Chương : 17
Edit: Rykyu
Beta: Dii
————————————
Hoàng đế bệ hạ đưa hoàng phi tương lai về cung, vào ngày hôm sau thì tin tức này đã truyền khắp hoàng thành.
Cũng không ai biết vị hoàng phi kia là người như thế nào.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế vẫn chưa bố trí tẩm cung, nên giữ Hoàng phi lại trong Dưỡng Tâm điện. Nội thị ở Dưỡng Tâm điện ai cũng kín miệng, về dáng vẻ và thân phận hoàng phi thì giữ kín như bưng, không tiết lộ dù chỉ một chút.
Đến nỗi, khi hoàng phi xuất hành thì ngồi trên long liễn được ngự ban, nội thị hai bên đều lui xuống*, người bên ngoài không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ hoàng phi.
(*Raw là 清退左右, cũng chả biết lùi sang hai bên hay lui xuống hết nữa, ai hiểu đúng cụm này thì giúp bọn mình nhé.)
Mấy ngày sau đó, trừ chuyện hoàng phi là nam tử thường dân ra thì mấy cái khác mọi người chẳng biết gì cả.
Nhưng chỉ với tin tức này cũng đủ khiến triều đình và dân chúng chấn động.
Lúc trước, văn võ bá quan cả triều khờ dại cho rằng, cuối cùng thì bệ hạ nhà mình cũng thông suốt, quyết định nạp phi, sinh con nối dõi cho hoàng tộc.
Ai mà biết hoàng phi lại là đàn ông cơ chứ!
Tuy Trường Lộc có tiền lệ nạp nam tử làm phi, nhưng vị tiên hoàng ấy đã có thê thiếp con cái trước đó rồi mới nạp thêm nam phi.
Nhìn những hành động sủng ái của bệ hạ dành cho hoàng phi, rõ ràng là tình cảm đã bén rễ đậm sâu. Như vậy, chỉ sợ sau này hậu cung sẽ không có thêm nữ tử nào nữa.
Triều đình và dân chúng hoàn toàn không thể ngồi yên, từng tấu chương khuyên can Tấn Vọng nối tiếp nhau đưa lên, gần như đã chất thành núi trên bàn.
Tấn Vọng nện tấu chương xuống trước mặt đại thần, giận quá hóa cười: “Hôn sự của trẫm cũng tới lượt các người khoa tay múa chân?”
Trong ngự thư phòng, mọi người đều quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận.”
Tấn Vọng cười khẩy.
Mấy tên này vốn không để ý hoàng phi của hắn là nam hay nữ, bọn họ chỉ quan tâm chuyện có lưu lại con nối dòng hay không.
Trên đời này cũng có nam tử sinh con được, nhưng mà trong vạn người mới có một khôn quân, còn ít hơn càn quân rất nhiều.
Mọi người đều giữ định kiến đó trong đầu, nên không ai cho rằng vị hoàng phi này trùng hợp lại là một khôn quân.
Tấn Vọng nghĩ đến đây, đáy lòng khẽ động.
Đâu phải khôn quân nào cũng thụ thai được. Hắn không thèm để ý mấy chuyện này nên chưa lệnh cho thái y xem xét thể chất Diệp Thư.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là nên truyền thái y đến kiểm tra một lần.
Cho dù kết quả khám ra là không mang thai được, Tấn Vọng cũng không lo việc con nối dòng. Nếu không có con thật, vậy lấy một đứa nhỏ bên chi thứ cho làm con thừa tự cũng không phải việc khó.
Trong điện, đám lão thần vẫn còn cằn nhằn lải nhải, không biết đang nói cái gì.
Tấn Vọng nghe đến phiền, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu các khanh đã nguyện ý quỳ thì cứ quỳ tiếp đi, bãi giá.”
Sau đó dẫn người rời khỏi ngự thư phòng.
Đã bốn năm ngày rồi mà hắn và hoàng phi vẫn chưa được yên ổn ở cùng nhau.
Lúc còn ở hành cung, công việc cần xử lí tồn lại, mấy ngày nay Tấn Vọng phải xử lý các chuyện lớn, đã ngủ ở ngự thư phòng nhiều ngày rồi. Cho dù có gặp Diệp Thư đi nữa thì cũng chỉ gặp vội vàng, nói chuyện với nhau chẳng được mấy câu.
Trước kia ở ngoài cung, hai người đã quen dính với nhau, bỗng nhiên chia cách, không khỏi có chút….. Nhớ nhung.
Đương nhiên, phần nhớ này cũng chỉ giới hạn ở phía Tấn Vọng.
Không cần phải lo lắng đề phòng trước mặt bạo quân mỗi ngày, Diệp Thư vui vẻ nhàn hạ, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, buông thả tới quên cả trời đất.
Ở Ngự Hoa viên, trên hồ Tẩm Viên, một chiếc thuyền lá nhỏ đang trôi.
Diệp Thư nằm trên thuyền, sưởi nắng tới nỗi buồn ngủ luôn, mơ màng mà ngáp một cái.
Trường Viên ở đầu bên kia chiếc thuyền, nhẹ nhàng quạt mái chèo: “Nếu công tử mệt mỏi, thuộc hạ đưa ngài quay về tẩm cung nhé?”
“Không cần.” Diệp Thư xoa xoa mí mắt, thở dài nói, “Chỉ là trong cung nhàm chán quá, cả ngày chơi đến chơi đi cũng chỉ có mấy thứ này, không thú vị gì cả.”
Trường Viên hạ mắt không đáp.
Diệp Thư quét mắt nhìn cung nữ bên bờ hồ, hạ giọng nói: “Chúng ta đã vòng vòng trong cung vài lần, ngươi có tìm được kẽ hở của canh phòng trong cung không?”
Trường Viên chần chờ một lát, nói thật: “Không có.”
“Trong cung phòng thủ nghiêm ngặt, có cả ám vệ mai phục xung quanh, muốn tẩu thoát khỏi đây rất khó.”
Diệp Thư chán nản “chậc” một tiếng, nháy mắt đã không còn hứng thú dạo hồ: “Quay lại đi.”
Trường Viên chèo thuyền trở lại bờ, Diệp Thư đứng dậy lên bờ.
Cơn chóng mặt đột ngột ập tới mà không hề báo trước, cơ thể Diệp Thư lung lay một cái, Trường Viên vội vàng đỡ lấy.
Một làn hương mơ thoang thoảng bị khứu giác sắc bén của người tập võ bắt lấy.
Hô hấp của Trường Viên rối loạn.
Diệp Thư vẫn còn hồn nhiên chưa phát hiện ra chuyện gì, y kéo cánh tay Trường Viên, mắt hơi nhíu lại: “Chóng mặt quá……”
Lúc này Trường Viên mới hồi phục tinh thần:
“…………Công tử không sao chứ?”
Hắn nhìn sắc mặt Diệp Thư, quan tâm nói: “Mấy ngày qua tinh thần công tử không được tốt, có cần thủ hạ đi mời thái y đến xem không?”
“Suỵt!” Diệp Thư quét mắt nhìn cung nữ cách đó không xa, hạ giọng, “Không được nói lung tung, chốc nữa lại rơi vào tai bệ hạ thì sao?”
Trường Viên hơi hoang mang: “Chuyện này………Không thể để bệ hạ biết sao?”
“Đương nhiên là không——–“
“Không để cho trẫm biết cái gì?” Giọng nói của nam tử trầm thấp truyền tới, lạnh như băng, Diệp Thư run lên theo phản xạ*.
(*Gốc là phản xạ có điều kiện, thêm hẳn không hay nên mình tạm lược.)
Tấn Vọng dẫn theo tùy tùng đi tới, ánh mắt rơi xuống bên hông Diệp Thư cũng tối sầm lại.
Tay Trường Viên vẫn còn khoát trên đó.
Hiện giờ Tấn Vọng rất phiền, vốn định tìm hoàng phi bé nhỏ để thả lỏng tâm tình, ai ngờ đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng như vậy, kiềm chế cơn tức giận đang dần bốc lên trong lòng.
Giọng Tấn Vọng lạnh xuống trong nháy mắt: “Các ngươi đang làm gì?”
Chúng nội thị sợ tới mức quỳ xuống một loạt, lúc này Diệp Thư mới chú ý tới sắc mặt Tấn Vọng không tốt, vội vàng đẩy người bên cạnh ra.
“Bệ, bệ hạ…”
Tấn Vọng đi đến trước mặt y, tầm mắt đảo qua lại trên người y, thanh âm vững vàng không rung động: “Không phải trẫm đã tìm người dạy ngươi quy củ trong cung sao, nhìn thấy trẫm sao không hành lễ, càng học càng tệ?”
Diệp Thư: “Ta…”
Bình thường y gặp Tấn Vọng cũng không cần hành lễ, tên cẩu hoàng đế này rõ ràng là rảnh quá nên mới gây sự.
Hôm nay tên này uống lộn thuốc có đúng không?
Tấn Vọng không đợi y giải thích, ngoái đầu nhìn lướt về phía cung nữ: “Là người nào dạy?”
Trong đám người, một cung nữ run lẩy bẩy mở miệng: “Hồi, hồi bẩm bệ hạ, là nô tì dạy ạ…..”
Giọng Tấn Vọng nhàn nhạt: “Kéo xuống, phạt 30 gậy.”
Nội thị tiến lên kéo người đi ngay, cung nữ khóc lóc cầu xin tha thứ: “Bệ hạ thứ tội!”
“Tấn Vọng!” Diệp Thư tiến lên chặn đường nội thị lại, tức giận nói: “Ngươi không vui thì nhắm vào ta là được rồi, vô duyên vô cớ làm liên lụy tới một nữ tử làm gì?”
Bị y gọi cả tên lẫn họ, trong mắt Tấn Vọng cũng không có ý giận, ngược lại còn lóe lên ý cười, ánh mắt tuấn mỹ gần như mê hoặc: “Ngươi nói trẫm xử lí như thế là liên lụy người khác?”
“Trẫm bảo cô ta dạy ngươi lễ phép quy củ, ngươi học không được là cô ta thất trách.”
“Trẫm không đánh chết đã là ngoại lệ khai ân rồi, nói gì đến liên lụy?”
Cung nữ kia đã khóc không thành tiếng, Diệp Thư không hề muốn nhìn nữ nhân rơi lệ, thẳng thừng: “Ta chịu phạt thay cô ấy, ngươi cứ đánh ta là được rồi.”
Mắt Tấn Vọng khẽ nhúc nhích.
Diệp Thư bị hắn chọc tức đến không thể nói lý: “Ngươi đánh đi, vừa lúc gộp hai mươi gậy còn nợ kia vào đánh luôn cả thể. Sống thì là ta mạng lớn, không sống được thì ta cũng không oán trách một câu nào, đừng liên lụy tới người khác!”
“Ngươi……” Môi Tấn Vọng giật giật, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói, “Thả người ra.”
Nội thị thả cung nữ kia ra.
Tấn Vọng đưa tay kéo Diệp Thư rồi ôm vào lòng: “Ngươi trở về cùng trẫm.”
Long liễn đứng cách đó không xa, Tấn Vọng ôm Diệp Thư lên long liễn.
Vừa rồi Diệp Thư giả làm anh hùng, bây giờ mới thấy sợ, căng thẳng đến nỗi lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
Tấn Vọng kéo tay y nắm trong lòng bàn tay: “Tay lạnh như vậy, thấy không khỏe sao?”
Diệp Thư mở miệng, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: “Không, không có.”
Tấn Vọng: “Vậy mới vừa rồi sao ngươi không cho Trường Viên mời thái y, còn không muốn cho trẫm biết?”
“Ngươi nghe được hết à?” Hai người nhìn nhau một lúc lâu, giọng Diệp Thư nhẹ đi, “Ta thật sự không bị bệnh, không cần gặp thái y.”
Tấn Vọng vạch trần: “Thật ra là ngươi sợ uống thuốc.”
Diệp Thư cúi đầu không đáp.
Long liễn đi một chốc đã dừng lại, Diệp Thư nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Không phải đến Thận Hình ti sao?”
Ở đây rõ ràng là tẩm điện của hoàng đế.
Tấn Vọng dắt Diệp Thư vào điện, cho mọi người lui hết.
Diệp Thư nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không đánh ta à?”
Dáng vẻ sợ hãi thuận theo hiện giờ của y rất đáng yêu, Tấn Vọng nhéo lên khuôn mặt y, cười rộ lên: “Chịu phạt, không nhất định phải ở Thận Hình Ti.”
“Lên tháp nằm sấp cho tốt, trẫm tự tay đánh.”
———————-
Một lát sau, Diệp Thư chỉ còn mặc một lớp áo trong mỏng manh, nằm sấp trên giường, ôm chăn cuộn thành một cục, lưng khẽ run rẩy.
Tấn Vọng ngồi ở bên giường, trong tay cầm roi trúc mảnh nhỏ, lướt nhẹ trên lưng Diệp Thư: “Lạnh ư?”
Diệp Thư run mạnh hơn: “Không, không lạnh……”
Giường của hoàng đế lót vài tầng thảm nhung, mềm mại thoải mái, trong phòng lại đốt địa long* trước, ôn hòa, độ ấm vừa phải.
(*Địa long: Hệ thống sưởi dưới mặt đất.)
Tất nhiên là Diệp Thư không lạnh, y chỉ sợ thôi.
Trên giường, thanh niên có dáng người gầy yếu mỏng manh, cuộn tròn lại như vậy càng lộ ra vẻ nhỏ bé, cổ tay mảnh khảnh duỗi ra khỏi tay áo, nắm chặt chăn đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Tầm mắt Tấn Vọng dừng ở cổ tay trắng như ngó sen một lát, lại dời mắt: “Biết chính mình sai ở đâu không?”
“………..”
Thật không dám giấu giếm, chính Diệp Thư cũng muốn biết.
Cho nên rốt cuộc y đã sai ở đâu???
Diệp Thư suy tư một lát, nơm nớp lo sợ nói: “Thần không nên……….Không nên gặp bệ hạ mà không quỳ lạy, lại dám tranh luận, gọi thẳng tên tục của bệ hạ.”
Tấn Vọng chỉ lẳng lặng nhìn y, không trả lời.
Diệp Thư nhìn thẳng hắn một lát, nhỏ giọng nói tiếp: “……..Cũng không nên nói bậy sau lưng bệ hạ, mắng bệ hạ là chó, nói bệ hạ còn không bằng A Vượng ta nuôi trước kia.”
Tấn Vọng vẫn không nói lời nào, Diệp Thư sốt ruột: “Thật không có mà, lâu lắm rồi ta không tái phạm việc khác!”
“…………”
Diệp Thư nhụt chí mà nằm lại trên gối: “Ngươi đánh ta đi.”
Trong điện yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng nghe được, Diệp Thư cảm nhận được người ngồi bên cạnh đứng lên. Y khẽ nhìn lướt qua, thấy vị đế vương trẻ tuổi đang cầm roi trúc, nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn bàn tay mình, không biết đang nghĩ gì.
Roi trúc đánh vào lòng bàn tay vang lên âm thanh như gõ vào ngực Diệp Thư vậy.
Từng cái từng cái một.
Diệp Thư thu hồi ánh mắt.
Lát sau, Tấn Vọng bỗng nói: “Lúc trước ngươi thiếu hai mươi gậy, hơn nữa hôm nay thêm ba mươi gậy, cộng lại là năm mươi gậy.”
“Trẫm sẽ không nương tay đâu.”
Roi trúc vung vào không khí vang lên tiếng vun vút, Diệp Thư run lên, ôm chăn lăn sang một bên: “Ta sai rồi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ngươi đừng đánh ta!!!”
Y liều mạng la liên tục, lúc mở mắt ra mới phát hiện,Tấn Vọng đã buông roi trúc xuống bên người, cũng không có ý muốn đánh y.
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, bỗng nhiên nở nụ cười: “Dáng vẻ này của ngươi thật đáng yêu.”
Diệp Thư cảnh giác nhìn thẳng hắn.
Tấn Vọng bỏ roi qua một bên, ngồi xuống giường lần nữa, nói như thở dài: “Diệp Thư, phải dọa ngươi thế này thì ngươi mới dám dùng bộ mặt thật đối diện với trẫm đúng không?”
Diệp Thư ngẩn ra.
Tấn Vọng khẽ nghiêng người, nâng mặt y lên, con ngươi tối lại: “Ngươi mới vừa nói, chỉ cần không đánh ngươi, bắt ngươi làm cái gì cũng được?”
“…………….Trẫm muốn ngươi nói lời thật lòng, ngươi đồng ý chứ?”
Diệp Thư nghiêng đầu qua, giọng nói yếu ớt: “Thần không rõ bệ hạ đang nói cái gì.”
Tấn Vọng buông y ra, cười chế giễu: “Có đôi khi, trẫm thà tình nguyện để ngươi mắng vài câu, chứ không muốn ngươi diễn thành dáng vẻ kia trước mặt trẫm.”
“Con người thật của ngươi, sẽ không coi quá khứ giữa ta và ngươi là con bài mặc cả*, đi dò xét, đi lợi dụng.”
(*Gốc: 作为筹码, dùng để cò kèo mặc cả)
“Con người thật của ngươi, lúc trẫm chạm phá vỡ giới hạn của ngươi, ngươi sẽ không miễn cưỡng nhân nhượng, tỏ ra ôn hòa và yếu thế.”
“Diệp Thư, trẫm và ngươi quen biết nhiều năm, trẫm đã rõ ngươi là dạng người gì từ lâu rồi.”
“Ngươi không phải thế này.”
Trong điện yên tĩnh một chốc, Diệp Thư chầm chậm ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Lời này của bệ hạ……. Là có ý gìì?”
Tấn Vọng đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn y chăm chú, nói từng chữ: “Trẫm chỉ muốn biết, ngươi đã gặp phải chuyện gì, rốt cuộc trong ba năm qua đã xảy ra biến cố gì, vì sao ngươi lại biến thành bộ dạng như thế.”
Cho tới lúc này rồi, giọng điệu hắn vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng* như trước.
(*Cao cao tại thượng: ngồi trên cao, chỉ tay năm ngón, xa rời quần chúng.)
Không phải thái độ giữa bạn bè hay người yêu nên có, nó chính xác là dáng vẻ ra lệnh, kẻ khác chỉ có thể phục tùng khi đối mặt với hắn.
Đôi mắt Diệp Thư nhắm lại, tựa như đang suy tư.
Tấn Vọng cũng không vội vã thúc giục, hai người giằng co trong chốc lát, Diệp Thư bỗng nhiên nói: “Ta hiểu rõ.”
“Ý của bệ hạ là, trên đời này có chuyện thay hình đổi dạng, phép thuật di chuyển hồn phách?
“Không phải ngươi cảm thấy, ba năm nay ta bị ai khác điều khiển, hay đúng hơn là….. biến thành một người khác?”
Ngón tay Tấn Vọng giấu trong tay áo thoáng run rẩy.
“Không có chuyện như vậy đâu, Tấn Vọng, đừng mơ mộng nữa.” Diệp Thư ngẩng đầu, nhìn về phía Tấn Vọng, “Người mười năm trước là ta, ba năm trước cũng là ta, ta không hề thay đổi, cũng không biến hóa gì.”
Diệp Thư ngồi quỳ ở trên giường, cũng không còn dáng vẻ mềm yếu nhát gan vừa rồi.”
Y nói giọng thản nhiên: “Thực ra chỉ là ngươi tự lừa mình dối người thôi. Ngươi không chịu tin rằng ta phản bội ngươi. Ngươi dùng mọi cách thăm dò ta, thấy được điểm đáng ngờ ngày càng nhiều, nhưng ngươi lại không thuyết phục được bản thân.”
“Lúc nào ngươi cũng tự nói với bản thân rằng, ‘chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó rồi, người phản bội mình không thể là hắn được’.”
“Cho nên ngươi chán ghét ta nhắc tới quá khứ, ngươi cảm thấy ta chỉ lợi dụng chuyện này, thay cho một người không tồn tại nào đó thoát tội.”
“Trên thực tế chỉ là ta muốn thoát tội, đó là vì bản thân ta.”
Diệp Thư nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi lại: “Ta mưu nghịch tạo phản, tội không thể tha, sau này sự tình bị bại lộ, ta tự nghĩ biện pháp thoát tội giúp bản thân, không được sao?”
Mắt Tấn Vọng có chút tơ máu: “Ngươi không sợ trẫm giết ngươi…………….”
“Chẳng lẽ ta không nói như vậy, ngươi sẽ không giết ta sao?” Diệp Thư nói, “Một tháng này, mạng của ta lúc nào cũng treo trong tay ngươi, hơi vô ý sẽ để ngươi nắm lấy nhược điểm, trêu đùa bằng mọi cách.”
“Ngươi coi ta là cái gì, một món đồ chơi sao?”
“Tấn Vọng, ngươi khiến ta phải ngụy trang trước mặt ngươi, nếu không ngụy trang với ngươi, ta có thể sống đến bây giờ sao?”
“Vậy còn ngươi, ngươi từng nói câu nào thật lòng với ta chưa?”
Lời y nói làm mặt Tấn Vọng trắng bệch, hắn nhắm mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Cút đi.”
Diệp Thư không nhúc nhích.
Tấn Vọng: “Đừng để trẫm nói lần thứ hai, cút!”
Diệp Thư xuống giường, khoác thêm áo choàng, không nhanh không chậm thi lễ với hắn, cút đi.
Y cút đi không xa, chỉ đứng ở ngoài thềm điện.
Cửa điện trước mặt Diệp Thư chậm rãi khép lại, y lặng lẽ thở ra.
Tuồng vui hôm nay, y diễn đến nỗi suýt làm bản thân gặp nguy hiểm.
Tấn Vọng đã nhận ra y và nguyên chủ có sự khác biệt, để Tấn Vọng tiếp tục đoán, nghi ngờ, tìm kiếm bằng chứng, không bằng chặt đứt ý nghĩ này trong đầu hắn.
Những hành động gần đây của Tấn Vọng, nói cho cùng cũng là do hắn không tin chuyện nguyên chủ phản bội mình.
Hôm nay Diệp Thư không chỉ xé bỏ lớp ngụy trang lúc trước, mà còn xé bỏ luôn niềm hy vọng cuối cùng trong lòng Tấn Vọng.
Buồn cười là, dù y nói ra hết chân tướng ra đi nữa, Tấn Vọng cũng không nỡ giết y.
Chỉ là phạt y đứng bên ngoài, trừng phạt này có thể nói là bé đến không đáng kể.
Nếu là một tháng trước, lòng Diệp Thư sẽ có chút áy náy.
Dập tắt hy vọng của một người là một chuyện rất tàn ác.
Nhưng ai kêu tên cẩu hoàng đế kia gây sức ép cho mình như vậy.
Đáng đời hắn.
Trước cửa, một trận gió lạnh thổi qua, Diệp Thư nhanh chóng siết chặt áo choàng, yên lặng nói thầm.
Đảo mắt sắc trời đã tối, trong điện không đốt đèn.
Tấn Vọng ngồi một mình trong điện, ngũ quan tuấn mỹ giấu trong bóng đêm, đôi mắt thâm trầm nhuốm màu hung ác nham hiểm.
Có người gõ cửa, giọng Cao Tiến truyền đến: “Bệ hạ, cần nô tài tiến vào đốt đèn không ạ?”
Tấn Vọng không đáp.
Giọng nói ngoài cửa dừng một chút, lại nói: “Công tử đã đứng bên ngoài hai canh giờ rồi, buổi tối gió lớn, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không chịu nổi.”
Tấn Vọng khẽ quát: “Cút.”
Cơ thể chịu không nổi còn không chịu tiến vào nhận lỗi, y không nhận sai thì cứ đứng đấy đi, đứng đến chết trẫm cũng không quản.
Rõ ràng là y âm mưu ám sát trẫm, trẫm thử y thì làm sao, trẫm không giết y đã là phước đức ba đời của tổ tiên y rồi.
Dù sao trẫm cũng sẽ tuyệt đối không nhận sai trước.
Ngoài cửa im lặng một lúc, bỗng nhiên vang lên một mớ âm thanh ồn ào.
Sau đó, giọng Cao Tiến lại vang lên: “Bệ hạ, công tử ngất xỉu!”
Tấn Vọng đứng phắt dậy.
Hắn mở cửa điện ra, đã thấy vài tên nội thị ba chân bốn cẳng đỡ lấy Diệp Thư.
Sắc mặt của thanh niên mặc bạch y tái nhợt, đầu nghiêng sang một bên, đã bất tỉnh.
Cao Tiến quỳ xuống đất: “Bệ hạ, cho dù ngài và công tử giận nhau cũng không thể liên quan đến sống chết thế này được, bây giờ nên làm thế nào——-“
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy bệ hạ nhà mình đi nhanh đến phía trước, đoạt lấy người từ trong tay nội thị, bế lên.
Tấn Vọng ôm Diệp Thư trở lại tẩm điện, khi vào điện còn quét mắt, thấy Cao Tiến vẫn còn sững sờ quỳ gối tại chỗ, bình tĩnh nói: “Còn thất thần làm gì, truyền thái y.”
“Dạ!”
———————–
Hết chương 17.
Vở kịch nhỏ by Yu + Dii:
Tấn thiếu nghị lực: Tui bảo nhỏ dạy em, em không học được là lỗi của nhỏ. Tui sẽ đánh nhỏ.
Thư show deep:…….
Tấn Vọng, ông đừng có mà ngang ngược:)))
Beta: Dii
————————————
Hoàng đế bệ hạ đưa hoàng phi tương lai về cung, vào ngày hôm sau thì tin tức này đã truyền khắp hoàng thành.
Cũng không ai biết vị hoàng phi kia là người như thế nào.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế vẫn chưa bố trí tẩm cung, nên giữ Hoàng phi lại trong Dưỡng Tâm điện. Nội thị ở Dưỡng Tâm điện ai cũng kín miệng, về dáng vẻ và thân phận hoàng phi thì giữ kín như bưng, không tiết lộ dù chỉ một chút.
Đến nỗi, khi hoàng phi xuất hành thì ngồi trên long liễn được ngự ban, nội thị hai bên đều lui xuống*, người bên ngoài không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ hoàng phi.
(*Raw là 清退左右, cũng chả biết lùi sang hai bên hay lui xuống hết nữa, ai hiểu đúng cụm này thì giúp bọn mình nhé.)
Mấy ngày sau đó, trừ chuyện hoàng phi là nam tử thường dân ra thì mấy cái khác mọi người chẳng biết gì cả.
Nhưng chỉ với tin tức này cũng đủ khiến triều đình và dân chúng chấn động.
Lúc trước, văn võ bá quan cả triều khờ dại cho rằng, cuối cùng thì bệ hạ nhà mình cũng thông suốt, quyết định nạp phi, sinh con nối dõi cho hoàng tộc.
Ai mà biết hoàng phi lại là đàn ông cơ chứ!
Tuy Trường Lộc có tiền lệ nạp nam tử làm phi, nhưng vị tiên hoàng ấy đã có thê thiếp con cái trước đó rồi mới nạp thêm nam phi.
Nhìn những hành động sủng ái của bệ hạ dành cho hoàng phi, rõ ràng là tình cảm đã bén rễ đậm sâu. Như vậy, chỉ sợ sau này hậu cung sẽ không có thêm nữ tử nào nữa.
Triều đình và dân chúng hoàn toàn không thể ngồi yên, từng tấu chương khuyên can Tấn Vọng nối tiếp nhau đưa lên, gần như đã chất thành núi trên bàn.
Tấn Vọng nện tấu chương xuống trước mặt đại thần, giận quá hóa cười: “Hôn sự của trẫm cũng tới lượt các người khoa tay múa chân?”
Trong ngự thư phòng, mọi người đều quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận.”
Tấn Vọng cười khẩy.
Mấy tên này vốn không để ý hoàng phi của hắn là nam hay nữ, bọn họ chỉ quan tâm chuyện có lưu lại con nối dòng hay không.
Trên đời này cũng có nam tử sinh con được, nhưng mà trong vạn người mới có một khôn quân, còn ít hơn càn quân rất nhiều.
Mọi người đều giữ định kiến đó trong đầu, nên không ai cho rằng vị hoàng phi này trùng hợp lại là một khôn quân.
Tấn Vọng nghĩ đến đây, đáy lòng khẽ động.
Đâu phải khôn quân nào cũng thụ thai được. Hắn không thèm để ý mấy chuyện này nên chưa lệnh cho thái y xem xét thể chất Diệp Thư.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là nên truyền thái y đến kiểm tra một lần.
Cho dù kết quả khám ra là không mang thai được, Tấn Vọng cũng không lo việc con nối dòng. Nếu không có con thật, vậy lấy một đứa nhỏ bên chi thứ cho làm con thừa tự cũng không phải việc khó.
Trong điện, đám lão thần vẫn còn cằn nhằn lải nhải, không biết đang nói cái gì.
Tấn Vọng nghe đến phiền, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu các khanh đã nguyện ý quỳ thì cứ quỳ tiếp đi, bãi giá.”
Sau đó dẫn người rời khỏi ngự thư phòng.
Đã bốn năm ngày rồi mà hắn và hoàng phi vẫn chưa được yên ổn ở cùng nhau.
Lúc còn ở hành cung, công việc cần xử lí tồn lại, mấy ngày nay Tấn Vọng phải xử lý các chuyện lớn, đã ngủ ở ngự thư phòng nhiều ngày rồi. Cho dù có gặp Diệp Thư đi nữa thì cũng chỉ gặp vội vàng, nói chuyện với nhau chẳng được mấy câu.
Trước kia ở ngoài cung, hai người đã quen dính với nhau, bỗng nhiên chia cách, không khỏi có chút….. Nhớ nhung.
Đương nhiên, phần nhớ này cũng chỉ giới hạn ở phía Tấn Vọng.
Không cần phải lo lắng đề phòng trước mặt bạo quân mỗi ngày, Diệp Thư vui vẻ nhàn hạ, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, buông thả tới quên cả trời đất.
Ở Ngự Hoa viên, trên hồ Tẩm Viên, một chiếc thuyền lá nhỏ đang trôi.
Diệp Thư nằm trên thuyền, sưởi nắng tới nỗi buồn ngủ luôn, mơ màng mà ngáp một cái.
Trường Viên ở đầu bên kia chiếc thuyền, nhẹ nhàng quạt mái chèo: “Nếu công tử mệt mỏi, thuộc hạ đưa ngài quay về tẩm cung nhé?”
“Không cần.” Diệp Thư xoa xoa mí mắt, thở dài nói, “Chỉ là trong cung nhàm chán quá, cả ngày chơi đến chơi đi cũng chỉ có mấy thứ này, không thú vị gì cả.”
Trường Viên hạ mắt không đáp.
Diệp Thư quét mắt nhìn cung nữ bên bờ hồ, hạ giọng nói: “Chúng ta đã vòng vòng trong cung vài lần, ngươi có tìm được kẽ hở của canh phòng trong cung không?”
Trường Viên chần chờ một lát, nói thật: “Không có.”
“Trong cung phòng thủ nghiêm ngặt, có cả ám vệ mai phục xung quanh, muốn tẩu thoát khỏi đây rất khó.”
Diệp Thư chán nản “chậc” một tiếng, nháy mắt đã không còn hứng thú dạo hồ: “Quay lại đi.”
Trường Viên chèo thuyền trở lại bờ, Diệp Thư đứng dậy lên bờ.
Cơn chóng mặt đột ngột ập tới mà không hề báo trước, cơ thể Diệp Thư lung lay một cái, Trường Viên vội vàng đỡ lấy.
Một làn hương mơ thoang thoảng bị khứu giác sắc bén của người tập võ bắt lấy.
Hô hấp của Trường Viên rối loạn.
Diệp Thư vẫn còn hồn nhiên chưa phát hiện ra chuyện gì, y kéo cánh tay Trường Viên, mắt hơi nhíu lại: “Chóng mặt quá……”
Lúc này Trường Viên mới hồi phục tinh thần:
“…………Công tử không sao chứ?”
Hắn nhìn sắc mặt Diệp Thư, quan tâm nói: “Mấy ngày qua tinh thần công tử không được tốt, có cần thủ hạ đi mời thái y đến xem không?”
“Suỵt!” Diệp Thư quét mắt nhìn cung nữ cách đó không xa, hạ giọng, “Không được nói lung tung, chốc nữa lại rơi vào tai bệ hạ thì sao?”
Trường Viên hơi hoang mang: “Chuyện này………Không thể để bệ hạ biết sao?”
“Đương nhiên là không——–“
“Không để cho trẫm biết cái gì?” Giọng nói của nam tử trầm thấp truyền tới, lạnh như băng, Diệp Thư run lên theo phản xạ*.
(*Gốc là phản xạ có điều kiện, thêm hẳn không hay nên mình tạm lược.)
Tấn Vọng dẫn theo tùy tùng đi tới, ánh mắt rơi xuống bên hông Diệp Thư cũng tối sầm lại.
Tay Trường Viên vẫn còn khoát trên đó.
Hiện giờ Tấn Vọng rất phiền, vốn định tìm hoàng phi bé nhỏ để thả lỏng tâm tình, ai ngờ đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng như vậy, kiềm chế cơn tức giận đang dần bốc lên trong lòng.
Giọng Tấn Vọng lạnh xuống trong nháy mắt: “Các ngươi đang làm gì?”
Chúng nội thị sợ tới mức quỳ xuống một loạt, lúc này Diệp Thư mới chú ý tới sắc mặt Tấn Vọng không tốt, vội vàng đẩy người bên cạnh ra.
“Bệ, bệ hạ…”
Tấn Vọng đi đến trước mặt y, tầm mắt đảo qua lại trên người y, thanh âm vững vàng không rung động: “Không phải trẫm đã tìm người dạy ngươi quy củ trong cung sao, nhìn thấy trẫm sao không hành lễ, càng học càng tệ?”
Diệp Thư: “Ta…”
Bình thường y gặp Tấn Vọng cũng không cần hành lễ, tên cẩu hoàng đế này rõ ràng là rảnh quá nên mới gây sự.
Hôm nay tên này uống lộn thuốc có đúng không?
Tấn Vọng không đợi y giải thích, ngoái đầu nhìn lướt về phía cung nữ: “Là người nào dạy?”
Trong đám người, một cung nữ run lẩy bẩy mở miệng: “Hồi, hồi bẩm bệ hạ, là nô tì dạy ạ…..”
Giọng Tấn Vọng nhàn nhạt: “Kéo xuống, phạt 30 gậy.”
Nội thị tiến lên kéo người đi ngay, cung nữ khóc lóc cầu xin tha thứ: “Bệ hạ thứ tội!”
“Tấn Vọng!” Diệp Thư tiến lên chặn đường nội thị lại, tức giận nói: “Ngươi không vui thì nhắm vào ta là được rồi, vô duyên vô cớ làm liên lụy tới một nữ tử làm gì?”
Bị y gọi cả tên lẫn họ, trong mắt Tấn Vọng cũng không có ý giận, ngược lại còn lóe lên ý cười, ánh mắt tuấn mỹ gần như mê hoặc: “Ngươi nói trẫm xử lí như thế là liên lụy người khác?”
“Trẫm bảo cô ta dạy ngươi lễ phép quy củ, ngươi học không được là cô ta thất trách.”
“Trẫm không đánh chết đã là ngoại lệ khai ân rồi, nói gì đến liên lụy?”
Cung nữ kia đã khóc không thành tiếng, Diệp Thư không hề muốn nhìn nữ nhân rơi lệ, thẳng thừng: “Ta chịu phạt thay cô ấy, ngươi cứ đánh ta là được rồi.”
Mắt Tấn Vọng khẽ nhúc nhích.
Diệp Thư bị hắn chọc tức đến không thể nói lý: “Ngươi đánh đi, vừa lúc gộp hai mươi gậy còn nợ kia vào đánh luôn cả thể. Sống thì là ta mạng lớn, không sống được thì ta cũng không oán trách một câu nào, đừng liên lụy tới người khác!”
“Ngươi……” Môi Tấn Vọng giật giật, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói, “Thả người ra.”
Nội thị thả cung nữ kia ra.
Tấn Vọng đưa tay kéo Diệp Thư rồi ôm vào lòng: “Ngươi trở về cùng trẫm.”
Long liễn đứng cách đó không xa, Tấn Vọng ôm Diệp Thư lên long liễn.
Vừa rồi Diệp Thư giả làm anh hùng, bây giờ mới thấy sợ, căng thẳng đến nỗi lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
Tấn Vọng kéo tay y nắm trong lòng bàn tay: “Tay lạnh như vậy, thấy không khỏe sao?”
Diệp Thư mở miệng, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: “Không, không có.”
Tấn Vọng: “Vậy mới vừa rồi sao ngươi không cho Trường Viên mời thái y, còn không muốn cho trẫm biết?”
“Ngươi nghe được hết à?” Hai người nhìn nhau một lúc lâu, giọng Diệp Thư nhẹ đi, “Ta thật sự không bị bệnh, không cần gặp thái y.”
Tấn Vọng vạch trần: “Thật ra là ngươi sợ uống thuốc.”
Diệp Thư cúi đầu không đáp.
Long liễn đi một chốc đã dừng lại, Diệp Thư nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Không phải đến Thận Hình ti sao?”
Ở đây rõ ràng là tẩm điện của hoàng đế.
Tấn Vọng dắt Diệp Thư vào điện, cho mọi người lui hết.
Diệp Thư nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không đánh ta à?”
Dáng vẻ sợ hãi thuận theo hiện giờ của y rất đáng yêu, Tấn Vọng nhéo lên khuôn mặt y, cười rộ lên: “Chịu phạt, không nhất định phải ở Thận Hình Ti.”
“Lên tháp nằm sấp cho tốt, trẫm tự tay đánh.”
———————-
Một lát sau, Diệp Thư chỉ còn mặc một lớp áo trong mỏng manh, nằm sấp trên giường, ôm chăn cuộn thành một cục, lưng khẽ run rẩy.
Tấn Vọng ngồi ở bên giường, trong tay cầm roi trúc mảnh nhỏ, lướt nhẹ trên lưng Diệp Thư: “Lạnh ư?”
Diệp Thư run mạnh hơn: “Không, không lạnh……”
Giường của hoàng đế lót vài tầng thảm nhung, mềm mại thoải mái, trong phòng lại đốt địa long* trước, ôn hòa, độ ấm vừa phải.
(*Địa long: Hệ thống sưởi dưới mặt đất.)
Tất nhiên là Diệp Thư không lạnh, y chỉ sợ thôi.
Trên giường, thanh niên có dáng người gầy yếu mỏng manh, cuộn tròn lại như vậy càng lộ ra vẻ nhỏ bé, cổ tay mảnh khảnh duỗi ra khỏi tay áo, nắm chặt chăn đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Tầm mắt Tấn Vọng dừng ở cổ tay trắng như ngó sen một lát, lại dời mắt: “Biết chính mình sai ở đâu không?”
“………..”
Thật không dám giấu giếm, chính Diệp Thư cũng muốn biết.
Cho nên rốt cuộc y đã sai ở đâu???
Diệp Thư suy tư một lát, nơm nớp lo sợ nói: “Thần không nên……….Không nên gặp bệ hạ mà không quỳ lạy, lại dám tranh luận, gọi thẳng tên tục của bệ hạ.”
Tấn Vọng chỉ lẳng lặng nhìn y, không trả lời.
Diệp Thư nhìn thẳng hắn một lát, nhỏ giọng nói tiếp: “……..Cũng không nên nói bậy sau lưng bệ hạ, mắng bệ hạ là chó, nói bệ hạ còn không bằng A Vượng ta nuôi trước kia.”
Tấn Vọng vẫn không nói lời nào, Diệp Thư sốt ruột: “Thật không có mà, lâu lắm rồi ta không tái phạm việc khác!”
“…………”
Diệp Thư nhụt chí mà nằm lại trên gối: “Ngươi đánh ta đi.”
Trong điện yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng nghe được, Diệp Thư cảm nhận được người ngồi bên cạnh đứng lên. Y khẽ nhìn lướt qua, thấy vị đế vương trẻ tuổi đang cầm roi trúc, nhẹ nhàng đánh vào lòng bàn bàn tay mình, không biết đang nghĩ gì.
Roi trúc đánh vào lòng bàn tay vang lên âm thanh như gõ vào ngực Diệp Thư vậy.
Từng cái từng cái một.
Diệp Thư thu hồi ánh mắt.
Lát sau, Tấn Vọng bỗng nói: “Lúc trước ngươi thiếu hai mươi gậy, hơn nữa hôm nay thêm ba mươi gậy, cộng lại là năm mươi gậy.”
“Trẫm sẽ không nương tay đâu.”
Roi trúc vung vào không khí vang lên tiếng vun vút, Diệp Thư run lên, ôm chăn lăn sang một bên: “Ta sai rồi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ngươi đừng đánh ta!!!”
Y liều mạng la liên tục, lúc mở mắt ra mới phát hiện,Tấn Vọng đã buông roi trúc xuống bên người, cũng không có ý muốn đánh y.
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, bỗng nhiên nở nụ cười: “Dáng vẻ này của ngươi thật đáng yêu.”
Diệp Thư cảnh giác nhìn thẳng hắn.
Tấn Vọng bỏ roi qua một bên, ngồi xuống giường lần nữa, nói như thở dài: “Diệp Thư, phải dọa ngươi thế này thì ngươi mới dám dùng bộ mặt thật đối diện với trẫm đúng không?”
Diệp Thư ngẩn ra.
Tấn Vọng khẽ nghiêng người, nâng mặt y lên, con ngươi tối lại: “Ngươi mới vừa nói, chỉ cần không đánh ngươi, bắt ngươi làm cái gì cũng được?”
“…………….Trẫm muốn ngươi nói lời thật lòng, ngươi đồng ý chứ?”
Diệp Thư nghiêng đầu qua, giọng nói yếu ớt: “Thần không rõ bệ hạ đang nói cái gì.”
Tấn Vọng buông y ra, cười chế giễu: “Có đôi khi, trẫm thà tình nguyện để ngươi mắng vài câu, chứ không muốn ngươi diễn thành dáng vẻ kia trước mặt trẫm.”
“Con người thật của ngươi, sẽ không coi quá khứ giữa ta và ngươi là con bài mặc cả*, đi dò xét, đi lợi dụng.”
(*Gốc: 作为筹码, dùng để cò kèo mặc cả)
“Con người thật của ngươi, lúc trẫm chạm phá vỡ giới hạn của ngươi, ngươi sẽ không miễn cưỡng nhân nhượng, tỏ ra ôn hòa và yếu thế.”
“Diệp Thư, trẫm và ngươi quen biết nhiều năm, trẫm đã rõ ngươi là dạng người gì từ lâu rồi.”
“Ngươi không phải thế này.”
Trong điện yên tĩnh một chốc, Diệp Thư chầm chậm ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Lời này của bệ hạ……. Là có ý gìì?”
Tấn Vọng đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn y chăm chú, nói từng chữ: “Trẫm chỉ muốn biết, ngươi đã gặp phải chuyện gì, rốt cuộc trong ba năm qua đã xảy ra biến cố gì, vì sao ngươi lại biến thành bộ dạng như thế.”
Cho tới lúc này rồi, giọng điệu hắn vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng* như trước.
(*Cao cao tại thượng: ngồi trên cao, chỉ tay năm ngón, xa rời quần chúng.)
Không phải thái độ giữa bạn bè hay người yêu nên có, nó chính xác là dáng vẻ ra lệnh, kẻ khác chỉ có thể phục tùng khi đối mặt với hắn.
Đôi mắt Diệp Thư nhắm lại, tựa như đang suy tư.
Tấn Vọng cũng không vội vã thúc giục, hai người giằng co trong chốc lát, Diệp Thư bỗng nhiên nói: “Ta hiểu rõ.”
“Ý của bệ hạ là, trên đời này có chuyện thay hình đổi dạng, phép thuật di chuyển hồn phách?
“Không phải ngươi cảm thấy, ba năm nay ta bị ai khác điều khiển, hay đúng hơn là….. biến thành một người khác?”
Ngón tay Tấn Vọng giấu trong tay áo thoáng run rẩy.
“Không có chuyện như vậy đâu, Tấn Vọng, đừng mơ mộng nữa.” Diệp Thư ngẩng đầu, nhìn về phía Tấn Vọng, “Người mười năm trước là ta, ba năm trước cũng là ta, ta không hề thay đổi, cũng không biến hóa gì.”
Diệp Thư ngồi quỳ ở trên giường, cũng không còn dáng vẻ mềm yếu nhát gan vừa rồi.”
Y nói giọng thản nhiên: “Thực ra chỉ là ngươi tự lừa mình dối người thôi. Ngươi không chịu tin rằng ta phản bội ngươi. Ngươi dùng mọi cách thăm dò ta, thấy được điểm đáng ngờ ngày càng nhiều, nhưng ngươi lại không thuyết phục được bản thân.”
“Lúc nào ngươi cũng tự nói với bản thân rằng, ‘chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó rồi, người phản bội mình không thể là hắn được’.”
“Cho nên ngươi chán ghét ta nhắc tới quá khứ, ngươi cảm thấy ta chỉ lợi dụng chuyện này, thay cho một người không tồn tại nào đó thoát tội.”
“Trên thực tế chỉ là ta muốn thoát tội, đó là vì bản thân ta.”
Diệp Thư nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi lại: “Ta mưu nghịch tạo phản, tội không thể tha, sau này sự tình bị bại lộ, ta tự nghĩ biện pháp thoát tội giúp bản thân, không được sao?”
Mắt Tấn Vọng có chút tơ máu: “Ngươi không sợ trẫm giết ngươi…………….”
“Chẳng lẽ ta không nói như vậy, ngươi sẽ không giết ta sao?” Diệp Thư nói, “Một tháng này, mạng của ta lúc nào cũng treo trong tay ngươi, hơi vô ý sẽ để ngươi nắm lấy nhược điểm, trêu đùa bằng mọi cách.”
“Ngươi coi ta là cái gì, một món đồ chơi sao?”
“Tấn Vọng, ngươi khiến ta phải ngụy trang trước mặt ngươi, nếu không ngụy trang với ngươi, ta có thể sống đến bây giờ sao?”
“Vậy còn ngươi, ngươi từng nói câu nào thật lòng với ta chưa?”
Lời y nói làm mặt Tấn Vọng trắng bệch, hắn nhắm mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Cút đi.”
Diệp Thư không nhúc nhích.
Tấn Vọng: “Đừng để trẫm nói lần thứ hai, cút!”
Diệp Thư xuống giường, khoác thêm áo choàng, không nhanh không chậm thi lễ với hắn, cút đi.
Y cút đi không xa, chỉ đứng ở ngoài thềm điện.
Cửa điện trước mặt Diệp Thư chậm rãi khép lại, y lặng lẽ thở ra.
Tuồng vui hôm nay, y diễn đến nỗi suýt làm bản thân gặp nguy hiểm.
Tấn Vọng đã nhận ra y và nguyên chủ có sự khác biệt, để Tấn Vọng tiếp tục đoán, nghi ngờ, tìm kiếm bằng chứng, không bằng chặt đứt ý nghĩ này trong đầu hắn.
Những hành động gần đây của Tấn Vọng, nói cho cùng cũng là do hắn không tin chuyện nguyên chủ phản bội mình.
Hôm nay Diệp Thư không chỉ xé bỏ lớp ngụy trang lúc trước, mà còn xé bỏ luôn niềm hy vọng cuối cùng trong lòng Tấn Vọng.
Buồn cười là, dù y nói ra hết chân tướng ra đi nữa, Tấn Vọng cũng không nỡ giết y.
Chỉ là phạt y đứng bên ngoài, trừng phạt này có thể nói là bé đến không đáng kể.
Nếu là một tháng trước, lòng Diệp Thư sẽ có chút áy náy.
Dập tắt hy vọng của một người là một chuyện rất tàn ác.
Nhưng ai kêu tên cẩu hoàng đế kia gây sức ép cho mình như vậy.
Đáng đời hắn.
Trước cửa, một trận gió lạnh thổi qua, Diệp Thư nhanh chóng siết chặt áo choàng, yên lặng nói thầm.
Đảo mắt sắc trời đã tối, trong điện không đốt đèn.
Tấn Vọng ngồi một mình trong điện, ngũ quan tuấn mỹ giấu trong bóng đêm, đôi mắt thâm trầm nhuốm màu hung ác nham hiểm.
Có người gõ cửa, giọng Cao Tiến truyền đến: “Bệ hạ, cần nô tài tiến vào đốt đèn không ạ?”
Tấn Vọng không đáp.
Giọng nói ngoài cửa dừng một chút, lại nói: “Công tử đã đứng bên ngoài hai canh giờ rồi, buổi tối gió lớn, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ không chịu nổi.”
Tấn Vọng khẽ quát: “Cút.”
Cơ thể chịu không nổi còn không chịu tiến vào nhận lỗi, y không nhận sai thì cứ đứng đấy đi, đứng đến chết trẫm cũng không quản.
Rõ ràng là y âm mưu ám sát trẫm, trẫm thử y thì làm sao, trẫm không giết y đã là phước đức ba đời của tổ tiên y rồi.
Dù sao trẫm cũng sẽ tuyệt đối không nhận sai trước.
Ngoài cửa im lặng một lúc, bỗng nhiên vang lên một mớ âm thanh ồn ào.
Sau đó, giọng Cao Tiến lại vang lên: “Bệ hạ, công tử ngất xỉu!”
Tấn Vọng đứng phắt dậy.
Hắn mở cửa điện ra, đã thấy vài tên nội thị ba chân bốn cẳng đỡ lấy Diệp Thư.
Sắc mặt của thanh niên mặc bạch y tái nhợt, đầu nghiêng sang một bên, đã bất tỉnh.
Cao Tiến quỳ xuống đất: “Bệ hạ, cho dù ngài và công tử giận nhau cũng không thể liên quan đến sống chết thế này được, bây giờ nên làm thế nào——-“
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy bệ hạ nhà mình đi nhanh đến phía trước, đoạt lấy người từ trong tay nội thị, bế lên.
Tấn Vọng ôm Diệp Thư trở lại tẩm điện, khi vào điện còn quét mắt, thấy Cao Tiến vẫn còn sững sờ quỳ gối tại chỗ, bình tĩnh nói: “Còn thất thần làm gì, truyền thái y.”
“Dạ!”
———————–
Hết chương 17.
Vở kịch nhỏ by Yu + Dii:
Tấn thiếu nghị lực: Tui bảo nhỏ dạy em, em không học được là lỗi của nhỏ. Tui sẽ đánh nhỏ.
Thư show deep:…….
Tấn Vọng, ông đừng có mà ngang ngược:)))