Chương 3
21.
Tùng Vân yên lặng đứng cả tiếng đồng hồ, hôm nay Nghiêm Thanh phải đi học nên cậu không mang thằng bé theo. Cậu cũng không muốn nói quá nhiều về cái chết cho Nghiêm Thanh.
Chân cậu có chút tê mỏi vì đứng lâu, cử động đôi chút, Tùng Vân xoay người chuẩn bị về nhà, cậu liền nhìn thấy Nghiêm Trọng Minh đã đứng ở đó từ lúc nào.
Nghiêm Trọng Minh vươn tay nắm lấy tay cậu, Tùng Vân lui về sau một bước nhưng vẫn bị anh nắm lấy tay. Nghiêm Trọng Minh nắm chặt bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình.
22.
Tùng Vân ngước mắt nhìn Nghiêm Trọng Minh, pheromone hung hăng của Alpha bao lấy cậu, làm cậu phải thuận theo theo bản năng.
Lúc này Nghiêm Trọng Minh mở miệng.
“Hoặc là ly hôn, hoặc là cùng chung sống hạnh phúc, em chọn đi.” Anh giao quyền lựa cho vào trong tay Tùng Vân. Anh thật sự yêu Tùng Vân, yêu đến toàn thân đều mất đi lý trí, nên đến hiện tại anh mới để Tùng Vân lựa chọn.
Tùng Vân đột nhiên buông tay, cậu lùi lại một bước, ngồi phịch dưới đất, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đã bị vò đến nhàu nát.
Cậu cúi đầu ôm đầu gối.
Nghiêm Trọng Minh nhặt cục giấy kia lên, mở ra, vừa vuốt phẳng tờ giấy vừa nhìn chữ trên đó.
Đây là di thư của cha Tùng Vân.
23.
Nghiêm Trọng Minh không hề biết thứ này có tồn tại trên đời, mà thật ra trước đây Tùng Vân cũng hoàn toàn không biết. Cha cậu hy sinh trên chiến trường, hoàn toàn không để lại bất kỳ di thư nào. Mỗi khi cha cậu ra trận, cậu đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhận lấy thi thể của cha, hoặc đến cả thi thể cũng không còn.
Niềm tin mà cậu đang có bây giờ cũng là vì cha, bởi vì ông không oán thán, không tiếc nuối vì được hy sinh cho nước nhà.
Nhưng mà bức thư tuyệt mệnh này, chữ viết bên trên thật sự là của cha cậu, nhưng nội dung, lại tràn ngập hối hận.
Hối hận vì đã tòng quân nhiều năm như vậy, hối hận vì để Tùng Vân chưa kết hôn mà đã có thai, hối hận không thể chăm sóc tốt cho Tùng Vân mà còn khiến cậu chịu nhiều nỗi đau như vậy.
Sau khi Tùng Vân đọc được bức di thư này, cậu cảm thấy hai mươi năm qua cậu sống trên đời này như là một giấc mơ, nói đúng hơn thì như một trò đùa.
Bức di thư này thật ra đã được quân đội tìm thấy từ lâu, nhưng bởi vì ngôn từ bên trong mà mãi đến mày ngày trước mới được đưa đến cho Tùng Vân.
24.
“Chúng ta ly hôn đi, anh mang Nghiêm Thanh đi đi, để tôi có thời gian yên tĩnh.” Lúc Tùng Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
“Ừm.” Nghiêm Trọng Minh không ngờ Tùng Vân sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn trong tình huống như thế này, anh vốn……
Nhưng anh không có cách nào từ chối cậu, cũng chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Tùng Vân.
25.
Những ngày tháng rời khỏi nhau, Nghiêm Trọng Minh vẫn thường đi gặp bác sĩ tâm lý. Có lẽ là thời gian đã làm phai nhoà đi những ký ức đau thương, hoặc là có điều khác xoa dịu, Nghiêm Trọng Minh hiện tại đã ít mơ thấy ác mộng.
Sau khi bại trận, nước Cộng hoà đã phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, nhưng vì quốc gia có tiềm lực tài chính mạnh mẽ nên không ảnh hưởng nhiều đến nền kinh tế. Các quốc gia khác có thể đến bắt tay, kết bạn bất cứ lúc nào vì lợi ích.
“Hãy sống thật tốt nhé, trở về từ chiến trường đã chẳng dễ dàng gì.”
Gặp bác sĩ tâm lý xong, Nghiêm Trọng Minh lại cùng vợ chồng Từ Duyệt dùng bữa. Từ Duyệt nói chuyện với anh về một số vấn đề giữa anh và Tùng Vân.
“Quan điểm của con và Tùng Vân như hai thái cực đối lập nhau, chiến tranh đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì như chính phủ đã tuyên truyền, nhưng cũng không phải là hoàn toàn xấu xa.” Từ Duyệt nói, “Hai đứa vẫn còn thương nhau, thì vẫn nên nghĩ cho quan điểm của đối phương một chút.”
Có lẽ là bởi vì Nghiêm Trọng Minh vẫn luôn cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của Tùng Vân, cho nên anh mới có thể chậm rãi bước ra khỏi vực sâu ban đầu. Anh đi ra, nhưng lại nhìn thấy Tùng Vân rơi vào một cái vực thẳm khác.
Niềm tin bị sụp đổ, Tùng Vân sẽ ra sao?
Anh và Tùng Vân vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, nhưng Tùng Vân vẫn cư xử rất bình thường, anh không thể nhìn ra cậu đang suy nghĩ điều gì.
26.
Vì yêu cầu của Nghiêm Trọng Minh, bọn họ vẫn chưa đi làm thủ tục ly hôn, việc đi phẫu thuật xoá đánh dấu cũng là chuyện để sau. Tùng Vân không từ chối lời đề nghị của Nghiêm Trọng Minh hiện tại cậu cũng chưa quan tâm đến việc phẫu thuật lắm.
Gần đây dự án nghiên cứu của cậu đã sắp bước vào giai đoạn kết thúc, Tùng Vân bắt đầu nhìn vào những thứ mà cậu đã từng rất yêu thích, có chút chán ghét không biết nên diễn tả thế nào. Cậu cũng không biết nên đi hận ai, hận người cha đã dạy cậu phải biết hy sinh vì đất nước mà bây giờ lại để lại cho cậu bức di thư kia, hay là hận Nghiêm Trọng Minh, tượng đài mà cậu luôn ngưỡng mộ mà giờ lại trở thành một kẻ nhu nhược hèn nhát. Hay là, cậu nên hận chính mình, vì đã tự đẩy mình đến bước đường này.
Cậu chẳng thể bảo vệ cho ai, mà những người đã lựa chọn bảo vệ cho cậu giờ đây lại có quan điểm trái ngược cậu hoàn toàn.
Trong cuộc sống luôn có rất nhiều điều uẩn khuất, cậu muốn nghỉ một năm để suy nghĩ xem bản thân mình nên làm gì, nhưng giảng viên của cậu lại thuyết phục cậu ở lại, cậu rất giỏi việc nghiên cứu khoa học, thầy cũng không có cậu một kỳ nghỉ.
Cậu muốn nhanh chóng ly hôn với Nghiêm Trọng Minh, không làm vướng bận nhau, nhưng mọi người đều cảm thấy cậu và Nghiêm Trọng Minh rất xứng đôi, mà chính cậu cũng chẳng thể phủ nhận rằng bản thân cậu cũng có tình cảm với anh.
Chạy đi đâu cũng là đường cụt, cuối cùng cũng chỉ có thể đi đến một con đường chật hẹp,liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cuối lối đi, nhưng rồi lại mờ mịt chẳng biết đi đâu.
27.
Sau mấy tháng tâm trí rối bời, tóc Tùng Vân đã có chút dài.
Cậu ngồi trên chiếc ghế dài trong khuôn viên trường, nhìn dòng người qua lại, có người vui, có người buồn, nhưng tất cả đều sống động đến đáng sợ trước mắt cậu.
28.
“Chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Chúng ta có tình yêu, có dũng cảm để sống cùng nhau là đủ rồi.”
Tay Tùng Vân bị Nghiêm Trọng Minh nắm lấy, giống như rất lâu rất lâu trước kia, anh nắm lấy bàn tay của cậu, giống như muốn bao bọc lấy cậu trong lòng bàn tay mình, che chở cho cậu trước mọi bão tố.
Tùng Vân cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, chậm rãi đặt bàn tay còn lại lên trên.
29.
Nghiêm Trọng Minh ôm Tùng Vân về với một tư thái Alpha trưởng thành đĩnh đạc, lần này Tùng Vân đã nói lời xin lỗi anh, bị Nghiêm Trọng Minh đè trên tương hôn một lúc lâu.
“Tình yêu của anh, xin em đừng nói thế.” Anh không hy vọng Tùng Vân sẽ xa lạ như vậy với anh, nhưng có thể nghe được lời xin lỗi của cậu, trong lòng anh thắt lại, giống như nhìn thấy cây vạn tuế ra hoa.
Niềm tin của Tùng Vân bởi vì di thư của cha mà sụp đổ, nhưng Omega từ trước đến nay đều là sinh vật ngoan cường và phi thường nhất, sau khi trải qua một khoảng thời gian tự mình ngẫm nghĩ lại, Tùng Vân dần thoát khỏi những nỗi buồn đó.
Cậu không trở thành một người ghét chiến tranh đến cực đoan, về cơ bản lập trường của cậu chưa từng thay đổi, chỉ là cậu đã trở nên lý trí hơn. Hiện tại nước Cộng hoà chưa có kế hoạch điều binh trở lại, mà kỳ bổ nhiệm tổng thống lại sắp bắt đầu, khi cậu nhìn thấy tổng thống một lần nữa, thâm tâm đã thật tĩnh lặng.
30.
Nghiêm Trọng Minh hoàn thành bốn năm đại học, anh cũng không muốn làm nghiên cứu nên anh đã tim một công việc mới và rời trường. Tùng Vân chọn ở lại trường tiếp tục đào tạo sâu nghiên cứu, đồng thời làm giảng viên, bồi dưỡng cho thế hệ tiếp theo.
Cuối tuần, Tùng Vân mới hoàn thành xong công việc của mình, vừa tắt thiết bị liên lạc đã bị Nghiêm Trọng Minh vẫn luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi bế đi.
Tùng Vân như lơ lửng trên không, cậu duỗi tay nắm lấy vạt áo của Nghiêm Trọng Minh, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc của Alpha.
“Anh điên hả?” Tùng Vân vừa cười vừa giãy giụa trong lòng anh,Nghiêm Trọng Minh vẫn ôm chặt lấy cậu, đi thẳng đến giường mới buông cậu xuống, cúi người xuống.
31.
“Anh yêu em.”
“Em yêu anh.”
Đêm đã khuya, đôi chồng chồng cũng càng không ngại ngùng.
Tùng Vân yên lặng đứng cả tiếng đồng hồ, hôm nay Nghiêm Thanh phải đi học nên cậu không mang thằng bé theo. Cậu cũng không muốn nói quá nhiều về cái chết cho Nghiêm Thanh.
Chân cậu có chút tê mỏi vì đứng lâu, cử động đôi chút, Tùng Vân xoay người chuẩn bị về nhà, cậu liền nhìn thấy Nghiêm Trọng Minh đã đứng ở đó từ lúc nào.
Nghiêm Trọng Minh vươn tay nắm lấy tay cậu, Tùng Vân lui về sau một bước nhưng vẫn bị anh nắm lấy tay. Nghiêm Trọng Minh nắm chặt bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình.
22.
Tùng Vân ngước mắt nhìn Nghiêm Trọng Minh, pheromone hung hăng của Alpha bao lấy cậu, làm cậu phải thuận theo theo bản năng.
Lúc này Nghiêm Trọng Minh mở miệng.
“Hoặc là ly hôn, hoặc là cùng chung sống hạnh phúc, em chọn đi.” Anh giao quyền lựa cho vào trong tay Tùng Vân. Anh thật sự yêu Tùng Vân, yêu đến toàn thân đều mất đi lý trí, nên đến hiện tại anh mới để Tùng Vân lựa chọn.
Tùng Vân đột nhiên buông tay, cậu lùi lại một bước, ngồi phịch dưới đất, từ trong túi lấy ra một tờ giấy đã bị vò đến nhàu nát.
Cậu cúi đầu ôm đầu gối.
Nghiêm Trọng Minh nhặt cục giấy kia lên, mở ra, vừa vuốt phẳng tờ giấy vừa nhìn chữ trên đó.
Đây là di thư của cha Tùng Vân.
23.
Nghiêm Trọng Minh không hề biết thứ này có tồn tại trên đời, mà thật ra trước đây Tùng Vân cũng hoàn toàn không biết. Cha cậu hy sinh trên chiến trường, hoàn toàn không để lại bất kỳ di thư nào. Mỗi khi cha cậu ra trận, cậu đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhận lấy thi thể của cha, hoặc đến cả thi thể cũng không còn.
Niềm tin mà cậu đang có bây giờ cũng là vì cha, bởi vì ông không oán thán, không tiếc nuối vì được hy sinh cho nước nhà.
Nhưng mà bức thư tuyệt mệnh này, chữ viết bên trên thật sự là của cha cậu, nhưng nội dung, lại tràn ngập hối hận.
Hối hận vì đã tòng quân nhiều năm như vậy, hối hận vì để Tùng Vân chưa kết hôn mà đã có thai, hối hận không thể chăm sóc tốt cho Tùng Vân mà còn khiến cậu chịu nhiều nỗi đau như vậy.
Sau khi Tùng Vân đọc được bức di thư này, cậu cảm thấy hai mươi năm qua cậu sống trên đời này như là một giấc mơ, nói đúng hơn thì như một trò đùa.
Bức di thư này thật ra đã được quân đội tìm thấy từ lâu, nhưng bởi vì ngôn từ bên trong mà mãi đến mày ngày trước mới được đưa đến cho Tùng Vân.
24.
“Chúng ta ly hôn đi, anh mang Nghiêm Thanh đi đi, để tôi có thời gian yên tĩnh.” Lúc Tùng Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
“Ừm.” Nghiêm Trọng Minh không ngờ Tùng Vân sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn trong tình huống như thế này, anh vốn……
Nhưng anh không có cách nào từ chối cậu, cũng chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Tùng Vân.
25.
Những ngày tháng rời khỏi nhau, Nghiêm Trọng Minh vẫn thường đi gặp bác sĩ tâm lý. Có lẽ là thời gian đã làm phai nhoà đi những ký ức đau thương, hoặc là có điều khác xoa dịu, Nghiêm Trọng Minh hiện tại đã ít mơ thấy ác mộng.
Sau khi bại trận, nước Cộng hoà đã phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, nhưng vì quốc gia có tiềm lực tài chính mạnh mẽ nên không ảnh hưởng nhiều đến nền kinh tế. Các quốc gia khác có thể đến bắt tay, kết bạn bất cứ lúc nào vì lợi ích.
“Hãy sống thật tốt nhé, trở về từ chiến trường đã chẳng dễ dàng gì.”
Gặp bác sĩ tâm lý xong, Nghiêm Trọng Minh lại cùng vợ chồng Từ Duyệt dùng bữa. Từ Duyệt nói chuyện với anh về một số vấn đề giữa anh và Tùng Vân.
“Quan điểm của con và Tùng Vân như hai thái cực đối lập nhau, chiến tranh đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì như chính phủ đã tuyên truyền, nhưng cũng không phải là hoàn toàn xấu xa.” Từ Duyệt nói, “Hai đứa vẫn còn thương nhau, thì vẫn nên nghĩ cho quan điểm của đối phương một chút.”
Có lẽ là bởi vì Nghiêm Trọng Minh vẫn luôn cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của Tùng Vân, cho nên anh mới có thể chậm rãi bước ra khỏi vực sâu ban đầu. Anh đi ra, nhưng lại nhìn thấy Tùng Vân rơi vào một cái vực thẳm khác.
Niềm tin bị sụp đổ, Tùng Vân sẽ ra sao?
Anh và Tùng Vân vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, nhưng Tùng Vân vẫn cư xử rất bình thường, anh không thể nhìn ra cậu đang suy nghĩ điều gì.
26.
Vì yêu cầu của Nghiêm Trọng Minh, bọn họ vẫn chưa đi làm thủ tục ly hôn, việc đi phẫu thuật xoá đánh dấu cũng là chuyện để sau. Tùng Vân không từ chối lời đề nghị của Nghiêm Trọng Minh hiện tại cậu cũng chưa quan tâm đến việc phẫu thuật lắm.
Gần đây dự án nghiên cứu của cậu đã sắp bước vào giai đoạn kết thúc, Tùng Vân bắt đầu nhìn vào những thứ mà cậu đã từng rất yêu thích, có chút chán ghét không biết nên diễn tả thế nào. Cậu cũng không biết nên đi hận ai, hận người cha đã dạy cậu phải biết hy sinh vì đất nước mà bây giờ lại để lại cho cậu bức di thư kia, hay là hận Nghiêm Trọng Minh, tượng đài mà cậu luôn ngưỡng mộ mà giờ lại trở thành một kẻ nhu nhược hèn nhát. Hay là, cậu nên hận chính mình, vì đã tự đẩy mình đến bước đường này.
Cậu chẳng thể bảo vệ cho ai, mà những người đã lựa chọn bảo vệ cho cậu giờ đây lại có quan điểm trái ngược cậu hoàn toàn.
Trong cuộc sống luôn có rất nhiều điều uẩn khuất, cậu muốn nghỉ một năm để suy nghĩ xem bản thân mình nên làm gì, nhưng giảng viên của cậu lại thuyết phục cậu ở lại, cậu rất giỏi việc nghiên cứu khoa học, thầy cũng không có cậu một kỳ nghỉ.
Cậu muốn nhanh chóng ly hôn với Nghiêm Trọng Minh, không làm vướng bận nhau, nhưng mọi người đều cảm thấy cậu và Nghiêm Trọng Minh rất xứng đôi, mà chính cậu cũng chẳng thể phủ nhận rằng bản thân cậu cũng có tình cảm với anh.
Chạy đi đâu cũng là đường cụt, cuối cùng cũng chỉ có thể đi đến một con đường chật hẹp,liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cuối lối đi, nhưng rồi lại mờ mịt chẳng biết đi đâu.
27.
Sau mấy tháng tâm trí rối bời, tóc Tùng Vân đã có chút dài.
Cậu ngồi trên chiếc ghế dài trong khuôn viên trường, nhìn dòng người qua lại, có người vui, có người buồn, nhưng tất cả đều sống động đến đáng sợ trước mắt cậu.
28.
“Chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Chúng ta có tình yêu, có dũng cảm để sống cùng nhau là đủ rồi.”
Tay Tùng Vân bị Nghiêm Trọng Minh nắm lấy, giống như rất lâu rất lâu trước kia, anh nắm lấy bàn tay của cậu, giống như muốn bao bọc lấy cậu trong lòng bàn tay mình, che chở cho cậu trước mọi bão tố.
Tùng Vân cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, chậm rãi đặt bàn tay còn lại lên trên.
29.
Nghiêm Trọng Minh ôm Tùng Vân về với một tư thái Alpha trưởng thành đĩnh đạc, lần này Tùng Vân đã nói lời xin lỗi anh, bị Nghiêm Trọng Minh đè trên tương hôn một lúc lâu.
“Tình yêu của anh, xin em đừng nói thế.” Anh không hy vọng Tùng Vân sẽ xa lạ như vậy với anh, nhưng có thể nghe được lời xin lỗi của cậu, trong lòng anh thắt lại, giống như nhìn thấy cây vạn tuế ra hoa.
Niềm tin của Tùng Vân bởi vì di thư của cha mà sụp đổ, nhưng Omega từ trước đến nay đều là sinh vật ngoan cường và phi thường nhất, sau khi trải qua một khoảng thời gian tự mình ngẫm nghĩ lại, Tùng Vân dần thoát khỏi những nỗi buồn đó.
Cậu không trở thành một người ghét chiến tranh đến cực đoan, về cơ bản lập trường của cậu chưa từng thay đổi, chỉ là cậu đã trở nên lý trí hơn. Hiện tại nước Cộng hoà chưa có kế hoạch điều binh trở lại, mà kỳ bổ nhiệm tổng thống lại sắp bắt đầu, khi cậu nhìn thấy tổng thống một lần nữa, thâm tâm đã thật tĩnh lặng.
30.
Nghiêm Trọng Minh hoàn thành bốn năm đại học, anh cũng không muốn làm nghiên cứu nên anh đã tim một công việc mới và rời trường. Tùng Vân chọn ở lại trường tiếp tục đào tạo sâu nghiên cứu, đồng thời làm giảng viên, bồi dưỡng cho thế hệ tiếp theo.
Cuối tuần, Tùng Vân mới hoàn thành xong công việc của mình, vừa tắt thiết bị liên lạc đã bị Nghiêm Trọng Minh vẫn luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi bế đi.
Tùng Vân như lơ lửng trên không, cậu duỗi tay nắm lấy vạt áo của Nghiêm Trọng Minh, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc của Alpha.
“Anh điên hả?” Tùng Vân vừa cười vừa giãy giụa trong lòng anh,Nghiêm Trọng Minh vẫn ôm chặt lấy cậu, đi thẳng đến giường mới buông cậu xuống, cúi người xuống.
31.
“Anh yêu em.”
“Em yêu anh.”
Đêm đã khuya, đôi chồng chồng cũng càng không ngại ngùng.