Chương 10
Trong đội ngũ chậm rãi di chuyển trên đường, Hoắc Minh Uyên cười xấu xa trêu chọc bằng hữu: "Ngươi không nói ta cũng biết đêm qua ngươi đi đâu."
Lục Tu Lương không để ý người bên cạnh lải nhải, mặt không chút thay đổi nhìn dân chúng nhiệt tình bốn phía, trong lòng không hề gợn sóng.
"Người trong lòng ngươi thế nào? Chắc chắn đẹp hơn khi còn nhỏ, phải không?"
"..."
Hoắc Minh Uyên lắc đầu lắc đầu, "Mấy ngày trước cố ý gửi thư cho đệ đệ ta, để hắn tối hôm qua canh giữ ở cửa thành, không ngờ thật sự có kinh hỉ, khẳng định ngươi phải đặc biệt cảm tạ ta."
"..."
Thấy bằng hữu không trả lời, Minh Uyên cũng không từ bỏ ý định nói: "Rốt cuộc là cô nương nào, ngươi cứ nói cho ta đi! Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải nói!"
"Ta không biết ngươi lại tò mò chuyện bát quái như vậy, giống như một nữ nhân."
Hoắc Minh Uyên nghẹn họng, hắn nghiêng mắt trừng lớn. Cuộc sống trong quân quá mức khổ sở, thật vất vả mới biết được bí mật của tiểu tử này, đương nhiên phải lấy đó làm niềm vui để đùa giỡn một phen.
Bốn huynh muội của hắn, ngoại trừ lão tam thì đều có tình cảm cực kỳ phức tạp đối với Lục Tu Lương.
Tiểu tử này lúc mới đến Hoắc gia một thân đầy vết thương, Hoắc Minh Uyên cùng đệ đệ Hoắc Minh Húc thương hại cậu cô đơn không nơi nương tựa nên vẫn rất chiếu cố cậu, nhưng lâu ngày cũng không thể cảm hoá được trái tim lạnh như băng của người này, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.
Hơn nữa Lục Tu Lương quá ưu tú, võ nghệ nhanh chóng vượt qua hai huynh đệ bọn họ, phụ thân cũng đặc biệt thích hắn, bọn họ bởi vì ghen tị nên không ít lần làm khó dễ hắn.
Sau đó Lục Tu Lương cùng hắn ra tiền tuyến, hai người nâng đỡ lẫn nhau ở thời khắc sinh tử, hắn dần hiểu rõ tính cách của Lục Tu Lương, cũng yên lòng. Hắn thật sự đau lòng cho tiểu tử này, cũng là thật lòng hy vọng hắn có thể có một gia đình, một cô nương yêu hắn.
Lục Tu Lương đợi lâu không đợi người bên cạnh đáp lại, nghiêng đầu nhìn lại, thấy hốc mắt đại nam nhân ba mươi tuổi này ửng đỏ.
Hắn trầm ngâm một lúc, an ủi nói: "Không phải là ta không muốn nói với ngươi, nhưng nói ra thực sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nữ nhi người ta, ta không thể để cho nàng ấy đau khổ."
Hoắc Minh Uyên phốc một tiếng bật cười, chút ôn nhu vừa mới ấp ủ trong lòng bị lời nói của hắn chấn động không còn dấu vết, dở khóc dở cười: "Ta không tức giận, ngươi đừng nghiêm túc như vậy."
"Ồ."
Hoắc Minh Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu vô tình nhìn tiểu muội của mình lên lầu hai, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy muội muội nhà mình, sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười ra tiếng, "Nhìn xem, có người nhà chờ ta trở về là được rồi, ngươi cũng mau thổ lộ với cô nương nhà người ta đi, đừng một mình như vậy nữa."
Lục Tu Lương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, không đề phòng đụng phải đôi mắt trong suốt kia, hô hấp căng thẳng, tâm mãnh liệt nhảy lên không theo quy luật, cổ họng cũng khô khốc.
Tầm mắt hai người chạm nhau, cứ như vậy cách một khoảng xa, nhìn nhau, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn bên ngoài.
Nguyệt Linh hoảng hốt có một loại ảo giác giống như bọn họ đã lâu không gặp, lông mày kiếm vô cùng anh tuấn của nam nhân, đôi mắt đen sắc bén thâm thúy kia, còn có đôi môi mỏng mím nhẹ, không có chỗ nào mà nàng không quen thuộc.
Lục Tu Lương chật vật thu hồi tầm mắt, dùng sức nhắm lại.
Hắn lại cảm thấy nàng đang nhìn mình, còn thâm tình, quyến luyến như vậy.
Hắn thật điên rồ!
Đêm qua thân hình mềm mại trong lòng hắn không thể xua đi được, có trời mới biết khi buông nàng ra thì có bao nhiêu không nỡ! Nếu có thể cả đời giữ nàng lại bên người, để cho hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý. Cho dù bắt hắn bỏ hết tất cả, chỉ cần có thể đổi lấy chân tâm của nàng, cho dù chỉ có một phần mười, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chắc chắn không oán trách.
Lục Tu Lương nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cục hắn cũng có tư cách đứng bên cạnh nàng.
Đợi đội ngũ đi ngang qua cửa trà lâu, Nguyệt Linh còn si ngốc nhìn về phương hướng hắn rời đi, thần sắc Hoắc Minh Châu phức tạp nhìn chằm chằm góc nghiêng trên mặt Nguyệt Linh, trong mắt đều là giãy dụa.
"Lục tướng quân này thật đúng là tư thế oai hùng phi phàm, khí thế dọa người."
Ngô Mạn trở lại trước bàn, bưng chén trà lên, "Trách không được bên ngoài lan truyền hắn như vậy, xem ra cũng không phải là gió thổi qua lỗ hổng."
Nguyệt Linh còn nhìn người nọ, lẩm bẩm nói: "Người này chính là phu quân tương lai của ta."
Một câu nói đã doạ ba hồn bảy phách của A Niệm bay hết.
"Phốc..." Ngô Mạn phun một ngụm trà, bị sặc đến ho không ngừng, nha hoàn đỡ nàng nửa ngày mới khôi phục, "Khụ khụ... Muội đang nói cái gì vậy?"
Hoắc Minh Châu cau chặt mày.
Nguyệt Linh thu hồi tầm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt trêu người kia dường như chứa đựng một dòng nước trong, nàng nhìn bằng hữu, ngữ khí kiên định: "Muội nói, người đó sẽ là phu quân tương lai của muội."
A Niệm khó nuốt nước miếng, nàng ấy cảm thấy cả trời đất đều lay động. Cô nương vừa nói gì đó... Cái gì phu quân...
"Không...Phó Nguyệt Linh...Hoắc, Hoắc tướng quân...Hắn có thê tử rồi..."
Ngô Mạn kinh hồn bạt vía nhìn Nguyệt Linh, lại nhìn sắc mặt Hoắc Minh Châu không tốt, thầm nghĩ trước mặt muội muội người ta còn dám cạy góc tường, thật sự là lợi hại đó tỷ muội.
Hoắc Minh Châu nhìn thoáng qua Ngô Mạn với ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Phó Nguyệt Linh dở khóc dở cười, "Không phải hắn."
"Không phải hắn?"
Không phải hắn... Đó là... À... Ngô Mạn đáng thương nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ừ... Muội thích Lục tướng quân sao?"
Phó Nguyệt Linh gật đầu, đôi mắt to chờ mong nhìn hai vị hảo hữu.
"..."
"..."
"Không... Ta không phải nói Lục tướng quân không tốt... Muội không nghĩ hắn hơi lạnh lùng sao?"
Thần sắc Ngô Mạn do dự, nàng ấy gãi gãi đầu, "Tỷ vừa mới nhìn qua, cảm giác như muốn ăn thịt người, quá hung dữ."
Phó Nguyệt Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Muội cảm thấy rất tốt đó."
Ồ, cũng tốt.
Minh Châu cắn cắn môi, do dự nói: "Chỉ sợ... Hắn nhìn tỷ cũng không vừa mắt."
Với sự hiểu biết của nàng ấy đối với người nọ, sợ là không thích nữ nhi trọng thần nũng nịu như Nguyệt Linh.
Ngô Mạn vừa nghe liền có chút tức giận, vỗ bàn giận dữ nói: "Vì sao?"
Sức lực dùng có chút lớn, lòng bàn tay đau đớn không thôi, vội vàng thổi lại lòng bàn tay sưng đỏ.
"Muội cùng huynh ấy, có..."
Hai chữ tình cũ bồi hồi bên miệng, trong lòng Nguyệt Linh dâng lên giấm chua, ghen tuông đến biểu tình của nàng cũng có chút không được tự nhiên.
Hoắc Minh Châu biết nàng muốn nói gì, thở dài, "Tỷ đừng hiểu lầm, ta không thích huynh ấy."
Thần sắc Phó Nguyệt Linh khác thường, hồ nghi nói: "Vậy vì sao muội lại kết luận như vậy?"
Nếu không phải Phó Nguyệt Linh biết rõ tình cảm của Lục Tu Lương đối với nàng, sợ là sẽ tin lời Minh Châu.
"Khi còn nhỏ, hắn đã đến bái cha muội làm sư phụ, cũng sống trong nhà muội một thời gian dài, muội còn nhớ lần đầu tiên đến, hắn đã bị thương khắp người."
Ánh mắt Phó Nguyệt Linh tối sầm lại, trong lòng co rút đau đớn, nàng biết, những thứ đó là bởi vì nàng mà bị thương.
"Không biết vì sao, phụ thân không cho phép chúng ta tiết lộ chuyện thu nhận hắn, cho nên cho dù là mấy người các tỷ cũng đều không rõ ràng chuyện hắn cùng nhà muội có quan hệ sâu xa."
Nguyệt Linh ảm đạm.
Khó trách, khi còn nhỏ nàng đi tìm hai huynh muội Minh Châu và Minh Thần chơi đùa chưa từng gặp qua hắn.
"Nguyên nhân vì sao thì muội không rõ ràng lắm, chỉ biết khi đó trong nhà hắn có biến cố, phụ thân sợ hắn bị cừu gia trả thù nên bí mật giấu đi."
"Khoảng thời gian đó vết thương của hắn không tốt, không thể tập võ, nên chỉ có thể cùng ta đọc sách."
Minh Châu dường như nhớ lại quá khứ không thể nhìn lại, tức giận nói: "Tỷ cũng biết, từ khi còn nhỏ muội vẫn luôn tự phụ, nhỏ tuổi nhưng rất ít người có thể vượt qua muội."
Hoắc Minh Châu cắn răng: "Người này...Nam nhân này là người duy nhất đánh bại muội kể từ khi muội có trí nhớ."
Nguyệt Linh bất ngờ nhìn nàng ấy.
"Ngày đó lão sư vừa đến nhà đã thấy được quá trình tỷ thí của chúng ta."
Minh Châu cảm thấy nhục nhã, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, "Lão sư muốn thu hắn làm đồ đệ, hắn lại cự tuyệt!"
"Lúc trước ta vì bái môn hạ lão sư, ta đã tốn bao nhiêu công phu! Vậy mà hắn lại dễ dàng nói một câu đã cự tuyệt!"
"Muội thừa nhận hắn ưu tú, nhưng bộ dáng kiêu ngạo của hắn quả thực làm cho người ta chán ghét!"
Ngô Mạn há miệng thật lớn, chớp chớp đôi mắt, "Cho nên muội vẫn nhớ đến hôm nay."
"Muội thật sự không tưởng tượng được người như hắn sẽ thích cô nương như thế nào, nhưng chắc hẳn không phải mỹ nhân yếu đuối như Nguyệt Linh tỷ."
Minh Châu tiến lên nắm tay tỷ tỷ, tha thiết nói: "Người này thật xấu, tính cách thiếu sót rất nhiều, đừng thích hắn, hắn sẽ làm tổn thương tỷ đó."
Nguyệt Linh nhìn hảo hữu kích động, trong lòng có một loại chua xót khó tả.
Thật sự không biết trước kia hắn chịu khổ như thế nào.
Trong nhà đột nhiên gặp biến cố lớn, trong một đêm biến thành cô nhi, không chỉ không có chỗ đi, còn phải cẩn thận đề phòng cừu nhân ẩn nấp trong bóng tối.
Nguyệt Linh chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hắn không phải loại người như muội nói. Muội có biết, hắn thân là thứ tử trong nhà, từ nhỏ đã nếm trải khổ sở nhân sinh, nhìn thấu thế gian, hắn có năng lực hơn muội, là vì sao?"
Hoắc Minh Châu không còn gì để nói.
Đúng vậy, thứ tử đã thấp hơn người khác một bậc, huống chi nghe phụ thân nói, thân mẫu của người nọ có thân phận ti tiện, so với di nương bình thường còn không bằng, lúc đầu phụ thân còn để cho huynh muội bốn người bọn họ không nên vì vậy mà ôm thành kiến với hắn.
Nguyệt Linh thấy nàng ấy không nói gì, tiếp tục nói: "Hắn nhất định phải nỗ lực gấp trăm lần mới có thành tựu như hôm nay."
Minh Châu nghe bằng hữu nói như thế, cũng cảm thấy nói có chút đạo lý.
Nhưng nàng ấy ghen tị với Lục Tu Lương, ghen tị với tài hoa của hắn trên mình, càng ghen tị với sự ưu ái của sư phụ đối với hắn, ngay cả phụ thân cũng coi hắn là môn sinh đắc ý nhất. Bây giờ ngay cả bằng hữu cũng thích hắn...
Thật là oan gia.
Minh Châu chần chừ một lúc lâu cuối cùng cũng hạ quyết định: "Tỷ vừa vui mừng như thế, vậy muội cũng sẽ không nói gì nữa. Không, muội vẫn ghét hắn, nhưng tỷ là tỷ muội tốt của muội, cho nên muội sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình."
"Ta biết muội lo lắng cho ta, nhưng muội cứ yên tâm, nếu huynh ấy khi dễ ta, ta liền đi tìm muội, muội giúp ta khi dễ lại huynh ấy."
Nguyệt Linh cười cười với Minh Châu.
Nụ cười kia, thật là động lòng người.
Minh Châu bị dung nhan xinh đẹp của nàng làm cho ngây ngẩn, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc mặt mày như họa trước mắt, trong lòng bất mãn với Lục Tu Lương lại thêm một tầng, thật sự là tiện nghi! Minh Châu âm thầm nghĩ, nếu người nọ dám phụ Nguyệt Linh, nàng nhất định không thể tha thứ cho hắn!
Ngô Mạn thuận theo khẩu khí kia, lo lắng nói: "Nguyệt Linh, vạn nhất... Lục tướng quân không thích muội, làm sao bây giờ?"
Không.
A Niệm yên lặng nói trong lòng, thần sắc nàng ấy khẩn trương nhìn về phía cô nương, chuyên chú chờ Nguyệt Linh trả lời.
Chỉ nghe Phó Nguyệt Linh cười khẽ một tiếng, cao giọng nói: "Ta xinh đẹp như thế, huynh ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác. Nếu huynh ấy vô tình với ta, vậy ta liền đi hấp dẫn sự chú ý của huynh ấy, nhất định để cho huynh ấy coi trọng ta."
Ngô Mạn kính nể nhìn nàng, lại dám trêu chọc đại ma vương nổi danh kia, không hổ là Phó Nguyệt Linh nhà nàng.
Minh Châu nhìn nàng như thế, cũng nở nụ cười.
Nàng biết bằng hữu nói như vậy để bọn họ bớt lo nhưng nếu Lục Tu Lương coi trọng bề ngoài như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
Lục Tu Lương không để ý người bên cạnh lải nhải, mặt không chút thay đổi nhìn dân chúng nhiệt tình bốn phía, trong lòng không hề gợn sóng.
"Người trong lòng ngươi thế nào? Chắc chắn đẹp hơn khi còn nhỏ, phải không?"
"..."
Hoắc Minh Uyên lắc đầu lắc đầu, "Mấy ngày trước cố ý gửi thư cho đệ đệ ta, để hắn tối hôm qua canh giữ ở cửa thành, không ngờ thật sự có kinh hỉ, khẳng định ngươi phải đặc biệt cảm tạ ta."
"..."
Thấy bằng hữu không trả lời, Minh Uyên cũng không từ bỏ ý định nói: "Rốt cuộc là cô nương nào, ngươi cứ nói cho ta đi! Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải nói!"
"Ta không biết ngươi lại tò mò chuyện bát quái như vậy, giống như một nữ nhân."
Hoắc Minh Uyên nghẹn họng, hắn nghiêng mắt trừng lớn. Cuộc sống trong quân quá mức khổ sở, thật vất vả mới biết được bí mật của tiểu tử này, đương nhiên phải lấy đó làm niềm vui để đùa giỡn một phen.
Bốn huynh muội của hắn, ngoại trừ lão tam thì đều có tình cảm cực kỳ phức tạp đối với Lục Tu Lương.
Tiểu tử này lúc mới đến Hoắc gia một thân đầy vết thương, Hoắc Minh Uyên cùng đệ đệ Hoắc Minh Húc thương hại cậu cô đơn không nơi nương tựa nên vẫn rất chiếu cố cậu, nhưng lâu ngày cũng không thể cảm hoá được trái tim lạnh như băng của người này, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.
Hơn nữa Lục Tu Lương quá ưu tú, võ nghệ nhanh chóng vượt qua hai huynh đệ bọn họ, phụ thân cũng đặc biệt thích hắn, bọn họ bởi vì ghen tị nên không ít lần làm khó dễ hắn.
Sau đó Lục Tu Lương cùng hắn ra tiền tuyến, hai người nâng đỡ lẫn nhau ở thời khắc sinh tử, hắn dần hiểu rõ tính cách của Lục Tu Lương, cũng yên lòng. Hắn thật sự đau lòng cho tiểu tử này, cũng là thật lòng hy vọng hắn có thể có một gia đình, một cô nương yêu hắn.
Lục Tu Lương đợi lâu không đợi người bên cạnh đáp lại, nghiêng đầu nhìn lại, thấy hốc mắt đại nam nhân ba mươi tuổi này ửng đỏ.
Hắn trầm ngâm một lúc, an ủi nói: "Không phải là ta không muốn nói với ngươi, nhưng nói ra thực sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nữ nhi người ta, ta không thể để cho nàng ấy đau khổ."
Hoắc Minh Uyên phốc một tiếng bật cười, chút ôn nhu vừa mới ấp ủ trong lòng bị lời nói của hắn chấn động không còn dấu vết, dở khóc dở cười: "Ta không tức giận, ngươi đừng nghiêm túc như vậy."
"Ồ."
Hoắc Minh Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu vô tình nhìn tiểu muội của mình lên lầu hai, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy muội muội nhà mình, sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười ra tiếng, "Nhìn xem, có người nhà chờ ta trở về là được rồi, ngươi cũng mau thổ lộ với cô nương nhà người ta đi, đừng một mình như vậy nữa."
Lục Tu Lương theo tầm mắt của hắn nhìn qua, không đề phòng đụng phải đôi mắt trong suốt kia, hô hấp căng thẳng, tâm mãnh liệt nhảy lên không theo quy luật, cổ họng cũng khô khốc.
Tầm mắt hai người chạm nhau, cứ như vậy cách một khoảng xa, nhìn nhau, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn bên ngoài.
Nguyệt Linh hoảng hốt có một loại ảo giác giống như bọn họ đã lâu không gặp, lông mày kiếm vô cùng anh tuấn của nam nhân, đôi mắt đen sắc bén thâm thúy kia, còn có đôi môi mỏng mím nhẹ, không có chỗ nào mà nàng không quen thuộc.
Lục Tu Lương chật vật thu hồi tầm mắt, dùng sức nhắm lại.
Hắn lại cảm thấy nàng đang nhìn mình, còn thâm tình, quyến luyến như vậy.
Hắn thật điên rồ!
Đêm qua thân hình mềm mại trong lòng hắn không thể xua đi được, có trời mới biết khi buông nàng ra thì có bao nhiêu không nỡ! Nếu có thể cả đời giữ nàng lại bên người, để cho hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý. Cho dù bắt hắn bỏ hết tất cả, chỉ cần có thể đổi lấy chân tâm của nàng, cho dù chỉ có một phần mười, hắn cũng cam tâm tình nguyện, chắc chắn không oán trách.
Lục Tu Lương nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cục hắn cũng có tư cách đứng bên cạnh nàng.
Đợi đội ngũ đi ngang qua cửa trà lâu, Nguyệt Linh còn si ngốc nhìn về phương hướng hắn rời đi, thần sắc Hoắc Minh Châu phức tạp nhìn chằm chằm góc nghiêng trên mặt Nguyệt Linh, trong mắt đều là giãy dụa.
"Lục tướng quân này thật đúng là tư thế oai hùng phi phàm, khí thế dọa người."
Ngô Mạn trở lại trước bàn, bưng chén trà lên, "Trách không được bên ngoài lan truyền hắn như vậy, xem ra cũng không phải là gió thổi qua lỗ hổng."
Nguyệt Linh còn nhìn người nọ, lẩm bẩm nói: "Người này chính là phu quân tương lai của ta."
Một câu nói đã doạ ba hồn bảy phách của A Niệm bay hết.
"Phốc..." Ngô Mạn phun một ngụm trà, bị sặc đến ho không ngừng, nha hoàn đỡ nàng nửa ngày mới khôi phục, "Khụ khụ... Muội đang nói cái gì vậy?"
Hoắc Minh Châu cau chặt mày.
Nguyệt Linh thu hồi tầm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt trêu người kia dường như chứa đựng một dòng nước trong, nàng nhìn bằng hữu, ngữ khí kiên định: "Muội nói, người đó sẽ là phu quân tương lai của muội."
A Niệm khó nuốt nước miếng, nàng ấy cảm thấy cả trời đất đều lay động. Cô nương vừa nói gì đó... Cái gì phu quân...
"Không...Phó Nguyệt Linh...Hoắc, Hoắc tướng quân...Hắn có thê tử rồi..."
Ngô Mạn kinh hồn bạt vía nhìn Nguyệt Linh, lại nhìn sắc mặt Hoắc Minh Châu không tốt, thầm nghĩ trước mặt muội muội người ta còn dám cạy góc tường, thật sự là lợi hại đó tỷ muội.
Hoắc Minh Châu nhìn thoáng qua Ngô Mạn với ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Phó Nguyệt Linh dở khóc dở cười, "Không phải hắn."
"Không phải hắn?"
Không phải hắn... Đó là... À... Ngô Mạn đáng thương nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ừ... Muội thích Lục tướng quân sao?"
Phó Nguyệt Linh gật đầu, đôi mắt to chờ mong nhìn hai vị hảo hữu.
"..."
"..."
"Không... Ta không phải nói Lục tướng quân không tốt... Muội không nghĩ hắn hơi lạnh lùng sao?"
Thần sắc Ngô Mạn do dự, nàng ấy gãi gãi đầu, "Tỷ vừa mới nhìn qua, cảm giác như muốn ăn thịt người, quá hung dữ."
Phó Nguyệt Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Muội cảm thấy rất tốt đó."
Ồ, cũng tốt.
Minh Châu cắn cắn môi, do dự nói: "Chỉ sợ... Hắn nhìn tỷ cũng không vừa mắt."
Với sự hiểu biết của nàng ấy đối với người nọ, sợ là không thích nữ nhi trọng thần nũng nịu như Nguyệt Linh.
Ngô Mạn vừa nghe liền có chút tức giận, vỗ bàn giận dữ nói: "Vì sao?"
Sức lực dùng có chút lớn, lòng bàn tay đau đớn không thôi, vội vàng thổi lại lòng bàn tay sưng đỏ.
"Muội cùng huynh ấy, có..."
Hai chữ tình cũ bồi hồi bên miệng, trong lòng Nguyệt Linh dâng lên giấm chua, ghen tuông đến biểu tình của nàng cũng có chút không được tự nhiên.
Hoắc Minh Châu biết nàng muốn nói gì, thở dài, "Tỷ đừng hiểu lầm, ta không thích huynh ấy."
Thần sắc Phó Nguyệt Linh khác thường, hồ nghi nói: "Vậy vì sao muội lại kết luận như vậy?"
Nếu không phải Phó Nguyệt Linh biết rõ tình cảm của Lục Tu Lương đối với nàng, sợ là sẽ tin lời Minh Châu.
"Khi còn nhỏ, hắn đã đến bái cha muội làm sư phụ, cũng sống trong nhà muội một thời gian dài, muội còn nhớ lần đầu tiên đến, hắn đã bị thương khắp người."
Ánh mắt Phó Nguyệt Linh tối sầm lại, trong lòng co rút đau đớn, nàng biết, những thứ đó là bởi vì nàng mà bị thương.
"Không biết vì sao, phụ thân không cho phép chúng ta tiết lộ chuyện thu nhận hắn, cho nên cho dù là mấy người các tỷ cũng đều không rõ ràng chuyện hắn cùng nhà muội có quan hệ sâu xa."
Nguyệt Linh ảm đạm.
Khó trách, khi còn nhỏ nàng đi tìm hai huynh muội Minh Châu và Minh Thần chơi đùa chưa từng gặp qua hắn.
"Nguyên nhân vì sao thì muội không rõ ràng lắm, chỉ biết khi đó trong nhà hắn có biến cố, phụ thân sợ hắn bị cừu gia trả thù nên bí mật giấu đi."
"Khoảng thời gian đó vết thương của hắn không tốt, không thể tập võ, nên chỉ có thể cùng ta đọc sách."
Minh Châu dường như nhớ lại quá khứ không thể nhìn lại, tức giận nói: "Tỷ cũng biết, từ khi còn nhỏ muội vẫn luôn tự phụ, nhỏ tuổi nhưng rất ít người có thể vượt qua muội."
Hoắc Minh Châu cắn răng: "Người này...Nam nhân này là người duy nhất đánh bại muội kể từ khi muội có trí nhớ."
Nguyệt Linh bất ngờ nhìn nàng ấy.
"Ngày đó lão sư vừa đến nhà đã thấy được quá trình tỷ thí của chúng ta."
Minh Châu cảm thấy nhục nhã, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, "Lão sư muốn thu hắn làm đồ đệ, hắn lại cự tuyệt!"
"Lúc trước ta vì bái môn hạ lão sư, ta đã tốn bao nhiêu công phu! Vậy mà hắn lại dễ dàng nói một câu đã cự tuyệt!"
"Muội thừa nhận hắn ưu tú, nhưng bộ dáng kiêu ngạo của hắn quả thực làm cho người ta chán ghét!"
Ngô Mạn há miệng thật lớn, chớp chớp đôi mắt, "Cho nên muội vẫn nhớ đến hôm nay."
"Muội thật sự không tưởng tượng được người như hắn sẽ thích cô nương như thế nào, nhưng chắc hẳn không phải mỹ nhân yếu đuối như Nguyệt Linh tỷ."
Minh Châu tiến lên nắm tay tỷ tỷ, tha thiết nói: "Người này thật xấu, tính cách thiếu sót rất nhiều, đừng thích hắn, hắn sẽ làm tổn thương tỷ đó."
Nguyệt Linh nhìn hảo hữu kích động, trong lòng có một loại chua xót khó tả.
Thật sự không biết trước kia hắn chịu khổ như thế nào.
Trong nhà đột nhiên gặp biến cố lớn, trong một đêm biến thành cô nhi, không chỉ không có chỗ đi, còn phải cẩn thận đề phòng cừu nhân ẩn nấp trong bóng tối.
Nguyệt Linh chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hắn không phải loại người như muội nói. Muội có biết, hắn thân là thứ tử trong nhà, từ nhỏ đã nếm trải khổ sở nhân sinh, nhìn thấu thế gian, hắn có năng lực hơn muội, là vì sao?"
Hoắc Minh Châu không còn gì để nói.
Đúng vậy, thứ tử đã thấp hơn người khác một bậc, huống chi nghe phụ thân nói, thân mẫu của người nọ có thân phận ti tiện, so với di nương bình thường còn không bằng, lúc đầu phụ thân còn để cho huynh muội bốn người bọn họ không nên vì vậy mà ôm thành kiến với hắn.
Nguyệt Linh thấy nàng ấy không nói gì, tiếp tục nói: "Hắn nhất định phải nỗ lực gấp trăm lần mới có thành tựu như hôm nay."
Minh Châu nghe bằng hữu nói như thế, cũng cảm thấy nói có chút đạo lý.
Nhưng nàng ấy ghen tị với Lục Tu Lương, ghen tị với tài hoa của hắn trên mình, càng ghen tị với sự ưu ái của sư phụ đối với hắn, ngay cả phụ thân cũng coi hắn là môn sinh đắc ý nhất. Bây giờ ngay cả bằng hữu cũng thích hắn...
Thật là oan gia.
Minh Châu chần chừ một lúc lâu cuối cùng cũng hạ quyết định: "Tỷ vừa vui mừng như thế, vậy muội cũng sẽ không nói gì nữa. Không, muội vẫn ghét hắn, nhưng tỷ là tỷ muội tốt của muội, cho nên muội sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình."
"Ta biết muội lo lắng cho ta, nhưng muội cứ yên tâm, nếu huynh ấy khi dễ ta, ta liền đi tìm muội, muội giúp ta khi dễ lại huynh ấy."
Nguyệt Linh cười cười với Minh Châu.
Nụ cười kia, thật là động lòng người.
Minh Châu bị dung nhan xinh đẹp của nàng làm cho ngây ngẩn, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc mặt mày như họa trước mắt, trong lòng bất mãn với Lục Tu Lương lại thêm một tầng, thật sự là tiện nghi! Minh Châu âm thầm nghĩ, nếu người nọ dám phụ Nguyệt Linh, nàng nhất định không thể tha thứ cho hắn!
Ngô Mạn thuận theo khẩu khí kia, lo lắng nói: "Nguyệt Linh, vạn nhất... Lục tướng quân không thích muội, làm sao bây giờ?"
Không.
A Niệm yên lặng nói trong lòng, thần sắc nàng ấy khẩn trương nhìn về phía cô nương, chuyên chú chờ Nguyệt Linh trả lời.
Chỉ nghe Phó Nguyệt Linh cười khẽ một tiếng, cao giọng nói: "Ta xinh đẹp như thế, huynh ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác. Nếu huynh ấy vô tình với ta, vậy ta liền đi hấp dẫn sự chú ý của huynh ấy, nhất định để cho huynh ấy coi trọng ta."
Ngô Mạn kính nể nhìn nàng, lại dám trêu chọc đại ma vương nổi danh kia, không hổ là Phó Nguyệt Linh nhà nàng.
Minh Châu nhìn nàng như thế, cũng nở nụ cười.
Nàng biết bằng hữu nói như vậy để bọn họ bớt lo nhưng nếu Lục Tu Lương coi trọng bề ngoài như vậy, cũng không phải chuyện tốt.