương rất sâu, nhất định sẽ để lại vết sẹo."
Hốc mắt Thẩm thị đỏ lên mà Lục Tu Lương lại không thèm để ý chút nào.
Vết sẹo không chỉ có một cái này, đối với hắn mà nói đều là chuyện không sao cả.
"Bị thương ở tay phải, ngày thường không tiện làm gì là đương nhiên. Ta thấy công tử chính là người tập võ, mấy ngày nay chớ dính nước, không được tập võ, nếu không miệng vết thương dễ dàng chuyển biến xấu."
Lục Tu Lương thản nhiên đáp ứng.
Tô đại phu thấy hắn như thế, liền biết người này vẫn chưa để vết thương này trong lòng thì nhịn không được lắc đầu.
Trên giường đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ: "Lục tướng quân."
Hắn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Phó Nguyệt Linh bướng bỉnh nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương.
Hắn cũng bại trận, thấp giọng đáp lại Tô đại phu: "Ta đã ghi nhớ."
Thẩm thị cảm thấy buồn cười, cả ngày lo lắng cũng được xua tan rất nhiều, không khí trong phòng hòa hoãn lại.
Lúc này, Liễu ma ma mang theo một tiểu dược đồng vội vàng đi vào cửa.
Tô đại phu nhíu nhíu mày, "Chuyện gì?"
Dược đồng này là đồ đệ trong y quán của Tô đại phu, hôm nay trời mưa, lại còn tối, bà cố ý dặn dò nàng ấy không được ra ngoài vì thấy không an toàn.
Dược đồng lau mồ hôi trên trán, một đường đến đây làm cho khí tức của nàng ấy không ổn định, chậm lại một lát nói: "Là hạ nhân Diêu phủ tới gọi, người mau đi xem một chút, Tam công tử ngất đi, người Diêu gia đặc biệt sốt ruột nên sai đồ nhi nhanh chóng tới tìm người."
Nguyệt Linh đột nhiên mở miệng, "Diêu Chi Khiên làm sao vậy?"
Không phải nàng quá mẫn cảm mà thật sự là thời gian Diêu Chi Khiên xảy ra chuyện quá trùng hợp, khiến nàng không thể không hoài nghi.
Dược đồng nghe tiếng nói mới nhìn qua, khi thấy trên giường còn có một người nằm thì ngây ngẩn cả người rồi nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói đột nhiên ngất xỉu."
Sắc mặt Lục Tu Lương lạnh xuống, trong lòng dâng lên lệ khí.
Tô đại phu trầm ngâm một lát, "Vậy ta đi xem một chút, phu nhân phái người theo dược đồng này lấy thuốc, nàng ấy cũng hiểu được, sẽ không làm sai."
Thẩm thị hiểu rõ liền gật đầu sau đó gọi Thôi ma ma đi theo.
Đợi người đi rồi, Liễu ma ma cận thân bẩm báo, nói lão gia bên kia đã xong việc, hiện tại đang ở tiền sảnh.
Thẩm thị gật đầu rồi phân phó Lưu Nguyệt cùng A Niệm chiếu cố cô nương thật tốt, sau đó mới dẫn mọi người cùng đi ra ngoài.
Nguyệt Linh lưu luyến không rời, nàng nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhưng cũng không có biện pháp mở miệng bảo hắn ở lại, trong lòng càng thêm ủy khuất.
Tư vị của tình yêu thực sự vô cùng dày vò.
Có lẽ tầm mắt sau lưng quá nóng bỏng, Lục Tu Lương như có cảm giác nên quay đầu nhìn qua.
Khi tầm mắt chạm vào nhau, vẻ mặt nam nhân nhất thời ôn nhu hơn.
Mọi người đều tản đi, Nguyệt Linh còn nhìn chằm chằm cửa mà xuất thần lúc lâu.
Lưu Nguyệt đưa tay lắc lắc trước mắt nàng: "Cô nương?"
Không phản ứng lại.
Lắc lư một lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Nhất thời gấp đến độ sắp khóc, một tay bắt lấy A Niệm đang muốn ra cửa, chỉ chỉ Phó Nguyệt Linh còn đang nhìn thẳng ra cửa, "Hỏng rồi, cô nương bị sốt đến ngốc rồi!"
"..."
A Niệm trợn trắng mắt, "Ta thấy ngươi mới ngốc, tránh ra một chút, đừng cản đường."
Lưu Nguyệt bị mắng hung hăng như thế thì ra vẻ đáng thương: "Ngươi làm gì mà..."
A Niệm thật sự là không nói gì nữa, nàng ấy nhịn xúc động muốn động thủ xuống, kiên nhẫn nói: "Ta đến bếp nhỏ nấu chút cháo, cô nương đói bụng một ngày, nên ăn vài thứ."
Lưu Nguyệt cảm thấy hôm nay A Niệm trở về luôn hung dữ, còn đặc biệt nóng nảy, nàng không biết ban ngày A Niệm đánh nhau không tận hứng, hơn nữa lại bị Lục Tu Lương ảnh hưởng nên nội lực quay cuồng, giờ phút này đang có tinh lực mà không có chỗ phát tiết.
...
Trong tiền sảnh, Phó Sùng ngồi ở chủ vị, vẻ mặt nghiêm túc.
"Công tử có thể nói rõ chuyện hôm nay một cách chi tiết không?"
Lục Tu Lương thành thật mà đáp, cũng không kiêng dè nhắc tới tên Bích Hải Các.
Mặc dù Phó Sùng ở kinh thành, đối với chuyện giang hồ không biết rõ nhưng đối với đại danh Bích Hải Các lại có nghe qua.
Phó Dật Lãng chờ Lý Dung ngủ say rồi cũng quay trở lại, "Phụ thân, chuyện hôm nay rõ ràng chính là hướng về phía tiểu muội mà đến, việc này tất phải điều tra kỹ lưỡng."
Vừa dứt lời, Bạch Tuyết Như vội vàng chạy vào tiền sảnh, thần sắc bối rối, nàng ta khóc nức nở, lo lắng nói: "Di mẫu, biểu muội thế nào rồi?"
Ánh mắt mọi người tập trung qua, Bạch Tuyết Như mặt không đổi sắc, khóc càng thêm thương tâm.
Thẩm thị trầm mặt, "Linh Nhi còn chưa chết đâu, ngươi khóc như vậy làm cái gì."
Bạch Tuyết Như đột nhiên mở to mắt, kinh hỉ nói: "Vậy thật sự là quá tốt rồi! Biểu muội không có việc gì con liền yên tâm!Vừa mới nghe nha hoàn nói biểu muội bị trọng thương, thật sự là lo lắng chết con."
Phó Sùng gật đầu, "Ngươi có tâm rồi, Linh Nhi đã nghỉ ngơi, nơi này có khách, ngươi cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
Bạch Tuyết Như sửng sốt, theo tầm mắt nhìn qua, bất thình lình thấy một vị công tử trẻ tuổi, thật sự là rất nổi bật.
Bộ dạng anh tuấn, nhưng ánh mắt đen đến dọa người, ánh sáng lạnh trong mắt kia giống như muốn ngũ mã phanh thây nàng ta ra, da đầu nàng ta tê dại, hô hấp gian nan giống như bị người bóp cổ, sợ hãi trong lòng chậm rãi bò đầy toàn thân.
Theo bản năng né tránh ánh mắt đó rồi vội vàng lui ra ngoài.
Phó Sùng tiếp tục nói: "Hôm nay đã muộn, nếu ngày mai công tử rảnh rỗi, xin hãy đến phủ ta nói lại một chút, để chúng ta chiêu đãi công tử thật tốt."
Lục Tu Lương cự tuyệt nói: "Đa tạ ý tốt của bá phụ, chiêu đãi thì không cần, Tu Lương thấy mà hổ thẹn."
Thẩm thị nói: "Công tử quá khiêm tốn, ý này cũng không nên từ chối chứ."
Lục Tu Lương chần chờ rồi vẫn cự tuyệt, "Mấy ngày nay nghỉ phép nên cũng tích lũy quá nhiều công vụ, ngày mai ta còn muốn vào cung, thật sự không thể đến, đợi ta rảnh rỗi, nhất định sẽ tự mình đến cửa bái phỏng."
...
Diêu phủ lúc này đang loạn thành một đoàn.
Chuyện còn phải bắt đầu từ ngày hôm qua khi Diêu Chi Khiên phá vỡ âm mưu của Diêu Chấn, Diêu Chi Khiên bị đả kích nặng nề liền đến từ đường quỳ một ngày một đêm.
Một ngày một đêm chưa ăn uống gì, nhốt mình ở từ đường, không để ý đến ai.
Gã sai vặt ở bên ngoài gấp đến độ luống cuống tay chân, đành phải vội vàng bẩm báo Diêu Chấn.
Ai ngờ Diêu Chấn cũng chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, cứ tuỳ hắn đi.
Tối hôm nay, Diêu Chi Khiên cũng đi ra khỏi từ đường.
Hắn đứng ở cửa, bên cạnh là gã sai vặt đang cảm thấy may mắn.
Trời mưa to, tiếng mưa đan xen với tiếng nói của mấy người.
Bên tai rất ồn ào, nhưng trái tim hắn như ngâm trong nước.
Giống như mất đi thứ gì đó, trái tim trống rỗng, cảm giác trống trải cô đơn thoáng qua.
Diêu Chi Khiên không biết sau này hắn sẽ đạt được cái gì, mà cũng không sao cả, hắn chỉ cần một mực tiến về phía trước, vẫn luôn tiến về phía trước, không có điểm cuối.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể che dấu một góc còn thiếu trong lòng đang vô cùng đau đớn.
Đau đớn đó, cuộc sống này chỉ một lần là đủ.
Đáng tiếc, thật đáng buồn.
Thật sự đúng với câu nói kia, sinh không gặp thời, yêu không gặp người, đi đến đâu cũng là vận mệnh.
Bùm bùm một tiếng, hắn ngã xuống đất.
Ngã trên mặt đất đầy bùn cát, y phục không còn trắng như tuyết nữa, y bào vẫn luôn sạch sẽ của hắn rốt cục cũng nhiễm vết bẩn mà hắn từng chán ghét nhất.
Bên tai là tiếng la hét lo lắng càng ngày càng xa, cuối cùng hắn mất đi ý thức, thế giới lâm vào một mảnh yên tĩnh và hắc ám.
Sắc mặt Diêu Chi Khiên tái nhợt như tờ giấy, yên lặng nằm trên giường.
"Tô đại phu, tiểu nhi thế nào?"
Diêu Chấn nhìn đại phu bắt mạch, hiếm khi ông ta lộ vẻ cấp bách, hai tay nắm chặt.
Đại nhi tử đã sớm mất, mấy năm nay hắn dốc sức bồi dưỡng nhi tử này, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào!
Tô đại phu thu tay lại, đứng dậy đi đến trước bàn, trấn an nói: "Là do công tử kinh hãi lo lắng, thương tâm quá độ, hơn nữa đã lâu không ăn nên thân thể và tinh thần đều không chịu nổi, ta cho hắn một phương thuốc điều trị."
"Vậy khi nào hắn có thể tỉnh lại?"
Người nói chuyện chính là nữ chủ nhân Diêu phủ hiện tại, kế phu nhân của Diêu Chấn.
Kế thất xuất thân không cao lắm, phụ thân bà ta là Lại Bộ lang trung, phẩm vị không cao, vốn không xứng gả vào tướng phủ này.
Nhưng khi chính thất hoài thai Diêu Giai Quân, bà ta đến quyến rũ Diêu Chấn, cùng ông ta hoan hảo mang thai hài tử.
Ông trời cũng chiếu cố bà ta, cho bà ta một nhi tử.
Vì thế sau hai năm khi chính thất qua đời, Diêu Chấn cưới bà ta vào cửa tái giá.
Hiện giờ công tử đích xuất trong phủ chỉ có Diêu Chi Khiên cùng nhi tử của bà ta, nếu Diêu Chi Khiên bệnh không dậy nổi, vậy hài tử của bà ta còn có cơ hội.
Tô đại phu nghe vậy hạ bút xuống, ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, sau đó như không có việc gì lại cúi đầu.
Ngữ khí nhàn nhạt: "Thân thể công tử luôn khỏe mạnh, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn, phu nhân không cần lo lắng."
Sắc mặt Diêu phu nhân cứng đờ trong chớp mắt, bà ta thất vọng gật đầu.
Tô đại phu dặn dò xong hết thảy rồi xách rương thuốc trở về.
Vào thời điểm này, mưa lớn đã dừng lại, không khí đầy hương vị tươi mát và ẩm ướt.
Vừa mới đi ra cửa đã bị Diêu Chấn gọi lại.
Bà quay đầu lại nhìn ông ta một cách bình thản, "Thưa đại nhân, còn việc gì sao?"
Diêu Chấn nhìn trái nhìn phải, thủ lễ muốn đưa bà ra khỏi phủ.
Hai người song song đi, Diêu Chấn đột nhiên mở miệng, "Nghe nói trước khi Tô đại phu đến đây là đang khám bệnh cho Tứ cô nương của Tả tướng gia, không biết nha đầu kia làm sao vậy?"
Tô đại phu ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen che kín, sao và trăng đều bị che phủ, nửa phần ánh sáng cũng không phát ra được.
Bóng tối kia tựa như vòng xoáy, liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ sinh ra sợ hãi, e sợ sẽ hãm vào cuối cùng cũng không ra được.
Trong trời đất tối đen một mảnh, một tia sáng cũng không có, chỉ có đèn lồng trong tay có thể làm cho bà nhìn thấy con đường dưới chân.
Tô đại phu thản nhiên cười cười, "Phó cô nương chỉ là ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, thân thể nàng luôn luôn yếu ớt, hôm nay ở trong nhà ham chơi dầm mưa, bệnh cũ tái phát mà thôi."
Diêu Chấn gật đầu, nói một tiếng thì ra là như thế, thần sắc không có nửa phần thay đổi, nhìn qua giống như thuận miệng hỏi.
Một đường hàn huyên đưa người ra khỏi cửa lớn.
Tô đại phu đứng ở ngoài cửa Diêu phủ, từng bước từng bước đi về phía y quán của mình.
Cánh cửa lớn phía sau dần dần đóng lại, bà không quay đầu, bước chân vững vàng, không vội không chậm, chỉ là trong mắt không có nhiệt độ, một mảnh hờ hững.
...
Nguyệt Linh thật sự rất đau đầu, nàng miễn cưỡng dùng chút cháo rồi lại uống thuốc, sau đó nhìn A Niệm lau khóe miệng cho nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hắn đi rồi sao?"
Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng, trong trẻo lại sáng ngời, mang theo mị ý trời sinh.
A Niệm ổn định tâm thần rồi cười nói: "Đi rồi, đại công tử đưa ra cửa, đi được một hồi."
Nguyệt Linh cảm thấy mất mát, yên lặng nằm xuống.
A Niệm cười lắc đầu, thay nàng tắt nến rồi cũng lui ra ngoài.
Mưa dần dần dừng lại.
Nguyệt Linh uống thuốc, tinh thần hơi tốt hơn một chút, nàng trừng mắt nhìn màn che, trước mắt một mảnh đen kịt, cũng không nhìn thấy cái gì, trong bóng tối thở dài một hơi.
Lưu Nguyệt, cái mỏ quạ đen này, thực sự đã nói trúng.
Như nàng ấy đã nói, mưa nhỏ này không bao lâu sẽ dừng lại, mưa lớn như thế nào cũng không xong.
Nếu không phải trận mưa hôm nay, nàng cũng sẽ không ốm yếu, cũng không thể nói lời tạm biệt với hắn.
Giờ phút này chắc hẳn hắn đã trở về, có lẽ đã muốn ngủ, cũng không biết vết thương của hắn còn đau hay không.
Vết thương ở tay phải, khẳng định rất bất tiện, không biết có ai chiếu cố hắn hay không.
Có người sợ hắn cũng sẽ không đến chiếu cố, hắn không thích người khác đụng vào mình. Kết hôn được hai năm, y phục của hắn vẫn luôn tự mặc, ngẫu nhiên nàng sẽ đi qua giúp đỡ.
Ăn cơm thì sao... Nguyệt Linh đang miên man suy nghĩ thì bên cửa sổ truyền đến một thanh âm, thanh âm này nghe có chút quen thuộc.
Thanh âm kia nhỏ nhẹ, thoáng qua, nếu không phải nàng còn tỉnh, chỉ sợ sẽ không hề phát hiện.
Trong phòng lại không có tiếng động gì, Nguyệt Linh đang hoài nghi âm thanh vừa rồi là ảo giác của nàng, trong không khí bay tới một hương vị quen thuộc, mùi hương kia càng ngày càng gần.
"..."
Một ý niệm nhanh chóng hiện lên, một giây sau đã chứng minh phỏng đoán của nàng.
Màn che bị xốc lên, bốn mắt đối diện nhìn nhau.
Nguyệt Linh nhìn không rõ ánh mắt của hắn, chỉ có thể đại khái thấy được thân hình.
"..."
"..."
Có một tiếng cười thấp trong không khí, "Lại lần nữa bị nàng phát hiện rồi."
Máu và thịt mơ hồ, một số vết thương khô sau khi máu đông lại nứt ra.
"Công tử đúng là biết nhẫn nhịn."
Tô đại phu lắc đầu, "Vết thương rất sâu, nhất định sẽ để lại vết sẹo."
Hốc mắt Thẩm thị đỏ lên mà Lục Tu Lương lại không thèm để ý chút nào.
Vết sẹo không chỉ có một cái này, đối với hắn mà nói đều là chuyện không sao cả.
"Bị thương ở tay phải, ngày thường không tiện làm gì là đương nhiên. Ta thấy công tử chính là người tập võ, mấy ngày nay chớ dính nước, không được tập võ, nếu không miệng vết thương dễ dàng chuyển biến xấu."
Lục Tu Lương thản nhiên đáp ứng.
Tô đại phu thấy hắn như thế, liền biết người này vẫn chưa để vết thương này trong lòng thì nhịn không được lắc đầu.
Trên giường đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ: "Lục tướng quân."
Hắn quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Phó Nguyệt Linh bướng bỉnh nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương.
Hắn cũng bại trận, thấp giọng đáp lại Tô đại phu: "Ta đã ghi nhớ."
Thẩm thị cảm thấy buồn cười, cả ngày lo lắng cũng được xua tan rất nhiều, không khí trong phòng hòa hoãn lại.
Lúc này, Liễu ma ma mang theo một tiểu dược đồng vội vàng đi vào cửa.
Tô đại phu nhíu nhíu mày, "Chuyện gì?"
Dược đồng này là đồ đệ trong y quán của Tô đại phu, hôm nay trời mưa, lại còn tối, bà cố ý dặn dò nàng ấy không được ra ngoài vì thấy không an toàn.
Dược đồng lau mồ hôi trên trán, một đường đến đây làm cho khí tức của nàng ấy không ổn định, chậm lại một lát nói: "Là hạ nhân Diêu phủ tới gọi, người mau đi xem một chút, Tam công tử ngất đi, người Diêu gia đặc biệt sốt ruột nên sai đồ nhi nhanh chóng tới tìm người."
Nguyệt Linh đột nhiên mở miệng, "Diêu Chi Khiên làm sao vậy?"
Không phải nàng quá mẫn cảm mà thật sự là thời gian Diêu Chi Khiên xảy ra chuyện quá trùng hợp, khiến nàng không thể không hoài nghi.
Dược đồng nghe tiếng nói mới nhìn qua, khi thấy trên giường còn có một người nằm thì ngây ngẩn cả người rồi nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe nói đột nhiên ngất xỉu."
Sắc mặt Lục Tu Lương lạnh xuống, trong lòng dâng lên lệ khí.
Tô đại phu trầm ngâm một lát, "Vậy ta đi xem một chút, phu nhân phái người theo dược đồng này lấy thuốc, nàng ấy cũng hiểu được, sẽ không làm sai."
Thẩm thị hiểu rõ liền gật đầu sau đó gọi Thôi ma ma đi theo.
Đợi người đi rồi, Liễu ma ma cận thân bẩm báo, nói lão gia bên kia đã xong việc, hiện tại đang ở tiền sảnh.
Thẩm thị gật đầu rồi phân phó Lưu Nguyệt cùng A Niệm chiếu cố cô nương thật tốt, sau đó mới dẫn mọi người cùng đi ra ngoài.
Nguyệt Linh lưu luyến không rời, nàng nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhưng cũng không có biện pháp mở miệng bảo hắn ở lại, trong lòng càng thêm ủy khuất.
Tư vị của tình yêu thực sự vô cùng dày vò.
Có lẽ tầm mắt sau lưng quá nóng bỏng, Lục Tu Lương như có cảm giác nên quay đầu nhìn qua.
Khi tầm mắt chạm vào nhau, vẻ mặt nam nhân nhất thời ôn nhu hơn.
Mọi người đều tản đi, Nguyệt Linh còn nhìn chằm chằm cửa mà xuất thần lúc lâu.
Lưu Nguyệt đưa tay lắc lắc trước mắt nàng: "Cô nương?"
Không phản ứng lại.
Lắc lư một lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Nhất thời gấp đến độ sắp khóc, một tay bắt lấy A Niệm đang muốn ra cửa, chỉ chỉ Phó Nguyệt Linh còn đang nhìn thẳng ra cửa, "Hỏng rồi, cô nương bị sốt đến ngốc rồi!"
"..."
A Niệm trợn trắng mắt, "Ta thấy ngươi mới ngốc, tránh ra một chút, đừng cản đường."
Lưu Nguyệt bị mắng hung hăng như thế thì ra vẻ đáng thương: "Ngươi làm gì mà..."
A Niệm thật sự là không nói gì nữa, nàng ấy nhịn xúc động muốn động thủ xuống, kiên nhẫn nói: "Ta đến bếp nhỏ nấu chút cháo, cô nương đói bụng một ngày, nên ăn vài thứ."
Lưu Nguyệt cảm thấy hôm nay A Niệm trở về luôn hung dữ, còn đặc biệt nóng nảy, nàng không biết ban ngày A Niệm đánh nhau không tận hứng, hơn nữa lại bị Lục Tu Lương ảnh hưởng nên nội lực quay cuồng, giờ phút này đang có tinh lực mà không có chỗ phát tiết.
...
Trong tiền sảnh, Phó Sùng ngồi ở chủ vị, vẻ mặt nghiêm túc.
"Công tử có thể nói rõ chuyện hôm nay một cách chi tiết không?"
Lục Tu Lương thành thật mà đáp, cũng không kiêng dè nhắc tới tên Bích Hải Các.
Mặc dù Phó Sùng ở kinh thành, đối với chuyện giang hồ không biết rõ nhưng đối với đại danh Bích Hải Các lại có nghe qua.
Phó Dật Lãng chờ Lý Dung ngủ say rồi cũng quay trở lại, "Phụ thân, chuyện hôm nay rõ ràng chính là hướng về phía tiểu muội mà đến, việc này tất phải điều tra kỹ lưỡng."
Vừa dứt lời, Bạch Tuyết Như vội vàng chạy vào tiền sảnh, thần sắc bối rối, nàng ta khóc nức nở, lo lắng nói: "Di mẫu, biểu muội thế nào rồi?"
Ánh mắt mọi người tập trung qua, Bạch Tuyết Như mặt không đổi sắc, khóc càng thêm thương tâm.
Thẩm thị trầm mặt, "Linh Nhi còn chưa chết đâu, ngươi khóc như vậy làm cái gì."
Bạch Tuyết Như đột nhiên mở to mắt, kinh hỉ nói: "Vậy thật sự là quá tốt rồi! Biểu muội không có việc gì con liền yên tâm!Vừa mới nghe nha hoàn nói biểu muội bị trọng thương, thật sự là lo lắng chết con."
Phó Sùng gật đầu, "Ngươi có tâm rồi, Linh Nhi đã nghỉ ngơi, nơi này có khách, ngươi cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
Bạch Tuyết Như sửng sốt, theo tầm mắt nhìn qua, bất thình lình thấy một vị công tử trẻ tuổi, thật sự là rất nổi bật.
Bộ dạng anh tuấn, nhưng ánh mắt đen đến dọa người, ánh sáng lạnh trong mắt kia giống như muốn ngũ mã phanh thây nàng ta ra, da đầu nàng ta tê dại, hô hấp gian nan giống như bị người bóp cổ, sợ hãi trong lòng chậm rãi bò đầy toàn thân.
Theo bản năng né tránh ánh mắt đó rồi vội vàng lui ra ngoài.
Phó Sùng tiếp tục nói: "Hôm nay đã muộn, nếu ngày mai công tử rảnh rỗi, xin hãy đến phủ ta nói lại một chút, để chúng ta chiêu đãi công tử thật tốt."
Lục Tu Lương cự tuyệt nói: "Đa tạ ý tốt của bá phụ, chiêu đãi thì không cần, Tu Lương thấy mà hổ thẹn."
Thẩm thị nói: "Công tử quá khiêm tốn, ý này cũng không nên từ chối chứ."
Lục Tu Lương chần chờ rồi vẫn cự tuyệt, "Mấy ngày nay nghỉ phép nên cũng tích lũy quá nhiều công vụ, ngày mai ta còn muốn vào cung, thật sự không thể đến, đợi ta rảnh rỗi, nhất định sẽ tự mình đến cửa bái phỏng."
...
Diêu phủ lúc này đang loạn thành một đoàn.
Chuyện còn phải bắt đầu từ ngày hôm qua khi Diêu Chi Khiên phá vỡ âm mưu của Diêu Chấn, Diêu Chi Khiên bị đả kích nặng nề liền đến từ đường quỳ một ngày một đêm.
Một ngày một đêm chưa ăn uống gì, nhốt mình ở từ đường, không để ý đến ai.
Gã sai vặt ở bên ngoài gấp đến độ luống cuống tay chân, đành phải vội vàng bẩm báo Diêu Chấn.
Ai ngờ Diêu Chấn cũng chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, cứ tuỳ hắn đi.
Tối hôm nay, Diêu Chi Khiên cũng đi ra khỏi từ đường.
Hắn đứng ở cửa, bên cạnh là gã sai vặt đang cảm thấy may mắn.
Trời mưa to, tiếng mưa đan xen với tiếng nói của mấy người.
Bên tai rất ồn ào, nhưng trái tim hắn như ngâm trong nước.
Giống như mất đi thứ gì đó, trái tim trống rỗng, cảm giác trống trải cô đơn thoáng qua.
Diêu Chi Khiên không biết sau này hắn sẽ đạt được cái gì, mà cũng không sao cả, hắn chỉ cần một mực tiến về phía trước, vẫn luôn tiến về phía trước, không có điểm cuối.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể che dấu một góc còn thiếu trong lòng đang vô cùng đau đớn.
Đau đớn đó, cuộc sống này chỉ một lần là đủ.
Đáng tiếc, thật đáng buồn.
Thật sự đúng với câu nói kia, sinh không gặp thời, yêu không gặp người, đi đến đâu cũng là vận mệnh.
Bùm bùm một tiếng, hắn ngã xuống đất.
Ngã trên mặt đất đầy bùn cát, y phục không còn trắng như tuyết nữa, y bào vẫn luôn sạch sẽ của hắn rốt cục cũng nhiễm vết bẩn mà hắn từng chán ghét nhất.
Bên tai là tiếng la hét lo lắng càng ngày càng xa, cuối cùng hắn mất đi ý thức, thế giới lâm vào một mảnh yên tĩnh và hắc ám.
Sắc mặt Diêu Chi Khiên tái nhợt như tờ giấy, yên lặng nằm trên giường.
"Tô đại phu, tiểu nhi thế nào?"
Diêu Chấn nhìn đại phu bắt mạch, hiếm khi ông ta lộ vẻ cấp bách, hai tay nắm chặt.
Đại nhi tử đã sớm mất, mấy năm nay hắn dốc sức bồi dưỡng nhi tử này, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào!
Tô đại phu thu tay lại, đứng dậy đi đến trước bàn, trấn an nói: "Là do công tử kinh hãi lo lắng, thương tâm quá độ, hơn nữa đã lâu không ăn nên thân thể và tinh thần đều không chịu nổi, ta cho hắn một phương thuốc điều trị."
"Vậy khi nào hắn có thể tỉnh lại?"
Người nói chuyện chính là nữ chủ nhân Diêu phủ hiện tại, kế phu nhân của Diêu Chấn.
Kế thất xuất thân không cao lắm, phụ thân bà ta là Lại Bộ lang trung, phẩm vị không cao, vốn không xứng gả vào tướng phủ này.
Nhưng khi chính thất hoài thai Diêu Giai Quân, bà ta đến quyến rũ Diêu Chấn, cùng ông ta hoan hảo mang thai hài tử.
Ông trời cũng chiếu cố bà ta, cho bà ta một nhi tử.
Vì thế sau hai năm khi chính thất qua đời, Diêu Chấn cưới bà ta vào cửa tái giá.
Hiện giờ công tử đích xuất trong phủ chỉ có Diêu Chi Khiên cùng nhi tử của bà ta, nếu Diêu Chi Khiên bệnh không dậy nổi, vậy hài tử của bà ta còn có cơ hội.
Tô đại phu nghe vậy hạ bút xuống, ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, sau đó như không có việc gì lại cúi đầu.
Ngữ khí nhàn nhạt: "Thân thể công tử luôn khỏe mạnh, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn, phu nhân không cần lo lắng."
Sắc mặt Diêu phu nhân cứng đờ trong chớp mắt, bà ta thất vọng gật đầu.
Tô đại phu dặn dò xong hết thảy rồi xách rương thuốc trở về.
Vào thời điểm này, mưa lớn đã dừng lại, không khí đầy hương vị tươi mát và ẩm ướt.
Vừa mới đi ra cửa đã bị Diêu Chấn gọi lại.
Bà quay đầu lại nhìn ông ta một cách bình thản, "Thưa đại nhân, còn việc gì sao?"
Diêu Chấn nhìn trái nhìn phải, thủ lễ muốn đưa bà ra khỏi phủ.
Hai người song song đi, Diêu Chấn đột nhiên mở miệng, "Nghe nói trước khi Tô đại phu đến đây là đang khám bệnh cho Tứ cô nương của Tả tướng gia, không biết nha đầu kia làm sao vậy?"
Tô đại phu ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen che kín, sao và trăng đều bị che phủ, nửa phần ánh sáng cũng không phát ra được.
Bóng tối kia tựa như vòng xoáy, liếc mắt nhìn một cái cũng sẽ sinh ra sợ hãi, e sợ sẽ hãm vào cuối cùng cũng không ra được.
Trong trời đất tối đen một mảnh, một tia sáng cũng không có, chỉ có đèn lồng trong tay có thể làm cho bà nhìn thấy con đường dưới chân.
Tô đại phu thản nhiên cười cười, "Phó cô nương chỉ là ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, thân thể nàng luôn luôn yếu ớt, hôm nay ở trong nhà ham chơi dầm mưa, bệnh cũ tái phát mà thôi."
Diêu Chấn gật đầu, nói một tiếng thì ra là như thế, thần sắc không có nửa phần thay đổi, nhìn qua giống như thuận miệng hỏi.
Một đường hàn huyên đưa người ra khỏi cửa lớn.
Tô đại phu đứng ở ngoài cửa Diêu phủ, từng bước từng bước đi về phía y quán của mình.
Cánh cửa lớn phía sau dần dần đóng lại, bà không quay đầu, bước chân vững vàng, không vội không chậm, chỉ là trong mắt không có nhiệt độ, một mảnh hờ hững.
...
Nguyệt Linh thật sự rất đau đầu, nàng miễn cưỡng dùng chút cháo rồi lại uống thuốc, sau đó nhìn A Niệm lau khóe miệng cho nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hắn đi rồi sao?"
Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng, trong trẻo lại sáng ngời, mang theo mị ý trời sinh.
A Niệm ổn định tâm thần rồi cười nói: "Đi rồi, đại công tử đưa ra cửa, đi được một hồi."
Nguyệt Linh cảm thấy mất mát, yên lặng nằm xuống.
A Niệm cười lắc đầu, thay nàng tắt nến rồi cũng lui ra ngoài.
Mưa dần dần dừng lại.
Nguyệt Linh uống thuốc, tinh thần hơi tốt hơn một chút, nàng trừng mắt nhìn màn che, trước mắt một mảnh đen kịt, cũng không nhìn thấy cái gì, trong bóng tối thở dài một hơi.
Lưu Nguyệt, cái mỏ quạ đen này, thực sự đã nói trúng.
Như nàng ấy đã nói, mưa nhỏ này không bao lâu sẽ dừng lại, mưa lớn như thế nào cũng không xong.
Nếu không phải trận mưa hôm nay, nàng cũng sẽ không ốm yếu, cũng không thể nói lời tạm biệt với hắn.
Giờ phút này chắc hẳn hắn đã trở về, có lẽ đã muốn ngủ, cũng không biết vết thương của hắn còn đau hay không.
Vết thương ở tay phải, khẳng định rất bất tiện, không biết có ai chiếu cố hắn hay không.
Có người sợ hắn cũng sẽ không đến chiếu cố, hắn không thích người khác đụng vào mình. Kết hôn được hai năm, y phục của hắn vẫn luôn tự mặc, ngẫu nhiên nàng sẽ đi qua giúp đỡ.
Ăn cơm thì sao... Nguyệt Linh đang miên man suy nghĩ thì bên cửa sổ truyền đến một thanh âm, thanh âm này nghe có chút quen thuộc.
Thanh âm kia nhỏ nhẹ, thoáng qua, nếu không phải nàng còn tỉnh, chỉ sợ sẽ không hề phát hiện.
Trong phòng lại không có tiếng động gì, Nguyệt Linh đang hoài nghi âm thanh vừa rồi là ảo giác của nàng, trong không khí bay tới một hương vị quen thuộc, mùi hương kia càng ngày càng gần.
"..."
Một ý niệm nhanh chóng hiện lên, một giây sau đã chứng minh phỏng đoán của nàng.
Màn che bị xốc lên, bốn mắt đối diện nhìn nhau.
Nguyệt Linh nhìn không rõ ánh mắt của hắn, chỉ có thể đại khái thấy được thân hình.
"..."
"..."
Có một tiếng cười thấp trong không khí, "Lại lần nữa bị nàng phát hiện rồi."