Chương 66: Phiên Ngoại (End)
Khi Hạ Xán tuyên bố muốn tạm dừng đóng phim để theo học chuyên ngành đạo diễn, đúng như bọn họ dự đoán, người hâm mộ của anh khóc lóc thảm thiết ở trên mạng, nhưng tuy người hâm mộ đều không nỡ, thì cuối cùng đại đa số họ vẫn duy trì quyết định của thần tượng. Rốt cuộc tốc độ thay đổi của giới giải trí rất nhanh, mãi mãi không thiếu những làn gió mới thổi qua, một nghệ sĩ chỉ cần không xuất hiện trên màn ảnh một thời gian, là sẽ bị mọi người cho vào quên lãng ngay, không ai là ngoại lệ hết. Hạ Xán giải quyết xong những việc còn dang dở của mình, rồi một mình qua Mỹ, bắt đầu yêu xa với Tô Tễ Tinh, nhưng so với đại đa số các cặp đôi yêu xa một năm chưa chắc đã gặp nhau được một lần, hai người vẫn duy trì một tháng gặp một đến hai lần, đã là không tệ. Nhưng cũng vì số lần gặp nhau quá ít, nên mỗi lần gặp nhau, đều như cửu biệt thắng tân hôn. Hai người dạo khắp California, đi dạo ở cầu Kim Môn, bến tàu người đánh cá, công viên hải dương Santiago... Những nơi này đều để lại dấu chân của họ. Ở nước ngoài không cần sợ bị cánh săn ảnh dòm ngó, dù vô tình gặp một hai người trong nước nhận ra Hạ Xán, cũng không cần để ý, bởi vì Hạ Xán đã không còn là nghệ sĩ, mà chỉ là một du học sinh bình thường mà thôi. Tô Tễ Tinh vốn cho rằng sau khi tạm thời rời màn ảnh thì chuyện Hạ Xán trở thành ảnh đế phải nhiều năm sau mới có thể thành hiện thực. Nhưng cậu không ngờ, bộ phim điện ảnh cuối cùng Hạ Xán đóng nam chính trước khi rời màn ảnh, lại được giải Kim Phượng đề cử cho giải nam chính xuất sắc nhất! Vào ngày diễn ra lễ trao giải, trường học của Hạ Xán có cuộc thi nên anh không thể về nước, khi vị khách mời trao giải hô lên tên ‘Hạ Xán’, do Hạ Xán không có mặt nên đương nhiên ông chủ công ty quản lý của anh, Tô Tễ Tinh, lên sân khấu nhận thưởng thay. Tô Tễ Tinh đi lên sân khấu, nhận cúp từ tay khách mời trao giải, đang định phát biểu hai câu bày tỏ lòng cảm kích với ban tổ chức, thì người chủ trì lên tiếng nói đã kết nối được với Hạ Xán ở nước ngoài, mong mọi người theo dõi màn hình lớn. Tô Tễ Tinh được người chủ trì mời đứng sang một bên, khi nhìn thấy Hạ Xán xuất hiện trên màn hình lớn, cậu đột nhiên có một dự đoán táo bạo. Trước kia bọn họ đã có ước định, nếu Hạ Xán đoạt được ảnh đế, bọn họ sẽ công khi mối quan hệ của mình. Lúc bàn chuyện nhận thưởng hai người cũng chỉ nói nếu Hạ Xán đoạt giải thì để Tô Tễ Tinh lên nhận thay, chứ không ai nhắc đến chuyện sẽ có kết nối từ xa thế này. Tô Tễ Tinh không biết gì về chuyện này, nên khi nghe người chủ trì nói đã kết nối được với Hạ Xán, cậu liền ngốc luôn, giờ ngẫm lại, chẳng lẽ Hạ Xán... định công bố chuyện yêu đương ngay chỗ này đấy chứ?! Tô Tễ Tinh liền luống cuống, trời ạ, nếu Hạ Xán làm thế thật thì tin tức hai người bọn họ bên nhau sẽ không khác gì giọt nước văng vào chảo dầu sôi, đêm nay chắc chắn sẽ leo lên hot search, thành tin chấn động luôn mất. Cậu thầm thương cảm cho mấy anh lập trình viên đêm nay một giây. Tô Tễ Tinh nắm chặt chiếc cúp trong tay, nhìn người đàn ông mặc tây trang đen nghiêm chỉnh trên màn hình, nghe Hạ Xán phát biểu cảm nghĩ. Lời đầu là cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đoàn phim cùng các bạn diễn, cảm ơn giám khảo lễ trao giải, đều là những lời dập khuôn theo mẫu, Tô Tễ Tinh biết đợi đến khi Hạ Xán cảm ơn người nhà xong, lời tiếp theo sẽ là cảm ơn cậu. Hạ Xán nói chậm rãi: “Cuối cùng, còn phải cảm ơn một người, chính là ông chủ cũng là người quản lý của tôi, Tô Tễ Tinh, cậu Tô.” Thật ra, mỗi lần Hạ Xán nhận thưởng, đều sẽ cảm ơn Tô Tễ Tinh, cậu cũng đã tập mãi thành thói quen, nhưng lần này khác, cậu có dự cảm Hạ Xán định làm một chuyện lớn. Quả nhiên, Hạ Xán chuyển chủ đề, anh nhìn thẳng ống kính mỉm cười nói: “Nếu không có cậu Tô đây sẽ không có Hạ Xán của ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không có được chiếc cúp này. Để đi đến như ngày hôm nay, sau mỗi bước tiến của tôi đều không thiếu được người làm bạn, cũng hy vọng mỗi ngày sau này, chúng ta vẫn có thể nắm tay cùng bước tiếp như thế.” Tô Tễ Tinh đứng trên sân khấu nghe lời thông báo mờ ám của anh, cả người như sắp bốc cháy đến nơi, trong lòng thầm cầu nguyện anh chỉ nói như thế là được rồi, ngàn vạn lần đừng nói thêm gì nữa! Lục Miểu ngồi phía dưới, nhạy cảm nhận ra sắp có chuyện lớn, cô kích động túm lấy tay Sở Điềm ngồi bên cạnh, Run rẩy nói khẽ: “Bọn họ sắp công khai rồi!” Sở Điềm mờ mịt, “Hả?” Giọng nói của Hạ Xán tiếp tục vang lên khắp khán phòng, “Cuối cùng của cuối cùng, còn một người nữa tôi muốn gửi lời cảm ơn, cậu ấy là người yêu của tôi, vừa là người tôi yêu nhất, cũng là người tôi nguyện gắn kết cả một đời.” Anh vừa nói xong những lời này, toàn trường liền vang lên một trận ồn ào, mọi người ai nấy đều châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi đoán xem người yêu của Hạ Xán là ai. Người duy nhất biết rõ nội tình là Lục Miểu, thì cúi gập người dưới ghế, điên cuồng gào thét trong câm nặng, “A a a a!” Chỉ có làm vậy cô mới biểu đạt được sự kích động lúc này của mình, quả thực so với chính mình công khai hẹn hò còn kích động hơn. Hạ Xán không úp úp mở mở, anh chỉ tạm dừng một chút, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng ống kính tựa như đang nhìn Tô Tễ Tinh, “Người ấy chính là Tô Tễ Tinh. Bọn tôi đã từng ước định, đợi đến ngày tôi đoạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ công bố tình yêu này, giờ tôi đã đoạt được nó, tuy tôi không thể trở về cùng cậu ấy chia sẻ niềm vui lớn này, nhưng tôi không thể đợi thêm giây phút nào nữa, muốn thực hiện lời hẹn ước ấy ngay bây giờ, muốn tặng chiếc cúp này cho cậu, để chiếc cúp này chứng kiến tình yêu vĩnh hằng của chúng ta. Anh yêu em, ngài Tô Tễ Tinh.” Hạ Xán nói xong, tiếng vỗ tay như sấm vang khắp toàn trường, họ vỗ tay vì lời thông báo cảm động của Hạ Xán, vì dũng khí của Hạ Xán, vì anh dám làm chuyện mà có khi cả cuộc đời làm nghệ sĩ của họ không dám làm, dùng cách công khai oanh liệt thế này để tuyên bố tình yêu của mình! Lục Miểu cảm động đến rưng rưng nước mắt, cô bật khóc, khóc đến nhòe cả lớp trang điểm nhưng vẫn vỗ tay điên cuồng, “Ô ô ô ô ô, ủng hộ hai người bên nhau! Ô ô ô, kích động chết mất! Mấy anh phải hạnh phúc cả đời đấy nha!” Tô Tễ Tinh đứng trên sân khấu hai mắt cũng ướt át, người chủ trì rất nhanh chí, ông chuyển microphone cho Tô Tễ Tinh, hỏi cậu có lời gì muốn nói với Hạ Xán không. Tô Tễ Tinh đi ra giữa sân khấu, cậu hít sâu một hơi, bình phục tâm tình kích động trong lòng, cố giữ giọng nói mình không run rẩy: “Không biết anh có nghe được những lời này của em hay không, nhưng em muốn nói, em cũng cảm ơn anh, là anh dạy cho em biết yêu một người phải dũng cảm, từ nay về sau em sẽ không lùi bước nữa, em cũng yêu anh, ngài Hạ Xán!” Tô Tễ Tinh nói xong trả microphone cho người chủ trì, rồi vội vàng đi xuống sân khấu, rời khỏi hiện trường lễ trao giải. Cậu không muốn để ý đến những lời bàn tán nghị luận của mọi người về đêm nay, giờ cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đón chuyến bay sớm nhất, bay đến Mỹ, đến California, đến bên cạnh người cậu yêu nhất, ôm lấy anh, tặng anh nụ hôn nồng nhiệt nhất, muốn nói những lời yêu thương với anh. Hơn hai mươi tiếng sau, Tô Tễ Tinh mang theo chiếc cúp hạ cánh xuống sân bay California, lúc này, mặt trời ở nam California vừa mới mọc lên từ đường chân trời, giờ đã là sáng ngày hôm sau. Đi qua cổng an ninh, từ xa cậu đã thấy Hạ Xán đang chờ mình. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa kính sát đất ở đại sảnh sân bay, Hạ Xán ngâm mình trong ánh hoàng kim rực rỡ, trong mắt Tô Tễ Tinh, anh như tỏa sáng lấp lánh. Đây là người cậu yêu, lộng lẫy như vì sao trên trời, làm người ta phải lóa mắt, người đó vẫn luôn bắt mắt như vậy, mãi mãi sẽ không làm cậu thất vọng. Tô Tễ Tinh mỉm cười nhìn Hạ Xán, bước chân dần tăng tốc, cậu dang rộng đôi tay, dưới ánh mặt trời chạy nhanh về phía tình yêu của bọn họ. Hết phiên ngoại.