Chương : 8
Edit: Cá
Beta: Yuyu + Dii
_________________________________________
Diệp Thư nằm mơ.
Trong mơ, cơn mưa đêm kéo dài liên miên, y đang ôm lấy một thiếu niên còn gầy yếu hơn cả mình.
Mưa từ nóc nhà nhỏ xuống đọng lại thành vũng trên mặt đất, ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, mỗi một tiếng vang lên, thiếu niên trong ngực lại khẽ run rẩy.
“Thật nhát gan.”
Diệp Thư mỉm cười, chậm rãi xoa nắn ngón tay và gương mặt đã lạnh như băng của thiếu niên: “Sau này A Viễn phải trở thành hoàng đế, trên đời này làm gì có ho0àng đế nào lại sợ sấm sét chứ.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt sáng ngời: “…Hoàng đế thì không được sợ hãi điều gì sao?”
“Tất nhiên là không.” Diệp Thư nói, “Là hoàng đế một nước, ngươi phải trở nên cường đại mới có thể giúp cho quốc gia hùng mạnh, khiến muôn dân trong thiên hạ phục tùng mình. Bất kỳ sự hèn nhát, sợ hãi nào cũng sẽ trở thành điểm yếu trí mạng của ngươi.”
Thiếu niên ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Thư, phía chân trời bỗng vang lên tiếng sấm nổ ầm, cậu nhanh chóng rụt người lại.
“Vậy thì… chỉ sợ thêm lần này nữa thôi.” Thiếu niên túm lấy quần áo Diệp Thư, giọng nói mơ hồ phát ra: “Lần cuối cùng.”
Diệp Thư mỉm cười, ôm chặt lấy cậu.
Khung cảnh chợt biến đổi, mặt trời mọc xuyên qua những đám mây.
Diệp Thư đứng dựa vào lan can trên hành lang gấp khúc, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu đến khiến y mơ mơ màng màng.
“Một đống việc của đại lễ đăng cơ khiến ta bận tối tăm mặt mũi, nhưng ngươi thì giỏi rồi, ngồi ở đây trốn việc.”
Giọng nói lành lạnh của thanh niên truyền tới, Diệp Thư vội nheo mắt lại, nhìn thấy ở phía xa có một bóng người đi về phía mình.
Thanh niên có vóc dáng cao lớn rắn rỏi, gương mặt anh tuấn hơi chau lại nhưng vẫn rất dễ nhìn.
Diệp Thư nhếch miệng cười một tiếng: “Ai quan tâm lễ đăng cơ có vấn đề gì, nhưng riêng ngươi thì nên cẩn thận, kẻo đám lão già kia nghe thấy.”
Thanh niên không đáp lời, chầm chậm đi đến bên cạnh Diệp Thư.
“Lúc trước ta có hỏi ngươi muốn làm chức quan gì,” thanh niên đứng bên cạnh Diệp Thư, dáng người cao to che khuất phần lớn ánh nắng, “Ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Diệp Thư hỏi lại: “Thật sự là muốn làm gì cũng được sao?”
“ Quân vô hí ngôn.“
Diệp Thư im lặng suy nghĩ rất lâu.
Trong sự im lặng đó, không một ai biết y đang suy nghĩ điều gì, bẵng đi một lúc, y mới từ từ nói: “Vị trí tả tướng trong triều còn đang trống, bệ hạ có nguyện ý cho không?”
Trong mắt thanh niên lóe qua vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát hắn liền nở nụ cười: “Tất nhiên là được.”
Dưới bức tường cung điện đỏ thắm, hai thanh niên sóng vai đi cạnh nhau.
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ chọn một chức vị nào đó nhàn rỗi để mặc sức hưởng thụ.”
“Ai bảo ta mang số mệnh cực khổ làm chi.” Diệp Thư vươn tay choàng qua cổ thanh niên, trong mắt tràn đầy ý cười. “Ta còn phải giúp bệ hạ thống nhất thiên hạ nữa mà.”
“Đây là lời ngươi nói đấy nhé, một lời đã định.”
“Ừ, một lời đã định.”
______
Lúc Diệp Thư tỉnh lại thì nắng sớm đã yếu ớt ló rạng.
Y vừa mở mắt đã nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ.
Tấn Vọng vẫn còn đang ngủ ngon lành, lông mi đen nhánh tinh xảo rủ xuống, che đi đuôi mắt hẹp dài sắc bén. Chân mày hắn thoáng chau lại, tạo thành một vệt mờ mờ.
A Viễn ở trong mộng, chính là hắn.
Hoàng đế của Trường Lộc, họ Tấn, tên Vọng, tự là Lăng Viễn.
Mặc dù xuyên tới lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Thư mơ thấy những chuyện đã qua.
Thật ra trong trí nhớ y, những chuyện liên quan đến quá khứ của nguyên chủ đều vô cùng mơ hồ, phần lớn tin tức y biết đều đến từ sách hoặc thông qua vài mảnh ký ức vụn vặt.
Giống như giấc mơ ngày hôm nay….
Rõ ràng trước kia bạo quân từng là một bánh bao nhỏ mềm thích làm nũng.
Thế quái nào mà chỉ sau ba năm lại trở thành một hoàng đế giống như bây giờ, càng sống càng chó.
“Ngươi đang suy nghĩ gì thế?” Bên tai có người khẽ hỏi.
Diệp Thư không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: “Nghĩ xem tại sao ngươi lại —”
Một chữ “Chó” suýt nữa thốt ra, Diệp Thư vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Tấn Vọng, đột nhiên rùng mình sợ hãi, mồ hôi lạnh lập tức chảy ướt sũng cả người.
Diệp Thư gượng cười: “Chào buổi sáng bệ hạ.”
“Chào buổi sáng.” Âm thanh Tấn Vọng hơi khàn khàn, truyền tới lỗ tai Diệp Thư khiến toàn thân y tê dại, “Ái khanh mới nói cái gì thế? Nghĩ trẫm làm sao?”
“Thần đang suy nghĩ…” Tròng mắt của Diệp Thư vội đảo một vòng, trong cái khó ló cái khôn: “Thần chỉ đang tự hỏi tại sao bệ hạ lại có thể tài giỏi như vậy, làm thần kinh ngạc tưởng như đã gặp được thần tiên, phải rửa mắt mà nhìn lại!”
Tấn Vọng: “?”
Giọng điệu Diệp Thư hết sức thành thật: “Đêm qua bệ hạ thật mạnh mẽ đầy khí thế, đời này thần chưa từng được trải nghiệm qua lần nào giống như vậy, đúng là làm cho người ta… làm cho người ta…”
“Làm cho ngươi không cảm giác được gì?” Sắc mặt Tấn Vọng lạnh tanh: “Tối hôm qua trẫm không hề động vào ngươi, đừng có bịa.”
Diệp Thư: “…Hả?”
Y cúi đầu xuống, trông thấy quần áo hai người vẫn gọn gàng ngay ngắn, thân thể y cũng bình thường, dáng vẻ hoàn toàn không giống như đã trải qua chuyện đó.
Không phải bảo y thị tẩm à?
Lúc ở hồ tắm, mất công y còn tự chuẩn bị lâu như vậy!
Hay là cẩu hoàng đế này “lên không được”?
Nếu như để Tấn Vọng biết, ở trong lòng mình, y vừa ăn cướp vừa la làng thế này, đảm bảo y sẽ bị trừng phạt thô bạo một phen.
Tối hôm qua, vì hưng phấn quá độ mà Tấn Vọng vô tình phóng ra rất nhiều tin hương. Nhưng hắn lại quên mất người trước mắt chỉ cần một chén đã say, uống rượu vào là ngủ, thậm chí ngửi mùi thôi cũng choáng.
Ngủ thì ngủ đi, lại còn vừa cầm cái “đồ chơi” kia của hắn vừa ngủ, có kéo thế nào cũng lấy không ra.
Rõ ràng là hoàng đế của Trường Lộc, vậy mà để người ta nắm “cái gốc rễ con cháu” của mình đi ngủ, còn giữ chặt đến hơn nửa đêm, hại thứ đó lúc thì “lên tinh thần”, lúc lại “yên tĩnh”, suýt chút nữa khiến hắn từ nay về sau “không thể lên” được thật.
Tấn Vọng vừa nghĩ tới việc này thì lập tức bực bội, hừ lạnh một tiếng, xốc màn lụa lên đứng dậy.
Diệp Thư thò đầu ra: “À bệ hạ đã đáp ứng chuyện kia…”
“Đáp ứng?” Tần Vọng ngoái đầu nhìn lại, “Trẫm đã đáp ứng ngươi chuyện gì?”
“Mèo…”
Ngươi còn mặt mũi nhắc đến mèo.
Tấn Vọng tỏ ra lạnh lùng: “Không được.”
“Bệ hạ…”
“Không được, ngươi cũng đừng hòng mơ tới nữa.”
“Sao ngươi có thể như thế cơ chứ?” Diệp Thư ngồi quỳ ở trên giường, không vui nói, “Không phải hôm qua ngươi đã nói chỉ cần ta đáp ứng… ngươi sẽ đồng ý để ta về nhà sao? Quân vô hí ngôn, vậy mà ngươi lại không giữ lời?”
Rốt cuộc ai mới là người nói mà không giữ lời thế.
Rõ ràng là trẫm không có động vào ngươi.
Tấn Vọng mặc kệ y, Diệp Thư lập tức nhảy hai bước để xuống khỏi giường, chân trần giẫm lên mặt thảm mềm mại đuổi theo hắn làm nũng: “Bệ hạ, ngươi đồng ý với ta đi mà. Ta hứa là chỉ về nhìn một tí thôi, không làm gì khác đâu.”
“Xin ngươi đó… A Viễn.”
Động tác của Tần Vọng đột nhiên ngừng lại.
Diệp Thư bắt lấy cơ hội chạy ngay tới trước mặt hắn, giúp hắn mặc quần áo.
Tấn Vọng không nói lời nào mà quan sát y, sau khi Diệp Thư giúp hắn mặc quần áo xong cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai người cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, Tấn Vọng bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Diệp Thư, nở nụ cười: “Cách gọi này nhiều năm rồi trẫm chưa từng được nghe lại, xem ra ngươi thật sự rất muốn trở về.”
Nụ cười hắn tuy dịu dàng nhưng đầy nguy hiểm, da đầu Diệp Thư tê rần.
Chuyện gì vậy, không phải lúc trước nguyên chủ cũng hay gọi hắn giống vầy, tại sao bây giờ bạo quân lại…tức giận???
Chẳng lẽ cứ vui giận không rõ ràng như thế?
Tần Vọng vốn học võ, trên tay ẩn chứa lực, bóp Diệp Thư đến phát đau.
Diệp Thư bị đau, cau mày nói: “Bệ hạ…”
Tấn Vọng buông lỏng sức mạnh ở tay.
Hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve dấu đỏ lưu lại trên cằm Diệp Thư, giọng điệu dịu dàng: “Đừng sợ, trẫm có thể đồng ý với ngươi.”
“Nhưng mà… trẫm sẽ đi cùng ngươi.”
_____
Diệp phủ nằm tại khu vực giàu có và đông dân cư nhất ở kinh thành. Ba năm trước, Hoàng đế đã tự mình giám sát việc xây dựng nơi này, lấy tên Lâm An Cư, ý là trong náo nhiệt có yên tĩnh.
Khi đó Diệp thừa tướng vẫn còn nhận được sủng ái, Diệp phủ cũng trở thành nơi qua lại thường xuyên của danh gia vọng tộc. Từ khắp nơi, các thư sinh nghèo khổ ngày đêm đèn sách đều tranh nhau tới thăm hỏi xin giúp đỡ, chỉ mong được ở lại nơi này.
Khách đến đầy nhà, tiếng tăm vang xa.
Nhưng ngày hôm nay, trước cửa Diệp phủ đã dán thêm một tờ giấy niêm phong mới tinh, còn tấm biển viết hai chữ “Diệp phủ” lại bị chém thành hai nửa, cẩu thả mà vứt trước thềm đá, bên trên thấy đóng cả tầng bụi.
Người qua đường thậm chí không dám liếc nhìn lâu, e sợ bản thân phải chịu tội cùng.
Cho dù là ai đến xem, cũng không khỏi cảm thán một câu “thế sự vô thường”.
… Ngoại trừ Diệp Thư.
Nội tâm Diệp Thư không chút thay đổi, thậm chí còn muốn nhanh chóng quay về cung.
Tấn Vọng ôm chặt y vào lòng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Con mèo mà ái khanh nói đang ở đâu?”
“…” Diệp Thư lặng lẽ nhẹ nhàng dịch ra khỏi lòng hắn, nhưng không may lại bị Tấn Vọng mạnh mẽ kéo trở về, vì thế đành cúi đầu ngoan ngoãn nói, “Bình… bình thường nó đều ở chỗ này, chúng ta chờ một chút đi.”
“Ừ, cứ chờ thôi.”
Hai người đều đã đổi sang kiểu ăn mặc của thường dân, toàn thân Tấn Vọng mặc đồ đen, bên hông còn đeo thêm một cây quạt nan đen, trông rất ra dáng một công tử phong lưu*.
Mà Diệp Thư thì mặc một bộ quần áo màu xanh, trông qua càng lộ vẻ dịu dàng nho nhã.
Từ cửa sau Diệp phủ đi ra ngoài sẽ thấy một con hẻm nhỏ, vì không có người qua lại mà cỏ dại mọc um tùm.
Hai người đứng ở ngõ nhỏ chờ một lúc, rốt cuộc cũng nghe được tiếng mèo kêu lên nhỏ vụn.
“Meo ~”.
Diệp Thư theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một con mèo nhỏ lông vàng trắng đan xen ngồi trong bụi cỏ, lộ ra đôi mắt ướt sũng.
Y vừa chuẩn bị tiến tới, con mèo đã sợ hãi rúc về phía sau bụi cỏ.
Diệp Thư suy nghĩ một lát, nói: “Bệ hạ, do ngươi ở đây nên nó mới không dám ra. Ngươi có thể… có thể đi ra ngoài chờ ta một lát được không?”
Tấn Vọng không trả lời.
Hắn rũ mắt nhìn y chăm chú, một lúc lâu mới chầm chậm gật đầu: “Ừ, trẫm trở về xe ngựa đợi ngươi.”
Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, Diệp Thư lia mắt nhìn theo hướng Tấn Vọng rời đi, lẳng lặng thở dài.
Đúng lúc này, con mèo bỗng nhiên quay đầu chạy theo đường tắt vào sâu trong hẻm.
Diệp Thư vội vàng đuổi theo.
Cổng sau của Diệp phủ cách đó không xa, phía bên kia có một khoảng sân bị bỏ hoang. Diệp Thư đuổi theo con mèo vào trong sân, trông thấy nó ngồi xổm bên bụi cỏ trong góc tường, gào với y.
Diệp Thư vén bụi cỏ ra.
—— Bên trong là một ổ mèo con mới sinh.
Đám mèo con chỉ vừa mới mở mắt không lâu, lông tơ còn mềm mại thưa thớt, trông cực kì đáng yêu.
Diệp Thư yêu thích đến mức tim run lên, tính với tay sờ sờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ.
Cánh cửa phòng nhỏ bên cạnh y cót két mở.
Bên trong phả ra luồng gió lạnh lẽo ẩm ướt, Diệp Thư đưa mắt nhìn qua, lông mày khẽ nhíu lại.
Y thoáng chần chừ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đứng dậy đi vào bên trong.
Trong phòng mạng nhện dày đặc, bụi phủ khắp nơi, không khí tràn ngập mùi vị mục nát.
Diệp Thư vừa bước vào phòng liền cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới.
Ngay tức khắc, trên cổ truyền tới cảm giác mát lạnh.
Một thanh dao sắc bén đang chặn trước cổ họng y.
Lông mi Diệp Thư khẽ run lên nhưng thanh âm lại vững vàng không chút sợ hãi: “Quả nhiên là ngươi ở đây.”
“Cũng chẳng còn cách gì, ngoài kia có quá nhiều người muốn đuổi bắt ta, trừ nơi này ra thì không còn chỗ nào có thể trốn được cả.” Âm thanh kề sát bên tai y, mặt đất phía trước chiếu ra bóng dáng của nam nhân cao gầy.
Diệp Thư thả lỏng tay: “Không phải ta phản bội các ngươi.”
Người đàn ông phía sau nhẹ giọng cười cười: “Diệp thừa tướng đáng lẽ đã bị xử chết bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi à?”
Diệp Thư im lặng không nói, đến cả y cũng không ngờ mình còn có thể giữ được mạng để trở lại nơi này mà.
Có quỷ mới biết hằng ngày tên cẩu hoàng đế kia đang nghĩ gì trong đầu.
Diệp Thư nói: “Nếu thực sự là ta làm, ngày hôm nay tới đây sẽ là cấm vệ quân.”
“Nói rất có lý.”
Sức mạnh trói chặt Diệp Thư bỗng chốc buông lỏng, y quay đầu ra sau, thấy người đàn ông đang chầm chậm thu lại chủy thủ*.
(* Kiếm ngắn hoặc dao găm.)
Người đứng sau lưng y có vóc dáng cao lớn, đường nét khuôn mặt có những đặc trưng riêng biệt, đôi mắt trong bóng đêm sáng rực rỡ, có lẽ huyết thống pha lẫn chút máu dị vực.
Diệp Thư nhớ rõ người này.
Kế hoạch ám sát ban đầu của nguyên chủ chính là hợp tác với người này.
Tây Hạ quốc, Mục Cửu Khanh.
“Tấn Vọng ở ngay bên ngoài, nên chúng ta nói ngắn gọn thôi.” Diệp Thư nói, “Ta muốn rời khỏi Trường Lộc.”
Thật không ngờ kẻ này cũng không hỏi nhiều, cứ thẳng thắn gật đầu: “Được thôi, ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên ngươi phải mang đồ tới trao đổi.”
Diệp Thư hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Hoàng đế Trường Lộc đã giết nhiều thuộc hạ của ta như thế, hại bao năm kinh doanh của bọn ta bị thua lỗ”. Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thư, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Ta muốn mạng của hắn.”
——————————————————
(*Phong lưu, theo nghĩa đen, là “gió thổi và nước chảy”. Rất khó định nghĩa cho chính xác phong lưu có nghĩa là gì, nhưng phong lưu theo đời Tấn là phong cách sống của người có tài hoa và trí tuệ, với những đặc điểm lãng mạn, thiên về tình hơn lý, sống theo cảm hứng để thưởng ngoạn cuộc đời.)
Beta: Yuyu + Dii
_________________________________________
Diệp Thư nằm mơ.
Trong mơ, cơn mưa đêm kéo dài liên miên, y đang ôm lấy một thiếu niên còn gầy yếu hơn cả mình.
Mưa từ nóc nhà nhỏ xuống đọng lại thành vũng trên mặt đất, ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, mỗi một tiếng vang lên, thiếu niên trong ngực lại khẽ run rẩy.
“Thật nhát gan.”
Diệp Thư mỉm cười, chậm rãi xoa nắn ngón tay và gương mặt đã lạnh như băng của thiếu niên: “Sau này A Viễn phải trở thành hoàng đế, trên đời này làm gì có ho0àng đế nào lại sợ sấm sét chứ.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt sáng ngời: “…Hoàng đế thì không được sợ hãi điều gì sao?”
“Tất nhiên là không.” Diệp Thư nói, “Là hoàng đế một nước, ngươi phải trở nên cường đại mới có thể giúp cho quốc gia hùng mạnh, khiến muôn dân trong thiên hạ phục tùng mình. Bất kỳ sự hèn nhát, sợ hãi nào cũng sẽ trở thành điểm yếu trí mạng của ngươi.”
Thiếu niên ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Thư, phía chân trời bỗng vang lên tiếng sấm nổ ầm, cậu nhanh chóng rụt người lại.
“Vậy thì… chỉ sợ thêm lần này nữa thôi.” Thiếu niên túm lấy quần áo Diệp Thư, giọng nói mơ hồ phát ra: “Lần cuối cùng.”
Diệp Thư mỉm cười, ôm chặt lấy cậu.
Khung cảnh chợt biến đổi, mặt trời mọc xuyên qua những đám mây.
Diệp Thư đứng dựa vào lan can trên hành lang gấp khúc, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu đến khiến y mơ mơ màng màng.
“Một đống việc của đại lễ đăng cơ khiến ta bận tối tăm mặt mũi, nhưng ngươi thì giỏi rồi, ngồi ở đây trốn việc.”
Giọng nói lành lạnh của thanh niên truyền tới, Diệp Thư vội nheo mắt lại, nhìn thấy ở phía xa có một bóng người đi về phía mình.
Thanh niên có vóc dáng cao lớn rắn rỏi, gương mặt anh tuấn hơi chau lại nhưng vẫn rất dễ nhìn.
Diệp Thư nhếch miệng cười một tiếng: “Ai quan tâm lễ đăng cơ có vấn đề gì, nhưng riêng ngươi thì nên cẩn thận, kẻo đám lão già kia nghe thấy.”
Thanh niên không đáp lời, chầm chậm đi đến bên cạnh Diệp Thư.
“Lúc trước ta có hỏi ngươi muốn làm chức quan gì,” thanh niên đứng bên cạnh Diệp Thư, dáng người cao to che khuất phần lớn ánh nắng, “Ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Diệp Thư hỏi lại: “Thật sự là muốn làm gì cũng được sao?”
“ Quân vô hí ngôn.“
Diệp Thư im lặng suy nghĩ rất lâu.
Trong sự im lặng đó, không một ai biết y đang suy nghĩ điều gì, bẵng đi một lúc, y mới từ từ nói: “Vị trí tả tướng trong triều còn đang trống, bệ hạ có nguyện ý cho không?”
Trong mắt thanh niên lóe qua vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát hắn liền nở nụ cười: “Tất nhiên là được.”
Dưới bức tường cung điện đỏ thắm, hai thanh niên sóng vai đi cạnh nhau.
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ chọn một chức vị nào đó nhàn rỗi để mặc sức hưởng thụ.”
“Ai bảo ta mang số mệnh cực khổ làm chi.” Diệp Thư vươn tay choàng qua cổ thanh niên, trong mắt tràn đầy ý cười. “Ta còn phải giúp bệ hạ thống nhất thiên hạ nữa mà.”
“Đây là lời ngươi nói đấy nhé, một lời đã định.”
“Ừ, một lời đã định.”
______
Lúc Diệp Thư tỉnh lại thì nắng sớm đã yếu ớt ló rạng.
Y vừa mở mắt đã nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ.
Tấn Vọng vẫn còn đang ngủ ngon lành, lông mi đen nhánh tinh xảo rủ xuống, che đi đuôi mắt hẹp dài sắc bén. Chân mày hắn thoáng chau lại, tạo thành một vệt mờ mờ.
A Viễn ở trong mộng, chính là hắn.
Hoàng đế của Trường Lộc, họ Tấn, tên Vọng, tự là Lăng Viễn.
Mặc dù xuyên tới lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Thư mơ thấy những chuyện đã qua.
Thật ra trong trí nhớ y, những chuyện liên quan đến quá khứ của nguyên chủ đều vô cùng mơ hồ, phần lớn tin tức y biết đều đến từ sách hoặc thông qua vài mảnh ký ức vụn vặt.
Giống như giấc mơ ngày hôm nay….
Rõ ràng trước kia bạo quân từng là một bánh bao nhỏ mềm thích làm nũng.
Thế quái nào mà chỉ sau ba năm lại trở thành một hoàng đế giống như bây giờ, càng sống càng chó.
“Ngươi đang suy nghĩ gì thế?” Bên tai có người khẽ hỏi.
Diệp Thư không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: “Nghĩ xem tại sao ngươi lại —”
Một chữ “Chó” suýt nữa thốt ra, Diệp Thư vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Tấn Vọng, đột nhiên rùng mình sợ hãi, mồ hôi lạnh lập tức chảy ướt sũng cả người.
Diệp Thư gượng cười: “Chào buổi sáng bệ hạ.”
“Chào buổi sáng.” Âm thanh Tấn Vọng hơi khàn khàn, truyền tới lỗ tai Diệp Thư khiến toàn thân y tê dại, “Ái khanh mới nói cái gì thế? Nghĩ trẫm làm sao?”
“Thần đang suy nghĩ…” Tròng mắt của Diệp Thư vội đảo một vòng, trong cái khó ló cái khôn: “Thần chỉ đang tự hỏi tại sao bệ hạ lại có thể tài giỏi như vậy, làm thần kinh ngạc tưởng như đã gặp được thần tiên, phải rửa mắt mà nhìn lại!”
Tấn Vọng: “?”
Giọng điệu Diệp Thư hết sức thành thật: “Đêm qua bệ hạ thật mạnh mẽ đầy khí thế, đời này thần chưa từng được trải nghiệm qua lần nào giống như vậy, đúng là làm cho người ta… làm cho người ta…”
“Làm cho ngươi không cảm giác được gì?” Sắc mặt Tấn Vọng lạnh tanh: “Tối hôm qua trẫm không hề động vào ngươi, đừng có bịa.”
Diệp Thư: “…Hả?”
Y cúi đầu xuống, trông thấy quần áo hai người vẫn gọn gàng ngay ngắn, thân thể y cũng bình thường, dáng vẻ hoàn toàn không giống như đã trải qua chuyện đó.
Không phải bảo y thị tẩm à?
Lúc ở hồ tắm, mất công y còn tự chuẩn bị lâu như vậy!
Hay là cẩu hoàng đế này “lên không được”?
Nếu như để Tấn Vọng biết, ở trong lòng mình, y vừa ăn cướp vừa la làng thế này, đảm bảo y sẽ bị trừng phạt thô bạo một phen.
Tối hôm qua, vì hưng phấn quá độ mà Tấn Vọng vô tình phóng ra rất nhiều tin hương. Nhưng hắn lại quên mất người trước mắt chỉ cần một chén đã say, uống rượu vào là ngủ, thậm chí ngửi mùi thôi cũng choáng.
Ngủ thì ngủ đi, lại còn vừa cầm cái “đồ chơi” kia của hắn vừa ngủ, có kéo thế nào cũng lấy không ra.
Rõ ràng là hoàng đế của Trường Lộc, vậy mà để người ta nắm “cái gốc rễ con cháu” của mình đi ngủ, còn giữ chặt đến hơn nửa đêm, hại thứ đó lúc thì “lên tinh thần”, lúc lại “yên tĩnh”, suýt chút nữa khiến hắn từ nay về sau “không thể lên” được thật.
Tấn Vọng vừa nghĩ tới việc này thì lập tức bực bội, hừ lạnh một tiếng, xốc màn lụa lên đứng dậy.
Diệp Thư thò đầu ra: “À bệ hạ đã đáp ứng chuyện kia…”
“Đáp ứng?” Tần Vọng ngoái đầu nhìn lại, “Trẫm đã đáp ứng ngươi chuyện gì?”
“Mèo…”
Ngươi còn mặt mũi nhắc đến mèo.
Tấn Vọng tỏ ra lạnh lùng: “Không được.”
“Bệ hạ…”
“Không được, ngươi cũng đừng hòng mơ tới nữa.”
“Sao ngươi có thể như thế cơ chứ?” Diệp Thư ngồi quỳ ở trên giường, không vui nói, “Không phải hôm qua ngươi đã nói chỉ cần ta đáp ứng… ngươi sẽ đồng ý để ta về nhà sao? Quân vô hí ngôn, vậy mà ngươi lại không giữ lời?”
Rốt cuộc ai mới là người nói mà không giữ lời thế.
Rõ ràng là trẫm không có động vào ngươi.
Tấn Vọng mặc kệ y, Diệp Thư lập tức nhảy hai bước để xuống khỏi giường, chân trần giẫm lên mặt thảm mềm mại đuổi theo hắn làm nũng: “Bệ hạ, ngươi đồng ý với ta đi mà. Ta hứa là chỉ về nhìn một tí thôi, không làm gì khác đâu.”
“Xin ngươi đó… A Viễn.”
Động tác của Tần Vọng đột nhiên ngừng lại.
Diệp Thư bắt lấy cơ hội chạy ngay tới trước mặt hắn, giúp hắn mặc quần áo.
Tấn Vọng không nói lời nào mà quan sát y, sau khi Diệp Thư giúp hắn mặc quần áo xong cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai người cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, Tấn Vọng bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Diệp Thư, nở nụ cười: “Cách gọi này nhiều năm rồi trẫm chưa từng được nghe lại, xem ra ngươi thật sự rất muốn trở về.”
Nụ cười hắn tuy dịu dàng nhưng đầy nguy hiểm, da đầu Diệp Thư tê rần.
Chuyện gì vậy, không phải lúc trước nguyên chủ cũng hay gọi hắn giống vầy, tại sao bây giờ bạo quân lại…tức giận???
Chẳng lẽ cứ vui giận không rõ ràng như thế?
Tần Vọng vốn học võ, trên tay ẩn chứa lực, bóp Diệp Thư đến phát đau.
Diệp Thư bị đau, cau mày nói: “Bệ hạ…”
Tấn Vọng buông lỏng sức mạnh ở tay.
Hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve dấu đỏ lưu lại trên cằm Diệp Thư, giọng điệu dịu dàng: “Đừng sợ, trẫm có thể đồng ý với ngươi.”
“Nhưng mà… trẫm sẽ đi cùng ngươi.”
_____
Diệp phủ nằm tại khu vực giàu có và đông dân cư nhất ở kinh thành. Ba năm trước, Hoàng đế đã tự mình giám sát việc xây dựng nơi này, lấy tên Lâm An Cư, ý là trong náo nhiệt có yên tĩnh.
Khi đó Diệp thừa tướng vẫn còn nhận được sủng ái, Diệp phủ cũng trở thành nơi qua lại thường xuyên của danh gia vọng tộc. Từ khắp nơi, các thư sinh nghèo khổ ngày đêm đèn sách đều tranh nhau tới thăm hỏi xin giúp đỡ, chỉ mong được ở lại nơi này.
Khách đến đầy nhà, tiếng tăm vang xa.
Nhưng ngày hôm nay, trước cửa Diệp phủ đã dán thêm một tờ giấy niêm phong mới tinh, còn tấm biển viết hai chữ “Diệp phủ” lại bị chém thành hai nửa, cẩu thả mà vứt trước thềm đá, bên trên thấy đóng cả tầng bụi.
Người qua đường thậm chí không dám liếc nhìn lâu, e sợ bản thân phải chịu tội cùng.
Cho dù là ai đến xem, cũng không khỏi cảm thán một câu “thế sự vô thường”.
… Ngoại trừ Diệp Thư.
Nội tâm Diệp Thư không chút thay đổi, thậm chí còn muốn nhanh chóng quay về cung.
Tấn Vọng ôm chặt y vào lòng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Con mèo mà ái khanh nói đang ở đâu?”
“…” Diệp Thư lặng lẽ nhẹ nhàng dịch ra khỏi lòng hắn, nhưng không may lại bị Tấn Vọng mạnh mẽ kéo trở về, vì thế đành cúi đầu ngoan ngoãn nói, “Bình… bình thường nó đều ở chỗ này, chúng ta chờ một chút đi.”
“Ừ, cứ chờ thôi.”
Hai người đều đã đổi sang kiểu ăn mặc của thường dân, toàn thân Tấn Vọng mặc đồ đen, bên hông còn đeo thêm một cây quạt nan đen, trông rất ra dáng một công tử phong lưu*.
Mà Diệp Thư thì mặc một bộ quần áo màu xanh, trông qua càng lộ vẻ dịu dàng nho nhã.
Từ cửa sau Diệp phủ đi ra ngoài sẽ thấy một con hẻm nhỏ, vì không có người qua lại mà cỏ dại mọc um tùm.
Hai người đứng ở ngõ nhỏ chờ một lúc, rốt cuộc cũng nghe được tiếng mèo kêu lên nhỏ vụn.
“Meo ~”.
Diệp Thư theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một con mèo nhỏ lông vàng trắng đan xen ngồi trong bụi cỏ, lộ ra đôi mắt ướt sũng.
Y vừa chuẩn bị tiến tới, con mèo đã sợ hãi rúc về phía sau bụi cỏ.
Diệp Thư suy nghĩ một lát, nói: “Bệ hạ, do ngươi ở đây nên nó mới không dám ra. Ngươi có thể… có thể đi ra ngoài chờ ta một lát được không?”
Tấn Vọng không trả lời.
Hắn rũ mắt nhìn y chăm chú, một lúc lâu mới chầm chậm gật đầu: “Ừ, trẫm trở về xe ngựa đợi ngươi.”
Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, Diệp Thư lia mắt nhìn theo hướng Tấn Vọng rời đi, lẳng lặng thở dài.
Đúng lúc này, con mèo bỗng nhiên quay đầu chạy theo đường tắt vào sâu trong hẻm.
Diệp Thư vội vàng đuổi theo.
Cổng sau của Diệp phủ cách đó không xa, phía bên kia có một khoảng sân bị bỏ hoang. Diệp Thư đuổi theo con mèo vào trong sân, trông thấy nó ngồi xổm bên bụi cỏ trong góc tường, gào với y.
Diệp Thư vén bụi cỏ ra.
—— Bên trong là một ổ mèo con mới sinh.
Đám mèo con chỉ vừa mới mở mắt không lâu, lông tơ còn mềm mại thưa thớt, trông cực kì đáng yêu.
Diệp Thư yêu thích đến mức tim run lên, tính với tay sờ sờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ.
Cánh cửa phòng nhỏ bên cạnh y cót két mở.
Bên trong phả ra luồng gió lạnh lẽo ẩm ướt, Diệp Thư đưa mắt nhìn qua, lông mày khẽ nhíu lại.
Y thoáng chần chừ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đứng dậy đi vào bên trong.
Trong phòng mạng nhện dày đặc, bụi phủ khắp nơi, không khí tràn ngập mùi vị mục nát.
Diệp Thư vừa bước vào phòng liền cảm nhận được một trận gió lạnh thổi tới.
Ngay tức khắc, trên cổ truyền tới cảm giác mát lạnh.
Một thanh dao sắc bén đang chặn trước cổ họng y.
Lông mi Diệp Thư khẽ run lên nhưng thanh âm lại vững vàng không chút sợ hãi: “Quả nhiên là ngươi ở đây.”
“Cũng chẳng còn cách gì, ngoài kia có quá nhiều người muốn đuổi bắt ta, trừ nơi này ra thì không còn chỗ nào có thể trốn được cả.” Âm thanh kề sát bên tai y, mặt đất phía trước chiếu ra bóng dáng của nam nhân cao gầy.
Diệp Thư thả lỏng tay: “Không phải ta phản bội các ngươi.”
Người đàn ông phía sau nhẹ giọng cười cười: “Diệp thừa tướng đáng lẽ đã bị xử chết bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi à?”
Diệp Thư im lặng không nói, đến cả y cũng không ngờ mình còn có thể giữ được mạng để trở lại nơi này mà.
Có quỷ mới biết hằng ngày tên cẩu hoàng đế kia đang nghĩ gì trong đầu.
Diệp Thư nói: “Nếu thực sự là ta làm, ngày hôm nay tới đây sẽ là cấm vệ quân.”
“Nói rất có lý.”
Sức mạnh trói chặt Diệp Thư bỗng chốc buông lỏng, y quay đầu ra sau, thấy người đàn ông đang chầm chậm thu lại chủy thủ*.
(* Kiếm ngắn hoặc dao găm.)
Người đứng sau lưng y có vóc dáng cao lớn, đường nét khuôn mặt có những đặc trưng riêng biệt, đôi mắt trong bóng đêm sáng rực rỡ, có lẽ huyết thống pha lẫn chút máu dị vực.
Diệp Thư nhớ rõ người này.
Kế hoạch ám sát ban đầu của nguyên chủ chính là hợp tác với người này.
Tây Hạ quốc, Mục Cửu Khanh.
“Tấn Vọng ở ngay bên ngoài, nên chúng ta nói ngắn gọn thôi.” Diệp Thư nói, “Ta muốn rời khỏi Trường Lộc.”
Thật không ngờ kẻ này cũng không hỏi nhiều, cứ thẳng thắn gật đầu: “Được thôi, ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên ngươi phải mang đồ tới trao đổi.”
Diệp Thư hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Hoàng đế Trường Lộc đã giết nhiều thuộc hạ của ta như thế, hại bao năm kinh doanh của bọn ta bị thua lỗ”. Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thư, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Ta muốn mạng của hắn.”
——————————————————
(*Phong lưu, theo nghĩa đen, là “gió thổi và nước chảy”. Rất khó định nghĩa cho chính xác phong lưu có nghĩa là gì, nhưng phong lưu theo đời Tấn là phong cách sống của người có tài hoa và trí tuệ, với những đặc điểm lãng mạn, thiên về tình hơn lý, sống theo cảm hứng để thưởng ngoạn cuộc đời.)